Tần Tranh Tranh đem quyết định của Cố Khuê Chương nói cho ba nữ nhi nghe.
Tỷ muội Cố Tương như rơi vào mộng.
Một lúc sau cả ba mới hoàn hồn, ba người suýt chút nữa hét lên.
"Không mua thêm đồ mới?" Lão tứ Cố Anh kêu lên trước, suýt chút nữa giơ chân : "Mụ mụ, tháng chạp này con chưa có mua một cái khoác da nào, cũng chẳng có đặt thêm một bộ váy, tháng giêng cũng không cho mua, mẹ tính để con đi trường học bị đồng học cười chết hả?"
Lão tam Cố Duy cánh tay đã khỏi hẳn, cô cũng tiêu tan hiềm khích với lão tứ lúc trước, đồng thời biết được đêm đó người đâm bị thương cô là Cố Khinh Chu.
Lão tam cùng lão tứ hận Cố Khinh Chu đến nghiến răng, há có thể để cho Cố Khinh Chu như ý?
"Mụ mụ, y phục con không phải là để trưng cho đẹp, trong nhà mở tiệc chiêu đãi nào có thể nào giảm bớt số lượng? Một tháng giêng mà chỉ phải mở năm tiệc chiêu đãi đã không ngóc đầu lên được, còn bảo giảm bớt ba tiệc? Mụ mụ, người tính để Trần phu nhân cười người tròn một năm sao?" Lão tam Cố Duy đau lòng nhức óc nói.
Trần gia là đồng sự của Cố Khuê Chương, hai nhà lui tới tương đối nhiều năm, Trần phu nhân cùng Tần Tranh Tranh cũng là phù chính ngoại thất.
Đồng loại chỏi nhau, Tần Tranh Tranh cùng Trần thái thái không quá hòa thuận, mà Trần phu nhân miệng lưỡi sắc bén, thích nhất bắt lỗi Tần Tranh Tranh để trào phúng bà.
Tần Tranh Tranh khóe miệng co giật một trận.
"Mụ mụ, tết xuân các bách hóa đều trưng đồ mới, người còn thiếu một cái áo lông chồn cộc tay. Chẳng lẽ sang năm người định mặc áo năm cũ ra ngoài đánh bài hay sao?" Cố Tương cũng nói.
Tần Tranh Tranh đôi mắt phát lạnh.
"Thấy chưa, Khinh Chu nó dám để chúng ta sống dở dở ương ương!" Tần Tranh Tranh hừ lạnh.
Ba nữ nhi liền vây quanh bà: "Mụ mụ, người đa mưu túc trí, có cách nào đối phó với Cố Khinh Chu không?"
Tần Tranh Tranh trong lòng sớm đã có chủ ý.
Một nha đầu nông thôn ti tiện, có tư cách gì mà tốn hao món tiền khổng lồ đi trường học quý tộc?
Đốc quân phủ thừa nhận thân phận vị hôn thê Thiếu soái, nhưng có thật sẽ lấy nó không?
Tần Tranh Tranh không ngốc, nhìn thái độ Tư phu nhân, liền có thể nhìn ra được mọi chuyện, Cố Khinh Chu đừng vọng tưởng chim sẻ biến thành phượng hoàng!
"Nó muốn đi học, mơ mộng hão huyền! Đừng nói trường Maria, đến toàn bộ trường quý tộc trong Nhạc Thành, nó cũng sẽ không bước chân vào được!" Tần Tranh Tranh hừ lạnh.
Tỷ muội Cố Tương đại hỉ, quay chung quanh Tần Tranh Tranh.
Tần Tranh Tranh nói thầm cùng với các cô, đem kế hoạch của mình nói một lần cho các cô biết.
Sau khi nói xong, Cố Tương vỗ tay khen lớn: "Mụ mụ, người quả nhiên có trí tuệ, thật sự là diệu kế, Cố Khinh Chu muốn chết không có chỗ chôn, về sau bất luận trường học nào cũng không dám nhận nó!"
Tần Tranh Tranh dịu dàng cười, đoan trang lại yên tĩnh, tư thái bày mưu nghĩ kế, tự tin như nắm vững thắng lợi.
Cố Khinh Chu, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Nhạc Thành, thời tiết tháng chạp cũng không tệ lắm, tháng giêng thì mưa dầm liên miên, tí tách tí tách không gián đoạn, khắp nơi ẩm ướt lạnh lẽo, khiến người ta không muốn ra cửa.
Trong nhà có lò sưởi đốt lên không khói, từng luồn hơi ấm quẩn quanh.
Mọi người ngoại trừ ra ngoài chúc tết thì chỉ vây quanh lò sưởi sưởi ấm.
Cố Khinh Chu biết trong nhà không ai thích cô, cơ hồ không muốn lộ diện. Lúc không ra mặt, cô liền tránh ở trong phòng mình ôn tập thánh kinh cùng tiếng Anh, chờ đợi ngày khai giảng của trường Maria.
Ngày đầu tháng giêng, Cố Khinh Chu đi một chuyến đến Tư đốc quân phủ chúc tết, đồng thời cũng đi Tư Công Quán.
Không có gặp Tư Hành Bái, cô có chút may mắn, sau đó mới biết được, Tư Hành Bái hai mươi tám tháng chạp đã đi trụ sở, qua hết tết nguyên tiêu mới trở về.
"Bái Nhi trong quân đội nhậm chức sư đoàn trưởng, đốc quân có ba sư đoàn, sư đoàn của Bái Nhi lớn nhất, nhân số hơn bốn nghìn người, vượt xa biên chế, nó có tiền đồ nhất." Lão thái thái vinh dự khoe với Cố Khinh Chu.
Tư Hành Bái ở trong quân đội lâu năm, uy vọng rất cao, tương lai nhận tử nghiệp từ cha hắn, gia sản của Tư đốc quân, hơn phân nửa là sẽ về tay hắn.
Nhị thiếu soái Tư Mộ, cũng chính là vị hôn phu của Cố Khinh Chu, chỉ sợ không vớt được một miếng. Tư phu nhân chưa hẳn nguyện ý, chờ Tư Mộ về nước, không thể thiếu một phen tranh đoạt.
Ân oán hào môn, từ xưa đến nay không hề ngưng nghỉ.
Cố Khinh Chu dù là thật gả cho Tư Mộ, cũng nhất định không nắm chắc được phú quý.
Nhìn tên ác lang Tư Hành Bái, hắn sẽ chịu chia binh quyền cho đệ đệ của mình? Kết quả Tư Mộ còn chưa định, tiền đồ của Cố Khinh Chu lại càng xa vời.
Viễn cảnh khó đoán, Cố Khinh Chu chỉ có thể tự bảo trọng mình.
Nghe nói Tư Hành Bái tạm thời sẽ không xuất hiện ở trong thành, cô nhẹ nhàng thở ra.
Cô tuyệt không quan tâm đến công lao sự nghiệp của Tư Hành Bái!
"Bái Nhi cái gì cũng tốt, chỉ có không nguyện ý lấy vợ sinh con, mẫu thân nó đi trước, lại không có ai thu xếp cho nó, nó đến nay cũng chỉ như nhạn đơn độc, người khác thành đôi bay đi, chỉ có nó lẻ loi trơ trọi đứng đó, ta thường vì thế mà phát sầu." Lão thái thái lại nói.
Cố Khinh Chu miễn cưỡng cười cười, rất muốn bỏ qua cái đề tài này, cô đối với chuyện Tư Hành Bái không có nửa phần hứng thú.
Nếu có thể, tốt nhất cũng xách hắn bỏ qua một bên luôn đi!
Đi Tư gia chúc tết xong, Cố Khinh Chu lại đi một chuyến đến tiệm thuốc Hà thị, sau đó liền bắt đầu về nhà khóa cửa phòng, trốn trong phòng ôn bài, không tham dự bất cứ chuyện gì.
Đến đầu năm tháng giêng, Cố gia mở tiệc chiêu đãi bằng hữu thân thích.
Cố Khinh Chu ra ngoài chào, sau đó vẫn trở về phòng ôn bài như cũ. Bữa tối, khi các tân khách đều tản đi, cả nhà Cố gia mới ngồi quây quần tại bàn cơm.
Sau khi ăn xong, Tần Tranh Tranh nói với Cố Khuê Chương: "Lão gia, ngày kia là ngày Lý gia mở tiệc chiêu đãi, nghe nói Miss Chu cũng sẽ đi, thiếp muốn mang Khinh Chu đi thăm Miss Chu. Nếu Miss Chu thích nó, lúc nhập học cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Miss Chu là quản lý của trường học giáo hội Maria, Chu gia đầu tư tài trợ, Miss Chu tự mình quản lý việc học.
"Tốt, nàng mang theo Khinh Chu đi." Cố Khuê Chương nói, sắc mặt hiền lành, khóe mắt có ý cười nhạt.
Thê tử hảo tâm, làm Cố Khuê Chương hài lòng.
Tần Tranh Tranh liền minh bạch, mình đang hốt thuốc đúng bệnh, làm trượng phu vui.
Cố Khinh Chu cầm một chiếc thìa bạc khắc hoa, yên lặng húp cháo, trong lòng suy nghĩ: "Người hiền lành thay ta suy nghĩ vất vả thế không phải là Tần Tranh Tranh, bà ta sắp có ý nghĩ xấu gì?"
Cô bất động thanh sắc, thu liễm cảm xúc ở đôi mắt, hai mắt trong suốt nhìn Tần Tranh Tranh, lấy bất biến ứng vạn biến: "Đa tạ phu nhân."
Cố Tương, Cố Duy cùng Cố Anh khóe môi đều có ý cười nhạt, Cố Khuê Chương giống như chưa tỉnh, Cố Khinh Chu cũng tỉnh tỉnh mê mê, Nhị di thái cùng Tam di thái thì hãi hùng khiếp vía.
Lên lầu, Tam di thái Tô Tô nhắc nhở Cố Khinh Chu: "Khinh Chu, con hãy coi chừng!"
Cố Khinh Chu ừ một tiếng.
Đến ngày mùng bảy, Tần Tranh Tranh một buổi sáng sớm liền chọn y phục cho Cố Khinh Chu.
"Bộ sườn xám viền đỏ này rất đẹp." Tần Tranh Tranh thay đổi vẻ lãnh đạm trước đó, chăm chú giúp Cố Khinh Chu chọn lựa y phục.
Lần này, bà không cố ý chọn xấu, mà là chân tâm thật ý giúp Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu vẫn bình ổn như cũ, bất động thanh sắc.
Y phục vừa mới chọn xong, đã có người gõ cửa phòng Cố Khinh Chu, sau đó đẩy cửa tiến đến, là Cố lão tam - Cố Duy.
"Khinh Chu tỷ, lần trước em cùng Tiểu Tứ không phải cố ý trêu cợt chị, xin lỗi chị." Cố lão tam sụp mi thuận mắt nói.
Cố Khinh Chu nhìn ở trong mắt, trong lòng bất động, trên mặt lại lộ ra mấy phần (giả bộ) kinh ngạc: "Chị quên rồi, sao em còn nhớ? Đừng nói như vậy, tỷ muội nhà mình có cái gì mà phải xin lỗi với không xin lỗi!"
Cố lão tam ngước mắt, con mắt tràn đầy kinh hỉ, xích lại gần Cố Khinh Chu nói: "Khinh Chu tỷ tỷ, chị thật là một người rộng lượng."
Dứt lời, cô lấy từ trên cần cổ trắng như ngọc của mình một sợi dây chuyền vàng óng ánh, cởi xuống đưa cho Cố Khinh Chu, nói: "Đây là phần thưởng em đạt được trên lớp thủ công ở trường học, tặng cho Khinh Chu tỷ tỷ. Ngày mai tỷ mang theo gặp Miss Chu, chị ấy sẽ biết tỷ có thành tích rất tốt, sẽ càng muốn tiếp nhận tỷ."
Xem thêm...