“Đó là Túy Kiếm… người say kiếm không say!”
Dưới lôi đài, có người nhận ra kiếm chiêu của Lý Phong Kỷ, hô lên.
Có điều, Mai Vũ dù sao cũng là Mai Vũ, có thể trở thành một trong tứ đại công tử thì bản thân chắc chắn phải có thực lực hơn người.
Đối mặt với kiếm chiêu của Lý Phong Kỷ, hắn ta lựa chọn phá bằng sức mạnh.
Mai Vũ đâm ra hai mươi tám kiếm trong vòng một giây.
Lý Phong Kỷ hơi lùi ra sau. Dưới hai mươi tám kiếm mạnh mẽ, Say Kiếm của Lý Phong Kỷ bị phá vỡ.
Trên mặt hiện lên ý cười, Mai Vũ bước lên từng bước một.
Kiếm mảnh phát ra tiếng vèo vèo bên trong không khí.
Lý Phong Kỷ nhìn thanh kiếm nhanh như chớp đâm về phía mình, mặt mày trở nên nghiêm túc hơn nữa: “Chiêu thứ ba!”
Kiếm trong tay chém ra, vẽ một vòng tròn trên không, một vòng rồi lại một vòng.
Bóng kiếm chất chồng trước người Lý Phong Kỷ, giống như vô số kiếm dựng đứng.
Kiếm mảnh của Mai Vũ mang theo khí thế thẳng tiến không lùi xuyên qua bóng kiếm trước người Lý Phong Kỷ, sau đó va chạm mạnh với trường kiếm che ngang trước ngực Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ run lên, trường kiếm run rẩy, suýt chút nữa rơi ra khỏi tay.
Một luồng lớn ám kình thông qua trường kiếm truyền vào trong cơ thể Lý Phong Kỷ, khí huyết quay cuồng liên tục, có mùi tanh xuất hiện chỗ cổ họng.
Mặt mày Lý Phong Kỷ trở nên tái nhợt, chỉ là ánh mắt lại càng thêm sáng ngời.
Mai Vũ có chút khó chịu. Theo suy đoán của hắn ta, Lý Phong Kỷ của giờ phút này đáng ra phải mất hết sức chiến đấu, thậm chí là nửa quỳ xuống mặt đất. Nhưng mà hiện thực lại không xảy ra như suy đoán.
Đám người xung quanh bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
Mai Vũ không nghe rõ bọn họ bàn tán cái gì. Nhưng mà hắn ta lại thay đổi cảm xúc từ khó chịu đến giận dữ. Ở trong mắt hắn ta, đám người kia đang cười nhạo hắn ta vô dụng.
Mai Vũ rất mẫn cảm với loại chuyện này.
Kiếm mảnh vung lên, một đường kiếm xinh đẹp cắt ngang, Mai Vũ bước lên từng bước, đâm ra từng kiếm.
Trên thanh kiếm mảnh có tiếng gió vù vù như là tiếng oán phụ khóc than.
Một luồng áp lực đột nhiên xuất hiện đè lên Lý Phong Kỷ.
“Chiêu thứ tư.”
Lý Phong Kỷ nói nhỏ, rút hết nội lực trong kinh mạch, trường kiếm trên tay phát ra tiếng kiếm, dường như sống lại.
Khí chất cả người Lý Phong Kỷ đều thay đổi, mang theo một chút trang trọng uy nghiêm.
Keng!
Tiếng vang thanh thúy như giọt nước suối nhỏ xuống khe núi.
Kiếm của hai người đánh vào nhau, chỗ va chạm gợn sóng, lan tràn ra ngoài.
Lý Phong Kỷ rên rỉ một tiếng.
Mai Vũ thay đổi sắc mặt, một luồng sức mạnh lớn hơn nữa truyền đến.
Lý Phong Kỷ bay ngược ra ngoài, hai chân chạm đất kéo dài ra dấu vết.
“Đáng chết!” Mai Vũ quát một câu.
Lý Phong Kỷ chống kiếm xuống đất, nhìn về phía Mai Vũ.
“Đến lượt ta.”
Hắn vừa dứt lời, một tiếng kiếm ngân vang truyền ra, cả người trở nên uy nghiêm trang trọng hơn nữa.
Trường kiếm trông có vẻ cực kì thong thả vung lên, thực tế thì lại nhanh tới mức cực hạn, vô số kiếm xuất hiện trên tay phải Lý Phong Kỷ.
Lý Phong Kỷ cảm thấy mình dường như không còn tồn tại. Giờ phút này, hắn giống một thanh kiếm, một thanh kiếm dũng cảm tiến tới.
“Giết!” Lý Phong Kỷ gào lên, thanh kiếm trong tay chém mạnh ra ngoài.
Khoảnh khắc kiếm chém ra, Lý Phong Kỷ cũng lùi ra phía sau.
Một chiêu vừa rồi đã hao hết toàn bộ sức lực của hắn. Cơn mệt mỏi thổi lướt toàn thân, khiến hắn khó có thể đứng vững.
Trên mặt Mai Vũ hiện lên vẻ chấn động.
Kiếm mảnh trong tay run rẩy liên tục, một luồng nội lực mạnh mẽ mang theo uy thế dữ dội truyền ra.
Ầm!
Tiếng nổ chói tai vang lên.
Dưới lôi đài, vẻ mặt mọi người trở nên khó tả.
Mai Vũ quần áo xốc xếch, mái tóc được chải chuốt gọn gàng trở nên rối loạn.
Lý Phong Kỷ gắng gượng bò dậy từ dưới đất.
“Xem ra là ta xem thường ngươi.”
Mai Vũ mặt mày lạnh lẽo, thế kiếm lên sẵn chuẩn bị ra chiêu.
Lý Phong Kỷ cười cười, nhìn về phía Độc Cô Thần đứng dưới lôi đài đang cười nhìn mình.
“Năm chiêu!”
Lý Phong Kỷ lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Ta nhận thua!”
Ngay sau đó, Lý Phong Kỷ dứt khoát nhận thua.
Lý Phong Kỷ của hiện giờ có thể đứng thẳng người và đi xuống lôi đài đã là rất ghê gớm. Nếu còn tiếp tục đánh nhau với Mai Vũ nữa thì đúng là tự tìm đường chết.
Vẻ mặt Mai Vũ trở nên cực kì khó coi.
Một loạt hành động của Lý Phong Kỷ cho thấy Lý Phong Kỷ không coi hắn ta ra gì, không hề tôn trọng hắn ta, thậm chí là nhục nhã hắn ta.
Nhìn theo bóng dáng xuống lôi đài của Lý Phong Kỷ, hạt giống thù hận trong lòng Mai Vũ nảy mầm.
Từ trước đến nay, Mai Vũ rất để ý thái độ của người khác đối với mình.
Mai Vũ tuyệt đối không cho phép người khác không tôn trọng hay là khinh thường mình.
Giờ phút này, trong lòng Mai Vũ đang bừng bừng lửa giận. Lý Phong Kỷ đếm đủ năm chiêu rồi nhận thua. Hắn ta là một trong tứ đại công tử, thế mà lại không đánh thắng được một tên từng nổi danh rác rưởi ở Kiếm Tông trong vòng năm chiêu.
Đây đúng là một trò cười lớn.
Mai Vũ cũng đi xuống lôi đài. Có điều, hắn ta đi xuống lôi đài với vẻ mặt lạnh băng. Mọi người không để ý đến hắn ta, mà chỉ để ý đến bóng dáng xa dần của Lý Phong Kỷ.
Rất nhiều người nhìn theo Lý Phong Kỷ rồi cảm thấy hụt hẫng.
Tuy rằng Lý Phong Kỷ thua trong trận chiến cuối cùng, nhưng mà hắn thua một cách vẻ vang.
Hai trận chiến trước đó đủ để nói lên rất nhiều vấn đề.
Ít nhất… Lý Phong Kỷ không còn phải gánh danh rác rưởi nữa.
…
Độc Cô Thần cười vui vẻ đi tới trước mặt Lý Phong Kỷ.
Độc Cô Thần không nói gì nhiều, trực tiếp ném ra một xấp ngân phiếu.
Lý Phong Kỷ không đếm, cứ vậy mà cất vào rồi nói một tiếng cảm ơn.
Độc Cô Thần thu lại ý cười, nghiêm túc nhìn Lý Phong Kỷ: “Không cần cảm ơn. Ngươi biết lần này ta kiếm được bao nhiêu không?”
Lý Phong Kỷ lắc đầu.
Độc Cô Thần mặt mày trở nên đắc ý, xòe một tay ra.
“50 vạn lượng?” Lý Phong Kỷ suy đoán.
Độc Cô Thần lắc đầu, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Ta kiếm nhiều gấp năm lần ngươi.”
Lý Phong Kỷ vẫn rất bình tĩnh. Bên trong Kiếm Tông có rất nhiều đệ tử thế gia giá trị con người phong phú, Độc Cô Thần có thể kiếm nhiều như vậy cũng là bình thường thôi.
Độc Cô Thần vươn vai, lên tiếng: “Ngươi đúng là một cây rụng tiền. Ta vừa mới mở cược liền có rất nhiều người đến cược, lần tới ta phải mở cược nữa mới được.”
Lý Phong Kỷ cười cười. Với giá trị con người của Độc Cô Thần, hắn ta không hề coi trọng số tiền kia, mở cược chỉ là vì đổi một cách để giúp đỡ mình thôi.
Rốt cuộc thì hiện giờ mình cần rất nhiều tiền. Tuy rằng phòng đan dược giảm giá Ôn Mạch Đan, nhưng mà Lý Phong Kỷ vẫn cần rất nhiều tiền để mua đan dược cao cấp rèn luyện kinh mạch.
“Ừ, lần tới ta vẫn đặt cược.” Lý Phong Kỷ cười nói.
Độc Cô Thần cười cười, quay người đi: “Ta phải đi về ngủ, mở cược rất hao tổn tâm trí.”
“Ngươi không thi tháng hả?” Lý Phong Kỷ hỏi.
Độc Cô Thần xua xua tay, nói một câu: “Hiện giờ không có hứng thú.”
Chương 27: Ác mộng
Trở lại phòng đệ tử, Lý Phong Kỷ tắm nước ấm, cảm thấy cả người đều thoải mái hơn rất nhiều. Cơn mệt mỏi lướt qua, Lý Phong Kỷ vươn vai, ngã xuống giường ngủ một giấc.
Tiếng ngáy nhỏ nhẹ vang lên, Lý Phong Kỷ chìm vào cơn ngủ say.
Một lúc lâu sau, cơ thể ngủ say chợt nhúc nhích. Lý Phong Kỷ siết chặt đệm, gân xanh nhô lên, trên trán toát mồ hôi liên tục, mặt mày có vẻ rất đáng sợ.
Mồ hôi thấm ướt áo, Lý Phong Kỷ lăn qua lộn lại liên tục. Hắn đang rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ.
Trong mộng, Lý Phong Kỷ rất yếu, rất yếu, tuy rằng nắm kiếm trong tay, nhưng lại không thể vung kiếm lên, thậm chí ngay cả sức lực giơ kiếm cũng không có.
Xung quanh đều là thi thể.
Một luồng ánh sáng cách Lý Phong Kỷ càng ngày càng gần. Lý Phong Kỷ giãy giụa, gào thét, muốn cầm kiếm, muốn rút kiếm, lại không hề sức lực.
Thanh kiếm trong tay nặng như núi, không nhúc nhích được một chút nào.
Ánh sáng phóng đại vô hạn trong con ngươi Lý Phong Kỷ.
Cuối ánh sáng là một bóng dáng.
Bóng dáng rất mơ hồ, rồi lại không mơ hồ. Lý Phong Kỷ muốn nhìn rõ, rồi lại không nhìn rõ.
Ánh sáng chợt lướt qua, đâm thủng người Lý Phong Kỷ.
Không có đau đớn, không có máu tươi, Lý Phong Kỷ có thể nhìn thấy trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể mình.
Gương mặt mơ hồ kia vẫn chưa thấy rõ được.
“A!”
Lý Phong Kỷ hét to một tiếng, cả người ngồi bật dậy, mồ hôi thấm ướt lưng áo, đầu óc hơi ngây ngốc.
Hắn muốn nghĩ đến cảnh trong mơ, lại chẳng nghĩ được gì, chỉ có luồng ánh sáng kia là in sâu trong đầu.
Hắn hít sâu một hơi, nhẩm Băng Tâm Quyết, tâm tình trở nên bình tĩnh lại.
Chỉ có luồng ánh sáng kia là vẫn khiến hắn sợ hãi.
…
…
Thanh Trúc phong, Kiếm Tông.
Trên Thanh Trúc phong là một biển tre dài vô tận. Có đại trận hộ tông che chở, nơi đây bốn mùa ấm áp như mùa xuân, tre xanh xanh ngắt ướt át.
Bên trong biển tre có một người đang lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Cơn gió thổi lướt qua, biển tre vang xào xạt.
Cơ thể ngồi xếp bằng lại không hề nhúc nhích. Vài lá tre rơi xuống, chưa kịp dính vào áo bào tro to rộng thì đã tan biến thành bụi, không còn chút gì cả.
Một luồng sáng như sao băng phía chân trời, xuyên qua rừng tre dày đặc, chui vào trong cơ thể ngồi xếp bằng.
Cơ thể nhúc nhích, đầu vẫn luôn cúi xuống ngước lên, khuôn mặt già nua xuất hiện ý cười.
“Thân Đồ Phong… ngươi đè ép ta cả đời, trước khi chết còn định chuẩn bị tiếp tục đè ép ta, thật là buồn cười, nhãi ranh kia tuy rằng có tinh thần rất mạnh, nhưng mà hắn đã không còn cơ hội nữa rồi!”
Ý cười dần biến thành vẻ dữ tợn.
Cơ thể bật lên cao, hai ngón tay chém ra phía trước, một luồng kiếm khí sắc bén phụt ra.
Keng!
Trên biển tre xuất hiện gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phát ra một tiếng giòn vang.
Trên biển tre thế mà lại có sự tồn tại của trận pháp, giống như một mái vòm lớn bao phủ biển tre.
“Thật là buồn cười… số mệnh của Kiếm Tông sắp hết rồi, cả biển thanh trúc này cũng nên chết đi, khi ấy xem ai có thể cản ta…” Nhìn lên không trung biển tre, cơ thể già nua nhỏ giọng nói.
Dứt lời, cơ thể già nua lại ngồi xếp bằng xuống đất lần nữa. Trước mặt chợt xuất hiện bàn cờ, hai ngón tay búng ra, một quả cờ đen hiện lên bàn cờ, một luồng ánh sáng bay ra khỏi bàn cờ, bay mất đi đâu.
…
Rất nhanh sau đó, trên bàn cờ xuất hiện rất nhiều quả cờ đen, không có một quả cờ trắng, ánh sáng liên tục bay ra khỏi bàn cờ, mất tung mất tích.
Cạch!
Trên bàn cờ, một quả cờ đen rơi xuống vị trí trống cuối cùng, toàn bộ bàn cờ lập tức xảy ra thay đổi, giống như là sống lại, một con rắn nhỏ màu đen nhảy ra từ bàn cờ.
Ông già cười khẽ.
Con rắn nhỏ màu đen rít lên đau đớn, lưỡi xà lè ra, ánh sáng xung quanh chui nhanh vào cơ thể nó.
Cơ thể nó càng ngày càng to ra, cuối cùng biến thành cự mãng. Tiếng rít càng ngày càng đau thương, thanh thế càng ngày càng to lớn.
Trên đầu cự mãng có hai bướu thịt nhô lên. Hai bướu thịt như có hoạt tính, đang liên tục lớn lên.
Thanh trúc xung quanh liên tục khô héo, lá tre xôn xao rơi xuống đất.
Nhìn lướt qua chỉ còn một mảng hiu quạnh.
Ông già cười cười, nhìn cự mãng liên tục thay đổi, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Cự mãng ngửa mặt lên trời rít gào.
Trong bướu thịt dường như có cái gì đó sắp chui ra.
Ông già gật đầu, vung bàn tay khô gầy lên, biển tre nhanh chóng khô héo, một luồng khí cơ dào dạt tụ tập lại trong tay ông ta.
Lật bàn tay lên, khí cơ nhập thể.
Trên đỉnh đầu cự mãng lập tức xuất hiện sừng. Trên cơ thể cự mãng xuất hiện vảy màu bạc mượt mà.
Cự mãng hóa rồng.
Cơ thể già nua kia rút hết khí cơ trong Thanh Trúc phong để nuôi dưỡng rồng.
Ý cười trên mặt ông ta càng đậm.
Chờ khi cự mãng hoàn toàn hóa rồng, đại trận thanh trúc này sẽ chẳng giữ được ông ta nữa.
Trên vòm trời chợt có tiếng ngâm khẽ.
Một luồng ánh sáng chợt lóe.
Khoảnh khắc ánh sáng xuất hiện, bên trong Kiếm Trủng bay ra một thanh kiếm gãy, thân kiếm loang lổ vết máu, thậm chí còn có vết rỉ sắt.
Ánh sáng!
Kiếm gãy!
Giây phút hai bên tiếp xúc, kiếm gãy lập tức tỏa sáng sinh cơ, vết máu như có hoạt tính thấm vào trong thân kiếm tạo nên một hoa văn, kiếm không còn rỉ sắt, lộ ra ánh sáng lạnh sắc bén.
Ông già lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn thanh kiếm gãy đang bay xuống, đánh song chưởng ra, gió to dậy sóng, lại không cản được một chút nào.
Kiếm gãy cắt qua làn da, máu tươi chảy ra.
Kiếm gãy bay về phía cự mãng đang liên tục lột xác.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Cự mãng bị chém đầu, cơ thể khổng lồ vặn vẹo, sau một lát thì hóa thành vô số điểm sáng, điểm sáng quay về với biển tre.
Biển tre sống lại.
Thanh trúc khô héo lại xuất hiện màu xanh lục, sinh cơ dào dạt.
Ông cụ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bên trong cự mãng có chứa khí cơ của ông ta. Kiếm gãy chém cự mãng cũng là chém khí cơ của ông ta, cơ thể của ông ta đã chịu thương rất nặng.
“Tại sao lại như vậy? Không thể nào, suy tính của ta không thể nào có vấn đề!”
Ông ta lùi ra sau vài bước, mặt mày có vẻ khó tin, còn có vẻ điên cuồng.
…
…
Bên trong Kiếm Trủng, một người gầy gò ngồi im, mặt mày có vẻ ngạc nhiên, bàn tay vuốt ve thanh kiếm gãy trên đầu gối, rất là khó hiểu mà nhìn kiếm gãy trở nên mới hơn.
“Rốt cuộc khí cơ kia là của ai? Thế mà lại có thể giúp ta chặt đứt khí cơ của Vô Danh lão nhân?”
Tiếng thầm thì vang lên, ngón tay bấm đốt liên tục, lại chẳng thu hoạch được gì.
“Thôi vậy… chỉ cần có lợi cho Kiếm Tông ta, ta cần gì phải tìm tòi đến cùng.”
Tiếng thầm thì lại vang lên, rồi Kiếm Trủng rơi vào im lặng.
…
…
Bên trong phòng đệ tử, một luồng ánh sáng chui vào trong cơ thể Lý Phong Kỷ.
Hắn mở mắt ra, cảm thấy rất khó hiểu. Một luồng mệt mỏi chợt lướt qua toàn thân, hắn không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ.
Chương 28: Gặp đồ tể trong hồ sâu.
Khi Lý Phong Kỷ tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao.
Hắn dường như đã ngủ suốt một ngày một đêm. Cảm giác mệt mỏi hôm qua của hắn rất kỳ lạ, Lý Phong Kỷ không biết có chuyện gì đã xảy ra, chỉ là thấy hơi lo lắng vì thức dậy muộn nên khiến cho việc tu luyện bị chậm trễ.
Lý Phong Kỷ nhanh chóng chuẩn bị tốt rồi đi về hướng Thiên Bộc Phong.
Trên đường đi, những đệ tử kiếm tông khác mà hắn gặp phải đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Lý Phong Kỷ. Chuyện hôm qua đã làm cho rất nhiều người phải thay đổi cái nhìn về hắn. Trước đây khi gặp nhau, họ nhìn Lý Phong Kỷ với ánh mắt khinh thường miệt thị và những câu nói châm chọc.
Bây giờ —— Lý Phong Kỷ xứng đáng để được nhiều người tôn trọng.
Ba trận chiến đấu, Lâm Vũ thất bại, Cao Nham cũng thua cuộc. Thậm chí dưới kiếm của Mai Vũ – một trong tứ đại công tử mà Lý Phong Kỷ cũng có thể cầm cự được năm chiêu.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một phế vật có thể làm được.
Cảm nhận được những ánh mắt phức tạp từ xung quanh, vẻ mặt của Lý Phong Kỷ vẫn rất bình tĩnh. Sự kiên nhẫn nhiều năm đã giúp hắn học được cách không quan tâm đến so đo hơn thua.
Thiên Bộc Phong, âm thanh nổ vang ầm ầm truyền đến không ngừng.
Kiếm trong tay, kiếm chiêu liên tục được tung ra.
Lý Phong Kỷ hoàn toàn tập trung vào việc luyện kiếm.
Thời gian trôi qua, mồ hôi trên lưng hắn nhỏ thành từng giọt, sau khi chém ra một chiêu kiếm nặng nề, Lý Phong Kỷ thu hồi kiếm lại.
Thở dài một hơi, hắn cúi đầu nhìn về chỗ hồ sâu đang không ngừng bắn ra bọt nước, Lý Phong Kỷ tung người nhảy vào trong hồ.
Hít sâu một hơi, Lý Phong Kỷ lại lặn xuống dưới nước, tận hưởng cảm giác lạnh lẽo của nước hồ, mồ hôi dính đầy người hắn cũng được rửa trôi sạch sẽ.
Lý Phong Kỷ giống như một con cá, bơi lội một cách vô cùng thoải mái.
Thác nước cuộn chảy ào ào, bọt nước văng tung tóe. Trong màn hơi nước lượn lờ, Lý Phong Kỷ lặng lẽ trôi nổi trên mặt nước, hưởng thụ cảm giác mát mẻ và những phút giây thư giãn hiếm khi có được này.
Nước trong hồ sâu không ngừng cuồn cuộn, Lý Phong Kỷ để mặc bản thân trôi theo dòng nước, dập dềnh lên xuống.
Hai nhánh cỏ nước màu xanh lục đột nhiên xuất hiện trong làn nước, giống như hai con rắn độc đang săn con mồi sắp chạy trốn, trói chặt hai chân của Lý Phong Kỷ lại.
Sức lực mạnh mẽ đó không cho Lý Phong Kỷ có bất cứ một cơ hội phản kháng nào, lôi hắn xuống đáy hồ sâu.
Sau một hồi kịch liệt vùng vẫy, Lý Phong Kỷ nhận ra đó chỉ là tốn công vô ích.
Hắn nín thở ngưng thần, cố gắng nhìn xem có chuyện gì trong ánh sáng mờ ảo yếu ớt dưới mặt nước tối tăm.
Một dáng người cao lớn đĩnh bạt xuất hiện trong tầm mắt của Lý Phong Kỷ. Người đó lẳng lặng trôi nổi trong nước, không hề nhúc nhích, phần eo bị trói bởi một cái xích sắt rất lớn, sợi xích lắc lư phát ra âm thanh kẹt kẹt.
Không ngờ bên dưới hồ nước lại có một người bị trói.
Trong đầu Lý Phong Kỷ, một suy nghĩ hiện lên.
Người bị trói đó đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa, hai mắt nhắm chặt. Thế nhưng làn da lại không khác gì so với người bình thường, thậm chí còn mềm mại căng bóng hơn một chút.
Lý Phong Kỷ muốn cởi bỏ hai nhánh cỏ nước đang trói chân hắn ra, lại phát hiện rằng cỏ nước giống như xích sắt vậy, vô cùng cứng chắc.
“Đừng vùng vẫy nữa!”
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Người đang tĩnh tọa kia lại khẽ cử động, hai mắt nháy nháy rồi mở bừng ra, để lộ một ánh mắt như muốn khiến lòng người nghẹt thở.
Cơ thể của Lý Phong Kỷ đột nhiên trở nên cứng đờ.
Hắn nhìn người trước mặt, cảm thấy không thể tin nổi.
Két két, xích sắt phát ra âm thanh.
Thân hình đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa kia từ từ đứng lên, khắp cơ thể người đó không ngừng vang lên những tiếng răng rắc.
“Ai... Đã vài chục năm rồi, không ngờ sẽ có tên nhóc con như ngươi đi vào trong hồ nước này. Thật đúng là một niềm vui ngoài ý muốn mà!”
Thân hình cao lớn đó nhìn Lý Phong Kỷ, thấp giọng nói.
Lý Phong Kỷ ổn định tinh thần, nhìn người cao lớn ở đằng kia, hắn lên tiếng hỏi: “Không biết tiền bối là……?”
“Ta là ai sao?”
Thân hình cao lớn im lặng, như đang chìm trong hồi ức.
Sau một lúc, người đó thì thầm trả lời: “Ta cũng không biết tên của mình, nhưng mà ta nhớ rõ người khác gọi ta là —— đồ tể!”
“Đồ tể!”
Lý Phong Kỷ cẩn thận nhớ lại cái tên này.
Ngay sau đó, vẻ mặt hắn trở nên kinh ngạc, nhìn thân hình cao lớn trước mặt, trong lòng Lý Phong Kỷ cảm thấy lạnh lẽo, hỏi: “Ngài chính là người năm đó đã một mình một kiếm đồ sát cả Thiên Huyền Tông, đồ tể Cổ Nhất Long sao?”
Thân hình cao lớn ấy nhẹ gật đầu, cúi đầu nhìn hai bàn tay của bản thân rồi nhỏ giọng nói: “Đó đã là chuyện của quá khứ rồi, bây giờ ta chỉ là một tội nhân, ngày ngày đêm đêm ở đây trăn trở chuộc tội.”
Lý Phong Kỷ nhìn Cổ Nhất Long.
Tuy rằng Cổ Nhất Long nói ông ta chính là tội nhân, nhưng vẻ mặt thì lại mang theo một chút đùa cợt, rõ ràng là khẩu thị tâm phi, trong ngoài bất nhất(*).
(*) Ý chỉ ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
“Tội nhân…… Rốt cuộc vì sao lại thế?” Lý Phong Kỷ lên tiếng hỏi.
“Lúc trước, ta đã tu luyện đến đỉnh cao, biết được gia tộc gặp phải tai họa. Sau khi biết được sự thật, ta đã đi đến Thiên Huyền Tông để báo thù rửa hận, lại lọt vào trong vòng vây của đông đảo cao thủ của Thiên Huyền Tông. Dưới cơn tức giận, ta đã lựa chọn…… Kiếm tẩu thiên phong(*), lấy sát ngăn sát. Nhưng tâm trí ta lại chìm sâu vào trong giết chóc, không thể tự kiểm soát được nữa, trên tay dính quá nhiều máu tươi, thân mang tội nghiệt nặng nề.” Cổ Nhất Long cười nói.
(*) Không tuân theo các quy tắc thông thường mà đi ngược hướng để tìm ra cách giải quyết vấn đề nhằm giành chiến thắng bất ngờ.
Lý Phong Kỷ như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu.
Ánh mắt Cổ Nhất Long nhìn về phía Lý Phong Kỷ, ông ta nói: “Ta cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc trên người ngươi, rất giống với sư phụ của ta. Không kiềm được tò mò trong lòng nên ta đã cưỡng chế mang ngươi đến đây.”
Câu nói vừa dứt thì cỏ nước đang trói Lý Phong Kỷ cũng thả lỏng ra.
Lý Phong Kỷ cũng hoàn toàn yên tâm, mặc dù Cổ Nhất Long là kẻ giết chóc nổi tiếng, nhưng chắc ông ta không có ác ý đối với hắn. Ít nhất là hiện tại thì không có.
Nhìn khung cảnh u tối xung quanh, Lý Phong Kỷ hỏi: “Vì sao lúc ta thấy tiền bối thì không thấy có chút dấu hiệu sự sống nào?”
Cổ Nhất Long cười đáp: “Ta tu luyện một một tâm pháp kỳ lạ, tên là —— Thai Tức Chi Pháp. Tâm pháp này giống như thai nhi chưa được sinh ra, vô cùng kỳ diệu. Khi đã tu luyện đến viên mãn thì trong cơ thể sẽ tự hình thành một thế giới, không cần hô hấp.”
Lý Phong Kỷ nhẹ gật đầu, nhìn về phía Cổ Nhất Long: “Thật là tâm pháp kỳ lạ!”
“Làm sao.... Ngươi có hứng thú à?”
Cổ Nhất Long nhướng mày, nhìn Lý Phong Kỷ hỏi.
“Tiền bối nguyện ý truyền thụ lại cho ta sao?”
Lý Phong Kỷ mỉm cười nói.
Cổ Nhất Long gật đầu bảo: “Truyền thụ cho ngươi cũng không sao, nhưng chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho ngươi thôi. Thai Tức Chi Pháp này chính là môn tâm pháp quý giá của đạo môn. trước đây ta đã vô cùng vất vả mới có được nó, suýt chút nữa là chết trong tay đám cao thủ của đạo môn rồi. Ngươi tu luyện tâm pháp này, một khi bị đệ tử đạo môn phát hiện thì ngươi sẽ gặp phiền phức lớn đấy.”
Lý Phong Kỷ cười gượng vài tiếng, sờ đầu mình rồi nghiêm túc nói: “Đó là chuyện của tương lai, bây giờ nếu tiền bối nguyện ý truyền thụ cho ta là được rồi. Còn những chuyện phiền phức có thể xảy ra trong tương lai thì đến lúc đó rồi tính.”
Vẻ mặt của Cổ Nhất Long lộ ra một tia thưởng thức, gật gật đầu.
……
……
Lúc Lý Phong Kỷ ra khỏi hồ sâu thì đã là đêm khuya.
Hắn vô cùng hài lòng mà rời đi, Thai Tức Chi Pháp rất kỳ lạ, cũng rất khó tu luyện. May mắn thay, Cổ Nhất Long đã nghiên cứu tâm pháp này gần trăm năm, hiểu thấu đáo nhiều điều kỳ diệu trong đó. Vậy nên Lý Phong Kỷ được hắn dạy lại cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, rất nhanh đã bước vào giai đoạn nhập môn. Đây chính là cái gọi là người trước trồng cây, người sau hái quả, cực kỳ thích ý.
Bên trong kiếm tông là một khung cảnh yên bình, trong bụi cỏ truyền đến những tiếng kêu vang của mấy con dế mèn và tiếng gọi ồm ộp của ếch.
Trong lòng Lý Phong Kỷ cảm thấy hơi hơi phấn khích.
Bên dưới hồ nước, Cổ Nhất Long lại tiếp tục nhắm hai mắt lại.
Một lúc lâu sau, đôi mắt nhắm chặt bất ngờ mở ra, trên mặt ông ta hiện lên chút ngạc nhiên.
“Tên nhóc kia có chút tà tính.”