Sorry vì hôm nay mới đăng được, tại hôm qua wifi nhà mk bị lỗi 😂
______________
Gương mặt Sơ Lê trắng hồng trong sáng gần trong gang tấc, mái tóc mềm mại uốn lượn, từng đợi mùi hương thơm mát chui vào mũi hắn, bàn tay thon dài đặt ở trên eo nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo hắn.
Cô đỏ mặt ôm trong chốc lát rồi thả tay ra lui về sau, ậm ừ không biết nên nói cái gì.
Mặt Sơ Lê đỏ lên, Trần Dã lại nói cô câu dẫn hắn.
Nghe Trần Dã nói vậy, Sơ Lê trợn tròn mắt không thể tin được, đôi mắt như chứa cả bầu trời sao, long lanh như muốn rớt xuống, cô nói:" Rõ ràng là cậu nói tôi ôm, tôi chưa từng có ý muốn câu dẫn cậu."
Sơ lê đặc biệt chán ghét khi Trần Dã nói cô câu dẫn người. Đời trước dù cô có làm cái gì thì dường như hắn cũng cảm thấy hứng thú, cô ủy khuất vô cùng nhưng chẳng thể nói nên lời.
Hiện tại Trần Dã biết đến chín phần là Sơ Lê đã nghe nhầm, hắn chỉ cười cười chứ không giải thích gì cả. Dư hương thiếu nữ vẫn còn lưu lại trên người hắn, nhàn nhạt nhưng lại làm say đắm lòng người.
Trần Dã nhìn thiếu nữ mềm mại trước mặt mà trong lòng lại chuyển biến liên hồi. Hắn biết khoảng cách giữa hắn và Sơ Lê là cả một dải ngân hà. Cô như một thiên chân sáng ngời, là viên ngọc được ngân hà rửa sạch không chút tì vết, mà hắn lại lớn lên ở góc tối âm u thiếu thốn ánh sáng, trái tim hắn nhuốm toàn màu đen, dơ bẩn dính đầy bụi bặm.
Nhưng mà hắn lại luôn kéo Sơ Lê bước vào thế giới của chính mình.
Hai ngón tay hắn gập lại bóp chặt điếu thuốc lá, vài giây sau liền vứt luôn vào thùng rác không chút thương tiếc. Hắn tiến lên nắm lấy cổ tay cô, nói:"Đi, tôi mời cậu uống trà sữa."
Sơ Lê cũng không giãy giụa, tùy ý để hắn cầm tay kéo cô đi. Có thể là do nghĩ đến tin đồn Trần Dã bị đuổi ra khỏi nhà hoặc là do thấy hắn vất vả lăn lộn trong cái tiệm sửa xe nho nhỏ này khiến cho tim cô cứ chậm rãi mềm xuống, động lòng trắc ẩn, sợ bản thân mình phản ứng thái quá sẽ làm xúc phạm, tổn thương hắn.
Cô ngoan ngoãn nói:"Tôi muốn uống coca."
Trong nhà cô chẳng có lấy một lon nào, Sơ Nguyên cũng sẽ không cho phép cô uống đồ lạnh cho nên thật lâu rồi cô chưa được động đến coca, thèm sắp không chịu nổi nữa.
Trần Dã không trả lời lại là có đồng ý hay không.
Giọng Sơ Lê không tự chủ mà yếu đi đôi chút, chấp nhận lấy lui mà tiến:"Nếu không thì uống sprite cũng được."
Trước cửa quán sửa xe có một cửa hàng tiện lợi 24h. Đẩy cửa đi vào, Trần Dã lấy cho cô một bình sữa bò, chính là cái loại được giữ ấm ngàn kiếp không đổi, còn hắn thì tự lấy một bao thuốc lá, sau đó đến quầy thanh toán tiền.
Sơ Lê đứng yên ôm bình sữa bò, bĩu bĩu môi, rất không cáo hứng nói:"Tôi không muốn uống cái này."
Trần Dã cười nhạo, giúp cô vặn nắp bình nói:"Còn tôi thì nghĩ cậu chỉ có thể uống loại nước này."
Sức khỏe cô vốn không tốt mà lại chẳng bao giờ quản được miệng mình, lúc nào cũng thèm cái này thích cái kia.
Việc này thật không thể hoàn toàn trách Sơ Lê. Đời trước, trước khi được gả vào nhà Trần Dã cô đã bị người nhà quản rất nghiêm, đồ ăn lúc nào cũng thanh đạm giản dị. Sau này kết hôn lại càng bị Trần Dã quản nhiều hơn, muốn ăn cái gì cũng phải xin phép nửa ngày.
Sơ Lê nhấp một ngụm nhỏ sữa bò, thè lưỡi liễm sạch vòng sữa trắng quanh mép rồi hỏi:"Cậu không đi học là vì ở lại chỗ này sao?"
Trần Dã ừ một tiếng, không có ý định nói hết câu chuyện với cô.
Đây là sản nghiệp mà Tần Nam Tòng giao cho hắn, là tùy tiện để hắn đùa nghịch tùy ý.
Bề ngoài nhìn rách nát nhưng bên trong thì không thiếu bất cứa thứ gì, là nơi nổi danh trong giới phú nhị đại.
Trần Dã cũng không sợ hậu quả khi gây chuyện cùng cha hắn, cái thứ nghiệt chủng do An Lệ sinh ra đã chết, mộng đẹp của bà ta bị Trần Dã xé toạc khiến bà ta gấp không chờ nổi muốn xé mặt với hắn.
Sơ Lê nói chuyện một cách khá chậm rãi:"Cậu như vậy là không được."
Trần Dã cười cười hỏi lại:" Không được như thế nào?"
Sơ Lê vẫn giữ tốc độ nói như cũ:"Vẫn là ham thích đọc sách thì hơn, tri thức chính là sức mạnh."
Trần Dã không hề ngốc, cũng chẳng phải học không vào mà vốn dĩ tâm tư của hắn chẳng hề đặt trên sách vở thôi.
Ngày đó Sơ Lê còn tự ti rằng mình chỉ tốt nghiệp cấp ba thôi, Trần Dã lại an ủi cô, nói mình đến cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, chính là không bằng cô. Rồi lại sau đó cô biết được từ miệng Triệu Văn Kiệt, Trần Dã đúng là chưa tốt nghiệp cấp ba nhưng sau đó hắn đã đi du học ở nước ngoài.
Chỉ là sự đau khổ mà hắn phải chịu vượt qua người bình thường rất nhiều.
Trong trí nhớ, tiếng anh của Trần Dã vô cùng tốt, tiếng Đức cũng không tệ, bất luận người nào từ đâu đến hắn cũng có thể đối phó được.
Trần Dã đẩy cửa kính đi ra, tiếng chuông ngân vang thanh thúy vang lên vô cùng dễ nghe.
Hắn nhấp ngụm nước, tùy ý lấy cớ bừa:" Tôi không có tiền đọc sách."
Sơ Lê mới không tin Trần Dã là người không có tiền, nhưng chung quy hắn vẫn đang đến cái quán được cho là rách nát kia sửa xe thì cô cũng cảm thấy lời này có chút đáng tin.
"Cậu nói xin lỗi với cha cậu, ông ấy nhất định sẽ cấp tiền cho cậu đọc sách."
Trần Dã không nghĩ tới Sơ Lê lại có thể đối đáp tốt như vậy, hắn nói:"Muốn tôi xin lỗi ông ta? Chờ ông ta chết đi thì tôi sẽ nói."
Không đúng, dù cha Trần Dã có chết rồi thì hắn cũng sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi, cũng sẽ càng không vì ông ta chết mà rơi lấy một giọt nước mắt.
Từ khi hắn ra đời cha hắn đã nghĩ đó là một sai lầm, hơn nữa từ khi có ý thức tới nay cha hắn đã không chỉ một lần nói rằng:" Từ trước đến nay tao chưa từng muốn mày được sinh ra."
Giết người cũng muốn người đó chết cả tâm. Trong thâm tâm Trần Dã đã cho rằng mình đã bị cha ruột giết chết từ rất lâu, rất rất lâu rồi.
Sơ Lê thở dài:"Sao cậu lại dùng bộ dạng này nói chuyện a~!"
Nửa khuôn mặt Trần Dã nghiêng nghiêng, hắn đưa ngón tay dịu dàng miết nhẹ trên má Sơ Lê, sau đó nhéo nhéo, Sơ Lê tránh mặt không cho hắn làm loạn nữa.
Lúc hai người đi về có ngang qua một tiệm bánh ngọt, trong tủ kính trong suốt có bày bánh hình quả xoài thơm phức, nhìn thôi cũng đã thấy vừa mềm vừa ngọt. Sơ Lê bất giác dừng lại bước chân, mắt nhìn chằm chằm quả xoài màu vàng nhạt trong tủ kính, dưới chân như bị dính keo không thể bước nổi nữa.
Trần Dã cảm thấy cô càng ngày càng giống cô mèo nhỏ, thấy ăn lền dừng lại.
Hắn hỏi:"Cậu muốn ăn sao?"
Vành mắt Sơ Lê bất chật đỏ lên, đôi mắt long lanh ngập nước, giọng nói có chút nghẹn ngào:"Không có, đi thôi."
Đời trước Trần Dã rất hay mua bánh xoài này cho cô mỗi khi hắn đi làm về. Sức khỏe cô không tốt lại thường hay bị bệnh, bệnh viện cũng có thể nói chính là ngôi nhà thứ hai của cô, cô cũng càng ngày càng không chịu nổi. Về sau cô thông minh hơn, học được cách đòi Trần Dã đưa đi đây đó để hít thở không khí.
Trần Dã cũng nhìn ra cô cố tình gây rối vô cớ để được đưa đi chơi cũng không vạch trần, vui vẻ đưa cô ra ngoài.
Lúc đó Triệu Hợp Thuần rất điên cuồng, cô ta lái xe lao nhanh về phía xe của hai người họ, kính chắn gió trước mặt cô do lực va chạm cực lớn mà vỡ nát, hai xe đụng nhau cực lớn tiếng.
Trần Dã theo bản năng ôm lấy bảo vệ cô, mặt hắn toàn là máu, máu nhỏ từ trán xuống cằm rồi đến cổ, lần đó hắn bị thương rất nặng.
Sau vụ đụng xe đó sức khỏe Sơ Lê lại ngày càng không tốt, bị bắt phải ngồi xe lăn.
***
Sơ Lê dắt xe đạp chuẩn bị về nhà, trần Dã tiễn cô ra đến cửa bỗng nhiên giữ xe lại, từ trên cao nhìn xuống cô, câu nói đã để trong lòng lâu ngày giờ đây không thể nhịn được nữa, nói thẳng:"Sơ Lê, chúng ta thử bên nhau đi, thế nào?"
Trần Dã rất hiếm khi nói mấy câu mang ý dò hỏi như vậy.
Sơ Lê sửng sốt một lúc lâu, trong đầu rối loạn bộn bề.
Trần Dã hẳn đã rất thích cô nên mới nhiều lần nhắc tới chuyện này, hắn xoa đầu cô: "Tính tình tôi không tốt cho lắm, thói hư tật xấu cũng rất nhiều, tôi phải thừa nhận rằng mình đặc biệt không phải người tốt. Nhưng mà cậu hãy tới thử xem, tới quản tôi."
"Sơ Lê, chỉ cần là lời cậu nói, tôi đều nguyện ý nghe." Dừng một chút, hắn hơi khom lưng để tới gần cô hơn, chóp mũi như muốn dính cả vào khuôn mặt trắng nõn của cô, câu cuối cùng hắn không tự chủ nâng cao ba phần chắc chắn:"Hơn nữa tôi cũng cảm thấy cậu đối với tôi cũng không phải không có cảm giác gì."
Sơ Lê bị hắn dẫm chúng cái đuôi vô hình, trên mặt toàn là lo lắng.
Trần Dã khẽ khàng vuốt ve mái tóc cô, dây dưa không dứt. Giọng hắn khàn khàn thì thầm bên tai cô: "Cậu cũng có thể coi như là thương hại tôi."
Tình cảm của hắn cùng với tình cảm mà hắn nhận được vô cùng cằn cỗi, giống như bị hạn hán vậy, chỉ có hai bàn tay trắng.
Sơ Lê nâng đo mắt lên, cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng hắn, thiếu niên có mái tóc mềm mại hơi ẩm vì mồ hôi, những giọt mồ hôi nhỏ xuống từ mái tóc lăn qua gương mặt đi đến hầu kết rồi biến mất nơi cổ áo.
Hàng mi sắc bén, con ngươi nhanh nhạy lóe lên chút ánh sáng thầm kín.
Sơ Lê bị ánh mắt này của hắn chiếu tướng làm thần hồn điên đảo, lắp bắp nói: "Cậu để tôi...để tôi suy nghĩ một chút."
Cho cô thêm chút thời gian để nghiêm túc suy nghĩ.
Trần Dã cũng không ép cô thêm nữa, đạo lí co được giãn được này hắn vẫn hiểu rõ.
*
Sơ Lê về nhà, vừa mở của ra đã thấy Linh Đản chạy đến nhảy lên người cô, cô đỡ lấy mèo nhỏ rồi ấn mấy cái móng vuốt lại, nhìn Sơ Nguyên hỏi:"Anh hai, anh ở nhà bắt nạt tiẻu Linh Đản có phải hay không?"
Nếu không thì mèo nhỏ kiêu căng này cũng sẽ không nhiệt tình với cô đến vậy.
Sơ Nguyên bắt chéo chân, cầm quả táo cắn một ngụm:"Liên quan?"
Sơ Lê thuận tay vuốt vuốt lưng Linh Đản:"Em cho rằng anh đá nó đó."
Sơ Nguyên đứng lên duỗi cái eo lười, chân xỏ dép lê đi vào phòng.
Sơ Lê chơi với Linh Đản một lát thì cả người cảm thấy hơi dính dính rất khó chịu, cô vào phòng tắm rửa ra thì thấy điện thoại báo có tin nhắn.
Giết người không phạm pháp thì tốt rồi:[Bài thi tháng của anh đừng để bố mẹ thấy]
[Cũng đừng nói gì về thành tích hết]
Nhất chỉ Lê:[???]
Nhất chỉ Lê:[Nếu không thì??? ]
Giết người không phạm pháp thì tốt rồi:[Được]
[Xem như em lợi hại.]
......
Two minute later...
[Em gái...!!]
[Em gái thân thương nhất của anh!!~]
[Em gái thân thương bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu lương thiện nhất của anh, ngày mai anh mời em đi ăn kem nha, còn ăn cả BBQ nữa...]
[Em gái thân yêu của anh ưi~]
Sơ Lê đánh chữ càng ngày càng chậm, không nóng vội chút nào.
Nhất chỉ Lê:[Hôm qua mẹ đã hỏi về bài thi của em, cũng đã biết em đạt hạng nhất. Nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn nay mai sẽ hỏi anh làm bài thi thế nào.]
Nhất chỉ Lê:[Anh hai cố lên, hướng vịt*.]
(*hướng vịt: mình không hiểu.)
Sơ Lê chờ một lát liền thấy Sơ Nguyên lòng dạ hẹp hòi không chút do dự thu hồi tin nhắn mời cô ăn kem và BBQ về, làm như chưa từng nhắn qua lời này.
Cô cũng sa mạc lời.
Anh hai này của cô cũng thật là quá keo kiệt điiii!!!!!
Sơ Lê bò lên giường chơi di động một chút đã cảm thấy mệt, hơn nữa lại đến kì sinh lý khiến cho bụng cô cực kì khó chịu liền kéo chăn đắp lên chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bị đám mây che khuất.
Di động dưới gối rung rung một hồi, Sơ Lê mơ màng nhấn nút nghe, cũng chẳng biết ai gọi tới, hàm hồ hỏi:"Alo, ai vậy?"
Giọng nói Trần Dã trầm ấm trước sau không đổi:"Cậu đang ngủ sao?"
__________hết chương 21_________