Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Lời đề nghị của Tô Nhược Thuỷ

Chỉ cần nghĩ đến tôi có thể dùng thân phận một thằng hề để trả thù Bào Văn, mọi ấm ức trong lòng tôi dần dần tan biến.

Tối nay tôi không đợi Bào Văn quay về mà một mình ngủ trước.

Ngày thứ hai Bào Văn vẫn chưa về, nhưng Thân Oánh đã quay về.

Thân Oánh nói rằng Bào Văn đã lên chuyến bay, còn bảo cô ấy đến nhà tôi trước.

Lúc đó, cô ấy chìa môi thổi những lọn tóc rồi nói với tôi: "Anh Trần Danh, sau này em sẽ sống ở đây, em chính là chủ của căn nhà này. Anh phải chăm sóc tốt cho em đấy."

Tôi hỏi cô ấy: "Bào Văn sao lại bảo em sống ở đây, sống lâu dài hay tạm thời thôi?”

Cô ấy nói: "Anh Trần Danh, em đã mang thai đứa con của anh. Trước khi đứa trẻ chào đời rất có khả năng em sống ở đây. Nhưng chị Bào Văn cũng có thể sắp xếp cho em sống ở chỗ khác gần trường em hơn. Dù sao vẫn có lúc em phải đến trường. "

Tôi đang nghĩ về những người trẻ bây giờ. Họ thực sự khác với tôi. Trái tim của họ thật rộng lớn. Đang học đại học lại trở thành người mẹ mang thai hộ. Thân Oánh cũng thật quá buông thả.

Bởi vì không có người ngoài, vả lại Thân Oánh với tôi là đồng hương, tôi mới không gò ép bản thân, mở miệng nói với cô ấy một lúc, tôi cảm thấy cả người thoải mái hơn biết bao nhiêu.

Cuối cùng, Thân Oánh bảo tôi kể cho cô ấy chuyện giữa tôi và Bào Văn. Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng. Đang lúc buồn nên tôi trút hết ra với Thân Oánh. Tất nhiên, tôi cũng giấu diếm nhiều điều.

Sau khi nghe những gì tôi nói, Thân Oánh đột nhiên vỗ bàn đứng dậy giận dữ.

Cô ấy đưa tay ra và vỗ vào bụng mình vừa vỗ vừa nói: "Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Người con gái đó trông tuyệt sắc vậy mà sao ác thế. Em nói mà, sao chị ta lại tìm người mang thai hộ chứ, hoá ra lại là người như vậy. "

Tôi hỏi cô ấy vỗ bụng làm gì, cô ấy nói: "Em không thể mang thai con của loại đàn bà này, cảm thấy bực tức, bụng sẽ đau."

Tôi vừa tức giận vừa buồn cười nói với Thân Oánh: "Thân Oánh, em đã đi con đường này rồi thì không thể hối hận được nữa. Người con gái như Bào Văn chúng ta chọc giận không nổi, nếu em làm mất đứa trẻ thì cô ấy cũng sẽ xử lý em. Bình tâm chờ đợi 10 tháng thai kỳ đi. Vả lại, đằng nào đứa con này cũng là đời sau của anh Trần Danh đây mà. Em nể mặt anh, đối xử tốt với nó nhé."

Thân Oánh bĩu môi một lần nữa nói mấy câu khó nghe. Cô ấy nói rằng Bào Văn là ác quỷ. Nên cô ấy bụng cô ấy cũng đang mang thai một ác ma, cô ấy phải xử lý nó.

Tôi vốn dĩ cho rằng Thân Oánh đang đùa cợt, cũng không để bụng.

Ai ngờ ba ngày sau, cô ấy ra ngoài rồi quay về với bộ dạng người toàn mùi rượu.

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy và hỏi cô ấy uống loại rượu nào. Trứng trong người cô ấy có lẽ còn chưa làm tổ. Cô ấy nói mấy câu làm tôi đái ra quần: "Anh ơi, em xử lý đứa bé rồi, vừa uống thuốc xong. Dù sao đây cũng là một sinh mạng nhỏ, em có hơi chút không đành lòng nên uống thêm chai rượu cho có quyết tâm."

Tôi thấy dáng vẻ của Thân Oánh không giống đang đùa. Lúc đó tôi rất tức giận. dù sao đó cũng là con tôi. Tôi không thể không buồn, thế là tôi hét lên với cô ấy: “Thân Oánh, em đang làm cái quái gì vậy, em điên rồi à? "

Thân Oánh ngẩng đầu dùng đôi mắt ngấn nước nói với tôi: "Anh Trần, anh mắng em làm gì. Có bản lĩnh thì anh mắng chửi Bào Văn đi, em thấy anh hèn lắm, anh sợ Bào Văn cái quái gì. Anh sợ chứ em không sợ. Em không muốn mang thai đứa con của chị ta."

Những lời của Thân Oánh khiến tôi rất xấu hổ và tức giận, nhưng cô ấy không sai. Tôi rất vô dụng trước mặt Bào Văn vì tôi chưa từng nói với cô ấy chuyện tôi chính là thằng hề đeo mặt nạ.

Có lẽ cảm thấy lời nói của mình khó nghe, Thân Oánh nhanh chóng nói với tôi một lần nữa: "Được rồi, Anh Trần, không phải em coi thường anh. Em thấy anh là một nhân vật, có lẽ anh không biết. Từ nhỏ đến lớn Oánh Oánh em đều thấy anh xuất sắc hơn so với những người khác cùng làng. Anh cũng đừng nên tức giận. Anh không nên rơi vào cảnh này. Nhưng dù sao anh đã vào cảnh này rồi thì đương nhiên có lý do riêng của mình, vậy Oánh Oánh giúp anh hả cơn giận, bỏ đi đứa bé này.

Tôi thở dài, và không còn đổ lỗi cho Thân Oánh nữa mà chỉ nói với cô ấy: "Em nói dễ dàng quá, giờ đứa bé đã không còn nữa. Nếu để Bào Văn biết thì hai chúng ta không sống nổi. Em cũng biết Bào Văn là người chúng ta không thể chọc nổi."

Thân Oánh đến trước mặt tôi, đẩy ngực tôi rồi nói: “Anh Trần, anh bị người đàn bà đó doạ đến ngây ra rồi, ngây ngô thật rồi đấy. Đứa bé không còn nữa thì chúng ta có thể sinh lại mà!"

Lúc đầu, tôi không hiểu ý của Thân Oánh. Đợi tới lúc tôi hiểu ra thì cảm thấy rất ngại ngùng. Tôi thầm nghĩ Thân Oánh đúng là bạo miệng.

Thấy tôi không trả lời Thân Oánh tiếp tục: "Anh Trần, anh không cảm thấy bị kích thích à? Hãy nghĩ về niềm vui báo thù, chúng ta lén lút sinh con, là con của hai đứa chúng ta. Bào Văn lai nghĩ đó là con của cô ta. Tới lúc đó cô ta lại trích ra cả khoản tiền khổng lồ giúp chúng ta nuôi con. Nói không chừng tương lai còn được thừa hưởng khoản tiền kếch xù, anh cũng đừng có thật quá . "

Thành thật mà nói lời nói của Thân Oánh khiến tôi dao động. Việc này nghe ra thực sự rất có sức hút, coi như trả thù được Bào Văn, hơn nữa việc này cơ bản khó mà bị phát hiện. Trừ phi đứa bé sinh ra không giống Bào Văn một chút nào.

Nhưng ngay cả khi Thân Oánh nghĩ thông thì tôi cũng không dám chơi với lửa như vậy. Tôi vẫn là kiểu người rất truyền thống. Nếu đã nảy sinh quan hệ nam nữ với một người con gái khác thì phải có trách nhiệm. Chưa nói đến chuyện tôi không thích Thân Oánh. Ngay cả khi tôi thích cô ấy, tôi cũng không có điều kiện để chịu trách nhiệm với cô ấy. Cái thân này của tôi còn khó giữ nữa.

Vậy là tôi vội nói với Thân Oánh: "Thân Oánh, những việc thế này em đừng nói bừa. Phải nghiêm túc một chút."

Cô ấy liếc nhìn tôi và nói: "Anh Trần, không phải là anh không dám đấy chứ?”

Tôi nói: "Không phải không dám, mà là không thể. Mối quan hệ của chúng ta không phải kiểu yêu đương trai gái, sao có thể làm chuyện đó được. Từ sau không được nói linh tinh nữa."

Thấy tôi từ chối, Thân Oánh không nhắc lại lần nữa. Dù cô ấy có hung hăng đến mấy thì cũng là một cô gái. Làm sao có mặt mũi bám lấy tôi nói chuyện này được.

Tôi vốn nghĩ rằng Thân Oánh sẽ không đề cập đến chuyện đó nữa. Tôi cũng đang cố gắng hết sức để tìm ra cách giải quyết vấn đề, giải quyết việc Thân Oánh làm mất đứa con.

Ai ngờ đêm đó lúc tôi ngủ, Thân Oánh đột nhiên nằm trên giường của tôi. Cô ấy cưỡi lên người tôi, muốn cởi quần áo của tôi. Nếu không vì tôi ngủ không sâu giấc thì đã bị cô ấy làm chuyện đó rồi..

Sau khi tỉnh táo tôi vội vàng đẩy cô ấy ra và nói: "Thân Oánh, em làm cái quái gì thế."

Cô ấy không hề hổ thẹn mà nói: "Anh Trần, mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Nghĩ kỹ thì em cũng rất sợ. Em thấy em quá vội vàng. Nếu để Bào Văn biết em bỏ đứa bé đi, cô ta sẽ cho người đánh gãy chân em. Anh Trần, chúng ta cứ làm như em nói đi, chúng ta sinh đứa con."

Tôi nói dứt khoát nhấn mạnh là không được. Cô ấy cũng nhìn ra được suy nghĩ của tôi rồi: "Anh Trần Danh, sao anh giống mấy ông bà già trong làng vậy. Tư tưởng cũng bảo thủ thế. Giờ thời đại nào rồi. Người trẻ ở các thành phố lớn ngày nào chả qua đêm với nhau. Chúng ta cũng có phải làm gì to tát đâu, chỉ cần có thai là được.”

Sau khi nói xong, cô ấy thấy tôi không nói gì nên bổ sung thêm: “Anh Trần. Anh yên tâm em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm. Dù sao em cũng đã mang thai hộ một lần rồi. Anh cũng không cần có áp lực hay gì khác đâu. Em không còn là cô gái còn nguyên vẹn nữa đâu.”

Tôi cũng dễ chịu hơn chút nhưng cuối cùng vẫn từ chối.

Thân Oánh giận dữ rời đi, nói rằng tôi không giúp cô ấy mà đang hại cô ấy. Nói rằng Bào Văn chắc chắn sẽ trả thù.

Tôi không còn cách khác. Sau khi bị tôi từ chối lần này, Thân Oánh không đề cập đến yêu cầu này lần nào nữa. Nhưng điều không ngờ là mấy ngày sau khi tôi mất cảnh giác, Thân Oánh đã mua một ít rượu về. Nói ngon ngọt bảo tôi cùng uống hai ly.

Tôi luôn kiềm chế, hơn nữa quán bar chỗ Hoàng Tam mấy ngày nay đang tu sửa cũng không làm việc. Tôi chán vô cùng nên uống với Thân Oánh.

Chúng tôi uống nửa két bia, nửa chai rượu. Sau đó tôi say sõng soài.

Tôi cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, nhưng tôi cảm thấy nóng ran khắp người.

Sau khi ngủ thiếp đi, tôi mơ một giấc mơ đáng xấu hổ, mơ thấy một cô gái trẻ bên cạnh tôi...

Tôi rất khát, tôi muốn uống nước. Trong vô thức liền uống tiếp.

Tôi cảm thấy như mình cắn vào thứ gì đó mềm mềm. Trong vô thức tôi mở mắt và phát hiện là cái đó của Thân Oánh.

Hóa ra đó không phải là một giấc mơ. Tôi thực sự đã làm chuyện đó với Thân Oánh.

Nhìn Thân Oánh không một mảnh vải nằm trên ngực tôi, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Đây là chuyện gì vậy, sao tôi lại hồ đồ làm chuyện đó với Thân Oánh!

Khi Thân Oánh thấy tôi thức dậy, cô ấy mỉm cười với tôi và nói: "Anh Trần, không phải em đã đoạt được anh rồi sao. Anh còn nói anh truyền thống, lúc nãy anh cũng khoẻ lắm, làm em hết hồn."

Tôi xấu hổ đến chết, không biết phải làm gì.

Thân Oánh tiếp tục nói: "Hy vọng lần này em có thể có bầu, nếu không vẫn phải làm chuyện đó với anh tiếp đấy."

Não tôi vẫn trống rỗng, nhưng khi nghĩ mọi thứ cũng đã như vậy rồi, có giáo huấn Thân Oánh cũng chả ra làm sao. Nên tôi tìm quần áo mặc vào để Thân Oánh ngủ.

Tôi cũng nói với cô ấy rất nghiêm túc: "Thân Oánh, chuyện này đã vậy rồi, giờ anh Trần Danh của em cũng hết sức rồi. Sau này nếu có thể, anh cũng sẽ không để cho em chịu thiệt thòi không đáng có.”

Cô ấy cười khúc khích, nụ cười thật đơn giản và nụ cười như một bông hoa.

Mấy ngày sau, Bào Văn vẫn chưa về nhà, cũng không biết còn làm ở hãng hàng không hay là đổi chỗ rồi còn nơi này để lại cho chúng tôi.

Thân Oánh vẫn chưa thể kiểm tra có bầu hay chưa nên hai chúng tôi vẫn rất thấp thỏm. Không biết có thành công hay không.

Còn về mối quan hệ của chúng tôi thì vẫn như trước kia. Không vì chuyện này mà thay đổi, điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Vào đêm thứ ba sau khi xảy ra chuyện, khi vừa ăn tối cùng Thân Oánh xong thì Tô Nhược Thuỷ đột nhiên gửi tin nhắn đến: "Em trai Trần Danh, Văn Văn lâu rồi không đến đây. Chị một mình rất cô đơn, chị muốn cậu đến bầu bạn với chị "
Chương 32: Muốn tốt cho tôi

Sau khi đọc tin nhắn của Tô Nhược Thuỷ, tôi ngây cả người. Đêm hôm thế này cô ấy bảo tôi đến bầu bạn, thật khó khiến tôi không nghĩ đến “chuyện đó”.

Nhớ lại những trò đùa mà Tô Nhược Thuỷ hay trêu trọc tôi, tôi cảm thấy rợn người, nhịn không được nên sặc một ngụm nước.

Tôi mặc đồ nhanh chóng ra ngoài, nhưng tôi không vội gặp Tô Nhược Thuỷ vì tôi hiểu cô ấy không phải kiểu người xinh đẹp nhưng dung tục, không thể nghĩ đến “chuyện đó” được. Cô ấy gọi tôi tới nhất định có chuyện quan trọng cần nói.

Tôi bắt xe, đúng ba mươi phút là tới nhà Tô Nhược Thuỷ. Tôi gõ cửa nhẹ cô ấy liền mở cửa. Quả nhiên chưa ngủ.

Cô ấy kéo tôi vào phòng, đồng thời lấy tay gẩy dưới cằm tôi rồi nói: "Em trai tân, cậu đúng là nhanh đấy. Nhớ chị thế cơ à?"

Nghe xong, tôi lúng túng đỏ mặt và cúi đầu xuống. Lý do khiến tôi xấu hổ không hoàn toàn vì sự trêu đùa của Tô Nhược Thuỷ, mà bởi vì tôi nghĩ đến đêm mộng mị đó với Thân Oánh. Tôi không còn là trai tân nữa. Nếu Tô Nhược Thuỷ biết, liệu cô ấy còn như vậy với tôi nữa không?

Lại còn ngây ra nữa, Tô Nhược Thuỷ cười hỏi tôi: "Em nghĩ gì đấy? Hôm nay chị đẹp đến mức cậu ngây người ra vậy à?"

Hôm nay Tô Nhược Thuỷ thực sự rất đẹp. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu đen cảm giác nửa kín nửa hở rất thu hút.

Tôi quay đầu sang một bên và nói: "Chị Thủy, đừng trêu tôi. Tôi biết chị tìm tôi chắc chắn có việc gì đó. Chị nói đi."

Sau khi nói xong, tôi ngồi trên sofa còn Tô Nhược Thuỷ ngồi đối diện tôi. Cô ấy nheo mắt nhìn tôi nói: "Cậu nghĩ chị tìm cậu còn có thể có việc gì? Cậu nghĩ cậu có thể giúp chị làm gì?"

Tôi thành thật lắc đầu và nói rằng tôi không biết, vì với khả năng của mình tôi thực sự không thể giúp gì cho Tô Nhược Thuỷ.

Lúc này, Tô Nhược Thuỷ nói với tôi bằng giọng nũng nịu: "Vậy là đúng rồi còn gì. Cậu không giúp chị được gì thì sao lại nói chị tìm cậu đến để giúp chị. Chị thấy vô vị, tìm cậu đến nói chuyện. "

Tôi ngượng ngùng nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ, và cô ấy nhìn tôi chớp đôi mắt với con ngươi vô cùng lôi cuốn khiến tôi hơi bối rối.

"Chuyện đó, vậy, vậy thì chúng ta nói chuyện gì, chị có chuyện gì sao? ” Tôi hỏi cô ấy trong vô thức.

Cô ấy đột nhiên đứng dậy và ngồi gần tôi. Tôi có thể cảm thấy được hơi thở ấm áp từ mũi của cô ấy thổi vào má khiến tôi hơi nhột nhột.

Tôi lúng túng đến mức căng cả người, còn cô ấy tiếp tục mỉm cười và nói: "Chị có thể ngồi gần hơn chút nữa không, chị nghe không rõ cậu đang nói gì."

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy với khuôn mặt dặm chút phấn vô cùng thanh tú, tôi để lỡ mất một nhịp thở. Suýt chút nữa đã bị kích thích rồi. Vì lần trước đó tôi và Thân Oánh đã từng quan hệ. Mặc dù lúc đó tôi trong trạng thái mơ hồ nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác đó giữa nam và nữ vô cùng khó cưỡng cho nên tôi không nhịn được. Cảm giác kích thích lại đến lần nữa.

Tôi suýt chút nữa đưa tay ra ôm eo cô ấy. Đúng lúc này, từ cửa vọng lại âm thanh tùng tùng làm tôi bị doạ đến mức đứng bật dậy. Tôi giật mình cuống lên như con kiến trong chảo lửa. Vì tôi cảm giác rất có khả năng đó là Cao Phong hoặc Bào Văn. Nếu để bọn họ thấy tôi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, khó tránh khỏi một trận đòn. Hơn nữa còn liên luỵ đến Tô Nhược Thuỷ.

Tô Nhược Thuỷ ngay lập tức đứng dậy nói với tôi: "Cậu trốn trong phòng tắm trước đi, chị xem đó là ai."

Tôi gật đầu và lao vào phòng tắm.

Tôi vừa vào nhà tắm liền nghe thấy tiếng cửa, và ngay sau đó là giọng của Bào Văn: “Tiểu Thuỷ, chị về rồi. Nhớ em chết đi được” .

Tim tôi ngay lập tức nhảy dựng lên. Chính xác là Bào Văn. Cũng trùng hợp quá rồi? Điều đó có quá trùng hợp không? Căn phòng này của Tô Nhược Thuỷ dạng phòng công vụ, không phải dạng phòng xép, nó là kiểu một phòng gồm cả phòng ngủ phòng khách và nhà vệ sinh. Tôi rất dễ bị bại lộ.

Tôi hoảng hốt đến tột độ. Còn Tô Nhược Thuỷ lại cười nói với Bào Văn: "Văn Văn, chị nhanh thế, không phải cần một tiếng hay sao. Chưa đến một tiếng đồng hồ đã đi từ sân bay về đây rồi?"

Những lời của Tô Nhược Thuỷ khiến tôi hiểu ra. Cô ấy rõ ràng sớm đã biết Bào Văn chuẩn bị về? Thế còn gọi tôi đến làm gì?

Tôi rất hoảng loạn. Trong lòng thấp thỏm không yên, luôn nghĩ sẽ có chuyện xảy ra.

Chẳng mấy chốc, Bào Văn và Tô Nhược Thuỷ bước vào phòng. Căn phòng không xa phòng tắm, nhưng cách âm khá tốt. Sau khi họ bước vào, tôi không nghe thấy hai bọn họ nói gì nữa.

Tôi nghĩ nên tận dụng cơ hội này trốn đi. Nhưng đúng lúc bước tới cửa nhà vệ sinh thì cửa phòng họ bật mở. Tô Nhược Thuỷ đi từ trong ra. Tô Nhược Thuỷ yểu điệu nói: “Văn Văn, đợi em một chút, em đi tắm chút nhé.”

Sau đó cô ấy rất nhanh đến phòng tắm. Đợi cô ấy bước vào tôi vội nói nhỏ: "Có chuyện gì vậy, tôi vừa nghe hai người nói chuyện. Chị biết Bào Văn về à?”

Tô Nhược Thuỷ mỉm cười và gật đầu với tôi, điều đó làm tôi tức điên lên được. Tôi tiếp tục nói: "Chị còn gọi tôi đến làm gì, đây không phải hại tôi à!"

Ngay khi tôi nói xong, Tô Nhược Thuỷ đột nhiên đến bên cạnh tôi. Cô ấy áp người vào tôi và choàng tay qua cổ tôi. Cô ấy mỉm cười nhìn tôi và nói: "Em trai tân, cậu không thấy như vậy rất tốt sao? Không thấy có cảm giác khác lạ sao? "

Tôi sững sờ. Mặc dù cô ấy nói rất có lý, tôi nghe thấy mà tim cũng rung động. Nhưng như vậy không phải đang đùa với lửa sao. Nếu để Bào Văn biết hai chúng tôi đều đi tong.

Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng đẩy Tô Nhược Thuỷ, đồng thời nói: "Chị Thủy, đừng gây rắc rối, chị đi giữ chân Bào Văn, tôi nhân cơ hội này chuồn đi. "

Tô Nhược Thuỷ vỗ nhẹ vào mặt tôi với kiểu rất gợi cảm nói: "Không."

Tôi cuống chết đi được, nghĩ Tô Nhược Thuỷ còn có khẩu vị mặn như vậy. Cô ấy không sợ Bào Văn sao?

Tôi đang suy nghĩ thì Tô Nhược Thuỷ đẩy tôi vào tường.

Cô ấy dùng tay chạm vào ngực của tôi và hỏi: "Em trai tân, cậu có dám chạm vào chị không? "

Nếu vào những lúc khác, cô ấy khiêu khích tôi thế này tôi chắc chắn chạm vào cô ấy, nhưng bây giờ tôi thật sự không dám!

Tôi cong người về phía sau bảo cô ấy đừng làm to chuyện nữa. Tôi nói để khi khác có dịp tôi sẽ “hầu hạ” cô ấy sau. Nói xong tôi chuẩn bị đi ra cửa xem tình hình, định chuồn luôn.

Nhưng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bào Văn: "Tiểu Thuỷ, Tiểu Thuỷ, sao lâu thế."

Tô Nhược Thuỷ vội vàng nói với giọng hoảng loạn: "Af, Văn Văn, em, em xong giờ đây..."

Mồm thì nói hoảng loạn nhưng cơ thể của Tô Nhược Thuỷ càng gần tôi hơn. Mặt cô ấy còn đem theo nụ cười quyến rũ, giống như vô cùng muốn hưởng thụ cảm giác khác lạ.

Tôi cuống lên, không dám dùng sức đẩy cô ấy. Chỉ sợ động mạnh sẽ khiến Bào Văn phát hiện. Chỉ có thể để cô ấy mặc sức ép người vào ngực tôi.

Ai ngờ Bào Văn lại mở miệng nói: “Tiểu Thuỷ, người chị cũng dính dính, chị vào tắm cùng em.”

Tôi sợ đến mức tim treo lên tận họng. Tô Nhược Thuỷ cũng vội nói: "Ah, đừng, Văn Văn, đừng, em ra ngoài ngay đây."

Miệng thì từ chối Bào Văn như vậy nhưng cả người Tô Nhược Thuỷ đè lên người tôi, miệng còn phát ra âm thanh trầm trầm, như thể đang làm chuyện đó vậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Thuỷ với ánh mắt kinh hoàng, nghĩ cô ta điên rồi, còn không sợ Bào Văn phát hiện.

Tô Nhược Thuỷ đột nhiên nở một nụ cười rất kỳ dị với tôi. Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên giật tung chiếc váy đen của mình, trông vô cùng quyến rũ.

Tôi sững sờ còn Bào Văn cũng đã nghe thấy tiếng động bên trong. Cô ta nói: "Tiểu Thuỷ, sao chị cảm thấy bên trong có người vậy? Chị vào đấy.”

Nói xong Bào Văn thực sự đã đẩy cửa bước vào.

Tôi đã hoàn toàn ngây người, thậm chí đến một cử động phản kháng tôi cũng không làm ra được.

Còn Tô Nhược Thuỷ lại dùng tay che ngực, như một con chim non đang sợ hãi nép vào một bên rồi nói: "Ah, Văn Văn. Em, không phải em, không thể đổ lỗi hết cho em, là Trần Danh hắn…"

Nghe xong câu nói của Tô Nhược Thuỷ, não tôi như nổ tung. Cô ta thực sự đang hại tôi!

Tôi lập tức tỉnh ngộ. Hóa ra tin nhắn Tô Nhược Thuỷ gửi cho tôi và hàng loạt những hành động mà cô ấy đã làm với tôi thực sự đang hại tôi, tất cả đều là diễn cho Bào Văn xem.

Tôi thần người, nhìn Tô Nhược Thuỷ với sự kinh ngạc tột độ. Không biết tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy.

Bào Văn cũng nổi điên lên, cô ta lao về phía tôi như một con hổ, giơ tay giáng cho tôi một cái tát. Tôi chưa kịp phản ứng lại. Côta lại đá tôi, đạp vào ngực tôi khiến tôi ngã nhào ra nền phòng tắm.

"Tiểu Thuỷ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, làm sao thứ rác rưởi này lại xuất hiện trong nhà em. Các người rốt cục đang làm gì, có mối quan hệ gì?” Sau khi đá tôi, Bào Văn giận dữ hỏi Tô Nhược Thuỷ.

Tô Nhược Thuỷ cúi đầu xuống như thể không dám nhìn Bào Văn, nhưng tôi biết cô ấy đang diễn kịch.

Cô ấy rụt rè nói với Bào Văn: "Thật ra, Văn Văn, không thể trách hắn ta. Là em bảo hắn đến nhà em. Chị mấy ngày không đến chỗ em rồi, em khó chịu chết đi được. Hắn lại câm với điếc, sẽ không nói chuyện của bọn em ra. Em chịu không nổi nên muốn cùng hắn làm “chuyện đó”.

Bào Văn nghe thấy mặt xanh lét lại. Tô Nhược Thuỷ lại tiếp tục: "Văn Văn, nhưng chị yên tâm bọn em chưa làm gì cả. Đây thực sự chỉ là lần đầu tiên. Em sai rồi. Xin chị hãy tha thứ cho em."

Bào Văn giận đến mức run người. Cô ấy giơ tay bạt tai Tô Nhược Thuỷ rồi nói: “Tiểu Thuỷ, em điên rồi à? Sao em lại muốn làm chuyện đó với thứ rác rưởi này? Mắt em mù à? Tại sao lại là hắn?”

Tô Nhược Thuỷ cúi đầu, ngân nga như một con muỗi và trả lời: "Văn Văn, chị cũng biết em rất ghét đàn ông. Ít nhất hắn ta còn là chồng của chị. Em không ghét hắn ta lắm. Vả lại, em, em nghĩ Trần Danh hắn cũng khá đẹp trai. "

"Bộp".

Bào Văn lại bạt tai Tô Nhược Thuỷ lần nữa rồi quay đi giận dữ.

Khi Bào Văn rời đi, tôi vẫn đang nằm trong bồn tắm cả người thẫn thờ. Tôi không biết tại sao chuyện này lại xảy ra.

Tô Nhược Thuỷ đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi. Cô ấy không còn hoảng hốt như vừa nãy, nhưng quay sang nhìn tôi và nói: "Em trai tân, có vui không?"

Tôi nhìn cô ấy một cách bàng hoàng, hỏi: "Chị Thủy, ý chị là sao? Tại sao chị làm vậy? Chị đang tự làm hại mình, hại người!"

Cô ấy thu lại nụ cười và nói với tôi rất nghiêm túc: "Chị làm vậy vì muốn tốt cho cậu, biết vì sao không?"
Chương 33: Giúp cô ấy

Tô Nhược Thủy lại có thể nói hãm hại tôi là vì tốt cho tôi, trong lòng tôi nói con mẹ nó đùa tôi ư, cô hại chết tôi rồi.

Nhìn thấy tôi chịu thua nghẹn lời, Tô Nhược Thủy phì một tiếng liền nở nụ cười. Cô ấy cười nói với tôi: "Cậu trai tân, xem tôi làm cậu sợ, Văn Văn cô ấy cũng không phải sư tử cái, cô ấy chẳng lẽ ăn thịt được cậu chắc."

Tôi nói: "Cô ấy không phải sư tử cái, cô ấy là quỷ dạ xoa, chị không biết tôi phải chịu bao nhiêu dày vò ở chỗ cô ta."

Tô Nhược Thủy nhéo nhéo khuôn mặt tôi, sau đó nói: "Cậu trai ngoan, chị không trêu cậu nữa, nói thật với cậu, thật là vì tốt cho cậu. Cậu cũng biết, bây giờ Văn Văn đã tìm thấy người mang thai hộ, sinh đứa con ra xong là cô ấy có thể ăn nói với mẹ cô ấy rồi. Thế nên cậu cũng hết giá trị lợi dụng, cậu nghĩ cô ấy sẽ giữ cậu lại bên người sao?"

Trái tim tôi đột nhiên nhảy lên, tôi tự nhiên đã bỏ qua chuyện này. Tôi thực sự đã trở thành kẻ bỏ đi Bào Văn sẽ đối xử với tôi thế nào đây?

Tô Nhược Thủy tiếp tục nói: "Nếu tốt một chút, cô ấy sẽ ly hôn với cậu, buộc cậu rời đi. Còn nếu như mà tàn nhẫn, cô ấy hoàn toàn có năng lực cho cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tai nạn xe cộ gì đó, làm cho cậu biến mất khỏi thế gian này."

Tôi bị dọa đến nỗi trái tim nhảy loạn, sau một lúc sợ hãi. Nhưng Tô Nhược Thủy hôm nay "hãm hại" tôi như vậy, không phải là làm Bào Văn càng hận tôi thêm sao, làm sao lại thành giúp tôi đây?

Rất nhanh Tô Nhược Thủy liền nói: "Cậu không hiểu Bào Văn, cô ấy là người mạnh mẽ và có lòng tự tôn rất lớn. Hôm nay chị làm như vậy, mặc dù khiến cô ấy hận cậu nhưng đồng thời sẽ khiến cô ấy tiếp tục giữ cậu ở bên người. Cô ấy sẽ từ từ giày vò cậu, khiến cậu không thể chịu đựng nổi, mất mặt."

Tôi hơi sợ hãi, nhưng đây có thật là đang giúp tôi, bởi chỉ cần là giày vò tôi từ từ, tôi đã lĩnh giáo rồi, còn có thể đối phó.

Cô ta nói tiếp: "Đến lúc đó cậu hoàn toàn có thời gian chuẩn bị, hoặc là lặng lẽ biến mất, hay tiếp tục ở bên cạnh cô ấy âm thầm chịu đựng, chờ kiếm đủ số tiền cậu muốn thì lại rời đi, hoặc là thẳng thắn chinh phục cô ấy, cho đến khi cô ấy chấp nhận, làm người chồng chân chính của cô ấy, dù đó là điều không thể. Dù sao đều dựa vào bản thân cậu, người chị như tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây, nhưng về sau chị nhất định còn có thể giúp đỡ cậu một ít, nhưng sẽ không quá nhiều. Hôm nay chị thật đã đụng vào giới hạn chịu đựng của Văn Văn rồi.”

Nói thật, tôi thật sự rất cảm động, tôi nghiêm túc nhìn về phía Tô Nhược Thủy nói: Chị Thủy, thực sự cảm ơn chị, chị đối xử với tôi thật tốt, Trần Danh ngày sau nhất định sẽ báo đáp.

Sau đó tôi lại khẩn trương hỏi cô ấy: "Chị Thủy, hôm nay Bào Văn thật sự tức giận rồi, cô ấy sẽ không bỏ mặc chị, rồi tìm người gây khó dễ cho chị chứ?"

Cô ấy lắc đầu, nói: "Chắc sẽ không đâu, mặc dù Văn Văn độc ác với cậu, nhưng cô ấy thực lòng thích chị. Cho dù nổi nóng đánh chị, chờ cô ấy bớt tức giận là được. Hơn nữa cô ấy rất tin tưởng chị, cho rằng chị sẽ không động lòng với một kẻ bất lực như cậu. Cậu yên tâm đi, chị đây không việc gì."

Tôi xấu hổ gật gật đầu, mà cô ấy vỗ vỗ bả vai tôi nói: "Em trai tân, đừng suy nghĩ linh tinh, sở dĩ chị đây giúp cậu, kỳ thực là có mục đích."

Tôi hỏi cô ấy có mục đích gì, cô ấy nói: "Cậu cũng biết, chị đây là gián điệp bên người Văn Văn, nhưng có lúc chị không thể bên cạnh cô ấy, cho nên chị nghĩ cậu giúp chị, có tình hình gì có thể nói cho chị."

Tôi nghiêm túc nói nhất định rồi, sau đó lại nhịn không được hỏi cô ấy vì sao phải làm gián điệp, Bào Văn rốt cuộc là người thế nào.

Vốn cho rằng Tô Nhược Thủy sẽ không trả lời, không ngờ lần này cô ấy lại nói cho tôi: "Nếu hai chị em chúng ta đã cùng một thuyền, chị sẽ nói cho cậu một chút tin tức. Văn Văn làm việc trên chuyến bay từ Nam Kinh đến Côn Minh, ở Vân Nam cô ấy quen một người đàn ông có gia cảnh rất hoành tráng, chắc là bố nuôi cô ấy, tên đầy đủ của ông ta là gì chị không rõ lắm. Chị chỉ biết năm đó thế lực của người đàn ông này ở Nam Kinh tương đối lớn, nhưng cuối cùng bị các thế lực khác liên thủ kéo xuống. Nghe nói khi rời khỏi Nam Kinh ông ta nhếch nhác và sa sút, còn thề độc nói nhất định sẽ quay lại. Hiện tại ông ta muốn khôi phục thế lực ở Vân Nam, chắc chắn là muốn quay về Nam Kinh báo thù một lần nữa. Vì thế những thế lực năm đó hại ông ta chắc chắn cũng đang lo sợ, đề phòng. Mà Văn Văn lại một tuyến liên lạc giữa Vân Nam và Nam Kinh của ông ta, nắm giữ rất nhiều tình báo, cho nên chị được sắp xếp đến nằm vùng bên người cô ấy. Có điều chị cũng không phản bội Văn Văn, vì chị không hiểu nhiều lắm về tin tức ở phương diện này, về vấn đề này Văn Văn rất cẩn thận.”

Tô Nhược Thủy lời ít mà ý nhiều, nhưng tôi nghe xong liền kinh hãi, đó là cấp độ mà tôi không có tư cách tiếp xúc tới. Tôi mơ hồ cảm thấy, có cho là sau này, Nam Kinh chắc chắn xảy ra việc lớn, nhưng chẳng có liên quan gì đến hạng nhỏ mọn như tôi.

Tôi nói với Tô Nhược Thủy là tôi nhất định sẽ giúp cô ấy giữ kín bí mật này, sau đó liền rời đi, bởi vì Bào Văn đợi một lát nữa thì rất có thể sẽ quay lại, đến lúc đó tôi còn ở đây, thì tôi sẽ chết chắc.

Rất nhanh tôi liền lái xe về nhà, Thân Oánh đã ngủ say, nhưng Bào Văn chưa về.

Tôi nghĩ có lẽ tạm thời Bào Văn sẽ không đến chỗ này, vốn tôi định đi ngủ luôn, nhưng bụng lại đói, bèn đi đến phòng bếp kiếm chút gì ăn. Trong khi đi xuống, tôi bất chợt nhìn thấy từ cửa sổ một chiếc ô tô gặp nạn bên đường cách đó không xa.

Đó là một cái xe màu trắng, tôi nhận ra đó là Bào Văn.

Khi tôi nhìn đến, chiếc xe vừa đâm vào một cái cây bên đường, đầu xe đã bị biến dạng.

Tôi ngây ngẩn cả người, xem ra Bào Văn vẫn là một cô gái trọng tình cảm, đây là bị Tô Nhược Thủy làm cho đau lòng, lái xe không để tâm mới gây ra tai nạn.

Ước chừng qua 2 phút, tôi vẫn không thấy Bào Văn xuống xe, trên đường không có người, cũng không có ai đến cứu viện. Dù sao đã là đêm khuya, mà đây cũng là một con đường hẻo lánh.

Tôi nghĩ Bào Văn không phải bị thương rồi đấy chứ, hôn mê rồi?

Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi nghĩ tôi không phải muốn để cô ấy yêu chú hề hay sao, mà con gái khi bị phụ tình là lúc dễ chen chân vào nhất, dễ yêu người khác nhất.

Vì thế tôi không nói hai lời, lập tức quyết định. Tôi thay quần áo, đeo lên cái mặt nạ chú hề, đi thẳng ra khỏi cửa.

Rất nhanh tôi đã tới chỗ Bào Văn, cửa sổ xe đã kéo xuống, tôi thấy Bào Văn đang nằm sấp trên tay lái. Vốn tôi còn tưởng cô ấy bị thương bất tỉnh rồi, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mà cô ấy còn đang thút thít, giống như là khóc hay làm gì đó.

Tôi lặng lẽ mở cửa ghế sau, chui vào trong, Bào Văn lúc này đã hơi choáng váng, không hề phát giác ra tôi.

Còn tôi vì làm cho mình có vẻ thần bí một chút, càng làm cho phụ nữ thích hơn một chút, còn cố ý nói đùa với cô ấy.

Tôi trực tiếp đặt ngón tay vào gáy cô ấy, hạ thấp thanh âm, trầm giọng nói: "Nếu không muốn chết, đừng động đậy."

Bào Văn hiển nhiên không phải hoàn toàn choáng váng, cô ấy vẫn còn chút tỉnh táo, lập tức sững người, cô cứng rắn giơ hai tay lên, phỏng chừng tưởng có người đang chĩa súng vào cô.

Ngay sau đó, cô cảnh giác mở miệng nói: "Anh muốn làm gì, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện, không cần phải vừa lên xe đã động thủ?"

Bào Văn xem ra khá có phong thái lão đại đấy chứ, tôi liền đổi giọng nói: "Cô yên tâm, tôi không cần mạng của cô, tôi chỉ muốn trộm đồ."

Thấy tôi nói như vậy, Bào Văn nhẹ nhàng thở ra nói thẳng: "Tiền của tôi ở trong ví, anh tự lấy đi."

Tôi nói: "Tôi không trộm tiền."

Cô ấy sửng sốt, vô thức lấy tay che ngực

Còn tôi tiếp tục nói: "Tuy rằng cô rất đẹp, nhưng tôi không trộm cô."

Cô ấy hơi khó hiểu, nghi ngờ hỏi tôi: "Vậy anh muốn trộm cái gì, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Đột nhiên, tôi đưa tay ra che mắt cô ấy, đưa đầu đến bên tai cô ấy và nói nhẹ nhàng bằng giọng dịu dàng: "Tôi muốn trộm nỗi đau của em, làm em vui vẻ trở lại."

" A? Là anh, chàng hề!?"

Sau khi nghe được tiếng của tôi, Bào Văn lập tức kinh ngạc nói.

Sau đó cô ấy quay đầu nhìn về phía tôi, tôi lập tức xuống xe, đi đến bên cạnh ghế lái, giúp cô ấy mở cửa xe.

Tôi thấy cô ấy đỏ mặt, chắc là đã uống nhiều rượu, khó trách lái xe xảy ra tai nạn.

Và đôi mắt cô ấy cũng đỏ au, cho dù không khóc, cũng nhất định là rất đau lòng mới có thể như vậy. Xem ra, cô ấy có tình cảm sâu nặng với Tô Nhược Thủy, mà điều này cũng khiến tôi có chút sợ hãi, có khi nào cô ấy phát điên giết chết tôi không.

Sau khi nhìn thấy tôi, Bào Văn trông giống như một cô gái nhỏ bối rối, cô ấy dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, chắc là không muốn tôi nhìn thấy cô ấy thế này.

Tôi mạnh mẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô ấy, nói: "Có chuyện gì đau lòng, làm cho cô gái kiêu ngạo như em khóc? Không biết là đã uống rượu thì không được lái xe sao, mạng là của em, chính em phải biết quý trọng, hiểu không?"

Nghe tôi nói xong, cũng không biết làm sao, có thể là vẫn chưa tỉnh rượu, cô ấy hơi dễ xúc động. Bất chợt cô ấy tự nhiên lại chảy hai hàng lệ, nhưng rất mau liền quay đầu, lau hết nước mắt đi.

Sau đó, cô ấy mới quay đầu nhìn về phía tôi, trừng mắt nói: "Không phải anh không thích tôi sao, tại sao còn đối xử với tôi tốt như vậy?"

Tôi nói: "Tôi không thích em, là bởi vì em đã có chồng. Tôi đối tốt với em, là vì đây là tự do của tôi, không ai quản được."

Có lẽ là bởi những lời này của tôi quá khí phách, Bào Văn cũng cảm động rồi.

Mà tôi cũng không dám hành động quá lả lơi, chính tôi còn có chút sợ hãi, cho nên vội vàng nói: "Em đã không có vấn đề gì thì tôi yên tâm rồi. cũng tới nhà em rồi, em về nhà trước đi."

Làm tôi không ngờ tới chính là, Bào Văn lại nói thẳng: "Không, tôi không về, nơi đó có người khiến tôi chán ghét. Chàng Hề, đưa tôi đi đặt phòng."
Chương 34: Phục vụ

Bào Văn vậy mà lại bảo tôi đưa cô ấy đi đặt phòng, tôi chợt sững sờ, tôi nhìn cô ấy, phát hiện mặt cô ấy đỏ vô cùng, khiến một cô gái luôn ngang ngược xinh đẹp như cô ấy thêm một phần e thẹn, cũng không biết là vì uống rượu hay là việc chủ động đi thuê phòng với một người đàn ông khiến cô ấy hơi xấu hổ.

Tôi đặt tay lên bờ vai cô ấy, tim đập thình thịch.

Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, bình tĩnh nói với cô ấy: "Đã đến nhà rồi, sao có thể không về chứ, vậy người đàn ông đáng ghét là chỉ chồng của em sao? Tôi đã điều tra hắn, hắn chỉ là một nông dân thật thà, sao em lại có thành kiến với hắn vậy?"

Bào Văn tức giận nắm chặt tay lái, đầu ngón tay trắng lên vì dùng dùng sức.

Cô ấy tức giận nói: "Trước mặt thì là chó, sau lưng là dê, dê xồm! Hắn là một tên bẩn thỉu, loại người tôi ghét nhất, khinh thường nhất, tôi không muốn nhìn thấy đồ vô dụng đó, anh đưa tôi đến khách sạn đi."

Thấy Bào Văn nói vậy, tôi lúng túng thật, má nó, người cô ấy mắng là tôi đó.

Tôi không nói gì nữa chỉ gật gật đầu.

Sau khi nhẹ nhàng đỡ cô ấy xuống xe, tôi định dìu cô ấy đến khách sạn gần đây, không ngờ cô ấy lại khập khiễng, nói với tôi: "Chàng Hề, tôi bị trẹo chân rồi, không đi được, anh có thể cõng tôi không?"

Tôi nghĩ cô ấy đúng là uống nhiều rượu quá rồi, trí thông minh cũng giảm luôn, vừa nhìn là biết đang giả vờ.

Nhưng tôi cũng không vạch trần cô ấy, mà tôi cũng không cõng cô ấy, vì khi cô ấy nằm lên lưng tôi, nếu muốn tháo mặt nạ của tôi ra thì tôi rất khó phản ứng lại ngay được.

Vì vậy tôi mạnh mẽ ôm cô ấy lên, ôm kiểu công chúa.

Vì uống rượu nên cơ thể Bào Văn rất mềm mại, nằm yên trong lồng ngực tôi, ngửi hương thơm cơ thể thoang thoảng trên người cô ấy, tôi hơi choáng váng.

Còn cô ấy, không biết là vì xấu hổ hay say thật, cứ vậy nhắm mắt ngủ trong ngực tôi.

Tôi cắn răng, đi một mạch hết hơn một cây số, mới tìm được một khách sạn khá cao cấp, lúc ấy thực ra tôi đã toát hết cả mồ hôi, nhưng tôi vẫn giả vờ như rất thoải mái.

Sau khi đến khách sạn, tôi đặt nhẹ cô ấy lên sô pha ở sảnh khách sạn, đột nhiên cô ấy bừng tỉnh, nhẹ nhàng nói với tôi: "Chàng Hề, anh khỏe thật, thể lực tốt quá, khỏe hơn đồ vô dụng kia nhà tôi nhiều."

Mặt tôi tối sầm, nghĩ bụng cô thì biết cái gì, cô đã thử thể lực của tôi đâu mà ở đây dìm tôi.

Rồi tôi bảo cô ấy đưa chứng minh thư để thuê phòng giúp cô ấy, sau khi đặt cô ấy lên giường, cô ấy lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lúc đó cô ấy nằm ngủ nghiêng, quay lưng vào tôi, cặp mông căng tròn, vòng eo thon gọn, dáng người đúng là quá đẹp.

Tôi thấy cô ấy cố ý giả vờ ngủ, dùng tư thế mê người cho tôi nhìn.

Lúc đó thực sự rất muốn ôm lấy cô ấy, mây mưa với cô ấy một lần, cuối cùng tháo mặt nạ, để cô ấy từ thiên đường ngã xuống địa ngục, than thở khóc lóc.

Nhưng cuối cùng tôi cũng không dám làm vậy, cũng không phải tôi chính trực gì cho cam, thứ nhất là tôi muốn cố nhịn thêm, để cô ấy thích tôi hẳn, như vậy mới có thể chà đạp cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy. Hơn nữa, chắc chắn Bào Văn vẫn tỉnh táo, nếu tôi vội vàng làm gì cô ấy, cô ấy mà thừa cơ tháo mặt nạ tôi thì chết.

Vì vậy tôi kéo chăn đắp cho cô ấy, sau đó lại cầm điện thoại của cô ấy, wechat của cô ấy tự động đăng nhập, tôi thêm cô ấy vào tài khoản phụ chuyên dùng để nói chuyện với cô ấy.

Sau đó tôi bèn giả vờ nồng nàn hôn lên trán cô ấy một cái, đồng thời tự lẩm bẩm: "Ngủ ngon nhé, tỉnh dậy thì mọi việc đã qua rồi. Dù thế nào, Chàng Hề tôi cũng mãi ở sau lưng em."

Tôi sắp bị lời mình nói làm cho cảm động rồi, tôi nghĩ nếu không phải xuất thân nghèo khó của tôi, chắc chắn tôi cũng có thể trở thành một công tử phong lưu.

Sau đó tôi xoay người chuẩn bị đi, tôi rõ ràng thấy mí mắt Bào Văn nháy một cái, như là hơi sốt ruột.

Tôi xoay người, cô ấy đột nhiên vươn tay ra, túm lấy cổ tay tôi.

"Em... em tỉnh rồi, tôi phải về đây, ngủ ngon." Tôi cố gắng nói với cô ấy thật dịu dàng, sau đó nhẹ nhàng hất tay cô ấy ra, bỏ về.

Cô ấy mím nhẹ môi, ngập ngừng muốn nói, tôi nghĩ có lẽ cô ấy muốn giữ tôi lại qua đêm, nhưng sự cao ngạo kiêu kỳ không cho phép cô ấy nói ra việc đó.

"Hề tiên sinh, lần sau bao giờ chúng ta gặp nhau?" Bào Văn cuối cùng hỏi tôi như vậy.

Tôi vừa đi vừa nói: "Tôi đã thêm bạn wechat của tôi vào tài khoản của em, có việc gì thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Nói xong, tôi đi thẳng không quay đầu lại.

Sau khi ra khỏi khách sạn, tôi mới nhận ra gương mặt dưới lớp mặt nạ của tôi đã đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt đẫm, phải thừa nhận cảm giác chơi Bào Văn này đúng là còn khó hơn cả đánh nhau.

Sau đó tôi về nhà ngủ, đêm đó Bào Văn không gửi tin wechat cho tôi, việc này khiến tôi khá hồi hộp, tôi nghĩ liệu cô ấy có thấy tôi quá tẻ nhạt, nên bỏ tôi rồi không?

Tôi mơ mơ màng màng ngủ mất, hôm sau lúc tỉnh dậy tôi mới nhận ra Bào Văn gửi tin cho tôi.

Tên của Bào Văn khá hợp với cô ấy, tên là Gai Hoa.

Cô ấy nói: Hề tiên sinh, cảm ơn anh tối qua giúp tôi, nhân phẩm của anh khiến Bào Văn tôi rất kính nể, Bào Văn tôi thực lòng muốn kết bạn với anh.

Cô ấy còn nói: Tôi sắp phải lên máy bay rồi, lần này có lẽ phải đi rất nhiều ngày, có thời gian tôi sẽ liên lạc với anh.

Tôi trả lời cô ấy một câu: Tôi bây giờ mới đọc được, thuận buồm xuôi gió.

Cô ấy không trả lời tôi nữa, chắc đã lên máy bay rồi, cô ấy nói cô ấy phải đi rất nhiều ngày, việc này khiến tôi hơi nhẹ nhõm, tôi nghĩ thế thì hay rồi, tạm thời cô ấy không thể xử tôi được.

Mà những ngày tiếp theo, Bào Văn đúng là không về thật. Có lúc cô ấy sẽ gửi tin cho tôi, cô ấy nói cô ấy đang tập huấn, tập võ, sau này học xong sẽ đánh rất giỏi, còn có thể bảo vệ tôi.

Nhìn giọng điệu của cô ấy cứ như chúng tôi là quan hệ yêu đương vậy.

Trong lòng tôi lại sinh ra cảm giác sợ hãi, tôi nghĩ cô ấy đã giỏi thế rồi lại còn muốn huấn luyện thêm, sau khi về đấm hay đá một cái thôi cũng có thể đánh chết tôi mất.

Còn cuộc sống của tôi, rõ ràng khá khô khan, vì quán bar đang sửa, tôi lại không có việc khác, nên đã mua một ít sách, tự học ở nhà, vì trong lòng tôi thực ra vẫn luôn có ước mơ học đại học.

Bào Văn thuê một căn hộ rất tốt cho Thân Oánh ở cạnh trường đại học của cô ấy, còn thuê bà vú chuyên nghiệp, có thời gian cô ấy cũng sẽ đến tìm tôi chơi. Phải nói rằng năng lực phương diện kia của tôi cũng giỏi thật, Thân Oánh có thai thật rồi.

Mặc dù cứ cảm thấy có mắc nợ Thân Oánh cái gì đó, hơi ngại khi gặp cô ấy, nhưng trong bụng cô ấy dù sao cũng đang mang đứa con của tôi, vì vậy mỗi lần gặp cô ấy tôi đều rất vui, còn cô ấy cũng rất thoải mái, mặc dù đứa bé vẫn chưa có tim thai, nhưng cô ấy vẫn thường nâng bụng lên cho tôi nghe bụng cô ấy.

Mới đó mà đã hơn nửa tháng trôi qua, hôm đó quán bar hoàn tất việc trang hoàng, tôi đi làm việc như bình thường.

Lúc tối, dì Tuyết đột nhiên đến phòng làm việc ở tầng dưới tìm tôi.

Tôi và dì Tuyết khá nhiều ngày không gặp nhau rồi, bà ấy mặc sườn xám xẻ đến đùi, vẫn cứ là người phụ nữ trưởng thành lẳng lơ như thế.

Tôi gõ chữ hỏi bà ấy tìm tôi có việc gì, vậy mà bà ấy lại nói có việc phục vụ, muốn tôi làm đỡ một lúc.

Tôi vội lắc đầu, vì tôi đã hứa với Trần Nhã, tôi cũng đã quyết tâm, kiên quyết không làm việc này nữa.

Dì Tuyết thò tay bóp nhẹ mông tôi một cái, nói: "Ôi, em trai nhà ta biết giữ mình thật đó. Cậu yên tâm đi, lần này không phải kiểu phục vụ đó, chỉ là khuấy động không khí thôi."

Mặc dù tôi rất cảm kích ơn cứu mạng tôi của dì Tuyết, nhưng tôi vẫn không muốn đi, mà cuối cùng vẫn chịa thua thế tấn công bằng lời ngon tiếng ngọt của dì Tuyết, hơn nữa nếu tôi không đồng ý với bà ấy, bà ấy cứ động tay động chân với tôi, ôm ôm ấp ấp, khiến tôi lúng túng vô cùng.

Sau khi theo dì Tuyết vào một phòng trên lầu, tôi không vào luôn mà đứng ở cửa nhìn là khách gì đã.

Nhìn xong tôi sợ luôn, vì em Vân từng bị tôi tát một cái đang ở trong đó.

Tôi thót tim, nghĩ quả nhiên là có chuyện, lại đến để xử tôi đây mà.

Tôi chuẩn bị chuồn theo bản năng, nhưng dì Tuyết kéo tay tôi lại.

Cùng lúc đó, bọn em Vân cũng đã thấy tôi, em Vân kia nói ngay lập tức: "Nhìn kia, chính là cậu chàng kia, cậu ta là con rể câm điếc của Trần Nhã, hôm nay để cậu ta phục vụ chúng ta hẳn hoi nào, rồi quay thêm mấy đoạn clip, ngày mai lúc họp hội đồng quản trị thì cho Trần Nhã xem."

Tôi nắm hờ tay, nghĩ bụng mấy con mụ này ác thật, bà có ân oán với Trần Nhã, sao lại hại ông đây.

Tôi lắc đầu với dì Tuyết, gõ chữ nói tôi không nhận việc này.

Nhưng dì Tuyết lại kéo tôi vào, bà ấy liên tục ra hiệu cho tôi, cứ như đang nói với tôi, tôi không chọc được đám người này đâu.

Tôi vội vàng liếc nhìn, phát hiện có tất cả năm, sáu người, hai nam ba nữ, trong đó một người đàn ông mặc áo ba lỗ, xăm đầy người, nhìn rất đáng sợ.

Dì Tuyết nói đã dẫn người đến rồi, sau đó bỏ đi, tôi cũng rời đi cùng bà ấy, nhưng bị em Vân lao đến nắm cánh tay.

Bà ta nói với người đàn ông xăm đầy người: "Anh Hùng, thằng nhóc này sợ em, định chạy, mau bắt nó lại."

Gã đàn ông xăm đầy người được gọi là anh Hùng kia xông đến ngay, tóm lấy cổ tôi, sức hắn mạnh thật, tôi không dám làm căng.

Còn em Vân thì lại áp bộ ngực căng tròn vào cánh tay tôi, gõ một câu cho tôi xem: Bé con, chạy đâu thế, yên tâm, chị Vân hôm nay không trả thù, không đánh cậu, cậu phục vụ tôi cho tốt là được.

Tôi nghĩ giờ không thể cố chạy đi, ở lại tìm cơ hội hành động vậy, vì thế tôi bèn gật gật đầu, ngồi xuống.

Điều khiến tôi bất ngờ là chính vì lần phục vụ này của tôi, tôi lại nghe được bí mật động trời của bọn em Vân.

Vì bí mật này, tôi lại bắt được trái tim của mẹ Bào Văn, Trần Nhã.
Chương 35. Nhà họ Bào có đàn ông

Tôi ngồi ở sô pha, bên cạnh em Vân và hai người phụ nữ khác, hai người này tôi từng gặp rồi, chính là hai nữ đại gia cùng chơi mạt chược lần trước, chính ba người bọn họ cấu kết với nhau lừa tiền của Trần Nhã.

Lúc này ba người phụ nữ giở trò, hăng hái động tay động chân với tôi, tôi rùng mình, mặc dù họ đúng là kiểu phụ nữ trưởng thành thướt tha thùy mị, nhưng tôi cảm thấy hơi không chịu nổi.

Mà ngoài người đàn ông xăm đầy người tên anh Hùng kia ra, thì còn gã trung niên hói đầu hơn bốn mươi tuổi lúc này đang cầm điện thoại quay chúng tôi, ghi lại clip một người đàn ông là tôi phục vụ ba người phụ nữ.

Vừa quay, gã còn vừa cười dê nói: "Tặc tặc đường là con rể của chủ tịch hội đồng quản trị thế mà lại là trai bao, ha ha, ngày mai trong cuội họp cổ đông, thể diện của Trần Nhã sẽ mất sạch."

Lúc ấy tôi thực sự muốn xông lên, đấm chết gã đầu hói này, vì thằng chó này rõ ràng là không có ý tốt gì, thế mà lại muốn lấy clip của tôi ra khiến Trần Nhã mất mặt.

Lúc này, em Vân cũng nở nụ cười nịnh nọt, bà ta cười nói với gã đầu hói: "Anh Xuân Vinh, giờ quay thì có gì thú vị chứ, lát nữa bọn em còn bảo cậu ta cởi sạch quần áo, múa cột cho chúng ta xem, rồi bảo cậu ta phục vụ cho ba bọn em cùng lúc, quay thế mới thích chứ."

Gã đầu hói đến bên cạnh em Vân, bóp mạnh ngực bà ta một cái, nói: "Em Vân vẫn giỏi nhất, ha ha, vui, vui."

Em Vân ngay lập tức nói theo: "Ngày mai là anh Xuân Vinh có thể nắm trọn công ty rồi, đến lúc đó đừng quên bọn em nhé, dù sao lần trước bọn em uy hiếp Trần Nhã, khiến chị ta chuyển nhượng một ít cổ phần công ty, việc ấy cũng rất quan trọng đó."

Nghe đến đây, tôi hơi hiểu ra, thì ra Trần Nhã còn mở công ty, là chủ tịch hội đồng quản trị, mà những người trước mắt này hình như muốn cướp công ty của bà ấy.

Gã đầu hói tên Xuân Vinh kia cười ngay nói không thành vấn đề, đột nhiên, hắn xoay đầu nói với gã xăm trổ đầy người tên anh Hùng: "Hùng Tử, xong chưa? Đã đánh tiếng với mấy người bảo vệ Trần Nhã chưa? Trong cuộc họp cổ đông ngày mai họ sẽ ủng hộ tôi chứ? Bằng lòng chuyển nhượng cổ phần cho tôi chứ?"

Gã xăm đầy người tên gọi là anh Hùng châm điếu thuốc, thô lỗ nói: "Đều là trụ cột gia đình trên có người già dưới có con nhỏ, nuôi sống cả nhà, uy hiếp một chút đương nhiên là không thành vấn đề rồi. Anh Xuân Vinh, anh yên tâm đi, giải quyết hết rồi, ngày mai anh cứ đợi trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, cải tổ hội đồng quản trị, đuổi Trần Nhã xuống."

Nghe đến đây tôi mới hiểu hết, gã đầu hói này cũng là cổ đông của công ty Trần Nhã, ngày mai lúc công ty họp hội đồng quản trị, hắn sẽ cho Trần Nhã một đòn, cướp quyền. Hắn lợi dụng gã xã hội đen Hùng Tử chèn ép các cổ đông khác của công ty, những cổ đông đó bằng lòng chuyển nhượng cổ phần cho hắn, như vậy cổ phần của hắn có thể nhiều hơn Trần Nhã, hắn sẽ có thể bãi miễn chức chủ tịch hội đồng quản trị của Trần Nhã rồi.

Mặc dù tôi không hiểu cạnh tranh trong kinh doanh nhưng nghe có vẻ cũng rất đáng sợ, đúng là ngươi lừa ta gạt.

Mà việc này cũng khiến tôi hiểu rõ một đạo lý, thời buổi này chỉ có tiền thôi vẫn chưa đủ, còn phải học được mưu mô. Gã đầu hói lợi dụng tâm lý nhát gát sợ gặp rắc rối của những người đó, thông qua xã hội đen để chèn ép, đạt được mục đích xấu xa của mình.

Mặc dù tôi không có bản lãnh quản việc này, nhưng dù sao Trần Nhã cũng là mẹ vợ tôi, hơn nữa bà ấy không đối xử tệ với tôi như Bào Văn, nên tôi cũng muốn giúp bà ấy, nhưng tôi nghĩ nát óc cũng không ra cách nào.

Đột nhiên, tôi có một ý tưởng, tôi nghĩ bụng dùng điện thoại ghi âm lại những lời họ nói, rồi lấy ra cho Trần Nhã nghe, bà ấy chắc sẽ có cách, báo cảnh sát hoặc là gì đó, dù sao thì đây đều là bằng chứng.

Nhưng tôi vừa làm như vậy, thì có thể vấn đề về thính lực của tôi sẽ bị lộ, không tiện giải thích với bà ấy.

Đang nghĩ ngợi thì em Vân đột nhiên ngồi lên đùi tôi.

Hai người phụ nữ còn lại cũng mỗi người kéo một tay tôi, họ bắt đầu động chạm tôi. Tôi nghĩ ba người phụ nữ này cũng mặt dày thật, họ không biết xấu hổ à?

Bàn tay thon mịn chạm vào người tôi, khiến tôi hơi khó chịu, nhưng tôi lại không thể cố ý phản kháng.

Khi họ mở cúc áo của tôi, tôi cũng không đếm xỉa gì nữa, tôi ngay lập tức nhẹ nhàng đẩy họ ra.

Gã xăm trổ đầy người Hùng Tử kia ngay lập tức định đến khống chế tôi, nhưng tôi lại cười với họ, sau đó lấy điện thoại ra gõ chữ nói: Các chị đẹp, hộp đêm mới có đồng phục phục vụ đặc biệt, tôi muốn đổi một bộ hoang dã, sẽ quay lại ngay. Hơn nữa ba chị đẹp thì tôi hơi chịu không nổi, tôi phải đi uống ít thuốc, kiên trì một chút.

Em Vân bóp mông tôi, nói tôi hiểu chuyện, còn gõ chữ nói sẽ cho tôi nhiều tiền boa, bảo tôi đi nhanh về nhanh.

Tôi ra khỏi phòng ngay lập tức, không quay lại nữa.

Vì sợ họ xuống tìm tôi, tôi không lượn lờ ở quán bar.

Vốn tôi định nhắn tin cho Trần Nhã nhưng tôi lại không ghi lại bằng chứng, rất khó nói chuyện.

Chẳng lẽ tôi cứ để mặc Trần Nhã bị người ta liên thủ hại ư?

Mặc dù có lúc tôi rất kém cỏi nhưng thực ra tôi cũng hơi có chủ nghĩa đàn ông, tôi không cam lòng, hơn nữa một khi Trần Nhã bị hại, thì sẽ dẫn đến mâu thuận gia đình, tôi vẫn sẽ gặp họa.

Vừa đi vừa hút thuốc, tôi vắt óc muốn nghĩ ra cách gì đó.

Bỗng nhiên, đầu tôi lóe lên, tôi nghĩ tôi có thể nhờ Bào Văn giúp.

Vì vậy tôi dùng cái wechat Hề tiên sinh nhắn tin cho Bào Văn, tôi nói: Văn Văn, tôi phát hiện có xã hội đen muốn đối phó với công ty của mẹ em. Người bên tôi không đủ, em cho tôi mượn ít người, tôi giúp mẹ em giải quyết việc này.

Không lâu sau Bào Văn trả lời tôi, cô ấy cho tôi một số điện thoại, bảo tôi liên lạc trực tiếp với hắn, nói người này tên là Tráo Tử.

Tôi liên lạc ngay với người tên Tráo Tử này, hắn cư xử với tôi lễ độ, trực tiếp gọi tôi là anh Hề, xem ra Bào Văn đã giới thiệu qua về tôi với hắn.

Chúng tôi hẹn gặp mặt ở một chỗ gần quán bar, còn tôi thì về lấy mặt nạ trước, rồi lại thay một bộ quần áo mới.

Tráo Tử là một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, không hung dữ như gã xăm trổ đầy người Hùng Tử, nhưng trông xương cốt kia thì biết ngay là giỏi đánh nhau.

Hắn cũng không hỏi tôi tại sao lại đeo mặt nạ, chỉ hỏi tôi có việc gì cần hắn giải quyết, cứ dặn dò là được.

Tôi nghĩ năng lực của Bào Văn cũng mạnh thật, quen không ít người trong giới xã hội đen.

Tôi hỏi Tráo Tử có biết một người đàn ông tên Hùng Tử, xăm kín người trong giới không.

Hắn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, hắn nói với tôi: "Đã nghe ngóng được, chỉ là một tên côn đồ, không tính là người to tát gì, anh Hề nếu muốn xử hắn thì tôi lúc nào cũng có thể khiến hắn bán thân bất toại."

Thấy Tráo Tử nói vậy, tôi cũng thở phào, xem ra lần này dễ xử lý.

Tôi bảo Tráo Tử gọi thêm mấy người anh em, sau đó chúng tôi ngồi trong một chiếc xe bán tải, chờ ở cửa quán bar.

Đợi mãi đến hai giờ đêm, đám bọn họ mới từ trong đi ra.

Gã đầu hói dẫn bọn em Vân đi thuê phòng, còn Hùng Tử xăm đầy người thì một mình lên chiếc Santana ghẻ, xem ra đây chỉ là một tên côn đồ thật, du thủ du thực, không phải người khó chơi gì.

Chúng tôi lái xe đuổi theo, lúc lái đến một nơi không người thì ép Hùng Tử dừng lại, Tráo Tử dẫn mấy anh em xông lên, lôi Hùng Từ lên xe bán tải của chúng tôi.

Hùng Tử lúc mới đầu còn khá hung dữ, cứ ở đó phản kháng mãi, khi thấy đám người chúng tôi trên xe, gã ngoan ngoãn ngay, cũng khá biết điều.

Gã mở miệng nói luôn: "Các anh em, có hiểu nhầm gì thế? Có gì thì nói chuyện đàng hoàng, Hùng Tử tôi nếu có gì đắc tội các anh thì chúng ta nói rõ ràng, tôi bằng lòng chịu phạt."

Tôi biết đã đến lúc tôi ra tay, tôi cố lấy can đảm, thẳng tay tát một cái thật mạnh lên mặt Hùng Tử, sau đó nói: "Mày muốn giúp thằng ngu đầu hói Xuân Vinh cướp công ty? Trần Nhã là người mày có thể chọc vào sao? Có tin bố mày xẻo thịt mày cho chó ăn không?"

Hùng Tử không hề kiên cường, gã nói luôn: "Đại ca, hiểu nhầm, hiểu nhầm, tôi không biết Trần Nhã gì cả, tôi chỉ đánh tiếng với mấy người có tiền theo lời Hồ Xuân Vinh thôi, để lúc bỏ phiếu thì họ bỏ phiếu cho Hồ Xuân Vinh, tôi đâu có dám đắc tội với nhân vật lớn gì, tôi chỉ là một tên côn đồ nhỏ bé thôi."

Tôi lại đạp một phát vào bụng gã, nói coi như gã biết điều.

Sau đó tôi bảo gã liên lạc hết với những người đã bị gã đánh tiếng, bảo họ ngày mai đầu tiên phối hợp với Ngô Xuân Vinh để làm màu, đến khi tôi xuất hiện, phải giúp tôi ủng hộ Trần Nhã.

Hùng Tử nghe lời làm theo, lúc này tôi mới thở phào một hơi.

Để tiện ngày mai tôi tham dự, tôi còn bảo một thành viên của hội đồng quản trị ngày mai lúc họp thì gọi điện cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ nghe trộm tình hình cuộc họp qua điện thoại, để tiện xuất hiện lúc quan trọng.

Tôi bảo Tráo Tử cử người để ý gã Hùng Tử này, đừng có để gã gây rắc rối, sau đó tôi mới rời đi.

Sau khi về tôi bèn tra một chút về công ty của Trần Nhã, đây là một công ty thương mại, quy mô cũng được, tên là Thương mại Thiên Nhã.

Ngày hôm sau mới sáng ra tôi đã thay bộ quần áo khá là phong cách, để Trần Nhã không nhận ra cái gì, tôi còn chải ngược tóc ra sau, để lộ trán.

Sau đó tôi đeo mặt nạ, giấu kĩ con giao găm sắc lẻm rồi đến công ty Trần Nhã, lúc đó họ đã bắt đầu họp rồi.

Tôi trốn ở một chỗ gần phòng họp, đeo tai nghe, lén lút nghe cuộc gọi mà cổ đông kia gọi cho tôi, giám sát tình hình bên trong.

Lúc mới đầu chỉ là cuộc họp công ty đơn giản, do Trần Nhã chủ trì, Trần Nhã cũng rất có phong độ, giọng nói rất hay, khiến tôi cảm giác mẹ vợ này cũng khá là hấp dẫn.

Đột nhiên, gã đầu hói Hồ Xuân Vinh mở miệng nói: "Chủ tịch Trần Nhã, nghe nói nhà cô có con rể ở rể?"

Trần Nhã hơi không vui nói: "Cổ đông Hồ, việc này có liên quan gì tới công ty sao?"

Hồ Xuân Vinh tiếp tục cười nham hiểm: "Không liên quan, nhưng tôi nghe nói con rể kia của cô là người tàn tật? Chủ tịch Trần Nhã là phụ nữ lạnh lùng thế này sao lại chấp nhận được việc này chứ?"

Trần Nhã cao giọng nói: "Hồ Xuân Vinh, anh có ý gì?"

Hồ Xuân Vinh cũng quyết tâm, không lo sợ gì, hắn nói thẳng: "Tôi nghe nói nguyên nhân tìm một người câm điếc ở rể là vì có thể chơi được với cả hai mẹ con cô. Trần Nhã, tôi thấy người có tư tưởng bẩn thỉu, nhân phẩm thấp kém như cô không có tư cách làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty nữa."

Trần Nhã tức đến đập bàn một cái, nói: "Anh, Hồ Xuân Vinh, anh cút đi cho tôi, anh bị công ty sa thải rồi."

Hồ Xuân Vinh vênh váo cười lớn, vừa cười vừa nói: "Chủ tịch Trần Nhã, làm sao, tức quá hóa rồ? Nhưng cô không có tư cách làm chủ tịch nữa thật, công ty này mặc dù là của nhà họ Bào, nhưng nhà họ Bào không có đàn ông. Người lớn thì chết rồi, nhỏ thì không có tiền đồ, tìm một người đàn ông thế mà lại là người tàn tật. Trần Nhã, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn chủ động từ chức thì hơn, nếu không đừng trách tôi ác."

Trần Nhã tức đến mức cả người run rẩy, tôi có thể nghe được tiếng thở hổn hển của bà ấy qua điện thoại.

Mà đúng lúc này, tôi rút con dao găm sắc lẻm kia ra.

Tôi đạp cửa phòng họp, đồng thời cắm dao lên cái bàn dài, tay tôi dùng khá nhiều sức, hơn nữa tối qua tôi còn tập trước, vì vậy con dao cắm thẳng lên bàn.

Cùng lúc đó tôi lạnh lùng mở miệng nói: "Ai nói nhà họ Bào không có đàn ông?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang