• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mối quan hệ có thể phát triển lâu dài là khi ta nhìn thấy có tương lai. Nhưng thật không may, ba mối tình mà Tạ Linh Lăng trải qua đều toàn không ra gì. Hơn nữa nhớ mối tình cuối cùng, gần như đả kích lớn nhất đối với cô.

Tạ Linh Lăng sau hai năm mới thoát khỏi đoạn tình cảm kia.

Nếu tình yêu được định sẵn là sẽ đau khổ, cô thà không bắt đầu.

Đối với vấn đề của Vu Triều, cuối cùng Tạ Linh Lăng cũng đưa ra câu trả lời rõ ràng: “Không được.”

Câu trả lời của cô quá dứt khoát, quyết đoán, đủ để làm cho người nghe lạnh trong lòng.

Vu Triều gật đầu, không nói gì.

Nhưng anh cũng không buông tay Tạ Linh Lăng ra, hai người giằng co nhau.

Cuối cùng vẫn là Tạ Linh Lăng thỏa hiệp: “Anh buông tôi ra đi.”

Vu Triều lại nói: “Không buông.”

Anh thật vất vả mới nắm được tay người ta, có chút không muốn buông ra.

Tạ Linh Lăng hơi nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Tôi đồng ý.”

Tạ Linh Lăng: “?”

Vu Triều nói: “Đề nghị của em, tôi đồng ý.”

Nói xong, Vu Triều cũng mặc kệ Tạ Linh Lăng phản ứng như thế nào, anh một lần nữa đưa cô lên xe.

Tạ Linh Lăng đương nhiên rất ngạc nhiên, điều cô ngạc nhiên là tại sao anh lại thay đổi quyết định nhanh chóng như vậy.

Nhưng Vu Triều không nói lời nào, anh chỉ mím môi, ngũ quan sắc bén nhìn vào rất khó đoán được tâm tư.

Chiếc xe khởi động chạy phía trước trong màn đêm tối.

Nơi này vốn không ồn ào náo nhiệt hơn thành phố lớn, đường phố giờ này càng vắng, đèn giao thông ở ngã tư cũng thống nhất đổi thành đèn vàng chậm rãi. Tạ Linh Lăng trơ mắt nhìn Vu Triều lái xe trở về khu phố nhỏ của anh, không có ý định dừng lại.

Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy dáng vẻ uy nghiêm sắc sảo của anh nên cũng nuốt hết những lời nói ra miệng.

Người này lúc nghiêm túc cảm thấy thật dọa người.

Không bao lâu, Vu Triều dừng xe trước một cửa hàng bán hàng tự động 20h, anh bảo Tạ Linh Lăng chờ anh một lát rồi xuống xe.

Tạ Linh Lăng đại khái có thể đoán được Vu Triều muốn đi mua cái gì, cô im lặng không nói gì, cũng không ngăn cản. Thực ra không cần nói gì, họ cũng ngầm hiểu nhau rồi.

Tất cả những điều này nhìn như không có đầu mối, nhưng đối với Tạ Linh Lăng mà nói là một loại phương thức xử lý tốt nhất. Cô không muốn lãng phí tình cảm vào tình cảm nam nữ, nhanh chóng giải quyết nhu cầu của nhau, như vậy điều đó tốt cho nhau.

Lúc Vu Triều trở về, trên tay anh cầm một gói khăn giấy, một chai nước khoáng và một thứ khác trong túi.

Nước khoáng đưa cho Tạ Linh Lăng.

Tạ Linh Lăng nhận nước, nói với Vu Triều: “Cảm ơn.”

Vu Triều mím môi gật đầu, anh khởi động lại xe. Lần này, thay vì đến nhà anh, anh dừng xe dưới một gốc cây lớn ở ngoại ô.

Tạ Linh Lăng có chút ngoài ý muốn, cô nhìn bốn phía yên tĩnh, hỏi Vu Triều: “Ở chỗ này?”

Vu Triều hỏi ngược lại: “Sợ à?”

Tạ Linh Lăng suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Nhìn không ra, anh cũng biết chơi như vậy.”

Cho dù cô chưa thử nó, nhưng cô bất ngờ tới nỗi không nói nên lời.

Vu Triều xuống xe, anh vòng qua đầu xe đi tới ghế phụ, kéo cổ tay Tạ Linh Lăng đưa cô đến ghế sau.

Anh không cho Tạ Linh Lăng cơ hội phản kháng hay phản ứng gì, mạnh bạo đặt nụ hôn trên mặt, trên môi, rồi lại khắp người.

Có một chút giận dỗi, vì tức giận thái độ của cô. Nhưng cuối cùng Vu Triều lại theo bản năng trở nên dịu dàng với cô, anh không nhẫn tâm làm cô đau.

Một chút lý trí còn sót lại của Tạ Linh Lăng bị nụ hôn của Vu Triều hôn đến đầu óc choáng váng, cô không biết từ khi nào đã ở ngồi người anh, đầu cô gần như có thể chạm vào nóc xe.

Vu Triều nhìn có vẻ mạnh bạo nhưng bàn tay của anh vẫn cẩn thận che chắn bảo vệ đầu Tạ Linh Lăng.

So với lần trước còn rụt rè, lần này Vu Triều rõ ràng chiếm được ưu thế. Anh mút lưỡi cô thật mạnh, làm cho đầu lưỡi cô đau đớn. Nhưng dường như anh đang  cố tình làm vậy, anh muốn nghe tiếng rên rỉ kèm thêm đó là sự chống cự yếu ớt của cô, anh điên cuồng quấn lấy người con gái trước mắt, làm cô không thở nổi.

Cách lần trước cũng chỉ mới hơn một tháng mà thôi, Tạ Linh Lăng nghi ngờ Vu Triều có phải đi đâu học kỹ thuật hôn hay không, nếu không thể làm cho cô chìm đắm như thế này.

Mãi lúc lâu cũng có tí không gian để thở, Tạ Linh Lăng vừa mới chậm lại một chút, lập tức cảm thấy được bả vai nhói đau.

Vu Triều giống như một con chó dữ hung ác thế nhưng cắn một cái trên vai cô

Không chịu thua kém, Tạ Linh Lăng ôm Vu Triều cắn một cái thật mạnh vào cổ anh, để dấu răng đo đỏ chói mắt.

Ai ngờ, Vu Triều mở miệng nói với cô: “Nào, cắn thêm một cái nữa đi.”

“Đồ điên.” Sao lại có thể nói ra yêu cầu biến thái như vậy?

Hai tay Vu Triều nâng má Tạ Linh Lăng, tham lam dùng ngón tay vuốt môi cô. Tạ Linh Lăng cảm thấy cả mặt mình đều bị anh xoa biến dạng, nhịn không được nhe răng cắn ngón tay cái của anh một cái.

Ngày hôm sau Vu Triều mang theo vết cắn trên cổ đi tới lính cứu hỏa, các đồng nghiệp ai nấy cũng nhìn chằm chằm.

Một truyền mười, mười truyền trăm, toàn đội lính cứu hỏa đều nhìn Vu Triều một cái để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Vu Triều cũng không để ý tới ánh mắt của các đồng nghiệp, người khác trêu chọc anh, trong miệng anh ngậm một cọng cỏ mơ hồ không rõ: “Thế nào? Mấy người chưa bao giờ thấy nó sao?”

Muốn nói trong lính cứu hỏa, Vu Triều nổi danh là người không gần nữ sắc. Khi có nhiệm vụ, anh ấy sẽ luôn đi đầu, mọi khổ mệt đều là người đầu tiên chịu đựng. Cho tới bây giờ cũng không từ chối bất cứ công việc gì, cho nên anh ở trong đội ngũ đều làm cho người ta kính nể.

Chính là con người như vậy, dường như cụm từ dịu dàng này dường như chẳng hề có tí quan hệ nào với tính cách rắn rỏi cương nghị của Vu Triều chút nào. Nhưng dấu vết mập mờ trên cổ Vu Triều lại làm cho người ta tưởng tượng ra nhiều điều rất khó tả.

Thật là có chút mới lạ! 

Xem ra trận chiến tối qua khẳng định rất kịch liệt luôn!

Thực sự rất là dữ dội.

Ở trên xe mất gần một giờ, ghế sau ướt đẫm, trong xe đều tràn ngập hơi thở ái muội.

Chân Tạ Linh Lăng bị chuột rút đến đáng thương, còn Vu Triều vẫn ăn mặc như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhắc mới nhớ, từ hồi đi học chân bị chuột rút một lần duy nhất thì Tạ Linh Lăng đã mười mấy năm rồi mới trải qua loại thống khổ này.

Lúc bị chuột rút, bụng bắp chân căng ra, đau từng cơn co giật, sau đó ngay cả đi lại cũng đau. Đương nhiên, bỏ qua khúc nhạc nhỏ do chuột rút gây ra, cảm thấy trải nghiệm xe chấn mà Vu Triều mang đến cho Tạ Linh Lăng chưa từng có trong kí ức của cô.

Bỏ qua lần đầu tiên ngây ngô cùng mờ mịt, lúc này Vu Triều hiển nhiên là đã có kế hoạch, cũng trở về bản chất của mình. Anh là người làm chuyện chưa bao giờ nghĩ hậu quả, đương nhiên người khác cũng không làm gì được anh.

Tạ Linh Lăng không thể không thừa nhận trên người Vu Triều, cô khá thỏa mãn.

Vu Triều còn có tâm trạng chê cười cô: “Lần trước tôi phát hiện, thể lực của em không tốt lắm.”

Tạ Linh Lăng trừng mắt nhìn anh một cái: “Giống như là nói chính mình làm được lắm vậy á.”

Người này đại khái là phát tiết đến sung sướng đây mà, còn có tâm trạng trêu chọc, quay ra ngậm môi cô cười khẽ: “Vậy rốt cuộc em cảm thấy tôi có được hay không?”

Tạ Linh Lăng khiêu khích nói: “Không được!”

Vu Triều vẻ mặt hiểu rõ gật đầu, cười như không cười: “Sau này anh sẽ cố gắng hơn, mong em sẽ thỏa mãn”

Hơn hai giờ sáng, Vu Triều lái xe đưa Tạ Linh Lăng về nhà rồi bế cô lên lầu.

Tạ Linh Lăng tuyệt đối không ngờ mình lại dẫn sói vào nhà. Vu Triều lúc này không có ý định đi, anh ôm cô vào phòng tắm tính tắm rửa một chút, nhưng sau khi đến phòng tắm đặt cô lên bồn rửa tay lại thèm muốn cô.

Tạ Linh Lăng có lý do nghi ngờ, người đàn ông này rất thù dai, khẳng định anh nhớ kĩ lúc nãy cô nói anh không được đây mà.

Quấn nhau hơn 4 giờ rồi.

Tạ Linh Lăng thật sự mệt mỏi không chịu nổi, véo cánh tay Vu Triều, cuối cùng lộ ra sự yếu thế: “Anh được, anh là được nhất, tôi thật sự không được nữa rồi.”

Vu Triều ôm cô đến dưới vòi hoa sen, hỏi cô: “Lát nữa có muốn chạy buổi sáng với tôi không?”

Tạ Linh Lăng thật sự phục anh rồi: “Anh còn có sức chạy nữa à?”

“Thế nào?”

“Đồ biến thái, có để cho người ta ngủ hay không hả?”

Vu Triều nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô: “Bạn giường như tôi không đủ tư cách với em mà, lúc này mới mấy lần?”

Tạ Linh Lăng thật sự không thể nhịn được nữa, hét lớn: “Cút ngay!”

Vu Triều cười sảng khoái, ôm Tạ Linh Lăng ra khỏi phòng tắm.

Anh quét sạch sương mù tối hôm qua, giờ lúc này anh đối xử với cô không chỉ là thích.

Thật sự quá mệt mỏi, Tạ Linh Lăng nhắm mắt ngủ thiếp đi ngay khi đầu chạm vào gối.

Vu Triều cũng không buồn ngủ gì, anh nằm nghiêng ở một bên, một tay dựa vào đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của Tạ Linh Lăng nhìn thật lâu.

Từ tối đến sáng, Vu Triều gần như một đêm không ngủ.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Tạ Linh Lăng phát sinh quan hệ không rõ ràng như vậy, tuy rằng ngoài miệng nói là bạn giường, nhưng trong lòng anh cũng không nghĩ như vậy.

Vu Triều rất rõ ràng, ngay từ đầu, anh cùng Tạ Linh Lăng đã bỏ lỡ nhau. Nhiều năm trôi qua như vậy, anh không muốn bỏ lỡ một lần nữa.

Thậm chí, anh cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến những việc để bù đắp cho tương lai của hai người.

Nghĩ đến đây, anh lại nhịn không được tự giễu cười bản thân.

Nhưng nghĩ đến tương lai có hi vọng, trong lòng Vu Triều có chút tê dại. Trong nhà anh luôn rất vắng vẻ, nhưng Tạ Linh Lăng ở đây thì khác.

Căn nhà mà Tạ Linh Lăng thuê không lớn, được cô sắp xếp rất có ngăn nắp, chăn ga gối đệm là một màu màu trắng tinh khôi, ngay cả rèm cửa cũng là màu trắng. Trong phòng tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, có chút giống với mùi hương ngọt ngào trên người cô.

Hôm nay Vu Triều phải đi làm nên không ở lại được. Anh mở mắt đến tám giờ, rời khỏi giường của Tạ Linh Lăng một cách chậm rãi có chút lưu luyến. Vào phòng tắm dọn dẹp một chút, thuận tiện chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho Tạ Linh Lăng, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Vu Triều trở lại phòng ngủ, cúi người dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Tạ Linh Lăng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô

Biết rằng cô sẽ không nghe thấy, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói: “Bé Tròn ngủ ngoan nhé, tôi đi đây.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK