Ngụy Toàn đã chết, mỹ nhân ở lại phòng trống, chẳng phải là cơ hội tuyệt vời cho An Quận Vương sao?
An Quận Vương thầm mơ mộng một lúc, rồi đi tìm huynh trưởng của quý phi.
Hai người cùng bàn bạc trong thư phòng suốt nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui các nghi phạm, nhận ra Ngụy gia đắc tội với quá nhiều người, nhất thời không biết ai là kẻ khả nghi nhất.
"Theo ý kiến của bản vương, hãy gọi những người thân cận với Ngụy công tử đến để họ nói xem đêm trước xảy ra những gì."
Rất nhanh, tiểu đồng thân cận, nha hoàn thông phòng, và người ngủ cùng đêm đó là Mạnh Văn Hiên đều bị đưa đến thư phòng.
An Quận Vương viện lý do liên quan đến cơ mật, đuổi hết mọi người ra ngoài, rồi bắt đầu từng người một hỏi về chuyện xảy ra đêm đó.
Tiểu đồng vào trước, nhớ lại: "Hôm đó công tử từ trong cung trở về, trước tiên đi tới Hội Tiên Lâu uống rượu suốt buổi chiều, đến tối mới về phủ, cả buổi chiều không có gì bất thường, công tử cũng không tranh chấp với ai, không nhìn ra ai là kẻ gian."
Tiểu đồng đi ra, nha hoàn thông phòng vào hồi đáp: "Công tử trở về thì đã say khướt, đại phu nhân đang dỗ dành ca nhi ngủ, bảo công tử đi tìm Mạnh di nương.
Di nương nói công tử say rượu, nàng không muốn hầu hạ, nên gọi nô tỳ đi đút nước giải rượu cho công tử.
Công tử uống xong thì ngủ, không xảy ra chuyện gì."
Nha hoàn thông phòng đi ra, thay bằng Mạnh Văn Hiên vào, đôi mắt hơi đỏ, từng bước nhẹ nhàng cúi mình hành lễ: "Thiếp thân bái kiến An Quận Vương."
Giọng nói ngọt ngào quấn quýt lấy An Quận Vương, mắt hắn nhìn đến ngây người, đúng là muốn đẹp thì phải mặc đồ tang, phụ nữ mặc đồ tang quả nhiên có một hương vị khác biệt.
"Tối hôm đó Ngụy công tử về nhà, đã xảy ra chuyện gì?" An Quận Vương cố gắng làm cho giọng mình có vẻ uy nghiêm.
Mạnh Văn Hiên nghĩ một chút, mềm mại nói: "Công tử về nhà thì đã say, nha hoàn hầu hạ uống xong nước giải rượu thì ngủ, thiếp thân thấy người công tử toàn mùi rượu, nên nghỉ ở bên cạnh Tú Bích sa.
Sáng hôm sau dậy thì công tử đã không thấy đâu, thiếp thân tưởng rằng công tử đã ra ngoài, không kiểm tra thêm."
"Ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không, âm thanh nào?"
Mạnh Văn Hiên lắc đầu, Ngụy Toàn ngáy như sấm, ngoài tiếng của hắn ra thì chẳng có âm thanh nào khác, sau đó nàng ngủ quên, không nghe thấy gì nữa.
Nhìn mỹ nhân đáng thương, An Quận Vương nuốt nước bọt, hỏi tiếp: "Có người đẹp như ngươi ở bên cạnh, Ngụy công tử thực sự chỉ ngủ một đêm, không có yêu cầu gì?"
Mạnh Văn Hiên mặt đỏ bừng, e thẹn cúi đầu.
Thực ra tối hôm đó Ngụy Toàn về nhà, muốn yêu cầu, nàng cảm thấy ghê tởm nên để nha hoàn thông phòng hầu hạ, đợi Ngụy Toàn ngủ mới vào Tú Bích sa nghỉ.
An Quận Vương trước khi đến Ngụy phủ đã tới hình bộ, xem hồ sơ vụ án, biết rằng trên y phục Ngụy Toàn khi chết có dấu vết của nam nữ sau khi ân ái.
Người của hình bộ nghĩ rằng Ngụy Toàn có thể nửa đêm ép buộc một nữ tử nào đó, bị phát hiện rồi bị giết, treo trên thành.
Nếu Ngụy Toàn về phủ rồi ngủ, theo lý sẽ không nửa đêm ra ngoài ép buộc dân nữ.
Ở đây chắc chắn có người nói dối, người cuối cùng tiếp xúc với Ngụy Toàn là Mạnh Văn Hiên, nàng khả nghi nhất.
An Quận Vương nhìn chằm chằm Mạnh Văn Hiên, lại tiến gần hơn, hỏi: "Hắn thật sự không yêu cầu gì, trong hồ sơ của hình bộ ghi rằng, trên y phục Ngụy Toàn có dấu vết ân ái."
Mạnh Văn Hiên nghĩ một lúc, lúc đó nha hoàn thông phòng hầu hạ xong, vì Ngụy Toàn đã ngủ, mà hắn quá béo không thể kéo vào rửa, nên nàng không quản, nghĩ rằng là lúc đó để lại dấu vết.
Vì triều đình đã điều tra được, việc này cũng không thể chứng minh nàng là hung thủ, nàng chỉ đành gật đầu: "Có yêu cầu."
"Mấy lần."
Trước mặt An Quận Vương, Mạnh Văn Hiên thực sự không thể nói về chuyện ân ái với người đàn ông khác, ngẩng đầu nhìn sắc mặt An Quận Vương, xem hắn có chán ghét mình không, nhưng phát hiện An Quận Vương nhìn nàng, trong mắt có d*c vọng.
"Một lần, công tử thân thể yếu."
Nghe xong câu này, An Quận Vương hiểu rằng, vì dấu vết đã để lại trong phủ, nên không có chuyện Ngụy Toàn ra ngoài tìm vui.
Vậy ai đã kéo Ngụy Toàn ra ngoài giữa đêm? Có phải là kẻ thù cũ không?
Có được thông tin hữu ích, An Quận Vương muốn nhanh chóng trở về hình bộ để bàn bạc với những người giỏi phá án.
Nhìn xuống cô gái dưới chân mình, hắn cười khẩy nói: "Quả thực là yếu, bản vương có thể khiến ngươi cả đêm không ngừng nghỉ."
Nói xong, An Quận Vương bước đi nhanh chóng, Mạnh Văn Hiên ngồi phịch xuống đất, trong lòng có cảm giác kỳ lạ.
An Quận Vương nhiệt tình điều tra vụ án, Mạnh Văn Dao ở trong cung vui vẻ dạo chơi.
Hoàng thượng nuông chiều đi theo Mạnh Văn Dao, cùng nàng thong thả dạo chơi trong cung.
Hai người đi dạo một lúc thì hành tung của hoàng thượng đã lan truyền khắp hậu cung.
Mạnh Văn Dao thật sự đã mệt mỏi mấy ngày nay, một lát sau nàng nũng nịu nói với hoàng thượng: "Ta đi không nổi nữa rồi."
Hoàng thượng bế Mạnh Văn Dao đến một cái đình, hai người ngồi ngắm cảnh.
Vừa ngồi xuống, một nhóm mỹ nhân trong cung yểu điệu từ xa bước đến.
Nhìn từ xa, họ trông như một bầy bướm đang bay lượn, màu sắc rực rỡ thật đẹp mắt.
Nếu có ai đó có thể kéo hoàng thượng đi, Mạnh Văn Dao sẵn sàng cúi đầu cảm ơn ngay lập tức, vì nàng thực sự muốn nghỉ ngơi tối nay.
Các cung phi ngày càng tiến gần, Mạnh Văn Dao có thể thấy rõ trên mặt họ sự khao khát, ai cũng đẩy nhau muốn đi trước.
Nàng thực sự không hiểu, thu hút sự chú ý của hoàng thượng có gì hay, chẳng qua là đêm được hầu ngủ thôi mà? Hầu ngủ mệt mỏi như vậy, sao họ lại hăng hái không biết mệt chứ.
Nếu hoàng thượng không nắm tay Mạnh Văn Dao, nàng đã muốn nhường chỗ bên cạnh ra rồi.
Vì không thể đi, Mạnh Văn Dao coi như mình mệt mỏi, ngồi xem kịch.
Các cung phi đồng loạt hành lễ hỏi thăm, hoàng thượng hững hờ gật đầu.
Một cung phi lớn gan, lắc lắc eo đi vào đình, nũng nịu nói: "Hoàng thượng đã lâu không đến hậu cung, có phải đã quên thần thiếp rồi không?"
Hoàng thượng suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi là ai?"
Cung phi này ngay lập tức đỏ mặt, xung quanh vang lên tiếng cười nhạo, nàng xấu hổ muốn ngất tại chỗ.
Một cung phi khác tiến đến giải vây: "Thần thiếp, Tần mỹ nhân, bái kiến hoàng thượng, đây là Dư mỹ nhân tỷ tỷ."
Hóa ra là hai mỹ nhân, Mạnh Văn Dao thầm ghi nhớ trong lòng, trong cung hình như còn hai vị tần, không biết họ có đến không, lần trước trong yến tiệc của quý phi, nàng không nhìn rõ.
"Ồ, các ngươi đều đến đây làm gì?"
Hoàng thượng ngẩng đầu hỏi những người này, các cung phi hơi lúng túng, vẫn là Tần mỹ nhân điềm tĩnh, trả lời: "Thời tiết tốt, thần thiếp muốn cùng nhau dạo chơi, không ngờ lại gặp hoàng thượng."
Không phải ngẫu nhiên sao? Mạnh Văn Dao thầm cười, nhìn nhóm cung phi này ai cũng muốn chen lên, nhưng lại giữ vẻ đoan trang, thật đáng yêu.
Nếu nhiều người cứ nói chuyện thế này, nàng không thấy chán, hoàng thượng cũng không có thời gian nghe.
Nàng vẫn đang mong có ai đó có thể kéo hoàng thượng đi, chỉ nói chuyện làm sao thu hút sự chú ý của hoàng thượng.
"Hoàng thượng, thần thiếp muốn nghe nhạc."
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người.
(ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Danh Sách Chương: