Hạ Cảnh Điềm bưng mì tôm ngồi vào bàn ở giữa phòng, vừa cho thêm gia vị vừa chờ nghe mẹ thẩm vấn, Hạ mẹ ánh mắt nhìn con gái, dịu dàng hỏi!”Cảnh Điềm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì lâu như vậy Viễn Khang cũng không đến nhà chúng ta chơi?”
Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu nhìn mẹ, liếc nhìn Hạ cha rồi mới rầu rĩ lên tiếng nói!”Con và Viễn Khang đã chia tay .”
Tin tức này đối hai lão nhân gia mà nói có thể nói là sấm sét giữa trời quang, Hạ mẹ mở to mắt, vội hỏi!”Chuyện gì xảy ra? Con nói rõ xem?”
“Không thích hợp.” Hạ Cảnh Điềm nhỏ giọng giải thích một câu.
“Nó là người rất tốt! Săn sóc con rất chu đáo, hai đứa ở đâu không thích hợp?” Hạ mẹ hỏi tới! Chuẩn con rể này bà nhất định nhận rồi.
Hạ Cảnh Điềm trong lòng nổi lên cảm giác đau khổ, nhắc đến Ngô Viễn Khang thủy tâm vẫn còn đau nhức, tuy mấy ngày nay nàng giả bộ như vui vẻ bình thường, nhưng ký ức đã từng, nói phai mờ là có thể phai mờ sao? Tựa như vừa rồi dưới lầu, nàng còn đứng đó ngây ngốc, chỉ cần nhìn thấy một chiếc xe nào màu bạc nàng đều vô ý thức chú ý nhìn biển số xe, nhưng dù như thế nào tình cảm mất đi không còn có thể vãn hồi, Hạ Cảnh Điềm vừa ăn mì tôm vừa thuận miệng lên tiếng nói!”Anh ấy phải ra nước ngoài.”
“Xuất ngoại?” Hạ mẹ ngẩn người, quay đầu lại nhìn Hạ cha, Hạ cha đẩy mắt kính lên chậm rãi ứng một câu, “Xuất ngoại cũng tốt! có thêm kiến thức.”
“Tóm lại, con cùng anh ấy là không thể nào .” Hạ Cảnh Điềm không nghĩ nói nhiều như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới Ngô Viễn Khang, khẩu vị cũng bị mất.
“Con đã hai mươi bốn rồi, con xem con gái của dì Lưu kế bên xem, hai mươi ba đã ôm đứa con rồi, con cũng đừng cho cha mẹ thua kém người ta chứ, thừa dịp cha mẹ tay chân còn linh hoạt mà cho chúng ta một đứa cháu để ẩm bồng nha!” Hạ mẹ vừa nhắc tới con nít thì ánh mắt đều tỏa sáng rồi, hôm nay nhàn rỗi không có việc gì đã chạy ra nhà hàng xóm nựng cháu.
“Con cũng gấp a! nhưng chuyện kết hôn không phải nói là có thể liền được, còn phải do duyên phận.” Hạ Cảnh Điềm nho nhỏ phản bác.
“Gần đây chuyện công việc thuận lợi không?” Hạ cha quan tâm nói!
“Khá tốt! Con còn có báo biểu cần phải làm.” Hạ Cảnh Điềm nói xong liền bưng mì tôm chạy về phòng nhốt mình trong đó, khi mở ra máy tính mới phát hiện chuyện gì cũng không muốn làm, đói nhưng đã không muốn ăn nữa, nhìn chiếc điện thoại trơ lạnh đặt trên mặt bàn, cùng tâm của nàng hiện tại giống nhau, đã không có sức sống.
Cầm lấy điện thoại bấm đến số Lâm Lâm, ấn nút gọi, đã thông nhưng bên Lâm Lâm lại rất ầm ỹ, xem ra cô bạn này lại đang ở phòng khiêu vũ rồi, Lâm Lâm bảo Hạ Cảnh Điềm tới, nhưng nàng từ chối, nàng rất muốn hỏi một chút về Lý Lan, nhưng lời vừa tới miệng làm sao cũng nói không được, chỉ ngắn gọn hỏi thăm vài câu rồi thôi.
Sớm lên giường nằm, đèn sáng mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu nhớ lại chuyện gần nhất, gương mặt lạnh lùng của Kỷ Vĩ Thần chiếm cứ lấy đầu óc, đêm hôm đó tuy say rượu có rất nhiều chi tiết không nhớ rõ, nhưng những hình ảnh nóng bỏng khó quên vẫn y nguyên làm nàng cảm thấy thẹn, trong nháy mắt nàng đã trầm luân trong đó, không cách nào chán ghét, cũng vô pháp quyến luyến thống khổ, nụ hôn của hắn, bàn tay của hắn, hơi thở của hắn, tiếng nói của hắn. . .
Hạ Cảnh Điềm nặng nề mấp máy mắt, ngăn cản mình hồi tưởng nữa những hình ảnh hoang đường này, xem như nàng gặp xui xẻo, hai lần phóng túng cho cùng một người đàn ông, chuyện đã qua không thể hối hận chỉ có thể tiếp nhận, hết thảy đều phải nhìn phía trước, ngày mai vẫn tươi sáng vẫn hạnh phúc.
Đêm nay, Hạ Cảnh Điềm mơ thấy một giấc mộng, trong mộng nàng trông thấy Lý Lan quỳ gối trước mặt nàng, đau khổ khẩn cầu nàng tha thứ, nhưng trong mộng Hạ Cảnh Điềm chỉ là nhàn nhạt nhìn Lý Lan rơi lệ, không đồng cảm, từ cảnh trong mơ Hạ Cảnh Điềm xác thực là hận Lý Lan, hận thấu tâm, nhưng sự thật nàng lại ngăn cản mình oán hận Lý Lan như vậy, cần phải nghỉ đến cô ấy là bạn tốt thân từ nhỏ của nàng.
Ngày hôm sau chuẩn bị là hai ngày nghỉ, Hạ Cảnh Điềm trở về cuộc sống bình tĩnh, buổi sáng cùng mẹ đi chợ, giữa trưa ngoan ngoãn trong nhà học nấu ăn, tận hiếu, buổi chiều gặp phải một người bạn không thân lắm, hai người ngồi nói chuyện trong một quán cà phê cả buổi chiều, bình thường như nàng, không có hẹn hò, không có party, thì trải qua cuộc sống nhạt như nước trà vậy.
Tâm tình khôi phục, Hạ Cảnh Điềm ngược lại rất hưởng thụ loại cuộc sống yên tĩnh này, bỏ đi mọi muộn phiền thì vui vẻ sẽ tìm tới, nhưng trưa chủ nhật nàng nhận được một tìn làm cho nàng kinh ngạc.
Nàng đang trên mạng tra tư liệu, đột nhiên điện thoại đặt ở trước bàn vang lên, cầm lên xem xét dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch, đối với người đàn ông này, Hạ Cảnh Điềm có chút không nghĩ ngợi, bởi vì hắn luôn làm chuyện đột phát, quấy rầy cuộc sống của nàng, như lần này, chuyện nàng cùng Ngô Viễn Khang chia tay ít nhiều gì cũng có liên quan đến Đỗ Thiên Trạch, mặc dù không chán ghét, nhưng thực sự nàng không nghĩ tiếp xúc nhiều, huống chi, nàng rất rõ ràng, nàng cùng Đỗ Thiên Trạch không phải cùng một tầng lớp.
“Có chuyện gì sao?” Hạ Cảnh Điềm ấn nút trả lời liền hỏi.
Đối diện truyền đến giọng đùa bỡn của Đỗ Thiên Trạch, “Nói chuyện không được tốt lắm, chưa hết ngày sao!”
Hạ Cảnh Điềm nhăn mày, ngăn không được hỏi!”Anh có ý gì?”
Lúc này Đỗ Thiên Trạch đang an vị ở trong văn phòng rộng rãi sáng ngời của hắn, nhàn nhã gác hai chân thon dài trên bàn làm việc, mà trong tay của hắn đang cầm một tờ báo mới ra ngày hôm nay, cặp mắt hồ ly híp lại mang theo ý cười, môi mỏng quyến rũ ra một vòng bất cần đời, trong tay hắn đầu đề của tờ báo vô cùng thú vị, ” Tình nhân bí mật của tân tổng giám đốc tập đoàn Đỗ thị.”
Bên cạnh tiêu đề ám muội chính giữa trang báo còn có ảnh chụp, đúng là hình ảnh hắn cùng Hạ Cảnh Điềm ôm nhau khiêu vũ, không thể phủ nhận, những phóng viên chụp ảnh rất đẹp, khuôn mặt hắn và Hạ Cảnh Điềm rất rõ ràng, nếu như chỉ nhìn ảnh chụp mà nói…, Hạ Cảnh Điềm nhất định sẽ làm cho người ta nghĩ rằng mình là một thiên kim tiểu thư của tập đoàn lớn nào đó, Đỗ Thiên Trạch đối với mấy tin giải trí này sớm đã nhìn quen lắm rồi, thân là thiếu gia Đỗ thị, từ nhỏ đã được báo giới ưu ái đưa tin.
Nghe Hạ Cảnh Điềm sững sờ trả lời, Đỗ Thiên Trạch có chút không nhẫn nại nhướng mày, “Cô không đọc tin tức hôm nay sao?”
Hạ Cảnh Điềm nghe hắn vừa nói, càng như lọt vào trong sương mù, “Tôi không có thói quen xem báo.”
Đỗ Thiên Trạch biết nàng không có xem, giọng điệu không vui nói!”Cô đi đến sạp báo gần nhất mua một tờ của T thị xem, có nội dung làm cô kinh ngạc đấy.”
“Nhàm chán, anh nói mau, không nói tôi ngắt điện thoại.” Hạ Cảnh Điềm đơn giản cho rằng người này lại đang đùa giỡn trò gì, nàng biểu lộ cũng không thèm để ý.
“Cái này có thể quan hệ đến danh dự của cô, không xem cô sẽ hối hận.” Đỗ Thiên Trạch lập tức nói ra trọng điểm, bởi vì hắn biết rõ tính cách Hạ Cảnh Điềm, tắt điện thoại là có khả năng.
Hạ Cảnh Điềm nhíu nhíu mày, xác thực hỏi!”Anh không có gạt tôi?”
“Lừa cô là chó con nhỏ.” Đỗ Thiên Trạch khó được nghịch ngợm nói.
Những lời này làm Hạ Cảnh Điềm ngăn không được cười ra tiếng, lớn như vậy còn học cách nói chuyện của con nít, nàng gật gật đầu, dưới đáy lòng nghĩ, dù sao cũng phải xem một chút đi!
Cúp điện thoại, Đỗ Thiên Trạch nhìn tờ báo trong tay, môi mỏng không khỏi cong lên độ cong tà ác, hắn thực chờ mong Hạ Cảnh Điềm xem xong sẽ có phản ứng thế nào, nhất định là rất thú vị a! Hắn lần đầu tiên cảm thấy loại tin giải trí này có chút tác dụng.