Sơ Lê vẫn không quá quen thuộc với nhóm Triệu Văn Kiệt. Mấy người này, bề ngoài nhìn cảm thấy cợt nhả dễ nói chuyện nhưng thực chất tận sâu trong xương tủy đều rất cao ngạo, toàn con cháu đại gia lắm tiền nhiều của nên trong máu vẫn luôn rất kiêu căng, họ sẽ không thật sự coi cô là bạn bè.
Bốn người, vừa vặn một bàn đấu poker. Đời trước Sơ Lê đã từng nhìn thấy họ đánh vô số ván nhưng không biết là có phải do loại trò chơi này quá cai siêu hay không mà cô nhìn hoàn toàn không hiểu. Cô còn nhớ nhóm Triệu Văn Kiệt thực sự rất thích trò này, họ có thể đánh thâu đêm mà không thấy chán.
Sơ Lê mặc áo ngủ đi vào phòng bếp, lấy trong tủ lạnh ra một cây kem ba màu,cầm cái muỗng đang chuẩn bị xúc một miếng thật to ăn vụng thì Triệu Văn Kiệt bất ngờ thò ra nửa người ở cửa bếp, híp mắt nhìn cô cười gian.
Hắn hiện tại không còn cợt nhả gọi là em gái Sơ Lê hay bạn học Sơ nữa mà sửa miệng gọi thẳng tên Sơ Lê luôn.
"Ăn kem sao??"
Sơ Lê vội bảo vệ cái kem, đưa ra đằng sau, cảnh giác nhìn hắn: "Đúng vậy."
Không biết tại sao cô cảm thấy nụ cười của Triệu Văn Kiệt rất xấu xa.
Lông mày Triệu Văn Kiệt nhướng lên thật cao: "Cô tới đây từ sáng sao?"
Sơ Lê nghe ra ý tứ bát quái trong giọng nói kia, cô vứt túi đựng kem vào thùng rác, sau đó bình tĩnh trả lời một cách thành thật: "Ừ, đúng vậy, tôi đến từ sáng dạy bổ túc cho Trần Dã."
Triệu Văn Kiệt: "...?..."
Chỉ có thể khẳng định một điều, Trần Dã lợi dụng cái cớ này lừa gạt cô bé đơn thuần tới đây, mà cũng chỉ có Sơ Lê mới có thể tin rằng Trần Dã sẽ bắt đầu chăm chỉ học tập.
Triệu Văn Kiệt nhìn Sơ Lê đơn thuần trong sạch thì lại bất giác liên tưởng tới cái cô Tống Duy tiếp cận hắn vì mục đích kia, không nhịn được liền cười lạnh hai tiếng, nghĩ thầm: "Người so người quả thật có thể tức chết người."
Hắn nghĩ mà nó tức, liền thừa dịp Sơ Lê còn chưa kịp ăn miếng kem nào, ấu trĩ cướp lấy, nghênh ngang đi ra phòng khách.
Sơ Lê: "......"
???
!!!!!!!
Chẳng lẽ Triệu Văn Kiệt cố tình tỏ ra gần gũi tới nói chuyện với cô là có mục đích đại gian ác như vậy hay sao?? Hắn thiếu miếng ăn đến như vậy hay sao????
Sơ Lê bực dọc đi ra phòng khách, cái kem cô chưa kịp ăn tí nào đã bị hắn xử lí sạch sẽ trong vòng ba miếng.
Sơ Lê sụp đổ xụ miệng, trên mặt không hiện lên chút cảm xúc nào: "Cậu, mau đền lại kem cho tôi!"
Nghĩ nghĩ, lại tự mình lắc đầu: "Không không được, phải đền mười cái, cướp một đền mười!"
Triệu Văn Kiệt còn chưa cảm thấy việc mình làm xấu xa đến nhường nào. Không phải chỉ là cái kem thôi hay sao? Lấy cái khác không được sao?
Trần Dã ngậm cười nhìn cô nín nhịn không mắng người thật sự rất vất vả, khẽ cười lên.
Sơ Lê biết hắn đang cười nhạo mình, đi đến ngồi sát cạnh hắn: "Tôi giúp cậu chơi."
Trần Dã để cho cô ngồi hơn nửa chỗ, miệng ngậm điếu thuốc hơi nhếch lên: "Cậu cũng biết chơi sao?"
Sơ Lê không biết. 80 kiều* thật sự quá khó, cô chắc chắn mình sẽ không học được.
*Mình không biết đây là trò gì, search chú gg cũng không tìm thấy:"(. Bạn nào biết hỗ trợ mình với nhoa, thân yêu.
Cô lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng tôi nhất định phải chơi. Cậu mà không cho tôi chơi tôi sẽ lập tức về nhà!" (?)
Trần Dã cảm thấy không sao hết, hắn nhả ra một ngụm khói, tủm tỉm: "Tùy cậu."
Thua cũng không sao hết, hắn cũng không để bụng chút tiền lẻ này.
Sơ Lê cầm bài, chỉ mới đánh hai lá xuống đã bắt đầu cảm thấy chán. Cô nhìn không hiểu, đánh bừa cũng không thấy thú vị gì hết, lung tung rối loạn một hồi thì nhét trả lại bài vào tay Trần Dã: "Cậu tự chơi đi."
Triệu Văn Kiệt cũng chịu không nổi cách chơi này của cô nữa, nghẹn ngào cầu xin: "Anh Dã, em xin anh đó, anh đến đây chơi đi có được hay không?"
Trần Dã cười nhẹ nhìn Sơ Lê, nhận lấy bài trong tay cô tiện thể ngắm một chút rồi nói: "Mau đi thay quần áo."
Kỳ thật áo ngủ trên người cô rất đáng yêu, chân tay cơ thể đều gói gọn trong bộ quần áo, không hiểu sao Trần Dã tức giận, một hai bắt cô phải lên phòng thay quần áo.
Sơ Lê cũng tức giận đấy nhé, cụ thể mình tức giận cái gì thì cô cũng không biết, chủ yếu là cô đang tức giận thôi à.
Cô là cô gái nhỏ xinh đẹp, tức giận nhưng vẫn không mất đi sự đáng yêu vô đối của mình: "Tôi không thay, dựa vào cái gì mà cậu bắt tôi thay tôi liền phải thay cho cậu xem chứ?"
Trần Dã theo đuổi được cô cũng không đễ dàng gì, tốn không ít tâm tư. Trước mặt cô hắn luôn vô tình mà giấu đi mặt thô tục nhất, chỉ cho cô nhìn thấy những gì tốt đẹp nhất của hắn.
Trần Dã ném bộ bài xuống bàn, túm cổ tay cô, không nói hai lời kéo thiếu nữ đang tức giận lên phòng.
Triệu Văn Kiệt còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nói với lên: "Anh Dã, phải chú ý thân thể đó nha."
Trần Dã quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn: "Chú ý cái mẹ nhà cậu."
Triệu Văn Kiệt không hề sợ, còn cười cợt huýt sáo: "Hỏa khí của anh Dã không nhỏ đâu ha."
Thời Gia Lễ bất thì lình nói một câu: "Không nghĩ em gái học bá đó còn rất tùy hứng, ban đầu mới gặp thì thấy rất giống một em bé ngoan."
Triệu Văn Kiệt vuốt điếu thuốc phụ họa: "Cậu còn chưa thấy đâu!! Lúc nãy tôi vừa cướp từ tay cô ấy một cái kem thế là cô ấy cho tôi thêm một ánh mắt, rất hung dữ, rất đáng sợ, làm trái tim mỏng manh của tui đây run rẩy." Dọn sạch sẽ tàn thuốc trên bàn, hắn nói tiếp: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số Anh Dã cũng rất sướng, Sơ Lê có tùy hứng lên cũng rất giống làm nũng."
Thời Gia Lê gác chân lên, thở dài: "Cũng không biết, nhưng chắc một điều là sau này Trần Dã sẽ cung phụng cô ấy không khác gì cung phụng tổ tông đâu."
"Ha ha ha, tôi nhổ, chỉ có cái tên súc sinh Trần Dã kia làm tiểu tổ tông nhà người ta chứ làm gì có chuyện hắn coi người ta là tiểu tổ tông cơ chứ??!! "
"Không biết đến ngày đó bé Sơ Lê có khóc hay không nữa?"
"Hỏi ai chứ? Đây thì không biết nha."
Sơ Lê thì hắn không biết nhưng hắn biết cái cô Tống Duy kia, bản mặt kỹ nữ đó khẳng định là không khóc.
Sơ Lê sống cùng Trần Dã nhiều năm đã sớm học được cách nhìn mặt đoán ý. Cô xoa xoa hai tay, giọng nói mềm mại chịu thua: "Cậu...không cần dẫn, tôi biết phòng cậu, có thể tự đi thay mà."
Trần Dã lạnh mặt trừng cô chằm chằm.
Sơ Lê rũ đầu, tay còn đang bị hắn nắm chặt, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp nói: " Cậu không bỏ tôi ra có nghĩa là muốn nhìn tôi thay quần áo sao?"
Sơ Lê lại thở dài: "Ài, chúng ta vẫn còn nhỏ, không được làm ba cái loại việc này đâu."
Trần Dã nhìn cô vẫn còn đang diễn kịch.
Sơ Lê chậm rãi nâng mặt lên, "Vậy cậu đến đây đi, tôi để cho cậu xem."
Trần Dã xùy cười: "Ông đây phát hiện cậu càng ngày càng thích diễn đó. Có muốn đi làm diễn viên luôn hay không??"
Hắn biết cô thấy bộ quần áo trên người mình rất đáng yêu nên mới không muốn thay ra. Cái tâm tư nhỏ này của cô, dùng đầu gối đoán một phát là ra.
Trần Dã thật sự không muốn để bọn Triệu Văn Kiệt nhìn thấy cô trong bộ dạng đáng yêu này. Sơ Lê mang đến ánh sáng như ngôi sao mùa hè, vừa giống như quả đào mật vừa hái xuống, xinh đẹp lại ngọt ngào, chỉ cần nếm một miếng đã cảm thấy thấm vào tận xương tủy.
Sơ Lê bị đoán trúng tâm tư mà đỏ mặt, ngày thường cô thích dùng bộ dạng đáng thương của mình để tranh thủ sự thương sót từ hắn. Cái thói quen này không thể một chốc một lát mà sửa ngay được.
Cô đã từng phải làm như vậy mới khiến mình được sống thoải mái hơn một chút.
Sau khi kết hôn, Trần Dã đưa cho cô một đống giấy tờ. Cô không biết nhiều và cũng không muốn biết gì hết, chỉ là cảm thấy giá trị của nó không hề nhỏ chút nào.
Dù có bị người ta bán đi nhưng cô vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, nhất quyết không chịu lấy tiền của hắn.
Tiền hắn cho cô không tiêu, đều cất hết trong tủ đầu giường. Có một lần gấp rút, hắn với tay vào ngăn tủ lấy áo mưa* thì phát hiện thẻ trong đó không lệch vị trí chút nào. Hắn bật cười, mút cắn vành tai trắng nõn của cô: "Không thích?"
*Ừ thì cái đấy đấy, chính là cái mà các cậu đang nghĩ đấy, chắc ai cũng biết nhỉ?
Sơ Lê run rẩy ôm eo hắn, còn chưa kịp nói thích hay không hắn đã nói bâng quơ tiếp: "Nếu đã không thích dùng thì trả lại cho tôi đi."
Trần Dã nói được làm được, thu hết thẻ ngân hàng của cô về.
Dù thế, người chồng đẹp trai của cô cũng vẫn rất hào phóng, mỗi tháng đều mang quần áo trang sức đẹp đẽ quý giá nhất để vào phòng để đồ của cô. Nếu cô có muốn tự mua cũng không sao hết, chỉ việc ký ký ký ngân phiếu là xong tất cả.
Mấy tháng ngắn ngủn trôi qua, phòng quần áo của cô đã chật ních những bộ váy áo trang sức lộng lẫy xinh đẹp.
Sơ Lê cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thấy sai ở chỗ nào hết.
Cho đến một ngày, bạn tốt nhất của anh hai cô đến, khó khăn hỏi vay tiền cô mới phát hiện bản thân mình đến một xu tiền mặt cũng không có.
Bạn của anh hai cô cũng quen, tuổi không lớn hơn cô là bao. Anh ta mặc bộ quần áo công nhân cũ kĩ, giầy còn dính xi măng, giọng nói khô khốc: "Tôi thật sự không còn cách nào khác, thật sự không còn đường nữa mới phải đến đây mặt dày hỏi vay tiền cô.
Hắn miết điếu thuốc, khó khăn mở miệng nói: "Có thể...cho tôi mượn mười vạn hay không?"
Cô biết ba mẹ hắn đều đã qua đời từ sớm, hắn được bà nội nuôi lớn, gia cảnh bần hàn. Nghe nói mấy hôm trước lỡ đánh một kẻ lưu manh trọng thương, còn phải đền.
Mười vạn, không tính là nhiều mà cũng không ít.
Nhưng Sơ Lê hiện một xu dính túi cũng không có. Cô không đi làm, không có lương, trước đây còn không nhận tiền Trần Dã cho để giữ lại tự tôn cho mình, đến bây giờ mới cảm thấy tiền cũng có chỗ tốt của nó.
Sơ Lê đánh liều đáp ứng, hẹn hắn một ngày sau tới lấy tiền.
Cô cảm thấy mình đang sống rất ti tiện rất không đúng, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào Trần Dã mới có thể sống, chuyện gì vào tay mình đều hỏng bét hết cả.
Ngày đó cô tỏ ra rất ân cần đối với Trần Dã, đứng ở cửa chờ hắn về này, nấu cơm các thứ này, để ý mọi việc vặt vãnh của hắn,..
Trần Dã nhìn vẻ mặt cô liền hiểu rõ ngay, nhất định cô thỏ trắng xinh xắn nhà gắn đang có việc muốn nhờ đây mà.
Sơ Lê kéo tay hắn: "Hôm nay nóng quá, anh có khát không?"
Trần Dã cảnh giác, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi thay cô: "Vẫn tốt."
Cô cắn môi, cảm thấy hơi mất mát trong vài giây sau đó vẫn chạy đi rót cho hắn một ly nước ấm, nói uống đi cho hạ nhiệt.
Trần Dã hưởng thụ sự lấy lòng của cô, giả vờ không hiểu ý đồ trong đó.
Da mặt Sơ Lê mỏng, không làm ra được cái việc trực tiếp há mồm ra đòi tiền, ân cần cả đêm cũng không thể nói ra chuyện chính là mình cần tiền.
Trần Dã lại như một người thợ săn đắc ý thiết kế tất cả bấy rập, mà Sơ Lê chính là con mồi người thợ săn ấy đã ngắm trúng, không ai cướp đi được cũng không ai thay thế được.
Sơ Lê muốn đến tối mới nói chuyện đó ra, đợi tâm trạng Trần Dã tốt một chút sẽ nhắc đến nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy hôm nay hắn rất lạ. Ăn uống dọn dẹp tắm rửa xong xuôi liền tắt đèn, ôm eo cô nói hôm nay nên đi ngủ sớm một chút.
Đúng, đơn thuần chính là đi ngủ, ý trên mặt chữ ấy.
Cái này sao có thể!!
Sơ Lê trợn tròn mắt, xoay người lại đối diện với khuôn mặt tinh xảo, tay vuốt ve đôi mắt hắn: "Trần Dã."
Hắn cũng không mở mắt ra, hình như đã thật sự ngủ mất rồi
Cô lại nhẹ nhàng đá đá cẳng chân hắn, giọng nói vô cùng mềm mại: "Trần Dã ơi, em có chuyện muốn nói với anh."
Trần Dã lười nhác nâng mí mắt lên: "Ừm, anh nghe."
Sơ Lê nhẹ hôn khóe môi hắn, ngập ngừng nói: "Anh cho em mượn chút tiền được không."
Hắn lưu loát đáp ứng: "Tất nhiên là được." Hắn cười rộ lên, mặt mày không còn lạnh nhạt như trước nữa: "Vậy bao giờ em có thể trả lại anh?"
Sơ Lê ngẩn người, không trả lời được.
Trần Dã đè cả người lên kéo tay cô lên qua đầu, giữ chặt, ánh mắt dần lạnh đi, ý cười vừa mới đấy thôi vẫn còn đã biến mất không còn bóng dáng. Ngũ quan tuấn tú hiện lên vẻ lạnh nhạt như đã khắc sâu trong xương tủy, đôi mắt đen nhánh như con sói hung ác nhìn cô, mở miệng đầy vẻ châm chọc: "Sao không nói nữa?"
Sơ Lê bị dọa làm hai mắt đỏ lên, cô vẫn không hiể mình chọc giận hắn lúc nào.
Đôi mắt ngập nước như chứa cả bầu trờ sương mù dày đặc, khóe mắt phiếm hồng, cô dốc hết sức lực tránh thoát khỏi vòng ôm của hắn nhưng lại không thể nhúc nhích chút nào.
"Em không có người dể mượn tiền sao?"
"Em đi tìm ai? Có thể tìm ai chứ? Tìm thím nhỏ em sao, cái người bán em cho tôi với cái giá 30 vạn sao?" Ngữ khí hắn quá mức trào phúng, trực tiếp ép cô uất đến rơi nước mắt.
Cô ở trong lòng hắn dãy dụa, nước mắt không ngừng tràn qua khóe mi mà rơi xuống vô cùng đáng thương.
Trần Dã hôn "chụt" một cái nơi thái dương cô, xuống giường cầm mấy cái thẻ ném cho cô: "Đều cho em hết."
Sơ Lê cắn chặt chăn kìm nén tiếng nức nở, không chịu ngẩng đầu, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
Khóc đến nghiêng trời lệch đất, xong cũng không quên thu mấy cái thẻ về giấu xuống dưới gối.
Trần Dã thấy thế thì cười khẽ, ấn eo cô tiện thể ăn thêm vài miếng đậu hũ, lời nói xảo quyệt mà phóng khoáng: "Không phải không thèm tiền của ông đây sao? Không phải thanh cao sao? Cuối cùng vẫn phải tới khóc lóc cầu xin ông đây cho tiền à?"
Sơ Lê bây giờ mới mơ hồ nhận ra ý tứ của hắn.
Người đàn ông này thù rất giai.
Mấy tháng trước cô không chịu cầm tiền hắn đi tiêu nên bây giờ vẫn còn ghim trong lòng, chờ thời cơ chín muồi liền tính sổ một lượt luôn.
Xấu tính!!!!
_________Hết chương 32___________
Các bạn mà còn không cmt để cho Minh lấy động lực là minh dỗi Minh ngồi Minh khóc đó nhá 😤
P/S: Sorry các bạn, hôm qua mình vội quá nên quên đăng truyện, mong các bạn cảm thông cho bệnh người già đãng trí của mình 😔