Chật vật mãi, cuối cùng họ cũng lên được máy bay. Bọn họ ngồi ở khoang hạng nhất, Cao Ninh không ngờ sẽ gặp phải Nguyên Tây, cô chỉ ngẩng đầu nhìn một chút rồi quay ra ngoài cửa sổ.
Sự trùng hợp này khiến Cao Ninh khẽ thở dài trong lòng, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Ôn Trác Tu đứng ở bên cạnh lối đi nhìn một cái, sau đó ngồi xuống đối diện.
Hai người ngồi cách nhau một lối đi, không ngồi sát nhau.
Trong khoang máy bay chỉ có ba người, chẳng ai nói gì với nhau. Cao Ninh cúi đầu, lấy một con người gỗ nhỏ có cái đầu to từ túi xách ra nghịch để giết thời gian. Ngón tay trắng nõn thon dài của cô chọc lên trên cánh tay, thỉnh thoảng chuyển động của người gỗ tạo ra tiếng tách có thể nghe rõ ràng trong khoang máy bay yên tĩnh.
Nguyên Tây nhíu mày, quay lại nhìn cô. Cao Ninh cười cười rồi cất món đồ chơi đi, cẩn thận đút vào túi xách.
Ôn Trác Tu đang đứng nhìn về phía đó, giơ điện thoại lên, ra hiệu cho cô nhìn Weibo.
#Người thừa kế nhà họ Liễu bí mật gặp gỡ ngôi sao đã hết thời của làng giải trí#
Cao Ninh tắt máy trước khi lên máy bay, bây giờ cô lấy ra bật lên, kết nối với mạng không dây của máy bay để xem hot search.
Cô biết người thừa kế của nhà họ Liễu chính là chồng của Nguyên Tây, vừa rồi cô đã nhìn thấy họ trong bữa tiệc.
Bảo sao tâm trạng của Nguyên Tây có vẻ không tốt lắm.
Có một bài đăng cho rằng ngôi sao giấu mặt trong bức ảnh đó là Đinh Hội, một nghệ sĩ của giới giàu có, rất nhiều người đều đồng ý với ý kiến của bài đăng này.
Cao Ninh lướt Weibo, ngay sau đó hot search này đã bị gỡ xuống, một hot search mới khác nhanh chóng chiếm lấy vị trí đó.
#Ảnh đế bất ngờ xuất hiện tại sân bay với một người phụ nữ, tình nghi là bạn gái mới#
Đột nhiên nhìn thấy ảnh của mình trên hot search với độ nét cực cao, tâm trạng của Cao Ninh có hơi khó hình dung.
Cô tìm bộ phận quan hệ công chúng trên WeChat để ép bình luận xuống thì được cho biết Ôn Trác Tu vừa thấy cái này đã vui vẻ bảo họ đừng gỡ hot search. Thế là cô chỉ đành thở dài rồi đưa tay chạm vào người gỗ nhỏ trong túi xách.
Thôi kệ vậy.
Máy bay đang bay lượn trên bầu trời cao. Qua cửa kính có thể nhìn thấy những đám mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời, thời tiết hôm nay có vẻ rất tốt.
Chặng đường không xa nên đến nơi rất nhanh, máy bay hạ cánh xuống sân bay. Đoàn làm phim cử người đến đón, Nguyên Tây và bọn họ lại tiện đường nên đi cùng một xe MPV, trên đường đi cũng không ai nói câu nào.
Cao Ninh vừa chuyển điện thoại sang chế độ bình thường thì Cao Dĩnh lập tức gọi đến.
“Tiểu Dĩnh, sao cậu gọi vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì hả?”
Ảnh đế ở bên cạnh vốn dĩ đã đeo bịt mắt lên để nghỉ ngơi nhưng sau khi nghe cô nói chuyện, anh lại dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
“Tớ vô tình xem được hot search, không phải cậu đang ở trong đoàn làm phim sao?” Cao Dĩnh lo lắng hỏi. Cô ấy lớn lên cùng Cao Ninh nên tất nhiên biết Cao Ninh sẽ không thích đàn ông trong giới giải trí.
“Tiểu Dĩnh, tớ không sao, chỉ là tình cờ bị chụp thôi.”
Lời giải thích của Cao Ninh khiến Ôn Trác Tu lập tức ngồi thẳng lưng. Anh tháo bịt mắt ra, nhìn về phía ghế trước.
Cao Dĩnh tiếp tục nói: “Không sao thì tốt, làm tớ lo lắng muốn chết. Đúng rồi, Tiểu Ninh, gần đây công ty du lịch của bọn tớ tổ chức một chuyến tàu chở khách đi khảo sát vàng. Tớ sẽ dẫn khách đi đến một khe núi cạnh sông trong vòng một tuần, có thể mang theo cả người nhà nữa. Cậu có muốn đi không?”
“Không được rồi, tớ phải ở phim trường.” Cao Ninh cũng muốn đi nhưng thời gian lại không cho phép.
“Đừng lo lắng về thời gian, còn mấy tháng nữa mới kết thúc cơ, tớ chờ cậu.”
“Vậy để tớ sắp xếp thời gian xem có được không.”
Nói chuyện điện thoại xong, Cao Ninh mở lịch trình trên điện thoại di động ra, kiểm tra lại công việc của năm trước rồi thông báo cho Ôn Trác Tu.
“Năm ngoái rất bận, bên anh Văn đang bàn bạc một kịch bản mới, lịch trình cũng đã kín rồi.”
Giọng nói của Ôn Trác Tu truyền đến, hờ hững không vui lắm.
“Từ trước đến nay tôi cũng có bao giờ được nghỉ ngơi đâu.” Cao Ninh cũng không thèm quan tâm đến vẻ vui buồn vô cớ của anh.
“…” Bởi vì trong xe còn có người khác nên Ôn Trác Tu tự giác không đề cập đến chuyện này nữa.
Vị trí quay ngoại cảnh ở ngoại ô thành phố, phong cảnh ở đây khá đẹp, rừng tre xanh tốt, cả không gian đều thoang thoảng hương tre xanh nhẹ nhàng.
Đoàn làm phim đã dựng một vài chiếc ô lớn ở bên sông cùng vài ngôi nhà tre làm phòng trang điểm kiêm phòng nghỉ.
Ôn Trác Tu vừa trang điểm xong, anh mặc trang phục diễn đi dạo bên sông, chờ Quý Thiến hóa trang.
Bên bờ sông có một cây tre cao lớn, thẳng tắp, rợp bóng mát che đi cái nắng oi bức của mùa hè.
Cao Ninh đứng ở bên cạnh nghe anh đọc thoại.
Thực ra trí nhớ của Ôn Trác Tu rất tốt, đọc xong hai lần là đã có thể nhớ rõ từng chữ, vậy nên giúp anh nhớ lời thoại cũng là một chuyện rất nhẹ nhàng.
“Tiểu Ninh, tôi có một tin vui muốn nói với em.” Sau khi ghi nhớ lời thoại một lúc, Ôn Trác Tu đột nhiên dừng lại, vui vẻ nói với cô.
“Cái gì?” Cao Ninh đang xem kịch bản, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Chuyện về bố mẹ của em, tôi đã nói là sẽ điều tra giúp em, nhớ không?”
“Nhớ.”
“Trước đó không phải chúng ta đang tìm hai tên côn đồ đã phá hủy trang phục diễn ngày hôm đó sao? Một trong số chúng có lưu lại hồ sơ phạm tội liên quan đến việc phá hủy một con tàu du lịch.”
Cao Ninh nhìn anh đầy khó hiểu, chờ anh giải thích.
“Rất tình cờ, tôi có nghe kể về vụ phá hoại tàu du lịch đó. Hai mươi năm trước, có vài đứa trẻ lẻn vào trong tàu để trộm đồ sau đó lại làm hỏng thân tàu, khiến cho con tàu du lịch đó vừa ra khơi đã đâm vào đá ngầm. Cảnh tượng lúc đó rất hỗn loạn. Mặc dù không có người bị thương hay tử vong nhưng lại có mười người bị mất tích, trong đó có cả trẻ nhỏ. Tên kia đã ở tù hơn mười năm vì vụ đó và mới được thả ra cách đây mấy năm. Tôi đoán em là một trong những người mất tích.”
Dù sao cũng đã qua hai mươi năm kể từ khi vụ án xảy ra, người cảnh sát chịu trách nhiệm xử lý vụ án này đã nghỉ hưu hoặc chuyển công tác từ lâu, cũng trùng hợp lắm Ôn Trác Tu mới nghe được chuyện đó.
Ôn Trác Tu nhận lấy kịch bản trong tay cô, nghiêm túc nói: “Tôi đã tìm được danh sách những người trên chuyến tàu du lịch đó.”
Bỗng có người phía sau đang gọi gì đó, Cao Ninh không nghe thấy, chỉ nghe được giọng nói của Ôn Trác Tu: “Tôi đi trước, em xem tin nhắn WeChat mà tôi gửi cho em nhé.”
Cô sững người một lúc rồi nhanh chóng cầm điện thoại mở giao diện WeChat, thấy mình đã nhận được một vài tấm ảnh. Tờ giấy trong tấm ảnh đã ố vàng nhưng nét chữ vẫn khá rõ ràng, có khoảng năm mươi cái tên. Còn hai tấm tiếp theo là hình ảnh của con tàu du lịch đó.
Đây là một con tàu du lịch hạng sang cỡ nhỏ, bề ngoài nhìn rất đẹp, thân tàu màu xanh đỏ được viết ba ký tự Nịnh Mông Thụ (Cây chanh) màu xanh bắt mắt.
Cao Ninh nhìn một lượt, có hai gia đình bị lạc mất con, một trong số đó còn có người giàu nhất hiện nay – Cao Chi Kiều.
Cô nhớ mình đã từng nghe Dư Lâm nhắc đến ông ấy lúc ở nhà họ Dư, và khi cô đến nhà họ Ôn cũng đã nhìn thấy người đàn ông giàu có đó, nhưng chỉ là từ xa.
Cũng có thể loại trừ một gia đình khác vì đó là hai vợ chồng người Anh.
Cao Ninh xoa lông mày, ổn định lại tâm trạng của mình rồi ngồi trên ghế trợ lý xem bọn họ quay phim, nhưng thực ra là đang tưởng tượng lại cốt truyện trong tiểu thuyết.
Trong tiểu thuyết chỉ đề cập sơ lược về thân thế của Cao Ninh mà thôi, cũng không viết chi tiết. Hiện tại cô cũng không biết trong cốt truyện Cao Ninh đã gặp phải tình huống gì, hình như đột nhiên cô ấy có bố mẹ từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn có căn cơ rất lớn.
Cô nhìn xuống điện thoại di động, tìm kiếm số hiệu của Nịnh Mông Thụ năm đó, đặc biệt kiểm tra vị trí nó va vào đá ngầm, tình cờ cách thị trấn nơi bố Tôn đi du lịch cũng không xa. Bảo sao Ôn Trác Tu lại đoán như vậy.
Tuy nhiên, nếu đúng là vậy thì tại sao họ không đăng tin tìm kiếm người trên báo? Nếu như có thì tại sao bố Tôn lại không xem được?
Cứ mỗi lần nghĩ đến những điều này, cô lại cảm thấy đầu mình đau âm ỉ, không nghĩ ra được gì.
Sau khi kết thúc công việc vào buổi tối, bọn họ không lên xe MPV của đoàn làm phim mà ngồi trên xe do Văn Dương lái.
“Thế nào? Sinh nhật mẹ cậu chắc rất đông vui nhỉ?” Anh ấy quay đầu hỏi Ôn Trác Tu đang ngồi ở hàng ghế sau: “Tiểu Ninh lại còn ăn mặc đẹp như vậy, chắc chắn có chuyện gì đó, cậu còn không thành thật giải thích với tôi?”
“Lo lái xe đi được không?” Từ trước đến nay ảnh đế luôn luôn không mấy hứng thú với việc nhắc đến gia đình của mình.
“Aida, tôi đang hỏi Tiểu Ninh mà.” Văn Dương nhìn thấy phía trước có bảng chỉ đường, lập tức lái xe đi theo chỉ dẫn trên bảng.
“Anh Văn, em chỉ giúp anh Ôn một chút thôi, anh suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Thời tiết mùa hè rất hay thay đổi thất thường, lúc trước trời còn nắng, bây giờ thì lại u ám, rồi đột nhiên đổ mưa, tình hình giao thông ở phía trước cũng không tốt lắm.
Dù Văn Dương đã lái xe rất cẩn thận nhưng bánh xe vẫn bị trượt, mà bên đường không biết lại có mấy thằng óc chó nào rải một đống đinh sắt to.
Lốp xe bị đâm thủng, hoàn toàn không thể di chuyển được.
“Hai người chờ một chút, tôi đi xuống thay lốp xe.” Văn Dương không còn cách nào, đành phải bảo bọn họ ở trong xe.
“Anh Văn, hình như con đường này không phải đường trở về thành phố.” Từ nãy đến giờ, trong lòng Cao Ninh đều cảm thấy thấp thỏm không yên, mí mắt phải của cô không ngừng giật giật.
“Bây giờ anh đừng đi xuống.” Ôn Trác Tu điềm tĩnh nói: “Mau gọi điện báo cảnh sát.”
Quả nhiên từ phía sau xuất hiện hai chiếc xe Van màu bạc, chặn họ trên đường.
“Đậu má!” Văn Dương bấm còi xe, sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn Trác Tu: “Kẻ thù của cậu à?”
“Tôi không biết.” Ôn Trác Tu híp mắt lại, cả người tỏa ra một hơi thở nguy hiểm khó đoán.
Cao Ninh căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này. Nếu nói cô không sợ thì chắc chắn là nói dối rồi. Cô run rẩy ấn điện thoại gọi 110, điện thoại đã được kết nối nhưng cô lại không biết được địa chỉ hiện tại.
“Ở quốc lộ 107, cách quận Phòng Sơn năm km.”
Ôn Trác Tu nhanh chóng báo địa chỉ chính xác, một đám người bên ngoài cứ như ăn cướp đột nhiên lao đến đập vào cửa kính xe.
Cao Ninh vội vàng báo lại địa chỉ, còn chưa kịp tắt điện thoại đã bị Ôn Trác Tu nắm chặt tay.
Tay anh rất ấm áp lại vô cùng vững vàng, giọng nói kiên định: “Đừng sợ, xe này là xe định chế.”
Bên ngoài vang lên những tiếng ầm ầm dồn dập nhưng chiếc xe lại không có một chút sứt mẻ nào.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười của anh rất phức tạp, mang theo vẻ thản nhiên, khinh thường và cả tức giận: “Đặc biệt dùng để đề phòng bắt cóc.”
Gia đình có quyền thế sẽ luôn bảo vệ con cái về mọi mặt, đặc biệt là phương tiện đi lại.
Văn Dương mắng lớn một tiếng rồi nhìn quanh ghế lái, tìm một cây gậy tự vệ, cầm chặt trong tay.
Trong lòng anh ấy thầm nói một vạn chữ may mắn, may mà nhà họ Ôn tặng chiếc xe định chế này cho Ôn Trác Tu. Nếu như hôm nay dùng chiếc xe Bentley riêng kia của Ôn Trác Tu thì chắc chắn bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Những người này ngang ngược như vậy, chắc chắn là có người chống lưng. Anh ấy thật cảm thấy rất lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Bên ngoài có tiếng mưa rơi, tiếng gió cùng có tiếng đập xe dồn dập.
Trong xe, cả ba người không ai nói gì cả. Cao Ninh cúi đầu nhắm mắt, không dám nhìn ra bên ngoài.
Không biết khi nào cảnh sát mới đến? Cảnh tượng này thật sự rất đáng sợ. Cao Ninh định rút tay lại nhưng không rút ra được, từ vị trí của cô có thể nhìn thấy nốt ruồi trên lông mày, đôi môi mím chặt cùng đường nét xương hàm rõ ràng của người đối diện.
Đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát xuyên qua màn mưa lấn át đi tiếng mưa ầm ầm. Âm thanh đập phá ở bên ngoài đã dừng, chỉ còn lại những tiếng bước chân dồn dập.
“Anh Văn, bấm còi.” Ôn Trác Tu nhắc nhở.
Văn Dương lập tức bóp còi, sau đó tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, trong đó có hai chiếc xe vượt qua xe bọn họ để đuổi theo chiếc xe Van kia.
Trái tim suýt chút nữa nhảy ra của Cao Ninh cuối cùng cũng thả lỏng, lòng bàn tay cô ra đầy mồ hôi. Ôn Trác Tu buông tay cô ra, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ em!”
Chương 22: Quý Thiến tỉnh ngộ
Sau khi ghi chép xong xuôi, Cao Ninh ra ngoài mới phát hiện trời đã sắp sáng. Sau một đêm mưa, mặt đất trở nên sạch sẽ, ven đường xanh ngắt với từng hàng lá sồi vô cùng tươi tốt.
Thời gian còn quá sớm, bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, chỉ có những công nhân bảo vệ môi trường đang làm vệ sinh.
Cô liếc mắt nhìn sang bên đường cái đối diện, cửa hàng bán đồ ăn sáng còn chưa mở cửa, bụng đói khẽ kêu vài tiếng báo hiệu.
Hôm qua không ăn cơm tối.
Ôn Trác Tu còn đang ở bên trong với Văn Dương chờ kết quả thẩm vấn. Mấy tên trộm kia vẫn rất mạnh miệng, chưa chịu khai ra người chủ mưu phía sau là ai.
Văn Dương gọi điện thoại kể sơ sơ vụ việc cho Vương Chức nghe. Bọn họ vẫn đang ở cục cảnh sát ngoại ô, đoán chắc rằng hôm nay không quay được cảnh ngoài trời.
Tin tức bất ngờ này khiến Vương Chức chưa tỉnh ngủ hẳn đã nhảy dựng từ trên giường dậy: “Xảy ra chuyện gì? Mọi người không sao chứ?”
“Không sao cả, chỉ là cả đêm không ngủ nên cảm thấy mệt mỏi.”
“Vậy hôm nay tôi quay những cảnh khác trước, điều chỉnh lại một chút, ngày mai quay cảnh của các cậu sau. Trước tiên hôm nay nghỉ ngơi một ngày đã.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Văn Dương đến bên cạnh Ôn Trác Tu, cùng anh hướng mắt xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn những người đang bị thẩm vấn trong phòng.
“Gần đây cậu chỉ tham gia quay chụp, những thứ này là ai bày ra đây?”
Cho đến tận lúc này Văn Dương vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu không điều tra rõ ràng anh ấy sẽ không thể yên tâm. Ai biết được còn có lần sau hay không?
Ôn Trác Tu nhớ lại ngày hôm qua, sau khi quay về thành phố, dọc đường các biển báo đã khiến Văn Dương đi sai hướng, đi không xa lắm nhưng lại sai tuyến đường.
Bọn chúng mất công sức lừa gạt như vậy để dẫn họ đến giao lộ kia, thoạt nhìn không giống muốn bắt cóc. Hơn nữa, việc đập vỡ cửa kính xe hoàn toàn là cách làm của đám liều mạng.
“Về khách sạn trước.” Ôn Trác Tu xoay người đi đến cầu thang.
Khi xuống tầng, anh nhìn thấy Cao Ninh đang ngồi ở chỗ ghế dài chờ bọn họ, trên mặt hiện rõ nét mệt mỏi.
Trở lại khách sạn, sau khi ăn bữa sáng, Cao Ninh nén mệt mỏi để xử lý một chút công tác bưu kiện. Ôn Trác Tu ra ngoài quay phim, nhóm quản lý cấp cao của Đầu tư Trác Vực và Giải trí Tu Danh gửi các bưu kiện qua, bên trong có hệ thống các công việc cần báo cáo với anh.
Những công việc này luôn được Cao Ninh chỉnh sửa cho chỉn chu rồi mới tập hợp lại gửi sang hòm thư của Ôn Trác Tu.
Có lẽ do vừa hoàn thành một đơn làm ăn lớn nên bưu kiện do tổng giám đốc Đầu tư Trác Vực gửi đến được viết khá kỹ càng và tỉ mỉ, trong đó còn nhắc đến nhà họ Liễu.
Vị tổng giám đốc này kể chuyện vô cùng sống động, rất kích thích. Đoàn đội của bọn họ gặp nhà họ Liễu trên thương trường tài chính, sau khi tranh giành vô cùng quyết liệt, cuối cùng Đầu tư Trác Vực đã được kiếm lợi nhuận từ ba công ty con của nhà họ Liễu.
Phía dưới còn hào hứng tâng bốc, nịnh hót Ôn Trác Tu, chờ anh quay về mở tiệc rượu chúc mừng.
Cao Ninh mỉm cười, vì chuyện tối qua mà tâm trạng vị ảnh đế không được tốt, vừa hay bây giờ có tin này gửi qua giúp anh vui vẻ hơn đôi chút.
Lúc nhận bưu kiện, Ôn Trác Tu đang vừa gọi điện thoại vừa xem: “Đúng, chú Phương, chú giúp cháu điều tra xem gần đây mấy người này liên hệ với những ai.”
Đầu bên kia nói điều gì đó, Ôn Trác Tu trả lời: “Đã nhiều năm rồi cháu không điêu khắc mấy đồ vật kia nên ngượng tay. Năm trước cũng chưa làm được, hết năm nay nhất định sẽ đưa cho chú.”
Khi anh nhìn vào bưu kiện, thấy ghi chú Cao Ninh cố ý thêm vào, đọc bưu kiện báo cáo kia, lông mày anh nhíu lại.
Lại là nhà họ Liễu.
Những năm gần đây, Đầu tư Trác Vực luôn nằm trong tầm chèn ép của nhà họ Liễu, mỗi lần đều đến khi nhà họ Liễu thất bại mới chấm dứt. Nhưng Liễu Hạc càng thất bại càng đánh hăng, nhóm tinh anh tài chính của Đầu tư Trác Vực làm sao có thể bỏ qua mẻ cá lớn như vậy.
Quan hệ giữa hai nhà Ôn và Liễu lúc tốt lúc xấu, thời điểm quan hệ hòa hữu có thể ăn cơm với nhau, ví dụ như vào bữa tiệc sinh nhật lần trước. Còn thời điểm xấu chính là ở trên thương trường như chiến trường, đấu đến anh chết tôi sống.
Quý Thiến cảm thấy thấp thỏm bất an, hôm nay Ôn Trác Tu còn chưa đến. Hôm qua Đinh Hội gọi điện cho cô ta, ngấm ngầm đề cập đến một trăm vạn.
Chỉ cầu mong không xảy ra chuyện gì.
“Đạo diễn Vương, sao hôm nay nam chính không có mặt vậy?” Cô ta nhìn Vương Chức, bắt đầu lấy dáng vẻ của người nữ chính.
“Hôm nay họ không đến, chúng ta quay cảnh của cô trước. Cô Quý vào trang điểm thay trang phục dần đi, ta tranh thủ quay mấy cảnh.” Vương Chức nói lái sang đề tài khác, không hề đề cập đến nguyên nhân vì sao họ không tới.
Ở đây nhiều người, Vương Chức vốn cũng bề bộn công việc, cô ta cũng không có cơ hội dây dưa thêm.
Hôm nay đứng đầu hot search vẫn là bạn gái mới của ảnh đế, đã có người nhận ra vị bạn gái này chính là trợ lý nhỏ từng được tìm kiếm mạnh mẽ một năm trước.
Còn có người còn tung ra tin tức hai người đã gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Ôn, họ phát triển đến giai đoạn gặp mặt bố mẹ, bây giờ chỉ còn ngồi chờ khi nào mới truyền ra tin kết hôn.
Tin hot search này quá nóng, lại thêm mấy đề tài liên quan đã đẩy hot search couple Đế Hậu ra khỏi danh sách hot search, dù sao cô diễn viên này còn chưa đến nhà lớn của họ Ôn bao giờ.
Trạng thái của Quý Thiến không tốt, sau vài lần NG, Nguyên Tây không chịu nổi nữa bèn kéo cô ta vào phòng nghỉ ngơi chuyên dụng.
“Sao hôm nay cô lại thế này? Cứ thấp thỏm mãi, không phải vì người ta không đến mà cô không thể quay tốt đấy chứ?” Giọng điệu của Nguyên Tây cao cao tại thượng, không để lại cho cô ta chút mặt mũi nào: “Tiền bên Đinh Hội không phải dễ dàng lấy như vậy. Cô đừng tưởng rằng đến lúc đó, Liễu Hạc có thể che chở cho cô ta, cũng không nhìn lại xem bản thân mình có năng lực hay không, tôi khuyên cô ít qua lại với cô ta thôi.”
Từ lâu trong lòng Nguyên Tây đã hiểu rõ, thậm chí từng cử chỉ hành động của Quý Thiến cũng không thể trốn khỏi ánh mắt của cô ta.
“Chị Tây, vốn dĩ em không hề nghĩ sẽ lấy, chỉ là em sợ cô ta làm chuyện điên rồ nên mới hành động.”
“Bây giờ không phải đã lấy rồi hay sao?”
Quý Thiến không nói lại được, Đinh Hội đã lạc vào con đường sai trái, một đi không thể quay đầu.
“Dù có sốt ruột cũng phải cố gắng quay phim cho tốt.”
Nguyên Tây xoay người đi về phía máy quay phim, Quý Thiến ngây người đứng im tại chỗ một lúc. Cô ta cắn chặt răng, cầm điện thoại di động ra chuyển lại cho Đinh Hội một trăm vạn, hơn nữa còn kéo đen tên cô nàng.
Sợ rằng kẻ điên này càng lúc càng chơi lớn.
Rất nhanh sau đó tiếng di động vang lên.
“Quý Thiến, cô có ý gì?” Chờ thật lâu Quý Thiến mới chịu nhận cuộc gọi, phía bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Đinh Hội.
“Tôi hối hận rồi, tiền chuyển lại cho cô, không cần tiếp tục hỏi tôi hành trình của bọn họ nữa, cô tìm người khác đi.”
“Bây giờ hối hận còn kịp không? Đừng có ngu ngốc thế.”
“Có ý gì?”
“Có người muốn mạng sống của Ôn Trác Tu.” Đinh Hội không đợi cô ta đáp lời đã trực tiếp cúp máy.
Cô ta mặc áo ngủ tơ tằm tự chế tạo, đường cong lả lướt đầy quyến rũ, trên làn da trắng nõn hiện lên vài nốt dâu màu hồng, trong ánh nắng buổi sớm mai lại càng làm tăng thêm vẻ ám muội. Chiếc giường lớn phía sau cô ta hỗn độn, giá áo cạnh giường treo bộ âu phục màu đen, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước chảy.
Trong khách sạn, khi Cao Ninh tỉnh lại đã là năm giờ chiều. Cô vừa chợp mắt mà đã ngủ lâu như vậy, quờ tay với chiếc điện thoại, cô phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn WeChat được gửi đến.
Ôn Trác Tu và Văn Dương không ở khách sạn, anh để lại tin nhắn WeChat nói với cô rằng đã có kết quả thẩm vấn, hai người họ đến cục xem tư liệu.
Trong đó còn có tin nhắn WeChat do Quý Thiến gửi đến, cô ta hẹn gặp cô ở khách sạn vào buổi tối.
Tạm thời chưa có việc gì làm, Cao Ninh quyết định hoàn thành nốt bức tranh lần trước, vì thế cô gọi một phần ăn tối mang đến phòng, vừa ăn vừa vẽ.
Khi bức tranh cơ bản được hoàn thiện cũng là lúc điện thoại của khách sạn vang lên, bên phục vụ nói rằng có người đến tìm cô. Cô lập tức thay bộ quần áo phù hợp, xuống tầng đến quán cà phê.
“Surprise! Ngạc nhiên không, vui mừng không?” Một đại mỹ nữ cao gầy có mái tóc dài xoăn lọn sóng mở hai tay về phía cô: “Tớ vừa khéo đi công tác đến chỗ này đã nghĩ muốn đến nhìn cậu.”
“Tiểu Dĩnh, sao cậu không nói sớm. Nếu tớ biết cậu đến, tớ sẽ không ăn cơm hộp đâu!” Cô tiến lên ôm người bạn tốt, nhẹ nhàng đấm nhẹ bả vai cô ấy: “Cậu ăn tối chưa?”
“Công ty chúng tớ đang làm điều tra nghiên cứu gần đây, hai ngày nay ăn đồ ăn của nhà nông. Hôm qua đã nghĩ đi tìm cậu mà lúc ấy phục vụ nói cậu không quay về khách sạn, thành thật khai báo đi, có phải đã cùng ngài Ôn vui vẻ hay không hả?”
Vẻ mặt Cao Dĩnh giảo hoạt, cực kỳ tò mò đối với tình cảm cuộc sống của người bạn tốt.
“Vui vẻ cái gì, chỉ thiếu chút nữa là kinh hãi đây!”
Hai người ngồi xuống, Cao Ninh kể về chuyện giật gân tối hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Dọa người như vậy? Mẹ tôi ơi!” Cao Dĩnh che miệng lại, che giấu vẻ kinh ngạc, cô ấy nhỏ giọng nói: “Những ân oán tình thù của người nhà giàu, may mà cậu không việc gì.”
“Không sao.” Cao Ninh lắc đầu, hiện tại được gặp người bạn tốt thậm chí cô còn thấy vui mừng sau khi thoát khỏi kiếp nạn.
“Tớ nói với cậu nha, khi tớ được chuyển đến đây, ông chủ của chúng tớ lấy được hạng nhất đầu tư, tăng cho tất cả người làm công chúng tớ một bậc tiền lương. Cuối năm nay tớ có thể tích góp được mười lăm vạn, đến lúc đó nhất định sẽ trả tiền cho cậu đầu tiên.”
“Thật à? Đấy là chuyện cực kỳ tốt, rất đáng chúc mừng.” Cao Ninh cũng thấy vui thay bạn mình: “Ông chủ công ty các cậu quả là người tử tế.”
“Đúng vậy, nghe nói ông ấy quen với người giàu nhất trong chùa, họ thường xuyên ở cùng nhau nghe kinh phật. Này nhé, chỉ cần một cọng lông của người nhà giàu kia thôi là đã có thể cứu lấy một công ty sắp đóng cửa đấy.”
“Nhà giàu số một đầu tư?”
“Ừ ừ, nghe nói còn muốn trùng tu lại cửa hàng Nịnh Mông Thọ.”
“Nịnh Mông Thọ?”
“Đúng rồi, công ty chúng tớ làm về du lịch tàu biển, chở khách định kỳ đã gần hai mươi năm, khi người kia còn trẻ đã từng đi, bọn họ cũng được coi như bạn bè lâu năm. Đáng tiếc năm đó Nịnh Mông Thọ va phải đá ngầm, ông ấy đã thất lạc đứa con gái. Có lẽ bây giờ muốn dạo qua chốn cũ, nghe nhóm làm lâu năm trong công ty nói là lúc ấy Nịnh Mông Thọ chính là món quà sinh nhật mà ông ấy tặng cho người con gái nhân sinh nhật ba tuổi. Thật đáng tiếc, người không thấy, thuyền cũng bị hủy, đến nay vẫn còn được lưu trong kho hàng của ông chủ.”
Cao Dĩnh nhấm một ngụm cà phê, thấy bạn mình ngẩn người. Cô ấy lấy tay quơ quơ trước mặt cô, nói: “Nghĩ đi đâu thế?
“Không có gì.”
“Ngày đó khi người này đến công ty, trong lúc vô tình, tớ đã nghe thấy ông ấy nói với ông chủ là muốn tìm con gái. Khi ấy hai vợ chồng họ quá đau lòng, sợ tức cảnh sinh tình nên trốn ra nước ngoài, mấy năm nay vẫn luôn hối hận.”
Hai người tán gẫu một hồi đến quên cả thời gian, cho đến tận khi Quý Thiến gọi điện thoại đến mới biết cô ta đã ở phòng chờ khá lâu rồi.
“Tớ về trước đây, không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui với cậu nên mới chạy đến, cậu bận rộn như vậy khi nào mới có thời gian rảnh chứ.”
Cao Dĩnh đứng lên kéo cánh tay của Cao Ninh: “Cậu nhiều việc đến mức gầy rộc cả người rồi này.”
“Người gầy nhìn mới đẹp chứ.” Cao Ninh cười tiễn cô ấy ra khỏi khách sạn.
Quý Thiến đi tới đi lui trong phòng, vất vả lắm cô ta mới thu đủ dũng khí nói tình hình thực tế với Cao Ninh, ai ngờ cô lại có thể quên mất chuyện này!
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô ta lập tức dừng bước, do dự một hồi rồi cuối cùng cũng cắn răng ra mở cửa phòng.
“Cô Quý, xin chào.” Cao Ninh đứng ngoài cửa mỉm cười với cô ta.
Quý Thiến nghiêng người cho cô vào phòng, còn cẩn thận ló đầu ra hành lang ngó nghiêng.
Cao Ninh bị một loạt hành động gấp gáp này của cô ta làm khó hiểu.
Thần thần bí bí.
“Cao Ninh, có chuyện tôi… Tôi phải nói thật với cô.”
Trong phòng khách sạn, cô ta kể toàn bộ chuyện của Đinh Hội.
“Thật xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.”
Cao Ninh vẫn biết Quý Thiến không phải người to gan, thấy cô ta biết dừng chân trước bờ vực, cô cũng chấp nhận lời giải thích: “Cám ơn cô đã cung cấp thông tin.”