Ánh nắng mặt trời lại một lần nữa xuyên qua cửa sổ mà chiếu vào, trên người có chút nóng, đã phơi nắng thật lâu rồi sao? Giật giật mí, tôi mở mắt, ah — cả người đau nhức, ngày hôm qua vận động quá độ à? Nâng nửa người trên dậy mới phát hiện tối qua căn bản chưa cởi quần thì đã ngủ rồi, thảo nào ngủ thấy khó chịu như vậy — cởi quần đi vào phòng tắm, mặc cho làn nước lạnh buốt xối vào người từ đầu đến chân — tư tưởng dần dần trở nên rõ ràng. Vuốt vuốt mặt, vò vò tóc một chút, tôi quan sát bản thân ở trong gương, khôi phục vẻ mặt bình thường — đó chính là An Lạc tôi –bướng bỉnh kiêu ngạo!
Tại tiệm cơm của bác gái dưới lầu, ăn một chén mì hoành thánh lớn, uống một cốc to sữa đậu lành cộng thêm bốn lồng bánh bao nhỏ! Hạnh phúc a! Thực sự rất hạnh phúc! Đối với tôi của hiện tại mà nói, không có bất cứ gánh nặng gì mà ăn cho no một bữa chính là một loại hạnh phúc rồi! Vỗ vỗ cái bụng căng tròn, tôi xuất phát đi về phía tổng bộ. Giống như tản bộ trên đường phố tấp nập, vừa đi vừa tiêu hóa, thật tốt! Chính là như vậy! Mỗi ngày nếu như không có ai đến đón tôi, tôi sẽ tự mình đi tới tổng bộ, tuy rằng cũng không phải quá xa, nhưng vẫn cần phải đi một chặng đường ba mươi phút. Mặc dù không phải là một đại ca chuẩn mực, nhưng tôi cũng không có ham muốn gì về vật chất, cho nên đó là lý do, tôi chưa từng có xe riêng! Bởi vì không thích, thực sự không thích lái xe, so với đi xe cao cấp có rèm che, tôi thấy đi xe đạp có phong cách hơn! Nhưng mấy người đã bao giờ gặp qua đại ca xã hội đen nào lại sáng sáng cưỡi xe đạp mà “chỉ đạo trên dưới” chưa? Không bị đàn em cười chết đã là may lắm rồi!
Hai tay đút trong túi quần, nhảy vọt qua rãnh nước nho nhỏ, tôi hít thở không khí trong lành –
“Đại ca!”
Một giọng nói tràn đầy tinh thần từ phía sau vọng đến, tôi ngẩng đầu, thấy Tiểu Cường cưỡi một chiếc xe đạp màu lam thẫm vượt lên phía trước, đến bên cạnh tôi thì “két” một tiếng, đột nhiên ngừng lại. Một trận bụi mù —-
“Tiểu Cường, sao cậu lại tới đây? Khụ khụ ~!” Tôi phủi phủi đất trên người, quay sang tên mặc áo ba lỗ bó sát người lại còn hở rốn kia hỏi.
“Em tới đón anh, mau lên đây đi! Tất cả mọi người đều đang đợi anh đấy!”
Tiểu Cường kiêu ngạo mà hất cằm, vỗ vỗ chỗ ngồi trên xe của nó, tựa hồ đối với “con ngựa” này của mình thì rất tự tin, tôi nhìn thấy mà đầu đầy hắc tuyến!
“Mày— định cho anh ngồi đâu hả?” Tôi quan sát xe của nó, đó là loại xe đua không có chỗ ngồi đằng sau, hơn nữa lốp xe lại non hơi — hừ — nhất định khi bơm căng thì chạy không chậm –
“Không có chỗ ngồi thì đứng mà! Đại ca, đừng nói ngay cả chuyện này anh cũng không dám đấy chứ?” Nó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lại bày ra biểu tình “nếu như anh không dám em sẽ cười thối mũi cho đấy”!
Mất dạy! Tôi dùng ngón tay cái niết cằm một cái, lớn tiếng nói: “Đại ca mày ngay cả đạn còn không sợ chẳng lẽ lại sợ cái xe đẩy nhỏ này của mày à? Xuống xe!” Tôi một phát kéo Tiểu Cường từ trên xe xuống, mình thì ngồi lên.
“Đại ca, anh muốn cưỡi?”
“Nói thừa! Đứng cho vững! Đợi lát nữa mày có ngã xuống anh cũng không dừng lại nhặt đâu!” Tôi đặt hai tay lên vô lăng, bỗng nhiên tìm lại được cảm giác thật lâu trước kia, đó là khi còn đang đi học, lòng nhiệt huyết cùng xung động tuổi trẻ này — mình chưa từng có được bao nhiêu –
“Có ngã xuống em cũng sẽ không lăn lộn ở đây!” Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, hai người cưỡi xe đạp chạy như bay trên đường phố phồn hoa, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cảm thụ được tiếng kêu gào bên tai –
“Đại ca, anh thật không tồi! Hai người còn có thể đạp đến loại tốc độ này! Ya hú ~~!” Tiểu Cường một tay vịn trên vai tôi, kêu to bên tai, càng thêm hưng phấn.
“Hừ! Nhóc con, không có chút bản lĩnh ấy thì làm sao có thể là đại ca của tụi bay? Bởi vì mày chưa nhìn được hình dạng của anh năm đó, nếu như thấy được anh đảm bảo mày sẽ “yêu”anh mất!” Tôi lầm bầm nói hai tiếng, càng thêm ra sức mà “lái xe”.
“Sẽ không đâu ~~!” Dù sao cũng là một đứa trẻ kém mình mười tuổi, nói chuyện bất tri bất giác bỗng có điểm làm nũng.
“Vậy hả! Vì sao? Chẳng lẽ là yêu người khác rồi?” Tôi thấp giọng hỏi, khóe miệng lặng lẽ giương lên.
“Em — anh –!” Tên nhóc giống như ăn phải “dây thun”, nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh, “Không phải! Ai yêu anh ta! Xí ~!”
Ha ha ha~! Trẻ con! Nhưng mà — cũng chỉ có trẻ con mới có thể có loại tình yêu không có mục đích như vậy! Có lẽ đó cũng không phải là yêu, có lẽ đó chỉ là một phần cảm tình ngây thơ trong lòng, có lẽ — phần cảm tình ấy vào một ngày nào đó trong tương lai sẽ dần dần biến mất, nhưng như vậy cũng không quan trọng — dù sao — cũng là chân thật, chỉ là đơn thuần — muốn đối phương — những thứ khác — đều không quan trọng –
“Đại ca! Đại ca? Đại ca a ~!” Tiếng kêu kỳ quái từ phía sau vang lên, phá hủy tâm tư suy ngẫm nhân sinh của tôi.
“Gọi cái gì? Anh mày cũng không phải người điếc! Gọi hồn à?” Tôi vừa ngẩng đầu vừa mắng, “Trên đường cái hô to gọi nhỏ cái gì — a ~~!” Đến phiên chính tôi hét to — tha cho tôi đi ~ là một “tinh anh” thân kinh bách chiến của xã hội đen, ở trên đường hô to gọi nhỏ thật không ra cái thể thống gì, nhưng bất kì việc gì đều có thể có tình huống ngoài ý muốn mà, cho nên — khi tôi cùng Tiểu Cường đang phóng với tốc độ “tám mươi dặm” một giây mà hướng về cái xe rác ở ven đường thì — là ai cũng sẽ kêu to thôi!
Sau đó, tôi “thân thiết” ôm cổ cậu em Tiểu Cường, dùng ngữ khí như khi nói với tên côn đồ bị tôi đánh đến không biết phương hướng, cười tủm tỉm mà “thương lượng”: “Chuyện hôm nay không được phép nói với bất kì ai, biết chưa? Are you ready? My love* boy?” Tiểu Cường gật đầu như dập tỏi, thực sự là một đứa trẻ đáng yêu nha! (*chỗ này lovely chứ nhỉ – nguyên văn ing gờ lịch của chị Hân đấy =)))))
Đến tổng bộ, tôi xoa xoa thắt lưng có chút đau nhức, phía sau truyền đến một trận cười ám muội của Tiểu Cường, cho nó một ánh mắt hình viên đạn sắc bén, nó lập tức cúi đầu nói mình phải đi đỗ xe. Đẩy cửa phòng làm việc ra, bỗng nhiên từ bên trong truyền ra hương thơm nhàn nhạt mà hấp dẫn — cái này là — “hoa bách hợp sao?”
Tôi đi vào thì thấy trên bàn làm việc là một bó lớn hoa bách hợp trắng muốt, khá lắm! Không phải một trăm cũng là chín mươi chín đóa.
“Ai lại ra tay hào phóng như vậy a? Tên nào trong các cậu bị người ta coi trọng vậy? Tặng hoa để theo đuổi hả?” Tôi nhìn vẻ mặt “xanh mét” của bọn Tiểu Cường, đi thẳng tới bàn làm việc rút ra một bông đưa lên mũi ngửi.
“Đại ca, anh thích hoa này sao?” Tam Cường lộ ra khuôn mặt méo như cái bánh bao, giống như chưa bao giờ nhìn thấy hoa vậy.
“Ừ! Làm sao?” Tôi hiếu kì hỏi. Tam Cường đầu lệch ra, ngã vào trên sô pha, Nhị Cường kêu rên hai tiếng, không phân rõ là khóc hay cười, Đại Cường vẫn mặt lạnh mà ngồi tại sô pha, chỉ có Tứ Cường đứng lên, biểu cảm trên khuôn mặt đó tôi nhìn không hiểu.
“Vậy thì đúng rồi! Không phải chúng em bị ai đó coi trọng, mà là lão đại anh bị người ta ngắm trúng rồi, hoa này là tặng anh đấy!”
Hả? Cho tôi? Tôi nhíu mày, đây thật là thụ sủng nhược kinh mà –
“Không phải chứ? Anh biết mị lực của bản thân không nhỏ, nhưng không nghĩ đã lớn đến mức vượt qua dự tính của mình, là cô em nào hử? Có danh thiếp không?” Tôi tìm kiếm trong bó hoa, không phải thông thường thì sẽ tìm thấy một tấm thiếp tràn đầy yêu thương sao?
“Quả thực là rất lớn –” Tam Cường lạnh lùng mà nói một câu. Đại Cường âm thầm không lên tiếng, đi tới đưa cho tôi một cái thiệp xinh xắn màu hồng nhạt — tôi làm sao lại thấy cái này giống như là đưa cho bạn gái vậy — cầm lấy nhìn một cái –
Gửi tặng mèo con thích cắn người.
Kẻ thích bị em cắn – Dạ.
Nếu như đây là tiểu thuyết võ hiệp, lúc này tôi nhất định sẽ miệng phun máu tươi mà ngã xuống đất tử trận rồi!
Nếu như đây là tiểu thuyết ngôn tình, tôi nhất định sẽ hai mắt đẫm lệ mông lung ngọt ngào mà cười nói: “Em rất hạnh phúc!”
Nếu như đây là hiện thực, đây rõ là hiện thực rồi (là đam mỹ tiểu thuyết chứ anh hắc hắc ~), tôi nhất định sẽ xé nát cái thiệp này ra thành từng mảnh — cho nên, giây tiếp theo nó đã bị tôi xé so với nghiền cho nát bấy còn nát hơn.
“Các cậu — đã có bao nhiêu người thấy thứ này rồi?” Tôi thở hổn hển, nhìn những người có liên can trong phòng đang chờ.
“Ngoại trừ mấy người chúng em— nếu không tính cậu em đưa hoa tới thì có –” Tam Cường đếm trên đầu ngón tay mà nói: “Đại ca, anh thích cắn người à?”
“Thối lắm!” Tôi hét lớn một tiếng, thối lắm! Đúng là thối kinh khủng! Họ Hình kia, ngươi giỏi! Dám đến “nhà” ta giở trò đùa giỡn lưu manh! Thật hối hận ngày đó không “thiến” ngươi luôn!
“Tên vương bát đản họ Hình –” tôi thì thào tự nói, hoàn toàn tiến vào trạng thái “vô ngã”, trong đầu tất cả đều là phương pháp làm thế nào để “dằn vặt” tên họ Hình –
“Đại ca, hắn — rốt cục có ý tứ gì?”
Tứ Cường mở miệng hỏi một câu, nhưng tôi hiểu là hắn biết rõ còn hỏi, chỉ là muốn xem tôi xác nhận một chút mà thôi. Tôi thở dài một hơi, ngã vào ghế da, quay về phía ba cặp mắt “mong ngóng” (Đại Cường từ từ nhắm hai mắt, một bộ không quan tâm) mà cảm thấy đau đầu –
“Sự thực không giống như các cậu tưởng tượng đâu — chí ít cũng không phải như bây giờ các cậu đang tưởng tượng –”
“Anh biết tụi em đang nghĩ như thế nào?” Tam Cường vừa mở miệng, bị Nhị Cường với Tứ Cường mỗi người cho một quả đấm.
“Trong đầu tụi bay ngoài những tư tưởng hủ bại thì còn có thể có cái gì khác?” Tôi nhu nhu huyệt thái dương, nhẫn lại lửa giận mà tiếp tục nói: “Họ Hình không mấy có hứng thú với Phượng Hoàng Hội, hiện nay không cần quá lo lắng, nhưng chúng ta cũng không thể thả lỏng cảnh giác với hắn, trừ khi tới lúc bất đắc dĩ –”
“Đại ca, anh lần này — có vẻ như rất do dự, anh trước đây sẽ không như vậy, chỉ cần ai đối với chúng ta có hại anh sẽ lập tức để cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta!” Tứ Cường đột nhiên xen vào một câu, tuy rằng không có vẻ mặt gì nhưng trong giọng nói có hoài nghi.
“Tứ Cường!” Nhị Cường quát cậu ta một tiếng, cậu ta ngậm miệng lại, nhưng tôi lại không nói gì để phản bác. Tôi đứng lên, đưa lưng về phía bọn họ mà nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không có ánh nắng — bị mây che khuất rồi –
“Tôi biết, tôi có lí do của mình, tôi không thể vì tình cảm nhất thời mà làm các anh em bị tổn thương. Tôi không trách các cậu hoài nghi, nhưng tôi có cách riêng của mình, mong các cậu hãy tin tưởng tôi. Ngày hôm nay các cậu ở đây gọi tôi một tiếng đại ca, tôi sẽ làm hết trách nhiệm của một đại ca, nếu có một ngày nào đó — tôi không còn là đại ca của các cậu nữa, các cậu muốn thế nào cũng được, tôi không có quyền ngăn cản. Có một số việc — tôi không thể nói nhiều, đây là việc tôi phải một mình đối mặt — tôi –” Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân chẳng biết là đang nói cái gì nữa. Điều muốn nói lại bị cắt đứt, tôi quay đầu lại, thấy Đại Cường vỗ vai tôi, gật đầu với tôi, tôi nở nụ cười –
“Không nên nhìn tôi bằng cái vẻ mặt này, cứ như tôi là một đứa trẻ đáng thương vậy –” tôi xoay người, những người khác đều xông tới –
“Em, Tam Cường, một ngày gọi anh là đại ca, thì anh vĩnh viễn là đại ca của em, ai dám hoài nghi anh thì em là người đầu tiên đuổi hắn!”
“Đại ca, em không có cái ý tứ kia, anh làm sao lại đột nhiên nhạy cảm như vậy, giống như là em đang bắt nạt anh, mắng em như bình thường thì tốt rồi mà!”
“Đại ca, anh muốn làm gì thì cứ làm! Anh là thủ lĩnh của chúng em, đi theo anh là việc duy nhất chúng em phải làm!”
Tôi ngẩng đầu, cảm thấy có phần chua xót khổ sở, cảm ơn các cậu! Có các cậu làm anh em là chuyện may mắn nhất của tôi đời này — nhưng nếu có một ngày, các cậu phát hiện — phát hiện — tôi không có cách nào cầu xin các cậu tha thứ được — chỉ hy vọng tội nghiệt của tôi trong lòng các cậu có thể giảm đi một chút — tôi phải làm thế nào để có thể lại đối mặt với các cậu đây –
“Đại ca –”
Tôi dừng tư tưởng lại, cố sức vỗ vai Nhị Cường, lớn tiếng nói: “Được rồi! Sáng sớm ở đây phát điên gì chứ? Cùng nhau diễn phim truyền hình lúc tám giờ à? Tất cả đi làm việc cho tôi! Phượng Hoàng Hội không nuôi người rảnh rỗi!”
“Vâng ~!” Bọn chúng nó hét lớn một tiếng, kề vai sát cánh mà đi ra, chỉ có Đại Cường trong nháy mắt đóng cửa thì quay đầu lại, tôi xem vẻ mặt giống như đang tự hỏi của hắn –
“Còn có việc?”
Hắn nhíu mi một chút, cuối cùng khẽ lắc đầu — “Không có –”
Nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm giác trong lòng tôi đã không thể nói thành lời — nếu như ngày đó thực sự đến, tôi phải làm thế nào đối mặt với nó đây? Tôi thậm chí không dám tưởng tượng — một ngày nào đó liệu mình có dũng khí để đối mặt không –
“Hả? Đã kết thúc? Em còn chưa tới làm sao đã xong rồi?” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu oán giận của Tiểu Cường, “A ~! Đừng có túm áo của tôi! Cái gì gọi là mặc thành thế này, mặc thế này cũng có gây trở ngại gì cho nhà anh đâu? Anh quản tôi! Buông ra a ~~!”
Tôi khẽ cười ra tiếng, thật là một đôi oan gia! Lúc nào mới có thể thản nhiên đối mặt đây — ít nhất cũng phải cho hắn biết — không nên che dấu — không có dối lừa — hương hoa bách hợp trên bàn dần nồng hơn, không ngừng kích thích thị giác cùng vị giác của tôi — thật chói mắt — trắng như tuyết, như vậy giống như — cái gì cũng không tồn tại — vừa định đưa tay chạm vào chúng thì điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, ngực cả kinh –
“A lô? Ai vậy?” Cầm điện thoại lên, tôi đổi về ngữ khí cùng tâm tình giống như ngày thường, tạm thời quên đi –
“Thích hoa đó chứ? Mèo con?” Rút lại câu kia, tạm thời không thể quên được rồi!
“Hình Dạ –” Tôi nghe được tiếng nghiến răng của bản thân, “Anh muốn làm gì? Làm sao lại biết số điện thoại chỗ này của tôi?”
Bên kia cười khẽ, “Tôi muốn làm gì, hẳn là đã nói với em rồi, không phải sao? Về phần điện thoại, em quá coi thường tôi đấy? Nếu như tôi muốn, em mặc quần trong hiệu gì tôi cũng có thể biết –”
“Biến thái!” Tôi há miệng mắng.
“Kỳ thật tôi càng thích em không mặc –”
“Anh –” tôi không nghĩ ra tính từ gì có thể hình dung hắn rồi! Sau này nhất định phải cùng bọn Tam Cường Tiểu Cường học cách chửi người!
“Đừng từ chối nữa, có đôi khi quá cố chấp sẽ phải chịu nhiều đắng cay, sao?”
Tôi nhướn mi, có điểm không thèm đáp trả hắn, “Tôi nghĩ anh mới là kẻ cố chấp, phải cho anh chịu chút vị đắng mới ý thức được điểm ấy có đúng không?”
“Ha ha! Em không phải người đầu tiên nói với tôi như vậy, nhưng là người duy nhất còn sống, tôi càng ngày càng thích em rồi đấy!”
Ọe! Vậy sao?
“Tôi nói rồi, quá dễ dàng đạt được sẽ không khiến tôi có cảm giác thành tựu, tôi thích cảm giác vui vẻ trong tích tắc chinh phục kia, tôi tin tưởng rằng em sẽ mang lại cho tôi điều đó, mèo con!”
“Có khi vui sướng chỉ là trong nháy mắt — sau đó chỉ còn lại thống khổ cùng trả giá vô biên, chỉ vì vui sướng cực hạn nhất thời mà đổi lấy càng nhiều đau khổ — như vậy đáng giá sao?” Tôi rút ra một cành bách hợp, đã không còn gốc, chờ đợi nó chỉ còn là cái chết –
“Cuộc sống mà tôi theo đuổi chính là như vậy, sống là vì cái gì, chỉ vì đạt được thứ quý giá nhất, dù cho chỉ có thể có được trong nháy mắt, cũng không uổng phí cuộc đời này, nói cho cùng cũng đã đạt được, có những người, cả đời sẽ không có được loại cảm giác này — đây là nhân sinh, tôi mất đi bao nhiêu thì bản thân sẽ nhận lại được bấy nhiêu, thậm chí là nhiều hơn — đây là nguyên tắc làm người của tôi!” Giọng nói mang theo tiếu ý của Hình Dạ cho thấy hắn bây giờ tâm tình rất tốt.
“Anh thật biến thái –” Tôi khẽ nói một câu.
“Nếu như người khác nói như vậy tôi sẽ làm cho hắn lập tức biến mất khỏi thế gian này, nhưng là em nói thì tôi sẽ xem như là một lời ca ngợi!”
Tôi vẫn đang cầm một đóa hoa bách hợp, lẳng lặng suy đoán xem sinh mệnh của nó rốt cục còn có thể kéo dài bao lâu –
“Nếu như thật sự muốn đạt được vui vẻ trong nháy mắt, khiến cho tôi thần phục dưới chân anh — ” Giơ tay lên, toàn bộ hoa đều bị tôi ném vào không trung, giây tiếp theo, từng đóa hoa màu trắng tản ra trong không khí — đều héo tàn trước mặt tôi — vui sướng nhất thời, giây tiếp theo hết thảy đều rơi xuống mặt đất — “Hình Dạ –” tôi còn phải đi trên con đường này sao — nhiều năm như vậy — chỉ vì con đường đã được an bài sẵn từ trước sao –
Mang theo bao lớn bao nhỏ “lương thực”, tôi đau khổ mà bò từng bậc thang, mệt mỏi quá — tôi nhéo nhéo thắt lưng, sẽ không phải đi khám đấy chứ? Thật mất mặt! Một cước đá văng cánh cửa bằng gỗ lim, trong nháy mắt bước vào căn nhà quen thuộc, nhìn phòng khách vắng vẻ, đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, nhất thời không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu, lẽ nào gần đây quá nhạy cảm sao?
Bỏ áo ra, tôi cởi trần đi vào phòng bếp đã mấy trăm năm không khai hỏa, mở tủ lạnh ra, ngồi xổm xuống muốn đem những thứ vừa mới mua bỏ vào — thật ra cũng chỉ có một ít bia cùng trứng gà các loại gì đó — “Hử?” Nhìn tủ lạnh hầu như đã trống không, tôi nghĩ có chỗ nào đó không thích hợp — cái này — lẽ ra phải còn một chai bia nữa chứ — này — tôi vò tóc nỗ lực hồi tưởng –
“Nếu như em đang tìm chai bia đó, thì tôi đã uống rồi!” Giọng nói thình lình xuất hiện, khiến tôi thiếu chút nữa cắm đầu vào tủ lạnh – �
“Anh, anh ―― anh vào bằng cách nào?” Tôi cắn phải lưỡi một cái, ngồi dưới đất nhìn Hình Dạ chỉ quấn có cái khăn mặt (của tôi) ở nửa người dưới đang mang vẻ mặt buồn cười mà nhìn tôi, bắt đầu nói lắp. Tóc của hắn còn có chút ướt, vừa nhìn đã biết là mới tắm qua.
“Không nghĩ tới em sẽ nhiệt tình tiếp đãi tôi như vậy –” Hắn chậm rãi đi tới, đưa tay một phát kéo tôi đang ngồi dưới đất lên. Nhiệt tình? Thối lắm! Ông đây thế này gọi là nhiệt tình? Nếu ông trực tiếp nhào tới trên người mi thì gọi là cái gì?
“Anh rốt cục làm cách nào mà tìm được chỗ này? Vào bằng cách nào?” Tôi gạt tay hắn ra hỏi, “Còn nữa, tại sao lại quấn khắn mặt của tôi?” Còn quấn ở cái chỗ kia, nó chính là cái khăn ông nội mi dùng để rửa mặt đấy! Sau này làm sao mà dùng tiếp đây? Không đúng! Căn bản là không thể dùng được nữa rồi!
Hắn cười một tiếng, nâng cằm tôi lên nói: “Tôi nói rồi, emcũng quá coi thường tôi, ngày hôm nay nghe được lời tuyên chiến của em, tôi vội vàng muốn đến gặp em, cảm thụ niềm vui sướng trong nháy mắt –” giọng nói rất nhẹ, giống như thôi miên, mùi trên người hắn là sữa tắm của tôi, nhưng còn có một loại mùi đặc thù khác, đó là thứ mùi thuộc về hắn — giống như ánh mắt của hắn vậy, làm cho tôi thở không nổi, rồi lại hãm sâu trong đó —-
“Tôi không có thời gian ở đây tán gẫu mấy chuyện buồn ngủ với anh, chuyện tắm gội tôi sẽ không tính toán với anh, tắm xong rồi thì cũng nhanh cút đi!” Tôi quay đầu, muốn thoát khỏi “phạm vi thế lực” của hắn, rồi lại bị hắn mạnh mẽ xoay đầu lại, đau! Vô pháp phản kháng, tôi biết mình cũng chẳng phải đối thủ của hắn, nhưng cũng không thể mặc cho hắn hành hạ bản thân — tôi hé miệng, cố sức cắn xuống ngón tay cái của hắn đang đặt trên môi tôi, nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt — tôi đã hiểu cảm giác vui sướng trong nháy mắt — thật không tồi!
“Em thực sự là mèo con thích cắn người mà –” Hình Dạ nheo mắt lại.
“Hừ! Máu của anh khó uống muốn chết!” Tôi liếm liếm môi, hướng hắn khiêu khích.
“Loại vẻ mặt này của em là đang mê hoặc tôi sao?”
Hả? Tôi còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị hung hăng ngăn chặn, cánh tay cường tráng ôm lấy tôi, khí lực thật lớn khiến tôi đau đến mức muốn kêu lên, không phải mê hoặc mà! Là khiêu khích! Tên này có hiểu biểu tình của người khác không vậy?
“Đau!” Rốt cục không nhịn được nữa, tôi bắt lấy khe hở mà kêu lên một tiếng, nhưng mà giây tiếp theo, khoang miệng đã bị chiếm lĩnh, Hình Dạ giống như muốn nuốt lấy tôi, ở trong miệng tôi dây dưa với cái lưỡi của tôi, tôi hoài nghi khe hở vừa nãy là hắn cố ý cho tôi — đầu óc dần dần trở nên trống rỗng, tôi đang suy nghĩ, nghĩ làm cách nào thoát khỏi hắn, nghĩ hẳn là nên làm sao để cho hắn biết tay — nhưng thời gian trôi qua, trong đầu tôi cái gì cũng không còn nữa, toàn bộ chỉ còn lại cảm giác ở trong miệng — cảm giác ẩm ướt — nhục dục đến trí mạng — ngay khi đại não sắp thiếu dưỡng khí mà ngất đi, cuối cùng cũng có được một chút không khí, tôi tham lam mà hô hấp, bắt đầu thấy may mắn vì vẫn còn sống –
“Cảm giác tốt chứ? Vui sướng trong nháy mắt –” giọng nói gợi cảm mê ly vang lên trên đầu, tôi mới phát hiện mình đang nửa dựa vào người Hình Dạ, hơn nữa nửa người trên lại còn cởi trần — độ ấm của hắn rõ ràng đang truyền sang người tôi — nóng quá!
“Anh –” tôi vươn tay muốn đẩy hắn ra, cố sức xoa miệng, “Anh tự mình về nhà mà chậm rãi cảm thụ đi! Mau –” chữ cút còn chưa kịp ra khỏi miệng, tôi đã hoàn toàn không có chỗ nào để nói rồi — nếu như nhất định phải hỏi vì sao — tôi chỉ có thể nói — bị dọa sợ rồi! Bởi vì tôi vừa dùng sức, “vật che kín” duy nhất trên người Hình Dạ — khăn mặt của tôi, đã không chịu nổi mà rơi xuống rồi! Một khắc kia, tôi không biết trước tiên nên phát biểu lời ca ngợi “đơn thuần” của bản thân về vóc dáng của hắn hay nên thét chói tai lên! Nhưng có một việc có thể khẳng định: một thằng đàn ông vì nhìn một thằng đàn ông khác lõa thể mà thét lên thì tuyệt đối không thể được! Vì vậy, tôi chỉ gật đầu nói: “Dáng người của anh không tồi, không nên lãng phí, nhanh đi tìm một cô nàng để ả hảo hảo mà “an ủi” anh một chút đi! Không tiễn!” Tôi xoay người muốn “trốn” — không! Là quay về ngủ! Nhưng vừa mới bước được hai bước đã bị ôm lấy, động một chút cũng không động được. Tôi thực sự muốn biết hắn từ đâu mà có sức lực trâu bò như vậy.
“Tôi có thể coi đây là em đang mời gọi tôi không? Mèo con –” hắn thì thầm bên tai tôi, âm thanh mềm mại như nước, giọng nói như thế — sẽ làm người ta mất đi lý trí –
“Có quỷ mới mời anh ấy!” Tôi quay đầu hướng về bên kia, dùng toàn lực mà lờ đi tiếng nói của hắn. Hắn không trả lời, chỉ chôn đầu ở trên vai tôi, tôi vừa mới phát hiện hình thể của bản thân so với hắn có chênh lệch lớn như vậy, cảm giác được hơi thở của hắn phả vào cổ, hơi thở nhiễm mùi tình dục, quen thuộc mà lại xa lạ — đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, tiếng thở dài từ đôi môi thoát ra vô pháp ngăn lại –
“Sao vậy?” Giống như cặp tình nhân yêu nhau đã lâu, hắn nhẹ nhàng hỏi một câu, rất tự nhiên. Không phải khổ sở, tôi thả lỏng toàn thân, đem toàn bộ trọng tâm dựa vào trên người hắn, cảm thụ được tim hắn nhảy lên, so với nhịp đập của bản thân thì càng thêm chân thực –
“Vì sao lại là tôi? Vì sao muốn đến tìm tôi? Vì sao –” Trả lời tôi chỉ là nụ hôn dài vô tận của hắn, xích lõa dây dưa trên giường, tựa như hai con dã thú cơ khát tranh giành nhau, tôi muốn đem hắn đặt dưới thân, nhưng lại lực bất tòng tâm, bị hắn ngăn chặn, hai tay bị giữ ở trên lưng, tiếng thở dốc mãnh liệt lơ lửng trong không khí –
“Thật đúng là không thể xem thường em, không nghĩ em cũng có khí lực lớn như thế, làm thế nào luyện được?” Hình Dạ nằm trên lưng tôi, cúi đầu hôn xuống.
“Đánh lộn mà luyện thành, thế nào?”
“Nhưng trên người em lại chẳng có một chút vết tích đánh lộn nào lưu lại, làn da thật đẹp –” Hắn đưa lưỡi liếm láp lưng tôi, mang tới cho tôi một trận run rẩy –
“Vì sao à, bởi vì tôi toàn đánh người khác!” Tôi bắt đầu khẩn trương, không nghĩ tới sẽ có ngày này, thực sự! Tôi có một trăm loại cách thức có thể đến bên người hắn, nhưng chỉ có duy nhất loại phương pháp này là chưa từng nghĩ qua. Điều này nói lên cái gì, mất đi là đạt được có phải không? Đối với một người không có lựa chọn nào khác như tôi mà nói, chỉ có thể tiếp tục như vậy — tôi vặn vẹo thân thể, đột nhiên cảm thấy hai tay bị hắn dùng lực xoa bóp một chút, tôi nghe được tiếng đầu khớp xương bản thân lỏng ra, “A! Vương bát đản! Anh muốn làm gì?” Muốn làm ông đây tàn phế à?
“Chẳng qua là muốn em tập trung tinh thần, đừng nghĩ tới điều gì khác nữa, những lời sau đây tôi chỉ có thể nói một lần –” hắn dựa đầu vào bên tai tôi, có thể nói toàn bộ đều ở trước mặt tôi, “Em có tin vào nhất kiến chung tình không? Hai người chưa từng gặp mặt, đột nhiên có một ngày ông trời an bài cho họ cùng xuất hiện một chỗ, dù chỉ là gặp thoáng qua, nhưng từ đáy lòng cũng sẽ nảy sinh khao khát muốn có được người đó — cái loại cảm giác này, khó có thể nói thành lời –”
“Cơ khát đến mức không phân biệt nam nữ sao?” Tôi nhìn ra cửa sổ cách đó không xa, đêm không sao, trời sắp mưa rồi –
“Ha ha! Tôi là kẻ cái gì cũng không quan tâm, giới tính chẳng qua chỉ là phân chia nam nữ gì đó, với tôi mà nói căn bản không quan trọng, quan trọng chính là cảm giác của bản thân. Loại cảm giác muốn chiếm hữu –”
“Đừng nói là anh yêu tôi –” mưa khẽ đánh vào cửa kính, phát ra âm hưởng, mùa này — vốn rất hiếm khi mưa –
“Yêu — không phải là để nói, mà là để làm –” Không nghe thấy câu kia, thất vọng sao? Không biết — nhưng tôi dĩ nhiên lại thấy có chút an lòng — tôi không có cách nào tiếp nhận câu nói kia — đây chỉ là giấc mộng, một hồi mộng không chân thực — khi tỉnh dậy, chuyện gì cũng sẽ không lưu lại — ngoại trừ bi thương tận đáy lòng — trong nháy mắt bị tiến nhập, khiến tôi cảm thấy toàn bộ thống khổ trước đây đã từng trải qua đều không là gì! Là một người đàn ông chưa bao giờ thừa nhận qua loại đau đớn này, mỗi một dây thần kinh trong thân thể đều đang co giật, đau đớn — không nghĩ tới một đại ca xã hội đen người gặp người sợ cũng có ngày phải làm — gọi là cái gì nhỉ? Đúng rồi! Thụ! Cũng có lúc lâm vào tình cảnh phải làm thụ một đêm! (ko chỉ 1 đêm mà là cả đời =]]]])
Tôi che miệng, không muốn kêu ra, chỉ có thể cắn răng rên — “ưm — a a–”
“Rất đau sao?” Hình Dạ ngừng di chuyển trong thân thể tôi, hôn lên khóe mắt, lúc này tôi mới phát hiện bản thân đang rơi lệ — không đau? Không đau thì nhà ngươi xuống thử xem! Tôi cau mày dùng ánh mắt mắng chửi hắn.
“Ha ha ~! Em như thế này rất đáng yêu — mèo con mơ hồ khả ái –”
Thối lắm! Cũng không phải mơ hồ gì, ông đây thực sực sắp hôn mê rồi!
“Không — đừng cử động!” Tôi mất thật lớn sức lực mới thốt ra được vài chữ, mỗi lần mở miệng đau đớn lại từ phía sau truyền khắp toàn thân.
“Thả lỏng — sẽ nhanh ổn thôi, không có cách nào, em thật chặt! Thả lỏng — ngoan!” Giống như dỗ trẻ con vậy, hắn không ngừng bên tai tôi dụ dỗ thả lỏng thân thể, một tay đưa tới hạ thể tôi — có lẽ là tê liệt rồi, có lẽ là — đau đớn đang dần dần lùi xa, đàn ông quả thật là động vật động dục mà, có đôi khi –
“Lạc –” trên người tôi gọi nhỏ tên tôi, không trả lời hắn, tôi không biết mình đang làm gì — cái loại thanh âm thống khổ cùng vui sướng này là tôi phát ra sao? Không quan trọng — hiện tại cái gì cũng không quan trọng nữa rồi, nếu như là sa ngã — vậy tại giờ khắc này, hưởng thụ niềm vui sa ngã đi — vui sướng cực hạn trong nháy mắt —- quanh quẩn giữa sinh tồn và tử vong trong lúc đó — giây tiếp theo, chúng ta cùng nhau rơi vào vực thẳm –
“Lạc, gọi tên anh–”
“A ~~ Hình Dạ — ưm — a a –”
“Gọi tên anh một lần nữa đi –”
“A ~~! Dạ — Dạ — a ~~~~! Cơn mưa ngoài cửa sổ dường như không có ý tứ dừng lại, gã đàn ông đang ở trên người tôi cũng không có ý tứ đó, dạ* như vậy, suốt đời cũng sẽ không quên — ngày mai — sẽ ra sao đây — sẽ có ai đó mong muốn chứ –
“Em cuối cùng cũng đến bên cạnh anh rồi –” nụ hôn cuối cùng, ôn nhu mà lại bá đạo, không để cho tôi có một chút không gian tự hỏi — đúng vậy — cuối cùng — bản thân đã đi tới bên cạnh hắn rồi — ngày này, là tới quá nhanh hay quá chậm đây —-
—–
Hết