Tôi và Thư còn chưa kịp sợ thì con bé đã co rúm người lại. Nó còn hốt hoảng hơn cả bọn tôi. Thư vội đặt tay lên vai con bé trấn an, tay còn lại đưa lên miệng làm điệu bộ ím lặng. Ngay lúc đó tôi và Thư đều hiểu rằng đây chưa phải lúc làm ầm ĩ mọi chuyện lên, còn quá nhiều bí ẩn chưa sáng tỏ. Hơn nữa bọn tôi tự lượng sức mình không thể khống chế được lão gù nên tốt nhất là rút lui chờ cơ hội khác.
Nghĩ vậy tôi kéo tay Thư tiến về phía cánh cửa dẫn lên nhà trên, trước khi thổi tắt ngọn nến và khép cửa, tôi vẫn kịp nhìn thấy con bé đang đứng bất động, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía cánh cửa đối diện, nơi mà … có lẽ bố nó sắp xuất hiện.
Trên đường về khách sạn, bọn tôi im lặng mặc dù trong đầu 2 đứa có hàng trăm nghi vấn không thể giải đáp. Sự xuất hiện của đứa con gái lão gù không những không gỡ rối được những nghi vấn về cái chết của Dung mà còn khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn. Rồi cả cuộc nói chuyện giữa Đinh và Trịnh nữa, lúc đầu tôi còn tưởng 2 lão đó không liên quan gì đến cái chết của Dung, nhưng nghe thái độ của Trịnh thì hình như lão ấy biết và đang sợ hãi điều gì đó.
Về đến khách sạn, sau khi trải qua 1 đêm đầy biến cố, mặc dù đã mệt lử nhưng tôi và Thư vẫn không thể nào chợp mắt được. Chằn chọc 1 lúc, tôi quay qua nói với Thư: Mình có nên báo chuyện này với bên công an không. Càng lúc nó càng ra ngoài tầm kiểm soát của bọn mình rồi.
Thư thở dài: Nó vốn vĩ ở ngoài tầm kiểm soát của bọn mình ngay từ đầu, đâu phải đợi đến lúc này. Nhưng báo công an chả giải quyết vấn đề gì đâu ?
Tôi: Sao không?
Thư chậm rãi nói: Nếu xác định cái Dung bị giết thì theo lẽ thường, cơ quan điều tra phải lục tung cái nhà của lão gù lên rồi, làm gì có chuyện có cái lối đi bí mật đấy mà công an không biết.
Tôi gật gù phân tích: Nói như cậu thì chỉ có 2 giả thuyết. 1 là công an đang xác định đây là 1 vụ tự tử thông thường, không cần điều tra kỹ. 2 là đang có “cái gì đó" tác động khiến công an không thể hoặc không muốn điều tra rõ vụ án này.
Thư đồng tình: Trường hợp 1 thì loại trừ ngay rồi. Vì với những gì công an làm mấy hôm nay, có thể đoán công an đã xác định đây là vụ giết người rồi. Nhưng tại sao công an họ lại làm hời hợt về hiện trường như vậy thì theo tớ có 2 giả thuyết:
Thứ nhất: Công an họ đã biết hung thủ là ai rồi. Và việc hung thủ gây án không liên quan gì đến cái lối đi bí mật đó. Nhưng … Họ chưa bắt vì có “cái gì đó" tác động.
Thứ hai: Công an họ chưa biết hung thủ. Nhưng vì có “cái gì đó" tác động nên họ chưa thể hoặc chưa muốn điều tra rõ ràng.
Tôi ngắt lời: Tóm lại “cái gì đó" là cái gì ?
Thư cười: Có rất nhiều “cái gì đó" trong vụ án này. Nhìn bề ngoài thì đơn giản, nhưng thực chất cái chết của cái Dung đang là nút thắt cho rất nhiều sự việc bí mật khác mà có thể … không chỉ dừng lại ở công ty này.
Tôi nghi hoặc: Ý cậu là sao ?
Thư: Theo những gì tớ biết thì toàn bộ sự việc ở công ty của cậu chỉ là khởi đầu cho rất nhiều đấu đá tranh chấp trong nội bộ dầu khí, trong bộ công thương, và xa hơn nữa là trong BCT.
Tôi: Đừng nghiêm trọng hoá sự việc như thế chứ. Nói như cậu, thì chính tớ cũng đang nằm trong vùng nguy hiểm à.
Thư nheo mắt: Thế cậu nghĩ tôi khổ sở đi đêm về hôm, rình rình mò mò mấy hôm nay để lo mấy chuyện bao đồng à. Nếu cậu không dính đến mấy vụ này thì tôi đã chẳng mất công đến thế.
Tôi bật lại: Nếu biết thế sao cậu không cảnh báo ngay từ đầu khi tớ mới xuống đây đi, để mọi chuyện đến nước này rồi mới nói.
Thư: Này nghĩ lại đi, ngay từ đầu tớ đã nói cậu đừng vào đây rồi. Cậu có nghe đâu.
Tôi: Ơ.. Lúc đó tớ tưởng … ?
Thư: Tưởng cái gì. Rồi từ khi cậu vào, cậu có nói năng gì về công việc với tôi đâu. Không phải vì tôi lo cho cậu mà đề xuất tham gia vào vụ này thì tôi cũng chả biết dây mơ rễ má nó như nào mà giúp cậu.
Tôi làm hoà: Thôi được rồi, chuyện đã qua không nói lại nữa, tóm lại là bây giờ phải làm sao.
Thư im lặng 1 lát rồi nói: Đến bước này phải lựa chiều gió thôi. Thế nên tớ mới nói mình không vội báo công an. Bởi mình chưa biết được bên thắng cuộc trong vụ này là ai. Nếu bên thắng cuộc là bên … muốn cái Dung chết. Thì mình báo công an đồng nghĩa với việc mình chọn đối đầu với họ. Khi đó số phận của cậu như nào chắc không cần phải nói nữa. Và để rõ ràng, mình phải thống nhất lại với nhau. Mục đích của mình không phải tìm ra hung thủ giết cái Dung mà là làm cách nào để kéo cậu ra khỏi vũng bùn này. Cậu hiểu chứ.
Tôi hỏi lại: Hiểu, nhưng vấn đề là ít nhất hiện tại mình cũng cần phải biết có những phe nào trong vụ này mà lựa chọn cho đúng chứ. Cậu cứ nói bên thắng cuộc với bên thua cuộc. Vậy bên đó là bên nào, gồm những ai.
Thư ôm đầu: Trời ơi, chính trị mà minh bạch được phe nào với phe nào thì còn gì là chính trị nữa. Cậu không biết trong chính trị thì không có đồng minh hay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích là vĩnh viễn à. Hôm nay theo phe này, ngày mai trở cờ theo phe khác là chuyện bình thường. Thời điểm hiện tại cậu chỉ cần biết như này: Bác # đang là cái gai trong mắt của rất nhiều lãnh đạo Bộ Công Thương. Nhưng bác # lại là đệ tử thân tín của Mr X nên hiện tại không ai dám động đến. Có điều trong Bộ Công Thương lại có rất nhiều người không theo bác X mà theo mấy bác trong BCT. Mấy bác trong BCT thì đang rất muốn đánh MrX.
Tôi: Rắc rối quá, tóm lại theo như cậu nói thì trong Dầu khí có 2 phe, trong Bộ Công Thương cũng có 2 phe, Trong chính phủ cũng có 2 phe và trong BCT cũng có 2 phe à.
Thư: Đúng. BCT đang muốn đánh Mr X thông qua sai phạm của các tập đoàn kinh tế. Giờ đang tập trung ở Vinashin và Vinalines. Còn dầu khí vẫn đang trong giai đoạn thăm dò thôi vì không đủ nhân lực làm. Theo tớ đoán thì phải 1 vài năm nữa mới phanh phui được ở đây. Đến lúc đó bác # chắc đã cao chạy xa bay rồi. Việc ỉm đi vụ án cái Dung, theo tớ cũng là 1 cách để kéo dài thời gian hấp hối của tập đoàn này thôi. Bác # sẽ tranh thủ làm đẹp hồ sơ ở đây để leo vào chính phủ. Lúc đó còn ai đánh được bác ấy nữa.
Tôi: Nói như cậu, nếu mình lựa chọn không báo công an, có nghĩa là mình đã bước 1 chân về phía bác #.
Thư: Không, Mình chưa báo chứ không phải không báo. Thời điểm hiện tại mình chưa biết rõ gió sẽ thổi theo chiều nào. Nên tốt nhất là đứng im quan sát chứ đừng manh động.
(Đây có lẽ là quyết định sáng suốt nhất của Thư từ khi tôi quen em ấy. Vì nếu không có quyết định này, có lẽ hiện tại tôi đã không còn ngồi đây để kể lại mấy chuyện này cho anh em nghe rồi).
Quyết định nằm im nghe ngóng tình hình nên từ hôm đó đến cuối tuần, bọn tôi chỉ tập trung vào công việc chuyên môn ở công ty chứ không quan tâm đến cái chết của Dung nữa.
Đến thứ 6 là ngày công bố kết luận thanh tra, và thêm 1 lần nữa tôi được diện kiến Mr #.
Xem thêm...