Năm ngày sau, ánh ban mai vừa hé, chim hót hoa thơm.
Bóng dáng Lý Phong Kỷ xuất hiện ở Bạch Vân Phong. Hắn lẳng lặng đứng ở đó, hơi thở đều đều, bản thân như đã dung hòa vào tự nhiên.
Lúc này…
Trương gia gia và Quế Viên đã được Lý Phong Kỷ sắp xếp ở lại trong trấn nhỏ dưới chân núi Kiếm Tông. Cuộc sống an nhàn ở trong trấn đã đủ để họ sống hạnh phúc rồi.
Khoảnh khắc tộc trưởng Lý tộc đuổi Lý Phong Kỷ ra khỏi tộc, hắn đã hoàn toàn không còn chút liên hệ gì với Lý tộc nữa rồi. Suy nghĩ một đêm, hắn đã nghĩ thông chuyện đó, không còn tức giận nữa.
Người luyện võ coi trọng tâm cảnh, người không có chuyện gì buồn bực, không có chuyện gì phải bận tâm mới có thể tu luyện được tâm cảnh cao nhất.
Sự kì diệu của Băng Tâm Quyết khiến Lý Phong Kỷ dễ dàng luyện đến cảnh giới cao nhất của tu luyện tâm cảnh.
Hơi thở của hắn dung hòa vào gió tự nhiên.
Máu chảy trong cơ thể hắn như trăm nghìn con sông cuồn cuộn không ngừng.
Dưới chân hắn là đất đai vững chãi.
…
Lý Phong Kỷ từ từ vung trường kiếm lên.
Từ chậm đến nhanh, càng lúc càng nhanh.
Bóng kiếm chồng chéo, khó phân thật giả.
Gần như chỉ trong tích tắc, Lý Phong Kỷ đã vung trên trăm kiếm. Trong trăm kiếm đó, các chiêu thức đều là lặp lại, đâm, đẩy, móc… thay đổi khác nhau.
Dưới kiếm sinh ra gió, gió mạnh thổi bay cỏ.
Lý Phong Kỷ không biết gì cả, vẫn đang luyện kiếm, tốc độ rất nhanh, nhanh đến đáng sợ.
Một tia sáng chợt xuất hiện trong tim hắn.
Nó xuất hiện rất tự nhiên, rất bình thản, rất hiển nhiên, như là đói muốn ăn cơm, mệt muốn đi ngủ.
Tia sáng này cho Lý Phong Kỷ cảm giác rất quan thuộc. Trong trận ác chiến gặp gỡ Độc Tam Nương, trong lòng hắn cũng lóe lên tia sáng, khiến kiếm trong tay hắn lợi hại hơn, đáng sợ hơn.
Theo tia sáng đó, Lý Phong Kỷ chém ra một kiếm, như là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Kiếm khí lập tức bùng nổ, dập nát cỏ xanh xung quanh, chém chết toàn bộ đám bướm và ruồi đang bay lượn. Kiếm khí ngang dọc, đi từ gần đến xa.
Lý Phong Kỷ dừng bước, suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
Một kiếm vừa rồi gần như rút cạn toàn bộ nội lực trong cơ thể hắn. Lúc này hắn rất yếu ớt.
Có điều, ánh mắt Lý Phong Kỷ lại sáng bừng lên. Tia sáng kia dường như đã in vào trong lòng hắn, chỉ cần thời cơ đến, nó sẽ xông ra. Hắn vung kiếm theo tia sáng đó, uy lực chắc chắn không thể khinh thường.
Lý Phong Kỷ tự tin, chỉ cần hắn luyện tập nhiều hơn, hắn sẽ có thể nắm chắc kiếm chiêu trong tay.
Lý Phong Kỷ đứng lẳng lặng, tự hỏi rốt cuộc tia sáng kia được sinh ra thế nào?
Hắn đã đọc gần hết các sách có liên quan đến kiếm pháp trong tàng thư các của Kiếm Tông rồi. Trong vòng hai năm, Lý Phong Kỷ đã hiểu được toàn bộ những kiếm chiêu đó, dù hắn không thể đột phá Võ Sư Cảnh nên không thể nào tu luyện ra nội lực, nhưng hắn đã dùng phương thức yếu nhất, đơn giản nhất để luyện những kiếm chiêu đó.
Người ta nói văn chương tới rất tự nhiên, có kĩ năng thì ngẫu nhiên viết được.
Vậy kiếm pháp thì sao?
Từ xưa tới nay, cứ hễ là những thánh nhân luyện ra được kiếm siêu phàm, có ai không phải người ngộ kiếm, luyện kiếm đến say mê.
Mặc dù Lý Phong Kỷ không say mê, nhưng thực tế không thể không khiến hắn đi cảm ngộ, đi luyện kiếm.
Thừng cưa gỗ đứt, nước chảy đá mòn, ý là có công mài sắt có ngày nên kim.
Hai năm qua, Lý Phong Kỷ đã tích lũy quá nhiều.
Một ngày đột phá, cái kim được mài ra từ cục sắt chính là sự giúp đỡ lớn nhất.
Nước chảy thành sông cũng là như thế!
Xếp bằng ngồi dưới đất, Lý Phong Kỷ bắt đầu tu luyện Phạm Thiên Phù Đồ Quyết. Có Ôn Mạch Đan trợ giúp, hắn có thể to gan, yên tâm tu luyện.
Tuy nhiên, Lý Phong Kỷ đang ở Võ Sư Cảnh, chỉ có thể từ từ rèn luyện kinh mạch, khiến kinh mạch ngày càng mạnh mẽ hơn. Trong kinh mạch của hắn chỉ có một số ít nội lực nên không thể nào giống như võ giả Hậu Thiên, cơ thể như một cái lò luyện to lớn, có thể tích trữ nội lực, khi chiến đấu, đã không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì sẽ là khí thế kinh người.
Huống chi nội lực mà Phạm Thiên Phù Đồ Quyết luyện hóa rất cuồng bạo, uy lực cực lớn, Lý Phong Kỷ càng không thể nào khinh thường. Nguyên khí xung quanh lại lần nữa tích tụ, tiến vào cơ thể hắn, nội lực chậm rãi xuất hiện.
Lúc mặt trời lặn, Lý Phong Kỷ mở hai mắt ra, phun ra một ngụm khí đục. Hắn nhảy lên, cơ thể truyền ra tiếng xương răng rắc, cả người thoải mái.
“Hừm, nguyên khí ở Bạch Vân Phong hơi yếu, đã không theo kịp tốc độ tu luyện của ta nữa rồi, nếu muốn tăng tốc độ tu luyện, chỉ có thể tìm chỗ khác thôi.”
Lý Phong Kỹ nhanh chóng nghĩ cách trong lòng, bây giờ hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để tăng thực lực của mình lên.
“Ngày mai đến Thiên Bộc Phong… Nồng độ nguyên khí ở đó còn hơn cả Cự Thần Phong, tu luyện sẽ tốt hơn.”
Nghĩ xong kế hoạch tu luyện, Lý Phong Kỷ lên đường về túc xá.
Hắn đi chậm rãi.
Khi sắp đến túc xá, một người chặn đường hắn lại.
Là Độc Cô Thần.
Gã chưa nói năng gì đã ra tay. Trong nháy mắt, gã đã vung kiếm. Kiếm thức rất nhẹ nhàng, như ống tay áo bay bay của tiên nữ trên trời, tự nhiên lại xinh đẹp.
Sắc mặt Lý Phong Kỷ hơi thay đổi, trường kiếm rung lên, giơ kiếm chặn lại.
Ngay sau đó, trường kiếm run rẩy, lực đạo nặng nề truyền tới.
Lý Phong Kỷ mỉm cười chế giễu, dùng hết lực lượng, cầm kiếm gọt thẳng xuống.
Độc Cô Thần giơ kiếm trong tay lên, tiếp chiêu thức của Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ nhích người, kiếm trong tay chém ngang ra với tốc độ rất nhanh.
Leng keng!
Tia lửa văng khắp nơi.
Lý Phong Kỷ dùng phương thức đơn giản lại thô bạo nhất là chém để tấn công Độc Cô Thần.
Đây là chiêu kiếm pháp đơn giản nhất mà Lý Phong Kỷ từng học, nghe nói là một vị kiếm khách lấy cảm hứng từ cảnh tiều phu đốn củi.
Kiếm chiêu coi trọng nhanh và mạnh.
Kẻ địch không chết thì không ngừng tay.
Liên miên dai dẳng, tấn công mạnh mẽ.
Độc Cô Thần muốn đánh trả, nhưng chỉ là mơ mộng. Tốc độ tấn công của Lý Phong Kỷ quá nhanh, gã căn bản không có thời gian trả đòn. Nếu gã thu trường kiếm trước người lại, kiếm của Lý Phong Kỳ sẽ chém vào người gã không chút lưu tình.
Bời vì Độc Cô Thần rất kiêu ngạo, cũng rất ngông cuồng.
Thế nên, gã khinh thường việc lấy thế đè người, mà tu vi của gã cũng ngang với Lý Phong Kỷ.
Thế nên, gã không cần dùng nội lực để đánh trả.
Thế nên, Lý Phong Kỷ tấn công, Độc Cô Thần chỉ có thể liên tục lùi lại.
Tiều phu vung cao trăm nghìn búa, có thể chém đứt cây to che trời. Vậy thì kiếm khách chém trăm nghìn kiếm, có thể giết địch được hay không?
Câu trả lời là không thể.
Con người sẽ có lúc kiệt sức.
Tiều phu chém một cây to bằng miệng chén chỉ mất một lát, nhưng chém một cây cao chọc trời thì cần cả nửa ngày, cũng cần nghỉ ngơi.
Không biết đã chém ra bao nhiêu kiếm, Lý Phong Kỷ cũng thấy cánh tay mình bắt đầu đau nhức rồi.
Tốc độ ra chiêu của hắn đã chậm lại.
Độc Cô Thần lập tức đánh ra một kiếm, lực đạo mạnh mẽ đánh Lý Phong Kỷ lui năm bước.
“Dừng lại!”
Độc Cô Thần gần như là gào thét.
Nếu gã không có thực lực cao hơn Lý Phong Kỷ, e là bây giờ đã đổ máu rồi.
Chương 22: Trời mới biết
Đối mặt với tiếng gào thét đột ngột của Độc Cô Thần, Lý Phong Kỷ có chút không hiểu, hình như người ra tay trước là gã mà.
“Đúng là tên điên!” Độc Cô Thần nói.
Lý Phong Kỷ nhìn gã, đề phòng hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Độc Cô Thần nhìn chằm chằm Lý Phong Kỷ, lộ ra chút tức giận: “Ta vốn định thử chút huyền diệu của kiếm chiêu của ngươi, không ngờ ngươi lại dùng chiêu đó, hơn nữa còn tấn công liên tục như một kẻ điên… Nếu không phải tu vi của ngươi thấp hơn ta thì chắc là ta đã chết dưới kiếm của ngươi rồi.”
Ký Phong Kỷ khẽ cười, giọng nói hòa hoãn lại: “Xin lỗi… Ta cho rằng ngươi muốn hại ta.”
“Vờ vĩnh… Nhưng cũng không thể không nói, chiêu vừa rồi đúng là đã khắc chế ta, nếu không phải ngươi không đánh tiếp được nữa thì ta không thể nào thoát thân.” Độc Cô Thần nhẹ giọng nói.
Nụ cười trên mặt Lý Phong Kỷ biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Nếu ngươi muốn, ngươi nhất định làm được.”
Vẻ mặt Độc Cô Thần hơi cứng lại, rồi chợt cười lớn: “Độc Cô Thần ta không làm chuyện như vậy.”
Lý Phong Kỷ bất đắc dĩ nhún vai, không nói gì.
Độc Cô Thần nhìn vào trường kiếm trong tay Lý Phong Kỷ, vẫn còn nguyên vẹn như cũ. Sau đó, gã lại nhìn kiếm trên tay mình, trường kiếm vẫn sáng ngời, mũi kiếm vẫn rất sắc bén, nhưng mà… giữa mũi kiếm đã xuất hiện một vết lõm rất nhỏ, không dễ thấy.
Sắc mặt Độc Cô Thần chợt thay đổi.
Một lát sau, gã từ từ nói một câu: “Kiếm trong tay ngươi không đơn giản!”
Lý Phong Kỷ nhìn trường kiếm trong tay mình, nó vẫn sắc bén như cũ, thậm chí cả hoa văn cổ xưa trên thân kiếm cũng không chút hư hỏng.
Độc Cô Thần là người thứ hai khen kiếm trong tay mình. Người đầu tiên là Triệu Khôn Hào.
Hai người này không thân thiết gì với Lý Phong Kỷ cả, gần như không có qua lại với nhau, nói là bèo nước gặp nhau cũng không quá.
Có điều…
Lý Phong Kỷ rất khó nhìn ra kiếm của mình có gì đặc biệt, ngoài sắc bén thì cũng chỉ có cứng rắn thôi.
Vẻ mặt Độc Cô Thần hiện ra chút giễu cợt.
“Thân Đồ Phong từng được người ta gọi là Kiếm Trung Quỷ Tài. Năm hai mươi tám tuổi, y ở Hậu Thiên Viên Mãn Cảnh chém chết võ giả Tiên Thiên. Dùng đầu óc của ngươi nghĩ xem, kiếm mà y để lại cho ngươi có thể là vật tầm thường không?” Độc Cô Thần khinh thường nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu như có điều suy nghĩ.
Độc Cô Thần nhìn kiếm trong tay Lý Phong Kỷ, nói tiếp: “Bây giờ ta cũng không nhìn thấu thanh kiếm này, nhưng ta dám khẳng định, không mấy thanh kiếm có thể chém kiếm của ta thành thế này, trừ phi là…”
Như nghĩ tới điều gì đó, Độc Cô Thần bỗng im bặt.
“Trừ phi là cái gì?” Lý Phong Kỷ hỏi dồn.
“Kiếm trong tay ngươi là một trong mười đại danh kiếm!” Độc Cô Thần gằn từng chữ, vẻ mặt vừa trở nên nghiêm túc.
“Mười đại danh kiếm hả?” Lý Phong Kỷ cũng thầm giật mình.
“Đại tông sư đúc kiếm Âu Dương Dã Tử tốn bảy bảy bốn chín ngày mới đúc được Ngạo Thiên kiếm trong tay ta… Ông ấy từng nói với ta, nếu không phải là mười đại danh kiếm thì không có kiếm nào làm hỏng được kiếm trong tay ta.”
Độc Cô Thần bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn sóng trào.
“Không thể nào nhỉ?” Lý Phong Kỷ hơi do dự.
Truyền thuyết về mười đại danh kiếm vẫn luôn được lưu truyền. Nghe nói mười đại danh kiếm được một người đúc ra, hơn nữa cả mười thanh kiếm đều được đúc bằng sinh cơ… Nghe đồn ai lấy được mười đại danh kiếm thì có thể quân lâm thiên hạ, không ai địch nổi.
Độc Cô Thần lại nói: “Ngươi biết người đúc kiếm có cảnh giới gì không?”
Lý Phong Kỷ lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Độc Cô Thần hít sâu một hơi, nói: “Nghe nói, tu vi của người đúc kiếm đã vượt qua Tông Sư Cảnh, tiến vào cảnh giới trong truyền thuyết, tuổi thọ gần năm trăm tuổi, nhưng đã dùng mười năm để đúc mười thanh kiếm, cuối cùng lại bỏ mình.”
Lý Phong Kỷ hơi thổn thức.
“Nghe nói, mười thanh kiếm này được đúc thành cùng một lúc trong vòng mười năm, khi lò đúc kiếm được mở ra, cả mười thanh kiếm xông thẳng lên trời. Trong trời đất, nhật nguyệt không ánh sáng, vạn kiếm yên lặng… Sau đó, mười thanh kiếm bay đi bốn phương tám hướng, không biết tung tích, còn người đúc kiếm lại liên tục cười to, tuyên bố mình đã đúc được thanh kiếm mạnh nhất, rồi vui vẻ mỉm cười đi xuống cửu tuyền.”
Độc Cô Thần từ từ bổ sung.
“Sao mười thanh kiếm đó lại bay đi?” Lý Phong Kỷ hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình.
“Khi vị đúc kiếm sư kia đúc kiếm, đã dung nhập khí cơ của mình vào kiếm. Khí chính là vận mệnh của võ giả, có mệnh nên kiếm thông linh tính, tự chọn chủ nhân.” Độc Cô Thần nhẹ giọng nói.
Lý Phong Kỷ lại giật mình. Hắn nhớ khi hắn nhận lấy kiếm từ trong tay Thân Đồ Phong, rõ ràng hắn đã cảm nhận được chút tình cảm phức tạp, có quyến luyến, có khó chịu…
“Chẳng lẽ đây thật sự là một trong mười đại danh kiếm hay sao?” Lý Phong Kỷ nói thầm trong lòng.
“Ngạc nhiên lắm đúng không? Ngươi rất may mắn!”
Thấy Lý Phong Kỷ không nói gì, Độc Cô Thần nói.
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói với Độc Cô Thần: “Ngươi biết rất nhiều, nhưng dù sao truyền thuyết cũng là truyền thuyết thôi, có đôi khi không đáng cân nhắc.”
Độc Cô Thần ngạo nghễ lắc đầu: “Nói với ngươi này, truyền thuyết là thật sự tồn tại. Trong đế quốc có người tên Đường Hoàng, tự xưng là Kiếm Hoàng, trong tay hắn có một thanh kiếm, tên Khô Tịch, chính là một trong mười đại danh kiếm. Năm đó, vì thanh kiếm này, tay Đường Hoàng đã dính không ít máu tươi. Bây giờ vẫn còn rất nhiều người giang hồ nhòm ngó Khô Tịch, nếu không phải do Đường Hoàng ít giao du bên ngoài, e là mỗi ngày đều bị hiệp khách giang hồ đuổi giết.”
“Có sức hấp dẫn lớn thế sao?” Lý Phong Kỷ chợt hỏi.
Độc Cô Thần gật đầu, nói: “Ngươi nghĩ sao? Mười đại danh kiếm, có một thanh là có thể tiếu ngạo quần hùng thiên hạ, độc bộ võ lâm, có ai không muốn có chứ?”
Lý Phong Kỷ gật đầu: “Nói như vậy, hiện giờ ta đang đùa với lửa, sơ sẩy là sẽ kéo tới tai họa vô cùng tận.”
Độc Cô Thần khẽ cười.
“Ta có nên giấu kiếm đi không?” Lý Phong Kỷ nói tiếp.
Độc Cô Thần chợt thay đổi sắc mặt, định nói gì đó, thì lại nghe một câu nói từ Lý Phong Kỷ.
“Mà cũng không cần, dù sao cũng không ai nhận ra.”
Độc Cô Thần hơi buồn bực nhìn Lý Phong Kỷ như nhìn một tên quái vật.
Trên mặt Lý Phong Kỷ mang ý cười thản nhiên: “Ta muốn biết tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với mọi thứ của ta.”
Độc Cô Thần nói: “Ta nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin.”
Lý Phong Kỷ cười nói: “Nói đi, không chừng ta sẽ tin đấy.”
Độc Cô Thần nói: “Cuộc sống không có đối thủ rất cô đơn, ta cảm thấy ngươi có năng lực, cũng đủ tư cách làm đối thủ của ta.”
Vẻ mặt Lý Phong Kỷ cứng đờ, nhưng rất nhanh hắn đã nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Chuyện này khó lắm đây… Ta không muốn làm đối thủ với loại người như ngươi.”
Độc Cô Thần cười nói: “Đúng là khó thật, rất nhiều người đã chết dưới kiếm của đối thủ rồi.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, không nói tiếp nữa.
Bầu không khí giữa hai người hơi ngột ngạt.
Một lát sau, Lý Phong Kỷ nói: “Tại sao ta có thể trở thành đối thủ của ngươi?”
Vẻ mặt Độc Cô Thần trở nên nghiêm túc, nói: “Cảm giác.”
Cảm giác, rất khó nói cho rõ được.
Tuy nhiên, Lý Phong Kỷ vẫn tin lời Độc Cô Thần, không vì lí do gì khác, chỉ vì đó là lời Độc Cô Thần nói. Gã sẽ không nói dối, cũng xem thường nói dối.
Lý Phong Kỷ bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ nói: “Không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.”
Độc Cô Thần chỉ lên trời, nói: “Trời mới biết.”
Lý Phong Kỷ cười, bất đắc dĩ gật đầu.
Chương 23: Dốc sức
Xem ra có lúc “trời mới biết” cũng là một câu trả lời hay.
Cuộc nói chuyện của hai người lại rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Lần này Độc Cô Thần là người phá vỡ sự im lặng trước tiên.
“Ta cảm thấy ngươi cứ vùi đầu khổ luyện như thế không hiệu quả lắm. Ta nghĩ phương thức tu luyện tốt nhất là chiến đấu. Ngươi thấy đúng không?”
Độc Cô Thần dè dặt hỏi, dù sao đó chỉ là quan điểm của gã thôi, không có nghĩa là Lý Phong Kỷ sẽ tán thành. Gã cho rằng quan điểm của Lý Phong Kỷ có lẽ rất kì lạ, rất khác mình.
Lý Phong Kỷ nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Ngươi nói rất có lý, nhưng mà….”
Độc Cô Thần cắt lời Lý Phong Kỷ: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà phương thức ngươi nói không thích hợp với ta.” Lý Phong Kỷ nhẹ giọng nói.
“Ít nhất là không thích hợp với ta bây giờ.” Có lẽ phát hiện lời mình nói có sơ hở, hắn bổ sung thêm.
“Tại sao?” Độc Cô Thần không hiểu.
“Mặc dù ta có sự lĩnh ngộ rất lớn đối với kiếm chiêu, nhưng thực lực của ta vẫn còn rất yếu. Giống như một đứa trẻ siêu thông minh, cho dù nó có thông minh đến mức nào, linh hoạt đến mức nào, thì so với các vị già dặn kinh nghiệm, nó vẫn còn có quá ít từng trải. Bây giờ ở trong Kiếm Tông, không có mấy người yếu hơn ta, ta tìm người so kiếm chẳng phải tự rước lấy nhục hay sao?” Lý Phong Kỷ cười nói, giọng rất ung dung.
Độc Cô Thần gật đầu, nói: “Nói rất có lý, nhưng sau này ta tìm ngươi so kiếm, ngươi cũng đừng từ chối, ta không quen bị từ chối.”
Lý Phong Kỷ mỉm cười, nói: “Ta chờ ngươi, lúc nào cũng được.”
Nghe được câu trả lời mình muốn, Độc Cô Thần nói được, chắp tay với Lý Phong Kỷ rồi xoay người rời đi.
Lý Phong Kỷ mỉm cười, đi vào túc xá.
…
Sáng sớm, ở Thiên Bộc Phong.
Một thác nước rộng trăm trượng như rơi xuống từ chín tầng mây, phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc. Nước văng tung tóe khắp nơi, được ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng bảy màu.
Lý Phong Kỷ đứng lẳng lặng, để mặt không khí ướt át làm ướt quần áo mình.
Thiên Bộc Phong ở trung tâm đại trận của Kiếm Tông, nguyên khí đậm đà hơn Bạch Vân Phong không chỉ mấy lần, rất nhiều đệ tử Kiếm Tông đều đến đây tu luyện. Tuy nhiên, Lý Phong Kỷ đến sau, những nơi tu luyện yên tĩnh đã bị người ta giành mất, hắn chỉ có thể đi đến hồ nước dưới thác thôi.
Đối với những người khác, dòng thác không ngừng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc nên không thể nào chịu được, không có cách nào tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng Lý Phong Kỷ lại có thể.
Sự kì diệu của Băng Tâm Quyết giúp hắn có thể tiến vào trạng thái tu luyện cao nhất bất cứ lúc nào.
Lý Phong Kỷ tìm một nơi yên tĩnh, xếp bằng ngồi dưới đất.
Nhanh chóng đánh ra vài dấu tai, âm thanh chói tai kia trở nên rất xa xôi, từ từ biến mất.
Nguyên khí điên cuồng tràn vào cơ thể, trôi nổi trong kinh mạch, nội lực cuồng bạo đánh vào kinh mạch, vẻ mặt Lý Phong Kỷ thay đổi.
Phạm Thiên Phù Đồ Quyết thật sự rất bá đạo, độ dày của nguyên khí tăng lên, nội lực tu luyện ra cũng như thuyền dâng theo nước, trở nên mãnh liệt.
Lý Phong Kỷ ăn một viên Ôn Mạch Đan rồi bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Trong cơ thể hắn như có một con mãnh thú hồng hoang bị nhốt lại, đang nổi giận, điên cuồng phá hủy kinh mạch trong cơ thể hắn.
Tác dụng của Ôn Mạch Đan được thể hiện.
Một dòng nước nho nhỏ từ từ chảy trong kinh mạch, liên tục chữa trị, làm dịu kinh mạch bị tổn thương.
Phá hư, làm dịu, chữa trị.
Lại phá hư, lại làm dịu, lại chữa trị.
Lý Phong Kỷ tu luyện vừa đơn giản vừa đau khổ. Cơn đau khiến mặt hắn hơi nhăn nhó, mồ hôi liên tục rơi xuống, quần áo sau lưng cũng bị mồ hôi làm ướt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Cuối cùng, Lý Phong Kỷ cảm thấy mình đã tu luyện hết năng lực chịu đựng. Hắn ăn mấy viên Ôn Mạch Đan, dược lực nhanh chóng hòa tan, chữa trị, làm dịu kinh mạch.
Phù!
Lý Phong Kỷ thở ra một hơi, nhảy dựng lên.
“Nguyên khí nhiều tu luyện sẽ khác, thảo nào vô số đệ tử muốn đâm đầu vào kiếm mộ để tu luyện.”
Lý Phong Kỷ mỉm cười, hôm nay tu luyện đã thu hoạch được không chỉ gấp mấy lần những ngày qua, mà còn khiến hắn tự tin hơn.
Bây giờ hắn chỉ cần đột phá Võ Sư cảnh, tiến vào Hậu Thiên cảnh, thì Phạm Thiên Phù Đồ Quyết mới có thể phát huy tác dụng thật sự.
Có trường kiếm trong tay, Lý Phong Kỷ bắt đầu luyện kiếm.
Chiêu thức được in sâu trong đầu, cứ tùy tiện mà dùng, các chiêu thức trông rất rối loạn, không có chút vẻ đẹp nào, nhưng nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, dù chiêu thức của hắn nhìn rất loạn, rất đơn giản, nhưng lại không thể khinh thường, mỗi một chiêu thức đều có vẻ rất kì diệu.
Một ngày nhanh chóng kết thúc.
Lý Phong Kỷ cũng kết thúc tu luyện bằng một thân mồ hôi.
Quay về túc xá, hắn tắm nước nóng cho khỏe rồi nhanh chóng tiến vào giấc mộng.
Mười lăm ngày tiếp theo, ngoài ăn cơm, ngủ, mua Ôn Mạch Đan, thời gian còn lại, Lý Phong Kỷ luôn điên cuồng tu luyện.
Kinh mạch vốn yếu ớt nhỏ nhoi đã trở nên bền chắc, to lớn, dễ dàng tiếp nhận được sự đánh sâu vào của nội lực cuồng bạo.
Tất cả đều đang phát triển theo phương hướng tốt hơn.
Lúc này, Lý Phong Kỷ xem lịch rồi mỉm cười. Mới đây đã hết tháng sáu, nghĩa là kì thi tháng lại đến rồi.
Kiếm Tông luôn đề xướng các đệ tử so tài, chiến đấu với nhau, vừa có thể để các đệ tử dùng những gì học được, tôi luyện võ học trong khi chiến đấu, vừa có thể tăng cao tính cạnh tranh giữa các kệ tử, tránh cho họ tự cao tự đại, theo đuổi đỉnh cao võ học.
Mấy trăm năm qua, Kiếm Tông đã có nhiều thay đổi. Họ đã đổi tông chủ, đổi trưởng lão, đổi đệ tử, thậm chí cổng sơn môn cũng đổi nhiều lần, nhưng chế độ thi tháng lại chưa từng thay đổi, thậm chí trước nay đều chưa từng nghĩ phải thay đổi.
Có thể lựa chọn từ bỏ hoặc tham gia thi tháng.
Từ bỏ có nghĩa là ngươi yếu, không có can đảm chiến đấu.
Thế nên, trước nay Lý Phong Kỷ chưa từng từ bỏ chiến đấu.
Có điều, trong kì thi tháng hai năm qua, hắn chưa từng đánh thắng được ai, phải gánh cái danh vô dụng suốt hai năm dài.
Một nụ cười tự giễu hiện ra trên mặt Lý Phong Kỷ.
“Lần này cũng nên làm chút chuyện rồi.”
Lý Phong Kỷ cẩn thận lau sạch trường kiếm, mặc quần áo sạch sẽ ngay ngắn, đi về phía sân tỉ võ.
Yên lặng là để ẩn nấp.
Ẩn nấp là để bùng nổ.
Bùng nổ là vì cái gì chứ?
Lý Phong Kỷ không nghĩ quá phức tạp, sự bùng nổ của hắn chỉ là để xóa cái danh vô dụng của mình, khiến đám người từng giễu cợt mình phải nhìn mình bằng ánh mắt khác thôi.
Con người… đôi khi cũng cần phải dốc sức chứng minh mình.
Cầm kiếm, xoay người.
Bước chân của Lý Phong Kỷ vô cùng kiên quyết, không hề sợ hãi.
Chương 24: Ngoài ý muốn (1)
Sân đấu võ.
Người với người luôn tồn tại rất nhiều liên hệ khó hiểu. Đôi khi ngươi rất sợ hãi, rất không muốn gặp một người nào đó, thì trời cao lại cứ thích trêu đùa ngươi, sẽ cho các ngươi gặp nhau. Lâm Vũ chính là một ví dụ điển hình.
Lý Phong Kỷ bình tĩnh nhìn Lâm Vũ đang đứng thẳng người trước mặt mình, nói: “Ra chiêu đi!”
Lâm Vũ nhìn Lý Phong Kỷ với vẻ mặt là lạ, trong mắt hiện lên vẻ giãy giụa. Lần trước gã thua trong trận chiến với Lý Phong Kỷ. Tuy rằng có không đến năm người biết chuyện này, nhưng nó lại như một cây gai đâm sâu vào trong lòng Lâm Vũ.
Cây gai này đâm rất sâu, rất đau.
Cách duy nhất để rút cây gai ra là phải đánh thắng được Lý Phong Kỷ.
Có điều, ngay giờ phút này, Lâm Vũ đứng thẳng trước mặt Lý Phong Kỷ, lại bắt đầu dao động… Bởi vì gã không nắm chắc có thể thắng được Lý Phong Kỷ.
Vẻ mặt bình tĩnh của Lý Phong Kỷ khiến trong lòng Lâm Vũ dao động lớn hơn nữa.
Lâm Vũ sợ bị Lý Phong Kỷ đánh thắng thêm một lần nữa. Gã tuyệt đối sẽ không sai hai lần ở cùng một chỗ.
Lúc nghe được hai chữ ra chiêu, Lâm Vũ hơi run lên, trong mắt hiện rõ vẻ điên cuồng, âm độc.
“Ta muốn thắng!” Lâm Vũ thầm gào thét trong lòng.
Chân bước lên, trường kiếm chém mạnh ra.
Kiếm mang theo gió mạnh.
Lâm Vũ giống như chim ưng lao từ trên cao xuống để săn mồi.
Lý Phong Kỷ bình tĩnh mà nhìn.
Đến giây phút cuối cùng, trường kiếm trong tay hắn chém mạnh ra.
Một kiếm chém thẳng xuống.
Một kiếm chém ngang qua.
Giữa không trung, hai kiếm chém vào nhau, nội lực cuồng bạo lan tràn khắp xung quanh.
Răng rắc!
Lâm Vũ cảm thấy trong tay mình chợt nhẹ, nhìn xuống thì thấy thanh kiếm tốt mà gã tốn rất nhiều tiền để mua lại bị chém gãy đôi.
Có cảm giác lạnh băng truyền đến từ cổ họng.
Lâm Vũ khó tin mà cúi đầu xuống nhìn… Kiếm của Lý Phong Kỷ đang kề trên cổ gã.
Đây là lần thứ hai!
Mặt mày Lâm Vũ trở nên rất khó coi, khó coi một cách khó tả.
Lâm Vũ muốn ra tay lần nữa, lại không dậy nổi ý chí chiến đấu.
Dưới lôi đài có tiếng bàn tán xì xào.
Lúc này, đám người vây xem đã chuẩn bị sẵn lời nói chế giễu không biết nên nói cái gì. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Vũ thua quá nhanh, Lý Phong Kỷ thắng nhanh hơn nữa.
“Tại sao lại như vậy hả?” Một nữ đệ tử mặc hoàng sam lên tiếng.
“Ta cũng không biết.” Một nam đệ tử lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.
Khó hiểu!
Mỗi một đệ tử Kiếm Tông đều rất khó hiểu, cảm thấy không thể tin nổi.
Lâm Vũ cố gượng cho mặt mày mình trở nên bình thường: “Ta thua!”
Đối mặt với cảnh kiếm kề trên cổ, gã không thể không nhận thua.
Lý Phong Kỷ rút kiếm, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Kiếm của ngươi không thua, là tâm của ngươi thua. Kiếm của ngươi trông có vẻ hung ác, mạnh mẽ, thực tế lại có trăm nghìn sơ hở.”
Lâm Vũ gật đầu, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Có lẽ là gã thật sự không thua, dù sao thì cũng do lòng gã rối loạn trước.
Có lẽ còn có vô số khả năng tồn tại.
“Cảm ơn!” Hai chữ nặng như nghìn cân, trong lòng Lâm Vũ cũng dâng trào ý chí chiến đấu.
Ngay lúc này, tất cả tính kế và trả thù trong lòng Lâm Vũ đều hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có ý chí chiến đấu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Vũ đi xuống lôi đài.
Cách đó không xa, Độc Cô Thần khoanh tay trước ngực, miệng ngậm cây tăm, vẻ mặt cười như không cười nhìn lên lôi đài rồi từ từ gật đầu.
Lý Tịnh Nhụy đứng thẳng dưới lôi đài, trong lòng đủ mọi cảm xúc, miệng có vạn câu muốn nói, lại không biết làm sao thể thốt thành lời.
“Hắn vẫn luôn cực khổ rèn luyện. Mà ta lại từ bỏ tin tưởng hắn ở ngay lúc tốt nhất. Thật xin lỗi, là tỷ gây tổn thương đệ, có điều tỷ không hối hận. Tỷ rất vui mừng khi thấy đệ có thể thắng.” Lý Tịnh Nhụy thầm nói.
Đã thấy rồi, trong lòng không còn vướng bận gì nữa.
Lý Tịnh Nhụy quay người đi, trong lòng chỉ còn lại nỗi phấn khích khó tả.
Gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt, nỗi đau đã từng đau tận xương cốt, nhưng mà Lý Tịnh Nhụy lại chưa từng hối hận, áy náy.
Lý Phong Kỷ đi xuống lôi đài. Người xung quanh vội vàng nhường đường, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, đành cứ nhìn theo Lý Phong Kỷ đi đến chổ nghỉ ngơi.
Mọi người thu ánh mắt lại, lại rất khó tập trung để xem trận đấu tiếp theo. Vô số ánh mắt thu hồi từ trên người Lý Phong Kỷ, rồi lại đặt lên người Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ lẳng lặng ngồi, tu luyện Phạm Thiên Phù Đồ Quyết. Một đòn vừa rồi tốn rất nhiều nội lực của hắn, mới có thể dùng một kiếm chém gãy kiếm của Lâm Vũ, giành được thắng lợi.
Về phần những ánh mắt kia, đối với một người đã từng bị vô số người chế giễu thì nó thật sự không là gì cả.
Một lát sau, trận thi đấu tiếp theo đến rồi.
Mọi người lại tập trung nhìn Lý Phong Kỷ. Trong trận chiến trước đó, Lý Phong Kỷ đã giành thắng lợi.
Chỉ là… chuyện này rất khó mang tính thuyết phục.
Chỉ vì thực lực của Lâm Vũ chỉ thuộc loại kém trong đệ tử Kiếm Tông. Tu vi võ sư thật sự không nói lên được gì.
Một tên rác rưởi đánh thắng một tên yếu kém thì chẳng có gì lạ.
Mọi người đang mong chờ vào trận chiến sắp nổ ra.
Đối thủ của Lý Phong Kỷ là Cao Nham, đã tiến vào Hậu Thiên cảnh được nửa năm.
Tuy rằng Cao Nham là đệ tử Kiếm Tông, nhưng hắn ta lại không dùng kiếm, mà có thói quen dùng đao, một thanh đao rộng khoảng nửa thước, dài khoảng năm thước.
Cao Nham là cháu trai của khoái đao Cao Hổ mạnh nhất quan ngoại, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, rất thích dùng đao, lại thêm Cao Hổ cố tình bồi dưỡng, mười tuổi đã dùng đại đao nặng mười tám cân chém chết lưu manh đường phố, mười ba tuổi đổi sang dùng đại đao hai mươi tám cân… Đến bây giờ, đại đao của Cao Nham đã nặng tới chín mươi tám cân.
Đối với người bình thường mà nói, một tay rất khó cầm được vật nặng chín mươi tám cân, huống chi còn phải dùng nó đi đánh nhau.
Mà Cao Nham lại dùng đao đến mức xuất sắc.
Lý Phong Kỷ đi lên lôi đài, Cao Nham như người khổng lồ đang đợi.
Thấy Lý Phong Kỷ, Cao Nham ôm quyền, khom lưng, thi kễ.
Lý Phong Kỷ cũng ôm quyền, khom lưng, đáp lễ.
Cao Nham mặt mày bình tĩnh.
Lý Phong Kỷ mặt mày nghiêm túc.
Không phải ai cũng thích giễu cợt người. Có một số người, trong mắt bọn họ chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu.
Kẻ mạnh đáng giá kính nể.
Kẻ yếu cũng có tôn nghiêm.
Cao Nham vừa lúc thuộc một số người kia. Tuy rằng hắn ta có ngoại hình cao to thô kệch, nhưng hắn ta lại rất có đạo đức lễ nghi.
“Cẩn thận!” Cao Nham lên tiếng.
Ngay sau đó, hắn ta đảo thế đao trong tay, chém thẳng vào Lý Phong Kỷ.
Đại đao uy phong sinh gió, khí thế hơn người.
Lý Phong Kỷ hơi nghiêng người, đại đao lướt qua lồng ngực.
Trường kiếm thuận thế đâm lên. Đại đao vung ngang chặn lại thế kiếm.
Lý Phong Kỷ dời bước, định rút kiếm lại.
Đại đao lại nương theo, chém ngang qua.
Lý Phong Kỷ đặt mũi chân xuống đất, cả người nhanh chóng lùi ra sau.
Cao Nham bước lên trước một bước, thuận thế chém đao ra.
Trường kiếm chặn ngang.
Đại đao đánh xuống.
Trường kiếm lại chặn ngang.
Ngay sau đó, Cao Nham chém ra mười tám đao.
Một giây mười tám đao. Tuy rằng chưa đạt đến cảnh giới khoái đao, nhưng cũng đã rất mạnh rồi.
Lý Phong Kỷ tiếp được mười tám đao, liên tục lùi ra sau, dừng bên cạnh lôi đài.
Cao Nham hít sâu một hơi, cả người chợt xoay tròn, mang theo gió mạnh.
Đại đao xoay tròn, dẫn theo uy thế cuồng bạo.
Không thể lùi lại nữa.
Lý Phong Kỷ hít sâu một hơi, dồn hết nội lực toàn thân vào kiếm.
Đợi!
Khoảnh khắc trở nên dài lâu.
Ánh đao, bóng kiếm, khúc xạ rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ánh sáng rất chói mắt.
Chờ ánh sáng tan đi.
Lý Phong Kỷ khom người, trường kiếm chống đất.
Cao Nham đứng thẳng, đại đao buông xuống.
“Ta thua!” Cao Nham nhẹ giọng nói.
Trước ngực kính phục màu đen có vết máu từ từ chảy ra.
Vết thương rất dễ thấy.
Chỉ cần chém sâu thêm chút nữa là sẽ đến trái tim. Mà trái tim lại là nguồn gốc mạng sống của võ giả.
Tim chết, người chết.
Chương 25: Ngoài ý muốn (2)
Không khí yên tĩnh bao trùm trận đấu võ.
Cao Nham tự mình thừa nhận “ta thua”.
Trong sân, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Phong Kỷ, có phức tạp, có ngạc nhiên, có chấn động, có nghi ngờ.
Lý Phong Kỷ hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Cao Nham, ánh mắt cực kì sáng ngời.
Đao pháp của Cao Nham đúng là bá đạo, vung ra thu vào mang theo uy lực mạnh mẽ. Dưới tình huống không thể lùi lại, Lý Phong Kỷ chỉ có thể đi lối tắt, khoảnh khắc cuối cùng dùng hết sức lực đâm về phía trái tim Cao Nham.
Kiếm đâm thủng áo Cao Nham, để lại vết thương trên lồng ngực, chứ không đâm thẳng vào trái tim.
Cao Nham cảm thấy hơi rùng mình. Nếu không phải Lý Phong Kỷ thu lực lại vào giây phút cuối cùng, thì chắc là hiện giờ hắn ta đã thành một thi thể.
“Xem ra là có rất nhiều người không hiểu biết ngươi.” Cao Nham nói lớn tiếng.
Lý Phong Kỷ cười cười, không nói gì.
“Xin chào… Ta là Cao Nham!” Cao Nham lên tiếng lần nữa, giọng điệu thong thả, nhấn mạnh từng chữ.
Hai câu nói thể hiện rõ thái độ của Cao Nham.
Có rất nhiều người không hiểu biết Lý Phong Kỷ, là vì bọn họ coi Lý Phong Kỷ là rác rưởi.
Câu nói thứ hai nghe có vẻ dễ hiểu, như là lời chào hỏi trong lần đầu gặp mặt, thực tế thì đây chính là thái độ thật lòng của Cao Nham, Lý Phong Kỷ của hiện giờ đáng giá để hắn ta kết bạn.
Lý Phong Kỷ cười nói: “Ta tên Lý Phong Kỷ.”
Hai người đứng trên lôi đài cười với nhau.
Lý Phong Kỷ rất vui vẻ, thậm chí còn rươm rướm nước mắt. Sự cố gắng của mình rất có giá trị, cái danh rác rưởi sẽ cách mình càng lúc càng xa.
“Tại sao lại như vậy hả? Tại sao tên rác rưởi Lý Phong Kỷ kia lại có thể thắng được Cao Nham? Cao Nham chính là cháu trai của khoái đao Cao Hổ mạnh nhất quan ngoại cơ đấy!”
“Ha hả, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai, ta không biết.”
“Chẳng lẽ trước đây Lý Phong Kỷ cố ý che giấu thực lực?”
Sau cơn im lặng, đệ tử Kiếm Tông dưới lôi đài bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Bọn họ rất khó tin tưởng chuyện Lý Phong Kỷ đột nhiên bày ra thực lực.
Tiếng xì xào truyền vào tai Lý Phong Kỷ, đồng thời cũng truyền vào tai Cao Nham.
Ai cũng không ngờ là Cao Nham thua.
Và ai cũng không ngờ hơn nữa là Lý Phong Kỷ lại thắng.
Trong tiếng bàn tán có nghi ngờ Lý Phong Kỷ, cũng có khinh thường chế giễu Cao Nham.
Cao Nham cười cười, chắp tay nói với Lý Phong Kỷ: “Hôm nay ta thua, hẹn ngươi ngày nào đó ta lại cùng ngươi so tới cùng.”
Lý Phong Kỷ gật đầu, nói: “Ta cảm thấy áp lực. Có điều ta thích thế.”
Cao Nham nhìn xung quanh rồi quay người đi xuống lôi đài.
Lý Phong Kỷ cũng từ từ đi xuống lôi đài.
Hắn của giờ phút này, nội lực bên trong kinh mạch đã gần như cạn kiệt, bước chân loạng choạng, chỉ có kiếm là vẫn được siết chặt trong tay.
Hắn đi xuống lôi đài. Người xem ở hai bên tự động nhường ra một con đường.
Lý Phong Kỷ lễ độ nói một tiếng cảm ơn. Sau đó, hắn về sân nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian khôi phục nội lực.
Rất nhanh thì đến trận chiến tiếp theo.
Có điều, tất cả người xem đều không mấy hứng thú, bọn họ chỉ chờ mong trận chiến tiếp theo của Lý Phong Kỷ.
Một chiêu đánh thắng Lâm Vũ Võ Sư cảnh viên mãn.
Một chiêu đánh thắng Cao Nham Võ Sư Hậu Thiên cảnh.
Mọi người đang tò mò trong trận đấu tiếp theo Lý Phong Kỷ sẽ sáng tạo ra được kỳ tích gì nữa đây?
Bọn họ đều đang đợi.
Lý Phong Kỷ lại không nghĩ như thế. Hắn tranh thủ thời gian nhanh chóng khôi phục nội lực.
Một lúc lâu sau, Độc Cô Thần ôm trường kiếm xuất hiện bên cạnh Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ có chút tức giận khi thấy Độc Cô Thần đang cười xấu xa quấy rầy mình tu luyện.
Hắn rất muốn rút kiếm chém hắn ta, chỉ là không còn đủ sức để chém.
Trạng thái hiện giờ của Lý Phong Kỷ đánh không lại ba chiêu của Độc Cô Thần.
“Cút!” Lý Phong Kỷ bực bội quát.
Độc Cô Thần thu lại vài phần ý cười xấu xa trên mặt. Hắn ta đuổi mấy tên đệ tử đang ngồi nghỉ xung quanh Lý Phong Kỷ, nhỏ giọng nói: “Kể cho ngươi nghe chuyện này.”
“Chuyện gì?” Thấy Độc Cô Thần ra vẻ thần bí, Lý Phong Kỷ nhíu mày.
“Lần nào thi tháng cũng sẽ có người phát tài. Trước đây ta coi thường mấy thứ này. Nhưng mà lần này ta quyết định đi đặt cược. Theo ngươi thì ta nên cược ngươi thắng hay cược ngươi thua?” Độc Cô Thần mặt mày mang ý cười, nhỏ giọng hỏi.
Lý Phong Kỷ rất nghiêm túc mà suy nghĩ: “Đối thủ trận tiếp theo của ta là ai vậy?”
Độc Cô Thần nhìn lướt qua xung quanh, nói: “Mai Vũ.”
“Là Mai Vũ của một trong tứ đại công tử?” Lý Phong Kỷ hỏi.
Độc Cô Thần gật gật đầu.
“Cược ta thua đi!” Độc Cô Thần nhẹ nhàng nói.
Tứ đại công tử rất nổi tiếng trong Kiếm Tông, dù là bối cảnh thân thế hay là tu vi võ công đều không kém Độc Cô Thần. Kể cả người có tu vi thấp nhất cũng tương đương với Độc Cô Thần, có thể thấy được là dù Lý Phong Kỷ gặp ai cũng sẽ thua.
Có điều… Lý Phong Kỷ cảm thấy không sao cả.
Dù sao thì hắn cũng từng thua rất nhiều lần. Thắng thì tốt, thua cũng chẳng sao.
Ý cười trên mặt Độc Cô Thần càng thêm kỳ lạ. Hắn ta nhìn Lý Phong Kỷ, im lặng một lát rồi nói: “Mấu chốt ở chỗ ta phải cược ngươi thua trong mấy chiêu khi mở ván cược.”
Lý Phong Kỷ nhìn thoáng qua Độc Cô Thần, nói: “Tỷ lệ là bao nhiêu?”
“Số chiêu càng lớn, tỷ lệ càng lớn.” Độc Cô Thần cười nói.
“Vậy ta có thể cược không?”
Độc Cô Thần rất là hứng thú mà nhìn Lý Phong Kỷ rồi gật đầu.
“Ta cược năm vạn lượng bạc, cược ta có thể tiếp được ít nhất năm chiêu của Mai Vũ.”
Lý Phong Kỷ móc ngân phiếu đưa cho Độc Cô Thần.
Độc Cô Thần nhìn chằm chằm Lý Phong Kỷ, rồi cầm ngân phiếu, quay người đi, nhỏ giọng nói: “Ta biết nên làm sao rồi.”
Thấy Độc Cô Thần đi rồi, Lý Phong Kỷ cười cười, không hề lãng phí thời gian, tiếp tục tranh thủ khôi phục nội lực.
Thật sự rất khó, rất khó để tiếp được năm chiêu của Mai Vũ.
Nhưng mà Lý Phong Kỷ không thể không buộc chính mình, buộc chính mình vượt qua cực hạn.
Thời gian dần trôi qua, trong sự chờ mong của mọi người, Lý Phong Kỷ lại bước lên lôi đài.
Mai Vũ cả người đồ tím đi lên lôi đài, tay cầm một thanh kiếm dài mảnh, ngước mắt nhìn Lý Phong Kỷ.
“Nghe nói ngươi thắng hai trận?” Mai Vũ hỏi.
Lý Phong Kỷ nói: “May mắn mà thôi.”
Mai Vũ gật đầu, mặt mày lộ vẻ khinh thường: “Ngươi tự hiểu là tốt.”
Lý Phong Kỷ hơi mỉm cười.
Mai Vũ từ từ giơ thanh kiếm dài mảnh lên, chỉ về phía Lý Phong Kỷ: “Đừng quên, rác rưởi thì thế nào cũng là rác rưởi, có giãy giụa cũng vô dụng thôi. Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì mới là thực lực thật sự.”
Nghe vậy, Lý Phong Kỷ không hề tức giận, chỉ là ánh mắt càng thêm sáng ngời.
Không giành không cãi, bình tĩnh đối mặt.
Lý Phong Kỷ vung kiếm che ngang trước ngực: “Sốt ruột lắm hả?”
Ánh mắt Mai Vũ phát lạnh. Hắn ta dời bước, một luồng kiếm khí xông thẳng lên.
Trường kiếm che ngang trước ngực vung lên chém thẳng vào kiếm khí, kiếm khí tản ra, hoàn toàn tan biến.
Mũi kiếm mảnh khảnh xuất hiện trước ngực Lý Phong Kỷ.
Hóa ra là kiếm khí chỉ dùng để che giấu mà thôi.
Thấy mũi kiếm sát bên, Lý Phong Kỷ thay đổi sắc mặt, cả người quay sang bên trái.
Mũi kiếm đâm thủng quần áo, kiếm khí sắc bén cắt qua làn da.
Lý Phong Kỷ cảm thấy không sao cả.
Bước chân trở nên thong thả, loạn nhịp, kiếm trong tay liên tục chém ra, trông có vẻ tùy tiện, thậm chí là hời hợt.
Lại khiến… Mai Vũ thay đổi sắc mặt.
Kiếm chiêu trông có vẻ hời hợt kia tồn tại vô số biến số và sát khí. Bên dưới sự phòng ngự trăm nghìn sơ hở là bẫy rập đếm mãi không xong.