Rốt cuộc vẫn là Dương Tiếu Văn lên tiếng trước: “Lại cho anh một tối nữa được không?”
Lý Dĩ Thành không đáp, chỉ bần thần nhìn dòng xe vun vút lao trên đường Lao Sơn qua cửa kính, cuối cùng cậu khởi động máy, lái vào bãi đậu xe, rồi đi cùng Dương Tiếu Văn lên khách sạn.
Đêm hôm đó, họ lẳng lặng nằm trên giường, Dương Tiếu Văn bắt đầu năn nỉ Lý Dĩ Thành kể chuyện du lịch cho nghe, vậy là Lý Dĩ Thành chậm rãi lôi kéo từng món từng món bí mật giấu kín trong lòng như nhật ký, kể cho Dương Tiếu Văn, Dương Tiếu Văn chỉ im lặng lắng nghe, nằm nghiêng bên cạnh Lý Dĩ Thành, âm thầm cùng cậu ôn lại núi sông trời biển và cả thịt dê xiên.
“Cạnh ga Nam Lan Châu có một cái ngõ nhỏ, đi vào có một quán bán thịt dê xiên, hôm đó ngồi xe mười mấy tiếng đồng hồ lận, tới nơi đói muốn ngất xỉu, thành ra ăn ngon ghê hồn luôn.”
“Thịt dê xiên bán cạnh nhà trọ thanh niên Lahsa Dongcuo ấy, ông chủ là người Khách Thập, toàn xài xiên sắt không à, ăn không cẩn thận là phỏng lưỡi.”
“Ngõ Thủy Tỉnh ở Tây Ninh cũng có hàng thịt dê xiên được lắm, sâu tuốt bên trong, ăn chung với sữa chua bò Tây Tạng và mỳ lạnh của hàng kế bên thì phải gọi là mỹ vị trần gian.”
Đến đó thì Dương Tiếu Văn cũng chịu mở miệng: “Ngoài thịt dê xiên ra, em còn ăn gì nữa?”
“Ha ha, có a, ở Thành Đô có ăn lẩu ngon dữ lắm, cơ mà lúc sau thì động đất, chạy loạn tùm lum luôn.”
“Lúc đó anh nghe được em cũng ở vùng động đất, hoảng đánh rớt cả cốc, tiêu luôn một xấp báo cáo.” Dương Tiếu Văn nói tiếp, giọng thật bình ổn: “Sau nghĩ em còn lên mạng viết tin được, chắc không sao rồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.”
“Tôi biết.”
“Anh không dám liên lạc với em nữa, chỉ sợ em không thèm để ý đến anh, thành ra từ đó anh sẽ lén lén theo dõi, thấy em online là tốt rồi, chỉ cần em không việc gì là được.” Dương Tiếu Văn nói, tay lơ đễnh mơn trớn mớ tóc Lý Dĩ Thành xõa trên gối.
“Tôi biết.” Lý Dĩ Thành lẳng lặng nhìn những lọn tóc mình bị vê vê cuộn cuộn trên ngón tay Dương Tiếu Văn.
“Du lịch khiến em trở thành chính mình, thật vui thay cho em.” Giọng Dương Tiếu Văn nghe ra đôi phần cảm thán.
“Năm ngoái ngoài động đất, tôi còn thấy tuyết rơi nữa đó.” Qua một hồi lâu, Lý Dĩ Thành mới nói, “Tuyết thật luôn, tuyết rơi từ trên trời xuống ấy.” lúc mới đầu thấy tuyết tôi còn thầm thăm hỏi anh nữa kia.
“Thật sao? Anh cũng thế, năm ngoái cũng gặp ở Bắc Kinh.” Dương Tiếu Văn có chút hưng phấn: “Đẹp tuyệt vời luôn, lúc ấy anh còn nhớ cả cái phim 3D hồi trước mình đi xem, quả nhiên cảnh giả không thể nào bằng thật được.”
“Năm ngoái anh tới Bắc Kinh à? Mà thấy tuyết hồi nào?”
“Đầu tháng 12, ngày thì quên rồi, đồng nghiệp ở Bắc Kinh của anh nói đó là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông đó.”
Lý Dĩ Thành đột nhiên nghe mắt cay cay, sao có thể vậy. “Lúc ấy tôi đang ở Bắc Kinh, chúng ta thấy là cùng một trận tuyết rơi.”
Cậu cùng người này xem một cảnh tuyết dựng trên màn ảnh, rồi lại cùng nhìn một trận tuyết rơi thực sự ngoài đời.
Dương Tiếu Văn ngồi bật dậy, sững sờ hồi lâu rồi mới nói: “Xem ra Bắc Kinh còn lớn hơn Thượng Hải.” nói rồi lại nằm xuống nhìn Lý Dĩ Thành. “Gặp ở Thượng Hải cũng được, chỉ cần gặp được, dù ở đâu cũng tốt.”
Lý Dĩ Thành mím môi cười, không đáp.
Dương Tiếu Văn nhìn Lý Dĩ Thành một hồi nữa, lại chậm rãi nói: “Lúc đó đồng nghiệp dẫn anh đi ăn lòng nấu ngon nổi tiếng, anh ăn không quen, không phải không ăn được, nhưng cứ thấy kỳ kỳ, mà cũng không thể làm mất mặt đồng nghiệp Bắc Kinh, thành ra đành cắn răng nuốt…” nói rồi liền hùng hồn thể hiện bộ dạng cắn răng, hại Lý Dĩ Thành phì ra cười.
“Kết quả là đang ăn dở thì thấy có gì từ trên trời rơi xuống, lúc đầu anh còn nghĩ gì đây không biết thì thấy chú đồng nghiệp Bắc Kinh tỉnh bơ bảo “Chà, tuyết rơi rồi.”, trời lúc đó anh sướng đến thiếu điều hất bay bát xuống đất, xong còn bị một tay đồng nghiệp từ Thẩm Dương cười là đồ miền Nam nhà quê chưa thấy tuyết bao giờ.”
“Anh phải trả đũa cho ổng sặc chết luôn a, bảo ổng nhà tụi mình có đầy động đất với gió mùa, tuyết mình thèm vào.”
“Ừa, lần sau sẽ cho ổng sặc động đất với gió mùa, cuối tháng tám anh còn phải đi Bắc Kinh nữa, đến lúc ấy lại bắt ổng đưa anh đi ăn thịt dê xiên, mà phố ăn vặt ở đó nhiều món cũng ngon lắm, gọi là cái gì tỉnh nhỉ…”
Lần này thì Lý Dĩ Thành chồm dậy, giọng cao vút: “Vương Phủ Tỉnh?! Lúc đó anh đang ở Vương Phủ Tỉnh hả?”
“Hình như đúng nó đấy, đường cái ở giữa rất rộng chuyên cho người đi bộ, hai bên vỉa hè toàn thấy lối rẽ vào mấy ngõ ăn vặt. Mà sao cơ?” Dương Tiếu Văn ngạc nhiên ngồi dậy theo.
Mặt Lý Dĩ Thành méo xệch đến thảm hại, ánh nhìn như xuyên thấu qua cả Dương Tiếu Văn, để rồi đọng thành một khối buồn nản bất tận, trong khi trái tim vẫn đập thình thình kích động.
Dương Tiếu Văn lẳng lặng nhìn cậu, như là đã hiểu ra: “Em cũng ở đó, phải không.” Hai chữ phải-không, sao mà tuyệt vọng.
“Ha ha…” Dương Tiếu Văn bật cười, giọng cười nghe còn não nề hơn tiếng khóc, anh ta nhoài đến, ôm ghì lấy Lý Dĩ Thành.
Người không có duyên, ở hai con ngõ song song chung vách cũng không bao giờ gặp gỡ, huống gì giữa Vương Phủ Tỉnh đông đúc mênh mông. Nhưng ta đã gặp lại ở Hoài Hải, Lý Dĩ Thành thầm cự lại, chúng ta đã gặp lại ngay bảy giờ tối thứ sáu giữa đường Hoài Hải cũng mênh mông đông đúc, ấy đã đủ đúng lúc chưa? Mà Dương Tiếu Văn giờ này, vẫn còn là đúng người như ngày đó chứ?
Cậu để Dương Tiếu Văn ôm mình, không tránh cũng không cử động, thời gian hòa vào bóng đêm, chậm rãi chảy men quanh họ, rốt cuộc Dương Tiếu Văn lên tiếng: “Tiểu Thành, cho anh một cơ hội đi.”
Lý Dĩ Thành không phản ứng, cậu không biết phải phản ứng thế nào nữa, tưởng tượng hoa lá trong đầu cũng ngủ say mất tiêu rồi.
Dương Tiếu Văn tiếp tục nói: “Anh biết bên em đã có người khác, nhưng anh có thể chờ, bao lâu anh cũng chờ được.”
Thật lâu sau, “Vậy anh chờ đi.” cuối cùng Lý Dĩ Thành đáp.
“Ừ.”
“Ngủ đi, mai anh còn lên máy bay.” Lý Dĩ Thành cựa mình khỏi vòng tay Dương Tiếu Văn, nằm xây lưng lại, chuẩn bị ngủ.
Khi cậu hình như sắp mơ rồi, di động để trên tủ cạnh giường tự dưng véo von hát, tên nhấp nháy trên màn hình vẫn là “Tình yêu”. Lý Dĩ Thành quờ tay với máy nghe, Dương Tiếu Văn quờ tay sang ôm ngang thắt lưng cậu.
“Ở đâu nha?” Giọng điệu Khưu Thiên rõ là rình bắt gian phu.
“Ở khách sạn, tán gẫu với… ơ, bạn.”
Một tràng rủa xả tùm lum lập tức nhéo nhéo vọng ra từ di động, dù nghe không rõ nội dung cũng đủ biết đầu dây bên kia đang rất chi điên tiết. Dương Tiếu Văn siết chặt vòng tay, ghì chặt Lý Dĩ Thành hơn nữa.
“Chỉ là tán gẫu thôi mà… Ờ? Sao cơ?… Mẹ tôi bị sao?… ờ không sao là tốt rồi, mai tôi sẽ gọi về, bồ coi sao lo giùm tôi nghen… ừa, bye.”
Lý Dĩ Thành ngắt máy, lại mơ màng ngủ thì nghe Dương Tiếu Văn hỏi: “Mẹ em bị sao à?”
“Không sao, lái xe va quẹt chút thôi.”
“Người nhà em đều biết cậu ta sao?”
“Ờ, mẹ tôi nhận cậu ấy làm con nuôi, tôi mà không ở Đài Loan, chuyện gì cũng đi mách với cậu ấy.” Lý Dĩ Thành đáp nửa mơ nửa tỉnh. Từ hồi trung học Khưu Thiên đã tới lui nhà cậu như không, mười năm nay các cụ họ Lý đã coi cậu chàng là con cái trong nhà luôn rồi, mẹ nuôi con nuôi chẳng qua là hình thức màu mè tí chút mà thôi.
Bất quá rõ ràng Dương Tiếu Văn đã kịp hiểu ngoéo đi đường nào rồi~
Hôm sau, mười giờ hơn Lý Dĩ Thành dậy, mở mắt đã thấy Dương Tiếu Văn nằm cạnh chăm chú nhìn mình, cậu nghi ngờ nhìn nhìn anh ta, “Không có gì, chỉ là lúc có được ở đây thì nhìn nhiều một chút, không đến cuối tháng sáu mới được gặp lại.” Giọng Dương Tiếu Văn vẫn mang vẻ dịu dàng cậu từng nghe đến quen thuộc trước kia.
“Cuối tháng sáu hả?” Cậu còn chưa tỉnh hẳn.
“Công việc của em ở Thượng Hải không phải cuối tháng sáu là xong à?” Dương Tiếu Văn xoa xoa đầu cậu.
“Ờ, nhưng tôi đâu về Đài Loan luôn, tôi còn đi du lịch nữa.”
“Ừ, chơi cho thoải mái, đi đường cẩn thận, đã định đi đâu chưa? Anh chờ em về kể chuyện cho anh nghe.” nói rồi liền dụi đầu cọ cọ trên cổ cậu.
Lý Dĩ Thành thoáng kinh ngạc: “Anh không hỏi tôi đi bao lâu à?”
“Anh nghĩ chắc em cũng chưa biết sẽ đi bao lâu đâu hả?” Đầu Dương Tiếu Văn vùi trên gáy cậu, giọng nghe thật rầu đời, “Hơn nữa anh biết đi du lịch là chuyện của em, tự em sẽ quyết định, anh chỉ việc đợi em về là được rồi.”
Làm sao anh ta biết? Mối hoài nghi mới mon men dâng lên, câu trả lời đã có ngay tức khắc. Anh ta sẽ biết, giống như mình biết anh ta, không phải vì sao, chỉ biết là biết.
“Anh chờ em về, em cứ thong thả chơi, chừng nào về nhất định anh sẽ đón em, nấu cơm cho em ăn, nghe em kể chuyện nữa.” Dương Tiếu Văn ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cậu.
Năm đó anh cũng vít tôi xuống nước bằng cái lối dịu dàng này, rồi quăng tôi lại chờ chết một mình, giờ lại muốn làm lần nữa sao. Tưởng tượng hoa lá trong đầu Lý Dĩ Thành một lần nữa oanh liệt thức giấc. Mà nghe câu này sao hơi bị thiếu nữ hơi bị mùi mẫn hơi bị sến súa hơi bị não lòng, với lại mình có hồi nào trách cứ gì ổng đâu ta? Không phải mình biết thừa vì sao hồi đó ổng làm vậy hở? Không phải mình đã vơ được hết tội lỗi về mình hở? Vậy chứ mắc gì mình còn định nói cái câu như kiểu “tất cả là tại anh” trong lời thoại phim giờ vàng vậy ta? Nói kiểu đó nhất định sẽ làm ổng tổn thương dữ lắm, ổng sẽ hối hận xin xỏ mình tha thứ, vớ vẩn ổng sẽ ôm mình khóc lóc rồi tiện thể thổ lộ tấm tình… Cơ mà mẹ ơi thiệt tình mình muốn nói câu đó lắm a, vì mình không cam tâm a, mình không thể nào cam tâm a…
Có bao dung bình thản đến đâu cũng dằn không đặng ba chữ không-cam-tâm, mà cái gã này lại còn định giở lại đúng y thủ đoạn cũ.
“Năm đó anh cũng vít tôi xuống nước bằng cái lối dịu dàng này, rồi quăng tôi lại chờ chết một mình, giờ lại muốn làm lần nữa sao?”
“Ừ.” Dương Tiếu Văn vẫn dịu dàng nhìn cậu, môi thoáng nụ cười, giọng nói lại thật cương quyết, “Chỉ cần vít được em xuống nước lần nữa, bao nhiêu dịu dàng anh cũng sẵn sàng cho, chuyện gì anh cũng sẵn sàng làm. Hơn nữa anh sẽ đối tốt với em, trước kia là anh sai, anh đáng chết, sau này nhất định sẽ không vậy nữa.”
Lý Dĩ Thành tròn mắt nhìn Dương Tiếu Văn, này thì phim giờ vàng chỗ nào?
Dương Tiếu Văn lại giơ tay quào quào tóc Lý Dĩ Thành, vẫn tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng say sưa: “Trước kia anh từng nghĩ chỉ cần được gặp lại em, gặp lại rồi lại nghĩ chỉ cần biết em vẫn hạnh phúc là tốt rồi, nhưng càng ở cùng nhau, càng không thể buông tay được, anh không thể nào ở bên cạnh làm như bạn bè nhìn em yêu đương ai khác nữa, trước kia anh sai lầm một lần, rồi hối hận bốn năm, anh không muốn sai một lần nữa.”
Anh là ai. Lý Dĩ Thành hầu như đã buột miệng thốt ra. Anh là ai? Đây đâu phải Dương Tiếu Văn cậu từng biết.
“Anh biết tình cảm của em với cậu ta rất tốt, cả mẹ em cũng chấp nhận cậu ta… nhưng anh sẽ chờ.” nói rồi, Dương Tiếu Văn nhẹ nhàng cúi xuống hôn cậu.
“Nếu chờ không được, tự tay anh sẽ giành lấy.”
Cậu biết rồi, đây là Dương Tiếu Văn của hôm nay, là Dương Tiếu Văn trưởng thành qua suốt bốn năm rồi, để càng thêm thẳng thắn, chín chắn và tự tin, nhưng vẫn đều giấu dưới vẻ ôn hòa dịu dàng như trước. Giống như nỗi đau của họ năm đó, Lý Dĩ Thành mãnh liệt bộc lộ, còn Dương Tiếu Văn chỉ lẳng lặng giữ sâu trong lòng.
Người này thành bánh đĩa bay nhân đậu đỏ ngoại cỡ rồi, mà không, đến trình này phải gọi anh ta là bánh cá nướng. Lý Dĩ Thành quyết không quên tưởng tượng hoa lá.
Dương Tiếu Văn ôm cậu, nói tiếp: “Mọi sự gặp gỡ đều có nguyên nhân, đêm qua anh mới nghĩ thông suốt, ở Bắc Kinh mình không phải để lỡ nhau, mà là chưa đến lúc, chuyện bốn năm trước cũng là để chúng ta trở thành chúng ta ngày hôm nay, rồi ta mới có thể ở bên nhau thật trọn vẹn. Ngày ấy chúng ta đều là những kẻ bị tổn thương, dù thật sự đến với nhau, cũng sẽ chỉ…”
“Tôi biết.” Bốn năm trước họ đều cố chấp, lòng họ có ma chướng, bất kể thế nào cũng không thể ở bên nhau.
Dương Tiếu Văn khẽ cọ cọ má trên cổ cậu: “Cho anh một cơ hội, anh sẽ đợi, anh nhất định sẽ đối tốt với em.” nói rồi lại nhẹ nhàng hôn cậu: “Đi chơi cho vui, anh đợi em về.”
“… Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Lý Dĩ Thành đưa Dương Tiếu Văn ra sân bay, Dương Tiếu Văn đòi MSN của cậu, lấy di động của cậu tự nhập địa chỉ vào danh bạ, “Anh sẽ gọi cho em, em phải chăm onl MSN, nhé? Đi chơi nhớ gửi bưu thiếp cho anh.”
“Đến lượt làm thủ tục kìa.” Lý Dĩ Thành nói, “Anh về từ từ chờ đi.”
–