Xung quanh chợt xuất hiện hơi thở ấm áp … Trong không khí cũng thoang thoảng một mùi hương kì lạ … Không biết là mùi gì nhưng nó có thể khiến cho người ta an tâm … Dưới thân rất mềm mại … thân thể cũng rất ấm áp … chẳng biết mình đang ở nơi nào. Cũng không còn quan trọng nữa, tôi khẽ cử động ngón tay, phát hiện chúng gần như đã cứng ngắc. Rất ấm áp… Tại sao tay lại không động đậy được … Đấu tranh một lát, tôi chậm rãi mở mắt ra … mắt cay xè … có vị của nước mắt …
“Cậu tỉnh rồi?”
Một bóng người xuất hiện trước mắt, tôi không nhìn rõ mặt đối phương lắm nhưng nụ cười này vô cùng quen thuộc … Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, ấm áp … tôi liếm môi, từ cổ họng khô khốc cất tiếng gọi…
“Anh Đình … Tuấn … Ngộ!”
“Đáp án đúng rồi!” Anh ta nở nụ cười, nói: “Theo những gì tôi thấy thì có lẽ hiện tại chắc cậu thấy mọi vật trước mắt đều mơ hồ không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra tôi, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh đó!” Anh ta nói không sai, hiện tại mọi thứ với tôi thật mơ hồ, đã tỉnh lại một lúc lâu như vậy mà vẫn không có cách nào nhìn rõ cảnh vật cũng như những người trước mặt. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng điều tiết tiêu cự và cảm giác mê muội …
“Qua một thời gian sẽ tốt thôi, thế nhưng …” Anh Đình Tuấn Ngộ dường như đã ngồi dậy khỏi giường, “Cậu bị thiếu máu và tụt huyết áp nghiêm trọng, còn hơi suy dinh dưỡng, tôi hoài nghi không biết cậu có chịu ăn uống đầy đủ không. Thêm vào đó là áp lực tâm lý của cậu, tuy tôi không phải là bác sĩ tâm lý nhưng cũng biết, nếu cậu còn tiếp tục như vậy thì sẽ sớm lâm vào trạng thái trầm uất! Hiện tại thân thể cậu rất suy yếu, nếu như tôi đoán không lầm thì thỉnh thoảng cậu sẽ cảm thấy mọi vật mơ màng trong thời gian ngắn, thật sự nếu không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt thì sức khỏe sẽ càng ngày càng kém. Yêu tinh …” Anh ta ngừng một chút, “Cậu khiến mình thành cái bộ dạng gì thế này? Cậu định khiêu chiến y thuật của tôi đấy hả?”
Tuy rằng anh ta nói rất bình thản nhưng vẫn hàm chứa sự tức giận. Tôi biết anh ta rất tức giận … Chẳng còn khí lực để cười ra tiếng, tôi chỉ có thể khẽ cười ở trong lòng, bộ dạng gì? Bản thân đã biến thành bộ dạng gì đây? Lúc nào tinh thần cũng bị kéo căng ra, không biết liệu có một ngày nào đó nó sẽ cứ vậy mà đứt lìa ra không, những ngày như thế này cứ dần trôi qua … Vẫn cố gắng sống đến ngày hôm nay là vì niềm tin muốn nhìn thấy bọn họ còn sống, cho đến khi Nhị Cường rời đi, tôi cho rằng tất cả đều đã kết thúc … sẽ không còn ai phải chết vì tôi nữa, cũng không còn ai chết trước mặt tôi nữa …
Nhớ tới hình ảnh Hình Dạ cầm súng đứng trước thi thể Trần Tịnh, nhớ tới vẻ mặt chết lặng của hắn… trong lòng lại bắt đầu nổi lên từng trận đau đớn … Tôi ước gì tất cả đều là mộng … chỉ là ảo giác … Nhưng nỗi đau không thể quên từ tận đáy lòng nói cho tôi biết, là thật! Tất cả đều là sự thật! Hình Dạ đã giết Trần Tịnh! Giết người cuối cùng ở bên cạnh tôi … đi … đi hết cả tồi … bên người chẳng còn một ai nữa …
“Cậu khóc đấy ư?” Giọng nói của Anh Đình Tuấn Ngộ vang lên bên tai. Cảm nhận được một ngón tay dịu dàng lướt qua khóe mắt mình, …khóc? Tôi không biết bản thân còn có thể khóc hay không. Khó mà có thể đối mặt với tất cả những điều này. Có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn vì khi mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy không phải là Hình Dạ. Tôi không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào, cũng không biết hắn sẽ đối mặt với tôi ra sao… Còn có ý nghĩa gì nữa? Tất cả những việc đó… rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa đây?
“Uống chút gì nhé! Bây giờ chắc cậu không ăn vào cái gì, tôi mang cho cậu tách trà sữa để cho cậu ấm dạ một chút.” Anh Đình Tuấn Ngộ cầm một cốc gì đó rất thơm tới trước mặt nhưng tôi vẫn không động đậy.
“A ~ xin lỗi, tôi quên mất bây giờ cậu cử động có chút bất tiện, tôi đỡ cậu ngồi dậy!” Anh ta cười cười xin lỗi, đưa tay muốn đỡ tôi dậy. Tôi lắc đầu.
“Không cần … tôi không muốn ăn gì cả …” Cốc gì đó tuy rằng rất thơm nhưng chẳng thể nào khơi dậy cảm giác thèm ăn của tôi, tôi nhíu mày, cảm thấy dạ dày cuộn lên một trận.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Hử … nói như thế nào đây? Hơn năm giờ chiều, cũng là chạng vạng của ngày thứ hai cậu hôn mê.” Đã là chiều ngày thứ hai rồi sao … tôi nhìn trần nhà, trống rỗng …
“Cậu hận cậu ta sao?” Đem tầm nhìn chuyển sang bên giường, Anh Đình Tuấn Ngộ cười như không cười, nhìn tôi, hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra tôi cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng nhìn cái bộ dạng này của cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu: cậu hận Dạ sao?”
Tôi đang suy nghĩ xem hận là có hàm ý gì? Từ lần đầu gặp mặt, hôn nhau vô số lần, dây dưa ở trên giường, cảm nhận mỗi một thớ da thịt trên người hắn, tiếng thở dốc bên tai, mùi vị trên người hắn … tất cả đều quen thuộc như vậy, ký ức vẫn còn như mới đây thôi … Tôi trả giá tất cả, nhưng cuối cùng … chẳng nhận được gì cả … Hận hắn sao? Tôi bĩu môi, nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ …
“Đúng vậy! Tôi hận anh ta!” Thực sự rất hận. Tôi vì hắn mà hi sinh tất cả những gì mình có, cho rằng như vậy là có thể đáp lại tình yêu của hắn, nhưng đổi lấy lại chỉ có sự hận thù cả hắn mà thôi, thật nực cười!
Tôi nhắm mắt lại một lần nữa, chợt nghe Anh Đình Tuấn Ngộ than nhẹ.
“Cậu bây giờ thật sự rất giống cậu ấy* …” Anh ta tựa như đang tự thì thào, rất giống? Tôi không rõ lắm ý của anh ta, đối phương lại tiếp tục nói: “Cậu biết không? Bốn năm trước, cũng giống như bây giờ, cậu ấy cũng y như cậu, nằm trên giường, nhắm mắt lại, tôi cũng ngồi bên cạnh cậu ấy như vậy, lẳng lặng nhìn cậu ấy, nắm tay cậu ấy …”
*cậu ấy ở đây là người yêu cũ của anh Ngộ, đừng ai nhầm là anh Dạ nha.
Tôi cảm giác tay mình bị nắm lấy, giọng nói của Anh Đình Tuấn Ngộ ngay sát bên tai.
“Điều duy nhất không giống chính là, cậu ấy không nghe được những điều tôi nói với cậu ấy, không .. cảm giác được tôi đang nắm tay cậu ấy, hơn nữa… cậu ấy cũng không mở mắt ra …”
Anh Đình Tuấn Ngộ …
Tôi chậm chạp mở hai mắt ra, khuôn mặt tươi cười của anh ta ở ngay trước mắt tôi.
“A~ thật tốt quá! Cậu vẫn còn có thể trợn mắt nhìn tôi, ” Anh ta cầm tay tôi đưa lên mặt mình, nói: “Tôi rất hi vọng có thể giống như bây giờ, nắm tay cậu ấy, nói cho cậu ấy biết tôi yêu cậu ấy nhiều như thế nào, thế nhưng lại không thể … chỉ trong vài giây, cậu ấy đã không nhìn thấy tôi, không nghe thấy tiếng tôi nữa …”
“Anh …”
“Yêu tinh, có đôi khi, mất đi một thứ gì đó còn nhanh hơn nhiều so với việc có được nó, nếu như chỉ đơn giản vì một hiểu lầm mà đưa ra kết luận sai lầm thì thật là một hành động không sáng suốt! Cùng với sau đó … ừm … nói như thế nào nhỉ? A! Đúng rồi, là hối hận không kịp thì không bằng hiện tại hãy nắm cho thật chắc, đừng mất đi lòng tin với bản thân mình!” Trên mặt anh ta là nụ cười quen thuộc như mọi khi, trong đó hàm chứa rất nhiều bi thương, người đàn ông này … đã có quá khứ như thế nào vậy?
“Cảm ơn anh!” Tôi gặt đầu, lộ ra một tia tươi cười, “Vì sao … anh luôn xuất hiện đúng lúc như thế nhỉ?”
“Thật vậy sao?” Anh ta nhẹ nhàng lắc lắc tay tôi, nói: “Tôi đã từng nghĩ, nếu như tôi gặp cậu sớm hơn Dạ, có lẽ chúng ta sẽ thành một cặp vô cùng xứng đôi ấy chứ! Có phải không?” Anh ta tinh nghịch nháy mắt với tôi một cái.
Có lẽ thực sự là như vậy, nếu như không gặp phải Hình Dạ… Tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, nếu như không gặp phải.. Tôi cũng sẽ không đau khổ như thế này… Nhưng trên thực tế, nguyên nhân của tất cả những khổ đau đó đều không bắt nguồn từ hắn, mà từ chính bản thân tôi …
“Nếu như tôi từ bỏ tất cả, phải chăng sẽ thấy dễ chịu hơn một chút?” Tôi nhìn Anh Đình Tuấn Ngộ, hỏi: “Từ bỏ thì tất cả sẽ kết thúc, có đúng không?”
Anh ta thoáng sửng sốt, sau đó cầm lấy tay tôi nhét vào trong chăn rồi đứng dậy, nói: “Cậu đã biết rõ sao còn hỏi tôi chứ? Nếu như có thể từ bỏ thì cậu đã sớm làm như thế rồi, không phải sao?” Anh ta xoay người đi về phía cửa, “Nếu không yêu sâu sắc thì chẳng phải sẽ không hận đến như vậy sao?” Lời đối phương nói làm lòng tôi chợt cảm thấy trầm xuống, không sai! Nếu như không yêu Hình Dạ thì tôi cũng sẽ không hận hắn nhiều như vậy … Tình yêu cũng có thể thay đổi …
Thả lỏng toàn thân, tôi nhắm hai mắt lại, bóng đêm trước mắt khiến cho lòng tôi có thể an tĩnh lại để mà tự hỏi … Nếu như tôi còn yêu hắn … Tôi cắn môi, mẹ nó! An Lạc! Mày biến thành cái dạng này từ lúc nào vậy? Từ lúc nào thì trở nên đa sầu đa cảm như thế chứ? Thật là buồn nôn! Quá buồn nôn ….
Tôi vẫn nằm trên giường, trong đầu vô cùng rối loạn. Chẳng biết đã qua bao lâu, chợt cảm giác thấy cửa đang nhẹ nhàng mở ra, có tiếng bước chân rất nhẹ, như là sợ có người biết hắn đang tiến vào. Có vật gì đó được đặt lên bàn ở đầu giường, sau đó là một mùi hương rất thơm truyền đến, là thức ăn nóng sốt. Người đó cũng ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường, tôi có thể ngửi thấy mùi trên người đối phương… Tôi không mở mắt ra, vẫn nằm yên một chố. Chăn được nhẹ nhàng kéo lên ngực, đừng! Đừng đối xử với tôi như vậy!
“Em đã ngủ chưa?” Mặc kệ chuyện của anh! Anh còn tới làm gì?
“Nếu không ngủ … thì dậy ăn chút gì được không?” Cút! Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tôi không muốn nhìn thấy anh!
“Em đã không ăn gì mấy hôm nay rồi, Tuấn Ngộ nói em bị rối loạn dinh dưỡng …” Đừng dịu dàng như thế! Đừng giống như chưa có chuyện gì xảy ra! Đừng …
“Tôi rất xin lỗi … tôi không biết em vẫn không ăn vào thứ gì.” Anh không cần xin lỗi tôi! Tại sao có thể như vậy? Tại sao anh có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì?
“Lạc … đã tỉnh chưa? Ăn cơm xong rồi hãng ngủ tiếp?”
Một bàn tay nhè nhẹ vỗ mặt tôi, rất nhẹ … rất nhẹ … không giống lúc trước, vì cái gì? Vì sao anh còn có thể giống như chưa từng có chuyện gì mà đối xử với tôi như vậy? Thay đổi! Quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi rồi! Chẳng bao giờ có thể lại là Hình Dạ và An Lạc của ngày xưa nữa. Anh như vậy sẽ khiến tôi càng thêm khó xử, vì sao phải thế chứ? Vì sao không mắng chửi tôi? Vì sao không kéo tôi ra đánh cho một trận? Không phải tôi đã lừa dối anh sao? Không phải tôi đã phản bội anh sao?
“Em khóc ư?” Đầu ngón tay kia khẽ lướt qua khóe mắt tôi, lau đi dòng lệ nơi đó.
“Đừng khóc… mèo con …” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi, giống hệt như trong trí nhớ, tựa như những ngày trước kia … Thứ cuối cùng còn lại trong lòng tôi kia … ngay trong nháy mắt này … đã tan vỡ!
“Đừng gọi tôi như vậy …” Tôi mở mắt ra, khuôn mặt Hình Dạ ở ngay phía trước nhưng tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
“Không cho phép anh gọi tôi như vậy!” Hình Dạ, đừng gọi tôi như thế!
“Em tỉnh rồi? Tốt …” Hắn đứng lên, mang khay cơm tới trước mặt tôi, giống như không hề nghe thấy lời tôi nói.
“Vừa đúng lúc dùng bữa, ăn nhiều một chút mới có thể nhanh bình phục! Mới có tinh thần giống như trước đây!”
Tay tôi run lên, không! Toàn thân tôi đều run lên! Không dừng lại được … tế bào toàn thân từ trên xuống dưới đều đang co rút đau đớn … Tôi nhìn Hình Dạ, nhìn hắn mang cơm đưa tới trước mặt tôi, nụ cười y hệt trong quá khứ, cũng gọi tôi bằng biệt danh hồi đó …
“Nào! Nên ăn cơm trước nhỉ? Hay là nên uống thuốc trước? Rất bổ đó … Đúng rồi! Tôi nên đỡ em dậy trước…”
“Đủ rồi! Hình Dạ! Anh đang thương hại một con chó à?” Tôi rống lớn một tiếng, không biết lấy sức lực từ đâu ra, thoáng cái đã ngồi dậy, hất mạnh khay cơm trên tay đối phương xuống. Thức ăn hắt vào người hắn sau đó rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn, trên quần áo của Hình Dạ toàn là vết bẩn, còn tản ra hơi nóng …
Tôi không ngừng thở dốc, sắc mặt Hình Dạ rất khó coi. Hắn sửng sốt một hồi, sau đó khẽ mỉm cười, nói: “Làm sao vậy? Ăn không vào sao?”
“Anh đang làm gì?” Rốt cuộc muốn làm gì?
“Hình Dạ, tại sao lại thay đổi? Tại sao lại không hận tôi nữa? Anh hẳn là nên bóp cổ tôi, nhắc nhở tôi rằng mình là một kẻ phản bội. Anh hẳn là phải chậm rãi tháo khớp xương trên người tôi xuống để tôi biết phản bội anh sẽ phải trả giá như thế nào. Tại sao anh lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Anh có thể coi như mọi chuyện đều chưa hề phát sinh sao? Anh đang lừa ai? Hình Dạ, không phải chúng ta đều biết đã xảy ra chuyện gì sao? Không thể trở lại như trước đây nữa, tại sao .. hả? Tại sao anh thay đổi? Anh đã biết điều gì? Hay là cái gì anh cũng biết hết rồi? Tại sao lại giết chị ấy? Chị ấy đã làm gì đến nỗi anh không giết không được?”
“Lạc …” Hắn bước tới trước mặt, khẽ xoa xoa bàn tay đang nắm chặt lấy chăn của tôi, “Xin lỗi …”
Hắn biết! Hắn đã biết tất cả rồi! Nhưng hiện tại biết còn có ích gì nữa, đã muộn rồi! Hình Dạ, tất cả đều muộn rồi… Sự thật này đến quá muộn, cũng đến chẳng đúng lúc chút nào… Anh không cần phải… thay đổi. Nếu như anh vẫn giống như trước đây, có lẽ tôi sẽ không thấy có lỗi như vậy… Cuộc sống của tôi bây giờ, là lấy mạng của Trần Tịnh đổi lấy sao ….
“Xin lỗi … xin lỗi …” Hình Dạ ôm lấy tôi, vẫn không ngừng thốt ra hai từ đó. Mùi hương trên người đối phương chợt khiến tôi muốn khóc. Đã bao đêm tôi mong muốn có được cái ôm như vậy từ hắn, có rất nhiều điều tôi muốn nói với hắn, nói rằng tôi không phản bội hắn. Nhưng hiện tại, nằm trong lồng ngực này, vậy mà tôi lại cảm thấy tất cả đều không chân thực, lẽ nào đây là điều tôi luôn muốn … Không phải … Đây tuyệt đối không phải ……
Tôi đang khóc, tôi biết, cũng không phủ nhận, chẳng biết từ lúc nào tôi đã biến thành một kẻ ham khóc như thế này!
“Đừng khóc … An Lạc cho tới bây giờ đều không khóc mà!”
Không! An Lạc trước đây không bao giờ khóc! Nhưng An Lạc hiện tại, thường khóc rất nhiều! Người anh đã yêu… là An Lạc trước kia … Ngay từ đầu, An Lạc đó chỉ là một thứ giả dối được tạo ra để lừa gạt mọi người, ti tiện biết bao …
“Người tôi yêu chính là An Lạc! Dù là trước đây… hay hiện tại!”
Khái niệm thời gian chợt không còn tồn tại nữa, tôi của trước đây ban đêm nằm ngủ thường đặt đồng hồ ở đầu giường, nghe tiếng kim giây chậm rãi chuyển động, tuy rằng âm thanh đó không có biến hóa gì nhưng lại mang ý nghĩa thời gian đang trôi qua … Một giây rồi lại một giây, vĩnh viễn không quay lại… Đã từng có một thời gian, tôi không dám nghe âm thanh đó, mỗi một tiếng vang lên đều có nghĩa là sinh mạng của mình lại ngắn đi một giây. Đối với một kẻ không biết mình lúc nào sẽ chết ở bên ngoài mà nói, đây là chuyện còn đáng sợ hơn so với bị đao chém. Có lúc bị thương về đến nhà, tôi sẽ trào phúng mà tự nói với bản thân: “Nhóc con! Mày lại nhặt về được một cái mạng! Thật con mẹ nó may mắn!”
Mà hiện tại, tôi không cần phải trải qua những ngày có hôm nay chẳng biết còn có ngày mai hay không như vậy nữa, không bao giờ còn phải lo lắng liệu những người anh em của mình ở bên ngoài có bị người khác chém chết không nữa, không bao giờ phải giấu diếm bản thân mình là ai nữa … Nhưng có lẽ cuộc sống như vậy mới khiến tôi biết bản thân mình còn muốn sống! Tôi của hiện tại, chẳng có gì khác với người đã chết!
Tôi ăn mọi thứ! Thứ gì tôi cũng ăn, chỉ cần là thứ của Hình Dạ và Anh Đình Tuấn Ngộ đưa tôi sẽ ăn, tuyệt không thừa lại gì, mặc kệ có thích hay không, tôi đều ăn. Hình Dạ bảo tôi mặc quần áo tôi sẽ mặc, Hình Dạ bảo tôi đi ra ngoài một chút, tôi sẽ đi, Hình Dạ bảo tôi làm gì … tôi sẽ làm tất cả! Cũng chẳng phải tôi nghe lời, tôi chỉ là không biết bản thân còn có thể làm gì? Tôi nên làm gì đây?
“Lạc, em muốn gì?” Hình Dạ nâng mặt tôi lên, tôi đang ngồi trên sân thượng ngắm phong cảnh, nghe hắn nói.
“Tôi đang làm thứ anh muốn tôi làm, không phải sao?” Tôi nhìn hắn, nói.
“Em nguyện ý tiếp tục sống như vậy sao?”
Hắn nắm chặt lấy vai tôi, rất đau. Nhưng tôi vẫn không biểu hiện gì, tiếp tục nhìn hắn.
“Nói cho tôi biết, Lạc! Em rốt cuộc muốn thế nào? Sống như một con rô bốt như vậy thì có ý nghĩa sao?”
Tôi quay đầu, nhìn đám mây đang trôi về nơi xa, chậm rãi trôi đi, không có điểm kết thúc, chẳng biết khi nào thì nó sẽ biến mất …
“Không phải anh muốn như vậy sao? Gạt bỏ quá khứ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Hình Dạ, không phải anh coi tôi như người máy sao?”
Hắn không nói nữa, chỉ nhìn tôi, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi gạt tay hắn ra, đứng lên rời khỏi sân thượng. Hình Dạ, là anh bức tôi, trên người chúng ta đều có tội lỗi vĩnh viễn không thể chuộc lại, điểm khác biệt chính là, anh không muốn đối mặt mà thôi… Còn tôi … phải đối mặt …
Tất cả có lẽ không thay đổi gì, có lẽ vẫn giống như trước đây ngoại trừ việc Hình Dạ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, giống như đã mất tích vậy. Nhưng tôi biết, đêm nào hắn cũng đến bên tôi, chỉ là đứng ở bên giường, có lúc chỉ vài phút nhưng có khi cũng đến vài giờ. Đôi khi chẳng nói lời nào, đôi khi lại chỉ nói hai chữ … ‘Xin lỗi…’ lặp đi lặp lại…. Có lúc tay hắn đưa tới trước mặt tôi rồi ngay khi sắp chạm vào thì rút lại … Sau khi hắn rời đi, tôi mở mắt ra, trong phòng vẫn còn lại mùi của hắn.
Tại sao? Anh không dám đối mặt với tôi sao? Hay anh không muốn gặp tôi nữa? Chẳng lẽ chúng ta cả đời cứ như vậy sao? Chờ anh kết hôn rồi sinh con, tôi vẫn ở đây, giống như một con chim được nuôi dưỡng, lẳng lặng chờ đến lúc chết? Nếu như vậy, sao anh không thả tôi đi? Hình Dạ… anh rốt cuộc muốn tôi phải làm như thế nào bây giờ? Còn tôi … lại muốn bắt anh phải làm sao?
Sự gặp gỡ của hai chúng tôi … là sai lầm ư? Nếu như là sai lầm … vì sao không thể kết thúc …
***
“Yêu tinh, rất lâu rồi cậu không còn cười với tôi nữa! Hiếm khi tôi đến thăm cậu như thế này, cậu không thể cười một cái à?”
Tôi rời mắt khỏi quyển sách trên tay, nhìn thoáng qua Anh Đình Tuấn Ngộ, kẻ đang trăm điều buồn chán trước mặt, lộ ra một nụ cười. Anh ta nhìn vài giây rồi cho tôi một kết luận: “Quá giả tạo!”
Tôi thu hồi khuôn mặt tươi cười, tiếp tục xem quyển sách trong tay. Đối phương kêu lên một tiếng đầy thất bại!
“A ~ chán quá đi! Những ngày như thế này bao giờ mới có thể trôi qua đây?”
“Anh không phải trực ban à?”
“Hôm nay tôi được nghỉ! Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ để đến thăm cậu, thế mà tên Dạ kia lại không biết đã chạy đâu mất rồi!”
Tôi gấp sách lại, nhìn anh ta, nói: “Ở bệnh viện không có chuyện gì thú vị để anh làm sao?”
“Bệnh viện thì có chuyện gì thú vị chứ?” Anh ta bĩu môi, đột nhiên nhếch mép giống như nghĩ ra cái gì đó, nói: “Chẳng qua … thật ra thì cũng có một thứ đồ chơi rất tốt, nhưng bây giờ còn chưa thực sự bắt đầu thú vị …”
Trực giác nói cho tôi biết, cái anh ta gọi là thú vị khẳng định chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
“Như vậy đi! Cậu nghe drama không?” Anh ta cầm lấy quyển sách trên đầu gối tôi, hưng phấn nói: “Tôi sẽ diễn cho cậu xem! Trực tiếp nha! Rất thú vị!”
“Đó là cái gì?” Quả thực chưa từng nghe qua!
“Há há! Chính là giống lúc cậu và Dạ ấy ấy đấy!”
“Hả?”
“A~! Đừng! Chỗ đó … đừng a~ aah ha ~ Nhưng nhìn em rất thoải mái mà! Còn nói đừng … A~ Xin anh! Chỗ đó .. Nói đi! Muốn tôi làm như thế nào… Ừm …..
Ụa ~! Tôi không nhịn được cảm giác dạ dày như trào lên muốn phun ra, cuối cùng cũng rõ anh ta đang làm gì!
“Trước tiên anh hãy dừng lại đi …” Nếu còn tiếp tục như vậy thì bữa trưa còn chưa kịp tiêu hóa của tôi khẳng định sẽ bị phun ra từ miệng luôn.
“Hả? Sao thế? Tôi đã rất cố gắng mà!” Anh Đình Tuấn Ngộ bất mãn nói: “Bọn họ còn nói giọng tôi giống hệt một nghệ sĩ nổi tiếng … gọi là gì nhỉ … ah! Morikawa Tomoyuki*!”
Tôi quan tâm anh giống ai! Trong lòng nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười, nói: “Chẳng có gì thú vị cả! Tôi …” Còn chưa nói xong thì cửa đột nhiên mở ra, tôi và Anh Đình Tuấn Ngộ đồng thời nhìn ra phía cửa, là Hình Dạ! Trong ngực bỗng có cảm giác kì lạ, đã bao lâu rồi không thấy hắn? Vài tuần rồi nhỉ? Tóc hắn đã dài quá rồi … tóc mái che khuất cả mắt …
“Dạ, cậu tới rồi! Nói cho cậu biết này, yêu tinh chả hiểu tôi gì cả! Tôi tự công tự thụ mà vẫn bị cậu ta cho rằng không thú vị!” Anh Đình Tuấn Ngộ đánh đòn phủ đầu, đứng dậy nói với Hình Dạ.
“Tiếng kêu biến thái của cậu chưa làm người ta phát ói là đã tốt lắm rồi!”
Tôi đồng ý!
“Haiz ~ Cậu cũng chả hiểu nghệ thuật gì cả!”
“Về nhà cậu mà tự công tự thụ! Đừng ở đây làm trò mất mặt nữa!” Hình Dạ tiến tới trước mặt tôi. Tôi vô thức cúi đầu giả bộ đang đọc sách, nhưng mà sách đâu rồi, vừa ngẩng đầu đã thấy Anh Đình Tuấn Ngộ đang cầm quyển sách trong tay, cười với tôi.
“Tên kia đuổi người rồi, tôi không ở đây tiếp tục làm bóng đèn nữa, quyển sách này có vẻ rất hay, cậu đã xem một ngày rồi mà vẫn chưa xong được trang đầu tiên. Tôi thấy có lẽ sau đó cậu cũng chẳng xem được, trước hết cho tôi mượn cái đã! Tôi đi đây! Sayonara*!”
*Tạm biệt
Con người này! Tôi thấy mặt nóng lên, con người này có thể nhân lúc im hơi lặng tiếng mà dồn người ta vào chỗ chết!
Trong phòng chỉ còn hai người, tôi và Hình Dạ. Nhất thời bầu không khí có chút kỳ quái, giống như tình nhân ra ngoài lâu ngày mới trở về, hai người nhất thời/một lúc đều không biết phải phản ứng như thế nào, nói gì cho phải! Vì suy nghĩ này của mình, tôi chợt thấy … xấu hổ!
“Đi thôi!”
Hả?
Hắn đột nhiên vươn tay, nói với tôi: “Chúng ta ra ngoài đi?”
“Đi đâu?” Tôi vô thức hỏi.
“Cứ đi đi rồi em sẽ biết!” Biểu cảm trên mặt hắn giống như đang tỏa sáng, nụ cười tươi rói chói mắt vô cùng. Tôi nhìn đến ngây người, đã bao lâu rồi chưa thấy vẻ mặt này của hắn, rất đẹp trai! Thực sự vô cùng đẹp trai! Vẫn biết Hình Dạ là một người đàn ông anh tuấn, nhưng tôi không ngờ chỉ cần một biểu cảm mà hắn dĩ nhiên lại có thể khiến người ta mê mẩn như thế!
Hả? Tôi lắc lắc đầu, theo sau hắn tiến về phía cửa.
Không ngờ hắn lại đưa tôi đến đây!
Cây cầu!
Cây cầu nằm ở nơi ngoại thành này! Đã bao lâu không tới đây rồi? Trước đây khi còn ở Phượng Hoàng Hội, nơi tôi thích đến nhất chính là ở đây. Cảm thấy nơi đây tựa như một chốn để quay về, ở đây tôi có thể tạm thời quên đi tất cả, quên rằng bản thân đang mang trên người bí mật không thể tiết lộ cho bất kì ai!
Tôi đứng dựa vào lan can, ngắm nhìn thành phố bên bờ đối diện. Màn đêm vừa buông xuống, đèn đường cũng bắt đầu sáng lên… Có gió! Cơn gió lành lạnh … Hình Dạ đứng bên cạnh tôi, cũng dựa lưng vào lan can. Rút một điếu thuốc, châm lửa … Khung cảnh này, hình như đã từng gặp ở đâu đó… Không sai … đã từng … chúng tôi đã từng cùng nhau đứng một chỗ hóng gió như thế này… cùng nhau lẳng lặng đứng yên như vậy …
“Sao lại đưa tôi tới đây?” Tôi nhẹ giọng hỏi một câu.
Hắn nhả ra một ngụm khói, giống như khẽ thở dài một tiếng, “Tôi biết em thích nơi này, chỉ là … vẫn không tìm thấy lý do đưa em tới!”
“Vậy tại sao hôm nay lại đưa tôi tới? Tìm được lý do gì rồi sao?”
“Ha ha ~!” Hắn khẽ cười một tiếng, “Có một số việc không cần đến lý do! Đây là lý do!”
Hừ! Vô vị! Nhưng tôi thích lý do này!
“Trước đây, chũng ta cũng từng cùng nhau đứng tại đây như vậy …” Thì ra hắn cũng nhớ rõ, đêm đó, chúng tôi ở đây hôn nhau đến điên đảo, không một ai biết, ngay cả bản thân tôi cũng không biết. Đêm đó, tôi đã quên đi nhiệm vụ của mình, quên đi việc mình là một kẻ nằm vùng, quên rằng mình phải phản bội Hình Dạ, chỉ theo đuổi tình cảm của mình, cùng Hình Dạ hôn môi. Đó là nụ hôn chân thực nhất, không hề có bất kì mục đích nào!
“Lúc này mà có điếu thuốc thì tốt!” Tôi nhìn những tia nắng cuối cùng đang xa dần, nói. Một bao thuốc bỗng được đưa tới trước mặt. Tôi cười, rút một điếu, chờ Hình Dạ châm lửa. Nhưng giây tiếp theo, Hình Dạ đặt tay vào gáy tôi, kéo tôi tiến lại gần hắn, cúi đầu dùng điếu thuốc trong miệng mình châm thuốc cho tôi. Tôi mở to hai mắt nhìn hắn, điếu thuốc trong miệng thiếu chút nữa thì rơi ra … Hình Dạ …
“Tôi không phải người không hiểu phong tình như vậy …” Hắn mỉm cười buông ra, nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán tôi. Tôi quay đầu, che giấu đôi môi đang run lên. Thuốc, đã có mùi vị của hắn …
“Anh muốn gì?”
“Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn cùng em tới nơi này mà thôi. Nếu như phải nói gì đó …” Hình Dạ cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi đã sớm nói với em rồi, chỉ là phản ứng của em quá lớn, tôi không dám lại chọc giận em nữa!”
Tia nắng cuối cùng cũng dần biến mất nơi phương xa, bốn phía bị bóng đêm bao lấy, không khí cũng dần trở nên ẩm ướt …
“Xin lỗi … mèo con!” Điếu thuốc trên miệng chẳng biết đã rơi xuống từ lúc nào, tôi nhắm mắt lại, xoay người nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi lên lan can. Hình Dạ khẽ cau mày nhìn hành động của tôi, cánh tay muốn kéo tôi lại dừng giữa không trung.
“Là một cảnh sát, tôi phản bội niềm tin của bản thân, không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Là lão đại, tôi phản bội huynh đệ của mình, khiến bọn họ mất đi sinh mệnh! Là một người đàn ông, tôi phản bội — người tôi yêu nhất, cũng là người đàn ông của tôi –” Tôi ngẩng đầu nhìn trời, bất tri bất giác, cả bầu trời đã bị mây đen che phủ, chỉ toàn một màu xám …
“Giống như ở ngã tư đường, tôi không có cách nào lựa chọn con đường tiếp theo phải đi, vô luận là rẽ hướng nào đi nữa, đều là phản bội người khác. e rằng/có lẽ loại suy nghĩ này là rất tiêu cực, nhưng tôi không có cách nào để lựa chọn, đây là vận mệnh của tôi, từ lúc sinh ra đến giờ thì không có cách nào thay đổi — Hình Dạ, tôi phản bội toàn bộ thế giới, bao gồm cả bản thân, nhưng chỉ duy nhất không phản bội anh –”
“Lạc … xin lỗi, tôi không nên …” Trên mặt Hình Dạ là bi thương và áy náy, tôi hiểu rất rõ, rất rõ.
“Nếu như không ai nói với anh chân tướng, anh có thể sẽ vĩnh viễn không tin tôi. Tôi có cách nào khiến anh tin tưởng một người đã phản bội tất cả là tôi, tôi trả giá hết thảy, nhưng vẫn không thể vãn hồi bất cứ thứ gì đã mất đi, tôi thậm chí muốn đem cả mạng mình đền cho anh — Như vậy, biết đâu anh có thể tin tưởng tôi —” Thân thể tôi đột nhiên khẽ ngả về phía sau, trước mắt vô cùng mơ hồ, trên mặt đột nhiên thấy ươn ướt, từng hạt mưa rơi xuống… Trời mưa rồi …
“Lạc …” Hình Dạ ôm chặt lấy thắt lưng tôi, giọng nói nghẹn ngào, hắn đang khóc sao?
“Em muốn nhảy xuống ư?”
Tôi khẽcười, ai biết được? Có đôi khi quyết định chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi … Mưa dần mau hơn, ướt đẫm đôi mắt, như vậy cũng tốt, sẽ không phân biệt được đâu là mưa, đâu là nước mắt… Trời mưa rồi …
“Chẳng biết tại sao? Khi ở cùng một chỗ với anh… trời sẽ luôn đổ mưa…”
***
Như vậy là tốt rồi phải không?
Nguồn :
Tôi đi trên đường, không ngừng tự hỏi. Như vậy thực sự được sao? Trước đây tôi vẫn nghĩ phải làm như thế nào để nhận được sự tha thứ của người khác. Bởi vì tôi biết cảm giác này, tôi không biết bản thân có tha thứ cho Hình Dạ hay không, chính là … từ tận đáy lòng, tôi chưa từng hận Hình Dạ. Trần Tịnh đã bị sát hại, nhưng tôi biết, tôi không trách hắn! Người tôi trách … chỉ có chính tôi!
Giống như trước đây, tôi không bảo vệ được chị ấy, như vậy có khác gì chính tôi đã hại chết chị ấy? Cùng với việc nói là tha thứ cho Hình Dạ, không bắng nói tôi có thể tha thứ cho bản thân mình hay không, nhưng từ đáy lòng vẫn trách Hình Dạ, tại sao hắn không thể buông tha cho một người phữ nữ chứ? Một người phụ nữ không có bất cứ sức mạnh nào! Chính là người phụ nữ trước đây đã từng thuộc về hắn!
Thật đau đầu! Ánh nắng rất chói mắt, tôi bắt đầu hối hận tại sao giữa một ngày nóng nắng như thế này lại đi tản bộ. Nói là tản bộ, kỳ thực chỉ là không biết phải đối mặt thế nào với Hình Dạ mà thôi! Từ đêm hôm đó, tôi cảm giác được rất rõ ràng rằng, giữa chúng tôi đã có gì đó thay đổi, có vài thứ đang chậm rãi biến mất, vài thứ lại từ từ khôi phục lại… Đó là một hiện tượng tốt …
Ngồi xuống chiếc ghế cạnh bồn hoa, tôi chậm rãi uống lon nước vừa mua ở máy bán hàng tự động, nhìn người qua lại trên đường, suy nghĩ xem tiếp theo phải đi đâu …
“Tiên sinh!”
“Hả?” Tôi ngẩng đầu, thấy hai cô gái đang đứng trước mặt, e lệ nhìn mình.
“Hai vị tiểu thư có việc gì vậy?”
“Ah …” Một trong hai người gật đầu, nói: “Có một vị tiên sinh nói là bạn của anh, anh ta đợi anh ở hàng cơm trong con ngõ bên phải, anh ta có việc không thể ra được nên nhờ chúng tôi tới gọi anh một tiếng.”
Bạn? Tôi nhíu mày, bạn của tôi?
“Xin hỏi trông anh ta như thế nào? Bao nhiêu tuổi?”
“Ừm … rất không tồi! Hai lăm, hai sáu tuổi gì đó!”
Chẳng lẽ là Nhị Cường! Tôi kích động đứng lên nói lời cảm ơn rồi chạy về phía trước. Trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, tim đập ‘thình thịnh! Lẽ nào Nhị Cường thực sự đã trở về? Quán cơm ở bên phải …
Sau khi tôi rẽ phải được vài phút, không nhìn thấy quán cơm nào cả.
“Lẽ nào hai người đó nhớ nhầm địa chỉ?” Tôi vò tóc, xoay người muốn rời đi. Đột nhiên trong nháy mắt có người nắm lấy tay tôi, thân thể theo bản năng làm ra/thực hiện động tác trở tay chế trụ bả vai người kia, muốn quay lại nhìn xem hắn là ai. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì cánh tay chợt đau nhói, sau đó lập tức bị thứ gì đó bịt kín mồm, đáng ghét! Tên này cũng là một cao thủ võ đạo!
“Ưm …” một cơn buồn nôn bắt đầu bốc lên. Đầu cũng bắt đầu mơ màng, cảnh vật trước mắt từ từ mờ ảo, cái này là… thuốc mê! Loại thuốc cấm có thể làm người ta hôn mê trong thời gian ngắn! Trước khi mất ý thức, trong đầu chỉ có một ý niệm… Hình Dạ… mẹ nó! Anh đi đâu rồi …
*Morikawa Tomoyuki a.k.a Morikawa Toshiyuki, sinh ngày 26 tháng 1 năm 1967, là một seiyuu (diễn viên lồng tiếng – voice actor) đến từ Yokohama, Kanagawa. Anh đã lồng tiếng cho các nhân vật do Tom Cruise, Adam Sandler, Keanu Reeves, Brad Pitt, Ewan McGregor và Mark Wahlberg đóng khi phim của họ được trình chiếu ở Nhật, và nhiều nhân vật anmie khác, bao gồm cả yaoi CD drama.