Triệu quản lý sợ suýt nữa tiểu ra quần! Lúc này Bùi Nguyên Minh nói ra lời này không phải muốn mệnh của ông ta sao?!
Trần Khánh Nguyên hung ác nhìn Triệu quản lý! Đương nhiên biết ông ta là người của mình.
"Trần tổng! Hiểu lầm! Hiểu lầm ..." Triệu quản lý kêu lên: "Ý tôi không phải là..."
Trần Khánh Nguyên sắc mặt lạnh lùng, quơ quơ vẫy tay, nói: "Nhanh! Kéo ông ta xuống, đánh gãy chân chó cho ta."
Vài người đàn ông xung quanh lập tức xông lên! Lôi Triệu quản lý đứng dậy rời đi, Triệu quản lý khóc cha đòi mẹ.
“Chờ một chút!” Trần Khánh Nguyên đột nhiên kêu to.
Triệu quản lý cho rằng cơ hội đã đến rồi, nên vội vàng nói: "Trần tổng! Trần tổng! Tôi không bao giờ dám nữa! Xin hãy tha cho tôi..."
Trần Khánh Nguyên chộp lấy bầu rượu bên cạnh đập vào đầu Triệu quản lý, chửi mắng: "Dám làm cho cậu Diệp khó chịu! Dám lôi lão tử ra làm bia! Đánh gãy tay chân, ném vào sông Quảng Duong cho tôi!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều chấn động! Trần Khánh Nguyên đã quyết định số mệnh của Triệu quản lý.
Mọi người ở Khương gia đều tái mặt! Trước giờ họ đều cho Triệu quản lý là đại nhân vật...!Hóa ra, ở đây còn có một ông lớn thực sự.
Diệp Lâm và Khương Ngọc Hạ được một người quyền lực như vậy mời sẽ vinh hạnh biết bao? Khương Vĩnh Khánh len lén đến bên Khương Kiến Công thì thầm: "Kiến Công! Một lát nữa anh dẫn tôi cùng lên tầng."
"Là gia chủ Khương gia nếu như ta không xuất hiện mà bị đồn ra ngoài! E rằng sẽ khiến người ta cho rằng Khương gia của ta cư xử không tốt!"
Cho dù Khương Kiến Công có ngốc đi chăng nữa, anh cũng biết ý đồ thực sự của ba mình là gì! Nghĩ đến việc mình bị oan sai bao năm qua...
Ông nhìn Khương Vĩnh Khánh thật sâu, nhẹ giọng nói: "Ba! Ba quên rồi sao? Chúng con chỉ có thể ngồi ở ghế nhân viên phục vụ ở khách sạn này! Đến nhân viên bình thường của công ty cũng không bằng."
"Trong lòng của ba! Chúng con thật sự còn là người Khương gia sao?"
Khương Vĩnh Khánh ngượng ngùng không nói nên lời.
Cuối cùng, Diệp Lâm và Khương Ngọc Hạ cùng gia đình đi theo Trần Khánh Nguyên lên tầng chín.
“Chuyện quái gì vậy?” Khương Kiến Bình thì thào: “Nam Bá Thiên sao lại mời bọn họ lên tầng? Tại sao?
Khương Trường Viễn nói: "Còn cần nói chuyện sao? Nhất định là con điếm Khương Ngọc Hạ kia có một chân với Nam Bá Thiên ..."
“Câm miệng!” Khương Vĩnh Khánh vẻ mặt tức giận, nói: “Làm càn! Cháu ăn nói cẩn thận một chút, muốn chết sao?
Khương Trường Viễn đột nhiên toát mồ hôi lạnh, sau lưng nói Nam Bá Thiên là đồ xấu, thật là tìm chết!
"Tôi không nghĩ đơn giản như vậy ..." Khương Vĩnh Khánh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cử người đi điều tra xem chuyện gì đang xảy ra!"
...
Ở tầng chín, Khương Kiến Công và những người khác bị sốc bởi vẻ tráng lệ của nơi này.
Toàn bộ người của thành phố Quảng Dương này ai cũng biết tầng chín của khách sạn Thời Đại nhưng đúng là không có mấy người có thể vào được đây! Đứng ở cấp độ này, chính là một biểu tượng cho quyền lực của người đó.
Không có nhiều chỗ ngồi trên tầng chín và ở giữa sân khấu khổng lồ là một nhóm các ngôi sao nổi tiếng đang biểu diễn hết mình.
Xung quanh sân khấu chỉ có 20, 30 người ngồi, dường như vô cùng trống trải.
Nhưng đúng vậy, hai mươi ba mươi người này căn bản có thể đại biểu cho toàn bộ Quảng Dương Thị.
Thập đại gia tộc đứng đầu của thành phố Quảng Dương! Mười người giàu có nhất, nhiều tiền nhất và quyền lực nhất đều tụ tập ở đây.
Chỉ cần gọi ra một người, họ đều là ở thành phố Quảng Dương lật tay che trời! Mà hiện tại, hai mươi ba mươi người này đều đang nhìn Diệp Lâm, Khương Ngọc Hạ và những người khác đang đứng ở lối vào.
Thân hình vạm vỡ là Nam Bá Thiên đứng giữa, giữa sự ngưỡng mộ của mọi người, ngẩng cao đầu bước tới.
"Chào mừng Cậu Lâm, Khương tiểu thư!"
Hai mươi ba mươi người bên trong lần lượt đứng lên! Mặc dù bọn họ còn không biết Diệp Lâm cùng Khương Ngọc Hạ...!Nhưng người được Nam Bá Thiên đích thân chào hỏi, bọn họ làm sao dám xem thường?
Diệp Lâm cười gật đầu, Khương Ngọc Hạ ngẩn người.
Đây là một cảnh tượng, bọn họ còn không dám tưởng tượng!
"Ông Nam! Ông có khỏe không ..." Khương Kiến Công lắp bắp và đưa tay ra: "Tôi tên là Khương Kiến Công, là ...!Là cha của Ngọc Hạ..."
Nam Bá Thiên thản nhiên bắt tay, Khương Kiến Công bị kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Nam Bá Thiên thật sự bắt tay với ông sao? Điều này đủ để khoe khoang cả đời!
Nam Bá Thiên cười nói: "Cậu Lâm! Khương tiểu thư! Tiệc sinh nhật đã chuẩn bị xong, mời hai người lên sân khấu."
Diệp Lâm gật đầu, ra hiệu vui lòng nói với Khương Ngọc Hạ "Thưa vâng, làm ơn!"
Khương Ngọc Hạ vẫn không quay đầu lại, ngơ ngác nói: "Đây ...!Đây là tiệc sinh nhật của tôi sao?"
“Đương nhiên!” Nam Bá Thiên cười nói: “Khương tiểu thư hãy nhìn tên trên bánh!
Lúc này Khương Ngọc Hạ mới để ý thấy trên tên trên chiếc bánh được kết thành một chuỗi chữ-Ngọc Hạ, sinh nhật vui vẻ!
Đây là bữa tiệc sinh nhật cho cô ấy?
Khương Ngọc Hạ kinh ngạc đến vui sướng, được Diệp Lâm dắt đi từng bước một lên sân khấu! Mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng, các ngôi sao trên sân khấu cũng dành những lời chúc phúc chân thành nhất.
Đám người Khương Kiến Công, Phương Tuệ đứng ở dưới khán đài, nhìn nhiều ông chủ tai to mặt lớn như vậy! Trong lòng càng thêm hưng phấn.
Những người lớn này, ai trong số họ đều để Khương Vĩnh Khánh - gia chủ Khương gia phải ngưỡng mộ, ham muốn không thể.....
Bây giờ sinh nhật Khương Ngọc Hạ được tổ chức trọng thể như thế nào? Tất cả những điều này thật mơ màng, họ tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không?
Hai người không ngừng nhéo tay, dùng sự đau đớn để chứng minh rằng mình không nằm mơ!
Một lúc sau Khương Ngọc Hạ mới hoàn hồn, thấy tất cả giấc mộng này là sự thật! Khương Ngọc Hạ mắt lại đỏ.
Mỗi cô gái đều có một giấc mơ công chúa, tại sao cô ấy lại không có một giấc mơ như vậy? Kể từ khi còn nhỏ, không ai coi trọng sinh nhật của cô ấy nhưng không ngờ có một ngày cô ấy lại được rở thành nhân vật của công chúng.
Bây giờ, mọi thứ thật như mơ, hoàn hảo hơn nhiều so với giấc mơ của cô, cô chỉ cảm thấy mình đáng đời.
“Ước nguyện đi!” Diệp Lâm cười khẽ: “Ước nguyệt xong chúng ta liền đi cắt bánh!
Mấy người bên cạnh Khương Kiến Công đều sững sờ, Khương Đông Tuyết không khỏi nói: "Đã đến lúc ước rồi, không nên đốt nến sao?"
Không ai để ý đến cô, Khương Ngọc Hạ hít sâu một hơi, chắp tay, nhắm mắt lại, bắt đầu tha thiết thực hiện một điều ước.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến, một quả pháo hoa bay lên trời, nổ tung trên không trung, hóa thành tia lửa cực lớn rồi từ từ đáp xuống, chiếu sáng cả bầu trời.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Khương Đông Tuyết trợn tròn mắt, pháo hoa này ở đâu ra vậy?
Và điều này vẫn chưa kết thúc.
Với sự xuất hiện của pháo hoa này, toàn bộ thành phố Quảng Dương đột nhiên bay lên vô số pháo hoa, chiếu sáng toàn bộ thành phố.
Khương Ngọc Hạ mở to mắt kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, rốt cuộc cô cũng biết tại sao trên bánh kem lại không có nến! Bởi vì hàng ngàn quả pháo hoa này chính là nến sinh nhật
“Ngọc Hạ, chúng ta kết hôn quá vội vàng, anh nợ em quá nhiều.” Diệp Lâm nhẹ nhàng thành thật nói: “Bây giờ, Hãy để anh bù đắp lại từ đầu cho em!
Diệp Lâm cầm chiếc nhẫn lên trên chiếc bánh lên và quỳ một gối, trìu mến nhìn Khương Ngọc Hạ, nói: "Ngọc Hạ! Gả cho anh được không?"
Khương Ngọc Hạ rốt cuộc không kìm được mà bật khóc.
Vào ngày này, Diệp Lâm đốt pháo hoa toàn thành chỉ dành riêng một mình Khương Ngọc Hạ..
Danh Sách Chương: