Cô không ngủ được vì quá hưng phấn. Hôm nay đúng là một ngày vui nhất trong bao năm trở lại đây của cô. Nhưng thực tế là, cô cũng chỉ đến khu vui chơi đi một chuyến tàu lượt siêu tốc, ăn một cây kem, đến tối đốt pháo bông nửa tiếng với cậu chủ mà thôi.
Niềm vui thú như thế này, cô chưa từng được nếm trải. Nhất thời không biết đây là niềm vui do chính bản thân sự việc mang lại cho cô, hay là do cậu chủ mang lại cho cô.
Nhưng chắc chắn là vì cậu chủ, vì dù sao đây cũng là mọi thứ mà cậu chủ đưa cô đi trải nghiệm.
An Hạ nằm trên gối, trong đầu toàn là những kỉ niệm về ngày hôm nay, thậm chí còn có cả hồi ức của ngày hôm qua và ngày hôm kia. Khóe môi An Hạ cũng từ từ nhếch lên theo dòng hồi ức, cuối cùng cô nhoẻn miệng cười, nhắm mắt lại.
Công việc này đúng là làm cho người ta vui vẻ mà!
-
Tối nay An Hạ phấn khích một hồi lâu, lúc chìm vào giấc ngủ thì cũng đã gần mười giờ. Dẫu vậy, đến sáng cô vẫn dậy đúng giờ, làm bữa sáng cho Yến Bắc Thần.
Hôm qua tâm trạng Yến Bắc Thần cũng không tồi, vì vậy anh ngủ khá ngon. Lúc sáng thức dậy, anh còn mang vẻ mặt tươi cười chưa từng có vào trước đây. Không chỉ An Hạ cảm nhận được, mà ngay cả Dương Chiêu đến đón anh cũng có thể nhận ra.
Sau khi Dương Chiêu đến, Yến Bắc Thần vẫn ngồi ăn sáng trong phòng ăn. Khi ăn sáng, Yến Bắc Thần gọi Dương Chiêu vào phòng ăn. Từ vụ bánh sandwich lần trước, ngày nào Dương Chiêu cũng ăn sáng đúng giờ, Yến Bắc Thần hỏi lại mấy lần, xác nhận Dương Chiêu đã ăn sáng rồi, anh mới không hỏi nữa.
Hôm nay An Hạ làm mì vằn thắn thịt bò cho anh, nước canh thơm ngon, mùi thơm bay khắp phòng ăn. Yến Bắc Thần vừa ăn vằn thắn, vừa hỏi Dương Chiêu một chuyện.
“Hôm qua công ty mở cuộc họp chưa?”
Yến Bắc Thần dứt lời, Dương Chiêu hơi ngây người một lát, rồi gật đầu nói: “Họp rồi.”
Hôm qua Yến Bắc Thần dứt khoát nghỉ làm, cũng không bảo Dương Chiêu qua đón. Có điều Dương Chiêu cũng không nghỉ làm, anh ta là một người khá có tâm trí sự nghiệp, vì vậy đã tự động đi làm.
“Có mang ghi chép cuộc họp tới đây không? Đưa tôi xem một lát.”
Dương Chiêu trả lời xong, Yến Bắc Thần đã nói một câu như vậy. Anh không nói thì thôi, nói xong, Dương Chiêu lại ngẩn ra.
Yến Bắc Thần đã dứt lời một lúc lâu, Dương Chiêu đứng bên cạnh vẫn không hó hé nửa lời, anh ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu. Vẻ mặt Dương Chiêu có phần lúng túng, khi Yến Bắc Thần nhìn sang, anh ta miễn cưỡng trả lời: “Tôi... Tôi không mang.”
Yến Bắc Thần: “...”
Anh ta có thể nhìn ra biểu cảm cạn lời trong mắt Yến Bắc Thần.
Có điều người cạn lời thực sự phải là Dương Chiêu. Anh ta thật lòng không ngờ được rằng, đến Hải thành mấy ngày, một người vẫn luôn coi ăn chơi bay nhảy là mục đích như Yến Bắc Thần, đột nhiên lại hỏi anh ta bản ghi chép cuộc họp! Mấy lần trước, anh ta đưa ghi chép cuộc họp cho anh, anh chỉ nhìn một cái rồi chuyển sang chủ đề khác.
Bây giờ bỗng dưng lại hỏi anh ta ghi chép cuộc họp.
Dương Chiêu nhất thời không biết phải làm sao, Yến Bắc Thần nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới nói: “Anh xem lại bản thân đi.” Yến Bắc Thần quở trách.
Anh rút khăn giấy, thong thỏa lau khóe miệng, nói: “Anh như này chẳng phải làm ảnh hưởng tới công việc của tôi sao.”
Dương Chiêu: “...”
Có điều chuyện Dương Chiêu làm ảnh hưởng tới công việc của mình, dường như Yến Bắc Thần không để trong lòng. Anh rời khỏi bàn ăn, nói: “Thôi bỏ đi, đến công ty rồi cố gắng hơn nữa đi.”
Dương Chiêu cười ngượng ngùng.
“Đi thôi.” Nói xong, Yến Bắc Thần dẫn Dương Chiêu rời khỏi phòng ăn.
-
Lúc hai người rời khỏi phòng ăn, An Hạ đang dọn dẹp bên ngoài nghe thấy âm thanh vọng về phía này. Nhìn thấy Yến Bắc Thần đi ra, An Hạ cười bằng mắt với anh. Trái lại, khi nhìn thấy Dương Chiêu, cô gật đầu với anh ta.
Nhìn thấy An Hạ gật đầu chào mình, Dương Chiêu cũng mỉm cười với cô.
Sau màn chào hỏi đơn giản, An Hạ giơ tay dùng thủ ngữ hỏi Yến Bắc Thần.
An Hạ: Ăn xong rồi ạ?
“Ăn xong rồi.” Yến Bắc Thần đáp một tiếng, rồi nhìn thoáng qua dụng cụ quét dọn trong tay An Hạ. Bên trong thùng đựng rác có một số rác thải do đốt pháo bông trên ban công tối qua, Yến Bắc Thần nói: “Nếu em thật sự không rảnh, cứ ăn sáng trước đi, để nguội sẽ không ngon nữa.”
An Hạ mỉm cười, dùng thủ ngữ đáp lại.
An Hạ: Em còn chưa nấu bữa sáng của mình.
Yến Bắc Thần: “...”
Hai người trò chuyện mấy câu đơn giản, Yến Bắc Thần cũng không nói gì nữa, vẫy tay rồi nói: “Tôi đi thay quần áo đây.”
Nói xong, anh xoay người đi lên tầng.
Sau khi anh lên tầng, trong phòng khách chỉ còn lại An Hạ và Dương Chiêu. Mà Dương Chiêu thấy bóng lưng của Yến Bắc Thần biến mất khỏi tầm mắt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hôm nay Yến Bắc Thần bỗng dưng đòi tài liệu đã bất thường lắm rồi, nhưng làm một người trợ lý, hôm nay anh ta không mang tài liệu đến thì chính là không chuyên nghiệp, dù thái độ làm việc của Yến Bắc Thần có ra sao, thái độ làm việc của anh ta vẫn phải nghiêm túc cẩn thận mọi lúc mọi nơi.
Thở phào xong, Dương Chiêu nhìn sang An Hạ, An Hạ cũng đang lặng lẽ nhìn anh ta. Kúc anh ta nhìn qua chỗ cô, cô mỉm cười với anh ta.
Cách nói chuyện của anh ta và An Hạ không giống cách An Hạ nói chuyện với Yến Bắc Thần, vì anh ta không biết dùng thủ ngữ. Vì thế cười xong, An Hạ lại lấy điện thoại hỏi anh ta một câu.
An Hạ: Anh đã ăn sáng chưa?
Công việc của cô là phụ trách việc ăn mặc ngủ nghỉ, câu chuyện phiếm hằng ngày cũng không rời xa được những thứ này.
“Ăn rồi.” Dương Chiêu đáp: “Cô còn chưa ăn kìa, mau đi ăn đi.”
An Hạ gõ một hàng chữ trong điện thoại.
An Hạ: Không vội, tôi dọn dẹp xong chỗ này rồi đi ăn.
Nhìn thấy câu trả lời trong điện thoại của cô bé giúp việc, Dương Chiêu mới nhìn thấy đồ đạc trong tay cô. Dù đều là đồ bỏ đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vài chữ “Pháo bông” trên đó.
Nhìn thấy mấy thứ này, Dương Chiêu cười, nói: “Loại pháo bông này, tôi và bạn gái tôi từng đốt cùng nhau, chơi rất vui.”
Nói xong, Dương Chiêu đưa mắt nhìn cô giúp việc, hỏi: “Sếp Yến còn biết đốt pháo bông à?”
Dương Chiêu hỏi xong, cô bé giúp việc hướng màn hình điện thoại về phía anh ta.
An Hạ: Chúng tôi cùng nhau đốt pháo.
Đầu lông mày Dương Chiêu hơi nhếch lên.
Khi nhướng mày lên, ánh mắt anh ta có thể vượt qua người An Hạ, vượt qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy cả một vườn hoa mơ trân châu.
Lúc anh ta đến đây hôm nay, sân nhà không còn giống diện mạo khi anh ta tới đây mấy ngày trước, giờ đây vườn hoa được trồng từng bụi mơ trân châu lớn, vô cùng có sức sống.
Nhìn đến đây, Dương Chiêu thu tầm mắt lại, nhìn An Hạ, nói: “Chỗ hoa trong vườn...”
Lúc Dương Chiêu lên tiếng, An Hạ gần như đã nghĩ đến đám mơ trân châu trong vườn, khóe mắt của cô đã sớm cong cong vì câu hỏi của Dương Chiêu. Vì cô thấp bé nên lúc nói chuyện với Dương Chiêu, cô phải ngẩng đầu lên. Nhìn từ góc nghiêng, trông cô cười vô cùng vui vẻ và thỏa mãn.
Yến Bắc Thần ra khỏi phòng, cảnh anh nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh tượng này.
“Sao em còn chưa đi ăn sáng?” Yến Bắc Thần hỏi một câu.
Anh vừa lên tiếng, Dương Chiêu lập tức kìm nén những lời muốn hỏi. Anh ta và An Hạ cùng quay đầu lại, nhìn về phía Yến Bắc Thần ở trên tầng.
An Hạ quay đầu lại, khuôn mặt vẫn mang nụ cười. Lúc nhìn thấy Yến Bắc Thần, nụ cười đã dịu dàng hơn một chút. Cô gật đầu với anh, ra hiệu một câu thủ ngữ.
An Hạ: Em đi ngay bây giờ đây.
Nói xong, An Hạ quay lại gật đầu với Dương Chiêu, rồi đổ chỗ rác đã quét dọn xong vào trong thùng rác. Sau đó, An Hạ bỏ dụng cụ quét dọn xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Khi An Hạ đi vào phòng bếp, ánh mắt của Dương Chiêu không tự chủ nhìn theo bóng dáng của cô gái. Khi anh ta nhìn qua, Yến Bắc Thần đang đi xuống từ trên cầu thang.
“Đi thôi.” Yến Bắc Thần nói.
Yến Bắc Thần vừa cất lời, Dương Chiêu lập tức thu mắt lại, nhìn qua Yến Bắc Thần, vội đáp: “Vâng thưa sếp Yến.”
Dương Chiêu dứt lời, xoay người đi về phía cửa. Ra đến cửa căn biệt thự, anh ta mở cửa phòng khách, ra hiệu cho Yến Bắc Thần đi trước.
Cửa mở ra, Yến Bắc Thần đi đến chỗ cửa, gọi một tiếng.
“Tiểu Dương.”
Dương Chiêu: “... Dạ?”
Dương Chiêu đáp lại, Yến Bắc Thần khẽ liếc anh ta, nói: “Chẳng phải anh có bạn gái rồi à?”
Dương Chiêu: “...”
Nói xong câu này, Yến Bắc Thần thẳng người đi ra khỏi nhà. Dương Chiêu đứng ở ngưỡng cửa, nhìn theo bóng lưng rời đi của Yến Bắc Thần. Ngây ngốc một lúc, mãi lâu sau anh ta mới rời mắt nhìn thoáng qua hướng phòng bếp.
Anh ta cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Tất nhiên là, có thể người khác cũng không nhận ra điều gì.
Nhưng Dương Chiêu thì khác, bởi vì anh ta...
Là người có kinh nghiệm yêu đương!
-
Sau một quãng đường phỏng đoán và nghi ngờ, Dương Chiêu cùng Yến Bắc Thần đến công ty chi nhánh.
Sau khi Yến Bắc Thần lên xe, sự khác thường lúc ở trong phòng khách cũng tan thành mây khói, anh không có gì khác biệt so với mọi khi. Dù lúc ở trên bàn ăn, anh đã hỏi anh ta về ghi chép cuộc họp. Nhưng sau khi lên xe, Yến Bắc Thần hỏi trời hỏi đất hỏi núi hỏi mây, chỉ tội không hỏi Dương Chiêu chuyện công việc. Dương Chiêu vốn đang nghĩ bụng, mình không mang bản ghi chép cuộc họp nhưng mình có thể thuật lại nội dung cuộc họp cho Yến Bắc Thần. Có điều anh ta vừa mới mở lời, Yến Bắc Thần đã ngắt lời anh ta, nói: “Trên đường đi làm không nói chuyện công việc.”
Đối diện với một Yến Bắc Thần có nguyên tắc, Dương Chiêu đành ngậm miệng lại, nương theo vấn đề mà anh hỏi, nói một số chuyện ở Hải Thành cho anh.
Dương Chiêu là người ở nơi này, cực kỳ am hiểu về Hải Thành. Cứ thế hai người nói chuyện phiếm cả quãng đường, chẳng mấy chốc đã đến công ty.
Hôm nay là lần thứ hai Yến Bắc Thần tới công ty chi nhánh, rõ ràng không còn khí thế như lần đầu tiên tới đây. Hơn nữa đã có đội ngũ của tổng giám đốc Uông giải quyết vấn đề của công ty chi nhánh, thêm nữa hôm qua anh không đi làm, cho nên hôm nay thấy anh tới công ty, mọi người cũng chẳng ôm hi vọng gì.
Xe dừng lại trước cửa vào tòa cao ốc, Yến Bắc Thần ra khỏi xe, cùng Dương Chiêu đi vào tòa nhà công ty.
Dù Dương Chiêu đã tới đón Yến Bắc Thần đúng giờ, nhưng Yến Bắc Thần ăn sáng đã làm trễ giờ. Công ty trong tòa cao ốc đã bắt đầu vào guồng làm việc, mà cuộc họp về vấn đề quản lý giải quyết công việc ở công ty chi nhánh, hôm nay vẫn được tiến hành căng thẳng như cũ.
Lúc Yến Bắc Thần bước ra khỏi thang máy, bộ phận quản lý cấp cao của công ty và đội ngũ của tổng giám đốc Uông đang vừa nói vừa đi về phía phòng họp. Yến Bắc Thần ra khỏi thang máy, ngước mắt là nhìn thấy trợ lý đặc biệt họ Trương đang nói chuyện với sếp nhỏ Uông. Nhìn thấy trợ lý Trương, anh nở nụ cười, giơ tay vẫy chào bọn họ.
“Ấy, sếp nhỏ Uông, trợ lý Trương, chào buổi sáng nhé.”
Giọng Yến Bắc Thần vừa vang lên, sếp nhỏ Uông và trợ lý Trương vốn đang nói chuyện với nhau chợt đanh mặt lại. Vào lúc quay đầu nhìn thấy Yến Bắc Thần, đám vệ sĩ đứng bên cạnh hai người chẳng nói chẳng rằng đứng chắn trước mặt hai người.
Yến Bắc Thần: “...”
- -----oOo------