• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoàng phu nhân hoảng loạn bật khóc: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Tìm cậu nhân viên vệ sinh đó! Cậu ta nhất định có cách.

"
“Nhân viên vệ sinh?” Vừa rồi chính bà ta cho người đuổi cậu ta đi, bây giờ lại tìm người ta?
Hoàng Vĩnh Phong sốt ruột gắt lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi tìm cậu ta đi!"
Diệp Lâm vừa ra khỏi bệnh viện một đoạn thì Triệu Gia Phàm đuổi kịp hét lên: “Họ Diệp kia đứng lại! Tổng giám đốc Phong gọi anh quay lại! Bảo anh quay lại có nghe thấy không hả?”
Diệp Lâm coi như không nghe thấy anh ta nói, cứ thế đi thẳng.

Triệu Gia Phàm nhìn thấy đám vệ sĩ của Hoàng Vĩnh Phong thì kêu lên: “Ngăn anh ta lại giúp tôi! Mau!”
Một tên vệ sĩ hùng hổ xông lên kẹp Diệp Lâm lại: “Tổng giám đốc Phong mời cậu quay lại là đã xem trọng cậu! Cậu chỉ là một nhân viên vệ sinh quèn, còn không mau quay lại cảm ơn tổng giám đốc!”
"A! ! " Diệp Lâm khẽ kêu hai tiếng rồi nhếch môi cười: “Muốn tôi quay lại? Được thôi! Vào bảo tổng giám đốc của các người đích thân ra đây mời tôi đi!”
Một tên vệ sĩ tức giận: “Cậu nói gì? Cậu không biết tổng giám đốc Phong là ai hay sao mà muốn ông ấy ra đây mời cậu? Cậu là cái thá gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, cậu mà không vào đó tôi sẽ đánh gẫy hai cái chân chó của cậu!”

Nói rồi tên vệ sĩ vươn tay sắp chạm đến bả vai của Diệp Lâm thì anh nhanh hơn bắt lấy cổ tay của vệ sĩ rồi vặn vài cái nghe rõ tiếng rắc rắc! Cổ tay của tên đó đã bị trật khớp.

“Cậu ta dám đánh người?”
Vài tên vệ sĩ khác thấy vậy xông lên vây Diệp Lâm ở giữa thế nhưng chưa đầy ba phút mấy tên này đã ngã xuống, không đứng dậy nổi.

Triệu Gia Phàm khiếp sợ chạy trở lại bệnh viện, đến nơi hô lên: “Tổng giám đốc Phong không hay rồi! Chúng tôi khẩn thiết mời anh ta đến nhưng anh ta không những không quay lại mà còn đánh bị thương vệ sĩ của ông! Thậm chí còn mạnh miệng nói ông phải ra đó quỳ xuống mời anh ta!"
“Cái gì? Muốn chồng tôi quỳ xuống cầu xin ư? Cậu ta là cái thá gì mà dám nói như thế, tôi lập tức lấy cái mạng chó của cậu ta luôn!"
Triệu Uyên nghe vậy trong lòng mừng thầm, không ngờ có thể lợi dụng người nhà họ Hoàng giải quyết Diệp Lâm.

“Diệp Lâm này thật là! Ý có chỗ dựa là Hạ Kim Diễm mà kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì, thật quá quắt rồi!” Triệu Uyên nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.

Hoàng Vĩnh Phong cười nham hiểm:
Hoàng Vĩnh Phong cười lạnh "Hạ Kim Diễm tính cái gì rồi? Tại cái này Thành phố Quảng Dương trừ Nam Bá Thiên thì tôi không để ai vào mắt cả! Lập tức bắt cậu ta quay lại đây cho tôi.



Thần y Nhạc lắc đầu thở dài nói: “Trách nhiệm của bác sỹ là cứu chữa bệnh nhân! Không có y đức y thuật cao minh đến đâu cũng không thể tính là bác sĩ.

"
"Tổng giám đốc Phong, không biết cậu ta chạy đi đâu rồi!" Một tên vệ sĩ chạy vào báo.

“Vậy con trai tôi phải làm sao đây?" Hoàng Vĩnh Phong sốt ruột nói.

Triệu Gia Phàm nghĩ nghĩ rồi chen vào: “Tạm thời không tìm thấy Diệp Lâm nhưng tôi có thể tìm được vợ anh ta! Chỉ cần thần y Chánh giúp chống đỡ một khoảng thời gian ngắn, tôi nhất định sẽ đưa cậu ta về đây!"
Nhạc Lão chậm rãi gật đầu "Lão phu mặc dù không thể trị khỏi cho cậu chủ nhưng để cậu chủ kiên trì một hồi vẫn là không có cái gì vấn đề! Chẳng qua nhiều nhất kiên trì một ngày.

"
Triệu Gia Phàm chớp thời cơ nói xen vào: "Tôi chỉ cần một ngày nhưng tổng giám đốc Phong! Ông phải phối hợp với tôi thì mới khiến cho cậu ta thành tâm chữa trị.

"
Hoàng Vĩnh Phong đáp: “Không thành vấn đề!”
Triệu Gia Phàm vui sướng trong lòng, có sự giúp đỡ của Hoàng Vĩnh Phong thì anh ta sẽ dễ dàng đối phó với Khương Ngọc Hạ! Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này trêu hoa ghẹo nguyệt một phen!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK