• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hân cũng dần dần phát hiện đạo lý này. Lúc cô ở vị trí trước kia, dù cô là con cừu nhỏ cũng sẽ có các loại người nịnh bợ cô, nhưng bây giờ nếu cô còn như con cừu nhỏ lúc trước, sẽ bị những người có dụng tâm khác làm thịt như xử lý một con heo ngu ngốc.

Chờ sau khi đi ra khỏi quán ăn, Kiều Hân đã sớm quên đi mấy chuyện kia, ngược lại gần đây mới ra mấy bộ phim, Đỗ Thiến Thiến vẫn rất muốn xem, thấy còn có chút thời gian, Đỗ Thiến Thiến liền lôi kéo Kiều Hân đi qua.

Có rất nhiều người chờ xem chiếu phim, hai nguời mua vé và thức uống xong, lúc đang đợi liền tùy tiện tìm một hàng ghế dài ở khu nghỉ ngơi ngồi trước.

Lúc này bên trong phòng vé có không ít người, Kiều Hân thỉnh thoảng nhìn sang hướng kia. Có lẽ là do Chủ nhật, phần lớn tới đây xem phim đều là tình nhân.

Kiều Hân chống cằm suy nghĩ, cô không biết mình có còn một ngày như vậy hay không? Sau khi cô đã trải qua mấy chuyện kia, cô có thể còn tìm được một người thật lòng thích mình không? Hơn nữa vào thời điểm kia, Kiều Bùi sẽ làm cái gì đây?

Anh sẽ thản nhiên tiếp nhận, hay là giận tím mặt muốn hủy diệt cô?

Khi cô đang nghĩ như vậy, chỗ không xa có một màn ảnh lớn đang không ngừng chiếu các đoạn quảng cáo. Phần lớn đều là quảng cáo phim điện ảnh, phần lớn hình ảnh chế tác rất có lực rung động, màn ảnh đó lại là một màn ảnh rất lớn, hình ảnh xinh đẹp tinh xảo không ngừng lóe lên.

Chỉ là lúc gián đoạn các đoạn quảng cáo phim điện ảnh, còn có thể trùng hợp xen lẫn một ít quảng cáo sản phẩm.

Vốn Đỗ Thiến Thiến không quá để ý, mỗi tháng cô đều đi tới đây hai ba lần, đã sớm không hứng thủ với màn hình quảng cáo này rồi.

Chỉ là lúc nhìn thoáng qua, cô nghiêng mắt liền nhìn thấy một phụ đề đặc biệt quen thuộc.

Đó là một đoạn hình ảnh cực kỳ tinh xảo, mới nhìn còn tưởng rằng là một đoạn quảng cáo, nhưng chờ khi nội dung vừa truyền ra ngoài, lại là phim tuyên truyền một xí nghiệp.

Bãi biển đầy ánh mặt trời, còn có soái ca, mỹ nữ ở cùng nhau phấn đấu, khát khao hy vọng về tương lai, hiện ra một cảnh tượng ấm áp và chuyên tâm.

Lúc quảng cáo kết thúc, càng dùng màu sắc đậm đặc biệt để biểu hiện hai chữ Kiều thị.

Đỗ Thiến Thiến theo bản năng liền quét mắt nhìn Kiều Hân một cái, quả nhiên vừa rồi Kiều Hân cũng nhìn thấy đoạn quảng cáo này. Vốn Kiều Hân đang cầm bắp rang và thức uống vừa mới mua, sau khi nhìn thấy đoạn quảng cáo này, cô rất tùy ý nắm mấy hạt bắp rang bắt đầu ăn.

Đỗ Thiến Thiến có chút lúng túng, cô cảm thấy hiện tại Kiều Hân chắc chắn sẽ không thích nhìn thấy Kiều thị gì đó, đoán chừng nghe được hai chữ Kiều thị, Kiều Hân cũng sẽ có cảm giác không thoải mái. Dù sao nghĩ như thế nào, Kiều Hân đều là rớt xuống từ chỗ đó.

Kết quả sau khi Kiều Hân ăn xong mấy viên bắp rang, lại chủ động mở miệng nói: "Tớ đã cùng Kiều Bùi xem qua đoạn quảng cáo này."

Cô nhớ một chút tình cảnh lúc ấy, hình như là trên đường đến bữa tiệc nào đấy, có thư ký ... đi tới, cầm màn hình cho anh xem.

Thời gian Kiều Bùi nhìn chằm chằm màn hình không vượt qua mười giây, gần như chỉ nhìn mấy cảnh liền quyết định.

Đỗ Thiến Thiến vẫn là lần đầu nghe được Kiều Hân nói đến người anh không có gì là không làm được của cô. Ở trong một thời gian rất dài, chỉ cần nhắc đến Kiều thị sẽ phải nói đến Kiều Bùi, Kiều Hân tuyệt đối trầm mặc.

Lần này Kiều Hân ngược lại hiếm khi chủ động nói: "Không phải cậu biết anh ấy làm việc rất nhanh ư, rất nhiều quyết sách đều là chỉ làm trong nháy mắt."

Đỗ Thiến Thiến 'a' một tiếng.

Kiều Hân không sao cả, nói: "Hơn nữa phần lớn thời gian anh ấy đều ra quyết sách, thật ra thì chân chính đích thân tham dự công việc cũng rất ít. Giống như tập đoàn công ty của nhà họ Kiều đó, nếu tự làm mọi chuyện, anh đều sớm mệt chết đi được, anh giao quyền rất lợi hại, phần lớn thời gian đều để những người đó hồi báo công việc với anh theo định kỳ. Cụ thể những người đó sẽ dùng phương thức gì quản lý công việc, cho tới bây giờ anh đều không hỏi đến."

"Như vậy sao?" Đỗ Thiến Thiến đương nhiên tò mò chuyện Kiều Bùi, quả thực giống như một thế giới khác.

Hơn nữa Đỗ Thiến Thiến vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc Kiều Hân và Kiều Bùi là quan hệ anh em gì. Rõ ràng ở trong ký ức, Kiều Bùi rất yêu thương Kiều Hân, có thể đến trình độ mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho Kiều Hân, họp phụ huynh của Kiều Hân đều là Kiều Bùi tham gia, tất cả nguyện vọng lúc thi tốt nghiệp đều là Kiều Bùi tự mình điền giúp Kiều Hân.

Làm anh đến trình độ này, làm sao sẽ có một ngày đột nhiên trở mặt đây?!

"Thật ra thì Kiều Bùi thật sự rất lợi hại, anh ấy tính nhẩm cực nhanh, hơn nữa trí nhớ rất tốt, coi như không phải ở nhà họ Kiều, chỉ bằng năng lực của anh ấy cũng sẽ rất giỏi." Kiều Hân cũng là lần đầu bát quái với người khác về chuyện Kiều Bùi, cô cũng không biết nên hình dung Kiều Bùi này như thế nào, "Nhưng anh ấy cũng được xem như rất hoàn mỹ, thật ra thì còn có một chỗ rất kỳ diệu khiến cho người ta kinh hãi. Cậu biết không, anh mới vừa học nói chuyện liền cà lăm, mãi cho đến khi anh lên tiểu học, anh mới nói rành mạch được."

Miệng Đỗ Thiến Thiến mở rộng ra.

Kiều Hân cũng nở nụ cười, lần đầu tiên cô biết chuyện này từ ba cũng kinh sợ nhảy dựng, sau đó cô cũng không dám đi tìm Kiều Bùi chứng thực. Ngược lại có lần bọn họ đi chơi, gặp được một đứa trẻ nói chuyện cà lăm, Kiều Hân có thể rõ ràng cảm thấy Kiều Bùi có chút không tự nhiên.

Sau đó Kiều Bùi cũng không chịu nói chuyện, cho dù nói cũng chỉ nói mấy chữ.

Chuyện như vậy khiến Đỗ Thiến Thiến trợn mắt há mồm, ở trong mắt Đỗ Thiến Thiến, bộ dạng Kiều tiên sinh quá xinh đẹp, còn có những sự tích truyền kỳ kia của anh, quả thật cao không thể chạm giống như Himalaya. Nhưng không biết làm sao, Kiều Hân vừa nói mấy lời kia, trong đầu Đỗ Thiến Thiến chợt có hình tượng rất kỳ quái.

Một người đàn ông có năng lực rất mạnh, quả thật có thể nói là cực kỳ thông minh, lại không có năng lực trong cuộc sống?

Nhưng mà đề tài chỉ đến đây thôi, Kiều Hân rất nhanh như tỉnh ngộ lại, cô vội ngậm miệng lại. Cô không biết mới vừa rồi mình làm sao, quả thật như trúng tà vậy, lại có thể nói với Đỗ Thiến Thiến nhiều chuyện về Kiều Bùi như vậy. Cô là ngại mình và Kiều Bùi không đủ mập mờ xấu xa đúng không? !

Chờ sau khi vào phòng, Kiều Hân mang mắt kính 3D lên, bị các loại hiệu quả thị giác kích thích, những hình ảnh kia không ngừng biến hóa, xem rất hay.

Kiều Hân chợt nghe thấy một tiếng điện thoại di động rất quen thuộc vang lên, bởi vì trên mặt còn mang mắt kiếng 3D, tốc độ phản ứng Kiều Hân chậm một nhịp.

Tay của cô mới vừa sờ tới túi, cô liền cảm giác xung quanh có những ánh mắt bất mãn nhìn tới đây.

Vì không muốn quấy rầy người khác xem phim, cô vội đứng lên, theo bậc thang đi ra ngoài. Đi thẳng đến bên ngoài phòng chiếu phim, cô mới nhận cú điện thoại kia.

Rất nhanh cô liền nghe thấy trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Nhận được tin nhắn chưa?"

Kiều Hân không ngờ Kiều Bùi sau khi nhắn tin, lại gọi điện thoại tới. Đòi mạng chính là cô xem cũng chưa xem tin nhắn kia liền xóa bỏ rồi.

Qua vài giây, Kiều Hân mới không thể không nhắm mắt trả lời: "Không có xem, tôi trực tiếp xóa bỏ rồi."

Lần này đầu kia trầm mặc thật lâu, vào lúc Kiều Hân cho là đối phương sẽ tức giận, hình như thật sự có thể nghe được tiếng thở dài của đối phương. Kiều Hân chỉ nghe thấy đầu kia, Kiều Bùi nhỏ giọng nói một câu: "Đừng trở về quá muộn."

Lời nói kia quả thật như lúc anh còn là anh trai của cô

Kiều Hân biết Kiều Bùi là dạng người gì. Trước đây rất lâu, cô cũng biết Kiều Bùi đối xử với cô rất đặc biệt, anh không chủ động quan tâm tới người khác, cho dù là đối với ba, anh cũng là không mặn không nhạt .

Nhưng duy chỉ đối với cô - em gái có nửa huyết thống này là quan tâm đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù rất nhiều người cũng sẽ cảm giác đây chẳng qua là tỉ mỉ săn sóc một chút, nhưng đây chính là Kiều Bùi, Kiều Bùi không hề nói một câu dịu dàng với người khác.

Chứ đừng nói vào lúc cô bị bệnh, anh sẽ nắm tay cô. Ngay cả khi ba biết, cũng kinh hãi đến mức con ngươi giống như muốn rớt ra ngoài.

Có lẽ là nhớ lại mấy chuyện trước kia, Kiều Hân liền áy náy, nhưng rất nhanh cô lại nghĩ cô đau lòng cọng lông, cô không xem tin nhắn của anh, không phải là rất bình thường sao? Anh đã làm gì với cô, coi như anh muốn đối xử tốt với cô, cũng phải hỏi trước một chút ý kiến của cô chứ?

Kiều Hân lớn tiếng nói trong điện thoại: "Không cần anh quan tâm, tôi trở về sớm hay không cũng không quan hệ gì với anh."

"Kiều Hân, gần đây em rất không ngoan."

Kiều Hân thật sự không thích anh dùng giọng điệu dạy dỗ đứa bé này nói chuyện với mình. Cô cau mày, bởi vì có người sẽ đi qua trước phòng chiếu phim, cô hạ giọng nói với anh: "Anh đừng nói với tôi như vậy, tôi cũng không phải là trẻ con. Hiện tại tôi có công việc và cuộc sống của mình, tôi không dựa vào anh cũng sống rất tốt, ngược lại anh nên đi ra, đừng nghĩ đến chuyện trước kia. Hơn nữa trong lòng của anh rõ ràng, trước kia anh đã... đã có dụng ý xấu, cho nên hôm nay có thể có kết quả như vậy, anh cũng nên hiểu rõ, đều là lỗi của anh, không có ai có thể làm đồ chơi nhỏ cả đời của anh!"

Có lẽ là lời nói càng nói càng thuận miệng, Kiều Hân không ngừng nói lời phản bác. Chỉ là rất kỳ quái, khi cô nói những lời đó, Kiều Bùi vẫn luôn trầm mặc, quả thật ngay cả một câu giải thích cũng không có.

Chỉ là Đỗ Thiến Thiến vẫn còn ở trong phòng chiếu phim, ngồi có chút không yên. Cô cảm thấy kỳ quái, Kiều Hân nhận được điện thoại liền vội vả chạy ra ngoài, khi cô buồn bực đi ra, chỉ nghe thấy Kiều Hân rất không bình tĩnh nói: "Anh không có chuyện gì làm ư? Đừng quấy rầy tôi nữa có được không?"

Có lẽ là thấy Đỗ Thiến Thiến đi ra, Kiều Hân vội vàng hấp tấp cúp điện thoại, làm bộ dáng không có chuyện gì đi vào trong phòng chiếu phim.

Ngược lại Đỗ Thiến Thiến lo lắng hỏi cô: "Kiều Hân, ai vậy, không phải là có người đang quấy rầy cậu chứ?"

Kiều Hân mơ hồ trả lời một câu: "Không sao, không cần phải để ý đến anh ấy."

Khẳng định Đỗ Thiến Thiến sẽ không nghĩ tới Kiều Bùi đâu. Đối với cô mà nói, có thể khiến Kiều Hân phiền não như vậy, một nửa là chút đào hoa thối. Nhớ ngày đó vào thời cấp ba, Kiều Hân từng bị thầy giáo dạy thay theo đuổi.

Mặc dù người nọ là muốn leo lên cành cây cao Kiều Hân này, chỉ là Kiều Hân cũng có chút số mệnh phạm hoa đào.

Đỗ Thiến Thiến có phần mê tín, vừa suy nghĩ ra điều này, cô liền đề nghị: "Cậu có thời gian đi phá hoa đào đi, tớ biết một người sư phụ rất giỏi."

Kiều Hân một mặt là không tin cái đó, lại nói đại sư nào có thể chống đỡ sát khí của Kiều Bùi chứ! Cô không thể làm gì nói về: "Loại này làm sao phá được. Thôi, tớ coi như kiếp số, lúc còn sống, con người ai không phải gặp gỡ mấy người cặn bã này chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK