Chương 41: Máu lạnh như anh
Lê Diệp ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng có thói quen cúi đầu nhìn người khác, vì anh sẽ không đứng ở vị trí thấp hơn ai bao giờ.
Bóng đêm phủ xuống nặng nề, Hạ Tiểu Chước đã bị tạm giữ được gần một ngày.
Trong gió, giọng nói của Lê Diệp có chút mỏng manh, “Doãn Chính Đạc, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Anh nhíu mày, nhìn cánh tay của mình, “Chuyện cô ta làm rất giống anh cô ta, nên sẽ có kết cục y hệt.”
“Có gì thì anh nhằm vào tôi đi!” Lê Diệp có chút kích động, vì cô, Hạ Tùng Đào phải ngồi tù, nếu Hạ Tiểu Chước cũng xảy ra chuyện thì Lê Diệp cô không đáng được sống nữa.
“Nhằm vào cô?” Anh xùy một tiếng, “Cô cũng tự đề cao mình quá đấy.”
Lê Diệp trừng mắt nhìn anh, “Doãn Chính Đạc, anh không cần đuổi cùng giết tận, nhà họ Hạ không thù không oán với anh!”
“Không thù không oán?” Doãn Chính Đạc miễn cưỡng cười cười, nhìn cánh tay bị thương, “Không thù không oán cũng không sao, tôi nhìn bọn họ không vừa mắt, như thế đã đủ chưa?”
Cái mà anh gọi là lý do quả thực quá vô liêm sỉ, Lê Diệp nắm chặt tay, “Phải như thế nào thì anh mới chịu tha cho Tiểu Chước? Con bé mới hai mươi tuổi, nếu ngồi tù thì coi như chấm hết rồi!”
Ánh mắt anh thật trong nhưng cũng thật lạnh lùng, “À…nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Lê Diệp biết là anh có mục đích, nếu không thì lúc ở sân bay, anh đã chẳng gọi cú điện thoại kia, Tiểu Chước chỉ là người bị cô làm liên lụy thôi.
Tay tài xế ngồi trong xe ló ra, “Tổng giám đốc Doãn, sắp không kịp bữa tiệc rồi.”
Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ trên cổ tay, liếc cô một cái rồi định quay lại xe. Lê Diệp sợ một khi anh bỏ đi sẽ khó mà tìm lại được, vội vàng tóm lấy anh, “Doãn Chính Đạc, anh tha cho Tiểu Chước đi!”
Dường như vô cùng chán ghét cái động chạm của cô, Doãn Chính Đạc tỏ phản ứng rất lớn, vung tay hất cô ra.
Lê Diệp không chống được, cơ thể mất đi sự thăng bằng. Sức anh lớn, ngay lập tức hất cô ra xa.
Vốn đang ở ven đường, giờ Lê Diệp bị quẳng ra mặt đường.
Một chiếc xe lao nhanh đến, trong chớp mắt đã ở gần kề cô.
Bị ánh đèn xe rọi chói mắt, Lê Diệp ý thức được sự nguy hiểm, nhưng cơ thể tàn tật lại hoàn toàn cứng ngắc.
Ngay vào phút cô rơi vào cảnh nguy hiểm, cánh tay bỗng bị tóm lấy, rồi người đó dùng sức kéo cô sang ven đường.
Mấy tay bảo vệ kinh hãi, sự việc xảy ra đột ngột, không ai phản ứng kịp. Đợi chiếc xe kia phóng vèo đi, mọi người mới quay đầu lại nhìn cho rõ ràng…
Buông Lê Diệp ra, Doãn Chính Đạc đè lại vết thương trên cánh tay, tấm gạc thấm đầy máu tươi.
“Tổng giám đốc Doãn!” Ngay cả tài xế cũng lao xuống xe, “Chắc là miệng vết thương bị nứt ra rồi…mau lên xe đi, đến bệnh viện!”
Hẳn là rất đau đớn, Doãn Chính Đạc mím chặt môi, ngón tay nào cũng dính đầy máu.
Mấy tay bảo vệ quá sợ hãi, vội vàng chạy lại đỡ Doãn Chính Đạc lên xe. Viên tài xế cũng lên theo sau, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Lê Diệp, rồi đưa mắt nhìn một tay bảo vệ cạnh đó.
Tay bảo vệ là người tinh ý, sớm nhìn ra quan hệ không bình thường giữa Lê Diệp và ông chủ, đau dám lỗ mãng với cô.
Xe của Doãn Chính Đạc vừa đi, mấy người vội chạy lại đỡ Lê Diệp lên xe lăn. Không có sự hoảng hốt, Lê Diệp chỉ cảm thấy cổ tay rất đau.
Cúi đầu nhìn, bên trên vẫn còn dấu tay xanh tím do bị anh tóm lấy.
Thử co lại, xương cốt cũng đau vô cùng.
Mở lòng bàn tay ra, cô mới phát hiện tay mình vấy đầy máu.
Vừa rồi…
Cô bị anh tóm lấy, trong lúc rối loạn chắc bàn tay vừa hay chạm phải vết thương của anh.
Mấp máy môi, Lê Diệp cầm lấy bàn tay mình.
Chương 42: Tống tôi vào tù
Bệnh viện.
Cởi trần nằm trên giường, Doãn Chính Đạc nâng cánh tay cho bác sĩ xử lý vết thương. Miệng vết thương phải khâu, giờ lại phải khâu lần nữa.
Trông đám da thịt rúm ró thật khó coi, anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, khi khâu xong, Doãn Chính Đạc nằm đó chốc lát đã buồn ngủ.
Cô y tá đến bôi thuốc và băng bó, không kiềm chế được phải nhìn anh thêm mấy cái nữa. Không bàn đến dáng vẻ, ngay cả những đường cong cơ thể cũng anh tuấn đến vậy. Da thịt dưới bàn tay thật đàn hồi, dáng người vô cùng rắn chắc, người đàn ông này đúng là khiến người ta không muốn rời ánh mắt đi.
Vết thương của anh không hề nhẹ, vũ khí đâm vào cánh tay phải, còn xuyên qua khuỷu tay, trong một thời gian ngắn có thể cánh tay không cử động linh hoạt được.
Quấn băng gạc, cô y tá chợt phát hiện ra bên cánh tay trái của anh có một hình xăm. Vì nó ở phía sườn trong, nếu anh không giang tay ra thì không thể phát hiện ra được.
Có chút tò mò, cô y tá cúi đầu nhìn, loáng thoáng là hình gì đó. Bất chợt cửa bị mở ra.
Cô y tá vội đứng thẳng dậy, quay đầu lại thì thấy người vừa đến là lái xe đưa Doãn Chính Đạc tới.
Viên tài xế bước tới, nhẹ giọng hỏi, “Thế nào, bị rách có nghiêm trọng không?”
Y tá trả lời, “Đã xử lý ổn cả rồi…miệng vết thương hơi nhiễm trùng, sau này phải hết sức chú ý, tuyệt đối đừng làm hoạt động mạnh nữa. Hiện giờ anh ấy hơi sốt, một lát nữa tôi sẽ lại đến đo nhiệt độ cơ thể.”
Lời vừa nói xong thì Doãn Chính Đạc mở mắt, tóm chăn đắp lên nửa người trên rồi nhìn tài xế, “Đừng lắm lời để người khác biết.”
Tài xế gật đầu, nói quanh co, “Tổng giám đốc Doãn…”
Doãn Chính Đạc nhíu mày, đưa mắt nhìn theo tài xế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Lê Diệp ngồi trên xe lăn, đang ở ngoài cửa nhìn anh.
“Vừa rồi…cô Diệp cũng bị thương, bảo vệ đưa cô ấy đến kiểm tra.”
Doãn Chính Đạc không tâm, nhìn đồng hồ. Muộn quá rồi, bữa tiệc muốn dự chỉ có thể từ bỏ.
Trên tay vẫn còn kim truyền thuốc hạ sốt, trong lúc nhất thời anh không thể đi được. Nhìn về phía kia, tâm trạng của anh có vẻ không tốt lắm.
Tài xê thấy Lê Diệp lăn xe tiến vào liền giơ tay với y tá, hai người cùng ra ngoài.
Lúc đóng cửa, tài xế nhìn Lê Diệp, đinh nói gì đó lại thôi.
Anh ta biết quan hệ giữa hai người rất căng thẳng, Doãn Chính Đạc vừa bị thương, nếu có xung đột gì đó, ngộ nhỡ Lê Diệp làm ra hành vi quá khích…
Nhưng nghĩ lại, cô là người tàn tật, chẳng có lực công kích.
Huống hồ…
Nhìn Doãn Chính Đạc đang khép hờ mắt nghỉ ngơi, người khác còn không hiểu vị thiếu gia này chứ tài xế theo anh nhiều năm lại hiểu rất rõ.
Ngoài mặt thì không chút gợn sóng, nhưng nước cờ trong lòng thì lại rất rõ ràng. Người được gọi là có thể hại anh còn chưa sinh ra, trừ phi, là chính anh tự nguyện.
***
Đóng cửa lại, phòng bệnh thật yên tĩnh. Doãn Chính Đạc nhắm mắt nghỉ ngơi, coi Lê Diệp như không khí.
Lê Diệp tựa vào cánh cửa. Vừa rồi ngã sấp xuống đất, đầu gối trầy một mảng da, thái độ của mấy tay bảo vệ hoàn toàn khác trước, nhanh nhẹn, tươi cười đưa cô đến bệnh viện.
Lê Diệp không phải người yếu đuối, xây xát nhỏ chẳng đáng nói, cô chỉ muốn đến tìm Doãn Chính Đạc để nói cho rõ ràng, Tiểu Chước có thể yên ổn ra ngoài ra không, hoàn toàn nhờ vào một câu nói của anh.
Ngồi một lát, thấy anh không có ý định dậy, Lê Diệp đi về phía trước gọi anh, “Doãn Chính Đạc, , xin anh tha cho Tiểu Chước đi, nếu anh muốn tìm người trút giận thì tống tôi vào tù đi.”
Đôi mày nhíu lại vẻ mất kiên nhẫn, Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, vùi mặt vào gối.