Chương 21: Tiễn đưa
Phía bên kia, Từ Mạn nổi cơn lôi đình, vừa giãy ra vừa la mắng, “Cậu buông tay ra cho tôi!”
Người ngăn cản bà ta là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, khuôn mặt đĩnh đạc, khí chất nổi bật. Anh đứng đó, so với một Doãn Chính Đạc luôn thu hút ánh nhìn thì không kém xa là bao. Từ con người này toát ra vẻ chững trạc, dù chưa mở miệng nói, nhưng trong im lặng cũng đã thể hiện được sức mạnh khiến người khác tin tưởng.
Người nhà họ Lê đều biết anh là một nhân vật không tầm thường, nhưng vừa rồi tất cả chỉ mải vây đuổi Lê Diệp, không một ai để ý đến anh.
Đang ở cửa đón khách, thấy phía này ồn ào, Lê Thành Tường vội vàng quay vào. Vừa thấy rõ người mới tới, ông ta kinh ngạc nói, “Cậu Tôn, chẳng phải nói là đang họp ở nước ngoài sao, không ngờ cậu có thể tới đây!”
Người đàn ông buông Từ Mạn ra, nhìn Lê Thành Tường, “Mấy việc linh tinh quấn chân ấy mà, thật thất lễ, tôi tới muộn quá.”
Dựa vào thái độ thân thiện của Lê Thành Tường là có thể phân rõ thân phận và địa vị của người vừa tới. Từ Mạn rút tay về, lui lại mấy bước đứng cạnh chồng, hai người vẫn đứng nguyên đó, ngăn cản không cho Lê Diệp tiến nửa bước.
Lê Thành Tường quay đầu giới thiệu với người nhà, “Đây là luật sư Tôn Bách Niên của phòng luật sư Quân Hợp, mấy năm nay, dù là việc công hay việc tư, cậu ấy cũng là người mẹ tín nhiệm nhất.”
Được giới thiệu, mọi người mới rõ ràng…
Trong giới luật, Quân Hợp vô cùng nổi tiếng. Mỗi luật sư trực thuộc đều là tinh anh trong giới, mà Tôn Bách Niên lại chính là chủ của văn phòng đó.
Mấy năm nay, ngoài việc giao tiếp với vài vị khách cũ ra, anh rất ít khi nhận vụ án mới. Anh làm việc ít, nhưng trong ngành, thanh danh vẫn nổi như cồn.
Người nhà họ Lê thay đổi vẻ mặt quá nhanh, Tôn Bách Niên chẳng buồn để ý. Anh cúi đầu nhìn Lê Diệp đang ngồi trên xe lăn và nói, “Trước khi bà Lê qua đời, bà đã ủy thác cho Quân Hợp soạn một bản di chúc, bà yêu cầu khi đầy đủ tất cả thành viên mới có thể công khai, trong đó có ghi rõ, phải có cháu gái của bà – cô Lê Diệp…”
Phản ứng của người nhà họ Lê hoàn toàn khác nhau. Vào thời điểm này, “di chúc” là hai chữ vô cùng nhạy cảm. Trong những ánh mắt nhìn Lê Diệp chòng chọc, có không ít mũi tên ngầm bắn ra.
“Toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện đều đã được ghi âm lại, sau này tôi sẽ giao cho ông Lê Thành Tường.” Tôn Bách Niên nhìn một lượt qua người nhà họ Lê, “Chính bà Lê đã xác nhận cô Lê Diệp thuộc trực hệ, như vậy hôm nay cô ấy tới tham dự lễ tang là hoàn toàn là hợp lý không?”
Nhìn chằm chằm vào vợ chồng Lê Minh Đông, Tôn Bách Niên vẫn giữ thái độ thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, “Ông Lê, bà Lê, hai người thấy thế nào?”
Tranh luận với luật sư chắc chắn không có kết quả tốt, sắc mặt của Lê Minh Đông và Từ Mạn đều rất khó coi, trong nhất thời, họ đều có chút cứng đờ.
Lê Thành Tường ra mặt làm dịu không khí, “Cậu Tôn, em trai và em dâu tôi lâu nay vẫn sống ở nước ngoài, không hiểu chuyện lý chuyện tình lắm…Nếu bà cụ đã nói thế rồi thì, Diệp Nhi, cháu lại đây đi, lại nhìn bà nội lần cuối.”
Lê Diệp không chần chừ, đi qua vợ chồng Lê Minh Đông đến thẳng chỗ quan tài thủy tinh.
Ngồi trên xe lăn, Lê Diệp lẳng lặng kề sát bà nội. Gương mặt hiền hậu kia, như thể chỉ đang say giấc, dáng vẻ của bà lúc này so với hình ảnh trong lòng cô vẫn giống nhau như đúc.
Cô không rơi lệ, cũng không khóc lóc, mà chỉ nghĩ, có lẽ cái chết không đáng sợ, chỉ là đến một nơi khác trước thôi. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ đi theo, mà ở nơi đó, họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không phải chia lìa.
Vạn lời nói không thể bày tỏ cho hết được, cô thầm nói câu lên đường bình an với bà, tháo chuỗi hạt trên cổ tay xuống, cuốn thành hai vòng rồi thả vào túi áo của bà.
Chương 22: Ánh mắt lạnh lùng
Tôn Bách Niên lẳng lặng đứng cạnh cô. Người đàn ông trời sinh cho khí chất mạnh mẽ lẫn trong ôn hòa, anh đứng bên, tựa như một thành lũy chắn cho Lê Diệp khỏi mọi ánh nhìn sắc nhọn, không để ai có thể xâm hại đến cô.
Điều duy nhất khiến Tôn Bách Niên không thể yên tâm được, chính là ánh mắt quá mức đáng sợ kia. Anh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông âm trầm đứng cách đó không xa.
Cậu hai của nhà họ Doãn, có ai mà không biết, thanh niên ưu tú, với nhà họ Lê thì quan hệ lại càng không hề đơn giản.
Lúc còn tại thế, bà cụ Lê vẫn luôn nhắc đến anh, chỉ tiếc Lê gia không có đứa con đứa cháu nào xuất sắc như anh, tiếc hôn sự giữa anh và Sơ Vũ, suýt chút nữa thì anh đã trở thành cháu rể nhà họ Lê rồi.
Trong phút bất chợt ánh mắt giao nhau, trong mắt đối phương dâng lên luồng khí lạnh. Tôn Bách Niên quay đi, ngoảnh mặt về phía Lê Diệp. Cô vẫn ngồi yên lặng, thân mình gầy gò đượm chút vị tịch liêu.
Tôn Bách Niên vỗ vỗ vai cô, cánh tay rắn chắc tràn đầy sức mạnh có khả năng trấn an người khác.
Lê Diệp ngẩng đầu, thoáng nhìn anh. Tuy không nói chuyện nhưng khóe miệng của cô hơi cong lên, không phải đang cười, mà chỉ là nói với anh rằng, cô không sao.
Tôn Bách Niên nhìn Lê Diệp, nhưng anh có cảm giác, ánh mắt như lưỡi kiếm kia càng sắc bén thêm vài phần.
***
Dâng hoa xong, làm bạn với bà nội suốt quãng đường cuối, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn mây trôi trên trời. Có lẽ bà nội đang ngồi trên một đám mây lên thiên đường.
Nghĩa trang quá mức yên tĩnh, Tôn Bách Niên đưa cô chậm rãi rời đi.
“Theo ý nguyện của bà cụ thì hiện giờ có thể công bố di chúc rồi, tôi sẽ sớm hẹn thời gian với phía gia đình họ, xác định xong thì tôi sẽ cử người đi đón cô.”
Lê Diệp không hể có biểu hiện chờ mong, “Không cần đâu, di chúc cứ để họ xem thôi là được rồi.”
Tôn Bách Niên nói, “Không phải lo, di chúc có hiệu lực pháp lý, bất luận ai nghi ngờ cũng không làm ảnh hưởng đến việc thi hành của nó.”
“Trong lòng bà nội, tôi vẫn là cháu gái bà, vậy là đủ rồi.” Ánh mắt của Lê Diệp vô cùng bình tĩnh, “Nếu di chúc có nhắc đến tôi, bất kể là cái gì, tôi đều từ bỏ.”
Tôn Bách Niên không hề tỏ ra ngạc nhiên, anh vẫn đẩy cô đi từ từ, “Không hỏi xem bà cụ để lại gì cho cô à?”
Lê Diệp chỉ lắc đầu, hoàn toàn im lặng.
Tôn Bách Niên không tiếp tục đề tài này, nhìn chằm chằm bánh xe đang lăn, ánh mắt thoáng chút vẻ tiếc nuối, “Cô Lê, tôi có một người bạn, cậu ấy là chủ nhiệm khoa xương của bệnh viện…”
Lê Diệp biết rõ anh muốn nói gì, liền mỉm cười chặn ngang, “Anh Tôn, chân của tôi hỏng rồi, tôi cũng đã có thể chấp nhận được rồi.”
Tôn Bách Niên nghe ra được thái độ của cô, nhưng cô còn trẻ, không nên tiêu cực như vậy.
“Anh Tôn.” Lê Diệp quay đầu nhìn người đàn ông cao ngất ở phía sau, có chút xấu hổ, “Có điều, tôi quả thật có chuyện này muốn nhờ anh…”
“Cô nói đi.” Tôn Bách Niên thoải mái đáp.
Ba chữ này khiến người khác luôn thấy cảm động. Cái tên của cô đã sớm trở thành một mớ nát tươm, hiện giờ bà nội đã ra đi, cô không còn là người nhà họ Lê nữa, giao thiệp với người ngoài, ngay cả việc họ khách sáo với cô cũng chẳng có lý do.
Nhưng Tôn Bách Niên vẫn như trước, vừa khách khí lại vừa chu đáo với cô.
Nghe xong chuyện về quán bánh bao, Tôn Bách Niên nói để nghiên cứu rồi sẽ nhanh chóng cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Đối với người khác, lời nói này chỉ là cho có, nhưng anh lại tuyên bố vô cùng trịnh trọng, cùng với thần thái thong dong trầm tĩnh, thật sự khiến người ta tuyệt đối tin tưởng.
Bà nội đã từng nói, Tôn Bách Niên là người đáng để phó thác tin cậy. Lê Diệp biết, mắt nhìn của bà không hề sai.