• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

39, Tin dữ liên tiếp

Đinh Nguyệt Hoa quả thật đã ngủ được một giấc, cơn sốt cũng lui hẳn, cảm giác cả người thư thái, khỏe khoắn trở lại. Cô không biết rằng đốm đỏ sau tai vẫn còn đó, giống như một con rắn độc chỉ đang tạm thời ngủ đông, có lẽ một ngày nào đó, một thời điểm nào đó, nó sẽ bừng tỉnh, nuốt chửng lấy cô cả xương lẫn da.

Triển Chiêu biết rõ chuyện đó, Lâm Dạ Tâm từng nói, con độc trùng ấy ẩn nấp trong cơ thể, thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường, nhưng một khi đã phát tác thì dù có là thần tiên cũng khó cứu, chỉ có một con đường duy nhất đấy là chết. Hơn nữa còn phải trải qua muôn vàn đau đớn. Mỗi khi nghĩ đến chuyện ấy, Triển Chiêu lại không rét mà run. Nhưng, chỉ cần hắn còn sống, hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, tuyệt đối không.

Công Tôn Sách quăng quyển sách y trong tay xuống, ông đã nghĩ đủ mọi cách mà vẫn không thể giải được độc trùng chết người này, trông thấy cuộc chiến ác liệt sắp đến, nên làm thế nào cho phải đây? Ông ngẫm ngợi, đoạn hạ giọng nói: “Triển hộ vệ, chúng ta có nên nói cho Đinh cô nương biết tình hình hiện tại không, cứ giấu giếm cô ấy thế này…”

“Không được!” Triển Chiêu nói, giọng nghiêm nghị: “Tiên sinh đừng bao giờ nói nàng biết!”

Công Tôn Sách thở dài: “Vấn đề này rất nghiêm trọng, cậu giấu giếm thế nào được?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Tính cách của Nguyệt Hoa rất cứng rắn, nếu nàng biết Lâm Dạ Tâm dùng cách này uy hiếp tôi, e là nàng sẽ đòi chết cùng Lâm Dạ Tâm, cho nên dù có thế nào cũng không được nói cho nàng biết.”

Đương nhiên Công Tôn Sách cũng hiểu điều này, thế nhưng…

Đúng lúc này, Trương Long hối hả xông vào: “Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân, Lâm Dạ Tâm đ ến rồi!”

Chuyện gì tới sẽ tới, trong lòng Triển Chiêu đã bình tĩnh: “Mời cô ta vào!”

Lâm Dạ Tâm vẫn cười nói ngọt ngào như trước, cô thi lễ: “Triển đại ca, Công Tôn tiên sinh.” Cứ như sự đe dọa, uy hiếp đêm đó chưa hề tồn tại.

Triển Chiêu hạ giọng nói: “Cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!”

Lâm Dạ Tâm cười nhẹ: “Ơ, ta tới là vì có vài chuyện muốn hỏi, chẳng hay Triển đại ca đã đến nhìn thử đốm đỏ sau tai của Đinh đại tiểu thư chưa?”

Trương Long tức lồ ng lên, tay đè thanh đao bên hông: “Đồ yêu nữ!”

Triển Chiêu giơ tay chặn hắn lại: “Lâm Dạ Tâm, rốt cuộc hôm nay cô tới là có chuyện gì?”

Lâm Dạ Tâm cười nói: “Triển đại ca quả nhiên thông minh, huynh yên tâm, chỉ cần ta không sao, Đinh Nguyệt Hoa cũng sẽ không sao. Cơ mà, hình như ta nghe nói Triển đại ca sắp sửa đính hôn với Đinh tiểu thư thì phải?”

Sắc mặt Triển Chiêu lạnh tanh, không nói câu nào.

Lâm Dạ Tâm cười nói: “Hôm đó Triển đại ca còn răn dạy Dạ Tâm là phải để tâm đ ến bách tính thiên hạ, nay Tương Dương Vương đã rục rịch rồi, thế mà Triển đại ca vẫn còn tâm trạng đính hôn với Đinh cô nương ư? Chuyện này mà truyền ra, chẳng phải sẽ bị thiên hạ nhạo báng hay sao? Cho nên hôm nay Dạ Tâm đ ến là để giúp huynh!”

“Ngươi lại có ý đồ độc địa gì nữa hả?” Trương Long phẫn nộ nói.

Lâm Dạ Tâm thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Thư Tương Dương Vương viết cho quốc vương Tây Hạ được nghĩa phụ ta hộ tống, ta biết ông ấy sẽ đi đâu, ta có thể dẫn các người đi đoạt bức thư liên minh này!”

Lời ấy vừa nói ra, tất cả người có mặt đều kinh ngạc, thư liên minh là vật chứng quan trọng vô cùng, chỉ cần có nó là có thể định tội Tương Dương Vương mưu phản, triều đình cũng có thể ra quân có danh(1). Nhưng trong lời nói của Lâm Dạ Tâm có mấy phần là thật, mấy phần là giả?

Lâm Dạ Tâm cười nói: “Từ lâu ta đã thấy được tầm nhìn của nghĩa phụ ta hạn hẹp, cứ tưởng Tương Dương Vương có thể thành công, nào ngờ sau cùng vẫn là lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức, sớm muộn gì cũng liên lụy cửu tộc thôi. Ta không muốn chôn theo ông ấy, nên ta sẽ dẫn các người đi cướp thư liên minh. Có điều, hành động này của ta chắc chắn đã bán đứng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không tha cho ta, chuyện này hẳn là các người cũng hiểu rõ. Mà ta cũng không có cao thượng như Triển đại hiệp đây, cho nên ta sẽ không chết vì bách tính thiên hạ mà không có điều kiện gì.”

“Triển Chiêu dĩ nhiên sẽ bảo vệ cô!” Giọng Triển Chiêu rành rọt.

“Chuyện này thực ra ta cũng không sợ, xét cho cùng, mạng của ta và Đinh cô nương là một. Triển đại ca đương nhiên sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ, đúng không? Chỉ có điều, ta thì phải đi liều mạng, trong khi có người lại thảnh thơi ngồi ở nhà đợi ngày đính hôn, sao ta cam tâm được đây?”

Triển Chiêu bất chợt thấy lòng lạnh buốt: “Cô muốn làm gì?”

Lâm Dạ Tâm đưa mắt nhìn Triển Chiêu, bật cười: “Rất đơn giản, không phải huynh có ước hẹn chỉ phúc vi hôn với Đinh Nguyệt Hoa hay sao? Huynh viết thư từ hôn cho cô ta là được rồi.”

Sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch, Công Tôn Sách cả giận nói: “Lâm Dạ Tâm, cô ép người quá đáng!”

Lâm Dạ Tâm thở dài: “Ta vì thiên hạ mà phải đi liều mạng với nghĩa phụ của mình, vậy mà chút yêu cầu cỏn con ấy huynh lại không đồng ý với ta? Thôi được, xem như ta chưa nói gì hết. Cứ để nghĩa phụ ta đem thư liên minh đến Tây Hạ giao cho Lý Nguyên Hạo, dẫn viện binh đến giúp Tương Dương Vương một tay đi! Nhưng mà, nghĩa phụ ta đã biết ta thường xuyên tiếp xúc với các người rồi, không biết ông ấy sẽ làm gì ta đây? Ta thà rằng tự mình kết liễu còn hơn bị ông ấy tra tấn đến chết!”

Sắc mặt Triển Chiêu càng lạnh lùng, Trương Long lo lắng nói: “Triển đại nhân, không thể được!” Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Trương Long cũng không biết ý mình muốn nói là gì, là không thể đồng ý với Lâm Dạ Tâm, hay là không thể để cơ hội này vụt mất?

Bỗng vào lúc này, Triệu Hổ lại hớt hải chạy tới: “Triển đại nhân, Thường Châu có người đến báo tin.”

Triển Chiêu ngạc nhiên, phát hiện người đi sau lưng Triệu Hổ là Tiểu Trụ, chỉ thấy Tiểu Trụ nước mắt giàn giụa nhào tới, quỳ xuống trước mặt hắn nghẹn ngào nói gì đó nhưng nghe không rõ.

Triển Chiêu hơi phấp phỏng, có lúc nghe được, có lúc không. Hắn hạ giọng nói: “Tiểu Trụ, cậu đang nói cái gì?”

Tiểu Trụ cố nín khóc nói lại lần nữa: “Tam quan nhân, cậu về nhà ngay đi, Trung bá ông ấy… ông ấy qua đời rồi!”

Triển Chiêu thầm hoảng hốt: “Sao có thể như vậy được?” Kỳ thực trong lòng hắn đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Hắn vốn định đón Trung bá đến Khai Phong ngay khi vụ án này kết thúc, đáng tiếc Trung bá đã không đợi được, ông ấy thật sự không đợi được.

Công Tôn Sách phản ứng lại trước tiên: “Triển hộ vệ, tôi đến gặp đại nhân xin nghỉ phép giúp cậu, cậu đi thu xếp đồ đạc quay về Thường Châu nhanh đi.”

“Triển Chiêu!” Mọi người giật mình, thấy một cô gái áo xanh cũng đã chạy vào: “Chúng ta về Thường Châu mau đi!” Chính là Đinh Nguyệt Hoa.

Triển Chiêu nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa trong vô thức, chỉ thấy mắt cô đỏ hoe, có lẽ cô cũng đã biết tin Trung bá mất, hắn đưa tay định đỡ cô, song cuối cùng lại bỏ tay xuống.

Đinh Nguyệt Hoa không hề phát giác ra: “Đừng đứng ngây ra đó, chúng ta mau đi gặp đại nhân, ta cho người chuẩn bị ngựa rồi, chúng ta đi nhanh thôi!”

Triển Chiêu bất giác đi theo cô hai bước, chợt nghe sau lưng có người lạnh lùng nói: “Triển Chiêu, ngươi cứ vậy mà đi sao?”

Đinh Nguyệt Hoa ngoái đầu, khi này mới phát hiện Lâm Dạ Tâm cũng ở đây, cô cau mày nói: “Lâm cô nương?”

Lâm Dạ Tâm bước tới cười: “Đinh cô nương, bây giờ cô có nói gì hắn cũng không đi cùng cô đâu, vẫn còn một việc quan trọng hơn đang đợi hắn làm.”

“Cô?”

Lâm Dạ Tâm không để ý đến cô nữa, quay sang cười nói với Triển Chiêu: “Triển đại ca, nghĩa phụ ta đã xuất phát rồi, nếu như huynh vẫn không hành động, thì đừng bao giờ nghĩ tới việc đuổi theo lấy thư liên minh về nữa!”

Trương Long tức giận nói: “Ả yêu nữ này, chẳng phải chỉ là thư liên minh thôi à? Trương Long ta đi đoạt lại với ngươi là được chứ gì?”

Lâm Dạ Tâm cười khẩy một tiếng: “Ngươi ư? Nằm mơ đấy à? Ngươi đi thì chỉ có tự tìm đường chết thôi!”

Đinh Nguyệt Hoa hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng chợt cô nhớ đến đêm ấy Lâm Dạ Tâm ghé vào tai cô thì thầm: “Nếu để Triển Chiêu lựa chọn giữa thiên hạ bách tính và cô, cô đoán huynh ấy sẽ chọn ai?”

Đinh Nguyệt Hoa bỗng cảm thấy trong lòng phấp phỏng không yên: “Lâm Dạ Tâm, cô muốn làm gì?”

Lâm Dạ Tâm cười nhẹ: “Cô đến đúng lúc lắm, ta đang yêu cầu Triển đại ca viết cho cô một lá thư từ hôn, hủy bỏ ước hẹn chỉ phúc vi hôn giữa cô và huynh ấy!”

Đinh Nguyệt Hoa hơi nhướng mày: “Cô? Dựa vào cái gì?”

Lâm Dạ Tâm chợt kéo tay Triển Chiêu, cười nói: “Triển đại ca, cô ta hỏi ta dựa vào cái gì kìa, huynh nói xem, ta phải nói thế nào thì cô ta mới hiểu đây?”

Đinh Nguyệt Hoa không nhìn cô ta nữa, hít sâu một hơi quay lại nhìn Triển Chiêu: “Giờ ta không muốn nói mấy chuyện này, ta cũng biết chàng sẽ cho ta một lời giải thích, bây giờ chúng ta đi, về Thường Châu ngay lập tức!”

Triển Chiêu cắn răng giữ lấy vai Đinh Nguyệt Hoa: “Nguyệt Hoa, bây giờ ta không có thời gian đi Thường Châu, nàng về trước đi, được không. Còn chuyện hôm nay, sau này Triển Chiêu nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích!”

Đinh Nguyệt Hoa nhìn hắn không chớp mắt, dường như muốn tìm ra câu trả lời từ trên nét mặt của hắn, một lát sau, cô mới cắn răng xoay người: “Tiểu Trụ, chúng ta về trước!”

“Khoan đã!” Lâm Dạ Tâm lạnh lùng lên tiếng: “Triển Chiêu, hôm nay ngươi phải viết thư từ hôn đưa cho cô ta, bằng không khỏi bàn nữa. Ngươi không muốn biết thư liên minh ở đâu sao? Ngươi chờ…”

“Lâm Dạ Tâm!” Triển Chiêu giơ tay bóp cổ họng cô ta: “Cô còn nói thêm một câu nào nữa thì đừng trách ta vô tình!”

Lâm Dạ Tâm chẳng hề đoái hoài, vẫn cười nói: “Ngươi từng đối xử với ta có tình bao giờ à? Ngươi cứ giết ta đi, giết đi!”

Triển Chiêu bặm môi, rốt cuộc vẫn thả tay ra. Đinh Nguyệt Hoa có hơi nghi hoặc nhìn tất cả những điều ấy, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không lẽ thư liên minh kia quan trọng đến vậy sao?

Lâm Dạ Tâm đứng thẳng người lại, vừa cười vừa chỉnh lại y phục: “Triển Chiêu, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có viết không?”

“Lâm Dạ Tâm!” Đinh Nguyệt Hoa không nhịn được nữa, cô rút soạt Trạm Lư ra, đâm về phía Lâm Dạ Tâm như một tia chớp. Đường kiếm ấy vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mắt thấy đã sắp đâm vào được cơ thể Lâm Dạ Tâm thì bỗng dưng lại không thể di chuyển nữa. Đinh Nguyệt Hoa nhìn chăm chắm, thấy tay Triển Chiêu đang nắm chặt thân kiếm, máu từ thân kiếm nhỏ xuống từng giọt từng giọt.

“Triển Chiêu!” Đinh Nguyệt Hoa kinh hãi. Cô buông Trạm Lư ra, đang định bước tới kiểm tra vết thương của Triển Chiêu thì nghe Triển Chiêu khẽ thở dài, nói: “Nàng đi đi, ta viết thư từ hôn!”

“Chàng nói gì?” Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, khó tin được vào tai mình.

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, nói nhỏ nhẹ nhưng không hề do dự: “Ta nói là, ta viết thư từ hôn!”

(Hết chương 39)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1) Ra quân có danh: Nguyên văn là “师出有名” – “sư xuất hữu danh”, ý là vì có điều tiếng gì mới đem quân ra đánh nước ngoài vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK