Thực ra, chuyện này không phải lỗi của An Quận Vương.
Hắn đâu có biết cách điều tra vụ án, mà chỉ một lòng muốn lấy lòng Quý phi, vì thế huynh trưởng của Quý phi thấy ai không thuận mắt, hắn liền ghi tên người đó vào.
Cộng thêm vài chính địch của hắn nữa, danh sách người liên quan trông có vẻ nhiều hơn.
Thượng thư Bộ Hình và Đại lý tự khanh tất nhiên nhìn ra vấn đề, nhưng họ đã điều tra lâu như vậy mà không ra được gì, có An Quận Vương đứng đầu, họ cũng chẳng sợ gì.
Còn về danh sách tên trong tấu chương, họ hoàn toàn không lo lắng, vì có câu "pháp bất trách chúng".
Dù người chết là cháu của Quý phi, chẳng lẽ có thể kéo một nửa triều đình ra chém đầu hết sao? Hoàng thượng chắc chắn sẽ giơ cao đánh khẽ, cuối cùng mọi người sẽ không sao.
Vì vậy khi thấy tấu chương của An Quận Vương, hai người kia không nói một lời, không sửa một chữ, để cho An Quận Vương giao lên.
Nhìn tấu chương trong tay, là một hoàng đế thông minh, hắn rất muốn đập nó lên đầu An Quận Vương, nhưng không thể.
Hắn không có con trai, An Quận Vương là huyết mạch duy nhất của ca ca hắn, cũng là người có quan hệ huyết thống gần nhất với hắn, sau này rất có thể là người kế vị.
Đây là lần đầu tiên hắn làm việc, nếu quá mất mặt, sau này sẽ khó đứng vững trên triều đình, không có lợi cho sự ổn định của giang sơn.
Nghĩ đến lời của Thái hậu tối qua và nước mắt của Trân phi trong vòng tay hắn, hoàng thượng lại muốn mắng An Quận Vương một trận, tất cả đều do sự hiện diện của hắn, khiến một hoàng đế như hắn phải sống trong ức chế.
Hoàng thượng trăn trở rất lâu, mới ép lửa giận trong lòng xuống, không lộ rõ cảm xúc mà nói: "Tiếp tục điều tra, không cần vội kết án, không được oan uổng một ai, lui ra đi.
"
Ba người cùng nhau rời khỏi, An Quận Vương thấy danh sách quá dài, định về cắt giảm vài người, mấy ngày nữa lại nộp lên, tốt nhất có thể kịp trước lễ gia quan của hắn.
Quý phi đến dự lễ gia quan của hắn, tiện thể khen ngợi vài câu, hoàng thượng uống rượu cao hứng, có thể ngay tại chỗ lập hắn làm thái tử.
Thượng thư Bộ Hình và Đại lý tự khanh nhìn nhau, đều cảm thấy lời hoàng thượng có ý sâu xa, bèn kéo An Quận Vương lại: "Vương gia chậm đã, án này e rằng phải điều tra lại từ đầu.
"
An Quận Vương không hiểu, hoàng thượng trông có vẻ không giận, chỉ sợ họ điều tra gấp, oan uổng người, họ về cắt giảm vài người là được rồi.
"Hai vị đại nhân có ý gì?"
Thượng thư Bộ Hình nói: "Hoàng thượng e là hoàn toàn không tin danh sách này, nên bảo chúng ta điều tra lại, không được oan uổng người, còn nói không cần vội kết án, theo lão phu, chúng ta cứ từ từ điều tra, khi nào hoàng thượng giục, khi đó chúng ta kết án.
"
Nói đi nói lại chỉ là kéo dài thôi! An Quận Vương không vui, đây là công việc đầu tiên của hắn, sao có thể làm dang dở, hắn còn chờ nhận công từ Quý phi nữa.
Đại lý tự khanh cũng thuận thế nói: "Thượng thư đại nhân nói có lý, vụ án này quá nhiều uẩn khúc, nhiều chỗ cần xem xét lại, lễ gia quan của vương gia sắp đến, thật sự không cần vội vụ án này.
"
An Quận Vương giờ có lý do nghi ngờ, hai vị đại nhân này có phải cố ý không cho hắn làm tốt công việc, sợ hắn trước lễ gia quan làm được chút thành tích, chẳng lẽ hai người này cũng không ủng hộ hắn làm thái tử?
Phái đối lập trong triều đình lại nhiều như vậy sao? An Quận Vương ghi nhớ hai người này vào sổ, ba người không thể thỏa thuận, không vui mà giải tán.
Còn hai ngày nữa là đến lễ gia quan của An Quận Vương, Mạnh Văn Dao không ngừng chọc giận hắn.
"Hoàng thượng, Thái hậu nương nương nói, năm xưa khi ngài gia quan, bà còn ở trong lãnh cung, không thể tận mắt chứng kiến, cảm thấy rất tiếc nuối, nên muốn khi An Quận Vương gia quan, dùng kim quan mà ngài từng dùng, coi như bù đắp thiếu sót của bà.
"
Không ngoài dự đoán, sắc mặt hoàng thượng lạnh xuống, nếu An Quận Vương dùng kim quan của hoàng đế từng dùng, điều này có khác gì việc hạ chỉ lập thái tử.
Dù hắn luôn có ý định truyền ngôi cho An Quận Vương, nhưng bị người ta thúc giục như vậy, tâm trạng thật sự không vui.
"Dùng cái mới đi.
"
Hoàng thượng đáp lại một cách thờ ơ, Mạnh Văn Dao tiếp tục: "Vậy còn áo choàng ngài dùng khi gia quan, Thái hậu cũng muốn để An Quận Vương dùng.
"
Hoàng thượng trong lòng gào thét, An Quận Vương dùng luôn long bào của hắn đi, còn làm lễ gia quan làm gì, trực tiếp đăng cơ luôn đi cho rồi.
Sắc mặt hoàng thượng càng lúc càng u ám, Mạnh Văn Dao hài lòng nhếch môi cười, nhấc một miếng dưa ngọt, đưa đến bên miệng hoàng thượng.
"Hoàng thượng nếm thử đi, rất ngọt đấy.
"
Lòng đắng cay thì phải ăn ngọt, không thì làm sao mà sống qua được.
Hoàng thượng đẩy tay Mạnh Văn Dao ra, từ chối: "Trẫm còn vài tấu chương chưa xem, không thể ở lại với nàng được.
"
Tiễn hoàng thượng đi, Mạnh Văn Dao vui vẻ thử áo.
"Nương nương mặc bộ y phục màu vàng nhạt này thật đẹp, đến khi hoàng thượng mặc long bào màu vàng tươi, đứng cạnh nương nương sẽ rất xứng đôi đấy.
"
Hoa ma ma nhìn tiểu thư nhà mình đầy hài lòng, cảm thán không khác gì "con gái nhà mình lớn khôn rồi".
"Màu vàng nhạt thật đẹp sao? Phối với màu vàng tươi rất hợp sao? Bản cung thấy vẫn là màu vàng tươi phối với màu vàng tươi là đẹp nhất.
"
Mạnh Văn Dao đứng trước gương ngắm nhìn mình, nghĩ rằng vẫn là triều phục hoàng hậu màu vàng tươi trông có khí thế hơn.
"Nương nương nói phải, đợi nương nương mặc triều phục của hoàng hậu, khi đó mới thật sự xứng đôi với hoàng thượng.
"
Như Tâm nhanh miệng đáp, khiến Hoa ma ma sợ đến mức phải vội vàng bịt miệng nàng lại, mắng: "Không nhìn xem đây là đâu, khắp nơi đều có tai, lời nào cũng dám nói.
"
Như Tâm le lưỡi tỏ vẻ không phục, tiểu thư nhà mình được sủng ái thế này, trở thành hoàng hậu chẳng phải là chuyện sớm muộn sao!
Nghĩ đến yến tiệc sắp tới, Mạnh Văn Dao cuối cùng dặn dò: "Tăng cường người canh gác điện Tiêu Phòng, nếu nhị tiểu thư xuất hiện với y phục giống ta, lập tức báo ngay, nhất cử nhất động của An Quận Vương cũng phải luôn luôn chú ý.
"
"Nương nương yên tâm, giờ đây điện Tiêu Phòng có rơi một chiếc lá, cũng sẽ báo đến nô tỳ.
"
Mạnh Văn Dao hài lòng gật đầu, chờ xem Quý phi làm thế nào để hại chết An Quận Vương, nàng sẽ hưởng lợi ngư ông đắc lợi.
Lễ gia quan của An Quận Vương tổ chức rất long trọng, Thái hậu hài lòng khen ngợi Mạnh Văn Dao: "Trân phi thật giỏi giang, tuy trẻ tuổi nhưng làm việc rất gọn gàng.
"
Các phu nhân thế gia đến bái kiến tại cung Trường Lạc đều gật đầu đồng tình, tranh nhau nịnh bợ Trân phi, Quý phi ngồi một bên như không tồn tại.
Lễ gia quan của An Quận Vương rất phiền phức, phải tế bái tổ tiên, dâng lễ tại thái miếu cùng hàng loạt nghi thức khác.
Các phu nhân tụ tập ở cung Trường Lạc của Thái hậu chờ nghi thức kết thúc, rồi cùng tham gia yến tiệc coi như hoàn tất lễ.
Sáu bộ thượng thư đều mang theo các tiểu thư đến tuổi, Thái hậu cao hứng từng người một hỏi han, thỉnh thoảng lại gật đầu hài lòng.
Thái hậu còn lén hỏi Mạnh Văn Dao: "Hay là chọn cho An Quận Vương vài trắc phi, ai sinh con trai trước thì cho làm chính phi, thế nào?"
Đúng là muốn con trai đến điên rồi, đến nỗi không cần cưới chính thê, chỉ cần tranh con trai, Mạnh Văn Dao không còn lời nào để nói.
"Nương nương cao kiến.
"
Dù sao thì Thái hậu làm chủ, nàng cứ thuận theo thôi, có chuyện gì xảy ra cũng không trách được nàng.
Các tiểu thư thi nhau bộc lộ hết tài năng, thu hút sự chú ý của Thái hậu, trong đó nổi bật nhất là con gái của thượng thư Bộ Lại, Thái hậu cứ mãi nắm tay nàng không buông.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.
com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người.
(ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Danh Sách Chương: