Trong mấy ngày này, Lam Mạt Lê không tên cảm nhận được từng tia một không thoải mái, mà kẻ cầm đầu chính là An Cẩn, An Cẩn bình thường sẽ không không có chuyện gì gọi cho cô, bởi vì nàng đều là trực tiếp đi vào bệnh viện đến quấy nhiễu chính mình, nhưng chỉ cần đi xa nhà, đi mấy ngày thì gọi mấy ngày, nhưng lần này, An Cẩn không có gọi bất kỳ một cuộc điện thoại nào, một cái tin tức cũng không có.
Không đúng.
.
An Cẩn không nên sẽ an tĩnh như vậy, lẽ nào cô ta lại muốn làm ra chuyện gì?
Lam Mạt Lê nghĩ như thế, liền cảm thấy càng ngày càng có khả năng, vì thế mấy ngày sau, Lam Mạt Lê đều là căng thẳng thần kinh, chờ đợi An Cẩn trở về, xem cô ta lại lại muốn làm ra chuyện gì, thấy chiêu phá chiêu, còn muốn cắt đứt bất kỳ một tia quan hệ nào với nàng.
Buổi chiều, một trận dông tố không có dấu hiệu nào bắt đầu rơi xuống, người trên đường không ngừng chạy nhanh, né tránh cơn mưa bất thình lình đến, không cầu không ướt chỉ cầu nửa ướt là được rồi.
Lam Mạt Lê an toàn ở trong phòng làm việc, nhìn mưa rào tầm tã ngoài cửa sổ thất thần.
Phòng làm việc của nàng có thể thấy được cửa lớn bệnh viện, có thể thấy được An Kính đem áo khoác lớn vàng nhạt của mình che ở trên đầu của Trình Cẩm U, hai người cùng chạy đến dưới mái hiên cửa lớn bệnh viện nhìn nhau, sau đó thoải mái cười to.
Một cơn mưa lớn mà thôi, hai người dầm đến nửa ướt thì có thể cười vui vẻ như vậy?
Lam Mạt Lê không hiểu, ướt mưa rồi, không phải nên nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ, đem tóc thổi khô uống thêm một ly trà gừng ấm áp đuổi đi lạnh hay sao? Tại sao nàng nhìn thấy hai người họ, là ở cửa lớn đùa nghịch chứ?
Lại một lần nữa, Lam Mạt Lê cảm thấy không thoải mái, cô không thích, không thích thấy được họ vui vẻ như vậy.
.
Cộc cộc -
"Vào đi.
" Thu hồi tâm tư, Lam Mạt Lê quay người ngồi trở lại ghế làm việc không nhìn đến mấy cảnh tượng nhói tim kia, nhưng chưa từng nghĩ, cùng với thấy được nhói lòng chi bằng không thấy được người trước mắt lại càn rỡ này.
Con người này là An Cẩn, nàng vừa vào cửa thì không chào hỏi thẳng tắp đi đến hướng chính mình, sau đó không nói một lời nắm lấy chính mình, ánh mắt thẳng tắp đang nhìn mình, "Lam Mạt Lê.
.
"
"Làm gì.
.
Ngô!"
Còn không có thể hiện ra cảm xúc thiếu kiên nhẫn của mình, An Cẩn một chân quỳ trên ghế của cô, tay phải đè lên đầu của chính mình, tay trái siết sao quấn ở bên hông của cô, cứ như vậy cưỡng hôn cô.
Đây là nụ hôn đầu của Lam Mạt Lê, rất khó mà tin nổi, nhưng cái này đích thật là Lam Mạt Lê 27 năm qua, duy nhất một lần bị người hôn qua như vậy, quá khứ của An Cẩn không phải là không có từng muốn hôn cô, nhưng mỗi một lần, Lam Mạt Lê cũng sẽ trước nàng, hung hăng thưởng nàng một cái tát, lại nói với nàng: Đừng hôn ta cái này sẽ làm ta cảm thấy buồn nôn!
Một câu nói rất tổn thương người, nhưng đối với An Cẩn mà nói, nàng lại chỉ là mỉm cười nhàn nhạt, sau đó một lần lại một lần khiêu chiến ranh giới của Lam Mạt Lê, mà lần này, nàng thành công hôn được Lam Mạt Lê rồi, lại cũng thành công để Lam Mạt Lê hoàn toàn nổi giận.
.
Kẻ tự tiện mang theo mùi thơm ngát, thẳng tắp xông vào địa bàn của chính mình, một lần lại một lần không ngừng càn quét lĩnh vực của mình, cuối cùng khơi lấy lĩnh vực của chủ nhân vọng tưởng cùng uyển chuyển nhảy múa, nhưng không nghĩ bị bọn thủ vệ màu trắng của lĩnh vực hung hăng công kích, kẻ tự tiện run lên một cái, cũng không để ý mình có phải bị thương, lưu lại máu không, mà là càng gấp gáp hơn, hung hăng, bắt đầu công kích mãnh liệt cô, khiến cho chủ nhân của lĩnh vực chỉ có thể phấn khởi, hung hăng cắn lấy, không ngừng xô đẩy kẻ tự tiện, muốn đem nàng đẩy ra ngoài lĩnh vực, lại không ngờ kẻ tự tiện quá mức linh hoạt, để chủ nhân chỉ có thể giống như phụ họa cùng nhảy múa lên, mãi đến tận chủ nhân của lĩnh vực như là muốn thoi thóp, không mời tự đến mới thối lui ra khỏi trận này
Bốp!
Một cái tát nặng nề, đánh cho đầu An Cẩn lệch đến một bên, nửa lớn sợi tóc rơi vào trên gương mặt, không thấy rõ biểu tình của An Cẩn, nhưng có thể thấy được nàng khơi lên mỉm cười, điều này làm cho Lam Mạt Lê lại là một trận căm giận ngút trời.
"Vô sỉ! Biến thái!" Phẫn hận nói xong, Lam Mạt Lê đem An Cẩn đặt ở trên người mình nặng nề đẩy ra, đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi lập thêm trong văn phòng, một lần lại một lần súc miệng đánh răng, cô cảm thấy không thoải mái.
An Cẩn chưa từng như vậy, cô ta đều là sẽ từ từ đến gần mình sau đó dừng lại ở trong phạm vi an toàn, lại một lần nữa chậm rãi tới gần, cho đến chính mình mạnh mẽ đánh cô ta một cái tát, cô ta mới có thể từ bỏ
Nhưng lúc này đây, An Cẩn lại cái gì cũng không nói, liền trực tiếp hôn lên, rõ ràng chính mình mạnh mẽ cắn cô ta, cô ta lại vẫn là mạnh mẽ hôn lấy chính mình không buông tay, cô ta như vậy quá mức xa lạ, cô cảm giác mình không bắt được tiết tấu của cô ta, ngược lại bị An Cẩn mang theo tiết tấu, đây là không hợp logic! Không nên là như vậy! Cô nên nắm trong tay quyền sở hữu!
Hết chương 6.
Danh Sách Chương: