Kiều Hân không biết vì sao, rõ ràng lúc trước đã chảy máu, nhưng lần thứ hai cô vẫn còn chảy một chút máu.
Thân thể càng thêm đau nhức, đến những lúc đó, cô không có một chút suy nghĩ muốn phản kháng.
Cả người mềm nhũn ở trên giường, một bộ dáng nửa chết nửa sống.
Sắc mặt càng thêm trắng bệch lợi hại.
Hơn nữa từ đó trở đi, nhiệt độ của cô vẫn không bình thường, lúc lạnh lúc nóng , giống như đang sốt.
Kiều Bùi cũng không có ép buộc cô nữa, anh lật người nằm ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực.
Không biết đã trải qua bao lâu, Kiều Hân chợt mở miệng nói: "Anh sẽ luôn luôn nhốt tôi như vậy sao?"
Kiều Bùi vuốt ve mái tóc của cô, trong miệng thở ra khí nóng, hơn nữa mùi kem cạo râu nhàn nhạt trên người anh quấy nhiễu cô.
Trước kia Kiều Hân không cảm thấy anh có mùi gì khó ngửi, còn hoàn toàn ngược lại, trên người anh luôn có một loại mùi rất dễ ngửi.
Rất chững chạc, làm cho người ta cực kỳ an lòng. . . . . .
Nhưng bây giờ cô bị hơi thở như vậy vây quanh, đột nhiên cô có một cảm giác hô hấp không được.
Không khí này khiến cô không thể trốn, cũng không thể tránh.
Kiều Bùi vuốt ve thân thể mềm mại của cô, Kiều Hân không phản kháng nữa, giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Em có thể đi ra ngoài giải sầu."
Mắt Kiều Hân hồng hồng, hơi sức của cô giống như bị rút sạch rồi.
Cô đã chết lặng, sau khi biết được tin tức này cũng không có cảm giác.
Chỉ là từ ngày đó trở đi, Kiều Bùi ngược lại nói được làm được, anh thật sự không nhốt cô nữa.
Chỉ là Kiều Hân vẫn không có dự định đi ra ngoài, cô sợ đối mặt ánh mặt trời bên ngoài, cô sợ chạm phải ánh mắt của người khác.
Đột nhiên cô thành người khó gặp mặt nhất.
Sau khi Kiều Hân nằm ở trong phòng hơn một ngày, đợi lúc cô xuống lầu lần nữa, tất cả ngược lại gió êm sóng lặng, giống như chuyện gì cũng không thay đổi .
Chỉ là lúc cô vừa muốn xuống lầu, chợt nghe thấy phía dưới đột ngột vang lên một giọng nữ.
Người nọ hiển nhiên là muốn lên lầu, chỉ là bị người ngăn cản lúc đang lên cầu thang.
Lúc này người phụ trách công việc bảo an đang đàm phán cái gì đó.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, theo bản năng liền nhìn lướt qua bậc thang phía dưới.
Cầu thang xoắn ốc chinh là không tốt ở điểm này, lúc nhìn người cần nghiêng một góc lớn mới có thể thấy rõ ràng.
Chỉ là đúng lúc cô nhìn xuống, có lẽ là tiếng bước chân của cô nhắc nhở người trước mặt, mắt đối phương cũng nhìn lên trên.
Vì vậy trong nháy mắt, ánh mắt hai nguời liền chạm vào nhau.
Kiều Hân lập tức nhận ra người kia, người nọ chính là Lưu Gia Di quở trách cô ở bệnh viện .
Kiều Hân không biết làm sao, tâm liền run rẩy.
Lúc này ngay cả người giúp việc trong nhà, cô cũng không muốn thấy, huống chi là họ Bùi này.
Đầu óc Kiều Hân trống rỗng, cô rất muốn nhanh chóng xoay người lên lầu lại.
Chỉ là cô còn chưa đi lên, đuôi mắt Lưu Gia Di đã thấy cô.
Lưu Gia Di là đại diện nhà họ Bùi đưa thuốc bổ tới, Kiều Bùi tất nhiên không thiếu những thứ thuốc bổ này, nhưng có người nào trong nhà họ Bùi không phải do Kiều Bùi làm chủ, sai đâu đánh đó.
Bây giờ biết Kiều Bùi vẫn còn dưỡng thương ở bên trong, từ mẹ đến cậu cô ta, không có người nhà họ Bùi nào là không sử dụng tất cả vốn liếng muốn lấy lòng Kiều Bùi.
Lúc này lại không gặp được, Lưu Gia Di ở dưới lầu lập tức nổi giận.
Tại sao cô - đại tiểu thư có huyết thống thuần khiết bị ngăn cản ở dưới lầu, nhưng tạp chủng đó lại có thể ở trên lầu?
Hơn nữa không phải Kiều Hân bị đuổi đi rồi ư, tại sao lại mặt dày trở lại?
Nghĩ như vậy, Lưu Gia Di lập tức nói: "Kiều Hân, cô đứng lại đó cho tôi, tại sao cô trở lại? Không phải cô cút rồi sao? Cô còn chạy trở về làm gì? Cô còn muốn sống chết bám ở trên người Kiều Bùi à?!"
Tâm tình Kiều Hân đang không tốt, nghe lời này, cô cũng lười trả lời, còn sống chết bám trên người Kiều Bùi. . . . . . Nếu như có thể né tránh Kiều Bùi, cô nghĩ bay lên cung trăng làm hằng nga thì may ra.
Cô không có tâm tình cãi cọ với người khác, lại nói cô cũng không có tinh lực đi ứng phó Lưu Gia Di.
Cô nhanh chóng quay đầu đi lên lầu.
Ngược lại Lưu Gia Di đang muốn lên lầu thì sao, người ta còn chưa có chạm được cầu thang đâu, đã có nhân viên bảo an cơ trí ở đó nhắc nhở: "Xin dừng bước. Lưu tiểu thư, đã giải thích với cô rồi, cô không thể đi lên."
Lưu Gia Di giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm nhân viên bảo an đó, gằn từng chữ nói: "Tại sao tôi không thể đi lên? Tôi chính là khách rất quan trọng. Anh biết tôi là ai không? Tôi chính là em họ của Kiều Bùi, tôi tới thăm anh tôi, anh dám cản trở tôi sao?"
Theo như huyết thống mà nói, cô thân thiết với Kiều Bùi hơn tạp chủng kia nhiều. Mẹ cô là dì ruột của Kiều Bùi, mẹ cô lại chỉ có một đứa con gái là cô, cô mới đúng là em gái danh chánh ngôn thuận của Kiều Bùi đấy.
Cái thứ con hoang đó cũng có thể đi lên, tại sao cô ta không thể đi.
Có lẽ là có người báo cáo chuyện này cho phụ tá Lý, Lưu Gia Di đang náo loạn ở lầu dưới, rất nhanh phụ tá Lý liền chạy tới.
Đừng nhìn phụ tá Lý bình thường mềm yếu, lúc này lại rất cứng rắn.
Vừa nhìn thấy bộ dáng kia của Lưu Gia Di, anh ta lập tức đi qua nói: "Lưu tiểu thư, xin cô không nên làm khó cấp dưới chúng tôi, chúng tôi đều là nghe lệnh làm việc."
Phụ tá Lý nhanh chóng ra dấu tay, liền có bảo an làm bộ muốn đi qua bắt người. Lúc này Lưu Gia Di mới không dám tiếp tục náo loạn, mặt hết đỏ lại tím, giống như bị vũ nhục to lớn.
Cô ta vội kích động lấy điện thoại di động ra, làm bộ muốn liên lạc với Kiều Bùi, cho mình chỗ dựa.
Kết quả xui xẻo, gọi điện thoại cho Kiều Bùi, lại gọi tới phụ tá Lý.
Chủ yếu là Kiều Bùi một ngày kiếm bạc tỷ, căn bản sẽ không nhận những điện thoại tạp nham này.
Phụ tá Lý lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn số, bất đắc dĩ nói: "Lưu tiểu thư, cô nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao? Vậy tôi dịch sang tiếng Anh hay tiếng Pháp cho cô nhé?"
Mặt Lưu Gia Di nghẹn đến tái xanh, lúc này mới giận dữ rời đi.
Đợi sau khi cô ta đi, trong nháy mắt sắc mặt phụ tá Lý liền biến đổi, giọng nói anh ta nghiêm túc, vội dạy dỗ những nhân viên bảo an kia: "Thứ người như thế các anh cũng có thể cho vào, không muốn bát cơm nữa rồi phải không?"
Phụ tá Lý nhớ tới mà sợ, nếu bị Kiều tiên sinh gặp được, đến lúc đó mọi người đều chịu không nổi.
"Sau này những người như thế đến cửa chính cũng không được cho vào." Phụ tá Lý không nhịn được lại dặn dò mấy câu.
Ngược lại bên kia trong lòng Lưu Gia Di vẫn còn tức giận bất bình, trong lòng cô ta nghĩ cô ta nhất định phải trở về nói việc này cho cậu.
Anh Kiều Bùi hơn phân nửa là nhìn thể diện nhà họ Kiều, mới cho Kiều Hân mặt mũi.
Có cần thiết phải làm như vậy sao?
Lại nói người nào không biết ba của Kiều Bùi chính là một phế vật, Kiều Bùi hoàn toàn không cần xem sắc mặt của ai!
Cho nên cô nghĩ lúc trở về, cô nhất định phải nói một chút với mẹ, để mẹ cô nhất định phải đuổi tạp chủng có lai lịch không rõ đó ra ngoài!!
Nhưng khiến Lưu Gia Di ngoài ý muốn là sau khi cô trở về nói chuyện Kiều Hân cho mẹ cô biết.
Sắc mặt mẹ cô lập tức trở nên không tốt, thậm chí rất nhanh còn cảnh cáo cô, nói: "Con - đứa nhỏ này, sao con không hiểu chuyện như vậy chứ? Con không có chuyện gì đi đắc tội Kiều Hân làm cái gì? Còn nữa, mẹ đã sớm nói với con, đừng mở miệng ngậm miệng nói người ta là tạp chủng không rõ lai lịch!!"
Lưu Gia Di - đứa nhỏ này chuyện gì cũng không biết, lại liên tục nói bậy đắc tội mọi người!
Kiều Bùi kiêng kỵ nhất là có người ở trước mặt hắn nói điều này, cố tình Lưu Gia Di lại thích nói về điều đó. Nếu không cẩn thận bị Kiều Bùi nghe được, đứa nhỏ này nhất định chịu xui xẻo.
Hơn nữa có một số việc nhỏ Lưu Gia Di không biết, ban đầu vì tìm Kiều Hân trở lại, Kiều Bùi lại trực tiếp lật đổ "Bên kia".
Đừng nói không phải em ruột, dù là em ruột, Kiều Bùi muốn, cho tới bây giờ cũng không có người ngăn được hắn!
Lưu Gia Di - con bé ngốc này lại còn muốn bà đi chận khẩu súng.
Hiện tại đến "Bên kia" cũng không nói tiếng nào, bọn họ có vị trí để nói chuyện sao?
Lưu Gia Di này bị bà làm hư rồi.
Dì Kiều Bùi tức giận nói thẳng với cô ta: "Con thật là không có đầu óc, con cũng không suy nghĩ một chút, nếu anh con không thích 'em gái' này, có thể vẫn nuôi dưỡng nó, cưng chiều nó tốt như vậy sao? Con mặc kệ nó có phải đứa bé do phụ nữ bên ngoài sinh hay không? Chỉ cần hôm nay Kiều Hân là người Kiều Bùi quan tâm, thì con không thể đắc tội với nó. Lại nói, mẹ nói qua bao nhiêu lần, Kiều Bùi không phải người mà con có thể lấy lòng bợ đỡ được. Con yên tĩnh đi, đừng gây chuyện thêm cho mẹ nữa!"
Huống chi "Bên kia" đã công khai, Kiều Bùi cũng đã nói như đinh đóng cột, Kiều Hân chính là vợ tương lai của mình.
Kiều Hân may mắn thêm một chút, mang thai một trai một gái, ổn định địa vị. Đến lúc đó, bọn họ muốn nịnh bợ còn sợ nịnh bợ không được đâu. Muốn bà đi qua đắc tội Kiều Hân, đó không phải là ăn no không có việc gì làm sao.