Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21 Luyện kim Học Viện (2)

Khi đi vào Luyện Kim Học Viện mới biết nơi này cùng với những học viện khác tựa hồ như hai thế giới vậy, độ tương phản rất lớn. Không phải nói kiến trúc nơi này xấu xí gì, kiến trúc của toàn bộ Hoàng Gia Học Viện đều cùng một người thiết kế, nghiêm trang đẹp đẽ y như nhau, không có chuyện nhẹ bên này nặng bên kia.

Nhưng vì thiết kế kiến thiết như vậy làm cho sự tương phản này càng rõ ràng hơn.

Mà sự tương phản này chính là nhân khí của học viện. Trong học viện khác, dọc đường đều là người, ở đây thì xa xa mới thấy một hai tên, có đôi khi lại chả có "tên" nào.

Luyện Kim Học Viện tuy không to lớn như hai học viện còn lại, nhưng vì đệ tử rất ít nên thành ra rất trống trải, làm người ta có một loại ảo giác là Luyện Kim Học Viện này mới là nơi lớn nhất toàn bộ Hoàng Gia Học Viện.

Đệ tử luyện kim tại Hoàng Gia Học Viện trên cơ bản chỉ có hai lớp, không đến trăm người. Điều này cũng rất bình thường, có thể đi vào Hoàng Gia Học Viện thường đều thuộc loại nhà giàu quyền quý, ai lại đi chọn ngành học không ai coi trọng này.

Nhưng Luyện Kim Học Viện có một cái đặc điểm là số lượng giáo sư còn nhiều hơn đệ tử. Cái này cũng rất dễ hiểu, những giáo sư này đại bộ phận đều muốn sử dụng tài nguyên của Hoàng Gia Học Viện để nghiệm chứng luyện kim thuật của mình, tài liệu luyện kim thuật cũng không phải là người thường có thể chịu nổi.

Hoàng Gia Học Viện cũng thích mời những luyện kim giáo sư như vậy, hoàng gia nhờ vậy mà thu được rất nhiều luyện kim thuật sĩ. Không chỉ giáo sư mà một ít đệ tử cũng tương tự.

Bởi vì những nguyên nhân này làm cho Luyện Kim Học Viện có đệ tử lớn tuổi nhất từ trước đến nay, cũng có đệ tử đi học lâu nhất, hơn nữa những kỷ lục này vẫn đang bị phá liên tục.

Đương nhiên, những tân sinh như Thập Tam thiếu gia thì chắc là không thể gặp được những đệ tử này rồi, những đệ tử này đều ở trong phòng thí nghiệm cả. Lớp của Thập Tam thiếu gia là lớp mới duy nhất của Luyện Kim Học Viện, có hai mươi mốt đệ tử, nữ sinh có chín, đó cũng là lần có số lượng nữ sinh lớn nhất từ trước đến nay.

Tại Hoàng Gia Học Viện, tỉ lệ nữ sinh ở Ma Pháp Học Viện là cao nhất, Vũ Kỹ Học Viện thứ hai, Luyện Kim Học Viện ít nhất, hơn nữa số lượng cũng rất ít, toàn bộ Luyện Kim Học Viện gom lại còn không bằng nữ sinh một lớp của Ma Pháp Học Viện.

Về mặt chất lượng thì trong chín nữ đồng học này, gầy có, béo có. Đừng hiểu lầm, béo này không có nghĩa là mũm mĩm múp míp đâu, mà thật sự béo phì cơ. Trong lớp có Chân Tiểu Yên nữ đồng học kia có thể tích bằng một nửa nữ sinh cộng lại rồi.

Đương nhiên, trong đó cũng có nữ sinh xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh như Sa Lan chẳng hạn, dùng lời của một ít sắc lang chuyện nghiệp... không phải, là nữ tính xem xét gia mà nói, Sa Lan lớn lên sẽ trở thành một vưu vật gợi cảm xinh đẹp.

Về phần những nữ sinh khác trong lớp, lại lấy lời của họ mà nói, đều là một ít nữ hài tử có khí chất đặc biệt, biết ăn mặc một chút thì lung linh ngay, tất nhiên "cực phẩm" như Chân Tiểu Yên thì không ổn.

Bất quá Thập Tam thiếu gia lại thích Chân Tiểu Yên, bởi nàng chưa bao giờ đuổi giết hắn. Nhưng hắn không biết là không phải nàng không muốn, mà nàng biết mình đuổi không kịp...

Khi Thập Tam thiếu gia và Hổ Nữ bước vào phòng học rộng rãi cũng là lúc thanh âm nghị luận trong phòng học im bặt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Thập Tam thiếu gia, nhìn hắn từ từ tiến vào phòng học, ngồi tại một vị trí trống.

"Phốc..."

Cơ hồ là ngay lập tức, tất cả những ai ngồi gần đó liền lập tức đứng lên, sao đó chuyển đi xa xa ngồi, cố gắng ngồi càng xa Thập Tam thiếu gia càng tốt, sau đó lại bắt đầu thảo luận tiếp, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thập Tam thiếu gia cũng không cảm thấy gì cả, lấy ra sách luyện kim của hắn rồi ngồi đọc. Nhìn thấy hắn cầm lấy sách đọc, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ vẫn chú ý xem hắn lấy ra cái gì, nếu là thứ kỳ quái gì đó thì cần phải cảnh giác...

Nếu là sách thì có thể tạm thời không quan tâm tới. Mọi người đều biết khi hắn đọc sách là lúc yên lặng và an toàn nhất, thường không có thêm hành động gì nên an tâm thảo luận tiếp.

Về phần Thập Tam thiếu gia? Hắn chưa bao giờ thảo luận với những người khác, một là năng lực trao đổi của hắn có hạn, hai là ý tưởng của hắn sẽ làm người ta phát điên, không bao giờ được tán thành nên cũng không thể thảo luận được.

Rất nhanh đã đến giờ học, cũng giống như bình thường, đạo sư lớp bọn hắn đến, dạy học. Đệ tử trong Luyện Kim Học Viện đều có thể chọn một cái giáo sư luyện kim làm đạo sư của hắn, nhưng vẫn có một đạo sư đứng lớp, dù sao không phải tất cả đệ tử đều đi tìm đạo sư.

Hoặc là nói, có một ít đệ tử tìm không ra đạo sư đồng ý dạy riêng cho hắn, những đạo sư này đều là loại người tâm cao khí ngạo, không phải ai cũng dạy cả. Nếu là người có trí tuệ tuyệt luân thì không nói, những người kiểu kiểu như Thập Tam thiếu gia thì bọn họ tuyệt đối sẽ không dạy riêng như vậy.

Nếu nói Thập Tam thiếu gia chỉ ngu dốt thôi thì bọn họ cũng nguyện ý dạy riêng cho hắn, như vậy có thể tìm cách quan hệ với Diệp gia, hơn nữa lại có thể có được rất nhiều tài liệu miễn phí, đây không phải là mục đích mà bọn họ ở lại học viện sao?

Nhưng vấn đề ở chỗ, luyện kim thuật của vị Diệp gia Thập Tam thiếu gia này thật sự không ai có thể giải đáp thắc mắc của hắn, không ai có thể chỉ cho hắn một con đường sáng. Muốn làm đạo sư của hắn thì chắc chỉ có Lỗ Ban tái thế...

"Luyện kim thuật của chúng ta quan trọng nhất là hai thứ: công thức luyện kim và luyện kim trận, đây đều là tài sản quý giá, là vô số tâm huyết của những tiền bối để lại, cho nên chúng ta nhất định phải hiểu rõ những thứ này." Đây là khúc dạo đầu của đạo sư.

" công thức Luyện kim, đây là một môn có tri thức cực kỳ phức tạp, cũng là thứ khó nắm giữ nhất trong luyện kim thuật, thiên biến vạn hóa vô cùng, cái này các ngươi phải tự mình nếm thử mới hiểu rõ được nó. Đại khái mà nói, luyện kim trận đơn giản hơn một chút, toàn bộ đều dựa vào một vài luyện kim trận trụ cột cấu thành, theo bản chất mà chia thành chuyển hóa trận và luyện thành trận, dựa theo hiệu quả có thể chia làm các loại như công kích, phòng ngư, khôi phục vân vân."

"Chuyển hóa trận là chỉ một loại chuyển hóa của vật chất, chuyển hóa về hình dạng hay hình thái. Đây là một loại trận khá đơn giản. Mà luyện thành trận lại là đem hai hoặc nhiều hơn những vật chất khác nhau để chuyển hóa thành một loại vật chất khác. Phối hợp với những luyện kim trận khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau, điều này cũng cần các ngươi tự mình thử nghiệm mới được."

Đạo sư đứng lớp vừa nói, ở dưới cũng có vài đệ tử dùng miệng nhái theo, tựa hồ như bọn hắn thuộc làu làu mấy câu này vậy.

"Những thứ này ngày nào ta cũng đều nói qua một lần, ý tứ của ta là muốn các ngươi hiểu được, luyện kim thuật cần có trụ cột, cần mỗi ngày lặp đi lặp lại ghi nhớ những thứ cơ bản, chỉ khi trụ cột mạnh mẽ, các ngươi mới có thể thử nghiệm nhiều thứ hơn, mới có cơ hội đạt đến đỉnh cao của luyện kim thuật. Có lẽ có một ngày các ngươi sẽ phát hiện những tri thức trụ cột mà bây giờ các ngươi cảm thấy vô dụng mới là thứ mà các ngươi phải theo đuổi, mới là mấu chốt giải quyết nan đề của các ngươi."

Đạo sư đứng lớp tràn đầy cảm xúc nói, tựa hồ hắn cũng phát hiện phản phản ứng của các đệ tử rồi, bất quá hắn vẫn kiên trì thói quen này, mỗi ngày đều nói một khúc dạo đầu, một khúc dạo đầu giống y như vậy.

Đây mới gọi là nghiêm túc mười năm đều như một ngày nha!
Chương 22 Luyện kim Học Viện (3)

"Khụ khụ, tốt lắm, chính thức bắt đầu học nào, các ngươi ai có nghi vấn thì hỏi đi." Đạo sư đứng lớp ho khan vài tiếng rồi nói.

Học viện trên đại lục này có một phương pháp dạy học rất khác, có lẽ là vì bọn họ đã bị ma pháp vũ kỹ ảnh hưởng, bọn họ chỉ dạy một ít trụ cột thôi, sau đó đều để cho đệ tử của mình tự đi nghiên cứu học tập, nếu có nghi vấn thì hỏi tại lớp.

Vũ kỹ và ma pháp đều thuộc loại sư phó dẫn theo để tu luyện, ngoại trừ dạy một ít tri thức trụ cột, bọn họ cũng không dạy được cái gì khác, chỉ có thể cho bọn họ tự mình tu hành, đạo sư thì đứng một bên giải đáp, chỉ đạo.

Mà như vậy có lẽ có người sẽ cảm thấy vì không đi mời một danh sư để mà tự mình tu luyện? Cái này đương nhiên có thể rồi, vấn đề là thiên hạ này có nhiều danh sư như vậy sao? Cho dù có, nhiều nhất cũng chỉ có một hai danh sư chỉ đạo ngươi mà thôi. Trong học viện thì khác, nếu không có nhiều danh sư chỉ đạo thì còn có đồng học luận bàn, nghiệm chứng vũ kỹ ma pháp với ngươi.

Khi lão sư chỉ đạo một đồng học, thường thường những chỉ đạo này cũng cấp cho những đồng học khác một ít trợ giúp. Nói cách khác, giải đáp vấn đề của một đồng học ở trên lớp sẽ mang đến lợi ích cho tất cả đệ tử trong lớp, cũng không phải hôm nay ngươi không có nghi vấn gì thì đi học không có ích lợi gì a.

Đương nhiên, có đôi khi bọn họ cũng sẽ nói về một ít kinh nghiệm bản thân.

Bởi vậy, khi đạo sư vừa hỏi lập tức có người nhấc tay xin hỏi ngay.

"Ta ta..." Một vị đồng học lập tức nhấc tay, muốn hỏi.

Chỉ là, đạo sư đứng lớp khi nhìn thấy vị đồng học này, nhíu nhíu mày, sau đó có điểm thoái thác nói: "Kia... Diệp Lãng đồng học, vấn đề của ngươi nên để lại đến khi chúng ta tan học rồi một mình nghiên cứu đi, ở trên lớp ngươi nên nghe một chút những vấn đề của người khác a."

Trải qua vài lần được dạy dỗ đầy "máu" và "nước mắt", không có một lão sư nào dám ở trên lớp học giải đáp vấn đề của Diệp Lãng đồng học, hơn nữa vấn đề của hắn lại không có sự trợ giúp gì với người khác, cho nên trên cơ bản đạo sư đều lựa chọn tan học rồi từ từ nói chuyện, về phần có nói chuyện hay không thì là việc khác...

"Ừ..." Diệp Lãng đồng học tựa hồ quen rồi, buông tay xuống, sau đó một bên đọc quyển luyện kim thư thật dày, một bên nghe vấn đề của các đệ tử khác và sự giải đáp của đạo sư.

Một buổi sáng cứ như vậy trôi nhanh qua, trừ bỏ nghỉ ngơi giữa giờ, trên cơ bản đều là vấn đề và giải đáp. Theo thời gian tan học đã đến cũng tuyên cáo buổi tri thức lý luận hôm nay đã chấm dứt, sau đó qua cơm trưa chính là tiết tự học hoặc thực tiễn.

Học viện an bài như thế này, buổi sáng dạy tri thức lý luận, chiều thì các ngươi có thể tự do hoạt động, thích tiếp tục nghiên cứu lý luận thì cứ tiếp tục nghiên cứu, thích thí nghiệm thực tiễn những tri thức lý luận thì cứ đi thí nghiệm.

Diệp Lãng đồng học nhìn thấy đạo sư vừa ra khỏi lớp xong, không nói hai lời liền chạy trối chết, hắn cũng tạm thời buông tha cho ý định tìm đạo sư nghiên cứu vấn đề, cùng với Hổ Nữ đang buồn ngủ, hai mắt lim dim đi về phía căn tin, ăn cơm trưa với tỷ tỷ của hắn.

Hổ Nữ thực sự rất không thích luyện kim thuật, khi thiếu gia của nàng lên lớp, nàng không phải ngủ thì cũng đi sang Đồ Thư Quán kế đó để xem sách về vũ kỹ.

Về chuyện này, Diệp Lãng đồng học từng đề nghị Hổ Nữ đi Vũ Kỹ Học Viện học, bên trong Luyện Kim Học Viện rất an toàn, tự mình cũng có thể tự lo cho mình rồi, không cần Hổ Nữ đi cùng, nhưng Hổ Nữ không hề nghĩ ngợi liền từ chối, nàng vốn đến đây là để đi theo hắn, nếu như đi Vũ Kỹ Học Viện thì việc nàng đến học viện cũng không còn ý nghĩa nữa.

Mà dù cho có ý nghĩa đi nữa nàng cũng sẽ không rời xa thiếu gia của nàng nửa bước.

Nhìn nhà ăn thật lớn và đầy hoa lệ kia, Hổ Nữ bắt đầu cảnh giác lên, vì thời điểm này là lúc dễ bị "tập kích" nhất, là thời điểm duy nhất làm cho người ta có thể tiếp xúc Thập Tam thiếu gia.

Đó cũng không phải là nàng buồn lo vô cớ, mà việc này ngày nào cũng có, tuyệt đại bộ phận bị nàng và Diệp Lam Vũ ngăn trở, nhưng có đôi khi vẫn bị "tập kích" đến, bất quá may mắn đều là những vui đùa hay sỉ nhục không có tính chất ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.

Ân, đối với Thập Tam thiếu gia mà nói, những sỉ nhục này hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, đương nhiên đối với Diệp Lam Vũ thì khác, nàng sẽ nổi đóa, sẽ làm cho những người đó chết rất khó coi...

Thật cẩn thận dẫn Thập Tam thiếu gia vào nhà ăn, Hổ Nữ tìm một cái bàn trống ngồi xuống. Bàn của toàn bộ nhà ăn đều giống nhau, không có mấy loại bàn đặc thù hay khách quý linh tinh, đây là một loại ý tứ mà học viện muốn biểu đạt: Ở trong cái Hoàng Gia Học Viện này, tất cả mọi người chỉ có một thân phận là đệ tử mà thôi, mặc kệ trên đại lục này ngươi có thân phận cao quý cỡ nào cũng thế, tất cả đều bình đẳng.

Có lẽ học viện không muốn nhìn thấy những công tử tiểu thư này chỉ vì vấn đề đãi ngộ mà phát sinh một ít xung đột không cần thiết.

"Hổ Nữ, ta đã đói bụng, đi lấy đồ ăn đi." Sau một lúc lâu,Thập Tam thiếu gia bắt đầu kêu.

"Chờ thêm một lát nữa, chờ Lam Vũ tiểu thư đến đã. Sao lại chưa đến nhỉ, bình thường đã đến lâu rồi mà." Hổ Nữ nhìn ra cửa, có chút nghi hoặc nói.

Trước khi Diệp Lam Vũ đến, nàng không bao giờ đi lấy thức ăn cả, bởi lúc đó chỉ còn có một mình Thập Tam thiếu gia ở đây, không biết sẽ phát sinh cái gì nữa. Mà nàng cũng không dám mang theo Thập Tam thiếu gia tới lấy thức ăn, từ đây tới đó phải đi qua rất nhiều người a.

Cho nên nàng đợi, đợi Diệp Lam Vũ đến đây đã, có Diệp Lam Vũ nàng cũng có thể yên tâm hơn. Vấn đề là hôm nay Diệp Lam Vũ tựa hồ có chuyện, mãi chưa thấy tới.

Thời gian lại trôi qua, cuối cùng Diệp Lam Vũ cũng tới, trên mặt "treo" đầy "chữ" khó chịu, thực rõ ràng nàng gặp chuyện không vui. Mà cách nàng không xa có một cô gái xinh đẹp cũng đi đến, tuổi xấp xỉ với Thập Tam thiếu gia. Trái với Diệp Lam Vũ, trên mặt cô bé này đều là ý cười, tựa hồ phát sinh việc gì làm nàng rất vui vẻ.

Tình hình như vậy làm cho người ta thực dễ dàng liên tưởng đến chuyện xảy ra với hai nàng là cùng một sự kiện.

Đúng vậy, Hổ Nữ có thể khẳng định, tuyệt đối là cùng một sự kiện, cô bé này không phải ai khác mà chính là thiếu phu nhân trên danh nghĩa của nàng, đế quốc Đệ Thất công chúa.

Sau hôm sinh nhật kia, các nàng bắt đầu chướng mắt nhau, thường xuyên đấu khẩu cãi nhau, người này cao hứng, người kia khẳng định sẽ khó chịu, ngược lại cũng thế.

Lúc này Hổ Nữ cũng hiểu đại khái rồi, hóa ra hai nàng ở cùng một chỗ, chả trách đến bây giờ mới đến đây.

"Đừng đi theo ta, không cần dây dưa đệ đệ của ta. Đệ đệ, đừng tìm nàng nói chuyện nữa, bằng không về sau ta không để ý tới ngươi." Diệp Lam Vũ ngồi xuống, rít một câu với Thất công chúa, sau đó phát ra cảnh cáo với Thập Tam thiếu gia.

"Ai cần ngươi để ý đến hắn, chỉ cần ta để ý là được, đúng không, Diệp Lãng." Thất công chúa cười hì hì ngồi xuống, nói với Diệp Lãng.

Mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai nữ nhân a, nếu Thập Tam thiếu gia chỉ nói sai một câu thôi sẽ dẫn phát một hồi chiến tranh ngay, ừ, tất nhiên là quy mô nhỏ...

Bất quá, Thập Tam thiếu gia lại hoàn toàn mặc kệ hai nữ nhân này, trực tiếp nói với Hổ Nữ: "Hổ Nữ, nhanh đi lấy thức ăn đi, ta sắp chết đói rồi."

"..."
Chương 23 Luyện kim Học Viện (4)

"Lam Vũ tiểu thư, các ngươi trông thiếu gia, ta đi lấy một ít đồ ăn, bắt hắn chờ lâu nên đói chết." Hổ Nữ dặn một câu, sau đó đi lấy thức ăn.

Đây là nhà ăn tự mình lấy tự mình ăn, tất cả thức ăn nước rượu vân vân đều cung cấp miễn phí, ngươi thích lấy bao nhiêu thì lấy, điều kiện đầu tiên là ngươi có thể ăn hết, không được lãng phí.

"Thật sự là không hiểu được ngươi, không đi Trục Tinh Học Viện mà lại bám ở đây, nơi đó lại là thiên hạ đệ nhất học viện, người khác muốn cũng không đi được nha." Hổ Nữ đi rồi, Diệp Lam Vũ bắt đầu khó chịu công kích Thất công chúa, mà hình như nàng quên là nàng cũng giống vậy...

"Ngươi không phải giống ta sao, có tư cách gì đi nói ta." Thất công chúa phản công.

"Ta khác, ta muốn chiếu cố đệ đệ của ta, hơn nữa ta cảm thấy được ở đó với ở đây cũng không khác gì nhau, ta vẫn có thể trở thành Ma Pháp Sư ưu tú nhất."

"Ta cũng vậy thôi, ta muốn chiếu cố vị hôn phu của ta, ta cũng không thấy khác biệt, ta cũng có thể trở thành Ma Pháp Sư ưu tú nhất."

"Ngươi..."

"Các ngươi tranh cãi cái gì thế, mọi người không phải đã đồng ý với nhau rồi sao, vì sao lần nào các ngươi cũng phải cãi nhau thế nhỉ." Thập Tam thiếu gia đánh gảy tranh cãi, hắn thực không rõ, giữa hai nàng không có xung đột gì lớn, hơn nữa mục đích lại gần như giống nhau mà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Không phải chỉ hắn không hiểu, Diệp gia và hoàng gia cũng không hiểu, không biết vì sao hai người cứ cãi nhau như vậy, chẳng lẽ chỉ vì một lần đánh giá dáng người của đối phương sao? Tựa hồ chỉ có vậy thì không ra nông nỗi thế này chứ.

Có lẽ là vì vấn đề thuộc tính thiên phú của hai nàng, Thất công chúa là Hỏa, mà Diệp Lam Vũ lại là Băng, là thuộc tính biến dị rất hiếm thấy từ Thủy Hệ. Thuộc tính này kế thừa từ Long An Kỳ, trong bốn huynh đệ tỷ muội chỉ có nàng kế thừa một cái thuộc tính hiếm thấy này.

Vận mệnh làm cho hai người băng hỏa khắc nhau.

"Ai cùng ý kiến với nàng ta." Hai nàng trăm miệng một lời nói.

"Ừ, ăn cơm trước đã." Thập Tam thiếu gia chỉ ừ một tiếng, sau đó lấy thức ăn mà Hổ Nữ vừa đưa tới, ăn thật nhanh.

"Hừ..." Hai nàng nhìn nhau, sau đó cũng bắt đầu ăn.

Hổ Nữ có chút bất đắc dĩ lắc đầu, có chút cảm thán vì sao bên cạnh thiếu gia luôn có người cổ quái xuất hiện không biết nữa, tính tình của Lam Vũ tiểu thư đã đủ quái, bây giờ lại thêm một Thất công chúa lại càng quái hơn nữa.

Cũng không biết Thất công chúa này thích thiếu gia điểm nào, cũng không phải "thích" kia, mà nàng thích ở cùng một chỗ với bổn thiếu gia của mình.

"Ăn no rồi, đi ra ngoài chơi!" Diệp gia Thập Tam thiếu gia vỗ vỗ bụng, lau miệng, sau đó lập tức đứng dậy rời đi, cũng không chờ các cô gái đang chầm chậm cắn từng miếng nhỏ, đương nhiên không kể Hổ Nữ, sức ăn của nàng rất lớn, cho nên tốc độ dù sao cũng sẽ chậm hơn một chút.

"Thiếu gia!" Hổ Nữ lập tức lau miệng, đứng dậy đi theo, nàng ăn cũng no được tám phần rồi.

No tám phần!? Không hổ là Hổ tộc, phần ăn của nàng đủ cho người bình thường ăn mấy bữa.

"Tiểu hỗn đản trở lại cho ta, chờ ta..." Diệp Lam Vũ rất bực tức hô lên, đối với hành vi không chờ mình liền rời đi của Thập Tam thiếu gia nàng rất bức xúc!

Tuy nàng biết đệ đệ của mình luôn như vậy, nhưng vẫn không thích.

Nhưng nàng chưa nói xong đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, làm cho hai người không nên cùng xuất hiện có một cái bắt đầu làm cho người ta không nói được lời nào, một cái gặp gỡ bất ngờ.

Lúc đó Diệp gia Thập Tam thiếu gia còn cầm một lọ nước trái cây trong tay, hắn thích cầm uống như vậy, đây là thói quen của hắn, bình thường hắn toàn làm vậy. Nhưng mà hôm nay, vì lọ nước trái cây này nên mới tạo ra một hình ảnh làm cho người ta không nói được lời nào.

Lúc ấy có người nhìn thấy Thập Tam thiếu gia "lạc đàn", thấy cơ hội đã đến, dùng một loại biện pháp chỉnh người thực thông thường để "tập kích" Diệp gia Thập Tam thiếu gia, loại biện pháp này chính là vươn chân ngáng đường.

Kết quả, Diệp gia Thập Tam thiếu gia thực dễ dàng "trúng chiêu", bị gạt chân té ngã xuống đất, cùng mặt đất làm một hành động tiếp xúc thực "thân mật", mà lọ nước trái cây trong tay hắn cũng thuận thế bay ra ngoài.

"A..."

"Đau, đau quá..."

"Thiếu gia!"

"Đệ đệ!"

"Diệp Lãng!"

Một tiếng thét dễ nghe, tiếng Thập Tam thiếu gia kêu đau, còn có tiếng kêu thân thiết của Hổ Nữ ba người cơ hồ đồng thời vang vọng toàn bộ nhà ăn.

Mấy cái thanh âm sau đều thực bình thường, chỉ có một tiếng thét sợ hãi dễ nghe đầu tiên mới làm cho người ta có chút nghi hoặc, là ai thét vậy?

Là một bạch y thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, có một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tuyệt luân, mái tóc dài màu trắng, da thịt trắng nõn như tuyết, làm cho ánh mắt mọi người có loại cảm giác như ăn kem ly vậy.

Cô gái đứng trước mặt Thập Tam thiếu gia, nàng thét lên sợ hãi không phải vì Thập Tam thiếu gia đột nhiên ngã đến trước mặt nàng, mà bởi vì nước trái cây trên mặt và trước ngực của nàng. Đúng vậy, nước trái cây này là của Thập Tam thiếu gia...

Một cô gái nguyên bản thanh tú như tuyết, bây giờ lại thêm phần "nhan sắc", sắc trái cây... Cái này phá hủy toàn bộ cảm giác mà nàng gây ra cho người khác, đồng thời cũng phá hẳn luôn cái váy áo màu trắng của nàng.

"..." Cô gái cau mày, trên mặt đã có dấu hiệu tức giận, nhưng sau đó nàng sẽ nổi giận, quả thực có thể nói là bùng nổ.

"Thiếu gia, ngươi không sao chứ." Hổ Nữ vỗ vỗ, dìu Thập Tam thiếu gia đứng lên.

"Cái mũi đau quá... Quần lót màu trắng, Hổ Nữ, toàn thân nàng đều là màu trắng, nhìn rất thú vị." Diệp gia Thập Tam thiếu gia xoa xao cái mũi nói, ngữ khí rất bình thường, giống như đang nói một điều rất bình thường vậy.

"..." Toàn bộ im lặng .

Lúc này kẻ ngáng chân Thập Tam thiếu gia bắt đầu hối hận, vì sao mình lại làm cho tiểu ngu ngốc này chiếm tiện nghi lớn như vậy, hắn hận không thể trở thành người bị té. Mà ý tưởng này của hắn phỏng chừng tất cả nam đồng học ở đây đều chung ý tưởng như vậy.

Xong rồi, bổn đệ đệ này, nói cái gì không nói, nhìn thấy quần lót người ta cũng không nên nói thẳng ra như vậy.

Lúc này, nguyên bản Diệp Lam Vũ đang chuẩn bị phóng thích ma pháp đã thu tay lại, nếu không có việc này xảy ra, tin rằng người ngáng chân Thập Tam thiếu gia sẽ trở thành một cái tủ lạnh rồi.

"Ha ha, vị tiểu thư mỹ lệ này, thực xin lỗi, đệ đệ ta là một tên ngốc nghếch, hắn không cố ý nhìn lén quần lót của ngươi, đó là do hắn bị người ta ngáng chân." Diệp Lam Vũ muốn trước khi nàng phát hỏa cố gắng "hạ hỏa", nhưng câu nói của nàng hình như có vấn đề rất lớn, nàng đi nhắc lại sự kiện nhìn thấy quần lót kìa...

"Đúng là không biết nói chuyện!" Thất công chúa lặng lẽ nói Diệp Lam Vũ một câu, sau đó đi lên nói chuyện với cô gái kia: "Thực ngại quá, hai tỷ đệ bọn họ đều không biết ăn nói, Diệp Lãng bị người ngáng chân nên mới như vậy, thực đắc tội, mong ngươi không nên tức giận. Diệp Lãng, mau xin lỗi người ta đi."

"Ừ, thực xin lỗi." Diệp gia Thập Tam thiếu gia rất thành thực, tuy hắn bị người ngáng, nhưng hắn nghĩ mình đổ nước trái cây lên người khác cũng là có lỗi, ít nhất cũng cần giải thích một tiếng.

"Một câu bị ngáng, một câu thực xin lỗi là có thể xóa sạch mọi chuyện sao?" Cô gái lạnh lùng nói, thái độ rõ ràng là không chấp nhận giải thích.
Chương 24 Luyện kim Học Viện (5)

"Đúng là không biết nói chuyện!" Thất công chúa lặng lẽ nói Diệp Lam Vũ một câu, sau đó đi lên nói chuyện với cô gái kia: "Thực ngại quá, hai tỷ đệ bọn họ đều không biết ăn nói, Diệp Lãng bị người ngáng chân nên mới như vậy, thực đắc tội, mong ngươi không nên tức giận. Diệp Lãng, mau xin lỗi người ta đi."

"Ừ, thực xin lỗi." Diệp gia Thập Tam thiếu gia rất thành thực, tuy hắn bị người ngáng, nhưng hắn nghĩ mình đổ nước trái cây lên người khác cũng là có lỗi, ít nhất cũng cần giải thích một tiếng.

"Một câu bị ngáng, một câu thực xin lỗi là có thể xóa sạch mọi chuyện sao?" Cô gái lạnh lùng nói, thái độ rõ ràng là không chấp nhận giải thích.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Diệp Lam Vũ có chút mất hứng hỏi, nàng cho rằng đệ đệ của mình đã xin lỗi rồi thì ngươi phải chấp nhận chứ.

Thái độ của Diệp Lam Vũ làm cô gái tức giận hơn một chút, nàng cũng đang rất tức giân, bị người hất nước trái cây vào người còn chưa nói, lại bị người ta nhìn lén quần lót, hơn nữa hắn lại còn nói to lên nữa.

Hết thảy đều làm cho lửa giận của cô gái đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có, mà bây giờ lại cao hơn một bậc nữa. Dưới tình huống đó, nàng đã nói ra một câu mà làm cho thật lâu về sau nàng vẫn cảm thấy hối hận.

"Hừ! Thế nào? Ngươi liếm khô hết thì ta sẽ bỏ qua."

"Ngươi muốn chết phải không, nếu muốn thì ta sẽ thành toàn ngươi! Đệ đệ..." Diệp Lam Vũ lạnh lùng nói, đồng dạng, Thất công chúa và Hổ Nữ cũng thật tức giận, lời này hoàn toàn là sỉ nhục người khác.

Kỳ thật cô gái kia nói ra câu ấy cũng có một chút hối hận. Mình cũng không nên nói như vậy a. Chỉ là nàng còn chưa kịp nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ thì lại xảy ra một chuyện không bao giờ nàng nghĩ tới.

"A!" Cô gái sợ hãi thét lên.

"A..." Mọi người há to miệng, ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mặt.

Một cái đầu lưỡi nho nhỏ của một thiếu niên liếm trên khuôn mặt thanh tú tuyệt luôn của một cô gái, mặt cô gái lại toát ra vẻ kinh ngạc, dại ra...

Bắt người khác liếm khô quả thật là một câu sỉ nhục người khác, nhưng nếu người khác thực sự liếm thì sao? Tin rằng rất nhiều người chưa từng nghĩ tới trường hợp này, cho dù nghĩ tới thì cũng không thể làm được.

Nhưng là, Diệp gia Thập Tam thiếu gia này quả thực là một người đặc thù, hắn thật sự liếm, hơn nữa thực chuyên tâm.

Cô gái cảm thấy trên mặt ươn ướt, mặt cũng ngưa ngứa, cảm giác này từ trên mặt chuyển đến lòng bàn tay nàng, chuyển đến toàn thân nàng...

"A! ! Ngươi... Ngươi..." Cô gái như bừng tỉnh từ trong mộng, đẩy ra Thập Tam thiếu gia đang chuyên tâm liếm mình, một tay che trên mặt, nơi mình bị liếm qua, lắp bắp không nói nên lời.

Tình huống này nên nói như thế nào đây? Nói Thập Tam thiếu gia đùa giỡn con gái nhà lành trước công chúng? Đây là người ta yêu cầu a.

Lúc này Thập Tam thiếu gia lại nói thêm một câu làm toàn trường càng trở nên quái dị: "Ngươi đẩy ra làm sao ta liếm được, trên người ngươi còn rất nhiều a."

Những lời này làm tất cả mọi người chú ý đến người cô gái, vết trái cây trên quần áo, nhất là trước ngực càng thêm rõ ràng.

"A, không được liếm!" Cô gái cả kinh, lập tức dùng hai tay che ngực.

"..." Trầm mặc.

"Đệ đệ, phục ngươi thật đấy, ha ha..." Diệp Lam Vũ nở nụ cười, nguyên bản nàng còn muốn giáo huấn cô gái kia một chút, bây giờ thì không cần nữa, bởi vì hành vi của bổn đệ đệ tốt hơn bất cứ loại giáo huấn nào rồi.

"Phốc xuy..." Hổ Nữ và Thất công chúa cũng không nhịn được, phát ra tiếng cười khẽ.

Tất cả nam sinh ở đây hận không thể thay thế vị trí của Thập Tam thiếu gia, đồng thời bọn họ cũng âm thầm thề trong lòng, về sau nếu có nữ hài tử nào bắt mình liếm, mình tuyệt đối sẽ không do dự...

Bất quá, nữ hài tử ở đây cũng không hẹn mà cùng có một giác ngộ, về sau loại lời nói như vậy không thể nói lung tung, bằng không gặp người như Diệp gia Thập Tam thiếu gia, trừng phạt người ta không được, còn bị người ta chiếm tiện nghi.

Mà chuyện này cũng tạo thành một loại hiện tượng, nam sinh trong Hoàng Gia Học Viện luôn cố ý như vô tình hất các loại đồ uống, rượu, nước trái cây về phía nữ sinh, mà nữ sinh lại luyện được một thân năng lực né tránh rất thành thục.

"Hừ! !" Cô gái hung hăng dậm chân một cái, sau đó mang theo khuôn mặt đỏ bừng rất ít khi xuất hiện trên người nàng, cúi đầu chạy ra ngoài.

"Đừng chạy a, trên người của ngươi còn có mà, kỳ thật không cần liếm, có thể dùng chuyển hóa trận làm khô bọn nó mà." Diệp gia Thập Tam thiếu gia hô theo, mà hắn càng hô, cô gái kia bỏ chạy càng nhanh.

"Thật sự có thể mà, Hổ Nữ, hình như nàng như không tin ta nói ."

"Thiếu gia..."

"Ha ha... Tốt lắm, chuyện này cứ dừng ở đây đi, đệ đệ, sau này không được như vậy, người khác nói ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, vậy thì gặp người xấu sẽ không tốt đâu." Diệp Lam Vũ cười mắng, thuận tiện nhắc nhở đệ đệ của nàng.

"Đúng đúng, ngươi là vị hôn phu của ta, sao lại đi liếm nữ hài tử khác cơ chứ." Thất công chúa cũng nói theo, nói đùa.

"Về sau ta chỉ liếm ngươi thôi vậy." Diệp gia Thập Tam thiếu gia thật sự gật gật đầu nói.

"Ách..." Thất công chúa không nói nên lời.

"Đúng rồi, nữ hài tử kia là ai, vì sao trước tới giờ ta chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa nghe nói có người như vậy?" Diệp Lam Vũ có chút nghi hoặc hỏi.

Giống như nữ hài tử vừa rồi, nhìn khí chất và tư sắc của nàng hẳn là nhân vật nổi danh trong học viện chứ, làm sao lại chưa từng nghe qua được.

"Không biết, ta cũng chưa từng nghe qua. Đúng rồi, hình như gần đây chúng ta và Tử La Lan Học Viện của Ngã Lạp Đế Quốc trao đổi học viên, bọn họ có cử đến đây một ít đệ tử, có thể là bọn họ." Thất công chúa đoán.

"Đúng vậy, nàng đúng là người của Tử La Lan Học Viện, thân phận cũng thật lớn, chính là..." Một nhân sĩ tin tức linh thông nói, nhưng hắn chưa kịp nói ra thân phận của đối phương, Thập Tam thiếu gia đã sớm chạy mất, cũng không biết cô gái "trắng như tuyết" kia là ai.

Thực ra, cho dù hắn nghe được cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ, có lẽ phải nói là hắn sẽ không để trong lòng, tin rằng về sau hắn cũng không có cơ hội gặp lại nàng.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy, sau khi lần trao đổi hội này kết thúc, cô gái kia trở về Tử La Lan Học Viện, hơn nữa thề cả đời này sẽ không đến Tường Không Đế Quốc nữa, nhất là đế đô, là Hoàng Gia Học Viện, nàng càng không muốn gặp một người nào đó!

Nàng muốn quên chuyện này đi, càng muốn quên một người nào đó!

Con người khi còn sống ai cũng có một số việc muốn quên đi. Nhưng mà có bao nhiêu người có thể thật sự quên đi?

Vài ngày sau, Hoàng Gia Học Viện tiến hành một loạt hoạt động thú vị. Cử hành cái này là vì việc giao đổi đệ tử cùng với Tử La Lan Học Viện, làm nghênh đón, đồng thời cũng là đưa tiễn, bởi vài ngày nữa bọn họ cũng sẽ rời đi.

Hoạt động này Diệp gia Thập Tam thiếu gia không tham gia, cũng không phải hắn không có tư cách, trong đợt dự tuyển, hắn còn làm cho người ta có điểm ngoài ý muốn, rồi tập mãi thành thói quen mà chiến thắng.

Nhưng vì lo lắng đến " tính không ổn định " của hắn, học viện quyết định thôi thì thả hắn vài ngày, cho hắn khỏi đi gây tai họa đến người khác.

Tuy vậy đợt dự tuyển hoạt động này cũng làm cho người ta nhớ mãi không quên, rất lâu sau đó, người cùng Thập Tam thiếu gia "quyết đấu" luôn là trò cười cho tất cả mọi người.

Mà điều này cũng làm cho bọn họ hối hận, chính bọn hắn nghĩ hết cách muốn Diệp gia Thập Tam thiếu gia tham gia chứ ai, lấy tính cách của Thập Tam thiếu gia, làm sao mà hắn sẽ đi tham gia những hoạt động như vậy? Nếu là triển lãm bán hàng thì có khi hắn lại đi, đây lại là biểu diễn tài nghệ, hỏi đáp kiến thức linh tinh gì đó cơ.
Chương 25 Mê hoặc (1)

Mục đích của bọn họ là vì làm cho Thập Tam thiếu gia mất mặt, trên danh nghĩa là vì trút giận hộ "thiếu nữ tuyết" kia, trên thực tế là bọn họ chỉ mượn cái này để đạt mục đích của mình, muốn "chỉnh" người may mắn đến nỗi người ta phải đố kỵ - Thập Tam thiếu gia kia.

Vì vậy, bon họ cảm thấy những hoạt động như hỏi đáp tri thức vân vân là dễ dàng làm cho Thập Tam thiếu gia mất mặt nhất, cho nên khi Thập Tam thiếu gia nói mình phải đi biểu diễn tài nghệ, bọn họ liền nghĩ cách lôi hắn đến nơi diễn ra hoạt động vấn đáp.

Đối với việc này, Hổ Nữ cũng chỉ cười cười, cũng không có ý ngăn cản, nàng cũng muốn xem diễn. Bất quá tương phản với người khác, nàng không phải muốn xem Thập Tam thiếu gia mất mặt, mà là muốn xem những kẻ muốn chỉnh Thập Tam thiếu gia bị mất mặt.

Đừng quên, Thập Tam thiếu gia tuy thực ngốc, nhưng trí nhớ lại phi phàm, từ nhỏ liền đọc rất nhiều sách. Nếu chỉ nói về số lượng tri thức mà nói, toàn bộ học viện nếu hắn là đệ nhị thì không có ai là đệ nhất rồi.

Nhưng chuyện này rất ít người biết. Ngoài Hổ Nữ và Diệp Lam Vũ, những người khác nhiều nhất chỉ biết luyện kim tri thức của hắn rất cao, dù sao hắn cũng là học luyện kim thuật mà.

Sau đó, bắt đầu mục trả lời ngẫu nhiên, Thập Tam thiếu gia lấy thành tích thứ nhất, bỏ xa vị đứng thứ hai, điều này làm rất nhiều người đều mở rông tầm mắt.

Kết quả này làm người ta nghi ngờ là có phải ăn gian hay không, khi trải qua thí nghiệm, phát hiện số liệu này tuyệt đối là thật. Kết quả này làm cho rất nhiều người cảm thấy xấu hổ, thua với người khác thì không sao, thua một người mà ai cũng công nhận là ngu ngốc làm bọn họ cảm thấy không thể chấp nhận được.

Vì thế, những người còn chưa bị đuổi ra, bắt đầu khơi dậy toàn bộ tinh thần chiến đấu, ở hiệp hai, cũng chính là hiệp cuối cùng, bọn họ bắt đầu đưa ra một ít vấn đề mà bọn họ tự nhận là rất ít ai lưa ý, không phải ai cũng biết.

Quy củ của hiệp này là từ chính người tham gia đưa ra câu hỏi, sau đó xem ai có thể giả đáp nhiều nhất thì người đó thắng.

Chẳng qua khi những người này đưa ra câu hỏi đều dựa theo thói quen của họ, đều là một ít vấn đề về kiến thức, cho nên dù họ đưa ra những vấn đề ít ai lưu ý thì lâu lâu cũng có câu bị Thập Tam thiếu gia đáp trúng.

Bởi vậy qua một vòng, Thập Tam thiếu gia trả lời được hai, nhưng những người khác cao nhất cũng hai thôi, ít nhất thì ngay cả một câu cũng không được. Không cần nói đén thành tích của vòng dự tuyển, chỉ riêng cái này thì Thập Tam thiếu gia cũng đã đủ tư cách đi tham gia hoạt động rồi.

Đương nhiên, để tính ra thứ tự nhất nhì ba vân vân, mọi người tiếp tục dùng biện pháp khác để tính toán, một là xem ai có đáp án nhiều nhất, hai là xem câu hỏi của ai ít bị người khác trả lời nhất.

Lúc sau mọi người ngạc nhiên phát hiện, câu hỏi của Thập Tam thiếu gia không ai trả lời chính xác cả. Vấn đề của hắn cũng không khó, bất cứ ai cũng có thể trả lời, nhưng lại không ai trả lời cả.

Câu hỏi như thế này, một đứa ngốc đi trên đường, nhìn thấy dưới đất có một kim tệ và một ngân tệ, hỏi đứa ngốc này sẽ lấy kim tệ hay ngân tệ?

Có người trả lời: Đương nhiên là kim tệ, cho dù đứa ngốc cũng biết nên lấy kim tệ, mà cũng có người trả lời là ngân tệ, bởi vì đứa ngốc cũng không biết cái nào nhiều hơn.

"Sai, đương nhiên là lấy hết cả kim tệ lẫn ngân tệ, đứa ngốc cũng biết lấy hết, các ngươi quả thật còn ngốc hơn cả đứa ngốc!" Khi Thập Tam thiếu gia tuyên bố đáp án, mặt những người này quả thật khó coi, đều hận không thể tìm cái hố chui vào.

Nếu bị những người khác nói như vậy thì còn đỡ đỡ, đằng này bọn họ bị một người mà bọn họ cho là ngu ngốc nói như vậy làm bọn họ thật sự khó tiếp thụ.

Mà lúc này, đám người bên dưới đã ôm bụng cười ngã nghiêng. Tuy bọn họ cũng đưa ra đáp án trong đầu là kim tệ hoặc ngân tệ mà thôi, nhưng dù sao cũng không đưa ra lựa chọn của mình, cho nên bọn họ có thể thoải mái mà cười.

Kỳ thật, loại chuyện tương tự cũng phát sinh vài lần rồi, nhưng vẫn không có ai chú ý đến thôi, chỉ cảm thấy điều này chỉ là đúng dịp, là trùng hợp. Bởi vậy một đống người tự nhận là thông minh hay bị tiểu ngu ngốc Thập Tam thiếu gia này đùa giỡn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn không tiêp thụ giáo huấn, tre già măng mọc, nối đuôi nhau mà đi "tìm cái chết".

"Thiếu gia, câu hỏi của ngươi có điểm dối trá nha, người hỏi như vậy sẽ làm người ta cảm thấy trong hai chỉ có thể chọn một mà thôi." Hổ Nữ ở phía sau nín cười nói.

"Có sao?" Thập Tam thiếu gia nghĩ nghĩ, sau đó nói tiếp: "Ta chưa nói chỉ có thể tuyển một, có thể tuyển nhiều mà, hơn nữa đáp án này không cần phải nói ai cũng biết, ta vốn muốn ra một câu hỏi thật đơn giản, ai bảo bọn hắn ngu như vậy đâu."

"..."

… Ngày hè oi bức, cũng là khi thời tiết dễ thay đổi liên tục, không biết bao giờ sẽ trở chứng, từ mặt trời chói chan chuyển thành mây đen dầy đặc, sấm chớp liên Hổi.

Hôm nay là một ngày như vậy. Vì trời trở chứng mà Thập Tam thiếu gia không thể về nhà, chỉ có thể ở lại trong hoàng cung. Lúc đó trên bầu trời truyền đến từng trận sấm chớp đùng đùng, từng đạo tia chớp xé rách bầu trời.

"Diệp Lãng, hôm nay ngươi cứ ở lại đây đi, ta với ngươi ngủ chung." Thất công chúa cười nói.

"Lưu lại thì được, nhưng không thể ngủ chung, chúng ta còn chưa kết hôn." Thập Tam thiếu gia chậm rãi nói.

"Hì hì, có liên quan gì chứ, chúng ta bây giờ còn nhỏ, không thể làm được chuyện gì, ngủ cùng một chỗ rất bình thường mà. Trước kia không phải người thường xuyên ngủ chung với tỷ tỷ ngươi sao?" Thất công chúa cười nói, đương nhiên là nàng chỉ đùa vui mà thôi, cũng không phải thật sự muốn ngủ chung với Thập Tam thiếu gia.

"Nàng là tỷ tỷ." Thập Tam thiếu gia nói.

"Vậy Hổ Nữ sao?" Thất công chúa cười hỏi, nàng biết có một đoạn thời gian rất dài Thập Tam thiếu gia ngủ chung với Hổ Nữ, bất quá lúc đó hai người đều rất nhỏ, cũng không có vấn đề gì.

"Lúc đó ta muốn ngủ với nàng ấy, giờ hết rồi. Chỉ có khi nào ta sinh bệnh nàng mới ngủ với ta thôi." Thập Tam thiếu gia trả lời, khi bọn hắn mười tuổi đã bị tách ra, trừ khi Thập Tam thiếu gia cần chiếu cố nàng mới ngủ cùng thôi.

Nói đến Hổ Nữ, hôm nay nàng ở nhà nghỉ ngơi, nhưng lại có điểm không thoải mái. Bởi Thập Tam thiếu gia đã bị Thất công chúa đích thân đến đón, cũng thề thốt sẽ chiếu cố tốt Thập Tam thiếu gia nên nàng mới miễn cưỡng yên tâm cho hắn qua hoàng cung chơi.

Thất công chúa lâu lâu khi rảnh cũng kéo Thập Tam thiếu gia đi chơi, hoặc đi dạo phố, hay đi du sơn ngoạn thủy, đương nhiên cũng có lúc ở hoàng cung hay Diệp gia. Mà bất luận là tình huống nào Hổ Nữ cũng ở bên cạnh Thập Tam thiếu gia.

Hôm nay có phần đặt biệt, mà vì điểm đặc biệt này làm hôm nay phát sinh một sự kiện đáng lẽ ra không nên phát sinh, làm cho Hổ Nữ từ đó về sau cũng không dám để Thập Tam thiếu gia rời khỏi mình nửa bước.

"Diệp Lãng, ta tắm rửa xong rồi, giờ đến lượt ngươi đấy..." Thất công chúa mặc một cái áo ngủ mỏng, dùng khăn lau mặt lau khô mái tóc dài của nàng. Da thịt trắng trẻo được nước rửa qua kai hiện lên thật mê người. Cái dạng này chỉ có thị nữ bên cạnh nàng, còn có Thập Tam thiếu gia mới có thể nhìn thấy thôi.

Trên cơ bản nàng không có gì tị hiềm với Thập Tam thiếu gia cả, nên rất tùy ý tự nhiên với hắn.

"Ơ, người đâu?"

Vốn nàng tắm xong liền đến lượt Thập Tam thiếu gia, nhưng nàng lại không nhìn thấy Thập Tam thiếu gia đâu cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK