Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Mê hoặc (2)

"Diệp Lãng, đừng đùa nữa, đi ra đi."

Thất công chúa bắt đầu tìm khắp phòng nhưng tìm mãi không thấy.

" Chẵng lẽ hắn ra ngoài đứng ngay người sao? Hắn rất thích ngây người như vậy a. Không đúng, bây giờ ở ngoài vẫn mưa to mà.."

"Công chúa, Diệp Lãng thiếu gia sao vẫn chưa vào... Công chúa đang tìm gì vậy?"

Thị nữ từ trong đi ra, vốn muốn gọi Diệp Lãng vào để nàng hầu hạ tắm rửa, kết quả lại thấy công chúa đang tìm cái gì trong phòng.

"Diệp Lãng, Diệp Lãng hắn không biết đã trốn đi đâu, các ngươi giúp ta tìm xem, vừa rồi ai ở cùng với hắn?"

Thất công chúa có điểm sốt ruột hỏi.

"Công chúa, chúng ta đều hầu hạ người tắm rửa, không ai ở cùng với Diệp Lãng thiếu gia cả... Trước kia đều là Thái Nhã ở cùng hắn."

Thị nữ hồi đáp, thanh âm có phần nhỏ đi.

"Đúng vậy,trước kia đều là Thái Nhã ở cùng với hắn, chúng ta cũng đã quen như vậy rồi, lúc nãy quên để lại một người trông hắn, không biết hắn chạy đi đâu rồi, các ngươi tìm từng phòng một xem."

Thất công chúa cau mày nói, đồng thời cũng đi xác định thử xem một cái suy đoán mà mình không muốn thấy nhất, nàng đi ra cửa.

"Các ngươi có thấy Diệp Lãng đâu không?"

Thất công chúa đẩy cửa ra, hỏi thị vệ.

"Thấy, không lâu trước một mình hắn chạy ra ngoài rồi."

Thị vệ hồi đáp, mà đáp xong tựa hồ như hắn hiểu được có vấn đề, sắc mặt bắt đầu thay đổi.

"Cái gì? Một mình hắn chạy ra ngoài? Các ngươi để hắn chạy ra ngoài một mình?"

Thất công chúa tức giận mắng.

"Chúng ta còn tưởng rằng hắn phải về nhà."

Thị vệ đáp khẽ, bình thường ở đây Thập Tam thiếu gia muốn đến thì đến muốn đi thì đi, ra vào rất tự do, điều này làm cho thị về không có ngăn cản hắn lại.

Chỉ là cái thời điểm

"bình thường"

kia, bên cạnh hắn luôn có Hổ Nữ, lúc nãy lại là một mình, chỗ này mới là vấn đề.

"Về nhà, một mình hắn có thể trở về nhà sao? Các người cũng không phải không biết hắn có điểm khác người bình thường sao? Ta sẽ để cho hắn một mình đi về nhà sao? Hơn nữa lúc này trời vẫn đang mưa, vẫn sấm chớp rầm rầm.. Lập tức phái người đuổi theo cho ta!!"

Thất công chúa gầm lên giận dữ, lần đầu tiên nàng có loại thái độ này, trước kia cho dù phát sinh chuyện lớn đến đâu nàng vẫn có thể bình tĩnh mà đối phó.

"Không được, ta cũng phải đi tìm hắn!!"

Thất công chúa muốn đi ra ngoài ngay lập tức, mà nàng quên mất lúc này mình chỉ mặt một cái áo ngủ mà thôi, nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài thì sẽ gây nên một trận phong ba.

May thay lúc này một thị nữ nhanh tay lẹ mắt giữ Thất công chúa lại, vội vàng nói:

"Công chúa, lúc này người không thể đi được, để bọn họ đi tìm Diệp Lãng thiếu gia là được, bên ngoài lại mưa to gió lớn, người chỉ cần chờ ở đây là được rồi."

"Buông tay, ngươi cũng biết bên ngoài mưa to gió lớn, hắn ở ngoài sẽ bị mưa ướt, sẽ sinh bệnh. Không biết vì sao hắn ở trong này rồi còn muốn đi ra ngoài nhỉ?"

Thất công chúa không hiểu vì sao Diệp gia Thập Tam thiếu gia phải rời đi.

Nếu nàng biết lý do mà Thập Tam thiếu gia rời đi, nhất định sẽ bị tức chết, mắng to Thập Tam thiếu gia là ngu ngốc, là ngu ngốc, là một đứa ngốc không thể ngốc hơn được nữa.

"Ta muốn nói với Hổ Nữ là đêm nay ta không trở về, sẽ ở lại nhà lão bà."

Đây là câu mà Thập Tam thiếu gia tự nói với mình trước khi rời đi.

Bao nhiêu năm nay hắn chưa bao giờ tách ra với Hổ Nữ, một ngày cũng không. Không, chuẩn xác hơn là chưa bao giờ vượt qua một canh giờ, càng không nói là một buổi tối. Mà hôm nay hắn phải ở lại hoàng cung, Hổ Nữ lại ở nhà.

Hắn biết Hổ Nữ nhất định sẽ lo lắng cho mình, vì không để nàng lo lắng hắn phải đi về nói với nàng một tiếng là hắn sẽ ở lại hoàng cung, nàng không phải lo.

Nhưng mà nếu hắn có thể đi về thông tri thì hắn cần gì phải ở lại hoàng cung, Hổ Nữ có thể để cho hắn mạo hiểm đội mưa đi về sao?

Hắn cũng không quan tâm điều này, hắn chỉ biết là mình không để cho Hổ Nữ lo lắng vì mình, mặc dù biết rõ bên ngoài mưa to gió lớn, sấm chớp ầm ầm hắn cũng phải đi về nói với Hổ Nữ để nàng không lo lắng nữa.

Dưới mưa chớp, Thập Tam thiếu gia chạy trong hoàng cung, không ai đi quản hắn, bởi vì mọi người đều biết hắn là ai, toàn bộ hoàng cung không có chỗ nào là hắn không thể đi.

Cứ như vậy, Thập Tam thiếu gia chạy ra hoàng cung, chạy về phía Diệp Trạch. Kỳ thật Diệp Trạch cũng không xa hoàng cung lắm, khu quý tộc tự nhiên sẽ ở cạnh hoàng cung, tiện cho việc văn võ bá quan nhập triều, đồng thời cũng có thể làm hàng xớm với Hoàng Đế.

Đương nhiên, cũng không phải rất gàn, Thập Tam thiếu gia muốn chạy về nhà ít nhất cũng phải hai mươi phút, tất nhiên là nếu hắn vẫn chạy như vậy.

Lúc đó Thập Tam thiếu gia cầm một cái dù, một cái dù thực quý, dùng tơ vàng thay cho vải mà thành, khung cũng là nạm vàng, đây là một cái dù mà bại gia tử như hắn phải có, là trong một lần bại gia mua được.

Nhưng mà bây giờ mưa to gió lớn sấm chớp rầm rầm, cầm một cây dù như vậy sẽ có tỷ lệ bị sét đánh rất cao, quả thực là cầm một cột thu lôi di động.

Kết quả, Lôi Thần Điện Mẫu tựa hồ thực nể tình, đem một đạo lôi điện thực hoa lệ quăng vào người Thập Tam thiếu gia.

"Đùng đoàng..."

"A..."

Toàn thân Thập Tam thiếu gia như bao phủ điện quang, kêu thảm một tiếng, sau đó ngã xuống trên đường cái đầy mưa. Trong nháy mắt như có từng tia điện lưu tán loạn ra bốn phương.

Mà lúc đó, Thập Tam thiếu gia cảm thấy như có một dòng điện chạy khắp thần thể mình, lại kích thích đại não của mình. Đây không phải là dòng điện từ tia chớp kia, tuy rằng có thể vì tia chớp kia mà xuất hiện, nhưng hắn cảm giác được đó cũng không phải là cái loại điện này, mà là một loại dòng điện khác thực thần kỳ, một loại cảm giác khó thể miêu tả bằng lời.

Đây là cái gì? Thập Tam thiếu gia chưa kịp nghĩ đã lâm vào hôn mê.



"Tìm được rồi, Diệp Lãng thiếu gia đang nằm trên mặt đất, sao lại có mùi khét thế kia? Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ tia chớp kia vừa bổ vào người hắn?"

Một đám hoàng gia thị vệ xuất hiện trên đường cái. Đầu tiên bọn hắn nhìn thấy cái dù kia, sau đó lại nhìn thấy Thập Tam thiếu gia, người vừa bị tia chớp bổ vào, lúc này toàn thân hắn có một loại đặc điểm thật đặc thù của người vừa bị điện giật.

Tóc uốn khúc bị xõa tung, có vài nơi trên da thịt biến thành màu đen, còn mang theo một mùi khét, quần áo cũng bị hủy...

Hắn còn sống không? Mọi người nhìn thấy tình huống như vậy liền xuất hiện câu hỏi này trong đầu. Người bị sét đánh, hình như tỉ lệ còn sống rất thấp, rất thấp...

Tiếp đó, những hoàng gia thị vệ ở đây lại toát ra một ý tưởng.

Hắn phải còn sống, nếu không thì phiền toái lớn!

Đúng vậy, nếu Diệp gia Thập Tam thiếu gia này chết, vậy sẽ có một đám người gặp nạn. Tuy không đến mức mất mạng, nhưng hẳn sẽ không dễ chịu lắm...
Chương 27 Mê hoặc (3)

"Còn thở!"

Hoàng gia thị vệ thở dài nhẹ nhỏm một hơi, nhưng trái tim vẫn còn đập rất nhanh.

"Mau, lập tức hồi cung! Gọi đám hoàng gia Y sư, cả Thủy Hệ và Quang Minh Hệ Ma Pháp Sư cũng gọi đến!! Còn có đám hoàng gia Luyện Kim Thuật nữa, dù sao chức nghiệp nào có thể trị liệu đều gọi đến hết, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì chúng ta gặp phiền toái lớn mất!!"

"Còn nữa, thông báo Diệp gia, Thất công chúa..."



"Cách cách..."

Chén trà rơi lên mặt đất, nước trà chảy ra tứ phía.

"Các ngươi nói cái gì? Tiểu Lãng hắn bị sét đánh, sống chết chưa rõ?"

Long An Kỳ tựa hồ không thể tin được, xác nhận một lần nữa.

"Đúng vậy, lúc nãy Diệp Lãng thiếu gia một mình đội mưa đi về, ở trên đường bị sét đánh, bây giờ hắn đang ở trong cung chữa trị."

Hoàng gia thị vệ hồi đáp.

Long An Kỳ sau đó cũng không thiết cái gì nữa, không tìm hiểu xem tại sao Diệp Lãng lại trở về một mình, cũng không thiết mưa to gió lớn, liền cùng Diệp Thành Thiên thúc ngựa chạy ngay về phía hoàng cung.

Hai người là những người đầu tiên của Diệp gia đến hoàng cung, mà lúc sau, theo tin tức truyền ra, Diệp Lam Vũ, vợ chồng Diệp Dực, còn có Hổ Nữ đang mang bện trong người cũng mặt kệ mưa gió bão dông tố vội vàng chạy đến hoàng cung.

"Thành Thiên, An Kỳ, các ngươi đến đây đi, không nên gấp gáp, Y Sư đang ở trong đó trị liệu cho Diệp Lãng, theo lời bọn họ thì không còn nguy hiểm về tính mạng nữa."

Khi vợ chồng Diệp Thành Thiên được đưa đến nơi Thập Tam đang chữa trị liền thấy Hoàng Đế, còn có Thất công chúa đang đầy nước mắt ở bên cạnh nữa. Mà Hoàng Đế cũng phát hiện ra bọn họ, cũng đem tình huống lúc này báo cho họ biết.

"Bây giờ hắn thế nào rồi, chúng ta có thể đi vào nhìn xem được không?"

Long An Kỳ hỏi, trước khi nhìn thấy con mình, nàng vẫn không an tâm được.

"Bây giờ vẫn chưa được, bên trong không thể có nhiều người quá, điều này sẽ gây trở ngại cho việc chữa trị. Yên tâm đi, có đám hoàng gia Y Sư này, còn có Trị liệu Sư, Mục Sư, cho dù con của ngươi có chết thì cũng có thể cứu về."

Hoàng Đế mỉm cười, tựa hồ muốn đánh vỡ không khí nặng nề này.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại trở về nhà một mình?"

Sau khi bình tĩnh lại, Long An Kỳ bắt đầu hỏi.

"Đều tại ta, ta không nên để hắn lại một mình trong phòng, lỗi tại ta."

Thất công chúa hối hận nói.

"Vì sao ngươi lại để hắn ở một mình, ngươi cũng không phải không biết hắn, nếu ngươi không chiếu cố hắn được thì đừng dẫn hắn ra ngoài."

Long An Kỳ không chút khách khí chỉ trích, cũng không quản nước mắt trên mặt Thất công chua shay biểu tình hối hận của nàng.

"Là sơ sẩy của ta, ta quên Thái Nhã không ở bên cạnh hắn, còn tưởng nàng vẫn ở đó."

Thất công chúa buồn bả nói, trong hai mắt tựa hồ lại xuất hiện nước mắt.

"Thái Nhã... Nàng không phải là thần, nàng cũng có lúc sinh bệnh, những lúc như vậy Tiễu Lãng sẽ không quậy, đều ngoan ngoãn ở nhà với nàng, sẽ chiếu cố nàng..."

Khi nói đến Hổ Nữ, Long An Kỳ có điểm thất thần, càng nói nàng lại nhớ đến phương thức chiếu cố của con mình, cảm thấy rất buồn cười. Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể cười nổi.

"Các ngươi cũng không cần như vậy, đã nói Diệp Lãng không có việc gì mà, tin rằng chẳng mấy chốc nữa thì trị liệu cũng hoàn thành rồi, cam đoan trả lại cho các ngươi một tên Diệp Lãng hoàn hảo nguyên vẹn."

Hoàng Đế thấy không khí trở nên nặng nề, liền nói.

"Đúng vậy, hai nữ nhân các người sao vậy, con ta phúc lớn mạng lớn, chắc chắn không có việc gì, các ngươi không ở đây buồn rầu lo âu đâu đâunhư vậy, coi chừng xui thật đấy."

Diệp Thành Thiên nắm tay Long An Kỳ nói, nam nhân thôi, phải làm cho nữ nhân có sự tin tưởng a.

"Còn có, An Kỳ, chuyện này cũng không thể toàn bộ trách người khác được."

"Đúng vậy, chuyện này cũng không thể trách công chúa được, trước đó đã mời Diệp Lãng công tử ở lại, hắn cũng đã gật đầu rồi, không biết vì sao lại chạy về."

Thị nữ ở một bên nói, nàng không muốn nhìn thấy chủ nhân của mình chịu ủy khuất.

"Không nói chuyện này nữa, chờ Diệp Lãng tỉnh dậy sẽ biết."

Thất công chúa nói, nàng biết lý do trong đó dù ngươi có đoán cũng đoán không ra, bởi Thập Tam thiếu gia chính là một người như vậy.

Không lâu sau, đám người hoàng gia Y sư nối đuôi nhau đi ra, tuyên bố một cái tin tức tốt với những người đang lo lắng chờ đọi bên ngoài, làm cho tảng đá lớn đè nặng trong lòng họ buông xuống hơn nửa.

"Tình hình của Diệp Lãng thiếu gia rất ổn định, thân thể đã không còn trở ngại gì, bất quá hắn có thể phải hôn me một thời gian ngắn, sẽ không tỉnh lại ngay được, mọi người cũng không nên gọi hắn tỉnh dậy,cứ để hắn nghỉ ngơi một hồi đã."

"Chúng ta có thể đi vào nhìn hắn được không?"

"Có thể! Nhưng mà phải im lặng một chút, đừng đánh thức hắn."

"Uhm, biết rồi."

Khi mọi người đi vào liền thấy khuôn mặt đang khẽ nhíu mày của Thập Tam thiếu gia, không biết là vì thống khổ hay vì cái gì khác nữa, điều này làm đám người Long An Kỳ cảm thấy một nỗi đau không tên dâng lên.

Nhưng cũng may mà khí tức sinh mệnh của Thập Tam thiếu gia rất bình thường, điều này làm mọi người tạm thời yên lòng. Chỉ cần người không xảy ra chuyện, cho dù có chuyện khác cũng có thể từ từ nghĩ biện pháp.

Không lâu sau, Hổ Nữ và đám người Diệp Lam Vũ cũng đến, nhìn thấy Diệp gia Thập Tam thiếu gia đang hôn mê trên giường, biểu tình của Hổ Nữ có khổ sở, có phẫn nộ, rất phức tạp.

"Ngươi đã đáp ứng ta cái gì, ngươi nói sẽ chiếu cố thiếu gia thật tốt, vì sao hắn lại biến thành như vậy?"

Hổ Nữ lạnh lùng nhìn Thất công chúa, tin tưởng nếu không phải đánh thức Thập Tam thiếu gia nàng đã phẩn nộ quát to rồi.

"Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, đang yên lành, không biết vì sao hắn lại rời đi một mình."

Thất công chúa lắc lắc đầu nói.

"Ta mặc kệ hắn vì sao lại rời đi, hắn vốn là như vậy, ngươi hẳn là phải chiếu cố tốt cho ta, nếu ngươi không làm được thì không nên đáp ứng ta!"

Thanh âm Hổ Nữ vẫn lạnh lùng như vậy:

"Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!!"

Lời này có phải hơi quá mức hay không, trước mặt nhiều người như vậy, một kẻ có thân phận là thị nữ lại nói với công chúa đế quốc như vậy, làm người ta cảm thấy dường như có điểm quái dị.

Hơn nữa ở đây lại có Hoàng Đế, nàng tựa hồ không để Hoàng Đế vào mắt.

Những lời này làm cho đế quốc Hoàng Đế nhíu mày, làm cho vài người khinh ngạc, làm cho vài người phẫn nộ, mà riêng Thất công chúa lại cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn với Thập Tam thiếu gia và Hổ Nữ.

"Lớn mật, ngươi nghĩ mình là ai vậy, dám nói với công chúa như thế."

Thị nữ của công chúa nổi giận nói. Trong mắt các nàng, Hổ Nữ chẳng qua chỉ là một ả nữ nô, cho dù Thập Tam tiểu công tử yêu thương nàng đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật này. Một ả nữ nô, vậy mà dám nổi giận với công chúa đế quốc, làm thị nữ của công chúa, tự nhiên sẽ không khách khí!

"Nhưng mà..."
Chương 28 Mê hoặc (4)

"Câm miệng, ngươi dám làm ồn ta sẽ ném ngươi ra ngoài đấy. Còn có, không cần lầm tưởng, ta ở đây chỉ vì thiếu gia, các ngươi là ai không quan hệ gì đến ta, mặc kệ thân phận các ngươi cao quý đến đâu đi nữa cũng mời các ngươi không cần lại làm thiếu gia chịu thương tổn nữa, bằng không ta sẽ cho các ngươi trả giá đắt đấy."

Hổ Nữ hoàn toàn không lùi lại nửa bước, với chuyện này, không ai có thể làm cho nàng lui dù chỉ nửa bước.

Có lẽ là nàng không có gì để sợ hãi, hoặc có lẽ chỉ vì nàng là nghé con mới sinh không sợ hổ mà thôi.

Nhưng sau chuyện này ai cũng biết Diệp gia Thập Tam thiếu gia chính là nghịch lân của Hổ Nữ, mặc kệ là ai đụng vào nàng cũng không chút khách khí, kể cả hoàng gia, cũng gồm cả Diệp gia.

Điều này cũng làm cho mọi người bắt đầu chú ý đến một vấn đề mà mọi người đã quên lãng từ lâu, đó là thân thế của Hổ Nữ. Đến tận bây giờ, ngoài cái tên ra, thậm chí ngay cả dòng họ của nàng cũng không ai biết, càng không cần phải nói đến tin tức khác.

Thú nhân là một chủng tộc thực kỳ lạ, tuy không có chính thức thành lập một cái đế quốc, vẫn lấy hình thức là Bộ Lạc để tồn tại, nhưng thực lực của bọn họ hoàn toàn không kém gì một cái đế quốc, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Đương nhiên, đây chỉ là nói nếu bọn họ liên hợp lại cơ. Nhưng mà chủ yếu là bọn họ đều làm theo ý mình, vài chủng tộc hay chỉ một chủng tộc làm thành một Bộ Lạc, trong đó có vài Bô Lạc lớn nhất đại đa số chỉ có một chủng tộc, trên cơ bản chính là đại tộc trong Thú Nhân tộc.

Tuy trong Thú Nhân dôi khi cũng có mâu thuẫn, cũng xuất hiện chiến tranh, nhưng khi gặp chủng tộc khác xâm lấn bọn họ sẽ liên hợp lại, tiêu diệt hoàn toàn ngoại tộc xâm lấn.

Chuyện đó cũng rất giống với nhân tộc, đều làm theo ý mình, nhưng khác ở chỗ, cho dù nhân tộc phải đối đầu với kẻ địch mạnh vẫn có thể nội chiến liên miên, nếu quốc gia khác bị xâm lấn, những quốc gia còn lại chỉ khoang tay đứng một bên mà nhìn thôi, trừ phi đến tình trạng răng hở môi lạnh thì lại khác.

Trong Thú Nhân, Hổ Tộc là một đại tộc, thế lực rất khổng lồ, mà bọn họ lại ở cùng với Hồ Tộc nữa, có Hồ Tộc khôn khéo làm thực lực của bọn họ cao hơn một bậc.

Có lẽ Hổ Nữ là một nhân vật trọng yếu trong Hổ Tộc, nếu là như vậy, tuyệt đối có tư cách mắng công chúa!

Một công chúa của đế quốc, nhưng chưa chắc có thể so với nhân vật trọng yếu trong Bộ Lạc Hổ Tộc, ít nhất tương đương!

Hơn nữa, Thú Nhân Bộ Lạc cũng rất ít khi coi trọng thận phận địa vị lắm, trong thế giới của bọn họ, thực lực mới là trọng yếu. Chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ là nhan vật trọng yếu trong Bộ Lạc!!

Đương nhiên, từ nhỏ Hổ Nữ đã ở một chỗ với Thập Tam tiểu công tử, nói cách khác, nàng không phải là lấy thực lực để trở thành nhân vật trọng yếu.

Vậy thì là thực lực của gia tộc. Một gia tộc thực lực mạnh mẽ cũng ít nhiều sẽ làm cho người của gia tộc đó mang trên mình một ít hào quang, cho dù Thú Nhân Bộ Lạc cũng có quy tắc này!

Có lẽ, Hổ Nữ có thân phận làm người ta khó có thể tưởng tượng được!!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, có lẽ Hổ Nữ chẵng phải là cái gì cả, chỉ là cá tính của nàng nên không e ngại bất cứ ai, không để ý đến bất cứ thân phận gì cả!!

Dù sao trong đám Thú Nhân, có rất nhiều chủng tộc vô cùng nhiệt huyết, làm việc không quan tâm đến hậu quả, chỉ biết làm việc mà bọn họ cho rằng nên làm, mặc dù kết quả là chết cũng sẽ dũng cảm tiến tới.

Hổ tộc là đại biểu trong số đó, nếu không có Hồ Tộc bày mưu tính kế hộ, cách chiến đấu của bọn họ phỏng chừng đều là "đấu tranh anh dũng", lao thẳng vào địch nhân, không vòng vo chút nào.



Bảy ngày trôi qua, Thập Tam thiếu gia vẫn nằm ở trên giường, tiếp tục ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại, điều này làm cho mọi người bắt đầu có chút lo lắng, làm cho người ta liên tưởng đến có phải hắn cứ nằm trên giường bệnh như vậy cả đời hay không. Đây là ý tưởng bình thường mà thôi, bất kể là ai khi nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh bảy ngày bảy đêm cũng chưa tỉnh lại đều có ý nghĩ như vậy.

Lúc này Thập Tam thiếu gia đã ở trong Diệp gia, trên giường bệnh của mình. Mà trong bảy ngày này, Hổ Nữ vẫn làm bạn bên cạnh Thập Tam thiếu gia, ngay cả ngủ cũng là ghé đầu vào mép giường mà thôi. Điểm này ngay cả Long An kỳ là mẫu thân cũng chỉ kiên trì được ba ngày, sau đó giao cho Hổ Nữ chiếu cố.

Bất qua, sáng sớm nào Long An Kỳ cũng đến đây, mãi đến đêm khuya mới về phòng ngủ, ngày nào cũng có thế. Cũng nàng làm chuyện giống vậy còn có Diệp Lam Vũ.

Ban ngày, Long An Kỳ và Diệp Lam Vũ sẽ bắt Hổ Nữ nghỉ ngơi một chút, để nàng tắm rửa ăn uống gì đo, tạm thời để Thập Tam thiếu gia cho các nàng trông hộ.

Lúc mới bắt đầu, Hổ Nữ còn cự tuyệt. Nhưng sau đó nàng cũng không có từ chối nữa, bởi nàng biết đây có thể là mmootj trận chiến lâu dài. Mình không thể quá mệt được, nếu như mình mệt đến nổi sinh bệnh, vậy làm sao có thể tiếp tục chiếu cố thiếu gia được.

Bảy ngày này, ngày nào Thất công chúa cũng đến nhìn Thập Tam thiếu gia, mà lần nào cũng hơn nữa ngày mới rời đi.

Hôm nay, Hổ Nữ, Diệp Lam Vũ, Thất công chúa, Long an Kỳ, bốn nữ nhân này đều ngồi một bên nhìn Thập Tam thiếu gia, chờ mong hắn tỉnh lại, chờ mong hắn mở to mắt ra nhìn mình, chờ hắn nói những câu ngốc nghếch.

Có đôi khi vì các nàng qua mức hy vọng đi, nên ngay cả một ít động tác nhỏ vô nghĩa cua Thập Tam thiếu gia, cũng làm các nàng vui mừng. Chỉ là mỗi một lần cui mừng qua đi sẽ làm cho các nàng thất vọng thêm một lần. Nhiều lần thất vọng như vậy làm cho các nàng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Bảy ngày này làm cho các nàng hiểu được cảm giác sống một ngày dài bằng một năm là gì.

Bỗng nhiên, tay của Thập Tam thiếu gia giật giật, thân thể Hổ Nữ đang nắm lấy tay hắn hơi run lên, lập tức nhìn về phía Thập Tam thiếu gia. Nhưng sau đó Thập Tam thiếu gia lại không có thêm động tác gì nữa, lại làm cho nàng thất vọng thêm một lần nữa, cho rằng động tác này cũng giống như bình thường mà thôi.

Nhưng lúc này tuyệt đối không phải là động tác vô nghĩa nữa, tuyệt đối là khác trước.

Bởi vì ngay sau đó, Thập Tam thiếu gia đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, hơn nữa còn lớn tiếng hô to một câu, tuy rằng những lời này làm cho mọi người khó hiểu, bất quá tại một khắc đó chẳng ai quản nó, bốn nữ nhân đều vui sướng chạy tới ôm Thập Tam thiếu gia, mà trên mặt Thập Tam thiếu gia còn tràn ngập mê hoặc.

Một câu này của Thập Tam thiếu gia là gì? Theo sự tự thuật của bốn nữ nhân ở đây, đây là một câu rất khó lý giải, cũng rất không hợp với tính cách của Thập Tam thiếu gia.

"Kháo, lão tặc thiên, lão tử vừa xuất quan, ngươi không cần hoan nghênh long trọng như vậy, cho lão tử một viên lưu tinh lớn đến thế chứ!!"

Lão tặc thiên? Lưu tinh? Vừa xuất quan? Mấy cái này nghĩa là sao?

Không lẽ đầu Thập Tam tiểu công tử bị sét đánh hỏng rồi?

Hoặc là hắn từng trải qua những điều như vậy, có lẽ là ở trong mộng chăng, trong lúc hôn mê, ai biết hắn mơ thấy cái gì?

...
Chương 29 Linh hồn dung hợp (1)

Trong phòng của Diệp gia Thập Tam thiếu gia, sau một lúc lâu yên ắng lạ thường, rốt cục có người đầu tiên phấ vỡ sự yên lặng này.

"Thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, ta rất lo lắng cho ngươi!"

Thanh âm của Hổ Nữ tràn ngập vui sướng, đồng thời cũng hơi nức nở, vui đến bật khóc.

"Các người là ai?"

Thập Tam thiếu gia tràn đầy mê hoặc nhìn bốn nữ nhân ôm mình, giây phút này, hình như hắn không biết mấy nữ nhân quan trọng đối với hắn này.

"..."

Im lặng, bốn nữ nhân buông Thập Tam thiếu gia ra, dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Thập Tam thiếu gia.

"Thiếu gia, ngươi không biết chúng ta sao?"

"Nhi tử, ngươi không nhơ sta sao?"



Bốn nữ nhân liền hỏi ngay lập tức, cũng muốn đi mời luôn đám hoàng gia Y Sư, để bọn họ nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao Thập Tam thiếu gia giống như mất trí nhớ vậy, chẳng lẽ vì điện giật làm cho hệ thống trí nhớ của hắn xảy ra sai lầm chăng.

"Các ngươi..."

Thập Tam thiếu gia ôm đầu nhìn bốn nữ nhân, cảm thấy có một dòng điện chạy vào đầu hắn, hơn nữa trong đầu hiện lên từng đoạn hình ảnh...

"A!"

Thập Tam thiếu gia ôm đầu, phát ra một tiếng thét tê tâm phế liệt đầy thống khổ, sau đó lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.

"Thiếu gia, thiếu gia..."

"Nhi tử..."

"Đệ đệ..."

"Diệp Lãng..."

Bốn thanh âm lại đồng thời phát ra...

Rất nhanh sau đó, hoàng gia Y Sư đã tới, sau khi hiểu rõ tình hình, liền tiến hành khám chữa cho Thập Tam thiếu gia, hơn nữa thử làm hắn tỉnh lại.

Lúc này, dưới sự đánh thức của đám hoàng gia Y Sư, Thập Tam thiếu gia từ từ tỉnh lại, mở mắt, trong ánh mắt còn có một chút mê mang, bất quá điểm mê mang ấy rất nhanh liền biến mất.

"Các người..."

Thập Tam thiếu gia nhìn đám người Hổ Nữ.

"Thiếu gia, ngươi không cần suy nghĩ nữa, không nhớ rõ thì thôi vậy, không có gì cả, sau này từ từ nhớ cũng không muộn mà."

Hổ Nữ lập tức nói, nàng sợ Thập Tam thiếu gia lại hôn mê một lần nữa, nàng lại phải trải qua thống khổ thêm một lần nữa.

"Đứa ngốc nhà ngươi, thiếu gia ta lâm sao có thể không nhớ rõ ngươi được, vừa rồi chỉ là có chút loạn óc thôi."

Thập Tam thiếu gia mỉm cười, ngữ khí rất ôn nhu, vẫn nói chuyện một cách chầm chậm như cũ, nhưng mà lúc này lại làm cho người ta cảm giác không giống ngày xưa.

Không chỉ vậy, lúc này Thập Tam thiếu gia làm cho người ta cảm thấy hắn có chút thay đổi.

"Vậy ngươi nhớ ra chúng ta, không bị mất trí nhớ?"

Hổ Nữ đại biểu mọi người hỏi.

"Tất nhiên là không mất trí nhớ rồi. Ngươi là Hổ Nữ ngoan ngoãn của ta, nàng là lão mụ thanh xuân vô địch, nàng là tỷ tỷ không chút đoan trang của ta, nàng là Thất công chúa vừa xinh đẹp cừa ôn nhu."

Thập Tam thiếu gia cười nói, hơn nữa chỉ ra từng người một ở đây.

Lúc này, mọi người tựa hồ không có chú ý tới xưng hô của Thập Tam thiếu gia với Thất công chúa đã hoàn toàn thay đổi, không phải là lão bà như trước nữa.

Lúc này tất cẩ mọi người đang cao hứng, cao hứng vì Thập Tam thiếu gia không bị mất trí nhớ, chuyện khác đều bị các nàng bỏ qua một bên.

"Thật tốt quá, làm ta sợ muốn chết, ta csoj thiếu gia người quên mất ta chứ."

Hổ Nữ ôm Thập Tam thiếu gia, trong giọng nói còn mang một ít sợ hãi.

"Thực là ngốc nữ a, cho dù là ta quên tất cả mọi người cũng sẽ không quên ngươi."

Thập Tam thiếu gia cười nói, chỉ là, những lời này của hắn lại kích thích ba nữ nhân khác ở đây.

"Ngươi nói là cái gì?!"

Diệp Lam Vũ tam nữ lập tức hỏi, nhất là Diệp Lam Vũ cùng Long An Kỳ, mỗi người nhéo một cái lỗ tai của Thập Tam thiếu gia.

"Tiểu vương bát đản < tiểu hỗn đản >, lão nương < tỷ tỷ > thật sự là phí công sinh < phí công thương > ngươi!"

Hai người mỗi người nhéo một bên, đồng thời giận dữ hét.

"Cái kia... Ta sai rồi! Vừa rồi là muốn nói, cho dù ta quên mình là ai cũng sẽ không quên các ngươi."

Thập Tam thiếu gia lập tức nói.

"Hừ tha cho người!"

Hai người lại đồng thời nói, sau đó liền dịu dàng ôm Thập Tam thiếu gia. Cũng không biết làm sao các nàng có thể ôm được nữa, một nam hài mười ba tuổi lại có thể bị nhiều người ôm như vậy.

"Diệp Lãng, ngươi có nhớ vì sao mà ngươi phải về nhà hay không?"

Thất công chúa nhìn thấy mọi người cũng đã bình thường lại rồi, lập tức hỏi, mà vấn đề này cũng là vấn đề mà mọi người cũng muốn biết.

"Ách, cái này xem như một chuyện ngu xuẩn, ta muốn trở về thông tri cho Hổ Nữ, nói ngày đó ta phải qua đem trong cung điện của ngươi vì trời mưa bão."

Thập Tam thiếu gia có chút ngượng ngùng nói.

"..."

im lặng, mọi người ở đây đúng là có phần dở khóc dở cười, có thể trở về thì cũng không cần qua đêm ở dó rồi, việc ngốc nghếch như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra được.

Sau một lúc, Hổ Nữ hỏi:

" Thiếu gia, có phải ngươi sợ ta lo lắng hay không?"

Nàng có thể cảm giác được ý của hắn, dù sao nàng cũng ở chung với Thập Tam thiếu gia nhiều năm như vậy, hắn suy nghĩ cái gì nàng cũng có thể hiểu được một ít.

"Đúng vậy."

Thập Tam thiếu gia gật gật đầu thừa nhận.

"Thiếu gia... Ngươi ngốc quá!"

Hổ Nữ tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng cảm thấy được tất cả vất vả ngày trước hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

"Đúng vậy, ta ngốc, cả đời này không biết đã làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn rồi. Bất quá, chuyện ngu xuẩn này lại là làm đúng, bằng không ta cũng se không bị sét đánh, cũng sẽ không..."

Thập Tam thiếu gia cười nói, mà nói đến đó hắn cũng không cần nói thêm nữa.

Diệp Lam VŨ tức giận nói:

"Bị sét đánh lại cao hứng, ngươi thực là một tên ngu ngốc... Di, không đúng, đệ đệ, lời nói hôm nay của ngươi sao lại là lạ như vậy, cảm giác hoàn toàn khác ngày xưa nha."

"Đúng vậy, vừa rồi ta cũng thấy quái quái, lời nói của Tiểu Lãng gây cho người ta một loại cảm giác không diễn tả được bằng lời, rốt cuộc là cảm giác gì nhỉ."

Long An Kỳ nói tiếp, đồng dạng cũng thấy nghi hoặc.

"Ân, ta cũng cảm giác như thế."

Thất công chúa cũng vậy.

Nếu là người khác, có lẽ con fkhoong cảm giác được sự biến hóa của Thập Tam thiếu gia, nhưng các nàng lại là những người quan tâm hắn nhất, cho dù trong một lúc còn không kịp phản ứng thì sau đó không lâu cũng sẽ nhận thấy điểm không thích hợp.

"Đây là ảo giác của các ngươi, nhất định là như vậy."

Thập Tam thiếu gia nói.

Hổ Nữ nhìn Thập Tam thiếu gia, sau đó nói một câu đơn giản:

"Thiếu gia trở nên thông minh!"

Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, trước kia hắn thích nói những câu ngu ngốc, nhưng hôm nay lời nói của hắn hoàn toàn không có cảm giác ngu đần như vậy nữa, hơn nữa loại người nói những chuyện làm trước kia của mình là ngu xuẩn, là ngốc nghếch sẽ là một kẻ ngốc sao?

"Đệ đệ, chẵng lẽ ngươi bị sét đánh một cái mà trở nên thông minh rồi?"

Diệp Lam Vũ vuốt vuốt đầu Thập Tam thiếu gia, rất nghi hoặc hỏi.

"..."

Thập Tam thiếu gia im lặng, những lời này của Diệp Lam Vũ quả thực là sự thật.

Thập Tam thiếu gia là Diệp Lãng, là người may mắn phát hiện võ học bảo khố trong lúc tuyệt vọng, rồi lại rất không hay ho gặp phải việc ngàn lần khó gặp – lưu tinh đập trúng, do đó biến thành tro bụi. Có lẽ là vì "nguyện vọng"
Chương 30 Linh hồn dung hợp (2)

Chỉ là, mặc dù Diệp Lãng chuyển thế thành công, cũng tìm được một thân phận hợp với

"nguyện vọng"

của hắn, nhưng trí nhớ của hắn cũng không hoàn toàn đầy đủ, mà linh hồn hắn tựa hồ cũng bị phong bế một phần, làm cho hắn chuyển thế cũng không đầy đủ.

Có lẽ đây cũng là cái giá phải trả để chuyển thế, giống như truyền thuyết, uống Mạnh Bà Thang quên đi tất cả, hết thảy đều làm lại từ đầu.

Tình huống này nếu như không có cơ duyên, có lẽ sẽ cứ như vậy cả đời, đến tận khi chết có lẽ cũng sẽ không có được linh hồn đầy đủ. Nhưng thực là may mắn, lần này Thập Tam thiếu gia bị sét đánh một cái, làm cho linh hồn vốn đang bị tách ra của hắn lại dung hợp.

Lúc này Thập Tam thiếu gia chính là Diệp Lãng, hắn có được trí nhớ của bản thân mình kiếp trước, đồng thời cũng có được trí nhớ của kiếp này bởi đây đều là tự hắn trải qua, cũng không phải kế thừa trí nhớ của người khác, mà thật sự là do tự mình nhận thức.

Hắn cũng không phải là cái loại đoạt thân thể người khác mà hắn là chuyển thế trọng sinh, hắn rõ cảm giác được rõ ràng tình cảm giữa mình và Hổ Nữ, Diệp Lam Vũ, Long An Kỳ, đây là tình cảm mà cả đời này hắn không thể quên được, đây cũng không phải là chuyện xưa.

Lúc này cũng có thể giải thích nguyên nhân đặc thù của Thập Tam thiếu gia, vì sao trí lực hắn không phát triển được, mà nhiều công năng của đầu óc hắn lại phi thường như vậy, đó là vì hắn khuyết thiếu một phần linh hồn mà thôi.

Bây giờ linh hồn đã đầy đủ, hắn sẽ không phải là một tên ngốc nữa, sẽ là một người bình thường, hơn nữa lại là người đã trải qua hai kiếp làm người, hắn có nhiều kinh nghiệm hơn người khác, đối đãi với sự vật sự việc cũng thông suốt hơn.

"Tỷ, ngươi cũng trở nên thông minh."

Diệp Lãng nhẹ nhàng cười nói.

"Đương nhiên, tỷ tỷ ngươi là băng tuyết thông minh, thiên tư hơn người... Vân vân, lời này của ngươi là có ý gì, ý ngươi là trước kia ta rất ngốc sao?"

Diệp Lam Vũ còn đang kiêu ngạo tự hào, đột nhiên phát hiện ý cười trên mặt Hổ Nữ, lập tức liền lĩnh ngộ được ý tứ của Diệp Lãng.

"Không có, không có nha, làm sao ta có thể nói tỷ tỷ của ta là băng tuyết thông minh được."

Diệp Lãng lắc lắc đầu phủ nhận, giả bộ ngốc nghếch, bộ dáng này hắn đã dùng mười mấy năm rồi, rất chi là thuần thục.

"Ngươi... Này thì giả ngu, ta cũng nghi ngờ trước kia có phải là ngươi cũng giả vờ không nữa."

Diệp Lam Vũ tức giận gõ nhẹ đầu Diệp Lãng:

"nhưng mà, như thế này, ta thích! Ta thích dáng vẻ ngây ngốc của ngươi."

Nói xong nàng liền ôm lấy Diệp Lãng, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào mặt hắn.

"Ân, ta cũng cảm thấy bộ dáng trước kia ngươi đáng yêu hơn."

Thất công chúa cũng nói.

"Cũng như nhau cả, bất luận là bộ dáng gì mụ mụ cũng thích cả."

Long An Kỳ cười nói, làm mẫu thân nên nàng chắc là không có để ý con của mình là thiên tài hay ngu ngốc.

"Ách..."

Diệp Lãng choáng váng:

"Vậy thì thôi, sau này ta cũng giả ngu vậy, các ngươi cứ quên đi chuyện lúc nãy đi."

Nếu muốn ta ngốc, ta liền ngốc cho các ngươi xem, xem đến lúc đó ai không chịu nổi.

Kỳ thật giả ngu rất thú vị, ít nhất Diệp Lãng cũng từng nghĩ qua mình có nên tiếp tục giả ngu tiếp không. Nhưng hắn lại cảm thấy vô duyên vô cơ để người ta nhìn mình như thằng ngốc, đây không phải là có bệnh sao? Cho dù giả vờ, ít nhất cũng giả làm một người thường, giả vờ làm một tên ngu ngốc để làm gì.

Hơn nữa, bốn nữ nhân ở đây hắn cũng không muốn lừa gạt các nàng, không muốn giả vờ trước mặt các nàng. Đương nhiên, có một ít bí mật vẫn phải giữ lại, mỗi người đều có bí mật của mình.

"Không cần, tự dưng để người ta xem mình như một ngốc tử làm chi, ta không mong ngươi là một thiên tài, chỉ cần ngươi sống một cuộc sống như người bình thường là được."

Long An Kỳ ôn nhu nói, trong giọng nói tràn đầy tình cảm ấm áp.

"Thiên tài, cải từ này hẳn là không có quan hệ với ta, người thường..."

Trong hai mắt Diệp Lãng tràn đầy cảm xúc, cả đời trước từ đầu đến cuối cũng chỉ là người thường, đời này cho dù muốn trở thành người thường cũng khó.

Lúc này Diệp Lãng đột nhiên có một loại giác ngộ. Có lẽ làm người thường sẽ tốt hơn một chút, nhưng đối với mình mà nói đó là một chuyện không thể.

Với gia thế của Diệp gia, cho dù một thành viên có tư chất bình thường, thân phận bình thường cũng không thể là một người bình thường được. Huống chi mình lại là cháu của chưởng môn nhân hiện tại, là một phần tử trung tâm của Diệp gia.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì, thân phận là thân phận, cũng không thể nhốt mình vào trong đấy được, mình muốn làm cái gì thì vẫn có thể làm cái đó mà.

Diệp Lãng lắc đầu, đem tất cả ý tưởng hỗn loạn trong đầu vứt sang một bên, sau đó nói ra mục tiêu hàng đầu của hắn, mà mục tiêu này lại đả bại cả bốn nữ nhân ở đây, hoàn toàn bó tay với hắn.

"Sau này ta muốn làm một tên bại gia tử bình thường!!"

Hắn vẫn muốn làm bại gia tử, phải tiếp tục đi tiếp con đường bại gia này, hơn nữa còn phải phát dương quang đại, làm rạng rỡ tổ tông...

Làm rạng rỡ tổ tông, tin tưởng cũng chỉ có hắn mới nghĩ vậy, hành vi bại gia lại còn có thể làm rạng rỡ tổ tông? Loại hành vi này chỉ có thể làm cho đám tổ tông của Diệp gia tức giận nhảy từ trong phần mộ ra mà thôi.

Chẳng qua, có đôi khi hắn bại gia lại rất có ý nghĩa, kết quả lại ngoài sự dự đoán của mọi người, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy rất là buồn bực.

Nói đâu cho xa, Hổ Nữ là kết quả một lần bại gia của hắn, có lẽ là một lần "lời nhất" trong tất cả những lần bại gia.

"Hổ Nữ, từ hôm nay trở đi, buổi tối chúng ta lại cùng nhau ngủ cho đến khi..."

Diệp Lãng nói ra một câu kinh người, làm bốn nữ tử ở đây ngẩn ngơ, mà hắn còn chưa nói hết đoạn sau nhưng cũng không ai đi quan tâm cái đấy.

Không lâu sau, tứ nữ tựa hồ cũng hiểu được hóa ra lời hắn còn chưa nói hết chính là...

"Tiểu vương bát đản, quả nhiên là trở nên thông minh a, biết phải ôm Hổ Nữ của ngươi ngủ."

Long An Kỳ cũng không để ý cái này, dù sao Hổ Nữ là nữ nô của Diệp Lãng, đây cũng là hiện tượng bình thường thôi.

"Chỉ biết ôm Thái Nhã, không cần tỷ tỷ ta, hừ!!"

Diệp Lam Vũ lại có điểm ghen tỵ, bất quá cũng không ngăn cản, trên mặt còn lộ vẻ cười ám muội.

"Diệp Lãng, ngươi cũng dám làm trò trước mặt ta muốn ngủ với nữ nhân khác, chúng ta ly hôn!!"

Đây là lời Thất công chúa nói, nhưng ai cũng biết nàng chỉ giả vờ giận dữ mà thôi.

"Ly cái gì hôn, chúng ta còn chưa có kết hôn."

Diệp Lãng sửa chữa.

"Kết hôn là chuyện sớm hay muộn thôi."

Thất công chúa cười nói.

"Vậy tùy ngươi, ly hôn thì ly hôn."

Diệp Lãng mang bộ dáng

"ta không sợ"

nói.

"Ngươi... Hừ..."

Thất công chúa lâm vào chán nản.

Về phần Hổ Nữ thì chỉ có một chữ --

"Được!"

Mới mười ba tuổi mà thôi, ngủ cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì lắm. Chỉ là, người nào đó sẽ nghĩ như vậy sao, rốt cuộc có phải hắn chỉ đơn giản muốn Hổ Nữ ngủ bên cạnh hắn sao? Hay là hắn có mục đích khác?

Hoặc là, hắn cũng có cái loại "đặc thù ham mê" này? Dù sao tâm lý của hắn cũng là một người trưởng thành rồi, trên lý luận hẳn là như vậy.

Đáp án của vấn đề này là... Trên thực tế, trong một thời gian ngắn sau này, tuy mỗi ngày Diệp Lãng đều ôm Hổ Nữ ngủ chung giường chung chăn, bất quá vẻn vẹn chỉ là ôm, cũng không có làm động tác gì khác, đương nhiên, phản ứng sinh lý thì tất nhiên là không tính...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK