Khi tôi trầm giọng nói ra được câu này, lồng ngực như trút được đám trọc khí ra ngoài, cả người bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm giác khoan khoái vô cùng. Đến Nam Kinh lâu như vậy rồi, đây cũng coi như là lần đầu tiên tôi được quang minh chính đại nói chuyện như vậy.
Tô Nhược Thủy há hốc miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cũng nhìn lại cô ta, tôi muốn nhìn rõ sự biến hóa trên gương mặt cô ta, không phải giả vờ mà là muốn xem tâm tư của cô ta thế nào.
Mà tôi tự nhiên mở miệng nói như vậy cũng không phải do bị Tô Nhược Thủy dụ dỗ, nhịn không được mà muốn chứng minh bản thân. Tôi chỉ là cảm thấy đã đến lúc tôi cho Tô Nhược Thủy biết tôi là người như thế nào rồi.
Kì thực tôi chính là đang đánh cược, tôi đang đánh cược cái người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đó không hại mình, cô ta nói Tô Nhược Thủy có thể giúp đỡ tôi, nên tôi phải đối xử thẳng thắn với Tô Nhược Thủy, như vậy sau này giao lưu cũng tiện hơn.
Hơn nữa tôi cũng đã biết bí mật của Tô Nhược Thủy rồi, chỉ có chứng minh được tôi là một người bình thường thì mới có thể uy hiếp được cô ta, một khi có biến cũng coi như là chừa lại cho mình một con đường lui.
"Cậu, cậu có thể nói chuyện sao...?" Sau khi nhìn nhau khoảng nửa phút, Tô Nhược Thủy mới kinh ngạc mở miệng hỏi lại tôi, kinh ngạc đến mức lồng ngực thở phập phồng, trông rất gợi cảm.
Tôi khống chế lại sự hưng phấn của mình, không để bản thân lộ ra quá kích động, trầm giọng nói: "Đúng thế, tai chị không nghe nhầm đâu."
Tô Nhược Thủy lập tức tiếp tục hỏi tôi: "Vậy tại sao cậu phải giả làm người câm điếc, cậu là gián điệp bên cạnh Văn Văn sao?"
Tôi ngẫm nghĩ cô ta đã tưởng tôi và cô ta có thân phận giống nhau rồi, điều này càng chứng minh Bào Văn không đề đơn giản.
Tôi lắc đầu, trả lời: "Tôi không phải, tôi giả vờ câm điếc là chỉ muốn trở thành con rể nhà đó, tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi không có nguyên nhân nào khác".
Tô Nhược Thủy mở to đôi mắt mọng nước nhìn tôi, giống như là muốn nhìn thấu tôi có đang nói dối hay không.
Đột nhiên, cô ta ôm vòng tay ôm lấy cổ tôi thì thầm hỏi: "Cậu giấu cũng lâu đấy, vậy cậu vừa nãy đã nghe được những lời tôi và Cao Phong nói với nhau rồi, biết được vì sao tôi lại đối tốt với Văn Văn đúng không?"
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta để bản thân trông thật thành thực, sau đó nói: "Đúng vậy, tôi nghe thấy hết rồi, tôi không chỉ nghe được cuộc trò chuyện giữa chị và Cao Phong mà còn nghe được đoạn trò chuyện giữa chị và Bào Văn".
Tôi vừa dứt lời, Tô Nhược Thủy thông minh tự nhiên sẽ hiểu được ý của tôi.
Vốn tưởng rằng cô ta sẽ hoảng loạn, sẽ ra điều kiện gì đó với tôi chẳng hạn, chưa từng nghĩ đến cô ta lại thổi vào mặt tôi, dùng âm thanh lả lơi nói: "Cậu đúng là tên biến thái, không ngờ cậu vẫn luôn nghe lén chuyện giữa chị đây và Văn Văn, vậy sau khi nghe xong cậu đều tự mình giải quyết sao?"
Cái nháy mắt "đùa giỡn" của Tô Nhược Thủy đã thật sự công kích tôi, làm tôi thoáng chốc liền đỏ lựng lên, không biết mở miệng nói như thế nào.
Tô Nhược Thủy kéo mạnh cổ tôi, để mặt tôi kéo đến gần ngay trước ngực cô ta, cảm nhận được sự mềm mại và săn chắc của cô ta, suýt chút nữa là tôi đã không cầm cự nổi.
Nhưng tôi đã nhịn được, một tay đẩy Tô Nhược Thủy ra, lùi lại về sau vài bước, sau đó mới nói với cô ta: "Tô Nhược Thủy, chị, chị đừng làm như vậy, tôi chỉ muốn nói chuyện tử tế với chị, không có ý đồ gì khác".
"Haha, trai tân đúng là trai tân, cứ coi như cậu có thể nói đi thì cậu cũng vẫn chỉ là một tên dễ thương nhát gan mà thôi". Tô Nhược Thủy vừa chỉnh lại áo của mình vừa nói với tôi.
Tôi lại lúng túng như trước, cảm thấy Tô Nhược Thủy thật sự rất thu hút người khác, tôi thật sự đã bị cô ta áp đảo rồi.
Tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên, tiếp tục nói với cô ta: "Chị nói gì cái gì thì là cái đó, có điều chị cứ yên tâm, mặc dù tôi biết được bí mật của chị, nhưng tôi sẽ không nói ra đâu, tôi cũng hi vọng chị có thể giữ bí mật của tôi. Nhìn chung mà nói thì chúng ta cũng cùng đi trên một con đường, chúng ta nên hợp tác với nhau đi"
Tô Nhược Thủy đi đến bên cạnh tôi, nở nụ cười quyến rũ nhìn tôi nói:" Nếu như em trai tân muốn hợp tác với chị đây vậy thì hợp tác thôi. Cậu hôm nay đến tìm chị là vì chuyện này sao?"
Tôi cũng không nói dong dài cái gì với Tô Nhược Thủy nữa mà nhanh chóng nói với cô ta điều tôi muốn nói, tôi nói hi vọng Tô Nhược Thủy có thể tiếp tục đến hát ở quán bar Bản Sắc, tôi đã chuyển lời của Hoàng Tam rồi, nói hắn ta muốn chung sống hòa bình với Tô Nhược Thủy.
Tô Nhược Thủy cười nói không thành vấn đề, cô ta nói dù sao tôi cũng đã mở lời rồi, tự nhiên sẽ giúp tôi, tôi cũng không biết là thật hay giả nữa.
Sau đó tôi có do dự một phen, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi Tô Nhược Thủy: "Chị Thủy, kì thực tôi muốn hỏi chị một câu, không biết là có nên hỏi hay không."
Tô Nhược Thủy bảo tôi hỏi đi, thế là tôi liền hỏi cô ta, tại sao lại phải ở bên cạnh Bào Văn để theo dõi cô ấy, tôi hỏi cô ấy rốt cuộc Bào Văn là thân phận như thế nào, không phải đơn giản chỉ là tiếp viên hàng không thôi sao?"
Tô Nhược Thủy dùng đôi mắt mê hoặc người khác nhìn tôi, cười nói: "Cậu thật sự muốn biết sao?"
Tôi nói rất muốn biết, tôi còn nói tôi chỉ là tò mò thôi chứ nhất định không nói ra ngoài.
Cô ta trực tiếp bảo tôi: "Cậu nằm xuống đi tôi mới nói được cho cậu biết."
Nhất thời tôi có chút lờ mờ, không biết ý của Tô Nhược Thủy là gì, lẽ nào muốn tôi nằm xuống ngủ cùng cô ta, cô ta mới nói cho tôi biết sao?
Tô Nhược Thủy hình như đã nhìn ra điều tôi đang nghĩ trong đầu, cười quyến rũ nói: "Em trai, cậu lại nghĩ linh tinh rồi, ý của tôi là chỉ có khi cậu nằm xuống, trở thành một người chết rồi thì tôi mới nói cho cậu biết, bởi vì chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật thôi."
Nghe xong lời Tô Nhược Thủy nói, thì tôi đã hiểu ra cô ta không đời nào sẽ nói với tôi.
Cho nên tôi cũng không nhiều chuyện hỏi cô ta nữa, quan hệ giữa chúng tôi vẫn chưa tốt đến mức độ đó, hôm nay miễn cưỡng thì có thể gọi là bạn bè thôi, tôi không thể được voi đòi tiên thêm nữa.
Thế là tôi liền tạm biệt Tô Nhược Thủy, trước lúc tôi rời đi, Tô Nhược Thủy còn cười cười ý giữ tôi lại, hỏi tôi có muốn ở lại ngủ cùng không, làm tôi sợ bỏ chạy lập tức, tôi thật sự sợ nếu ở lại chỗ đó lâu thêm một giây, tôi sẽ không giữ được mình mất.
Sau đó thì tôi về nhà, bởi vì một đêm trằn trọc không ngủ được, cho nên vừa ngủ liền ngủ một mạch đến chiều ngày hôm sau đến khi bị một trận ồn ào làm cho tỉnh dậy.
Đó là do cuộc cãi vã giữa cặp mẹ con Bào Văn và Trần Nhã làm cho tôi giật mình nên tỉnh giấc.
Không hay rồi, Bào Văn hạ cánh về rồi, Trần Nhã cũng tìm tới cửa rồi, Trần Nhã liệu có khi nào đem chuyện tôi nói với bà ấy nói ra, rồi chất vấn Bào Văn không?
Tôi sợ tới mức dựng cả lỗ tai lên, rất nhanh tôi đã nghe tiếng Trần Nhã nói: "Tiểu Văn, con còn mặt mũi quay về nữa à, chuyện xấu hổ mà con làm mẹ đều biết hết rồi."
Bào Văn bực tức nói: "Mẹ, lại làm sao nữa vậy? Mẹ lại nghe được ở đâu tin lá cải vậy?"
Trần Nhã tức giận nói: "Không phải tin lá cải, con thành thật nói với mẹ đi, có phải con và Trần Danh không có một chút tình cảm nào với nhau? Con có phải là dùng tiền để mua nó về lừa mẹ không? Có phải con và nó chưa quan hệ với nhau, nó cũng không có khả năng sinh đẻ, có đúng không?"
Trần Nhã liên tiếp hỏi dồn dập, khiến cho Bào Văn trong nháy mắt ngây ngốc cả người.
Nhưng Bào Văn cũng phản ứng lại rất nhanh, tố chất tâm lí của cô ấy cũng thật tốt, cô ấy trực tiếp phản pháo lại: " Mẹ, mẹ lại nghe ai nói xằng bậy như vậy? Con có thể đem hôn nhân của chính mình ra đùa cợt sao? Mẹ đừng nghĩ lung tung nữa mẹ, mẹ chỉ là đang nóng lòng muốn bế cháu thôi, mẹ cứ yên tâm, sắp có cháu bế rồi."
Trần Nhã đột nhiên đập mạnh xuống bàn nói: "Tiểu Văn, con vẫn muốn lừa mẹ sao, trong lòng con một chút cũng không nghĩ cho mẹ sao? Mẹ nói cho con biết, không phải mẹ nghe được mà là Trần Danh đích thân nói với mẹ".
Nghe đến đây, đầu tôi bỗng nổ toang một tiếng, lúc đó giống như có một trăm con ngựa đang chạy trong tim tôi vậy, tôi thầm nghĩ, mẹ vợ à mẹ vợ, mẹ là đang đẩy con vào chỗ nước sôi lửa bỏng hay sao?
Tuy rằng người tôi thì đang ở trên lầu, không nhìn thấy biểu cảm của Bào Văn, nhưng tôi đã cảm nhận được sát khí đã ngay sát bên cạnh mình rồi, tôi tự nghĩ mình tiêu rồi, cô ấy cho dù không đánh chết mình thì đánh cho thành tàn phế thật sự rồi.
Mà Trần Nhã tiếp tục nói: "Tiểu Văn, mẹ đã nói như vậy rồi, con đừng nghĩ đi tìm Trần Danh tính toán, mặc dù con không thích nó, nhưng nó dẫu sao cũng được gả vào nhà chúng ta rồi, con không được ngày nào cũng đánh mắng nó. Lần này nó đem chuyện này ra nói với mẹ, con cũng đừng đổ lên đầu nó nữa, mẹ sẽ làm chống lưng cho nó, con có tức giận như nào thì đổ lên người mẹ đây này."
Thấy Trần Nhã nói như vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm được một chút. Tôi thầm nghĩ Trần Nhã đúng là nói được làm được, đúng là đang bảo vệ tôi. Nhưng tôi cũng cảm nhận được cơn tức giận của Bào Văn, Trần Nhã cũng không thể bảo vệ được cho tôi, dù sao bà ấy cũng không ở đây cùng chúng tôi, đến lúc chỉ còn tôi và Bào Văn, Bào Văn nhất định sẽ xử lí tôi.
Nghĩ đến đây, tôi có chút không dám ngây ngốc ở đây nữa, tôi thầm nghĩ trốn được cứ trốn, vừa hay đến giờ đi làm, thế là tôi mau chóng giả vờ như không biết chuyện gì đi xuống lầu.
Vừa xuống lầu, tôi liền nhìn hai người cười cười rồi chuẩn bị ra ngoài.
Vậy mà hai mẹ con họ nghĩ rằng tôi không nghe được nên vẫn tiếp tục cãi nhau..
Bào Văn nói: "Mẹ, lần trước chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao, mẹ đừng quản chuyện của con nữa, con nhất định sẽ nhanh chóng cho mẹ bế cháu. Nhưng mẹ sao lại vẫn cứ quản chuyện của con thế, con đã không còn là trẻ con nữa rồi."
Trần Nhã nổi giận đùng phản bác nói: "Cháu ngoại, cháu ngoại, vậy con thật sự đã sinh chưa? Tiểu Văn, con hãy thành thật với mẹ đi, con có phải là ghét chuyện đó nên không chịu mang thai đúng không?"
Dừng lại một chút, Trần Nhã nói một câu mà suýt nữa khiến tôi hét lên, bà ấy nói: "Tiểu Văn, nếu như con không muốn làm mẹ, nếu như con thật sự không muốn sinh em bé thì để mẹ và Trần Danh sinh!"
Chương 22. Ăn!
Trần Nhã thế mà lại muốn sinh con với tôi!
Khoảnh khoắc đó não tôi nổ bùm một tiếng, bà ấy điên rồi sao, sao có thể nói thế chứ?
Song bỏ qua thân phận của chúng tôi, nghe cũng rất hấp dẫn, khiến lòng tôi dâng lên cảm xúc khác lạ. Dù sao Trần Nhã cũng là một phụ nữ cực kỳ thướt tha, đang ở độ tuổi sung sức, dù là kinh nghiệm hay thân phận, với đàn ông mà nói đều khó cưỡng lại được.
Tôi nuốt nước miếng, suýt nữa dừng lại nghe thêm một lúc, vì tôi thực sự rất hiếu kì hai mẹ con này sẽ nói tiếp cái gì.
May mà tôi kịp thời tỉnh táo lại, vội vàng nhanh chân bỏ đi, nếu bị lộ thì hai mẹ con họ chắc chắn sẽ liên thủ cho tôi chết.
Trên đường đến quán bar, tâm trạng tôi vẫn không thể bình tĩnh nổi, nhớ lại câu muốn sinh con với tôi của Trần Nhã, tôi cực kì xúc động.
Cuối cùng tôi tát mình một cái, để mình không nghĩ linh tinh nữa, Trần Nhã nói vậy chắc là vì chọc giận Bào Văn, muốn ép Bào Văn nhanh chóng sinh cháu cho bà ấy.
Chẳng bao lâu đã đến qua bar, tôi làm việc như bình thường nhưng luôn không có tinh thần lắm, cứ cảm thấy hết sức lo sợ, bên cạnh tôi có hai quả bom hẹn giờ. Một là Trương Hạo, quả còn lại đương nhiên là Bào Văn, tôi cảm thấy lúc nào họ cũng có thể tìm tới cửa, đánh đấm sỉ nhục tôi.
May mà tất cả đều sóng yên biển lặng, Trương Hạo chắc vẫn nằm viện, còn Bào Văn cũng không biết nghe lời Trần Nhã rồi hay vẫn ở nhà đợi để xử tôi, dù sao cô ấy cũng không xuất hiện.
Còn Tô Nhược Thủy thì lại lần nữa về hát ở quán bar, cô ấy vẫn cuốn hút như thế, khiến khách hàng điên cuồng.
Nhìn Tô Nhược Thủy quyến rũ trên sân khấu, tôi không nhịn được mà nhớ lại lúc ở riêng của hai chúng tôi, cảnh cô ấy nâng cằm tôi, gọi tôi là trai tân, việc này khiến tim tôi rung động. Phải nói là cô ấy đúng là một người đẹp xuất sắc. Nhưng tôi cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, tôi không dám có gì với cô ấy, vì tôi hiểu rất rõ, kiểu người xuất sắc như Tô Nhược Thủy có độc, loại người nhỏ bé như tôi ăn cô ấy sẽ chết.
Như có thần giao cách cảm, khi tôi nghĩ những việc này, đúng lúc Tô Nhược Thủy đang hát đến "nước hoa có độc", đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi. Trong đôi mắt hoa đào của cô ấy rất khêu gợi, cứ như đang vờn tôi, khiến tôi sợ đến mức vội vàng cúi đầu.
Còn Hoàng Tam không biết là kiêng dè Bào Văn hay đang ủ âm mưu gì, dù sao hắn ta không gài bẫy Tô Nhược Thủy nữa. Đây cũng là việc khiến tôi thở phào, dù sao cũng là tôi mời Tô Nhược Thủy về hát, nếu cô ấy lại bị Hoàng Tam bắt nạt, thì tôi đúng là buồn thối ruột, căm ghét bản thân mình.
Tối nay, tôi làm việc đến tận hơn hai giờ sáng, đến lúc đổi ca tôi vẫn chưa tan làm, khi tôi chắc chắn Bào Văn đã ngủ rồi thì tôi mới rón rén về nhà.
Sau khi về, tôi cũng không dám đến ngủ phòng Bào Văn, ở tầng dưới ngủ trên sàn.
Không ngờ tôi vừa nằm xuống, xoay người một cái, Bào Văn đã xuất hiện trước mặt tôi. Cô ấy có vẻ như vừa vận động mạnh, đai thể thao vẫn còn ướt sũng, cô ấy để lộ vòng eo săn chắc gợi cảm, thân hình ngực tấn công mông phòng thủ kia quá là hoàn hảo.
Nhìn Bảo Văn phong độ thế này, tôi không nhịn được nghĩ, người con cái đẹp thế này vậy mà lại là 'vợ' của tôi, nhưng sao cô ấy lại có tính cách và quan niệm tình yêu như vậy chứ? Ông trời đúng là lãng phí của trời.
Đang nghĩ, ánh mắt tôi chạm phải mắt Bào Văn. Tôi sợ đến mức vội cúi đầu, chỉ còn thiếu mỗi việc kéo chăn trùm kín đầu thôi.
Cô ấy chắc chắn là đến trả thù tôi, tôi hơi sợ thật.
Song khác với suy đoán của tôi, Bào Văn không lấy chân đá tôi, cũng không vươn tay xách tai tôi, tóm đầu tôi, thậm chí cô ấy còn không chửi tôi là ăn hại, vô dụng.
Cô ấy chỉ yên lặng nhìn tôi, việc này khiến tôi tò mò, cô ấy bị tức đến ngu luôn rồi? Hay là đang ủ chiêu lớn gì đó? Hay là cô ấy bị Trần Nhã dạy cho một trận, không dám bắt nạt tôi nữa?
Đang khó hiểu thì đột nhiên Bào Văn lại vứt một lọ thuốc cho tôi, sau đó giơ điện thoại cho tôi xem, bên trên viết: Uống đi, mỗi ngày đều phải uống đúng giờ.
Tim tôi đột nhiên hẫng một nhịp, đậu má, Bào Văn quả nhiên không bỏ qua cho tôi, cô ấy thế mà lại bảo tôi uống thuốc, cô ấy muốn hạ độc cho tôi chết à?
Tôi không dám nhận lọ thuốc, hơn nữa cũng sẽ không uống thuốc tự sát. Nhưng tôi cũng không dám phản kháng Bào Văn trực diện, đến khi Bào Văn xoay người lên tầng tôi mới hiếu kì nhận lọ thuốc này. Lúc đó tôi rất tò mò, vì nếu thực sự là thuốc độc thì Bào Văn không nên chủ động bảo tôi uống, tôi có ngốc đâu, sẽ tự mình uống thuốc tự sát?
Tôi nhìn thấy chữ 'Toan Khang Tố' trên lọ, còn có cả hướng dẫn sử dụng, nói mỗi ngày hai viên, điều tiết độ axit cơ thể đàn ông. Trên đó còn nói phải quan hệ vào thời kỳ đầu rụng trứng của phụ nữ, như vậy tỉ lệ mang thai con trai mới cao nhất.
Đọc đến đây, tôi đột nhiên hiểu ra, đậu, Bào Văn chấp nhận tôi rồi? Cô ấy muốn tôi điều tiết độ axit trong cơ thể, để sinh được con trai.
Tất cả đến quá nhanh, tôi cứ như nằm mơ vậy, suýt nữa thì hưng phấn đến mức nhảy cẫng lên.
Tôi hưng phấn đặt lọ "Toan Khang Tố" ở bên cạnh, hưng phấn đến mức suýt nữa thì không hận Bào Văn nữa, tôi nghĩ Bào Văn nếu thực sự bằng lòng chung sống hòa thuận với tôi, sinh con cho tôi thì những ân oán trước kia đều có thể bỏ qua hết, tôi có thể làm một người chồng tốt, vào sinh ra tử vì cô ấy.
Hưng phấn mãi đến hơn bốn giờ sáng tôi mới ngủ, trong mơ tôi mơ thấy Bào Văn, chúng tôi lăn lộn trên giường lớn, cuối cùng cô ấy sinh cho tôi một thằng nhóc mập mạp, hạnh phúc vô cùng.
Khi tôi dậy, đã là trưa ngày hôm sau, Bào Văn không có nhà, tôi vào phòng cô ấy nhìn một lát, phát hiện cô ấy cũng uống một loại thuốc là ‘Giảm Khang Tố’, điều tiết độ PH của cô ấy.
Tôi hưng phấn nắm nắm đấm, suýt nữa hét ầm lên, lần này không phải là giả, Bào Văn thực sự muốn làm với tôi, muốn mang thai rồi.
Mấy ngày tiếp theo, Bào Văn đều không đánh mắng tôi, mỗi ngày tôi kiên trì uống thuốc, Bào Văn cũng kiên trì uống thuốc, tắm rửa sạch sẽ.
Mặc dù chúng tôi vẫn không nói chuyện nhưng đã bước vào thời kỳ chuẩn bị mang thai, tất cả chỉ còn đợi kỳ rụng trứng của Bào Văn thôi, cảm giác chỉ cần chúng tôi có con thật thì chắc chắn có thể thay đổi cuộc hôn nhân của chúng tôi, biết đâu tôi có thể làm một chàng rể danh chính ngôn thuận.
Còn việc ở quán bar cũng suôn sẻ, Trương Hạo vẫn chưa đi làm, Hoàng Tam cũng không gây sự, hơn nữa bảo vệ Lâm Cường kia, tôi và anh ấy cũng khá quen thân rồi, mỗi ngày tôi đều tranh thủ đi đưa thuốc lá cho anh ấy, nhưng anh ấy là một người không nói nhiều, hơi lạnh lùng, chúng tôi chỉ giao tiếp bình thường chứ không tâm sự.
Từng ngày trôi qua, mỗi ngày tôi đều mong đợi thời kỳ rụng trứng của Bào Văn, đúng là một ngày như một năm.
Song kỳ rụng trứng chưa tới tôi lại đợi được Trương Hạo đến trước.
Tối hôm đó lúc nghỉ đổi ca, tôi lại đi đến cửa quán bar, tìm Lâm Cường, hai chúng tôi ngồi xổm một chỗ hút thuốc.
Đột nhiên, một giọng nói truyền tới từ chỗ cách đó không xa: "Anh Hạo, thằng chó đó ở kia kìa, trông bộ dạng chó chết của nó, đm lại còn hút thuốc, sao không hút cho chết luôn đi,"
Là giọng Hổ Tử, đàn em của Trương Hạo, lòng tôi lo sợ, vội quay đầu nhìn qua.
Vừa ngoảnh đầu, một cái gì đó bay về phía tôi, tôi phản ứng rất nhanh, vội vàng né tránh.
Sau đó thứ ấy đập xuống đất, bụp một tiếng nổ luôn, là một túi nilon, trong đó không biết đựng cái gì.
Sau khi túi nilon vỡ, đồ bên trong bắn ra, bắn lên người tôi và Lâm Cường, tôi nhăn mũi ngửi, thối hoắc, đm, là cứt!
"Ôi, không đập trúng, cháu trai trốn giỏi ghê, vậy tao cho mày ăn cứt!" Không bao lâu sau thì giọng Trương Hạo truyền vào tai tôi.
Trương Hạo xuất viện rồi, hắn quả nhiên tìm tôi gây chuyện rồi, hắn thế mà cầm cứt ném vào tôi, buồn nôn thật.
Tôi cố nhịn cơn giận trong lòng, nghĩ dù sao cũng không đập trúng tôi, mà tôi cũng làm vỡ đầu Trương Hạo thật, xem có thể hòa giải không đã.
Lúc này Trương Hạo đã dẫn ba đứa đàn em đến cạnh tôi, tôi vội mở phần mềm ghi nhớ đã chuẩn bị từ trước ra, cho Trương Hạo xem, tôi nói: "Anh Hạo à, chuyện lúc trước là em không đúng, em xin lỗi anh, ông chủ Hoàng đã đứng giữa hòa giải rồi, em sẽ bồi thường."
"Bồi con mẹ mày, chỉ đền tiền thôi không đủ, bố mày hôm nay chỉ muốn mày ăn cứt!" Trương Hạo hét lên với tôi thúc ép.
Hét xong, hắn còn tát tôi một cái, tôi vội nghiêng đầu, cái tát này đáp lên cổ tôi.
Tôi nhịn cơn tức, lặng lẽ nhìn Lâm Cường, tôi nghĩ dù sao chúng tôi cũng được coi là bạn bè, anh ấy dù không dám chọc Trương Hạo thì ít nhất cũng nói đỡ tôi vài câu chứ, hơn nữa trên người anh ấy cũng dính phân, chắc là giận rồi.
Nhưng Lâm Cường chẳng có phản ứng gì cả, anh ấy ngồi đó, có vẻ như muốn hút hết điếu thuốc kia.
Trương Hạo thấy tôi nhìn Lâm Cương, ngay lập tức nhấc chân đạp lên lưng Lâm Cường một cái, chửi: "Đồ ngu, bố mày đang xử người, mày chết dí ở đây làm gì? Cút ngay, mẹ nó, thế mà lại kết bạn với một thằng tàn tật, cẩn thận bố mày xử luôn cả mày."
Trương Hạo rất ngông cuồng, tôi nghĩ Lâm Cường chắc phải nổi nóng rồi.
Không ngờ, Lâm Cường lại đứng dậy luôn, phủi nhẹ bụi trên mông, xoay người bỏ đi.
Đậu, giờ tôi ngơ ra luôn thật rồi, tôi cứ tưởng Lâm Cường là người nữ thần mũ lưỡi chai giới thiệu, chắc chắn là có bản lĩnh, ai ngờ anh ấy lại nhát cáy như thế, còn nhát hơn cả tôi.
Nhưng Lâm Cường nhát như vậy, sao mũ lưỡi chai lại muốn tôi lôi kéo anh ấy? Chẳng lẽ là thấy chúng tôi đều quá nhát nên ghép làm một đôi nhát cáy?
Đang nghĩ thì Trương Hạo lại bóp cổ tôi, sau đó ấn mạnh xuống, vừa ấn vừa hung ác nói: "Hôm nay mày không ăn túi cứt này, thì bố mày cho mày chết."
Trương Hạo vừa nói xong, thằng đàn em gọi là Hổ Tử kia đã gõ xong lời Trương Hạo nói, đưa tôi xem.
Tôi nhìn đống cứt đen sì trước mắt, suýt thì nôn luôn. Tôi nắm chặt nắm đấm, muốn đối phó với bốn người đang nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi không có cái gan đó, một khi tôi ra tay thì chắc chắn chết rất thê thảm, chẳng lẽ tôi phải ăn cứt thật sao?
Chương 23: Nhiệm vụ mới
Trương Hạo ấn cổ tôi, ép tôi ăn cứt.
Mặc dù tôi sợ gây chuyện, mặc dù bị Bào Văn sỉ nhục mất hết lòng tự trọng, nhưng đó đều là việc bất đắc dĩ, đó là vì tôi cần tiền, cần sống sót, nhưng Trương Hạo thì khác, hắn không phải người đủ sức làm ảnh hưởng đến cuộc đời tôi, tôi sẽ không đánh mất hết lòng tự trọng trước mặt hắn.
Vì vậy tôi ngẩng mạnh đầu dậy, kiên quyết không quỳ xuống chạm vào đống cứt kia.
Trương Hạo chỉ là một tên lưu manh bình thường, hắn không lợi hại như Cao Phong, bạn trai cũ của Tô Nhược Thủy, tôi vừa dùng sức, hắn đã không đè được tôi nữa.
"Ồ, thằng khốn này giờ cứng nhỉ. Mẹ nó, thèm ăn đòn đây mà, các anh em ấn nó cho tao." Trương Hạo thấy không ấn được tôi, thì ngay lập tức mở miệng phân phó.
Vì vậy ba thằng đàn em của hắn ngay lập tức xông tới, tôi căn bản không có cơ hội phản kháng, hai cánh tay bị chúng giữ chặt.
Tiếp đó Trương Hạo giơ tay tát vào mặt tôi một cái, hắn hung dữ trừng tôi, nói tôi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, sau đó lại đá một phát vào bụng tôi.
Tôi ngập một bụng lửa giận, liều mạng muốn giãy ra, nhưng không địch lại vì bọn chúng nhiều người, tôi càng phản kháng, Trương Hạo đánh càng hăng.
Hắn vừa đấm vừa đá tôi, vừa chửi: "Đồ rác rưởi, thằng chó chết, đm đúng là ăn gan báo mà, dám đánh lén bố mày, hôm nay tao sẽ cho mày biết kết cục khi chọc vào bố mày."
Tôi giả vờ không nghe thấy, nhưng vẫn không tránh được việc bị đánh tơi bời.
Lúc đó lòng tôi thực sự rất khó chịu, còn khó chịu hơn cả nỗi đau thể xác, cảm giác bất lực dâng lên trong tim, không có người thân, không có bạn bè, không có anh em, tôi chính là người đáng thương nhất thành phố này, cứ như một con chó hoang ai cũng có thể bắt nạt.
Khi Trương Hạo lại móc nắm đấm đấm vào mũi tôi, tôi cảm thấy mũi nóng bỏng, có chất lỏng chảy ra, còn mang theo cả mùi tanh của máu, bị đánh đến mức máu mũi cũng chảy luôn rồi.
Mỗi một cơ bắp trên người tôi đều đang đau đớn, cảm giác sắp không chịu nổi rồi.
Cuối cùng tôi mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hạo, tôi hơi há miệng, sau đó cúi đầu nhìn đống cứt bắn tứ tung, tôi ra hiệu bảo hắn đừng đánh nữa, tôi ăn.
Trương Hạo vui vẻ cười ha ha, sau đó hắn bảo mấy đứa kia buông tay.
Tôi ngồi xuống đất đánh phịch một cái, cúi đầu làm ra động tác sắp ăn cứt.
Bọn chúng lấy điện thoại ra, trong miệng toàn là ngôn từ chế nhạo sỉ nhục tôi, chuẩn bị quay lại cảnh nhục nhã này.
Trương Hạo đắc ý vênh váo đứng phía trước tôi, muốn nhìn cận cảnh cảnh này.
Mà đây chính là cơ hội tôi muốn.
Không sai, tôi không đủ mạnh mẽ, không đủ tàn nhẫn, nhưng tôi sẽ không yếu hèn đến mức đi ăn cứt, tôi chỉ giả vờ ăn cứt, để giành cho mình một cơ hội.
Lúc tất cả bọn chúng đều buông lỏng cảnh giác, tôi bật mạnh dậy, đập thật mạnh vào Trương Hạo.
Đầu tôi đập vào đũng quần của Trương Hạo, đập cho hắn nhe răng trợn mắt kêu gào.
Song tôi vẫn tính sai, tôi cứ tưởng là mình có thể đập ngã Trương Hạo, sau đó tóm lấy hắn trước, khống chế hắn.
Đáng tiếc Trương Hạo không ngã, nhưng tôi cũng không ngừng lại, tôi đã phản kháng rồi thì có chết cũng phải kiên trì đến cùng.
Tôi dùng hết sức bình sinh, không chút do dự cắn mạnh vào bụng chân Trương Hạo.
Trương Hạo hét lên như rách cả cổ họng, còn tôi thì vẫn không nhả ra.
Hắn bắt đầu đạp đánh mạnh tôi, anh em của hắn cũng tiến đến kéo tôi.
Nhưng tôi vẫn cắn chặt hắn, không sai, tôi chính là một con chó trong mắt chúng, nhưng tôi muốn cho chúng biết, tôi là một con chó biết cắn người.
Cách một lớp quần của Trương Hạo, tôi cảm giác Trương Hạo sắp bị tôi cắn đứt thịt rồi, ngửi mùi màu, tôi cảm nhận được một đợt khoái cảm sảng khoái.
Song không có kì tích, cuối cùng tôi vẫn bị đám anh em của Trương Hạo kéo ra.
Trương Hạo cứ như bị điên rồi, hắn cưỡi lên người tôi, túm đầu tôi, ấn mặt tôi xuống đất, hung ác chửi tôi: "Đệch mẹ mày, hôm nay bố mày không xử mày thì bố đây không phải Trương Hạo."
Sau đó hắn gọi Hổ Tử gõ chữ cho tôi đọc, hắn tiếp tục nói: "Trần Danh, đồ chó chết, mày đã chọc tao điên lên rồi, hôm nay ai cũng không cứu được mày, một trăm nghìn tiền mặt đã không đủ rồi, bố mày muốn hai trăm nghìn."
Tôi nhủ thầm còn hai trăm nghìn, chi bằng mày lấy mạng tao luôn đi.
Còn hắn nhanh chóng tiếp tục chửi: "Không, hai trăm nghìn vẫn chưa đủ, tao còn muốn em gái mày."
Tôi biết chắc chắn là Hoàng Tam nói với Trương Hạo tôi có em gái, vì trong giấy nợ viết như vậy.
Nhắc đến em gái tôi, mắt Trương Hạo lóe sáng, tiếp tục nói: "Có rồi, bố mày có thể thả mày, nhưng mày phải đồng ý với tao một điều kiện, bảo con em gái kia của mày ngủ với tao một đêm, dù sao nó cũng sắp chết rồi, mày lấy tiền cho nó chữa bệnh cũng vô ích. Chi bằng đưa tiền và nó cho tao, bố mày có thể để nó làm một con quỷ phong lưu."
Em gái là vẩy ngược của tôi, nghe đến đây, máu tôi dồn lên não, tôi cũng không nhìn chữ Hổ Tử gõ nữa, trực tiếp dùng hết sức mình, muốn đứng dậy giết chết Trương Hạo.
Song tôi bị ba người đè, không có chút cơ hội nào để nhúc nhích.
Khoảnh khắc này, tôi đã khóc, tôi khóc trong tuyệt vọng. Nước mắt cứ thế rơi xuống, tôi hận sự vô dụng của bản thân.
Tôi đang khóc, Trương Hạo thì đang cười, hắn cười nói nếu em gái tôi hầu hạ hắn tốt thì có thể tha cho tôi.
Mà chính vào lúc này, một bóng người đột nhiên đi ra từ chỗ cách đây không xa, đồng thời còn có một giọng nói lạnh lùng: "Mày đang nói gì thế, nói lại lần nữa xem?"
Là giọng của Lâm Cường, thì ra anh ấy chưa đi, chỉ có điều vẫn đứng ở cửa.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Cường đã xuất hiện trước người tôi, anh ấy nhìn Trương Hạo từ trên cao, tôi thấy thái dương anh ấy phình ra, gân xanh trên cổ lộ rõ, nhìn cực kì hung dữ.
Trương Hạo không thèm quay đầu nhìn, chửi thẳng: "Đậu, thằng ngu này sao vẫn ở đây, muốn ăn cứt cùng thằng tàn phế này đúng không?"
Trương Hạo vừa dứt lời, Lâm Cường đã đạp một phát lên lưng hắn.
Điều khiến tôi bất ngờ là chỉ một đạp này, Trương Hạo đã bị Lâm Cường đá bay ra xa mấy mét, lăn mấy vòng trên đất.
Ba đàn em của Trương Hạo ngay lập tập xông lên, muốn tóm Lâm Cường.
Nhưng Lâm Cường rất dũng mãnh, anh ta không hề để ba người này vào mắt, đấu đá lung tung, dùng tinh thần mạnh mẽ khiến cho ba đứa kia bật ra, giây tiếp theo, anh ấy lại đến trước mặt Trương Hạo.
Trương Hạo vẫn chưa kịp ngồi dậy, Lâm Cường đã cúi người vươn tay ra kẹp chặt cổ Trương Hạo.
Bóp cổ Trương Hạo, Lâm Cường thế mà lại nhấc Trương Hạo lên, đồng thời, anh ấy tiếp tục lạnh lùng hỏi Trương Hạo: "Mày vừa nói gì, nói lại lần nữa?"
Trong mắt Trương Hạo toàn là sợ hãi, đâu còn gan nói lời vênh váo gì, liều mạng nhận thua nói: "Ông nội, anh Cường, tha mạng, tiểu nhân mắt mù, có mắt không tròng, anh đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi."
Lâm Cường hất mạnh, Trương Hạo ngã mạnh xuống đất, tôi thậm chí còn nghe được tiếng xương gãy, tôi nghĩ Trương Hạo e là lại phải ở viện một thời gian rồi.
Ném Trương Hạo xong, Lâm Cường mới lạnh lùng nói một câu: "Sau này ai còn dám nhục mạ em gái người khác, kết cục sẽ gấp mười lần hôm nay."
Nói xong, Lâm Cường mới xoay người đi về quán bar, còn ba tên đàn em của Trương Hạo thì vội đứng dậy, đỡ Trương Hạo rồi chạy đi như ma đuổi, chắc là đi bệnh viện rồi.
Lúc đến cạnh tôi, Lâm Cường dùng điện thoại gõ một hàng chữ cho tôi đọc.
Anh ấy nói: Tôi biết cậu cố ý tiếp cận tôi, không không cần biết cậu biết tôi từ đâu, tôi chỉ muốn nói với cậu, đừng phí sức nữa, tôi không cần bạn bè, hôm nay tôi ra tay giúp cậu là vì tôi không muốn thấy một người đàn ông bằng lòng liều mạng bảo vệ em gái chịu nhục.
Sau đó Lâm Cường xoay người đi vào quán bar, nhìn bóng lưng anh ấy, tôi biết đây chắc chắn là một người đàn ông có chuyện xưa.
Tôi không đi tìm anh ấy nữa, tôi chỉ đến phòng khám gần đó bôi thuốc, vừa bôi thuốc xong thì Hoàng Tam nhắn tin cho tôi, ông ta gọi tôi đến văn phòng gặp ông ta.
Tôi nghĩ chắc chắn là việc liên quan đến Trương Hạo, dù sao cũng phải giải quyết, nên vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng của Hoàng Tam.
Vừa vào văn phòng, Hoàng Tam đã cho tôi một tràng pháo tay giòn giã, sau đó còn gõ chữ cho tôi đọc, nói tôi là đàn ông, thế mà dám đấu với Trương Hạo, nói tôi giỏi lắm.
Cũng không biết có phải ông ta đang nói kháy không, tôi chỉ đánh chữ nói Trương Hạo chèn ép người quá đáng, tôi chỉ muốn sống thôi, tôi hỏi Hoàng Tam định xử lý tôi thế nào.
Hoàng Tam nói xử lý quái gì, hắn ta nói loại lưu manh tép riu như Trương Hạo chính là cần được dạy cho một bài học.
Thấy Hoàng Tam nói vậy, tôi cảm thấy không đúng lắm, Trương Hạo rõ ràng là đàn em của hắn ta, hắn ta giả vờ là người tốt với tôi làm gì chứ, chẳng lẽ có việc gì cần dùng đến tôi?
Quả nhiên, một giây sau Hoàng Tam gõ chữ nói với tôi: Trần Danh này, ân oán của cậu và Trương Hạo, tôi sẽ giải quyết êm đẹp giúp cậu, các cậu coi như không đánh không quen, giờ xóa hết ân óa. Hôm nay tôi tìm cậu là có việc khác muốn cậu giúp.
Tôi vội hỏi việc gì, hắn ta lấy một chai chất lỏng nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đưa cho tôi.
Đồng thời gõ chữ nói: Trong đêm nay tôi muốn đến nhà cậu, cậu nhớ mở cửa cho tôi, hơn nữa phải làm Bào Văn hôn mê.
Chương 24: Trộm đồ
Hoàng Tam vậy mà lại để tôi nửa đêm phải mở cửa, và còn bảo tôi làm cho Bào Văn ngất đi.
Dùng đầu ngón chân nghĩ tôi cũng biết là hắn muốn làm gì, chắc chắn không có tâm địa gì tốt cả, chắc chắn có mưu đồ với Bào Văn.
Nhưng trong lòng tôi cũng rất hoang mang, gan của Hoàng Tam cũng lớn quá đi, thực sự đến tận nơi làm bậy, hắn ta không sợ bị bại lộ sao, thật là khó đoán, đóng cửa đánh chó sao?
Đang nghi ngờ hắn thì Hoàng Tam tiếp tục đánh chữ nói: lúc tôi sắp đến tôi sẽ nhắn tin cho cậu, lúc ấy cậu hãy đổ thuốc mê ra 1 cái khăn, trực tiếp úp lên mũi của Bào Văn, cô ấy sẽ lập tức ngất đi.
Mặc dù tôi rất sợ Hoàng Tam, nhưng vẫn không nhịn được mà lắc đầu.
Tôi không thể làm vậy, không thể làm tổn thương Bào Văn , mặc dù tôi cũng rất hận cô ấy, nhưng mà bây giờ cô ấy sắp có con với tôi rồi, cô ấy là vợ của tôi, làm sao tôi có thể bắt tay với người đàn ông khác cùng bắt nạt cô ấy được.
Nếu có bắt nạt, thì cũng là tôi, như thế nào cũng không đến lượt Hoàng Tam.
Nhìn thấy tôi lắc đầu, Hoàng Tam liền chau mày, hắn ta nhả ra 1 cột khói thuốc, nhìn đúng vẻ của một con hồ ly già.
Tưởng sẽ bị hắn đánh, nhưng hắn lại lấy từ trong ngăn bàn ra tờ giấy ghi nợ của tôi.
Hắn dùng đầu ngón tay ấn vào tờ giấy ghi nợ, sau đó đánh chữ nói: Trần Danh, tối nay tôi sẽ mang tờ giấy ghi nợ này qua, chỉ cần làm tốt mọi việc cho tôi, ngay lập tức tôi sẽ đưa tờ giấy nợ này cho cậu.
100 nghìn tệ, chỉ cần tôi làm theo lời của Hoàng Tam, 100 nghìn tệ này sẽ tự nhiên mà biến mất.
Nói thật lòng, tôi có chút động lòng, dù gì lúc này cũng là lúc tôi thiếu tiền nhất.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn lắc đầu, tôi đánh chữ nói: ông chủ Hoàng, không phải là tôi không muốn giúp ông, Bào Văn trước đây có luyện võ, tôi không chắc mình sẽ thành công. Cho dù thành công thì sau khi sự việc kết thúc, cô ấy cũng sẽ biết là do tôi làm, cô ấy sẽ đánh tôi chết mất. Tôi không thể vì tờ giấy ghi nợ này mà đến mạng sống của mình cũng không cần nữa.
Hoàng Tam cười cười, nhưng rất nhanh thu nụ cười đó lại, hắn ta tiếp tục nói: Trần Danh à, tôi thấy hình như cậu có tình ý với Bào Văn? Có phải cậu sợ tôi động vào cô ấy nên không muốn giúp tôi không?
Tôi chuẩn bị đánh chữ giải thích, Hoàng Tam tiếp tục dùng điện thoại nói với tôi: Trần Danh, cậu yên tâm đi, nói thế nào thì cô ấy cũng là vợ cậu, tôi nhất định sẽ nể mặt, sẽ không động vào cô ấy. Tôi đến nhà cậu, là vì có món đồ cần lấy, món đồ đó có lẽ được giấu ở trong phòng của Bào Văn, tôi phải đến lấy nó đi.
Nghe Hoàng Tam nói vậy, tôi có chút phản ứng không kịp, thì ra là muốn trộm đồ à. Như vậy là hợp lý rồi, chẳng trách hắn ta phải vào nhà tôi bằng bất cứ giá nào.
Tôi rất tò mò Hoàng Tam muốn trộm cái gì, tôi nghĩ chắc chắn món đồ đó rất quan trọng với Hoàng Tam, nếu không hắn cũng sẽ không mạo hiểm như vậy, lẽ nào là vật chứng phạm tội của hắn?
Tôi muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ Hoàng Tam không vui.
Cuối cùng tôi cũng đánh chữ nói: Ông chủ Hoàng, nếu ông muốn lấy đồ, và ông tin tưởng ở tôi, có thể giao nhiệm vụ này cho tôi. Ông nói ông muốn lấy đồ gì, tôi nhất định lấy được.
.
Hoàng Tam tiếp tục lộ ra nụ cười thâm hiểm của hắn, đánh chữ nói: Trần Danh à, không phải tôi không tin cậu, thật sự là món đồ đó không thể để người khác nhìn thấy được, tôi bắt buộc phải tự mình đi lấy, nếu không tôi cũng sẽ để cho tiểu đệ của tôi đến lấy rồi.
Tôi có chút khó xử, nhưng nếu chỉ đơn thuần là trộm đồ, thì tôi nghĩ cũng có thể làm như vậy.
Tôi đang do dự, sắc mặt Hoàng Tam đột nhiên trầm xuống, hắn đập mạnh xuống bàn và đứng dậy.
Hắn đi đến bên cạnh, đưa tay khoác lên vai tôi, dùng lực rất mạnh, ấn xuống vai làm tôi có chút đau.
Sau đó hắn đánh chữ nói: Trần Danh, Lão Tam tôi đây tin tưởng mới để việc này cho cậu làm, chỉ cần cậu làm tốt, thì chính là tâm phúc của tôi rồi. Nếu cậu từ chối, lão Tam tôi cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đến thăm người em gái bệnh tật của cậu, xem xem nó còn có thể sống được bao lâu nữa.
Nghe Hoàng Tam nói vậy, tim tôi nhảy lên, tôi cũng phải ngốc, hắn ta là đang uy hiếp tôi, nếu tôi không làm theo lời hắn, hắn sẽ giết em tôi.
Lời Hoàng Tam đã nói ra, tôi tin chắc rằng hắn có thể làm ra chuyện đó.
Tôi sợ rồi, hơn nữa khi Hoàng Tam đi kiểm tra em gái tôi, hắn sẽ có thể điều tra ra thân thế của tôi, và sẽ biết tôi đóng giả người câm điếc, đến lúc ấy hắn sẽ nhớ ra là tôi dùng chai rượu đánh hắn, sau đó thù mới hận cũ cộng lại, tôi sẽ sống dở chết dở.
Nhìn gương mặt cực kì giảo hoạt của Hoàng Tam, cuối cùng tôi cũng chỉ có thể gật đầu.
Sau đó tôi liền nhận lấy cái chai nhỏ, tiếp tục đi làm.
Những giây cuối cùng sau đó đối với tôi đều là cực hình, tôi vừa muốn thời gian trôi nhanh một chút, lại muốn thời gian có thể ngừng lại.
Giây phút này, để mọi âm mưu đều không tiếp tục nữa.
Tôi suy nghĩ vô số các phương án, một mình chạy trốn, tìm Tô Nhược Thủy thương lượng, thậm chị chủ động nói thật với Bào Văn….. Tất cả mọi cách tôi đều nghĩ qua, nhưng cuối cùng đều bị tôi phủ định, lí do rất đơn giản, tôi không thể để em gái của mình bị lôi vào cuộc, không cần biết Hoàng Tam có phải đơn thuần uy hiếp tôi hay không, tôi cũng không thể kéo em mình vào chỗ nguy hiểm, nó đã đủ đáng thương rồi.
Tôi biết mình làm vậy là rất ích kỉ, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đây chính là hiện thực, tôi căn bản không có năng lực để có thể quản nhiều chuyện như vậy được.
Khó khăn lắm mới chờ đến tan ca, tôi đem theo tâm trạng nặng nề về nhà.
Tôi về nhà, trước là vào phòng Bào Văn xem một chút, cô ấy đang ngủ, đầu giường để những loại thuốc mà cô ấy cần uống.
Tôi rất muốn chung sống với cô ấy một cách yên bình, cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với mình, tưởng rằng quan hệ của chúng tôi có một chút cải thiện, nhưng lại làm khó dễ cho tôi.
Lúc này, điện thoại báo có tin nhắn đến, là tin nhắn của Hoàng Tam, hắn nói: đã đến giờ hành động rồi, thuốc này sẽ không làm tổn hại đến cơ thể của cô ấy, chỉ làm cho cô ấy hôn mê khoảng 1 tiếng thôi, cậu làm cô ấy ngất đi, sau đó xuống dưới mở cửa cho tôi.
Nhìn thấy Bào Văn đang say ngủ, hai chân thon dài thò ra khỏi chăn, tự nhiên tôi có chút không nhẫn tâm.
Nhưng tôi không làm không được, trong lòng tôi nghĩ, không sao hết, chỉ là ngủ sâu giấc hơn một chút thôi, đợi đến khi cô ấy tỉnh dậy, coi như là không có chuyện gì xảy ra. Còn đối với đồ mà cô ấy mất, cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, cô ấy chắc cũng sẽ nghi ngờ là Hoàng Tam phái người đến để lấy trộm.
Thế là tôi hạ quyết tâm, lấy trong túi ra một miếng vải và chai thuốc mê.
Tôi cẩn thận đến bên đầu giường của Bào Văn, đem thuốc mê đổ lên miếng vải, để cho an toàn, tôi chỉ đổ một phần ba chai thuốc mà thôi,
Khi thuốc mê đổ lên miếng vải, lập tức có một mùi hăng bốc lên, rất khó ngửi, làm tôi bị sặc.
Tôi cứ tưởng rằng loại thuốc này không có mùi, đột nhiên mũi bị kích thích, tôi rất hoảng loạn, mùi sặc như vậy, tôi nghĩ rằng có thể là ete, sợ là sẽ làm Bào Văn thức giấc mất.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi đột nhiên có một suy nghĩ dâng lên, có gì đó không đúng ở đây, Hoàng Tam tại sao lại cần tôi dùng một loại thuốc mê có mùi hăng như vậy? Hắn ta hoàn toàn có thể đổi một loại khác, như vậy không phải là hại tôi bị bại lộ sao.
Đang suy nghĩ, Bào Văn quả nhiên khịt mũi và sau đó mở mắt ra.
Tôi bị dọa giật mình, trong lúc vội vàng không suy nghĩ được nhiều tôi bèn đưa miếng vải lên bịt vào mũi Bào Văn.
Bào Văn đột ngột tỉnh dậy, cô ấy vặn mình để chống cự, mà tôi thì đã dùng một bàn tay khác che mắt cô ấy lại, ấn đầu cô ấy xuống.
Lúc đó cả người tôi đều hoàn toàn hoảng loạn, thật là không ngờ sẽ có một ngày, tôi dày vò cô ấy như vậy. Mặc dù giây phút này tôi đã tưởng tượng ra vô số lần, nhưng khi nó thật sự xảy ra, lại không có cảm giác sung sướng của việc trả thù, chỉ còn sự sợ hãi.
Tôi biết cô ấy đang nhìn, tôi chỉ cầu mong cô ấy đừng nhận ra tôi mà thôi.
Sau một hồi vật lộn chống cự, thân thể Bào Văn trở lên mềm nhũn, sau đó thì ngất đi.
Mũi tên bắn đi sẽ không thể quay trở lại, sự việc đã xảy ra rồi, tôi chỉ có thể cắn răng làm tiếp.
Tôi đi nhanh xuống lầu, mở cửa to ra.
Hoàng Tam đến rất nhanh, hắn đến một mình, điều đó làm tôi nhẹ nhõm một chút, xem ra là chỉ đến để trộm đồ thôi.
Sau khi vào đại sảnh, Hoàng Tam lập tức đưa chữ đã viết sẵn cho tôi xem, hắn hỏi Bào Văn đã ngất đi chưa?
Tôi gật đầu, nói đều làm xong rồi, ngất rồi.
Thế là hắn đi lên lầu, hướng về phía phòng của Bào Văn.
Tôi nhận thấy mục tiêu của Hoàng Tam quá rõ ràng, sợ là đã biết đồ cần trộm nằm ở đâu rồi.
Tôi đi theo hắn lên lầu, cùng tiến vào trong phòng.
Hắn nhìn thấy tôi đi vào phòng, liền đánh chữ cho tôi xem: Cậu ra ngoài trước, đồ vật này không thể để cậu nhìn thấy, tôi tìm thấy rồi sẽ lập tức rời đi.
Tôi không muốn rời đi, chỉ quay lưng lại, nhưng Hoàng Tam nhất quyết muốn tôi rời đi, tôi vẫn không chịu, hắn lại mang em tôi ra, hơn nữa hắn còn đưa tờ giấy ghi nợ 100 nghìn tệ cho tôi.
Cuối cùng tôi cũng phải lui về sau cửa, nhưng tôi không đóng cửa, tôi đứng lại ở cửa phòng.
Nhưng mà Hoàng Tam rất nhanh đến và đóng cửa lại, vừa đóng cửa hắn vừa đắc ý hưng phấn mà nói: “Thật là cmn một thằng đần, rất dễ lừa, không sai, ông đây là đến trộm đồ, có điều đó là trộm trinh tiết của Bào Văn. Haha, ngủ với phụ nữ cực phẩm, nhất định là cực kì kích thích.”
Chương 25: Anh luôn cõng tôi
Khi tôi nghe Hoàng Tam nói muốn cướp trinh tiết của Bào Văn, toàn bộ cơ thể tôi bị kích động. Phản ứng đầu tiên là tức giận, muốn đấm chết Hoàng Tam. Ngay lập tức sau đó, tôi buồn phiền, tất cả là tại tôi, là tôi ngu dốt, dẫn sói vào nhà. Mặc dù Bào Văn cao ngạo lạnh lùng như vậy, nên bị trừng phạt nghiêm khắc, cho cô ta biết tay, nhưng chắc chắn việc này không đến lượt Hoàng Tam!
Và cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Hoàng Tam muốn dùng eter mùi hắc để làm thuốc mê, hắn ta đã cố tình làm điều đó. Như tôi đã suy đoán trước đây, Hoàng Tam muốn đánh thức Bào Văn và để cô ấy nhìn thấy mặt tôi.
Bằng cách này, ngay cả khi Bào Văn bị cưỡng hiếp, cô ấy vẫn cho rằng tôi đã làm điều đó, ngay cả khi sau đó tôi giải thích rằng đó là Hoàng Tam, cô ấy chắc chắn sẽ không tin.
Tôi phải nói rằng Hoàng Tam thực sự là một con cáo già.
Ầm một tiếng, Hoàng Tam đóng cửa lại.
Trái tim tôi dường như bị đâm một cách tàn nhẫn, và cả người tê dại.
Lẽ nào tôi phải tự mình trải nghiệm việc vợ mình bị làm nhục?
Chẳng mấy chốc, giọng nói dung tục của Hoàng Tam lại vang lên bên tai tôi: "Em yêu, Hoàng Tam sắp chiếm hữu em rồi, chuẩn bị tư thế cho chuẩn nào! Ôi! Một bông hoa bách hợp mỏng manh. Ngủ với báu vật này là đủ cho Hoàng Tam tôi khoe khoang cả đời. Người đẹp bé nhỏ, tôi tới đây... "
Tôi không thể chịu đựng được nữa, không, tôi muốn ngăn hắn ta lại!
Nhưng tôi có thể làm được gì? Có lẽ tôi xông vào có thể đánh nổi Hoàng Tam, nhưng sau đó thì sao? Chưa kể tôi sẽ đối mặt với sự trả thù điên rồ của Hoàng Tam, ngay cả khi tôi cứu Bào Văn, khi cô ấy thức dậy, cô ấy cũng cho là tôi làm việc này, khiến tôi sống không bằng chết. Đến lúc đó, hai bên đều trở thành kẻ thù của tôi, tôi đúng là lấy đá tự đập chân mình.
Tôi rất sợ hãi, nhưng khi tôi lại nghe thấynhững lời bẩn thỉu của Hoàng Tam, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Không, tôi phải lao vào. Tôi có thể vô dụng, nhưng tôi không được đánh mất nguyên tắc cơ bản nhất của thằng đàn ông!
Và khi tôi vừa bước vào cửa, tôi bất ngờ nghe thấy giọng nói của Hoàng Tam: "Người đẹp bé nhỏ, tôi sẽ thỏa mãn em. Tôi đặt máy quay trước đã, để ghi lại khoảnh khắc ân ái của chúng ta, sau đó mới bắt đầu chinh phục em."
Hóa ra Hoàng tam đã dự định quay lại cảnh đó. Tôi nghĩ hắn ta làm điều đó, thứ nhất là lưu giữ kỉ niệm, sau này có thể lấy ra thưởng thức, thứ hai là để lại đường lùi cho chính hắn, nhỡ may sau này chuyện này thật sự bị lộ ra, bị Bào Văn xử lý, thì hắn cũng có thể lấy đoạn video này ra để uy hiếp cô ấy.
Chính vì hành động chuẩn bị video của Hoàng Tam mà tôi có cơ hội suy nghĩ. Não tôi suy nghĩ rất nhanh, và tôi đã có giải pháp.
Tôi quyết định áp dụng lại các mánh khóe cũ và xuất hiện với một danh tính khác một lần nữa.
Vì vậy, tôi vội vã xuống lầu và tìm thấy chiếc mặt nạ chú hề mà tôi đã sử dụng để cứu Bào Văn từ dưới tủ quần áo trong bếp. Tôi đeo mặt nạ và thay bộ đồ.
Sau khi chuẩn bị xong, tôi vội vã lên lầu, ngay khi đến cửa phòng, tôi nghe thấy âm thanh thô tục mà phấn khích của Hoàng Tam: "Em yêu, làn da của em thật mịn màng, tôi thật không nỡ làm đau nó. Em nói xem, tôi có nên khiến em tỉnh dậy, hay vẫn cứ như vậy mà vui vẻ cùng em?"
Nghe vậy, tôi biết tôi không thể chờ đợi lâu hơn, nhưng tôi không lao ngay vào phòng. Dù sao, tôi chưa biết thực lực cụ thể của Hoàng Tam thế nào.
Nếu hai bên đánh nhau khiến cả hai cùng thua thiệt, không may mặt nạ trên mặt tôi bị gỡ ra, thì tôi đúng là xui xẻo vô cùng.
Vì vậy, tôi vẫn cần phải nghĩ cách khác!
Tôi đổ một nửa chai thuốc mê còn lại lên miếng giẻ, và rồi một người vừa mới giả câm giả điếc lại là tôi, lại hét lên.
Tôi hét lên rất thảm thiết, giống như đang bị đánh và kêu cứu.
Quả nhiên Hoàng Tam nghe được nghe bên ngoài có động tĩnh, và sau đó hắn nói thầm: "Mẹ kiếp, thằng Trần Danh rác rưởi làm sao vậy, không phải đang tấn công bên ngoài chứ?"
Sau đó, tôi nghe thấy những bước chân thận trọng, là Hoàng Tam đã chạy tới cửa và muốn xem chuyện gì đã xảy ra.
Tôi trốn vào ngưỡng cửa, và chẳng mấy chốc Hoàng Tam mở cửa. Ngay khi hắn ta thò đầu ra, tôi vội chạy đến và che ngay miệng và mũi của Hoàng Tam bằng một miếng giẻ tẩm thuốc mê trong tay.
"Là ai vậy ...?" Hoàng Tam sửng sốt hỏi, nhưng hắn chưa nói xong đã nhanh chóng ngất đi.
Hoàng Tam là một tên to béo bụng bia, hắn ta đổ về phía tôi một cách nặng nề, nhưng tôi kịp phản ứng, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ đè ngã tôi mất.
Ôm lấy cơ thể ục ịch của Hoàng Tam, trái tim tôi đập thình thịch, gần như bật ra khỏi cổ họng, hoảng loạn, sợ hãi, cảm giác báo thù, và tất nhiên, có cả một chút vui sướng khi giải cứu Bào Văn, tất cả các loại cảm xúc, khiến tôi vô cùng kích động.
Tôi phải bình tĩnh!
Tôi đưa tay ra và véo mình, rồi kéo Hoàng Tam đưa hắn ta xuống lầu.
Tôi thấy chiếc BMW của Hoàng Tam đậu trên đường cách đây không xa, nên tôi giả vờ dìu hắn ta tới gần bên xe và rút chìa khóa từ trên người của Hoàng Tam, dìu hắn ta vào xe.
Trước đây tôi đã định lái xe giao hàng đường dài, vì vậy tôi đã học lái xe. Mặc dù BMW là công nghệ cao đối với tôi, nhưng tôi vẫn khởi động được xe và lái khỏi nơi này.
Tới đoạn cách nhà Bào Văn khá xa, tôi mới dừng xe lại.
Tôi vốn muốn rời đi như thế này, nhưng tôi nghĩ về việc khi Hoàng Tam tỉnh dậy, thật quá dễ để nghi ngờ tôi.
Vì vậy, tôi đã tìm kiếm điện thoại di động của Hoàng Tam, sau đó lấy ra một con dao găm tự vệ từ trong túi của tôi.
Tôi ấn con dao găm vào cổ Hoàng Tam, và thậm chí rạch vào lớp da đầu tiên của hắn ta. Đồng thời, tôi ghi lại cảnh này bằng điện thoại di động của Hoàng Tam.
Tôi cầm con dao găm, lạnh lùng và nói: "Tên khốn Hoàng Tam, tao cho cơ hội cuối cùng để mày sống sót, lần sau nếu mày dám chạm vào Bào Văn, tao thực sự sẽ giết mày."
Dừng lại một chút, tôi lại giả vờ khinh bỉ hắn ta và nói câu: "Thân phận của Bào Văn không phải để cho mày tìm hiểu, loại người thấp hèn như mày tốt nhất nên tránh xa cô ấy, đây là lời khuyên cuối cùng tao dành cho mày."
Sau đó, tôi tiếp tục làm động tác cắt cổ Hoàng Tam, rồi tôi mới xuống xe BMW.
Sau khi tôi xuống xe, tôi chạy điên cuồng, lúc đó, lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, không phải do nóng, mà là do sợ hãi và căng thẳng. Bởi vì hành vi của tôi thực sự là một động thái nguy hiểm, nó quá nguy hiểm và tôi cần rất nhiều can đảm để thực hiện nó.
Tôi chạy một mạch mấy trăm mét rồi mới bình tĩnh lại một chút.
Tôi nghĩ rằng tôi đã làm điều đó một cách vô cùng kín kẽ, chỉ cần lát nữa tôi làm tốt bước tiếp theo, Hoàng Tam sẽ không nghi ngờ rằng người đàn ông đeo mặt nạ này là tôi, bởi vì tôi diễn rất xuất sắc, một khí chất cao ngạo lạnh lùng khác hẳn với tôi thường ngày. Sau đó, tôi vẫy một chiếc taxi và vội vã trở về nhà. Theo tính toán thời gian, Bào Văn sẽ thức dậy sau nửa giờ.
Chắc chắn, cô ấy vẫn nằm trên giường khi về đến nhà. Áo phông của Bào Văn đã bị Hoàng Tâm vén lên, nhưng chỉ có chiếc eo nhỏ và rốn bị lộ ra.
Điều này làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, may mắn thay, cô ấy không bị Hoàng Tam lợi dụng.
Tôi không biết nếu Bào Văn có nhìn thấy mặt tôi trước khi ngất đi không? Nhưng để đảm bảo không có một chút sơ hở nào, tôi phải thực hiện kế hoạch tiếp theo để Bào Văn nghi ngờ Hoàng Tam.
Vì vậy, tôi kéo Bào Văn lên và cõng cô ấy trên lưng.
Ngực cô ấy dựa vào lưng tôi, khiến tôi tràn đầy bối rối.
Tôi cõng cô ấy như thế này và đi bộ khoảng mười phút cho đến khi tôi đến một công viên. Tôi không đặt cô ấy xuống, tôi vẫn cõng cô ấy trên lưng, và sau đó ngồi trên một chiếc ghế dài.
Đêm yên tĩnh, chỉ có hai chúng tôi, tôi có thể nghe thấy hơi thở nhẹ của cô ấy, với một mùi hương nhè nhẹ, cô ấy thực sự xinh đẹp khi im lặng, đó là một loại khí chất mà người khác muốn cũng không có được. Tôi không muốn cô ấy tiếp tục bắt nạt tôi, làm nhục tôi, tôi sẽ hết lòng hết ý yêu cô ấy.
Đang than thở về sự bất công của số phận, tạo hóa trêu ngươi, Bào Văn đột nhiên đập mạnh vào lưng tôi, và hơi thở của cô trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Tôi biết cô sắp tỉnh dậy.
Vì vậy, tinh thần của tôi bắt đầu tập trung, khoảnh khắc này không thể bất cẩn, bởi vì Bào Văn nhất định rất tò mò tôi trông như thế nào, cô ấy có khả năng sẽ tháo mặt nạ của tôi.
Chẳng mấy chốc, cô khẽ “hư..” một tiếng, duỗi eo, đập cánh tay nhỏ nhắn vào cổ tôi, rất dễ chịu, đập.
Và khi cô ấy ngáp dài một cách uể oải, vòng ngực mềm mại của cô ấy cọ vào lưng tôi, làm cho toàn bộ khuôn mặt của tôi đỏ lên. May mắn thay, tôi đang đeo mặt nạ chú hề, nếu không nó sẽ bị lộ.
"Ah, chàng hề, phải anh không?" Ngay sau đó, sự mong đợi của Bào Văn vang lên trong tai tôi với một giọng nói lo lắng.
Bởi vì lần trước tôi đã không nói tên cho Bào Văn, tôi chỉ nói rằng tôi là một chàng hề, nhưng tôi không ngờ rằng Bào Văn thực sự gọi tôi là một chàng hề, nhưng tôi có thể ra rằng cô ấy không có ác ý, khi cô ấy không còn hống hách nữa, cô ấy đúng là có chút dễ thương.
Tôi giả vờ bình tĩnh, và cũng nói với giọng lạnh lùng, tự hào: "Em tỉnh rồi à, không sao là tốt."
Ngay sau đó, cô đưa tay ra và gõ vào đầu mình, nói: "Đầu hơi đau một chút. Tôi nhớ rất rõ. Có vẻ như ai đó đã làm tôi ngất đi và anh đã cứu tôi?”
Tôi không nói gì, chỉ đặt cô ấy nhẹ nhàng lên băng ghế.
Hai má ngay lập tức ửng hồng, cô ấy có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn, anh đã cõng tôi suốt, tại sao anh không đặt tôi xuống sớm hơn. Cõng tôi suốt như vậy, chắc anh chắc rất mệt nhỉ."
Tôi ngẩng đầu nhìn xa xăm, nhẹ nhàng nói: "Cô bị chụp thuốc mê, sau khi ngất đi nhiệt độ của cô cực thấp, nhiệt độ của tôi có thể khiến cô không bị cảm lạnh, vì vậy tôi đã cõng cô."