Chạng vạng, Lam Mạt Lê về tới thành phố, cũng không về nhà trước để xong hành lý lại đến bệnh viện tìm An Cẩn, trực tiếp gió bụi mệt mỏi kêu xe đuổi đến bệnh viện.
Khi cô cuối cùng đến trước cửa phòng bệnh An Cẩn, chuẩn bị kéo cửa ra, cửa bị người từ bên trong kéo ra, là An Kính sáng sớm vừa ầm ĩ một trận với Lam Mạt Lê.
An Kính ánh mắt lạnh như băng trên dưới đánh giá Lam Mạt Lê một phen, đạp một bước tiến lên đem cô bức lui, đối mặt với cô, sau đó đem cửa phía sau đóng lại.
"Không tệ lắm, còn biết phải dùng tư thái mệt mỏi nhất đến đối mặt tiểu Cẩn, muốn cho em ấy cảm thấy áy náy?"
Nghe người trước mắt châm biếm, Lam Mạt Lê mím mím môi, quyết định không tính toán thêm cùng với cô ấy, dù sao người trước mắt này là tỷ tỷ của An Cẩn, muốn theo đuổi lại An Cẩn vẫn là phải trước tiên lấy lòng cô ấy một chút, sáng sớm vừa mới tranh cãi xong với cô ấy, Lam Mạt Lê suýt chút nữa muốn đánh chết chính mình.
Chọc giận An Kính, còn làm sao truy đuổi lại An Cẩn? An Cẩn làm sao đối với bất cứ chuyện gì không có hứng thú, nhưng đối với người nhà bạn bè, vẫn là ít nhiều sẽ quan tâm.
Chọc giận An Kính chính là đắc tội ba vợ mẹ vợ tương lai của cô, đây là không có tính toán lợi ích.
"An Kính, tình huống của Cẩn thế nào? Bị thương nghiêm trọng đến mức nào?" Bàn tính xong xuôi, Lam Mạt Lê hít sâu một hơi, mới dùng ngữ khí ôn hòa nhất của chính mình muốn cùng cô ấy cố gắng khơi thông.
"Ha, bản thân cô vào xem đi! Nhưng tôi nhắc nhở cô, đừng ở trước mặt An Cẩn nói lung tung!"
"Tôi, đã không phải là Lam Mạt Lê chỉ có thể tổn thương em ấy của trước đây rồi." Bỏ lại câu nói này, Lam Mạt Lê vòng qua An Kính, đẩy ra cánh cửa kia.
Cưỡng chế lấy cảm xúc căng thẳng, kinh hoàng động tâm, Lam Mạt Lê che giấu đem hai tay đặt ở trong áo khoác lớn nắm thật chặt, mãi đến tận thấy được An Cẩn đưa lưng về phía cô, nhìn nàng mặt hướng ngoài cửa sổ nhắm lại hai mắt, dường như không có chú ý được có người đến, hưởng thụ lấy gió ngoài cửa sổ thổi tới, hưởng thụ lấy yên tĩnh của buổi tối, cô cảm giác trái tim kia của mình tựa hồ đang sau khi thấy được An Cẩn, chậm rãi được nàng trấn an.
"Cẩn.." Nhìn đến xuất thần, cũng mất hồn, Lam Mạt Lê giờ khắc này chỉ muốn ôm lấy con người chính mình nửa năm qua điên cuồng nhớ tới nhớ nhung lấy, nhưng cô không dám động, cô sợ An Cẩn sẽ đẩy cô ra, cho nên cô chỉ dám kêu tên của nàng, gây nên sự chú ý của nàng.
"..
Cô là ai?" Thanh âm chưa từng nghe qua, nghe có chút quen thuộc, có chút để mình cảm thấy..
Đau lòng?
"Tôi là Lam Mạt Lê a..
em không nghe ra âm thanh của tôi sao?" Rời khỏi quá lâu, cho nên An Cẩn quên âm thanh của tôi sao? Vậy sau này tôi không rời khỏi..
em vẫn nhớ kỹ rồi, được không?
"Lam..
Mạt..
Lê.." cô ấy chính là người buổi tối ngày đó An Kính thừa dịp mình ngủ nói đến sao? "Cô là quan hệ như thế nào với tôi?" Là quan hệ như thế nào, để tất cả mọi người đều không ở trước mặt mình thảo luận cô ấy, rồi lại muốn kếu cô ấy tới?
"..
Em.."
"A, hay là cô là bác sĩ chủ trị của tôi?" Đúng chứ? Cho nên mới sẽ không chủ động nói đến cô ấy, rồi lại sẽ tìm cô ấy, bởi vì cô ấy muốn phụ trách trị liệu cho mình.
Cho nên mình mới có thể đối với cô ấy có hứng thú, mới có thể muốn thảo luận tâm tư của cô ấy? Mình nhất định rất thích bác sĩ này chứ? Bởi vì là một người quan sát thú vị.
"..
Tôi.."
"Xin chào, bác sĩ Lam, bây giờ tôi nên cùng cô nói tình huống của tôi chứ?"
"Không..
Em.."
"Tôi bây giờ bệnh trạng là mù kèm mất trí nhớ."
"..."
Thật yên tĩnh, bác sĩ Lam là đang suy nghĩ phương án trị liệu của mình sao? Nhưng tại sao không nói ra để mình biết cùng thảo luận với mình chứ?
"Bác sĩ Lam?"
"..
Em, thật sự quên tôi rồi?" Dừng lại ở trước mắt An Cẩn luôn vẫy vẫy tay, âm thanh Lam Mạt Lê có chút khô chát mang chút khàn khàn hỏi người luôn bị chính mình tổn thương.
"Đúng, tôi quên cô rồi, cũng quên rất nhiều người, chuyện, vật."
Bộp!
Lam Mạt Lê đang nghe xong lời của An Cẩn, trực tiếp ngã ngồi trên đất, bị đụng vào tủ cũng không biết đau, cô chỉ là ngây ngốc, nhìn An Cẩn ngồi ở trên giường, trước sau nhắm hai mắt, đối mặt ngoài cửa sổ.
Sao lại thế..
Tại sao lại như vậy..
Đây là đang trừng phạt cô sao..
Bởi vì cô đã từng ác độc muốn để An Cẩn mù, cho nên trời cao thật sự để An Cẩn mất đi ánh sáng sao..
Bởi vì cô đã từng nói với An Cẩn, muốn nàng rời khỏi thế giới của mình..
Cho nên trời cao biết An Cẩn tuyệt đối không làm được, liền trực tiếp cướp đi trí nhớ của em ấy sao..
Tại sao lại như vậy..
"Em làm sao có thể quên tôi.." Đứng người dậy, Lam Mạt Lê mặc kệ có hù phải An Cẩn không, trực tiếp đưa tay ôm thật chặt An Cẩn, ở bên tai nàng khóc nức nở, "Em quên ai đều được, tại sao có thể quên tôi.."
"Bác sĩ Lam?"
"Tôi là người em yêu nhất a!"
"?" An Cẩn mù kèm mất trí nhớ hoàn toàn bối rối.
Hết chương 21.
Danh Sách Chương: