Beta: Beo
Sau khi cả hai ở bên nhau vẫn không vội vàng sống chung, vẫn duy trì trạng thái như cũ, nhất là khi ở nơi công cộng, sự thân mật của họ càng thêm tự nhiên hơn. Mỗi lần ra ngoài, Vu Triều luôn luôn chú ý đến một vài chi tiết nhỏ, ví dụ như khi cùng nhau đi trên đường, anh sẽ theo bản năng để cô đi vào bên trong, khi cùng nhau vượt qua đèn giao thông, anh sẽ nắm chặt tay cô.
Bất cứ khi nào Vu Triều không đi làm, anh sẽ đưa đón Tạ Linh Lăng đến cửa hàng hoa, ngày nào anh cũng nhiệt tình nấu cơm cho cô ăn.
Có tới có lui, hiện tại Tạ Linh Lăng ngẫu nhiên cũng sẽ cố gắng xuống bếp. Về mặt tình cảm, cô cũng sẽ đáp lại anh. Vu Triều đối tốt với cô, cô biết điều đó, cho nên cô cũng sẽ đối xử tốt với anh.
Ví dụ như khi Vu Triều sau một ngày làm việc đã kiệt sức, Tạ Linh Lăng sẽ không ngồi một chỗ chờ anh về nấu cơm. Cô chủ động đi mua đồ ăn, hấp một con cá đơn giản, xào một món ăn.
Vu Triều trong việc ăn uống chưa bao giờ kén chọn, dường như anh chỉ cần có thể ăn là được. Bình thường, mặc kệ Tạ Linh Lăng làm đồ khó ăn cỡ nào, ở trong miệng anh đều thành đồ ăn ngon, mà Tạ Linh Lăng ăn không nổi nữa, đồ ăn cũng đều đi vào dạ dày của anh.
Hôm nay Vu Triều về nhà sau một ngày mệt mỏi, bóng dáng Tạ Linh Lăng đang bận rộn trong bếp. Ban đêm mọi nhà đèn đuốc sáng chưng, trong nhà nhỏ này cũng có ánh đèn đặc biệt đang chờ đợi Vu Triều.
Vu Triều không muốn quấy rầy giờ lúc khoảnh khắc bình yên này nên anh đứng ở cửa phòng bếp tham lam nhìn Tạ Linh Lăng, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Những ngày như vậy thường khiến Vu Triều cảm thấy rất hạnh phúc, anh thậm chí còn tham lam muốn kết hôn với cô…
Tạ Linh Lăng đang vung chảo giật mình nhìn thấy Vu Triều, cùng lúc đó dầu trong chảo văng lên, một giọt dầu nóng bắn lên mu bàn tay Tạ Linh Lăng.
Tạ Linh Lăng đau đến nỗi kêu một tiếng, nồi niêu trên tay thiếu chút nữa ném ra ngoài.
Vu Triều ở ngoài bếp thấy vậy lập tức tắt lửa, sau đó cầm tay Tạ Linh Lăng cẩn thận xem xét, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Có nóng không? ”
Tạ Linh Lăng cau mày: “Đau quá…”
Vu Triều lập tức nắm lấy bàn tay bị bỏng của cô đến bồn rửa bát, mở vòi nước, để cho dòng nước lạnh rửa sạch chỗ cô bị bỏng
Trải qua một lần như vậy, Tạ Linh Lăng biết cảm giác bị bỏng như thế nào. Cô được Vu Triều ôm trong tay, cảm giác dòng nước chảy qua mu bàn tay của mình, còn cảm nhận được nỗi lo lắng của Vu Triều: “Đều là anh không tốt, trên tay em chỉ sợ sẽ nổi mụn nước rồi. ”
Trong nhà Vu Triều nhiều nhất là thuốc bỏng, anh kéo Tạ Linh Lăng ngồi trên sô pha, ôm cô cẩn thận bôi thuốc, vừa bôi vừa nhẹ nhàng thổi: “Lạnh lẽo sẽ không cảm thấy đau nữa đúng không? ”
Tạ Linh Lăng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của anh.
Người đàn ông này yêu cô, khiến cô cảm thấy cả người như được bao bọc trong sự ấm áp.
Vì vậy, cô đến gần hơn rồi hôn một cái trên má anh.
Vu Triều cưng chiều nhìn cô, hỏi: “Tại sao em lại hôn anh? ”
Tạ Linh Lăng trả lời: “Không cho em hôn sao? ”
Vu Triều thuận thế hôn lên môi cô một miếng: “Sao em không hôn thêm vài cái đi.”
Tạ Linh Lăng ngồi trên đùi Vu Triều, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo anh và kéo anh hôn.
“Cẩn thận tay…” Anh nắm lấy cổ tay cô, sợ chỗ bỏng mu bàn tay cô bị cọ rách lần thứ hai.
Tạ Linh Lăng không quan tâm, “Không phải anh muốn em hôn anh nhiều hơn sao? ”
Vu Triều vòng tay qua người Tạ Linh Lăng trong mắt đều là cảm động: “Em thật tốt. ”
Tốt ở đâu chứ?
Tạ Linh Lăng cảm thấy chột dạ.
Đối Vu Triều, dường như bất cứ điều gì cô làm đều tốt.
Cô nấu ăn không tốt nhưng anh vẫn khen ngon. Cô đến chỗ hẹn muộn, anh cũng tự trách bản thân nói là mình suy nghĩ không chu đáo. Vu Triều không hề chê bai tính tình dễ giận dỗi của Tạ Linh Lăng, anh còn đi theo trêu đùa để cô vui trở lại …
Người như Vu Triều sao có thể như vậy chứ.
Anh thực sự nuông chiều cô quá rồi.
Cô sẽ bị làm hư mất.
Không bao lâu sau chỗ tay bị dầu văng lên của Tạ Linh Lăng nổi lên một khối nước lớn.
Nó thật sự rất đau, từng đợt đau đớn, thời khắc nhắc nhở cô đây là bị bỏng
Làn da của Tạ Linh Lăng thật sự rất non nớt, ngày thường bàn tay Vu Triều hơi hơi bóp lên thắt lưng cô một cái sẽ đỏ lên, làm sao có thể chịu được bị bỏng dầu.
Nhưng Tạ Linh Lăng lại một bộ dáng không quan tâm, ngược lại hỏi Vu Triều: “Lúc trước trên tay anh bị bỏng, có phải rất đau hay không? ”
Cảm giác đau đớn vì bỏng không phải nhất thời, nó sẽ tồn tại trong thời gian dài, chỗ bị thương đau như đang bị tra tấn vậy.
Lòng bàn tay Vu Triều hiện giờ lưu lại vết sẹo bị bỏng, mỗi lần Tạ Linh Lăng nắm lấy tay anh cảm giác kết cấu của vết sẹo không khỏi đau lòng. Anh luôn tỏ ra thoải mái nói: ‘’Đây thì tính là gì, anh đây gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc’’.
Nói đến lần đó, trên mặt Vu Triều rất nhanh cô đơn xuống. Tạ Linh Lăng biết lần cứu viện này, có một chàng trai mới chỉ mới mười tám tuổi đã hy sinh.
Vu Triều nói anh và chàng trai kia từng gặp nhau, chỉ nhìn nhau một lần. Anh nhớ mãi nụ cười tỏa nắng của chàng trai ấy. Nhưng chỉ một giờ sau, chàng trai đã hy sinh.
Đây là lần đầu tiên Tạ Linh Lăng nhìn thấy Vu Triều cương quyết như vậy, nước mắt lưng tròng, cổ họng đau rát, thậm chí có chút nghẹn ngào: “Mới mười tám tuổi, cuộc sống của cậu ấy vừa mới bắt đầu mà…”
Tạ Linh Lăng nghe được những chuyện này, cô chỉ là người ngoài cuộc, chuyện không liên quan đến mình, chỉ là một chút cảm xúc.
Nhưng điều Tạ Linh Lăng không biết là, sự việc này đã gây ra bao nhiêu cảm xúc trong lòng Vu Triều.
Trong những năm làm việc trong đội cứu hỏa, Vu Triều thường xuyên bị thương. Bị thương đối với anh mà nói là chuyện nhỏ nhất, chuyện anh không thể chấp nhận rằng người anh em trong đội cứu hỏa đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên tám năm trước, người anh em sát cánh bên Vu Triều đã hy sinh trước mặt anh.
Vu Triều đến nay vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó khi ngọn lửa bùng lên, Trần Tinh Huy đẩy anh ra, một mình lao vào biển lửa.
Khi đó Vu Triều vừa vào đội cứu hỏa không lâu, vừa tròn 20 tuổi. Trần Tinh Huy lớn hơn anh một con giáp, luôn ở trước mặt anh tự xưng là Anh trai.
Trần Tinh Huy nói với Vu Triều: “Tôi là anh trai của cậu, đương nhiên phải đứng chắn trước mặt cậu rồi! ”
Vu Triều mới 20 tuổi vừa mới xuất ngũ, mang theo sự kiêu ngạo khó thuần, không quan tâm nói: “Ai muốn anh làm anh trai của tôi chứ. ”
Trần Tinh Huy mỉm cười vỗ đầu Vu Triều: “Chỉ dựa vào việc tôi lớn hơn cậu 12 tuổi, tôi có thể làm anh trai của cậu đấy. ”
….
Vài năm sau, vào ngày lễ Tết Thanh Minh, Vu Triều và Tạ Linh Lăng đã kết hôn.
Hôm đó Vu Triều đặc biệt đưa Tạ Linh Lăng đến bia mộ Trần Tinh Huy, tươi cười giới thiệu: “Anh trai, đây là vợ của em Tạ Linh Lăng. ”
Trước bia mộ có một bức ảnh của Trần Tinh Huy, anh ấy mặc đồng phục màu xanh lửa, âu phục thẳng tắp, lông mày kiếm mục.
Khi đó, Tạ Linh Lăng không biết vì sao Vu Triều lại đặc biệt đưa cô đi thăm mộ.
Vu Triều ngồi xổm xuống, đặt một bó hoa cúc xuống trước bia mộ của Trần Tinh Huy.
Anh thản nhiên nói với Tạ Linh Lăng, năm đó nếu không nhờ Trần Tinh Huy, thì sẽ không có Vu Triều bây giờ
Là Trần Tinh Huy đẩy Vu Triều ra khỏi biển lửa.
Vu Triều luôn nhớ rằng mạng này của anh là nhặt được.
…
Vào cuối tháng 7, Tạ Linh Lăng đã chi chưa đầy 3.000 tệ để mua một xe điện nhỏ. Màu hồng, hình dáng xinh xắn và dễ thương, còn được trang bị một mũ bảo hiểm màu hồng đi kèm. Tạ Linh Lăng cùng chủ tiệm mặc cả, chém nửa ngày không thiếu một xu, nhưng chủ tiệm lại tặng cô thêm một cái mũ bảo hiểm nam.
Vào buổi tối ngày mua xe, Tạ Linh Lăng thích thú bừng bừng đạp xe điện của mình đến tìm Vu Triều. Không biết có phải niềm vui sinh ra nỗi buồn không, lúc cô lái xe đến dưới lầu nhà Vu Triều bị ngã một cái.
Lúc đó Vu Triều đang nấu cơm trên lầu, nhận được điện thoại của Tạ Linh Lăng sợ tới mức hồn phi phách tán, ngay cả tạp dề anh cũng chưa cởi, trực tiếp từ trên lầu vọt xuống, động tác xuống cầu thang từ hai bướu thành 1 bước. Vừa đến cửa tòa nhà, thì thấy Tạ Linh Lăng đang lảo đảo đi xe điện.
Tạ Linh Lăng cánh tay nhỏ chân nhỏ, xe đạp điện kia ngã trên mặt đất, cô sửng sốt trong chốc lát không thể đứng dậy nổi, đương nhiên, nguyên nhân cũng là bởi vì cô bị thương.
Viết thương cũng không tính là nghiêm trọng, đầu gối, khuỷu tay, lòng bàn tay đã bị cọ sát, thực sự rất đau.
Vu Triều nhanh chóng đi tới, nhìn Tạ Linh Lăng một vòng: “Còn chỗ nào bị thương không? Chân có thể đi được không? Em có muốn đến bệnh viện khám không? ”
Tạ Linh Lăng vô tội gật đầu: “Chỉ là bị rách da thôi, không sao đâu. ”
“Không được, anh dẫn em đến bệnh viện xem một chút.”
“Đừng! Anh đưa em lên lầu đi, mất mặt quá! ”
Vu Triều vội vàng đỡ xe lên, tiếp theo một phen bế Tạ Linh Lăng lên. Anh sức lớn, dễ dàng ôm một người nhẹ cân như Tạ Linh Lăng lên lầu sáu. Trong lúc đó Tạ Linh Lăng còn lo lắng anh quá mệt mỏi, ân cần nói: “Anh thả em xuống đi, em đi từ từ là được mà. ”
Vu Triều làm sao có thể thả cô xuống: “Đi mấy bước này mà em đã cảm thấy anh mệt rồi? Em cũng quá coi thường bạn trai mình đấy. ”
‘’Em đang quan tâm anh đấy’’.
“Bạn gái của anh thật tốt!”
Nhưng về sau hai tầng cuối cùng tốc độ của Vu Triều đã chậm lại, không phải mệt mỏi mà là đột nhiên hưởng thụ cảm giác được bế Tạ Linh Lăng đi lên lầu. Anh nhịn không được cúi đầu hôn lên trán cô, đau lòng nói: “Bé ngốc, đi trên đường sao lại ngã chứ? ”
Tạ Linh Lăng nói: “Em cũng không biết nữa, rõ ràng em muốn đạp phanh, ai biết lại tăng tốc chứ. ”
Cô vùi đầu trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh, không hiểu sao lại cảm thấy rất an toàn.
“Mua xe điện để làm gì? Em lái xe ô tô của anh cũng được mà.” Giọng nói của Vu Triều cách lồng ngực, hơi rung động bên tai Tạ Linh Lăng, cực kỳ dễ nghe
Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Em nói cho anh biết, lúc đi học em rất hâm mộ người khác có xe điện, mua xe điện là giấc mơ của em. ”
Vu Triều cười: “Thì ra mua xe điện là ước mơ của em à? Sao không nói sớm cho anh biết’’.
Tạ Linh Lăng chọc vào ngực Vu Triều: “Này, xin anh đừng xem thường giấc mơ của em được không? ”
“Được được được.”
Về lý tưởng này của Tạ Linh Lăng, hai người đã thảo luận một phen.
Hai người ngồi trên sô pha, Vu Triều trên tay cầm tăm bông y tế cùng rượu i-ốt, anh cầm hai chân Tạ Linh Lăng đặt trên đùi mình, cúi đầu thật cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
Tạ Linh Lăng nói: “Anh còn nhớ thời trung học của chúng ta mà, lúc đó có một giáo viên đi xe máy đến lớp, anh không biết nó ngầu thế nào đâu!’’
Vu Triều nhớ rõ chuyện này, lúc đó phương tiện đi lại của nhiều người vẫn là xe máy.
Vu Triều “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhướng mày nhìn Tạ Linh Lăng: “Cho nên em không dám đi xe máy, nên muốn mua một chiếc xe điện? ”
“Thông minh! Quả nhiên đúng là bạn trai của em!‘’ Tạ Linh Lăng vừa nói vừa cười
Vu Triều nhịn không được nâng tay sờ đầu Tạ Linh Lăng một chút, có đôi khi thật sự cảm thấy cô là một cô gái nhỏ vô tâm vô phế, đặc biệt khiến người ta yêu thương.
“Đúng rồi, em nhớ lúc anh đi học hình như có một chiếc xe đạp đặc biệt ngầu?”
Vu Triều gật đầu: “Ừ, là xe đạp. ”
Lúc đó Vu Triều đi xe đạp đến trường, kiểu dáng xe đạp của anh còn rất xịn. Lúc ấy bố của anh còn sống, điều kiện trong nhà không tệ, một chiếc xe đạp có giá tương đương với một xe điện bây giờ.
Tạ Linh Lăng trêu chọc: “Em nhớ lúc đó mọi người đều nói anh là phú nhị đại. ”
“Phú nhị đại gì chứ, bố của anh chỉ làm ăn nhỏ mà thôi.” Vu Triều cúi đầu, một bên cẩn thận xử lý vết thương của Tạ Linh Lăng, một bên nói: “Sau đó bố anh bị bệnh, phải đi rất nhiều bệnh viện, cũng chỉ hơn một năm, tiền trong nhà cũng bởi vì đi khám bệnh trị liệu mà tiêu hết bảy tám phần. ”
Đây là lần đầu tiên Tạ Linh Lăng nghe Vu Triều nói đến những chuyện này, vẻ mặt cũng không tự chủ được trở nên nghiêm túc và tập trung.
Vu Triều nói: “Một ngày nọ, lúc anh đi học về, anh nghe tiếng mẹ anh đang gọi điện vay tiền của người ta. Lúc đó anh cảm thấy rất khó chịu, anh quyết định không đi học đại học nữa, không muốn thêm gánh nặng cho gia đình. ”
Tạ Linh Lăng nghe vậy, cảm giác chua xót trong lòng.
Trước đây cô nghe mọi người thở dài nói Vu Triều thi đậu vào một trường đại học tốt nhưng lại không đi học, thì ra là vì nguyên nhân này.
Vu Triều cười: “Nhưng anh đã làm tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, anh đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học A. ”
Đại học A ngay bên cạnh trường đại học mà Tạ Linh Lăng đang theo học. Nhưng Đại học A là trường cao đẳng kỹ thuật 985*(1) và trường cao đẳng kỹ thuật 211*(2), còn trường đại học nơi Tạ Linh Lăng đang học là một trường đại học bình thường.
*1. Trường đại học 985: Là những trường đại học có các tiêu chuẩn về chất lượng, trình độ giáo dục, cơ sở vật chất,… đẳng cấp thế giới.
2. Trường đại học 211: Chính là những trường đại học thuộc dự án 211. Có thể hiểu những trường đại học thuộc dự án 211 là những trường có những ngành trọng điểm của đất nước. Là cơ sở nền tảng để Trung Quốc đáp ứng những thách thức của cuộc cách mạng công nghệ mới của thế giới thế kỷ 21.
Thì ra hai người bọn họ chỉ cần kém một chút nữa là sẽ cùng một thành phố đọc sách, sống chung.
Tạ Linh Lăng nhịn không được đưa tay chạm vào mặt Vu Triều, véo vành tai anh, như muốn thân mật an ủi anh một cách thân mật.
Vu Triều nói: “Vừa vặn gặp phải chuyện đi quân sự tháng chín, anh đã báo danh, không nghĩ tới sẽ đậu. ”
Tạ Linh Lăng hỏi: “Anh hối hận không? ”
“Không hối hận lắm, cuộc sống trong bộ đội tuy rằng khổ một chút, nhưng tâm tư đơn thuần, tình bạn chân thành.” Vu Triều thẳng thắn nói, “Nhưng anh cũng rất tò mò cuộc sống ở trường đại học sẽ như thế nào, có thể… Gặp em trên đường phố vào một ngày nào đó. ”
“Sẽ có.” Tạ Linh Lăng nói, “Những người đến từ trường Đại học A thường xuyên đến trường của bọn em. ”
“Phải không. Nghe nói trường của em có nhiều cô gái, người bên ngoài Đại học A không phải đến tán gái đấy chứ? ”
Tạ Linh Lăng cười haha, không mở miệng nói chuyện nữa.
Cô nhớ ra, bạn trai cũ của cô là Trần Minh Húc cũng là người đến từ Đại học A.
Nhưng Vu Triều cũng không nói gì, điều anh không nói là anh đã từng đến nơi cô sống nhiều lần và dừng lại rất lâu trước cổng trường đại học nơi cô đang học.
Có đôi khi anh nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng, sau này anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Nhưng Vu Triều không dám nói chuyện này với Tạ Linh Lăng, anh sợ cô lo lắng.
……
Buổi tối hôm đó, Vu Triều cùng Tạ Linh Lăng sau khi ăn cơm tối rồi đạp chiếc xe điện nhỏ Tạ Linh lăng vừa mới mua đón gió đêm mùa hè, chậm rãi đạp xe trên đường phố thị trấn nhỏ.
Từ phía tây thị trấn nhỏ đến phía đông, chỉ mất chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nơi này thật đúng là một nơi nhỏ bé, đi ra ngoài là có thể đụng phải người quen, ngẩng đầu nhìn cũng có thể thấy được.
Mà xe đạp điện nhỏ ở thị trấn nhỏ dường như nhiều hơn so với xe bốn bánh, một chiếc xe điện nhỏ màu hồng phấn đi qua đường nhựa, Vu Triều ngồi phía trước và điều khiển phía trước xe bằng cả hai tay, trong khi Tạ Linh Lăng ngồi ở phía sau và vòng tay qua eo của Vu Triều.
Gió đêm mang theo một chút khô nóng, cũng mang theo tiếng ve của mùa hạ, nhẹ nhàng thổi trên mặt hai người. Một nửa khuôn mặt của Tạ Linh Lăng bị chặn lại bởi tấm lưng rộng của Vu Triều, một đôi mắt to nhìn phương xa.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, một bài hát tiếng Anh không tên đang phát ra:
What you do to me is indescribable
Got me sparkling just like an emerald
Set my soul on fire, make me wild
Like the deep blue sea
No other boy ever made me feel beautiful
When I’m in your arms, feels like I have it all
…
[Lời bài hát: Lana Del Rey – Queen of Disaster của ca sĩ: SirLofi]
Vu Triều đột nhiên phanh gấp, Tạ Linh Lăng đập đầu vào lưng anh, anh ở phía trước cười haha, cô dùng sức nhéo eo anh một cái, hai người đều vui vẻ không chịu nổi
Lúa mùa đầu tiên năm nay đã thu hoạch xong, nay mùa thứ hai đã bắt đầu gieo hạt, đi ngang qua cánh đồng, tràn ngập mùi cỏ xanh nhàn nhạt.
Hoàng hôn lúc chạng vạng chỉ còn lại một chút trên bầu trời, một nửa còn lại bị núi che khuất. Nơi đây cách xa nhộn nhịp hối hả của thành phố, nhưng lại có một vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết và mang đậm chất nghệ thuật.
Vu Triều dừng xe ở một bãi đất trống, anh lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh với Tạ Linh Lăng. Tạ Linh Lăng đưa lưng về phía hoàng hôn, nghiêng đầu phối hợp một cái, hướng về phía ống kính lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Thị trấn nhỏ, những cánh đồng lúa, ánh hoàng hôn rực rỡ và người con gái anh yêu bên cạnh, chưa bao giờ Vu Triều cảm thấy ngọt ngào hơn lúc này.
Vu Triều đi tới bên cạnh Tạ Linh Lăng, nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn, đồng thời camera đã ghi lại cảnh này.
Anh nhẹ nhàng nói bên tai Tạ Linh Lăng: “Bé Tròn, anh yêu em rất nhiều. ”
Lời tỏ tình bất ngờ khiến trái tim Tạ Linh Lăng đột nhiên co rút lại một chút.
Cô có thể cảm nhận được, cảm nhận cô được anh yêu sâu đậm