• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đã bốn ngày nay nhà chúng ta không được ăn món mặn rồi, mặt của Kiều Kiều, Điềm Điềm và cả Tráng Tráng đều gầy đi một vòng, dù sao thì hai con gà này nhà ta được hưởng không thế thì dứt khoát làm thịt cả hai con để đám nhỏ ăn xả láng một bữa đi.

”“Em cũng nghĩ thế nên trên đường về nhà thuận tiện bẻ gãy cổ chúng rồi.

”Vạn Kim Chi nghe chồng nói thế thì tỏ vẻ vô cùng tán thành mà hùa theo, hoàn toàn quên mất ban nãy cô ấy đã đắn đo thế nào trên đường về, còn bịa ra vô số lý do dẫn đến cái chết của hai con gà mà hoàn toàn không liên quan đến mình.

“Cũng tại em không đủ tài giỏi, không thể để anh và các con ngày ngày có thịt ăn.

” Vạn Kim Chi thuần thục cắt tiết rồi vặt lông gà, nhưng trong lòng lại có chút xấu hổ và tự trách.


Với vai trò là một người vợ, một người mẹ, cô ấy hiển nhiên đã không làm tròn bổn phận, mấy ngày nay bận rộn chuyện đồng áng chẳng còn thời gian lên núi săn thú, vài ngày không có thịt ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ cũng gầy đi trông thấy.

Lăng Kiều, không, khuôn mặt con bé thuộc dạng cằm nhọn bẩm sinh, có ăn thế nào cũng không mập nên có thể loại trừ khỏi trường hợp này.

Lăng Điềm và Lăng Tráng ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay chống cằm nhìn mẹ hai đứa mổ gà, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính dưới sự nâng đỡ của hai bàn tay trông càng thêm tròn trĩnh, thế này mà bảo đã gầy mất một vòng, không biết trước đây tròn đến mức nào cơ chứ.

“Sao lại vô dụng được, nhà chúng ta có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại đều nhờ vào em cả, ở thôn chúng ta số nhà trên mâm cơm có thịt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

”Lăng Quốc Khánh không cho phép vợ tự coi nhẹ bản thân, trong mắt anh ta, cả thôn Đường Thạch này cũng chẳng có ai lợi hại bằng vợ anh ta đâu, nếu tính trên phạm vi rộng hơn thì dù có là cả nước Hoa Quốc này cũng chẳng có ai lợi hại bằng vợ anh ta.

Bây giờ những bữa cơm có thịt của người nông dân chủ yếu chỉ có vào dịp cuối năm và hai lần mổ heo trong năm, muối thịt hoặc phơi khô có thể cất giữ được rất lâu, nhưng nói cho cùng thì lượng thịt được ăn rất ít, dù có tằn tiện đến mấy cũng chẳng ăn được mấy bữa, quá lắm là cứ cách dăm ba ngày mới nấu một miếng thịt muối nhỏ cho có vị.

Còn gà vịt thì nuôi lấy trứng, trừ những dịp khi ăn lễ tết hay nhà có việc vui cứ không thì hiếm lắm mới mổ.

Bây giờ đồ trên núi đều thuộc về nhà nước, cũng chẳng phải ai cũng có bản lĩnh như Vạn Kim Chi, dễ dàng bắt được gà rừng, thỏ rừng, hơn nữa còn không để người khác phát hiện.


“Anh cũng rất tốt.

”Vạn Kim Chi được anh chồng xinh đẹp nhà mình khen ngợi thì lòng vui như nở hoa, cô ấy nắm lấy tay anh chồng nhà mình nhưng mồm miệng vụng về không nói được điều gì hay.

Hai người cứ anh nhìn em, em nhìn anh, ánh mắt say đắm ngọt ngào, quên luôn bên cạnh còn ba đứa trẻ đang nhìn.

Đương nhiên là một bữa không thể ăn hết hai con gà rồi, cô ấy chặt cặp đùi của một trong hai con gà rồi tạm treo cổ nó lên gác bếp, con gà còn lại cũng bị chặt đùi rồi bỏ vào nồi hầm với non nửa con gà.

“Con gà mái này chắc nuôi được hơn năm rồi, nghe đâu dịp chúc tết năm ngoái không mổ, nuôi lâu một chút để giành bồi bổ cho chú nhỏ.

”Vạn Kim Chi cầm dao trên tay, cô ấy vô cùng thuần thục chặt gà thành từng miếng, các bác các cụ đi trước luôn cho rằng gà ta nuôi càng lâu thì càng có tác dụng bồi bổ, đặc biệt là mấy con gà nuôi trên một năm, tuy là thịt gà già không non mềm như thịt gà non nhưng nếu dùng để hầm canh thì tuyệt không gì bằng.


Lăng Điềm rất tích cực rửa sạch sẽ nấm dại, số nấm dại này có rất nhiều loại, đều được hái ở trên núi rồi đem về phơi khô, cô nhìn qua một lượt thì thấy trong đó có các loại như nấm đầu khỉ, nấm rơm, nấm trà, nấm hương và một ít nấm trúc, mỗi loại lấy một phần ra hầm cùng con gà mái già, chỉ nghĩ thôi cũng đủ người ta thèm đến chảy nước miếng.

Trước khi xuyên đến đây, Lăng Điềm vốn là một người thích ăn uống, cô còn là một đầu bếp của một quán ăn tư.

Ở đời trước, cha mẹ cô để lại một khoản tài sản cũng kha khá, chỉ riêng tiền cho thuê hai căn nhà mặt tiền cũng đủ cho cô có một cuộc sống dễ chịu, thế nên sau khi tốt nghiệp cô quyết định làm sâu gạo, món ngon vật lạ của khắp các miền trời nam đất bắc, có những nơi cao cấp như nhà hàng Michelin cũng có những nơi bình dân như quán ăn bình thường, cô thích ăn cũng thích nghiên cứu món ăn, sau đó cô còn tự mở một quán ăn, mỗi ngày chỉ làm một bữa, đều là những người sành ăn tới, sau này khi kỹ thuật nấu của cô ngày càng điêu luyện, nguyên liệu nấu ăn cũng theo đó mà cao cấp hơn, dần dần cũng nấu ra một bữa có giá đến năm vạn.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK