Không được thấy chủ quán làm thịt băm sa tế khiến Lăng Điềm có hơi thất vọng nhưng chỉ ngửi thấy mùi hương chua cay của nồi nước lèo cùng với tiếng húp mì sụp soạt của những người ngồi kế bên cũng là sự hưởng thụ rất lớn rồi.
Bởi vì thịt băm sa tế được làm sẵn nên tốc độ làm mì rất nhanh, mấy tô mì nhà họ Lăng gọi chẳng mấy chốc đã làm xong, tô nào tô nấy to đùng, cái tô có khi còn úp vừa vào đầu người có đầu to nhất nhà là Lăng Quốc Đống ấy chứ.
Nước lèo mì thịt băm sa tế phải lỏng, lỏng chính là nước nhiều mì ít, bởi vì mì thịt băm sa tế thường chỉ ăn mì không uống nước, mì cũng phải đặc biệt chú trọng một miếng vừa miệng, gắp một đũa là đủ gắp hết số mì trong tô, theo lẽ thường mà nói, một người trưởng thành với sức ăn lớn ăn một lúc mười mấy tô mì cũng là điều bình thường.
Nhưng mở tiệm mà, dù sao cũng phải học được cách biến đổi, chủ quán dứt khoát bỏ tiền nhờ một người làm bên lò xưởng làm một lô tô lớn, tô mì vẫn làm theo lẽ thường là nước nhiều mì ít nhưng lượng mì trong tô đủ để một người trưởng thành ăn no, nếu còn chưa đủ no thì hai người trưởng thành gọi ba bát cũng đủ lấp bụng.
Vào thời đại này, số người tiêu dùng xa xỉ như thế cũng không nhiều lắm, hầu hết mọi người đều dùng tiền rất tiết kiệm, đến tiệm mì Đông Phương Hồng ăn mì cũng chỉ để đỡ thèm mà thôi, tự đem theo hai cái màn thầu, chấm chút nước dùng rồi ăn cũng cảm nhận được mùi vị đó, đặc biệt là lớp dầu đỏ trên bề mặt tô mì, đối với những người dân thường ngày thiếu thốn chất béo mà nói, đó là bảo vật giúp đỡ thèm ở cấp cao nhất.
“Cẩn thận một chút, mới làm xong nước dùng còn nóng đấy.
”Bà chủ quán bưng tô mì ra trông vô cùng hiền hòa, thấy Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống còn dẫn theo ba đứa trẻ nên cố ý lấy thêm ba cái chén nhỏ sạch sẽ cho họ, để họ sớt mì ra cho đỡ nóng.
Trong tâm trí Lăng Kiều và Lăng Điềm đều là người trưởng thành thế nên chén nhỏ này đương nhiên không cần dùng tới, nhưng tiểu thái tử mới ba tuổi vẫn còn là một đứa bé miệng còn hôi sữa, cái chén nhỏ đó vừa hay có thể để cậu bé dùng.
Mì vừa được bưng lên, con sâu thèm ăn trong bụng cả nhà họ đều không chịu nghe lời nữa rồi, tay cầm đũa tay cầm muỗng bắt đầu hì hục ăn.
Tô mì thịt băm sa tế đỏ au với mấy cọng hành lá xanh xắt nhỏ được rắc lên trên, ngoài năm nguyên liệu truyền thống là mộc nhĩ, tào phớ, trứng gà, cà rốt, tỏi tươi, chủ quán còn tự mình cho thêm ít rau dưa mùa này vào, nhìn qua trông càng bắt mắt hơn, khiến dạ dày kêu òng ọc, Lăng Điềm chờ không nổi nữa, nhanh tay gắp một đũa mì lên thổi thổi vài cái rồi bỏ vào miệng.
Cảm giác đầu tiên là nóng sau đó vị chua cay lan khắp khoang miệng, nhịn cơn nóng nhai nhai vài cái, sợi mì dai dai, bỏ vào miệng trơn tuột, lúc gắp mì, một số nguyên liệu trong tô cũng bị gắp lên theo, chỉ mới một miếng nhưng đã đủ nếm được sự giòn giòn của mộc nhĩ và cà rốt cắt sợi, cùng với những loại nguyên liệu khác.
Một chữ đã cũng khó hình dung được cảm giác hiện tại của cô, dù ban nãy ăn nhanh quá nên bị bỏng nhưng đó cũng là sức nóng của sự hạnh phúc.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao có nhiều người tụ tập tại quán này ăn mì thế rồi, Lăng Điềm là một đầu bếp tư ưu tú nhưng điều đó không có nghĩa cô biết hết tất cả các loại món ăn ở các nơi khác nhau, dù sao thì tuổi cô còn nhỏ, kinh nghiệm và lý lịch còn chưa đủ dày dặn, chỉ tính riêng tuổi cô thôi, ăn hết tất cả các loại món ăn của Hoa Quốc thôi cũng là điều chưa chắc đã làm được, ví dụ như món mì thịt băm sa tế này, cô có lòng tin có thể nấu ra một món có hương vị tương tự nhưng để nấu được một tô mì đặc sắc như này thì cô cần luyện tập nhiều hơn nữa.
Điều đáng tiếc duy nhất đó là, thời này thiếu dầu thế nên khi nấu mì người ta thường cho nhiều dầu một chút, chỉ có điều vị cay và vị chua đã trung hòa vị dầu mỡ một cách hoàn hảo, đối với người dân ở thời này mà nói, đây thực sự là một món ăn chỉ ăn một lần đã muốn ăn lần thứ hai.
Cả căn tiệm trừ nhưng người còn đang chờ mì thì chỉ còn lưu lại tiếng húp mì xụp xoạp, động tác nấu nướng của người đầu bếp trong tiệm không ngừng phút nào, đảo mắt nhìn thực khách trong quán một vòng, sự tự hào và kiêu ngạo dưới đáy mắt khó có thể che dấu.
.
Danh Sách Chương: