Lâm Nhất vốn muốn chợp mắt một cái, nào biết ngủ quá sâu, lúc tỉnh lại mặt trời đã xuống núi.
“Sao lại không đánh thức tôi dậy?”
Phục Phong hơi cử động cánh tay cứng đờ, quét mắt đầy ẩn ý.
Lâm Nhất sờ sờ mặt, sờ đến chỗ ẩm ướt bên dưới khóe miệng, cậu ho khan vài tiếng.
Vừa có cảm giác ngủ đủ, tinh thần Lâm Nhất khá hơn rất nhiều, đến sắc mặt cũng không còn kém như trước.
Cậu tìm dây mây bện đơn giản ra một cái sọt, cất hết củi đốt còn dư vào.
Phục Phong khiêng sọt lên người, một tay cầm thạch đao, một tay nắm tay Lâm Nhất.
Tay lạnh lẽo bị một bàn tay to lớn ấm áp bao lấy, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đối phương sang, thật nhiều về năm trước cũng từng có người nắm tay cậu như vậy.
Lâm Nhất lén lút nhìn vài lần, cậu nhướng mày, thuận theo bị nắm lấy.
“Vẫn còn lạnh?”
Giọng nói từ tính vang lên bên tai, Lâm Nhất lắc đầu, giật giật môi, muốn nói gì đó lại không biết nên nói từ đâu.
Hai người lặng lẽ đi cả một đường, trời sập tối, ánh trăng vỡ trên bầu trời soi chiếu tuyết đọng thành một dải bạc, trong cả khu rừng chỉ vang lên hai tiếng bước chân.
Dần dần, Lâm Nhất phát hiện có chỗ không đúng, đây không phải con đường từng đi qua.
“Có phải đi nhầm rồi hay không?”
“Là đường khác.” Phục Phong dừng bước chân nhìn xung quanh bốn phía, hắn chỉ vào một cây đại thụ, “Leo lên.”
Lâm Nhất ôm cây nhảy lên trên, nhanh chóng bò đến ngọn cây, từ trên nhìn xuống dưới.
“Ở đây chờ tôi.” Đặt sọt trên một cành cây khô, Phục Phong ném ra một câu liền rời đi.
Lâm Nhất tránh ở trên cây quan sát, thời gian trôi qua thật lâu, cậu chờ đợi mà có chút sốt ruột, “Sao vẫn chưa trở lại?”
Chờ thêm chút nữa nếu vẫn chưa trở về thì đi khắp nơi tìm xem, Lâm Nhất trấn an bản thân.
Không biết qua bao lâu, nương theo ánh trăng, Lâm Nhất nhìn đến thấy rất xa có một bóng dáng chạy tới hướng này.
Khi đến gần, ngay sau người nọ còn có một chuỗi chấm đỏ.
Lâm Nhất ngửi ngửi, vẻ mặt căng thẳng, “Bị thương?”
Một tay bám chặt lấy điểm lõm trên thân cây, Phục Phong nhẹ nhàng nhảy lên, trong lòng bàn tay trái của hắn có một vết thương dài, vẫn còn chảy máu.
Lâm Nhất kết luận chấm đỏ kia là máu của Phục Phong, cậu sốt ruột gặng hỏi, ném ra rất nhiều vấn đề.
Thu hồi ánh mắt nhìn phía xa, kiềm lại thăm dò nơi đáy mắt, Phục Phong hơi hé môi môi: “Lâm.”
Lâm Nhất mím môi, rũ mắt, "Ừ?”
Phục Phong dùng cái tay không bị thương kia kéo Lâm Nhất đang ngồi xổm ngoài thân cây đến gần.
“Đừng lộn xộn.”
“Biết rồi.”
Không khí trở nên yên tĩnh, hai người mặt đối mặt núp trên cây, những cành cây khô vắt ngang ở ngay trên tầm mắt.
Mùi máu tươi phả vào trong mũi, Lâm Nhất cúi đầu liếm lòng bàn tay Phục Phong, đầu lưỡi từng chút một liếm sạch sẽ máu trào ra.
Ánh mắt Phục Phong thâm trầm, hơi thở Lâm Nhất dồn dập.
“Có mang thảo dược cầm máu không?”
Phục Phong thinh như tượng, giống như bị mê hoặc, ánh mắt càng thêm sâu thẳm nóng rực.
Lâm Nhất không dám nhìn thẳng, vói tay vào trong quần áo hắn sờ soạng.
Một lát sau, cậu nhai nát cây cỏ khô mò được kia rồi phun lên trên miệng vết thương, dùng tay thoa đều.
Cái trán nóng lên, hơi thở Lâm Nhất dừng lại, cậu phát hiện, Phục Phong thích được cậu hôn trán, cũng thích hôn trán cậu.
Lại nói, chẳng lẽ không phải nên gạo nấu thành cơm luôn sao? Trì trệ không tiến thế này có thật sự ổn không đây?
Lâm Nhất đột nhiên lung lay một chút, cậu nuốt ngụm nước miếng, hạ giọng hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Mắt hơi khép của Phục Phong khẽ nâng lên.
Bị ánh mắt trầm tĩnh của hắn nhìn chăm chú, Lâm Nhất lo sợ cũng yên lòng lại.
Mặt đất truyền đến chấn động rất nhỏ, càng lúc càng lớn, xông vào tầm mắt là một con thú cỡ đại.
Cao độ 4 mét, hai bên ngà dài mà bén nhọn, lông trên người rất dài, tựa như cây lau nhà lật ngược.
Lâm Nhất nín thở, voi ma mút? Không đúng, cậu nhớ ngà của voi ma mút là uốn khúc quấn vòng chứ không phải dài chỉa ra phía trước thế này.
Hơn nữa loài ma mút là động vật ăn cỏ, sẽ không phát cuồng gặm hạt máu trên nền tuyết.
“Đừng xuống dưới.”
Bên tai xẹt qua một giọng nói, Lâm Nhất vươn tay ra chỉ bắt được góc áo Phục Phong.
Phục Phong vừa rơi xuống đất, con thú kia liền chạy về phía hắn, răng cửa đâm thẳng đến yếu hầu hắn.
Lui về phía sau một bước, chân ổn định trên nền tuyết, Phục Phong đột nhiên bắt lấy ngà của nó, đồng tử giãn ra, từng sợ gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Trên cây Lâm Nhất nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Thấy con thú càng hung hăng hơn, cái vòi thô to hếch lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Phục Phong, từ hình thể xem ra thì yếu thế hơn rất nhiều.
Cậu lấy cốt chủy từ trong lồng ngực ra, ôm cây trượt xuống dưới.
Sự nhạy bén của động vật vô cùng cao, nó sinh ra sợ hãi với nhân loại trước mặt, sau khi Lâm Nhất xuống dưới, dường như lại không ngờ nhân loại còn có đồng bọn.
Nó bắt đầu phát cuồng, chân thô tráng như cây cột cào mặt đất, cái đuôi quất quất.
Phục Phong thấy người nọ không nghe lời, đôi mắt trầm xuống, cằm hắn căng chặt, khớp xương trên đôi tay nổi lên, lại muốn bẻ gãy hai ngà của con thú.
Đại não Lâm Nhất chết máy một giây, người bình thường có thể có được cái sức mạnh thế này ư?
Tiếng gầm rú tiếng sau lớn hơn tiếng trước, con thú ngẩng, nổi điên nâng chân trước đá Phục Phong.
“Tôi nghĩ cách leo lên!” Lâm Nhất lớn tiếng kêu.
Cậu nhìn chằm chằm cái đuôi quét qua, đột nhiên dùng tay nắm lấy, theo lực mà thuận thế cưỡi lên lưng nó.
Thấy cảnh tượng như vậy, bình tình trên mặt Phục Phong cuối cùng cũng biến mất, hắn nhíu chặt mày, nóng nảy dưới đáy mắt càng thêm rõ ràng, vì sao không nghe lời?
“Nhanh! Đừng để nó chạy!”
Lâm Nhất kêu to, thân mình nhào về phía trước.
Trong nháy mắt khi bị hất ngã xuống, hai tay cậu nắm chặt cốt chủy, đâm mạnh vào mắt của con thú.
Máu phun ra, con thú kêu lên đau đớn inh tai, giãy giụa điên cuồng.
Mặt đất dậy lên chấn động hỗn loạn, một tiếng vang lớn nổ tung bên tai, đỉnh đầu có chất lỏng ấm áp nhỏ lên, càng ngày càng nhiều, nhòe đi cả khuôn mặt.
Ngực có hơi đau, Lâm Nhất há hốc thở dốc, mùi tanh gay mũi làm sặc đau yết hầu, cậu cảm thấy mình sắp không thể thở được nữa.
Thân thể rời khỏi mặt đất, hơi thở quen thuộc làm đại não hỗn loạn của Lâm Nhất chậm rãi rõ ràng.
Cậu lung tung lau máu trên mặt đi, cánh tay vừa rồi nắm chặt cốt chủy còn đang khẽ run lên.
Phục Phong vén tóc cậu ra, cảm giác dính dấp thật không tốt lắm.
“Vì sao không nghe lời?”
“Ai ngờ…” Mới vừa mở miệng liền thấy một trận ghê tởm, Lâm Nhất ngồi xổm trên mặt đất ho khan, máu của con thú kia chẳng những tanh hôi mà còn còn mằn mặn.
Ho một lúc lâu, Lâm Nhất chán ghét vùi đầu trên nền tuyết cọ đám máu dính nhớp đi, lại cào cào chà tuyết lên đầu tóc còn dính máu.
Cậu ồm ồm lẩm bẩm: “Ai ngờ.”
Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, “Sao anh lại biết nó ở gần đây?”
“Trên đường phát hiện dấu chân nó để lại.” Phục Phong rút cây cốt chủy cắm vào trong tròng mắt nó ra, “Không chắc chắn có còn ở đây không.”
Cho nên anh ở gần đó lấy máu dụ nó? Lâm Nhất đánh giá người đàn ông kia, cậu nhìn không thấu.
Ăn một ít tuyết, sau khi Lâm Nhất bình phục tâm tình ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm con thú lớn còn đang run rẩy.
Da phía dưới lớp lông dài dày đặc cũng không phải nhăn dúm dó mà cực kỳ nhẵn nhụi sáng bóng, một bên gốc ngà có vết nứt rất nhỏ, bên kia thì đã gãy.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
Thạch đao cắt một vòng cổ con thú, Phục Phong phun ra một chữ: “Hồng.”
Lâm Nhất nhắm mắt, cậu thề, trong thế giới động không có thứ đó, đặc điểm cũng không khớp với những loài từ trước đến nay cậu biết, cậu cũng chưa từng nghe qua cái tên trong miệng Phục Phong.
Chắc chắn là tri thức của mình không đủ.
Lâm Nhất nắm chặt cốt chủy, chỉ có làm như vậy cậu mới có thể thuyết phục rằng mình đã xuyên qua đến hơn một vạn năm trước
Nếu không phải…
Lâm Nhất liếm liếm môi, vậy bây giờ cậu đang ở đâu?
“Tôi đi tìm dây mây.” Lâm Nhất hít vào một hơi, phủi sạch mớ suy nghĩ lộn xộn đi.
Dây mây bình thường quá mỏng yếu, căn bản không thể chịu nổi, Lâm Nhất đặc biệt tìm một loại rắn chắc nhất, dai khỏe, chịu được ma sát, khi cậu về kéo theo rất nhiều, máu trên mặt đất đều đã bị che lấp.
“Anh đi tìm một ít dây mây loại này, chỉ cần loại này thôi.” Lâm Nhất ngồi dưới đất thở dốc.
Phục Phong cầm lấy một cây xem kỹ sau đó xoay người rời đi.
Chọn ra một cây dày nhất làm thân chính, Lâm Nhất cau mày một bên nghiên cứu một bên cột lại.
Phục Phong trở về rất nhanh, mang theo rất nhiều dây mây, hắn lấy thạch đao tước đi cành khô thừa ra.
Muốn đề nghị phân thành phần ra trước rồi hãy cột lại.
Lâm Nhất nghĩ nghĩ, bọn họ không có đủ dụng cụ, thôi đi vậy.
Cột hai sợi dây đằng thô vào một cái chân sau của con thú, Phục Phong đứng lên kéo một chút.
Lâm Nhất nhìn, lại tiếp tục vòng mấy chục vòng, cũng cột vào trên chân kia.
Sau khi Phục Phong kéo được một đoạn đường, Lâm Nhất chủ động đổi với hắn.
Phục Phong không nói gì, đưa hai sợi dây đằng thô trong tay cho cậu.
Hít sâu, Lâm Nhất kéo thử, không nhúc nhích, lại dùng sức, vẫn không nhúc nhích, cậu nhìn về phía Phục Phong bên cạnh, mặt không đổi sắc, “Vẫn là anh làm đi.”
Vài ngày sau, Lâm Nhất và Phục Phong trở lại Hùng thị, nghênh đón bọn họ chính là những tiếng hò reo của tộc nhân..
Danh Sách Chương: