• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tuy Vân Tiêu uống thuốc độc tự sát không thành, nhưng đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Dẫu vậy, hành vi bắt cóc của hắn ta đã quá rõ ràng, bất luận hắn ta có tỉnh dậy hay không cũng không thể thoát tội.

Ngay ngày hôm sau Triệu Hổ đã dẫn theo Chu Tử Khôn tới đây tụ họp với Triển Chiêu, ấy vậy vẫn chỉ kịp xem phần kết của vở kịch hay này.
Triệu Hổ hiển nhiên có chút không hài lòng: “Bọn ta đã chạy thục mạng tới đây thế mà không còn gì để giúp nữa à?”
Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười: “Ai nói chứ, chẳng phải Triển đại nhân nhà huynh đã nói rõ rồi hay sao, ở đây có tổng cộng năm cô nương, huynh phải đưa từng người bọn họ về nhà an toàn đấy!”
Triệu Hổ rõ ràng rất bất mãn với nhiệm vụ này, nhưng cũng không thể nói gì hơn, chợt thấy Triển Chiêu ở bên cạnh đang khẽ cau mày như nặng trĩu suy tư: “Triển đại nhân, Chu Tử Khôn nói huynh bị thương, có nặng lắm không?”
Triển Chiêu bấy giờ mới định thần lại: “Không sao rồi.” Hắn cười: “Mấy cô nương ấy trông cậy vào huynh!”
Triệu Hổ đã chắp tay rời đi nhưng Triển Chiêu vẫn giữ dáng vẻ suy tư ấy.

Đinh Nguyệt Hoa đảo mắt một vòng, cười nói: “Ta biết, lần này làm mất Cự Khuyết trong lòng huynh thấy rất khó chịu.

Lát nữa chúng ta đi nhờ Vân Uất lục soát khắp Tử Hà Cung này thử.


Chắc chắn Vân Tiêu chỉ dấu nó ở đâu đó quanh đây thôi!”
Triển Chiêu mỉm cười, nhưng lại nói: “Cô tin có chuyện ma nhập không?”
Đinh Nguyệt Hoa suy nghĩ một thoáng, hỏi ngược lại: “Huynh nghĩ thế nào?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Ta không biết, nhưng mà, kẻ đánh nhau với ta ở trên thuyền ngày hôm đó tự xưng mình là Hoa Hồ Điệp, hơn nữa võ công của hắn cũng không cùng một bộ võ thuật với Vân Uất.”
Đinh Nguyệt Hoa cau mày: “Có khi nào Vân Tiêu làm chuyện xấu nhưng lại mượn tên Hoa Hồ Điệp của đệ đệ không?”
Triển Chiêu nói: “Cũng có thể lắm.

Mong là Vân Tiêu có thể tỉnh lại để giải thích mọi chuyện.”
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Vậy huynh phải thất vọng rồi, đại phu bảo thuốc độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, còn thở được là may lắm rồi, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể tỉnh lại.

Hắn làm nhiều chuyện tày trời, tội không thể tha, giờ hắn thế này quan phủ các huynh tính xử thế nào?”
Triển Chiêu cười nói: “Thế nào là sao?”
“Tân chưởng môn bảo, tuy Vân Tiêu tội ác tày trời nhưng giờ cũng đã ra nông nỗi này rồi, nếu như quan phủ các huynh không nhúng tay, y sẽ nể tình là đồng môn mà chăm sóc cho Vân Tiêu.”
“Tân chưởng môn?” Triển Chiêu ngạc nhiên.

“Là Vân Uất đó! Một số sư bá đã bàn bạc với nhau, Tử Hà Cung bỗng xảy ra biến cố cần mau chóng chọn ra một người thích hợp để làm chưởng quản, lần này Vân Uất không những bảo vệ được mấy cô nương kia mà còn vạch trần được tội ác của Vân Tiêu, lập công rất lớn, nghiễm nhiên là ứng viên thích hợp nhất rồi.”
Triển Chiêu gật đầu, song chẳng bày tỏ ý kiến gì.
Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên nở một nụ cười ranh mãnh, nghiêng người về phía hắn và thì thầm: “Triển đại nhân, ngài đang có chuyện gì giấu ta đúng không?”
“Hả?”
Đinh Nguyệt Hoa ngó nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới cười nói: “Vụ án coi như tiến triển rất suôn sẻ, nhưng có một chuyện ta mãi không hiểu được.

Ai cũng bảo Vân Tiêu bị hồn ma của đệ đệ nhập nên tính tình mới thay đổi.

Mấy chuyện quỷ thần này tin thì có, không tin thì không có, nên thôi bảo vậy cũng được đi.

Nhưng mà, tại sao hắn không làm chuyện xấu trong âm thầm, mà lại đi làm rùm beng lên như thế, lại còn để Vân Uất phát hiện, cứ như đang đích thân dâng lễ vật cho Vân Uất vậy!”
Triển Chiêu nhoẻn miệng cười: “Ồ, vậy sao?”
“Đừng giả bộ nữa, chắc chắn huynh đã nghi ngờ rồi, nếu không huynh vội vàng bảo Triệu Hổ đưa mấy cô nương đó về để làm gì, còn không phải là sợ làm liên lụy đến người vô tội à?” Đinh Nguyệt Hoa cười nói.
Triển Chiêu cười nói: “Đinh đại tiểu thư quả là thông minh hơn người, Triển Chiêu lấy làm khâm phục.”

“Đừng có mà trêu ta, mau nói đi, bước tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Triển Chiêu nhướng mày: “Chi bằng chúng ta đến thăm Vân Tiêu tội ác tày trời kia đi!”
Bên trong địa lao tối tăm, ẩm ướt và lạnh lẽo, Vân Tiêu sắc mặt đen sì đang nằm trên đống cỏ khô.

Nếu không phải bụng của hắn ta vẫn còn hơi phập phồng thì người ta đã nghĩ hắn ta là một thi thể.

Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Tử Hà Cung này cũng hẹp hòi thật đấy, dù gì Vân Tiêu cũng từng là chưởng môn của họ, bây giờ hắn thế này lại chẳng một ai tới trông nom.”
Thế gian ấm lạnh thất thường là vậy, Triển Chiêu không muốn bình luận thêm, hắn ngồi xổm xuống, quan sát thật kỹ tướng mạo của Vân Tiêu, kế đó lại kiểm tra mạch của hắn ta, người này đúng là đã trúng độc rất nặng, nhưng không hiểu tại sao hắn ta vẫn cứ thở trong khi đau đớn đến như vậy.
Chẳng hiểu sao Triển Chiêu lại cảm thấy không đành lòng, không kìm được thở dài một tiếng.
“Huynh có chút hối hận rồi à?” Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên nói khẽ.
Triển Chiêu có hơi ngạc nhiên ngoảnh mặt lại nhìn cô, cô nhìn Vân Tiêu với chút thương hại: “Huynh đang nghĩ, nếu như lúc đó huynh không phong bế huyệt đạo của hắn kịp thời, để hắn chết ngay lập tức, thì có lẽ hắn đã không phải chịu tra tấn như vậy rồi.”
Triển Chiêu từ từ đứng dậy nhưng không đáp, chỉ hỏi: “Cô có cảm thấy tên Vân Tiêu này có hơi khác với kẻ đêm đó chúng ta gặp không?”
Đinh Nguyệt Hoa mở to mắt: “Khác sao?”
“Mặc dù trông giống hệt nhau nhưng cảm giác hoàn toàn khác.” Triển Chiêu hạ giọng nói: “Hơn nữa, ta thật sự không hiểu hắn đã trúng độc nặng đến như vậy mà vẫn thống khổ chống chọi tới cùng, rốt cuộc điều gì khiến hắn không thể chết, nhất quyết muốn duy trì hơi thở này?”
Đinh Nguyệt Hoa chợt sửng sốt: “Huynh xem kìa!”
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của Vân Tiêu.
Vất vả lắm Triệu Hổ mới dẫn được hết mấy cô nương kia về nhà, vừa bước vào trạm dịch đã thấy Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hoa đang đợi hắn.


Hắn hồ hởi định tiến lên chào hỏi, nhưng chợt nhìn thấy còn có một người đang nằm ở trên giường, hắn vội vàng chạy tới nhìn kỹ, quả nhiên là tên ác tặc Vân Tiêu kia!
Triệu Hổ vô cùng ngạc nhiên: “Sao lại là hắn?”
Đinh Nguyệt Hoa lấy chăn đắp cho Vân Tiêu: “Bọn ta vất vả lắm mới cướp được hắn ra ngoài đấy!”
Vân Uất cứ nói dù Vân Tiêu có tội ác tày trời đi nữa thì cũng đang hấp hối rồi, không thể để Triển Chiêu mang đi được.

Nhưng Triển Chiêu lại kiên quyết phải xử lý theo quốc pháp, cho nên bất luận thế nào cũng phải mang người đi.
Hai bên chẳng ai chịu ai, Đinh Nguyệt Hoa bèn cười nói: “Tên Vân Tiêu này đang hấp hối rồi, Vân Uất chưởng môn cần gì phải làm khó dễ chúng tôi như thế, chẳng nhẽ còn phải cấp cho tên Vân Tiêu này một cái quan tài mới yên lòng được sao?”
Triển Chiêu cũng chắp tay nói: “Vân Tiêu làm nhiều chuyện ác, chỉ có chiếu theo quốc pháp mới trả lại được công bằng cho bách tính.”
Thế là Vân Uất mới nhượng bộ, để cho bọn họ mang Vân Tiêu đi.
Triệu Hổ thở dài: “Dù hai người có vất vả thế nào mới cướp được người ra ngoài đi chăng nữa thì hai người vẫn phải nhớ Chu Tử Khôn chứ? Y chỉ muốn băm thây Vân Tiêu ra thành nghìn mảnh, vất vả lắm ta mới khuyên được y xuống núi, bây giờ hai người lại mang Vân Tiêu về đây là đang tính giúp Chu Tử Khôn hoàn thành tâm nguyện đấy hả?”
Triển Chiêu cau mày: “Chỗ Chu công tử cứ để ta.

Triệu Hổ, những ngày này huynh nhất định phải chăm sóc cho hắn thật tốt, giờ huynh đi mời đại phu về chữa trị cho hắn đi, phải đảm bảo giữ lại được tính mạng của hắn.”
Triệu Hổ nhận lệnh rồi rời đi, Đinh Nguyệt Hoa ngồi bên cạnh giường khẽ thở dài: “Huynh đúng là làm khó Triệu Hổ mà, hắn thế này e Hoa Đà có tái sinh cũng không cứu nổi đâu!”
Triển Chiêu cũng bước đến bên giường, hạ giọng nói: “Ta nghĩ hắn sẽ kiên trì được, bởi vì hắn không cam lòng, hắn nhất định sẽ chống chọi cho đến khi sự thật của vụ án được phơi bày ra ánh sáng!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK