Ôn Trác Tu ôm món quà đi ngủ, nằm mơ thấy bản thân đã đạt được điểm tuyệt đối, cười đến sụp đổ hình tượng, rồi thì hình ảnh cầu hôn bị phơi bày ra ánh sáng, lên no.1 hot search mấy ngày liền.
Sau khi tỉnh giấc thì dở khóc dở cười, anh đưa tay lấy điện thoại xem lịch trình ở trên đó thấy vẫn còn một chuỗi rất dài thì lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu.
Anh mở WeChat ra, gửi một câu chào buổi sáng sau đó bắt đầu bấm like như mọi ngày.
Sau khi làm xong mấy việc này thì đúng giờ tự mình lái xe đi làm, đứng chờ ở một vị trí cố định nhìn người nào đó lái xe ngang qua. Sau khi nhìn xong thì mới có động lực quay lại văn phòng của mình làm việc.
Hai tháng liên tiếp, hai người ai nấy tự bận việc của mình, đã lâu rồi Ôn Trác Tu vẫn chưa được ăn cơm cùng Cao Ninh.
Sau khi phim “Đế Cung Khuyết” xác định được thời gian công chiếu. Cuối cùng Cao Ninh cũng đã làm xong kế hoạch của sáu tháng cuối năm, đồng ý đi ăn cơm với anh.
Ôn Trác Tu vui đến nỗi một đêm không ngủ, ngày hôm sau tinh thần vẫn còn phấn chấn, thay đồ xong chuẩn bị ra cửa thì gặp được Ôn Hân trên hành lang.
“Anh, có vé của buổi công chiếu phim mới không?”
“Không phải em không xem phim anh diễn à?”
Ôn Trác Tu lướt qua cô ấy, trực tiếp đi xuống lầu. Ôn Hân thò đầu ra cười nịnh nọt: “Em đang theo đuổi fanboy của anh, anh giúp em một chút đi mà!”
“Không giúp.”
“Em sai rồi mà anh, em cũng là fan của anh đấy, mỗi bộ phim của anh em đều lén đi xem. Thật đó, không hề lừa anh đâu.”
Buổi công chiếu của “Đế Cung Khuyết” là vào ngày cúng ông Táo, ngay khi vừa có tin tức thì vé xem phim đã bán sạch. Ôn Hân không cướp được vé, lại muốn gia tăng tình cảm với bạn trai mới, biết đối phương thích phim của anh trai nhà mình nên mới mặt dày chạy đi hỏi.
Cô ấy nói xem phim quả thật là từng xem qua, ban đầu là vì muốn có chủ đề chung với bạn trai, về sau thì thật sự là xem đến nghiện.
Bị lời nói hung hăng trước kia của mình vả mặt đau quá đi.
Sau khi Ôn Trác Tu lái xe ra đến gần căn hộ hẻm Nguyên Gia thì tự giác đội mũ đeo khẩu trang, ngụy trang thành người qua đường.
Gần đây Cao Ninh lại dọn đến đây ở, anh cũng đã định dọn qua, nhưng phòng đối diện cần phải dọn dẹp vệ sinh lại nên tạm thời không thể ở được.
“Anh đến lúc nào đấy? Sao không gõ cửa?” Lúc Cao Ninh mở cửa thì nhìn thấy người nào đó đang đứng chờ ở ngoài cửa thì kinh hãi. Trên hành lang rất lạnh, lúc nói chuyện thở ra khói trắng cả, cô nhịn không được hắt xì một cái.
“Vừa đến thôi, không muốn đánh thức em. Không phải em nói cổ họng đau nên hôm nay xin nghỉ sao? Đi khám bác sĩ chưa? Anh có mang theo bữa sáng đây.”
Ôn Trác Tu theo cô vào cửa, nghe thấy cô ho khan, vội vàng lấy lê chưng đường phèn ra rồi đưa đến trước mặt cô, món ngọt này là do anh học theo trên mạng làm ra.
Hương tuyết lê rất nồng nàn nhưng hình thức thì thê thảm không nỡ nhìn. Cao Ninh kìm lại cảm giác khó chịu nơi cổ họng: “Anh chưng à?”
“Ừm, nếm thử một chút xem.” Ôn Trác Tu đưa muỗng cho cô, vẻ mặt mong chờ được khen ngợi, kỹ năng quản lý cảm xúc của ảnh đế vô cùng thích hợp.
Sau khi uống thử một miếng lê chưng đường phèn ngọt quá mức, lông mày Cao Ninh nhăn lại: “Ngọt quá.”
“Vẫn còn một phần không ngọt như vậy.” Ôn Trác Tu lấy thêm một phần từ hộp giữ nhiệt ở trên bàn đưa đến trước mặt cô.
“Rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu vậy?” Cổ họng của Cao Ninh không thoải mái, khi nói chuyện thì giọng nói mềm mại mang theo chút khàn khàn, nghe giống như đang làm nũng vậy.
Ôn Trác Tu bị giọng nói của cô chọc vào lòng, giống như một món canh được hầm vài tiếng vậy, vừa mềm vừa nóng: “Sợ em không thích quá ngọt, anh đã thử qua vài tỷ lệ đường.”
“Cảm ơn.” Những biểu hiện gần đây của anh Cao Ninh đều thấy được, quả thật đã thay đổi rất nhiều. Lòng của cô càng mềm mại, che miệng ho khan vài tiếng, cách xa anh một chút: “Đừng tới gần em như vậy, em đang bị cảm sẽ lây đó.”
Đầu của cô hơi choáng, mấy ngày trước trời đột nhiên hạ nhiệt nên cô đã bị cảm, chóng mặt, ho khan còn đau cổ họng. Sau khi làm hết công việc trong tay thì không thể không xin nghỉ. Vốn tưởng rằng uống thuốc xong ngủ một đêm là ổn rồi nhưng không ngờ ngày càng nghiêm trọng.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Ôn Trác Tu thấy sắc mặt cô rất kém, trông như sắp ngất xỉu, vội vàng đỡ lấy bả vai cô, đặt tay lên trán cô thử nhiệt độ, nóng đến dọa người.
Không ngờ bệnh nghiêm trọng như vậy!
Anh đỡ cô ngồi vào sô pha, sau đó tìm một chiếc áo bành tô bọc lấy người cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chúng ta đi bệnh viện được không?”
“Không đi.” Cao Ninh vực dậy tinh thần, càng mở to mắt ra, trước kia cũng chỉ cần uống miếng thuốc là ổn rồi không cần đi bệnh viện.
Cô ôm gối lắc đầu: “Không đi.”
“Được, được, chúng ta không đi bệnh viện nữa.” Ôn Trác Tu hiếm khi nhìn thấy cô lộ ra vẻ trẻ con như vậy, cảm thấy rất thú vị nhưng đồng thời cũng đau lòng không biết nên nói như thế nào mới được. Anh vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của mình.
Lăn lộn qua lại đã hết một buổi sáng, Cao Ninh đã uống thuốc, giờ đang ngủ.
Sau khi bác sĩ dặn dò vài việc cần chú ý thì rời đi, Ôn Trác Tu ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú vào người nằm ở trên giường không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Cao Ninh bệnh, trông rất khác so với bình thường. Ấn tượng cô cho anh là một người luôn bình tĩnh và biết kiềm chế, không thường nhõng nhẽo hay làm nũng giống với các cô gái khác.
Người bị bệnh vừa nãy vẫn luôn nắm lấy tay anh không buông, đến giờ vẫn còn nắm chặt.
Anh bèn nắm ngược trở lại, nụ cười bên môi Ôn Trác Tu càng nở rộ, đưa đôi tay đang nắm lấy nhau dán vào mặt mình, khẽ nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, anh không đi đâu cả.”
Bây giờ anh không thèm quan tâm điểm số gì cả, dù cho khi cô tỉnh lại có trừ hết điểm của anh về số không thì anh cũng muốn ở trong đây để trông cô.
Cao Ninh mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ thấy chính mình đã xuyên trở về, ở nơi đó cô không quen ai cả, lại mơ thấy sau khi cô xuyên về lần nữa thì Ôn Trác Tu lại nói với cô rằng người anh thích là nguyên chủ.
Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô chóng mặt, dạ dày khó chịu muốn nôn, sau đó thật sự tựa vào vai của một người nôn đến thoải mái.
Chờ cô tỉnh táo lại, mở to mắt mới phát hiện mình vẫn luôn nắm lấy tay của Ôn Trác Tu, cô vội vàng buông ra: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Một bàn tay hơi lạnh rờ thử trán của cô, giọng nói trầm thấp truyền vào tai: “Hạ sốt rồi. Bây giờ là tám giờ tối, em có đói không? Anh đi nấu gì đó cho em ăn nhé.”
Ôn Trác Tu rất vui vẻ, nhẹ nhàng xoay đôi chân đã ngồi đến tê rần.
“Xin lỗi anh, làm anh phải ở đây cả ngày rồi.” Cao Ninh cảm thấy bản thân đã khỏe rồi, ngoại trừ cổ họng còn hơi đau, khóe mắt nhìn một bãi lộn xộn trên mặt đất, âu phục được thiết kế riêng của Ôn Trác Tu đã nhăn nheo cả, trên tay áo còn dính chút chất bẩn, mặt cô nóng lên, xấu hổ ngoắc ngón chân, cô cứ nghĩ là mình đang ở trong giấc mơ.
“Quần áo của anh…”
“Không sao đâu, anh sẽ gọi người đưa một bộ đồ sạch sẽ đến, em nằm một chút trước đi, anh đi vệ sinh lại đã.”
Ôn Trác Tu đỡ cô ngồi xong, đứng lên đi vào phòng tắm lấy cây lau nhà lau sàn sạch sẽ.
Sau đó ở trong phòng tắm, anh sửa sang lại một chút, mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen đi ra, nhét âu phục vào thùng rác trong phòng tắm.
Lúc đi ra, anh nhìn thấy Cao Ninh ở phòng bếp đang đánh trứng gà.
“Ăn mì sợi đi.” Gần đây cô bận quá, không có thời gian đi cắt tóc ngắn nên mái tóc đã dài hơn một chút, đuôi tóc vểnh lên, phá hỏng đi khí chất nữ vương của cô.
“Được.”
Chỉ cần là do cô làm, anh vẫn luôn không từ chối.
Lúc đang ăn mì thì chuông cửa kêu, trợ lý mới của Ôn Trác Tu đem quần áo đến cho anh. Cô gái nhỏ nhìn thấy Cao Ninh thì hai mắt sáng lên, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Ôn Trác Tu đã để cô ấy rời đi rồi.
“Anh Văn mới tuyển vào sao?”
“Không tốt bằng em.”
Cao Ninh cười cười, cúi đầu ăn mì, sau khi ăn xong thì nhẹ giọng nói: “Lúc ấy em cũng do anh Văn tuyển vào, cũng giống với cô ấy thôi.”
“Em không giống.” Ôn Trác Tu lắc đầu: “Không giống đâu.”
“Sao lại không giống?”
Ôn Trác Tu thấy cô đặt câu hỏi, buông đũa xuống, ngồi thẳng lưng lên, trong mắt lóe lên chút xấu hổ: “Lúc đó anh phỏng vấn mấy người thì đều là fan giả mạo ứng tuyển làm nhân viên, sau đó thì anh nhìn thấy em, em ngồi giữa một đám người líu ríu, rất yên tĩnh, trong ánh mắt có hơi ngơ ngác, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.”
Anh nghiêm túc nhìn cô: “Anh muốn cho em một cơ hội, nếu em làm không ổn thì sẽ sa thải, nhưng mà sau đó em lại làm vô cùng tốt. Anh thích dáng vẻ nghiêm túc làm việc của em, thích sự cẩn thận tỉ mỉ của em, thích ý chí tiến thủ em, anh muốn theo đuổi em.”
“Anh muốn theo đuổi em từ lúc nào vậy?”
“Tiểu Ninh, anh… em có trách anh nói em ngốc không, ban đầu anh chỉ là muốn cho em một cơ hội, nhưng sau này anh thật sự muốn theo đuổi em, không phải chỉ là chơi đùa đâu. Em đừng tin mấy lời nói ở trên mạng nhé.”
Khi đó Ôn Trác Tu tặng quà vô cùng khoe khoang, mọi người vui vẻ ăn dưa, rất nhiều người trong giới giải trí ghen tị với cô, rất nhiều người đều nói rằng Ôn Trác Tu là cây vạn tuế ra hoa, cuối cùng cũng thật sự có bạn gái tin đồn rồi. Nhưng thứ tình cảm này chắc chắn chỉ là vui đùa, địa vị của hai người chênh lệch quá lớn, ai cũng nói Ôn Trác Tu chỉ muốn thử thứ gì đó mới mẻ thôi.
Lòng Cao Ninh chấn động, chẳng lẽ tình tiết không giống với trong sách viết là do vừa gặp đã yêu nên mới mãnh liệt theo đuổi sao? Người anh thích là mình sao?
“Xin lỗi em, trước kia mang đến quá nhiều phiền toái cho em. Vào lúc em cho anh cơ hội, anh chỉ muốn nói cho cả giới nghe, nhưng anh không dám. Em còn nhớ món quà đầu tiên mà anh tặng cho em không, đó là ngày đầu tiên anh thích em, có người nói với anh tỏ tình với người khác thì nên tặng đồng hồ. Nhưng mà em cũng không nhận món quà đó, khi đó anh biết là em không hề thích anh. Sau này anh sợ em nói rằng anh làm phiền em rồi muốn từ chức, vậy nên anh mới luôn nhắc đến tiền vi phạm hợp đồng. Anh nghĩ rằng chỉ cần em ở bên anh một thời gian dài thì sẽ có chút thích anh.”
Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, lời nói ra cũng từ sâu thẳm trong tim. Lúc này Cao Ninh mới biết được bản thân mình bị tình tiết trong truyện dọa sợ nên vẫn một mực từ chối khiến cả hai người hiểu lầm lâu như vậy.
“Anh nói đúng, ở bên anh lâu thì quả thật có cảm giác hơi hơi thích, nhưng mà chỉ là hơi hơi thôi đấy.” Cao Ninh nhìn vào mắt anh, nơi đó chỉ có duy nhất hình bóng của mình.
Khóe môi của cô càng cong lên, trên mặt vẫn còn chút vẻ yếu ớt do bệnh, nhưng cả người thì giống như vừa được sống lại vậy.
“Anh có thể biến cái ‘hơi hơi’ này trở thành vô cùng nhiều được không?” Trong mắt Ôn Trác Tu tràn đầy mong đợi, ánh mắt vô cùng cố chấp: “Anh có thể bỏ đi những chỗ em không thích, chỉ để lại dáng vẻ mà em thích thôi.”
“Ăn mì đi, lạnh hết rồi kìa.” Cao Ninh trừng mắt nhìn anh một cái, lén lút oán thầm, anh biết em thích dáng vẻ gì sao.
Đây là lần đầu Ôn Trác Tu nghiêm túc thổ lộ hết lòng mình kể từ khi hai người quen biết nhau, sau khi nói xong thì cầm đôi đũa lên ăn mì tiếp, cảm thấy rằng món mì hơi lạnh này là món ngon nhất mình từng ăn trong đời.
Sau khi ăn xong thì hai người cùng nhau xem TV, xem đến Cao Ninh thấy mệt rã rời thì Ôn Trác Tu mới rời đi.
Mãi đến khi ngồi trên ghế lái, Ôn Trác Tu vẫn giống như đang bước trên mây vậy, hận không thể chia sẻ niềm vui của mình cho cả thế giới biết, sau đó mới phát hiện ra rằng bản thân đã quên nói chuyện về buổi công chiếu rồi.
Chương 42: Cẩn thận trong buổi lễ ra mắt
Cao Ninh ở nhà uống thuốc nghỉ ngơi, ngày nào Ôn Trác Tu cũng đến, dần dần có fan phát hiện ra anh. Thỉnh thoảng cũng có vài bức ảnh được lưu truyền trên mạng, chẳng qua đều đã bị bộ phận quan hệ công chúng của Giải trí Tu Danh chào hỏi trước rồi. Bọn họ chú ý tin tức trên mạng từng giây từng phút, chỉ cần lộ ra một bức ảnh cũng sẽ tìm mọi cách để xoá bỏ. Cũng vì lẽ đó mà trong khoảng thời gian này, trên bảng hot search chỉ có tin tức liên quan đến “Đế Cung Khuyết”, không còn những tai tiếng gièm pha nữa.
“Anh thật sự muốn dọn qua đây ở hả?” Cao Ninh dựa vào cửa phòng bếp nhìn người đang vội vàng rửa chén bên trong: “Ở Tinh Loan yên tĩnh hơn nhiều, cũng không cần phải mang khẩu trang giả dạng thành người qua đường bình thường mỗi ngày.”
Đối diện căn hộ, công nhân đang sắp xếp đồ vật, tiếng động có hơi lớn.
“Ở đây tiện mà, anh đã muốn chuyển tới đây từ sớm rồi.” Ôn Trác Tu đặt những chiếc chén đã rửa sạch vào tủ khử trùng.
Hiện giờ anh làm việc nhà đã càng ngày càng thành thục.
Phòng bếp nhỏ hẹp, anh vừa đi vào thì lập tức có vẻ hơi chật, còn phải cẩn thận cúi đầu khom lưng để tránh va phải máy hút mùi, tư thế cực kỳ không tự nhiên nhưng anh lại thích như vậy.
Ôn Trác Tu xắn tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn rắn chắc, anh vững vàng bưng một cái bát to đựng chè bước ra khỏi bếp. Gần đây Cao Ninh cực kỳ thích ăn món chè tráng miệng do anh làm, một người ban đầu không thích đồ ngọt lại bắt đầu trở nên thích đồ ngọt.
Đáng tiếc là ngày mai thời gian nghỉ phép của Cao Ninh đã hết nên phải đi làm lại. Ôn Trác Tu nhớ tới việc này thì bắt đầu hơi buồn bã, nhưng anh cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đành phải đốc thúc tiến độ sửa sang chung cư của mình nhanh lên.
Cuối cùng cũng hoàn thành trước giờ cơm tối. Buổi chiều anh còn dẫn Cao Ninh đi xem thử, đồ gia dụng đã đổi mới toàn bộ, những thứ đồ mềm mại cũng đã được đổi, sửa sang đến mức nhìn hệt như nhà mẫu. Cao Ninh còn chạy xuống lầu mua mấy chậu cây xanh ở cửa hàng bán hoa bên đường để chúc mừng tân gia cho anh.
Bởi vì chỗ ở đối diện nhau, sau giờ cơm tối, Ôn Trác Tu vẫn luôn ở lì trong nhà của Cao Ninh không chịu về, cùng vẽ tranh với cô tới tận 10 giờ đêm.
“Ngày mai đi làm về anh đón em dự buổi công chiếu ra mắt phim.” Ôn Trác Tu vừa nói vừa mở cửa nhà của mình ra, trước khi đi vào còn quay đầu lại: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
“Ngủ ngon.”
Cao Ninh cười, đóng cửa nhà của mình lại.
Cô đã rời đoàn phim từ sớm, không quay phần đại kết cục cùng anh, thật ra cũng khá muốn xem.
Trùng hợp ngày hôm sau Bùi Minh Trạm lại hẹn cô nói chuyện công việc, thời gian đã quá giờ tan tầm.
“Xin lỗi, đã làm trễ giờ về của em rồi, để tôi mời em đi ăn nhé.”
Cuối cùng Bùi Minh Trạm mới đột nhiên nhận ra. Anh ta ngồi say sưa lải nhải tâm sự về kế hoạch, vậy mà Cao Ninh cũng không ngăn cản anh ta.
“Không sao đâu, kế hoạch năm sau của Bùi tổng cực kỳ hấp dẫn, tôi cũng nghe say mê. Nhưng mà hôm nay tôi còn có hẹn, để hôm nào tôi lại mời Bùi tổng đi ăn nhé.” Cô nhìn đồng hồ, người nào đó có khi nào chờ lâu quá nên đã giận dữ rồi, nói không chừng thêm năm phút nữa là xông thẳng vào đây.
“Được, vậy tôi đi trước đây, ý kiến của em không tệ, để tôi về suy nghĩ kỹ càng lại.”
Bùi Minh Trạm đi rồi, Cao Ninh cầm túi xách đi đến thang máy. Không may, cô nhìn thấy hai người kia đang đứng ở hành lang im lặng nhìn nhau.
Nhìn thấy cô đi tới, sắc mặt Ôn Trác Tu chuyển từ mây đen âm u sang trời quang mây tạnh, cười với cô rồi nói: “Chúng ta đi thôi, buổi chiếu phim đầu tiên sắp bắt đầu rồi.”
Ba người cùng nhau vào thang máy, Cao Ninh liếc mắt nhìn Bùi Minh Trạm một cái, hôm nay người này rất quái lạ.
Trong thang máy không ai nói lời nào, không khí nặng nề áp lực như thể đang đối mặt với quyết định sống chết, cũng may rất nhanh đã tới gara dưới tầng hầm. Bùi Minh Trạm khôi phục lại trạng thái bình thường, phong độ nhẹ nhàng mà cười với Cao Ninh: “Tuần sau chúng ta lại tiếp tục nhé, dựa theo điều tra của phòng nghiên cứu cho thấy có lẽ ngày mai sẽ có một cơ hội tốt.”
Anh ta nói xong còn còn cố ý chuyển hướng nhìn Ôn Trác Tu: “Ôn tổng đừng mãi lo đóng phim mà quên kiếm tiền chứ.”
Nói xong thì anh ta nhẹ nhàng đi về xe mình.
“Cái tên ngụy quân tử này, tại sao hôm nay phải một hai tìm em nói chuyện công việc vậy?” Lúc Ôn Trác Tu ngồi lên ghế lái thì lên tiếng, toàn bộ không gian bên trong xe đều biến thành một cái bình giấm chua.
“Anh chờ lâu rồi phải không? Đi thôi nào, em mời anh đi ăn.” Cao Ninh kịp thời ngăn cản sức tưởng tượng phong phú của anh: “Anh muốn ăn gì?”
“Không phải đồ ăn em làm thì đều y hệt nhau không khác biệt gì mấy.” Anh khởi động xe, chậm rãi chạy khỏi bãi đỗ.
Cao Ninh đột nhiên nhớ tới nhà hàng mà bạn thân đề cử: “Em biết ở kế bên rạp phim có một nhà hàng bán món ăn gia đình rất ngon.”
“Ừm.”
Lúc này di động Cao Ninh vang lên, cô xem hiển thị trên điện thoại, nhận cuộc gọi: “Manh Manh, ăn cơm chưa?”
“Hôm nay chị không về nhà, mẹ nói chị nhất định đã đi xem buổi công chiếu đầu tiên, còn cá cược với em nữa.” Giọng nói của Cao Manh truyền đến, cô gái nhỏ có hơi tủi thân: “Anh Tu thật xấu xa, đưa người ta vé phía sau.”
Cao Ninh quay đầu nhìn Ôn Trác Tu, người đang lái xe biện bạch cho bản thân: “Đó cũng là ghế VIP đặc biệt mà.”
Anh chỉ chú ý đến chỗ ngồi của mình và Cao Ninh, không nhìn kỹ chỗ ngồi của những người khác, cứ vậy giao hết cho trợ lý.
“Mọi người có tới không? Chị với em đổi vé.” Cao Ninh cúi đầu nhìn số thứ tự của hai vé trong tay mình, cười.
Ôn Trác Tu thấy cô cười thì biết ngay cô đã hiểu rõ ý đồ nho nhỏ của mình:
“Tiểu Ninh, anh không cố ý đâu mà.”
“Em biết rồi. Nhưng mà lần sau đừng làm vậy nữa nhé.”
“Lần sau sẽ không làm vậy nữa.”
Ôn Trác Tu hối hận vì đã giao cho trợ lý việc này mà không hỏi đến.
Lúc dừng xe ở gara, giọng nói hưng phấn Cao Manh truyền đến: “Chị, anh Tu! Bọn em ở đây!”
Cao Ninh vừa xuống xe là thấy bố mẹ ngay, em trai đang đứng ở phía xa, bọn họ cũng vừa đến.
“Tiểu Ninh.” Thôi Nhược Lan đã lâu không gặp con gái. Lúc này nhìn thấy cô, bà nhanh chóng đánh giá từ trên xuống dưới: “Sao gầy vậy?”
“Mẹ, con vẫn bình thường mà, không có gầy.” Cao Ninh ôm cánh tay của bà, không để ý chuyện mình bị bệnh: “Mẹ tới thật đúng lúc, con đang định mời mẹ sang quán ăn bên cạnh nếm thử.”
“Đi thôi, cả nhà cũng chưa ăn cơm chiều, đúng lúc ra ngoài cùng ăn luôn. A Tu cũng đến.”
“Chú Cao, dì Thôi.” Ôn Trác Tu xuống xe, vốn tưởng là buổi tối lãng mạn của hai người lại biến thành bữa cơm gia đình đoàn viên. Anh điều chỉnh tư tưởng một chút, cười chào hỏi.
Cao Manh đã kéo Cao Ninh chạy tới thang máy từ sớm rồi, cứ ríu rít nói không ngừng. Cao Tễ bên cạnh muốn nói chuyện cũng không chen vào được câu nào.
Ở quán ăn gia đình, món ăn rất đa dạng, Thôi Nhược Lan cực kỳ thích. Cao Ninh vẫn luôn gắp đồ ăn và trò chuyện cùng bà.
Người bị lạnh nhạt đành phải nói chuyện cùng bạn nhỏ Cao Manh: “Hôm nay Manh Manh đã làm bài tập nghỉ đông chưa?”
“Anh Tu, để được đi xem phim điện ảnh của anh, em đã làm xong bài tập từ lâu rồi. Có vậy bố mới đồng ý cho em đi chơi đấy.”
“Ngoan vậy sao, nếu có bài nào khó có thể hỏi anh, chị em đi làm cả ngày về rất mệt.”
“Thật hả anh?”
Ôn Trác Tu hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói với con bé: “Thật mà, em nhìn đi chị em đã gầy đi rồi.”
Cô gái nhỏ Manh Manh quay đầu nhìn chị gái mình, có vẻ như gầy đi thật.
“Được rồi. Vậy thì về sau anh phụ đạo em làm bài tập về nhà.”
Ăn cơm chiều xong, vừa đúng thời gian phim chiếu, trước phòng chiếu phim của bọn họ còn có thảm đỏ, có minh tinh đang chụp ảnh. Cao Manh nhìn thấy rất nhiều idol, xin được không ít chữ ký, tâm trạng rất tốt, cũng không đề cập tới chuyện đổi vé nữa.
Ánh đèn bắt đầu tối lại, trên màn hình bắt đầu chiếu quảng cáo. Cao Ninh thấy em gái không nhắc lại chuyện đổi vé, lúc màn hình loé sáng lên nhìn thoáng qua Ôn Trác Tu.
“Anh giúp em ấy xin rất nhiều chữ ký, không chừng lúc này Manh Manh đang thưởng thức đó.”
Phòng chiếu phim yên tĩnh, Ôn Trác Tu kề sát vào bên tai Cao Ninh, nhẹ giọng nói chuyện. Hơi thở ấm áp của anh thoảng qua vành tai, cô lặng lẽ dịch người ra xa một chút.
Nhưng khoảng cách chỗ ngồi chỉ lớn như vậy thôi, ánh mắt của những người xung quanh làm cô cảm thấy như thể đang đứng đống lửa, ngồi đống than vậy.
Trong phòng chiếu phim này, nếu không phải là đạo diễn nổi danh thì là đỉnh lưu, còn có cả nhà đầu tư. Bên tay phải của cô là Quý Thiến, phía trước là những nam minh tinh lưu lượng mới, phía sau cách hai hàng là bố mẹ và em trai em gái.
Tim cô đập nhanh hơn nên không chú ý đến phần mở đầu của phim điện ảnh.
Sau đó lúc xem đến phần xuất sắc, cô mới bị sườn mặt hoàn mỹ trên màn hình mê hoặc, bắt đầu lo lắng cho số mệnh của nhân vật trong phim.
“Đế Cung Khuyết” là một phim điện ảnh võ hiệp cổ trang. Ôn Trác Tu không dùng thế thân, mỗi lần anh làm động tác mạo hiểm, Cao Ninh đều cực kỳ căng thẳng. Chờ đến khi phục hồi tinh thần, cô mới phát hiện mình vẫn luôn nắm tay người bên cạnh.
Lúc vội vàng buông ra thì cô bị nắm ngược lại. Cao Ninh muốn rút tay mình về, biên độ động tác hơi lớn một chút, Quý Thiến đã nghiêng đầu hoang mang nhìn cô.
Cô quả thật xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hang để chui vào.
Hiệu ứng của phim điện ảnh rất chân thật, còn tàn sát khốc liệt hơn cả tình cảnh cô xem ở hiện trường.
Để tránh cho tình huống giống vừa nãy lại phát sinh, cô đành thẳng lưng ngồi yên, mắt nhìn thẳng, tự động làm lơ bàn tay đang bị nắm lấy.
Ôn Trác Tu thỏa mãn nắm tay cô, nắm suốt cả tối.
Tới tận lúc hết phim, thừa dịp mọi người không chú ý, anh lặng lẽ viết lên một câu lời thoại trong lòng bàn tay cô.
Trong phim cảnh nổi tiếng nhất, nam chính đối diện với nữ chính mà nói: “Ta lấy mọi thứ của ta để đổi lấy nàng về làm vợ ta.”
Đáng tiếc Cao Ninh không chú ý, cô nhìn thấy bố mẹ của mình từ sau đi tới. Cao Manh đang gọi cô, vì thế cô né khỏi Ôn Trác Tu, đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Ôn Trác Tu thở dài, chấp nhận số mệnh mà đi theo.
“Tiểu Ninh, cùng nhau về đi, ngày mai là cuối tuần không phải đi làm, mẹ hầm canh gà cho con uống.” Thôi Nhược Lan nắm tay Cao Ninh, vô cùng chờ mong.
“Quay về nhà đi con, mẹ con lo lắng con ở bên ngoài ăn không ngon mặc không ấm.” Cao Chi Kiều thò người ra từ trong xe, khuyên cô về nhà.
Vốn dĩ Cao Ninh định ngày mai mới về. Cô ngẫm nghĩ một chút, thấy đêm nay về cũng không khác là bao, thế nên bèn gật đầu.
Hôm nay cô ngồi xe Ôn Trác Tu đến đây. Bây giờ cô muốn về nhà với bố mẹ, vậy thì nên nói với anh một tiếng mới được: “Trác Tu, cảm ơn anh đêm nay đã đưa em tới đây, hôm nay em không về chung cư.”
“Không sao đâu, anh cũng về nhà.” Ôn Trác Tu thấu hiểu nở nụ cười, gật đầu với bọn họ rồi về xe của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Ninh đã dậy từ sớm chạy bộ, chạy chậm dọc theo vườn nhà mình.
Sau khi bị bệnh một trận đã khiến cô càng thêm để tâm đến vấn đề sức khỏe của mình, quyết định về sau sẽ chăm chỉ rèn luyện thân thể hơn. Cô chọn chạy bộ, lúc trước Ôn Trác Tu còn đeo khẩu trang cùng cô chạy bộ ở công viên nhỏ gần khu chung cư.
Không khí buổi sáng tươi mát, tuy rằng có hơi lạnh, Cao Ninh lại cảm giác tinh thần được thanh lọc, chạy bộ đổ mồ hôi toàn thân.
“Tiểu Ninh, chào buổi sáng.”
Khi cô chạy được một vòng, lúc đang chống đầu gối nghỉ mệt ở ven đường, Ôn Trác Tu từ phía sau chạy tới.
Anh mặc trang phục thể thao màu đen, không mang khẩu trang, khóe môi khẽ nhếch, gương mặt như tranh vẽ.
“Chào buổi sáng.”
Cao Ninh đứng thẳng người, chạy chậm tại chỗ.
“Có mệt không? Chạy một vòng rồi hả, uống nước không?”
Ôn Trác Tu nhìn máy bán hàng tự động bên cạnh hoa viên, bên trong đó có đồ uống nóng.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Hôm nay có sắp xếp gì không?” Ôn Trác Tu cười, dừng chân tại chỗ cùng cô.
Cao Ninh gật đầu: “Tới phòng trưng bày tranh, gần đây có một triển lãm thư pháp và tranh cổ.”
“Anh đi cùng em.”
Ôn Trác Tu lập tức đẩy lùi một bữa tiệc, muốn đi cùng cô.
Điện thoại liên tục loé sáng thông báo tin nhắn WeChat, anh cũng mặc kệ.