• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Kể từ hôm đó, cuộc sống của Lý Dĩ Thành có một chút thay đổi.

Tiểu Đồng ở khá xa chỗ làm của Khưu Thiên, vậy là từ thứ hai đến thứ năm, Tiểu Đồng đến nhà bọn họ ở, thứ sáu đến chủ nhật, Khưu Thiên lại tót qua nhà Tiểu Đồng hưởng thụ thế giới lứa đôi~ Con người Tiểu Đồng chín chắn, lại được bản tính điềm đạm, lâu lâu xích mích với Khưu Thiên, anh ta liền tự giác chạy qua nhà Võ Đại Lang lánh nạn, đợi Khưu Thiên bình tĩnh mới mò về. Tiểu Đồng nói người đang xúc động dễ nói ra những lời thiếu suy nghĩ, làm tổn thương người khác, mà đã yêu thì chẳng nên làm khổ nhau như vậy. Sự lý trí của anh ta dần dần cải tạo được phần nào cái tính con nít của Khưu Thiên, riết rồi Lý Dĩ Thành cũng thấy Khưu Thiên người lớn đến lạ.

Bộ đôi Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên ở BF đã lên đời thành bộ bốn, giờ bọn họ chuyển qua ngồi chỗ kế bên quầy bar, Lý Dĩ Thành nói ấy là một người làm quan, cả họ được nhờ~

Dương Tiếu Văn cũng bắt đầu siêng lui tới nhà họ hơn, Lý Dĩ Thành biết chẳng qua Dương Tiếu Văn là không muốn ở nhà một mình nên mới trốn qua đây, bữa thì đến rủ nhau đi BF, bữa thì tới kiếm Tiểu Đồng tán dóc, bữa thì rủ rê tụ tập ăn lẩu, cũng có bữa chỉ đến để ngồi coi tivi, mới đầu Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên còn nhiệt tình bắt chuyện với anh ta, lâu dần rồi coi như anh ta là đồ kiểng bày trong phòng khách, đến thì mở cửa cho vào, ra về đóng cửa tiễn đi, chào hỏi dăm câu cũng nhác nói luôn, thậm chí trong nhà đã sắm cả phần bát đũa chuyên dùng cho Võ Đại Lang.

Trước sự xuất hiện đột ngột của Võ Đại Lang trong cuộc sống của mình, Lý Dĩ Thành vẫn có chút lăn tăn khó chịu, tháng trước người này còn là một pho tượng sống ở BF, giờ đùng một cái đã chiếm dụng nguyên một góc sô pha nhà mình, cùng ăn, cùng nhậu, cùng coi CSI (*), có khi còn huých huých tay vô cậu, ý bảo gắp hết gừng thái chỉ trong đồ nhắm giùm đi.

“Phân công lao động, không được bỏ mứa à nha.” Dương Tiếu Văn đã mặt dày đến nước này rồi, Lý Dĩ Thành thật rất muốn bảo anh ta bỏ mứa cũng được chứ sao, giữ lấy mà ăn cơm chung với tiếc nuối mặn mòi.

Lắm lúc Lý Dĩ Thành cũng ngờ ngợ, rằng hồi đó Dương Tiếu Văn gửi cậu một câu “Đời người luôn sẽ gặp vài lần thất tình đau khổ, để về già rồi còn được chút tiếc nuối mặn mòi mới nuốt trôi cơm” ấy, cũng là lúc anh ta bắt đầu xa cách với A Tả, chẳng qua chỉ là mượn lời nói với người khác để tự an ủi chính mình mà thôi.

Bất quá, Dương Tiếu Văn chưa từng nhắc tới A Tả, bọn họ cũng chẳng hỏi.

Đêm Giáng sinh, bốn người lại hẹn hò nhau đến BF uống rượu, công việc của Lý Dĩ Thành bận lu bù, thành ra hơn 10 giờ mới mò đến BF, ba người kia đã kịp vào bàn, vẫn ngồi chỗ chuyện dụng cạnh quầy bar của Dương Tiếu Văn và A Tả trước kia, Lý Dĩ Thành nhớ lại năm ngoái cậu và Khưu Thiên thường chui vô một xó xa quầy bar nhất, giờ trông cảnh này, chớp mắt như thấy ảo giác một đời đã trôi qua. Hôm đó Dương Tiếu Văn rút một cái CD trong túi ra đưa cho Lý Dĩ Thành, “Kỷ niệm ngày Hiến pháp, tặng mấy đứa, từ sau đến nhà lại có nhạc nghe.”

Lý Dĩ Thành nhận cái đĩa, bìa ngoài là hình chụp nghiêng một người phụ nữ, “Billie Holiday, chắc chính là giọng nữ trầm buồn lê thê em nhắc hôm trước đó.” Dương Tiếu Văn nói, “Nghe ban đêm tác dụng trị liệu cực tốt.”

Đêm hôm đó, Lý Dĩ Thành để giọng ca của Billie Holiday rót đẫm tứ chi xương cốt mình, và cậu cảm thấy mình ổn hơn một chút. Vậy là cậu bò dậy, lên Mộng Cầu Vồng, rồi uống một viên thuốc ngủ.

“Mình sẽ ổn.” Đêm đó, NoNight chỉ viết một câu đó.

“Mình cũng sẽ ổn.” Đêm đó Dương Tiếu Văn thầm đáp lại NoNight như vậy.

Qua ngày Hiến pháp, năm 2005 đã đến trước mắt, từ bữa giáng sinh bốn người đã hẹn nhau sẽ đến BF uống rượu rồi đếm ngược chờ năm mới. BF vẫn trầm lặng như mọi ngày, cả đêm cuối năm khách cũng chỉ ngồi kín chừng tám phần mười, kể ra quán vẫn ồn ào hơn ngày thường một chút, toàn khách quen cả, ai nấy đều vui vẻ, quầy bar có thêm một cái tivi khuyến mại, tắt tiếng cho chiếu mấy tiết mục tất niên.

Ngồi nói chuyện phiếm một hồi, chốc chốc lại có người bàn khác qua bắt chuyện chào hỏi Dương Tiếu Văn, Dương Tiếu Văn cũng tiện thể giới thiệu mọi người với nhau. Quen biết càng rộng thì càng hóng được lắm chuyện hay ho, Lý Dĩ Thành biết thừa rada hóng hớt bùm xum trong bụng Khưu Thiên đương réo vui ca múa tưng bừng sung sướng.

Còn hai phút nữa là đến 12 giờ, quán ngừng chơi nhạc, bật lại tiếng tivi, xung quanh bắt đầu có tiếng hoan hô reo hò, rồi mọi người cùng đếm theo MC trên màn hình, 5-4-3-2-1, chúc mừng năm mới!! Cả quán cùng rú lên!

Chúc mừng năm mới. Lý Dĩ Thành nhắm mắt, chậm rãi ngẫm lại từ đầu tới cuối năm 2004 đã qua, tình yêu đó a, chia tay đó a, đau khổ đó a… Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt.

Trong khi ấy Khưu Thiên và Tiểu Đồng đã kịp diễn xong màn hôn hít nhiệt liệt đón năm mới, “Cạn chai!” Khưu Thiên giơ chai rượu lên.

Dương Tiếu Văn ngẩng lên, nhìn vào mắt Lý Dĩ Thành, hơi mỉm cười, “Cạn!”

Bốn người cụng chai với nhau, chúc mừng năm mới.

Năm 2005, cuối cùng Lý Dĩ Thành cũng được lên thiết kế, được tham dự những cuộc họp cân não, được vô khu vực chụp hình, được bày tỏ chút ít ý kiến cá nhân, thậm chí mỗi bữa quay phim quảng cáo còn được tới ngắm ngôi sao, và quan trọng hơn là, lương tháng đã lên đến 32 ngàn, đồng chí chỉ đạo nghệ thuật phụ trách hướng dẫn cậu là một ông anh đẹp trai khách Đài (*) rất chi đĩnh đạc, đến cái tên cũng siêu Đài: A Vinh. A Vinh hơn cậu 7 tuổi, trong đầu rặt một mớ ý tưởng quậy phá chọc ngoáy thiên hạ, còn Lý Dĩ Thành thì bị ép uổng phải học theo tuyệt chiêu mánh lới của anh ta. A Vinh nhiệt tình chỉ bảo Lý Dĩ Thành, lại còn lén lút lôi kéo cậu đến với a-lỗ.

A-lỗ ở đây ý là qua mặt công ty nhận đồ án riêng, Lý Dĩ Thành cũng chẳng hiểu danh từ này từ đâu ra, chỉ biết ai ai cũng gọi vậy. Bất quá phạm vi sự “lén” cũng hơi bị mông lung, lắm khi cả đám từ giám sát ý tưởng đến tụi đàn em cũng rồng rắn kéo đi rinh đồ án về, vậy là thời gian rảnh của cậu càng lúc càng eo hẹp, nhưng tiền vô cũng càng lúc càng nhiều hơn.

Nỗi đau của cậu đã thuyên giảm được chừng một phần tư, nhưng hồi này cậu hầu như không viết văn nữa, chỉ những lúc đột nhiên cơn sầu ập đến quá mãnh liệt mới lên Mộng Cầu Vồng đầu độc hội đồng tính. Sức sáng tạo chỉ đến giữa cả khổ đau và hạnh phúc, Lý Dĩ Thành hiểu điều ấy, hạnh phúc thì còn xa mới với tới, nhưng đau đớn nhuốm máu xót xa thì sờ sờ ngay đây thôi, cậu dằn vặt bản thân bằng đau khổ, càng dằn vặt, đầu óc hoạt động càng hiệu quả, khả năng sáng tạo càng thăng hoa, và cậu cứ thế đắm chìm trong niềm vui tự ngược.

Cậu không uống thuốc nữa, đau khổ đã trở thành một phần con người cậu, không những thế đôi bên còn tìm được tiếng nói chung, để cùng nhau tồn tại hòa bình, tinh thần thì trở lại trong tầm kiểm soát, đêm ngủ không được không thành vấn đề, đằng nào cũng làm việc thâu đêm, cần thiết thì sáng sớm ngủ bù.

Cậu thích nhạc jazz, thích một cách đơn giản, không giống như hồi nghe nhạc điện tử hay rock n’ roll trước kia, toàn cố nhồi nhét để mở rộng tầm mắt, mà cậu thấy như giờ thật tốt, chẳng cần làm bộ mình nhiệt tình với ai. Dần dần cậu hiểu ra bản chất con người không thể thay đổi chỉ nhờ áp lực hay tiêm nhiễm, tượng đất sét là tượng đất sét, tốt xấu cũng là di sản thế giới, làm bộ làm tịch giấu mình chẳng bằng cứ có sao sống vậy, giá trị con người đến từ phẩm chất của chính họ, chứ chẳng phải nhờ học vị, bề ngoài, hay đọc bao nhiêu sách, dán lên mặt bao nhiêu tiền, mở miệng ra là nghệ thuật văn vẻ đâu có nghĩa là giỏi giang, mua cho lắm sách vở rồi cũng chỉ là cái giá sách rỗng tuếch mà thôi.

Dương Tiếu Văn rảnh ra vẫn nghe jazz, nhờ anh ta giới thiệu nên Lý Dĩ Thành mua được ít CD, cậu biết đến Chet Baker, Ella Fitzgerald, Miles Davids, nhưng phương thuốc trị liệu tốt nhất với cậu vẫn là Billie Holiday, mỗi lần cơn đau rục rịch muốn dâng trào, cậu lại im lặng ngồi nghe Billie Holiday, rồi uống thật nhiều rượu vang, để giọng ca của bà chậm rãi rắc mưa trong đáy lòng mình.

Cuối tuần đầu tiên của tháng 1, sau vài ngày liên tiếp thức thâu đêm, rốt cuộc Lý Dĩ Thành cũng hoàn thành đồ án trong đêm thứ sáu, hơn 1 giờ sáng thứ bảy mới bò về nhà, đậu xe trước cửa hàng tiện lợi ngoài ngõ tính mua đồ uống, xe còn chưa dừng lại hẳn thì thấy Dương Tiếu Văn tấp tểnh đi ra, hai người liền chào nhau.

“Mua thuốc lá a?” Lý Dĩ Thành giơ giơ tay với Dương Tiếu Văn.

“Ừ, giờ em mới đi làm về a?” Dương Tiếu Văn nghĩ nghĩ một chút, lại nói, “Tiểu Cố, muốn đi ăn khuya không?”

Lý Dĩ Thành biết Dương Tiếu Văn không đói, chẳng qua anh ta không muốn sáng tinh mơ ngày cuối tuần lại phải trở về căn hộ trống trải của mình, mà vừa hay cậu xuất hiện. Trước mặt bọn họ, Dương Tiếu Văn vẫn rất giỏi che đậy, nhưng kinh nghiệm với bạn gái cũ khiến Lý Dĩ Thành biết dưới vẻ ngoài bình thản của Dương Tiếu Văn, những cơn đau đớn vẫn không ngừng sinh sôi, khuấy đảo từ vực sâu bất tận trong tâm tưởng.

“Lên đi.” Lý Dĩ Thành lại rồ ga cái xe vừa tắt máy, “Đưa anh đi ăn quán mì bí hiểm.”

Dương Tiếu Văn như chết đuối vớ được phao, nhảy phóc lên xe, để Lý Dĩ Thành đèo anh ta quẹo hết đường ngang ngõ tắt trong hẻm.

“Cảm ơn.” giọng Dương Tiếu Văn đột nhiên trôi sượt qua tai Lý Dĩ Thành theo gió.

“Ai nha, đừng khách sáo.” Lý Dĩ Thành chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên bọn họ đi riêng với nhau.

“Em còn đau không?” Một lát sau, Dương Tiếu Văn mới hỏi.

“Đau ghê gớm.” Lý Dĩ Thành đáp thản nhiên, “Anh sao?”

“Ổn hơn một chút.” Dương Tiếu Văn giơ tay trái lên, nhích ngón cái với ngón trỏ thành một đoạn khoảng cách nhỏ xíu, “Chắc được chừng này.”

“Chứ đo cả thì được nhiêu?” Lý Dĩ Thành có chút dở khóc dở cười.

“Đại khái bằng từ Tân Điếm đến Bắc Đầu.”

“… Anh đi tàu điện ngầm đi, vèo cái là tới.” tiếng cười nho nhỏ của Lý Dĩ Thành cũng cứ thế trôi tuột theo gió lạnh.

——-

*khách Đài: từ luôn (??) được dùng với nghĩa châm biếm, trước kia để chỉ những người chuộng phong cách Đài Loan rồi rập khuôn thái quá, sau này thường được dùng để nói về sự kệch cỡm, không phù hợp trong lối ăn mặc, cư xử. còn bạn bè cấu chí với nhau mà “khen” nhau vầy thì có thể hình tượng hóa như này: ngày đẹp trời chú A gặp chú B xỏ dép lê sắp rớt quai, mặc áo ba lỗ rách mướp ra phố, dồi chú A bảo chú B: “mầy mồ-đen quá ta~” =))~ vầy đó =))~ thiệt tình thì từ này hơi khó giải thích =))~ nên Du cũng ko chắc mình hiểu đúng không nữa, thâu hãy cùng hiểu theo những gì Du hiểu (dù nó ko cụ thể tí nào) =))~

*ngày Hiến Pháp: thì nó quả tình là ngày chính phủ Trung Hoa Dân Quốc ban hành hiến pháp =))~ 25/12 =))~

*CSI = Crime Scene Investigation: (nếu Du hông nhầm =))~) thì nó là series phim hình sự nổi tiếng của Mỹ.

*Tân Điếm, Bắc Đầu: địa danh ở Đài Bắc =))~ và để coi, nằm cách nhau chừng… 25 km theo Gmaps =))))~ mộ ôi và nỗi đau 25 cây số mới thuyên giảm chừng kém một lóng tay =))~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK