Tối hôm đó, sau khi nghe tôi kể lại chuyện gặp đồng chí hộ tịch, Thư trầm ngâm 1 lúc rồi nói: Cậu vẫn chưa gọi được cho cái Linh à.
Tôi: Chưa, tớ linh cảm nó gặp chuyện gì rồi.
Thư: Thế thằng Tâm, mấy hôm rồi cậu có gặp nó không.
Tôi: Thỉnh thoảng vẫn gặp nó ở công trường, nhưng giờ nó như thằng tự kỷ ấy, hỏi không nói chỉ trực lủi ra 1 góc. Không biết nó có liên quan gì trong vụ này không. Thấy Phú lỉnh nói mấy hôm nay nó bị công an gọi suốt.
Thư: Tớ cũng nghĩ nó ít nhiều dính dáng đến vụ này. Nếu nói chuyện được với nó thì có khi vỡ ra được. Nhưng chắc khó. Đến cậu còn chẳng nói chuyện được nữa là tớ.
Tôi: Hay tối nay mình lại đến công ty xem. Tớ vẫn muốn biết cái con bé hôm trước mình thấy là ai >
Thư đồng tình: Ừ, mà bây giờ cũng chỉ còn mỗi cách đó thôi.
……………
Vậy là tối hôm đó bọn tôi lại lọ mọ chui vào công ty. Lần này đã chuẩn bị tâm lý nên 2 đứa không còn run cầm cập như lần trước.
Đến công ty từ 10h tối nhưng chui dưới gầm bàn chịu muỗi căn đến gần 12h mà vẫn không thấy có động tĩnh gì. Đến lúc chắc mẩm là hôm nay đồng chí ma không xuất hiện thì nghe thấy tiếng cót két. Cánh cửa tủ lại chuẩn bị mở. Tôi và Thư nín thở nhìn nhau. Mặc dù lúc ban ngày đã chắc như đinh đóng cột là không phải ma quỷ gì rồi, nhưng cái không khí kì dị của ngôi nhà vẫn khiến bọn tôi run cầm cập.
Cánh cửa tủ từ từ mở ra và ngọn nến leo lắt lại soi rọi cả căn phòng. Đợi cho “Nó" chầm chậm leo lên cầu thang, Thư mới quay qua tôi nói nhỏ: Cậu chạy ra bật đèn xong bọn mình lên lùa nó xuống nhé.
Tôi: Sao hôm nọ cậu bảo không bật đèn.
Thư: Giờ đêm rồi, chắc không ai để ý đâu. Với lại … bật đèn lên cho đỡ sợ.
Tôi hạ giọng: Tưởng thế nào.
Nói thế nhưng tôi cũng đồng tình với việc bật đèn. Nói gì thì nói, có anh sáng văn minh nó cũng đỡ sợ hơn. Với lại chả may “nó" thổi tắt nến thì có mà bắt nó bằng mắt.
Nghĩ vậy, nhưng ngay khi tôi đứng dậy chuẩn bị tiến ra chỗ công tắc đèn thì nghe có tiếng bước chân … Tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào cùng với tiếng người thì thào.
………
Tôi với Thư không hẹn mà cùng nắm chặt tay nhau lo sợ. Căn phòng này bé tí, ngộ nhỡ người tới mà bật đèn lên là chắc chắn thấy bọn tôi ngay. Tôi thì không sao, cùng lắm thì chỉ bị trêu chọc vì dẫn gái về công ty. Nhưng vấn đề là Thư. Em ấy đang là thành viên đoàn thanh tra. Bây giờ mà bị bắt gặp đang hủ hoá với đối tượng bị thanh tra ở đây thì có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không gột sạch được tội.
Tôi lập tức định hình căn phòng, quả thực không thể có chỗ nào trốn được. Chạy lên trên gác thì gặp “nó". “Nó" mà kêu lên thì chắc chắn cũng lộ. Tiếng người nói to dần… Chỉ còn 1 cách …
Tôi kéo tay Thư chạy một mạch vào … căn phòng trống sau cánh cửa tủ nơi “nó" vừa đi ra. Vừa khép cánh cửa tủ lại thì ở ngoài tiếng mở cửa phòng vang lên.
Một giọng nói quen quen: Đm, bọn nhân viên hôm nay lại quên khoá cửa. Bọn này…
Giọng nói chợt im bặt kèm theo tiếng “suỵt" nhẹ. Tôi và Thư áp tai vào cửa tủ mà mồ hôi chảy ròng ròng. Không biết liệu bọn tôi có để lại dấu vết gì khiến người ở ngoài phát hiện ra không.
Một lúc lâu, có tiếng bước chân khe khẽ đi lên cầu thang. Bọn tôi vẫn nín thờ chờ đợi. Bởi sau khi khép cửa tủ vào thì trong này tối đen như mực không thể xác định được xung quanh như nào nữa.
Thời gian chầm chậm trôi. Bọn tôi thở phào khi lại nghe tiếng nói quen quen vang lên: Anh cứ sợ vớ sợ vẩn. Em điều tra kỹ rồi. Tối nay không có đứa nào ngủ lại công ty đâu.
Một giọng khác cũng quen không kém đáp: Cẩn thận vẫn hơn. Mà từ hôm nó chết tao cứ thấy lành lạnh khi bước vào công ty. Gái trẻ treo cổ tự tử là thiêng lắm đấy.
Gái trinh thì mới sợ chứ. Con đấy thì … chả nát bét. Anh sợ đéo gì.
Mày cẩn thận cái mồm. Nhiều chuyện đéo đùa được đâu.
Thì thôi em đéo nói nữa. Thôi em đi ngủ đây. Đm, hát hò mệt vl.
Mà có khi từ mai tao với mày ra mẹ nó ngoài ngủ. Ở trong này ngủ thế éo nào được.
Thế sao từ đầu em bảo thuê khách sạn bên ngoài ngủ anh không cho.
Đm, tao nói rồi mới về công ty, bọn nó để ý. Công ty đang bị soi phải nhìn trước nhìn sau chứ.
Ôi giời, soi gì. Anh # đang mạnh. Có thách bố bọn nó cũng không dám làm gì. Chỉ bày trò vớ vẩn. Anh không thấy hôm nay lão H định lên gân lên cốt, anh # anh ấy chỉ cười nhạt nói kháy cho mấy câu là tim thin thít không dám ho he gì rồi à. Anh # bây giờ chí ít cũng phải cỡ thượng thư, mấy cái bọn tép riu này tuổi gì. Nghe đồn anh ấy đang dồn sức chạy chân PTT đấy.
Biết là thế, nhưng cũng đừng lộ liễu quá. Bây giờ có thể nó không dám làm gì nhưng sau này thì không biết thế nào được. Đm, tao lo lắm. Tiền cứ chi ra ầm ầm như thế này. Đéo hợp thức hoá được thì đến lúc vỡ mồm. Hôm nay lão S lại bảo tao đưa 2T tiêu vặt kìa.
ĐM, các bố ở trên đấy cứ nghĩ mình là cái ATM nhà các bố ấy mà cứ hô phát là đòi có luôn. Từ hồi anh em mình xuống đến giờ tính ra đưa các bố ấy hơn chục T rồi. Chưa kể số tiền lão Thượng với thằng Hùng đưa hồi trước chưa hợp thức hoá được nữa. Phải gần 2 chục T rồi đấy. Anh xem bào thằng KH cân đối lại chứ em thấy có khi đéo đủ tiền thi công đâu.
Hôm nay tao có nói với anh Thanh rồi, anh ấy bảo cứ yên tâm. Trên tổng sắp được trúng vụ Nhiệt điện 2 rồi. Tạm ứng hơn nghìn T cơ. Anh ấy xếp lốt cho mình 1 ít. Tha hồ đắp sang.
Nghe thì ngon, nhưng cứ lấy chỗ này đập chỗ khác. Cuối cùng vẫn thiếu. Lấy đâu ra.
Tao cũng nói với anh Thanh vậy. Đm ông ấy chửi tao như tát nước. Ông ấy bảo chỗ nào chả thế. Công ty mình chi ngoài chưa đến 15% là còn ít đấy. Xong lại lên giọng: Chú không làm được thì để anh bảo thằng khác. Chú thích lên tổng làm việc nhẹ lương cao không.
Anh nói xấu sếp Thanh trước mặt em không sợ em tấu lên sếp à. Cuối tuần nào em cũng cafe với sếp đấy.
Tao với mày giờ cùng thuyền rồi. Tao mà chết thì mày cũng chết theo thôi. Sợ đéo gì. Mà tao nói cũng để mày nói lại với ông ấy là 1 vừa 2 phải thôi. Để anh em dưới này còn thở với. Từ lúc tao với mày về đến giờ đã được miếng đéo nào đâu. Chỉ riêng việc hợp thức hoá tiền chi cho sếp đã vỡ hết cả mồm rồi.
À anh nói em mới nhớ, hôm trước em bảo bà Hạnh rồi đấy. Nhờ bà ấy nhận cho mấy gói thầu phụ. Mà bà ấy đòi phế 15% cả VAT cơ.
Đm, ăn dầy VL. tao với mày còn chưa chắc được đến 20 % trong số đấy. Mày bảo bà ấy là 13% thôi.
Mụ ấy đéo chịu đâu. Mụ ấy bảo ký thế tù tội như chơi. Ít nhất 15% mụ ấy mới ký.
Thế tính ra mụ ấy đéo phải làm gì mà bỏ túi gần 5 tỷ đấy. Hay kiếm chỗ khác.
Bà Hạnh là chỗ người nhà ông Thuận. Không ký với bà ấy ông Thuận ông ấy để yên cho đấy.
Đm, nhục như con chó. Mang tiếng kiếm được cái bánh ngon. Mà mỗi thằng căn 1 miếng, đến mình chắc chả còn vụn bánh.
Thôi anh. Vụn bánh còn hơn chả có gì. À mà còn vụ cái Dung, mấy hôm vừa rồi bên công an có gọi cho anh không.
Thôi mày đừng nhắc đến nó nữa, tao đéo ngủ được đâu.
Nhưng em thấy …
Đã bảo đừng nói nữa. Đm.
Sau tiếng chửi thề là tiếng thở dài và tiếng bước chân huỳnh huỵch leo lên cầu thang trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Tôi bấm tay tôi thì thầm: Ra ngoài thôi.
Thư: Từ từ, đợi tí.
Nói đoạn tôi thấy ánh lửa loé lên … Thư nó đang cầm chiếc bật lửa giơ cao soi cả căn phòng…
Nơi bọn tôi đang đứng đích thị trước đây là 1 cái chuồng nuôi thú, tôi chợt nhớ lại lời em Linh kể, nên nghĩ chắc chỗ này là nơi lão gù nuôi nhốt gấu trước đây. Chỗ này tương đối rộng, để được khoảng chục cái cũi to chia đều 2 bên. Cuối phòng là 1 cái cửa nhỏ mà tôi đoán chắc là mở ra phía cánh đồng ở bên hông nhà. Ở một góc phòng, ngay sát cạnh 1 cái cũi là 1 chiếc giường cũ, trên đó chăn gối được gấp gọn gàng chứng tỏ có người vẫn thường hay ngủ ở đây. Ngoài ra căn phòng không còn đồ đạc gì nhiều.
Nhìn quanh 1 lúc, tôi kéo tay Thư: Ra thôi, chắc “nó” sắp quay lại.
Thư cười: Tớ đang đợi nó quay lại đây.
Vừa dứt lời thì tiếng cọt kẹt vang lên. Thư lập tức tắt lửa, kéo tôi đứng nép sau 1 cái cũi.
Xem thêm...