Hạ Cảnh Điềm thực sự nên cảm thán, từ nhỏ, nên giáo dục nàng tiếp thu đã cho nàng biết, người với người là bình đẳng. Nhưng vô số người trong xã hội dốc hết sức làm về sau mới có thể khắc sâu lĩnh ngộ, người với người là không ngang hàng, tựa như Kỷ Dịch Hạo một mình ở trong căn biệt thự gần năm trăm mét vuông.
Cả phòng ở đều là màu xám trắng, màu sắc trang nhã nhìn vào đã cho người khác cảm giác thanh khiết, độc đáo cùng cá tính, nội thất xa hoa được bài trí thích hợp, mà ngay cả thảm cũng là loại nhập khẩu, trong hoa viên trồng nhiều loại cây trân quý, một hồ bơi rộng lớn, hết thảy tất cả đều nhìn như xa xỉ một số gần như lãng phí.
Hạ Cảnh Điềm đang cúi người trên cỏ nhặt một miếng rác từ bên ngoài bay vào, bỗng dưng, một cái quần lót phụ nữ xuất hiện ở trước mắt nàng, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc cầm lên, chất liệu tơ dệt mỏng dính khêu gợi cơ hồ hoàn toàn trong suốt, Hạ Cảnh Điềm không khỏi mặt đỏ lên, nàng sống lớn như vậy còn chưa từng tiếp xúc qua vật chọc người như thế, đang nghĩ ngợi xử lý như thế nào thì nghe sau lưng truyền đến một tiếng tiếng ho khan không được tự nhiên, “Ách. . . Cái đó…có thể ném đi.”
Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức thiếu chút nữa ngã vào trong hồ bơi, quay đầu lại thấy Kỷ Dịch Hạo để trần thân trên tráng kiện, đáy mắt tràn đầy bình tĩnh, tóc đen nhánh mất trật tự bên tai, hơn nữa màu lam phát ra từ hoa tai càng làm tăng vẻ tuấn mỹ làm người phải âm thầm sợ hãi, Hạ Cảnh Điềm vốn cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, rồi nhìn đến bộ dạng Kỷ Dịch Hạo chỉ mặc độc chiếc quần đùi càng làm khuôn mặt thêm phấn hồng, muốn tìm một cái động để chui vào.
Kỷ Dịch Hạo đem bộ dáng nàng động lòng người âm thầm khắc trong lòng, hắn môi mỏng giương nhẹ, mang theo một tia trêu cợt cười nói!”Da mặt của cô thật đúng là mỏng.”
“Kỷ tổng giám, phòng khách quét dọn xong rồi, không có việc gì tôi đi về trước.” Hạ Cảnh Điềm dồn dập lên tiếng, thật là muốn chết, vì cái gì hai ngày này bên người nàng đều xuất hiện tuyệt thế mỹ nam a?
“Được rồi, cô trở về đi!” Kỷ Dịch Hạo lại nở môi cười, nhìn Hạ Cảnh Điềm dường như chạy trốn ánh mắt không khỏi thâm thúy, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có phụ nữ bị hắn dọa chạy trốn, hắn có đáng sợ đến vậy sao?
Hạ Cảnh Điềm ra cửa chính biệt thự gọi một chiếc taxi, tranh thủ thời gian về công ty, trên đường đi chỉ cần nhớ tới cái quần lót hồng nhạt, lòng nàng lại có loại cảm giác không được tự nhiên, Kỷ Dịch Hạo hình ảnh đầu tiên đối với nàng rất tốt, như ánh mặt trời, nhưng không thể tưởng tượng được cuộc sống riêng tư của hắn lại thác loạn như thế này, thật sự là người không thể xem bề ngoài.
Trở lại công ty đã đến lúc tan việc, chuẩn bị thời điểm tan tầm điện thoại hợp thời vang lên, âm thanh Ngô Viễn Khang vui sướng truyền tới, “Hạ tiểu thư, anh có vinh hạnh cùng em ăn tối không?”
“Hôm nay. . . không được!” Hạ Cảnh Điềm thử cự tuyệt, kỳ thật đáy lòng đang nhộn nhạo vui mừng .
“Không được, hôm nay có một chuyện em tất phải cảm tạ anh.” Ngô Viễn Khang cởi mở cười nói!
“Chuyện gì a?” Hạ Cảnh Điềm có chút hồ đồ hỏi.
“Bắt đầu từ ngày mai, bạn tốt của em Lý Lan sẽ đến chỗ chúng ta làm việc, em nói là có phải nên cảm tạ anh không? Phải biết rằng công ty cho tới bây giờ không cần người mới a! Anh là vì em mà thông qua trường hợp đặc biệt này.”
Hạ Cảnh Điềm nhẹ a một tiếng, không thể tưởng được Lý Lan đã được tuyển rồi, chuyện này đối với nàng mà nói là vui cũng là lo, Lâm Lâm khẳng định là đã trượt, nàng nghĩ nghĩ mới miễn cưỡng gật đầu nói!”Được rồi! Bất quá hôm nay buổi tối em sẽ mời khách, anh đừng tranh cùng em.”
Đối phương Ngô Viễn Khang trầm mặc một hồi mới cười nói!”Tùy em, mười phút sau ở cửa ra vào nhé.”
Hạ Cảnh Điềm đúng hạn chờ ở cửa lớn công ty, lúc này là giờ tan tầm, rất nhiều người đứng ở cửa ra vào, có ba bốn trợ lý ngành tiến lên hướng Hạ Cảnh Điềm chào hỏi, nàng rất bình thản cùng họ chào đáp trả mà đáy lòng thầm kêu, lúc này, Ngô Viễn Khang ngàn vạn lần đừng đến, nhưng hoàn toàn chỉ là hy vọng, một tiếng xe dừng lại, chiếc xe màu bạc vừa vặn đứng ở trước mặt bọn họ, Ngô Viễn Khang kéo cửa kính xe đầu hướng nhìn Hạ Cảnh Điềm ý bảo lên xe.
Hạ Cảnh Điềm bất đắc dĩ phải ở trước mắt một đám trợ lý lên xe, rồi rời đi trong chớp mắt, nhưng cũng kịp thấy những mỗi người kia đều trợn mắt há hốc mồm, không khỏi tụ cùng một chỗ trầm thấp nói nhỏ, đơn giản lại bắt đầu tám chuyện.
Lần này bởi vì Hạ Cảnh Điềm mãnh liệt yêu cầu mời khách, Ngô Viễn Khang cũng không có đến nhà hang sang trọng, mà đi một nhà hàng thông thường, món ăn ở đây lại ăn ngon, hành động này của Ngô Viễn Khang làm cho Hạ Cảnh Điềm không khỏi cảm kích, đối với hắn hình tượng càng tốt hơn vài phần.
Bữa cơm hai người ăn rất vui vẻ, trên bàn Ngô Viễn Khang hoàn toàn hành động như bạn trai thật sự, vì Hạ Cảnh Điềm mà săn sóc, còn nói thân thể nàng quá gầy, phải ăn nhiều chất có dinh dưỡng, Hạ Cảnh Điềm đối với chuyện của Lý Lan cũng tỏ vẻ cảm tạ.
Ngô Viễn Khang đối với Hạ Cảnh Điềm biểu hiện ý nghĩ yêu thương, nhưng cũng không quá phận, không để cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy áp lực, cũng không khiến người ta cảm thấy giả tạo, đôi khi, con người phức tạp chính là chỗ này, hợp nhau, một đêm cũng hiểu được quá nhiều, không hợp thì mười năm thời gian đều cảm thấy chưa đủ để hiểu.
Hạ Cảnh Điềm ngoài miệng mặc dù không thừa nhận, nhưng đáy lòng sớm đã tiếp nhận rồi, như nàng cái tuổi này có bạn trai là chuyện rất bình thường.
Khi trả tiền, Hạ Cảnh Điềm mới phát hiện hóa đơn sớm đã được Ngô Viễn Khang thanh toán, nàng có chút nén giận trừng hắn, mà Ngô Viễn Khang lại cười đến rất vô tội, Hạ Cảnh Điềm chỉ muốn đạp hắn một cái.
Đêm nay, Hạ Cảnh Điềm một lần nữa mất ngủ, trong đầu hai khuôn mặt giao thoa, một Kỷ Vĩ Thần lạnh lùng tuyệt tình, một Ngô Viễn Khang ôn nhu săn sóc, nàng vốn định giữ cho bạn trai đêm đầu tiên, nhưng vài ngày trước đã bị người khác đoạt đi rồi, đến lúc này nàng mới phát hiện, nàng rất hận Kỷ Vĩ Thần, hận không thể bóp chết hắn, dựa vào cái gì hắn lại làm rối loạn cuộc sống của nàng?