Chớp chớp mắt đẫm mồ hôi và nước mắt sinh lý, Lâm Nhất mở chân ra, mò mẫm tìm thuốc đã chuẩn bị sẵn trong giường. Thảo dược mát lạnh đánh úp đến, cơ bắp xung quanh không còn co chặt, bắt đầu từ từ thả lỏng.
“Lâm Nhất, mày là một bác sĩ, không được hoảng.” Tê mỏi, nhưng mà cậu đang sinh con đấy!
Ngoài miệng lặp đi lặp lại giải nén cho mình. Đầu tiên, đầu tiên Lâm Nhất bắt mạch cho bản thân, lại dùng ngón tay tìm vị trí chính xác trên bụng mát xa từ nặng đến nhẹ. Cậu nhắm mắt lại hít thở, không chế tiết tấu cực kỳ chính xác, cái gì cũng không thèm nghĩ, chỉ cần dùng sức là được.
“A —”
Tiếng kêu thảm thiết của Lâm Nhất đầy sắc bén, mãi ở mức đề-xi-ben cao không hạ xuống, đột nhiên ngừng lại, đột nhiên lại vang lên. Bối Bối đã đầy đầu mồ hôi, cô nghe tiếng la bên trong, lông tơ cả người dựng lên từng sợi, nghĩ thầm nhất định rất đau.
Đa Cát dựa vào tường nhìn một người chạy tới từ phía xa, bóng dáng lảo đảo, trên quần áo bị cắt mấy vết, chật vật căng thẳng, đâu còn có trầm ổn bình tĩnh thường ngày. Y cho rằng mình bị hoa mắt, lại gần, đến khi người nọ và mình lướt qua nhau, hơi thở quen thuộc phả vào trong mũi, y mới bừng tỉnh. Có một số người đang ngày một rời xa mình.
Phục Phong đẩy cửa ra đi vào, đập vào mặt là một mùi máu tươi nồng đậm, hỗn tạp các loại hương thảo dược, màu chiếu trên giường đã đỏ thẫm. Ngoại trừ thuốc bảy rơi tám rụng và một chiếc cốt chủy dính máu trên giường ra còn có hai đứa bé dính máu loãng. Trên một cái tay nhỏ buộc lung tung một cây thảo dược, một đứa khác trên người đắp một miếng da thú nhăn nhúm. Bọn nhỏ mở to mắt nhìn người đàn ông ở giữa hai đứa, không khóc không quậy, nếu không phải ngực phập phồng thì còn tưởng rằng đã chết rồi.
Không quản đến hai đứa nhỏ, ánh mắt Phục Phong khóa chặt trên người nằm trên giường. Hắn vội vã rối bời bước qua, ôm khuôn mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng của Lâm Nhất, nhiệt độ tay chạm vào làm hắn cảm thấy sợ hãi xưa nay chưa từng có. Giọng nói hắn nghẹn ngào, hèn mọn dỗ dành: “Lâm, tỉnh lại.”
Lâm Nhất hai mắt nhắm nghiền không hề phản ứng, vẫn không nhúc nhích, hô hấp khi có khi không. Tóc dài ướt sũng rối tung dán lên mặt và cổ, càng hiện lên vẻ tái nhợt chết chóc.
Phục Phong cúi người hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của Lâm Nhất, môi dán bên tai cậu, chậm rãi nói, giọng dịu dàng cứ như là bảo với bé con không nghe lời, “Nếu em vẫn không tỉnh lại, tôi sẽ ném con đi.”
“Không…”
Một giọng nói suy yếu rơi vào trong tai, người Phục Phong run lên, đôi mắt ản đạm thoắt cái sáng ngời, hắn ôm người trong lồng ngực chặt hơn.
Lâm Nhất cố hết sức căng ra mí mắt dính nhớp, đồng tử tan rã, cậu đưa tay dính máu túm lấy Phục Phong, đứt quãng nói: “Không… Không cho." Tiếp theo cứ như hồi quang phản chiếu*, đôi mắt trợn to, tràn đầy sức lực, “Em không cho phép!”
(*)Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt, chỉ sự minh mẫn cuối, lời tạm biệt cuối trước khi ra đi. (Wikipedia)
Mắng xong hai mắt nhắm nghiền, lại ngất đi.
Phục Phong sờ lên khuôn mặt lạnh lẽo của Lâm Nhất, tay hắn tạm dừng một chốc ở cánh mũi, sống lưng bị mồ hôi thấm ướt hơi chút thả lỏng ra. Từ trên cao nhìn xuống hai đứa con của mình, vẻ trong mắt làm người ta đoán không ra, cẩn thận nhìn lại, có lẽ sẽ tìm được một chút dịu dàng.
Lâm Nhất mơ một giấc mộng rất dài, cuộc đời 26 năm trải qua cứ như một cuộn băng ghi hình. Lật qua từng chiếc, cậu như là một người đứng xem, xem người bên trong khóc, cười, giận…
Tiếng khóc đột ngột như sợi dây nhỏ chui vào trong đầu, lảnh lót vang vọng, tất cả hình ảnh trước mắt đều biến mất, trong lòng Lâm Nhất gợi lên chút ấm áp. Cậu nhớ lần bản thân gặp xuyên việt, có một người yêu, còn sinh hai đứa nhỏ.
Tiếng khóc như ở ngay bên tai, Lâm Nhất đột nhiên mở mắt ra. Ánh vào mắt chính là một khuôn mặt tiều tụy, gần trong gang tấc, đến cả tơ máu đỏ trong mắt đối phương cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Đầy mỏi mệt, lo âu, khi đối diện với cậu, thứ vui sướng đơn thuần kia mãnh liệt đến mức hai mắt cậu bỏng sát.
Đôi môi khô ráo có chút quý vội vàng dán lên, dùng sức vuốt ve khuôn mặt cậu, như là đang khẳng định gì đó. Giọng Lâm Nhất khàn không thành tiếng, “Con đâu?”
Cậu nghe tiếng khóc thì chuyển mắt đến chỗ giường nhỏ, tầm mắt lờ mờ chỉ nhìn thấy hai đứa nhỏ như mèo con quấn bên nhau. Không biết là do đói hay vì sao mà cứ khóc mãi.
Lâm Nhất nuốt một chút nước miếng, yết hầu đầy khô khốc, có chút đau. Cậu nói với người chôn mặt trong cổ mình: “Con đang khóc kìa.”
Trên cổ có chất lỏng ấm áp, Lâm Nhất ngẩn người, thật lâu sau, cậu cười khẽ, khóe mắt có chút ẩm ướt, “Thì ra là ba bọn nhỏ khóc.”
Giơ tay sờ sờ đầu người đàn ông như sờ chó con, giữa những chữ của Lâm Nhất đều đang trêu ghẹo, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, “Ngoan, sờ sờ lông, không khóc.”
Bị ăn ủi đặc biệt như vậy, Đại Vu cảm thấy không được tự nhiên, hắn ừ một tiếng, cọ cọ cổ đối phương, rũ mắt rời đi. Bước đến chỗ giường nhỏ, nhìn hai đứa nhỏ mặt lấm lem nước mắt, mắt ba cha con đối nhau, đều hồng hồng, hai đứa nhỏ lập tức nín khóc.
Lâm Nhất nhìn không thấy, nhưng mà con không khóc là tốt rồi. Cậu chống thân mình muốn ngồi dậy, động đến nửa người dưới, thở hổn hển vì đau, lại chậm rãi nằm trở về, “Em ngủ bao lâu rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của cậu, Phục Phong xoay người, mở miệng nói giọng cũng khàn đi: “Một ngày một đêm.”
Lâm Nhất mờ mịt chớp chớp mắt, một ngày một đêm mà xem được một lần 26 năm đời mình. Trên người không còn cảm giác dính dấp, ngược lại rất thoải mái mát mẻ, giường cũng thế, chiếu cũng đã đổi, trong phòng cũng không còn mùi máu tươi, có thể ngửi được mùi hoa bay tới từ chỗ cửa sổ gỗ. Cậu hít vào thật sâu, sau đó kiêu ngạo nhướng mày, cậu có hai đứa con trai, còn là song sinh.
“Trên tay có nhánh cỏ là anh trai, anh sẽ không nhầm chứ?” Miệng Lâm Nhất giật giật, thật không muốn nhớ lại cảnh tượng đó. Thân thể cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với mình nghĩ, có chút bỡ ngỡ, thuận lợi ra một đứa, lại ra thêm một đứa, chỉ cách có vài phút, sợ tính sai nên đánh dấu đơn giản.
Phục Phong bưng nước cho Lâm Nhất uống, ở trong có pha chút lá xanh nghiền ra, hắn vỗ nhẹ lưng Lâm Nhất, “Không có.”
Uống mấy ngụm nước, Lâm Nhất đột nhiên nhớ tới gì đó, kỳ quái nói: “Đa Cát đã tới.”
“Tôi nghe Bối Bối nói.” Đáy mắt Phục Phong xẹt qua một tia đen tối khó dò ý, trên mặt lại không có thay đổi gì.
Lâm Nhất càng kỳ quái, chẳng lẽ lúc Phục Phong trở về Đa Cát đã đi rồi? Thật ra cậu không biết khi Phục Phong gấp gáp trở về vừa vội vừa hoảng, hoàn toàn không để ý tới những người khác ở cửa, sau đó mới biết được từ trong miệng Bối Bối.
“Ôm con cho em xem.” Trong giọng nói Lâm Nhất lộ ra kích động không thể kiềm chế, cách xa như vậy, nhìn không rõ lắm.
Phục Phong giương mắt, giọng nói chậm lại dỗ dành: “Thoa thuốc trước đã."
Cổ Lâm Nhất duỗi ra rụt về, không tình nguyện bĩu môi. Thấy hắn trông cũng không khá hơn mình bao nhiêu, thở dài trong lòng, chậm rãi xoay người ngoan ngoãn nằm sấp.
“Có phải rất thảm hay không?” Phía sau có thứ hơi lạnh phủ lên, cùng với hô hấp nóng ấm, hơi thở Lâm Nhất sững lại, vờ làm vẻ bị tổn thương, “Hoa nở tàn rồi, không biết còn có thể khôi phục hay không.”
Ngón tay vê tròn xoa ấn, để cho thảo dược thấm vào, Lục Phong hôn chụt lên xương cụt cậu.
Lâm Nhất điều chỉnh cái tư thế tiếp tục nằm sấp, lỗ tai đỏ lên. Tuy rằng biết trẻ con mới sinh không có ý thức, nhưng vẫn cảm giác có hai ánh mắt nhìn sang, chắc là ảo giác thôi.
Sau khi thoa thuốc xong Lâm Nhất lại không yên, muốn xem con. Phục Phong không có cách nào phải sang chỗ giường nhỏ.
Người đàn ông trên người tản ra hơi thở u tĩnh sâu lắng xa xăm trong khuỷu tay trái phải ẵm mỗi bên một đứa bé. Động tác cứng đờ, mà trên mặt hắn lại là vẻ mặt yên lặng đầy bình tĩnh không chút dao động. Lâm Nhất mím môi nín cười, quá không hợp rồi.
“Đây là đứa lớn.” Phục Phong đặt đứa bé bên trái lên giường, lại buông đứa bên phải ra, nhàn nhạt nói: “Đây là đứa nhỏ.”
Lâm Nhất cười ghé đầu lại gần. Hai đứa nhỏ trông giống nhau như đúc, đều đang hơi hé miệng thở, nước miếng chảy dài, gương mặt nhăn nhúm vẫn còn đỏ bừng. Gần như là cùng lúc động tay túm chăn da, lại cùng lúc quơ quơ với Lâm Nhất.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Ba là ba đây.” Ngón tay chỉ vào Phục Phong, Lâm Nhất cười rất vui vẻ, “Đây là người đàn ông của ba, cha của hai đứa.”
Phục Phong nhìn Lâm Nhất chăm chú, bị nụ cười trong sáng này ảnh hưởng, hắn cũng bất giác không kìm được câu môi. Trong lòng cháy lên một thứ cảm xúc phức tạp, có lẽ chính là hạnh phúc.
Lâm Nhất ở bên trái hôn bẹp lên miệng đứa lớn một cái, lại ở bên phải hôn bẹp một cái lên miệng đứa nhỏ, chiếm hết nụ hôn đầu của hai cu con.
Phục Phong ở bên cạnh trong giây phút đó muốn ném hai đứa nhỏ xuống đất.
Lâm Nhất vươn tay ra, ngón trỏ và ngón giữa đã bị hai cái tay múp míp nắm lấy, đứa lớn rất ngoan ngoãn, đứa nhỏ lại như động kinh, níu lấy không bỏ. Cậu cuối cùng cũng nhớ tới một vấn đề bị mình bỏ qua, “Phục Phong, có phải anh còn có một người anh em đúng không?” Song sinh hẳn là di truyền chiếm đa số đúng chứ? Cậu không có anh chị em, hình như bên nhà ba mẹ cũng không có. Chẳng lẽ là may mắn, gặp phải đột biến?
“Không chỉ một người.” Phục Phong suy tư một chút, như là vẫn chưa nghĩ ra có bao nhiêu, “Rất nhiều.”
“…”
Huyệt thái dương Lâm Nhất nhảy lên thình thịch, thật là may mắn bản thân không sinh nhiều, chỉ có hai đứa mà thôi.
Nhìn Phục Phong vẻ mặt bình tĩnh mà lấy cái tay nhỏ đang nắm lấy tay cậu ra, cơ trên mặt Lâm Nhất giật giật. Người này đến cả giấm của con trai cũng ăn, nhiều khi cái nhà này về sau sẽ có lắm chuyện đây.
Đứa lớn quơ bàn tay trống trơn hai lần, con ngươi đen nhánh chuyển sang Lâm Nhất. Trong chốc lát, Lâm Nhất cứ như cảm thấy được tủi thân, mà đứa nhỏ thì mếu máo, chớp chớp đôi mắt, cứ như bất cứ lúc nào cũng sẽ òa khóc.
Phục Phong quét mắt, lãnh đạm nói một câu: “Khó coi.”
Ngay sau đó, cứ như là ảo thuật, vẻ mặt hai anh em lập tức thu về.
Lâm Nhất hơi há mồm, cậu hôn mê một ngày một đêm, có phải đã bỏ lỡ chuyện gì hay không?
“Lớn lên sẽ đẹp thôi.” Lâm Nhất chọc chọc khuôn mặt núng nính của hai anh em, lau nước miếng bên khóe miệng bọn nhỏ đi, cúi đầu lại muốn hôn, lại bị Phục Phong bế đi.
Tuy rằng trông giống nhau nhưng tính cách lại một trời một vực. Đứa lớn là cái hũ nút, đái dầm cũng không khóc, nằm yên bình tĩnh bên trong một bãi hồng thủy, rất có phong phạm cao thủ thái sơn sập trước mắt mà mặt vẫn bất biến, vừa nhìn đã thấy là con ruột Phục Phong.
Đứa nhỏ cực kỳ ranh, khi đi tiểu còn bĩu môi phát ra tiếng hít hà thoải mái, hết lần này đến lần khác làm Lâm Nhất lầm tưởng cho rằng ở trong người thằng nhỏ là một tên lưu manh trẻ trâu.
Lâm Nhất nằm trên giường không bao lâu đã hoạt động. Cậu không phải phụ nữ, hơn nữa cơ thể khôi phục rất nhanh, nếu còn bồi bổ nữa thì thật sự không cách nào thoát khỏi thân hình tròn trịa.
Bởi vì Phục Phong cố ý muốn cho Lâm Nhất yên tĩnh, cho nên người trong thôn biết tin tức cũng chưa thể thấy mặt, chỉ có Bối Bối thấy được. Mãi đến khi có người qua đường phát hiện Lâm Nhất ngồi trên phiến gỗ sắp xếp lại thảo dược, mọi người mới lũ lượt chạy tới.
Một lần sinh hai đứa, còn giống nhau như đúc, quá chấn động. Phụ nữ có năng lực sinh nhất trong thôn đều nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt bội phục, tỏ vẻ cam bái hạ phong. Lâm Nhất nghiêng đầu, chất lượng hạt giống quá cao.
Cáp Y còn ôm đứa em nhỏ của nhóc đến, cực kỳ tò mò nhìn nhìn Đại Bảo lại nhìn nhìn Nhị Bảo, qua một hồi lâu mới kêu lên: “Thật sự giống nhau quá…”
Bố Cốc cũng cảm thấy mới lạ, kề bên tai thầm thì với Lục Thụ, khuôn mặt Lục Thụ đỏ bừng, ngoan ngoãn gật đầu.
Rất nhiều người tiến tới trêu đùa hai đứa nhỏ nhà Lâm Nhất, nhưng bọn nhóc chẳng hề cho chút đáp lại, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại ngủ. Cáp Lôi bế một đứa lên, cười ha ha nói: "Lâm, đứa nhỏ này khỏe mạnh thật đấy." Đứa nhỏ tiểu thẳng lên người y.
"Phục Phong, Nhị Bảo tè rồi."
Người trong phòng đặt đồ trong tay xuống, quen tay bế cu Nhị Bảo đi, mọi người nhất thời sửng sốt.
Lâm Nhất thành tựu lớn đảo mắt, cậu có người đàn ông mạnh nhất, còn có hai cu con béo mập, toàn thân toát ra hơi thở "Tôi là người chiến thắng nhân sinh", cười cười với mọi người, nhận lấy từng lời hỏi thăm.
Tuy rằng lượng sữa của Đại Hắc rất cao, nhưng Lâm Nhất không để Đại Bảo Nhị Bảo uống sữa trâu, lo không sạch sẽ, mà cậu cũng không nặn ra được. Vì vậy cũng giống như người ở nơi này, nuôi như dê gà con, nấu chút cháo nhừ với bột bắp và linh tinh khác, cũng may hai anh em đều không kén ăn.
Nhiều con, cũng có nhiều chuyện. Sau khi Lâm Nhất kiểm tra hai nhóc con từ đầu đến chân một lần, chẳng phát hiện ra không có chỗ nào khác nhau. Lâm Nhất dứt khoát đánh số thứ tự cho bọn nhỏ, trên quần áo giày dép nhỏ đều có thêu số khác nhau, nhìn qua cứ như là áo cầu thủ, đến cả chăn và giường con của bọn nhỏ cũng được đánh dấu.
Nếu một ngày nào đó đứa nhỏ không làm ầm ĩ, đột nhiên ngoan ngoãn, thì Lâm Nhất sẽ hoàn toàn không phân rõ đứa nào nhỏ, đứa nào lớn.
Từng ngày qua đi, ngũ quan của hai nhóc tì nảy nở từng chút một, đường nét như đúc cùng một khuôn với Phục Phong, đôi mắt hạnh thừa hưởng từ Lâm Nhất. Khi vui mắt sẽ cong cong, cực kỳ đẹp trai. Lúc con nhà người khác còn đang cắn ngón tay, lè bọt nước miếng, hai đứa bé nhà cậu đã trắng nõn như chim cánh cụt con, loạng choạng bước đi, ngã trên giường vẻ mặt cũng chẳng sao bò dậy, ngã ở đâu đứng lên ở đó, rất dốc lòng.
Có lần tập đi, đứa lớn bị đập trúng đầu, máu chảy xuống nó cũng không biết, Lâm Nhất mà sợ mặt biến sắc, nhanh chóng chạy qua. Đứa lớn đầy bình tĩnh chà chà máu trên đầu, nắm tóc Lâm Nhất, trong miệng phát ra tiếng ê a.
“Đại Bảo, đau thì khóc, đừng nhịn” Đứa lớn nhà cậu rất ít khóc, vẫn luôn là người lớn nhỏ, nhịn làm cậu đau lòng. Nghĩ như vậy, Lâm Nhất cúi đầu thở dài, trên tay không ngừng rửa sạch vết thương cho bé.
Trên trán có thứ mềm nhũn, Lâm Nhất ngẩng đầu, đứa lớn lại thơm trán cậu. Lâm Nhất cảm thấy động tác này như là quen quen, cậu cảm giác đối phương là đang an ủi mình, cảm ứng giữa cha con không sai được.
Sau khi xử lý miệng vết thương cho đứa lớn xong, Lâm Nhất nhéo tay đứa nhỏ đang ở một bên vui vẻ vỗ tay, để đối phương biết tầm quan trọng của tình anh em, lại đánh trên mông nhóc vài phát.
Đứa nhỏ òa lên khóc ầm, Lâm Nhất mặc kệ, cậu thấy Phục Phong đến, nghĩ là muốn trách cứ mình, ai ngờ Phục Phong phát mấy phát bên mông kia của đứa nhỏ.
Vì thế đứa nhỏ nín khóc, đáng thương nức nở, thấy không ai quan tâm mình thì lắc hai cái mông đỏ ửng giận dỗi. Quậy cả một ngày, cuối cùng vẫn tự bò về tay Lâm Nhất.
Từ ban đầu hai anh em vẫn luôn ngủ chung giường đắp chung chăn, vì đang là mùa hè, chim nhỏ cất hết vào túi*. Đứa lớn cả ngày thả rông, đứa nhỏ thì lắm chuyện, lúc thì khóc thét lúc lại cười khanh khách, suốt ngày đều là vẻ quên uống thuốc**. Bàn tay thịt nho nhỏ vỗ lên mép giường một cái, đói bụng, vỗ hai cái, muốn đi tiểu, vỗ ba cái, muốn đi ị. Lâm Nhất nghĩ thầm, nếu con trai vừa sinh ra đã có thể nói cậu cũng chấp nhận được.
(*) Raw 兜住, nghĩa là cái gì tôi chẳng hiểu🥲 Như là cái túi hay đồ bảo hộ gì đấy thỉnh anh em cứu giúp.
(**) Ý nói cu con động kinh nhưng không uống thuốc ấy=)
Vì sao lại thế? Con nhà ai mà trời tối không khóc không quậy, hừng đông vừa lên là ngoan cứ như người trưởng thành.
Thời gian qua rất nhanh, cuối hè Lâm Nhất đã bắt đầu may quần áo mùa thu, trước tiên cậu may cho đứa lớn, mặc ngay lên người đứa lớn thử xem có vừa người không. Đến khi quay đầu về lấy kim xương cậu kêu to: “Phục Phong, Đại Bảo và Nhị Bảo đánh nhau rồi!”
Đứa nhỏ đang dùng hai tay kéo quần áo mới của đứa lớn, vẻ như rất tức giận, đứa lớn luôn rất ngoan ngoãn lại nhéo mặt đứa nhỏ, thù hằn bao nhiêu.
Vì thế Phục Phong không thể không tách anh em hai đứa ra, thậm chí nương cơ hội này chuyển giường con của hai đứa tới phòng nhỏ đã sớm chuẩn bị. Cuối cùng cũng sống trong thế giới hai người của hắn và Lâm Nhất.
Lâm Nhất cảm thấy không ổn, bọn nhỏ mới nhỏ như thế đã ngủ một mình, ban đêm khát đói bụng hoặc là không thoải mái cũng không biết. Nhưng sau mấy ngày cậu canh giữ ở cửa phòng thì phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi, đồng hồ sinh học của hai đứa còn tốt hơn của cậu, dường như thân thể cũng rất khỏe mạnh, rất không khoa học.
Hôm nay Lâm Nhất bưng một chén cháo múc cho đứa lớn ăn, “Đại bảo, há miệng.”
Không phản ứng.
“Đại Bảo, ngoan.”
Bất kể Lâm Nhất dỗ thế nào, đứa lớn vẫn không chịu há mồm, xoay cái người nhỏ một chút, nếu không phải trên quần áo may só “1”, Lâm Nhất sẽ cho rằng nghĩ sai rồi.
Sau đó Lâm Nhất lại kiên nhẫn dỗ dành một lúc, không quên thơm thơm lên hai bên khuôn mặt đối phương, nhưng vẫn như cũ không phối hợp.
Đứa lớn luôn rất ngoan, Lâm Nhất nhìn một đứa khác đánh dấu số "2" nằm bất động trên giường, lại nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc trước mắt, cảm thấy có chút không bình thường. Cậu ghé sát vào chút, nghi ngờ nhướng mày, “Con là Nhị Bảo?”
Đứa nhỏ vốn đang cực kỳ ngoan ngoãn thấy bản thân bị phát hiện, không giả vờ nữa, làm ra động tác híp mắt, thậm chí còn bĩu môi một chút, khịt khịt hai tiếng. Cái tay nhỏ đè lên mặt Lâm Nhất trên mặt, trong miệng ê ê a a, cứ như là đang cười nhạo sự "dốt" của Lâm Nhất.
Lâm Nhất tức giận quăng chén, lau nước miếng trên mặt, chạy đi tìm Phục Phong khiếu nại.
- ------------