Cố Tương biết được đạo lý “Vào trước là chủ”, muốn Tư lão thái có hảo cảm với cô, về sau sẽ thấy Cố Khinh Chu không vừa mắt.
Cho nên, Cố Tương đoạt trước tiên cơ, vội vàng tỏ vẻ thân thiện, gọi một tiếng “Lão phu nhân”.
Cố Tương cao gầy mỹ diễm, ngũ quan tinh xảo, mái tóc xoăn dài xoã tung, áo khoác lông chồn vừa người, vẻ ngoài kiều mị, dáng người thướt tha lả lướt, người người đều thích.
Cố Tương cũng biết mình đoan trang vũ mị, dáng vẻ nhàn nhã thời thượng, xứng đôi với Thiếu soái đốc quân phủ, cô đắc ý, muốn đạt được ấn tượng đầu tiên của lão thái thái, cho rằng cô mới là vị hôn thê của thiếu soái.
Không ngờ, lão thái thái nhìn cô, con ngươi bình tĩnh ung dung lại hơi hơi nhăn lại.
Cố Tương trong lòng đánh bộp một cái: “Chẳng lẽ bà không thích ta? Sao có thể?”
Lão thái thái nhíu mày rồi nhanh chóng buông ra, đôi mắt vi lượng, trong mắt có ý cười.
Cố Tương thấy ở trong mắt như có đại hỉ, quả nhiên cô quá lo được lo mất.
“Lại đây, hảo hài tử.” Lão thái thái vẫy tay, đôi mắt vui mừng vừa lòng.
Cố Tương kinh hỉ như điên, cô liền biết Tư lão thái thật tinh mắt, yêu thích cô. Chỉ là, vừa mới nãy nhíu mày là có ý gì?
Cố Tương cũng không kịp nghĩ nhiều, cô bước nhanh tiến lên, muốn giữ chặt tay lão thái thái, miệng lưỡi càng thêm thân thiết, chỉ kém kêu tổ mẫu, ngọt ngào: “Lão thái thái......”
Tư lão thái lại hất tay ra, chỉ tay về góc bên cạnh, không cho Cố Tương giữ chặt, thần thái lạnh lùng nói: “Không phải ngươi.” Ánh mắt hiền lành lướt qua bả vai Cố Tương, dừng ở Cố Khinh Chu phía sau.
Cố Tương tức tối, đứng ngây ra đó, không di chuyển được, khuôn mặt đẹp thoáng chốc đỏ bừng.
Lão thái thái lại hoàn toàn không phát hiện ra, trong mắt chỉ nhìn thấy Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu lúc này mới bước qua người tỷ tỷ, tiến lên hành lễ: “Lão thái thái, thỉnh an ngài!”
Lão thái thái, thỉnh an ngài! Nghe thế, Tần Tranh Tranh, Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi chỉ suýt chút nữa cười ra tiếng.
Đây là một câu chào quê mùa thế nào, nó là người tiền triều sao?
Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi bất đắc dĩ lắc đầu, Cố Khinh Chu này diễn xuất quá kém.
Không ngờ, Tư lão thái lại sáng mắt, kinh hỉ nắm lấy tay Cố Khinh Chu, cười nói: “Hảo hài tử, không ngờ con hiểu lễ như vậy. Người trẻ tuổi hiện tại không có mấy người biết quy củ.”
Tư Quỳnh Chi cứng đờ, tổ mẫu cô cư nhiên lại nói như vậy.
Tư phu nhân thì trong lòng hừ khẽ: Lão thái thái nhớ tình bạn cũ, làm con dâu khó xử. Những tập tục cũ bị các quý phụ danh viện trong thành cười nhạo; không thời thượng, thì lại được mắt lão thái thái.
Thật là tiến thoái lưỡng nan.
“Bao nhiêu tuổi rồi?” Lão thái thái không để ý tới những người khác, chỉ giữ chặt tay Cố Khinh Chu, hỏi đông hỏi tây.
Cố Khinh Chu nhất nhất trả lời.
Lão thái thái còn hỏi Cố Khinh Chu: “Ở nông thôn nào, ai hầu hạ con?”
Cố Khinh Chu cũng nghiêm túc đáp lại.
Một già một trẻ trò chuyện với nhau thật vui, các nữ nhân ở đây sắc mặt đều không được tốt lắm, chỉ có Tư Đốc Quân thực vừa lòng.
Tư Đốc Quân rất hiếu thuận, thấy lão thái thái vui vẻ đến thế, Tư Đốc Quân càng thêm vui mừng.
“Lão thái thái, con nghe nói ngài sinh bệnh, con có thể bắt mạch cho ngài được không?” Cố Khinh Chu hỏi.
Mọi người sửng sốt, bao gồm lão thái thái.
“Con còn biết bắt mạch?” Lão thái thái hỏi ra điểm mọi người nghi ngờ.
Cố Khinh Chu thẹn thùng cười: “Con có biết đôi chút, ngài thương con, con mới dám múa rìu qua mắt thợ. Nếu ngài không ngại, chúng ta nói chuyện, con một bên nghe ngài nói, một bên bắt mạch ạ?”
Lão thái thái cũng không tin tưởng y thuật của Cố Khinh Chu. Không phải lão thái thái khinh cuồng, mà là lão thái thái có kiến thức, biết được trung y khó học, không thể chỉ vài thập niên công phu là có thể học thành.
Cho nên, hiện tại thế đạo đều đang mắng trung y lừa đảo, đơn giản là vì nhân tâm nóng nảy, người thừa kế trung y không mấy người học hành thành tài, mỗi người chỉ học sơ sơ như nửa xô nước, huỷ hoại thanh danh tổ tông.
So với Tây y, lão thái thái kỳ thật càng tin tưởng Trung y hơn.
Thời trẻ kinh sư có một danh y tên là Mộ Tông Hà, y thuật phi thường lợi hại, chỉ tiếc ông đã chết mười mấy năm, không có truyền nhân.
“Vậy con thử xem.” Lão thái thái nắm tay Cố Khinh Chu, đối với tức phụ tôn nhi này bà rất là thích, cố tình thiên vị Cố Khinh Chu, liền vươn tay cho Cố Khinh Chu bắt mạch.
Cố Khinh Chu nói dạ, nhẹ nhàng đem ngón tay đặt lên mạch đập của lão thái thái.
Lúc cô bắt mạch, Tư phu nhân, Tư Quỳnh Chi, Tần Tranh Tranh cùng Cố Tương đều nhìn không chớp mắt, chỉ có Tư Đốc Quân cảm thấy thú vị.
Bộ dáng bắt mạch của Cố Khinh Chu rất là nghiêm túc.
Người cảm tình rất kỳ quái, Tư Đốc Quân vừa ý con dâu này, liền không cảm thấy Cố Khinh Chu làm ra vẻ, ngược lại cảm thấy cô hiếu thuận, càng nhìn càng thích, tương lai có thể quán xuyến công việc của Tư gia, sẽ là hiền nhân nội trợ.
Đám người Tư phu nhân cùng Tư Quỳnh Chi thì lại cảm thấy Cố Khinh Chu làm bộ làm tịch.
Hai phút sau, Cố Khinh Chu thu hồi tay, mỉm cười nhìn Tư lão thái, lộ ra hàm răng trắng, nụ cười điềm nhu mĩ lệ.
“Thế nào rồi?” Tư Đốc Quân hỏi.
Cố Khinh Chu cười nói: “Con chỉ là tùy tiện xem, không nhìn ra manh mối.”
Cố Tương phụt một tiếng, không nhịn được cười.
Nhìn đi, không giả bộ nổi nữa rồi?
Tư lão thái ngước mắt liếc Cố Tương một cái, Cố Tương trong lòng khiếp sợ, thu hồi nụ cười mỉa mai.
“Được rồi, hài tử này có tâm là được.” Tư lão thái để lại mặt mũi cho Cố Khinh Chu.
Tư Đốc Quân đang muốn nói cái gì thì sĩ quan phụ tá tiến vào, có việc thông bẩm.
“Nói.” Tư Đốc Quân vung tay lên.
Sĩ quan phụ tá nói: “Đốc quân, nhóm bác sĩ đã thương nghị xong y án, thỉnh ngài cùng phu nhân đến nói chuyện.”
Trung y không nói bệnh tình trước mặt bệnh nhân, sợ ảnh hưởng tâm tình phía bệnh nhân.
Tây y Đốc quân phủ đều là quân y từ nước ngoài du học về, người Hoa vẫn duy trì truyền thống cũ, cho nên thỉnh đốc quân cùng phu nhân vào trong nói chuyện.
Tư lão thái đối với bệnh của mình rất thoải mái, nói với sĩ quan phụ tá: “Không cần đi, ngươi kêu nhóm quân y vào đây, lão thái bà ta tuổi tác cao như vậy rồi, còn sợ cái gì nữa? Nhóm bác sĩ khi khám đều là nói bệnh trước mặt ta.”
Sĩ quan phụ tá khó xử nhìn mắt Tư Đốc Quân.
Tư Đốc Quân không dám làm trái ý mẫu thân nửa phần, nói với sĩ quan phụ tá: “Đi thỉnh nhóm bác sĩ vào đây.”
Bốn gã quân y theo thứ tự tiến vào.
Trong phòng liền trở nên đông đúc.
Tư phu nhân đưa mắt ra hiệu cho các nữ quyến, đám người Cố Khinh Chu liền thối lui đến góc tường Tây Nam, ngồi xuống ghế dựa, lặng im không dám quấy rầy nhóm bác sĩ hội chẩn.
“....... Lão thái thái, ngài là bệnh trúng gió không thể nghi ngờ. Nửa năm qua, Trung y, Tây y đều thử qua hết, chúng tôi muốn thỉnh ngài đến nước Đức, thiết bị chữa bệnh ở nước Đức rất tiên tiến, bác sĩ y thuật rất cao.” Một người quân y nói.
“Đúng vậy, lão thái thái.” Một người khác tiếp lời: “Trúng gió không thể chậm trễ, chậm trễ nữa chỉ sợ.......”
Tư Đốc Quân cũng khuyên: “Mỗ mụ, ngài còn muốn bốn đời tụ họp, xem tằng tôn ra đời. Đi nước Đức một chuyến đi, trị hết lại trở về, về rồi còn hưởng phúc.”
“Ta không đi cái nước Đức chó má gì đó!” Lão thái thái nổi giận: “Cho các ngươi nghĩ biện pháp, các ngươi liền nghĩ ra biện pháp như vậy? Lão thái bà ta sinh ở Nhạc Thành, chết cũng muốn chết ở Nhạc Thành, muốn cho ta chết ở bên ngoài, đừng có hòng!”
“Mỗ mụ, ngài đừng nói lời không may mắn, hiện tại tàu biển chở khách định kỳ rất ổn định, đi êm như đi trên mặt đất, coi như ngài ra cửa giải sầu đi, Mộ nhi cũng ở nước Đức đó.” Tư phu nhân cũng khuyên nhủ.
Lão thái thái giận quá, càng không đồng ý hơn.
Tư Đốc Quân, Tư phu nhân cùng nhóm quân y thay phiên nhau khuyên giải, mọi người mồm năm miệng mười, làm lão thái thái càng thêm nổi trận lôi đình.
Lão nhân gia tức chết đi được.
“Kỳ thật không cần phải đi nước Đức, bệnh của lão thái thái căn bản không phải là trúng gió.” Đương lúc mọi người tận tình khuyên bảo, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ.
Cố Khinh Chu đứng lên, con ngươi nhu uyển nhìn mọi người, tự tin lại trinh tĩnh nói.
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, ngoái đầu lại nhìn cô.
Xem thêm...