• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Dục hỏi chủ quản lý của Dự Viên về tình hình cháy nổ. Bên kia nói rằng may mắn không cháy lớn, dập tắt kịp thời, không có thương vong về người.

Bởi vì hướng gió thổi theo đường chéo, nếu may mắn thì nhà Nguyễn Viên không bị ảnh hưởng gì hết.

Thẩm Dục đem tất cả những gì mình biết nói rõ cho Nguyễn Viên và Ngu Hạm. Miếng bánh kem mà Ngu Hạm định ăn suýt chút nữa thì bị rớt ra ngoài.

“Sạc cái xe thôi mà cũng gây cháy nổ sao? Còn cái gì mà không nổ nữa không?”

Nguyễn Viên chống cằm nói: “Tuy nói như thế, nhưng xe điện đều để ở ngoài cửa để sạc pin, không hiểu sao tự dưng lại dắt xe vào nhà để sạc làm gì”

“Chắc chắn là sợ bị trộm rồi” Ngu Hạm bỏ nĩa xuống, bỗng dưng cô không muốn ăn nữa.

Thẩm Dục nhìn điệu bộ ăn cơm của Nguyễn Viên, cắn từng miếng một, nhìn giống một con hamster, rất dịu dàng, đáng yêu.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, anh đều cảm thấy cô rất đáng yêu.

Nguyễn Viên ăn no, bỏ đũa xuống. Cô biết ánh mắt của Thẩm Dục vẫn đang nhìn mình.

Thẩm Dục mất tự nhiên, dời ánh nhìn sang chỗ khác.

Nguyễn Viên giả vờ không thấy hành động của anh, cô hỏi Ngu Hạm: “Ăn no chưa? Về nhà nhìn xem như thế nào đã?”

“Được” Ngu Hạm đứng lên nhìn Thẩm Dục rồi hỏi: “Đại thần, sáng sớm anh chỉ ăn hai quả trứng gà và một cốc nước ép, anh không đói bụng sao?”

Thẩm Dục lắc đầu: “Anh đang giảm cân”.

Mấy ngày trước ở nhà, bị mẹ Thẩm ép ăn quá nhiều, Thẩm Dục cảm thấy cân nặng của anh đang tăng lên rất nhanh.

Ngu Hạm lắc đầu, thở dài: “Đại thần, anh thực sự đã rất đẹp trai rồi”.

Trước đây, lúc còn thi đấu chuyên nghiệp, Thẩm Dục đúng là có bộ dạng thảm không nỡ nhìn, nhưng bây giờ, anh chính là người trong mộng của biết bao nhiêu cô gái. Thật không ngờ, đại thần có yêu cầu cao đối với bản thân đến thế.

Nguyễn Viên giúp Ngu Hạm dọn dẹp sạch sẽ. Trước khi rời đi Thẩm Dục có nói một câu: “Nếu cần anh giúp đỡ thì có thể nói với anh”.

Nguyễn Viên không phải là người ngốc nghếch, cô có thể cảm nhận được vị đại thần này đối với cô khác biệt so với người khác.

Không biết có phải cô tự mình đa tình không nữa? Nhưng cô luôn bày ra khuôn mặt lạnh nhạt, bình tĩnh ra ngoài.

Cô gật đầu, cười khẽ: “Được, em có Wechat của đại thần, nếu em có việc gì cần giúp đỡ thì nhất định sẽ nhớ đến đại thần đầu tiên”.

Nguyễn Viên xấu xa học theo Ngu Hạm gọi Thẩm Dục là đại thần. Thẩm Dục đứng đối diện với cô, hai người im lặng đứng nhìn nhau, trong mắt đều là mơ hồ không rõ ràng.

Ngu Hạm đứng ở một bên nhìn hai người. Cô đột nhiên cảm thấy Lục Trường Uyên nói đúng, cô ở chỗ này chỉ có thể làm bóng đèn mà thôi.

Rời khỏi nhà của Thẩm Dục, Nguyễn Viên vẫn luôn cảm ơn anh. Thẩm Dục đóng cửa nhà lại rồi đứng ngây ngốc ở cửa.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu lên người Thẩm Dục, anh nhìn về phía sô pha, tựa như Nguyễn Viên vẫn còn ngồi ở nơi đó, nhưng chỗ đó giờ đây không còn một bóng người.

Bên ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu rọi gay gắt, chói mắt, Thẩm Dục cầm lấy điều khiển từ xa mở hờ rèm cửa, lấy một chút ánh sáng.

Thẩm Dục cảm thấy quá chậm.

Việc theo đuổi một cô gái cần phải từ từ, chậm rãi, chỉ là anh cảm thấy tiến triển vẫn quá chậm.

Thật là khó chịu quá!

Thẩm Dục ngồi trên sô pha thở dài, nhìn vào chỗ Nguyễn Viên vừa ngồi.

…..

Ngu Hạm vẫn đang cầm hộp đựng đồ ăn cô đặt sáng nay, lãng phí không phải phong cách của cô.

Nguyễn Viên không hiểu vì sao cô cảm thấy tâm trạng rối loạn. Trong đầu cô giờ đây đều là Thẩm Dục.

Thật ra, anh ấy không làm gì, nhưng một người giỏi giang, tài năng như anh ấy ở bên cạnh, đã vậy ánh mắt của anh ấy lúc nhìn cô rất dịu dàng.

“Phiền chết đi được” Nguyễn Viên lắc đầu liên tục.

Ngu Hạm nhìn cô, cảm thấy không đúng lắm: “Chị, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Từ lúc nào em lại thân thiết với vị đại thần Thẩm Dục đó?”

Nguyễn Viên đột nhiên hỏi một câu như vậy, trong lòng Ngu Hạm có rất nhiều câu hỏi xuất hiện, chỉ cần nháy mắt là đã có đáp án rồi.

Nói không chừng chị họ cô có cảm tình với Thẩm Dục đại thần đó nha.

Cô vội vàng phủi sạch: “Không có nha! Em chỉ ôm chân (1) đại thần, đại thần không chê bai em, còn nói dạy em chơi game. Nói thật nha, đại thần đúng là người tốt, đặc biệt tốt, đặc biệt hiền lành, đặc biệt dễ gần nữa”.

“…” Nguyễn Viên bị phản ứng của Ngu Hạm chọc cười, sờ sờ mặt Ngu Hạm: “Thật sự tốt đến vậy sao?”

“Chị đừng có từ chối người ta, cách xa người ta vạn dặm như vậy. Ở nhà,  Thẩm Dục đại thần nói chuyện rất vui, điều hòa không khí, còn chị thì rất ít khi nói chuyện”. Ngu Hạm cảm thấy Nguyễn Viên ở trước mặt Thẩm Dục rất ít nói chuyện, đến cả biểu hiện cảm xúc cũng không có.

Nguyễn Viên thở dài, cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Ở trước mặt Thẩm Dục, cô luôn cảm thấy mất tự nhiên.

Hai người trở lại tòa nhà E, tòa nhà đã khôi phục việc cung cấp điện. Nguyễn Viên và Ngu Hạm về đến nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn trái, nhìn phải, nhìn xung quanh. Căn hộ không bị ảnh hưởng gì lớn, nhưng không khí vẫn rất oi bức, nóng nực.

Nguyễn Viên đi vào phòng mình. Cũng may, cách trang trí phòng ở Dự Viên rất ổn, cửa kính khép kín, không một khe hở, ngoại trừ ở ngoài cửa sổ dính bụi thì trong nhà không bị ảnh hưởng gì hết.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Nguyễn Viên mở điều hòa. Điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên, cô mở điện thoại lên. Là Tiết Linh Quân.

“Bạn cùng bàn thân mến ơi, hôm nay, tớ đọc được bài báo nói tòa nhà E ở Dự Viên bị cháy. Cậu có sao không?”. Giọng nói của Tiết Linh Quân ở bên kia rất sốt ruột, lo lắng.

Nguyễn Viên vội vàng báo: “Không cần lo lắng đâu, tớ không sao. Nhà phía dưới cháy, nhà tớ không sao”.

Tiết Linh Quân nói một tràng, yên tâm: “Không có việc gì thì tốt, tớ nhớ rõ nhà cậu ở tòa nhà E, làm tớ sợ muốn chết”.

Nguyễn Viên trấn an Tiết Linh Quân vài câu, Tiết Linh Quân mới dập điện thoại.

Cuộc sống trở lại bình thường. Ngu Hạm vẫn chơi game nhưng lần này cô có thêm Wechat của Thẩm Dục, muốn đại thần dẫn cô đi chơi game.

Nguyễn Viên có hai bộ máy tính, Ngu Hạm ở trong phòng ngủ của cô chơi game, còn Nguyễn Viên nằm ở trên giường chơi laptop. Âm thanh điện thoại vang lên, Nguyễn Viên mở ra xem, là Thẩm Dục.

Thẩm Dục: “Nhà em có sao không?”

Nguyễn Viên: “Không sao, cảm ơn anh”.

Thẩm Dục: “Không cần cảm ơn nữa, em đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi”.

Nguyễn Viên: Ủy khuất ba ba.jpg.

Thẩm Dục nhìn thấy cô gửi icon, anh chuyển màn hình qua cuộc nói chuyện với Ngu Hạm rồi nhắn: “Gửi cho anh mấy hình icon đi”.

Trong nháy mắt, Ngu Hạm gửi cho Thẩm Dục icon mặt đen.

“…” Đột nhiên Thẩm Dục cảm thấy cô bé này không hề đáng tin chút nào.

Trên chiến trường này, cuối cùng anh chỉ có thể tự mình ra trận thôi.

Anh lại chuyển cửa sổ màn hình qua Nguyễn Viên, trái tim đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên Thẩm Dục ngỏ lời mời một cô gái.

Thẩm Dục: “Hay là chọn một ngày, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”

Nguyễn Viên sờ trán, mấy năm nay cô đã từ chối rất nhiều lời mời như vậy, lấy cái cớ “cùng nhau ăn một bữa cơm”, thật ra muốn mời cô đi hẹn hò.

Tuy rằng cô ở trong trường không nổi bật như Tiết Linh Quân, nhưng dù sao nhan sắc của cô cũng được coi là nổi bật trong khối, chỉ là thường ngày cô để mặt mộc. Hơn nữa, cô chỉ có đi học rồi về nhà, cũng không tham gia các hoạt động xã giao, vì thế không lưu lại ấn tượng sâu đậm với người khác.

Nhưng vẫn có rất nhiều người bạn nam cùng khối phát hiện khối ngọc thô là Nguyễn Viên, muốn hẹn hò với cô, nhưng vẫn bị Nguyễn Viên cương quyết từ chối.

Thẩm Dục đối với Nguyễn Viên mà nói chính là trường hợp đặc biệt.

Mỗi lần nhìn thấy anh, đều là anh giúp đỡ cô, sự giúp đỡ của anh càng lúc càng nhiều, làm cô không biết phải trả ơn anh ra sao nữa.

Lần đầu tiên cô gặp Thẩm Dục, anh đã giúp cô nhặt thẻ công tác, lần thứ hai gặp mặt, anh lại giúp cô chia đôi quả dưa hấu để cô có thể đem về nhà.

Mà lần thứ ba, tuy chỉ là trùng hợp, nhưng anh rất nhiệt tình đưa cho cô một cái áo sơ mi, còn dẫn cô và Ngu Hạm đi lên nhà anh nghỉ ngơi, cô còn ngủ ở nhà anh một đêm.

Những lần Thẩm Dục giúp đỡ cô, từng lần từng lần hiện lên trong đầu cô, có lẽ lần này cô không nên từ chối.

Nguyễn Viên: “Được, đến lúc đó em mời anh đi ăn, coi như cảm ơn anh đã giúp đỡ em rất nhiều lần”.

Đây là một sự thành công rồi, Thẩm Dục nở một nụ cười đắc ý.

Làm sao anh có thể để cô mời anh, chuyện này Thẩm Dục biết rõ nha.

Thẩm Dục: “Làm gì có chuyện để con gái mời đi ăn bao giờ? Em thích ăn món gì? Đồ ăn Tây, đồ ăn Nhật hay là quán ăn bình thường?”

Nguyễn Viên: “Thường ngày em không ăn ở ngoài, cho nên em không biết”.

Thẩm Dục: “Vậy để anh quyết định nhé, được không?”

Nguyễn Viên: “Được ạ”.

Đem điện thoại bỏ xuống, Nguyễn Viên xoay người nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà”.

Cô đặt tay trái lên ngực mình, nơi đó đập rất nhanh, Nguyễn Viên nói không nên lời, không biết cái cảm giác này là sao nữa, cô chỉ cảm thấy nơi đó hơi khó chịu mà thôi.

Cô đột nhiên nghĩ tới lời Ngu Hạm nói, cái này không lẽ là “động tâm” sao?

Nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Loại cảm xúc không thể giải thích này đối với cô vô cùng xa lạ, cô cần phải bình tĩnh lại.

Buổi tối, Ngu Hạm cùng với Nguyễn Viên giải quyết xong số cơm hộp mà Ngu Hạm đã đặt sáng nay, đương nhiên là Nguyễn Viên có chút tức giận: “Sau này không được đặt nhiều như vậy nữa”.

“Em biết rồi. Em đâu có biết Thẩm Dục đại thần không chịu ăn gì cả” Ngu Hạm giúp Nguyễn Viên thu dọn sạch sẽ, đem rác bỏ ngoài cửa, cô cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại: “Đồng đội của em gọi em chơi game”.

“Được” Nguyễn Viên tắt đèn phòng ăn, đi đến phòng khách đem laptop cắm sạc. Ngu Hạm đóng cửa lại, lúc trước Nguyễn Viên nói với cô rằng chị ấy cần phải làm bài tập hè, Ngu Hạm sợ làm phiền đến Nguyễn Viên.

Cô vừa mới online, Thẩm Dục liền hỏi: “Chị gái em đâu rồi?”

Ngu Hạm đăng nhập vào LOL, thành thật nói: “Chị ấy làm bài tập hè, em ở trong phòng, chị ấy ở phòng khách, em không đi làm phiền chị ấy”.

“Tốt” Thẩm Dục đăng nhập vào một acc có bậc xếp hạng kim cương, chuẩn bị đánh xếp hạng chung với Ngu Hạm.

Không dám nói gì, bây giờ tốt xấu gì Ngu Hạm cũng là người ở bên cạnh Nguyễn Viên, Thẩm Dục không dám đắc tội.

Sau khi đăng nhập Ngu Hạm hỏi: “Đại thần, ID của anh là gì để em kết bạn”.

“Người như ngân hà trường minh (2)”.

Tốc độ tay của Ngu Hạm rất nhanh, nhập ID vào rồi nhấn kết bạn.

Ở bên này, Thẩm Dục thấy có người gửi kết bạn, liền hỏi: “Đây là tài khoản của chị em hay là tài khoản của em?”

ID kết bạn với Thẩm Dục có tên là “Nguyễn Nguyễn Tiểu Nhuyễn Muội” tên này giống với tên ID trong game VGVD(3) của Nguyễn Viên.

“Tài khoản là của chị gái em, vì lúc đó chị ấy đủ tuổi để lập tài khoản, còn em mới là người chơi tài khoản này. Chị ấy không biết chơi LOL, từ trước đến nay em chưa từng thấy chị ấy chơi game” Ngu Hạm mời Thẩm Dục đánh xếp hạng, Thẩm Dục ở bên kia lại im lặng.

Thẩm Dục cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng anh không nói gì cả, có một vài chuyện nếu nói ra thì có lẽ anh sẽ biến thành một kẻ bất nhân bất nghĩa(4).

Hơn nữa, để có thể ở bên cạnh Nguyễn Viên, anh đã dùng hai thân phận, một cái là hàng xóm của cô, Thẩm Dục, còn một cái là đồ đệ của cô.

Tất cả chỉ có một mục đích duy nhất. Chính là tiếp cận Nguyễn Viên.

Chuyện tiếp cận này không có ý xấu, chỉ là anh thích cô mà thôi.

Nếu Nguyễn Viên làm bài tập thì Thẩm Dục lại muốn dùng thân phận “đồ đệ” để nói chuyện với Nguyễn Viên.

Hiện tại vẫn chỉ có thể tính từ từ mà thôi.

Trận đấu bắt đầu, Thẩm Dục chọn Camille (5).

/// Giải thích:

(1) Ôm chân: Nịnh nọt để đạt được lợi ích.

(2) Người như ngân hà trường minh: Là ID game.

(3) VGVD: Game vương giả vinh diệu.

(4) Bất nhân bất nghĩa: Không có lòng thương người, độc ác.

Bất nghĩa: không hiểu lễ nghĩa, coi thường lễ nghĩa.

(5) Camille: Tên tướng LOL (ảnh)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK