• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất thời ở trong lều yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Hộ quốc công vội vội vã vã đứng lên, khom lưng trước Cố Yến: “Thụy Vương điện hạ xin thứ tội, Dập chỉ là một tên vũ phu, không hiểu quy củ, xin điện hạ đừng chấp nhặt hắn”

Cố Yến liếc mắt nhìn lão, không thấm cái bộ dạng này: “Mong Hộ quốc công có thể quản giáo cho tốt lệnh công tử, nếu dạy dỗ không được, Thụy Vương phủ ta không ngại ra tay giúp đỡ”

Cố Yến tỏ thái độ, Tĩnh Hoà đế đảm nhận vai trò giảng hòa, tùy tiện nói mấy câu mang tính hình thức, liền đem đề tài này dẹp qua một bên. Ôn Dập không chiếm được chỗ tốt, bị Hộ quốc công tàn nhẫn trừng vài lần, trong suốt buổi yến tiệc tối đều mang vẻ mặt âm u chướng khí, cũng không dám nói thêm lời nào nữa.

Tiệc tối kết thúc, Cố Yến ôm Diệp Tử mang về lều trại.

Màn đêm đã buông xuống, hôm nay Diệp Tử mệt muốn chết, y đã sớm nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngoài lều bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo: “Vương gia, Thường Ninh quận chúa cầu kiến.”

Diệp Tử ngẩn ra.

Đêm hôm khuya khoắt, Thường Ninh quận chúa tới đây làm cái gì?

Cố Yến suy nghĩ một chút, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi” sau đó mặc thêm một cái áo choàng rồi ra khỏi lều.

Thường Ninh quận chúa một thân một mình đứng ở ngoài lều, hành lễ với Cố Yến một cái: “Bái kiến Thụy Vương gia”

Cố Yến thờ ơ đáp một tiếng: “Chuyện gì?”

Ôn Chỉ không mở miệng, có chút không được tự nhiên liếc nhìn người hầu phía sau Cố Yến: “Chúng ta dời bước đến nơi khác nói chuyện được không?”

Cố Yến nhàn nhạt nói: “Không cần thiết, cô nam quả nữ, quận chúa như vậy không thích hợp.”

Ôn Chỉ cắn môi, thấp giọng nói: “Thường Ninh đến đây, cũng không có chuyện gì khác. Chỉ là..... Vừa rồi ở yến tiệc, huynh trưởng ăn nói không biết lựa lời, cũng không phải là cố ý, kính mong vương gia đừng trách tội”

Nàng nói xong, liền lấy ra từ trong tay áo một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho Cố Yến.

Cố Yến không nhận lấy, hỏi: "Là Hộ quốc công bảo ngươi tới?"

Ánh mắt Ôn Chỉ né tránh một chút, không trả lời.

“Mỗi lần có chuyện đều đẩy nữ tử ra chắn, cách làm việc của Hộ quốc công phủ thật khiến cho người ta phải thán phục” Trong lời nói của Cố Yến mang theo sự châm chọc, cười nhạo một tiếng: “Bản vương cũng không muốn gây khó dễ cho nữ tử, ngươi đi đi. Muốn xin lỗi cũng được, muốn khoan dung cũng chẳng sao, nhưng phải để Ôn Dập tự mình đến nói”

Ôn Chỉ cúi đầu, khó mà nhận ra mà đáp một tiếng, quay đầu rời đi.

Cố Yến quay đầu trở về lều trại, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng hoảng hốt của một người đang chạy về phía giường.

Diệp Tử nằm lên giường, kéo chăn đắp lên người, giả vờ như đã ngủ.

Đuôi lông mày Cố Yến giương lên, làm bộ như không nhìn thấy.

Diệp Tử ló đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Yến, vẻ mặt mê mang.

Từ khi y đến Thụy Vương phủ cho đến nay, chưa từng nghe Cố Yến nói chuyện đâm chọt như vậy.

Cố Yến rửa mặt xong xuôi, đi tới bên màn giường, khom lưng nặn nặn mặt của y: "Không giả vờ ngủ nữa?"

Diệp Tử ngồi dậy: “Ta có giả vờ ngủ đâu”

Cố Yến cười cười, nói: “Được. Không giả vờ ngủ. Vậy vương phi của ta đang suy nghĩ gì đấy, sao lại không chịu nghỉ ngơi?”

“Nhớ ngài đó” Diệp Tử không chút suy nghĩ mà bật thốt lên.

Diệp Tử nói xong liền ngây ngẩn cả người, y hắng giọng một cái, đàng hoàng trịnh trọng giải thích: "Ta đang suy nghĩ, Vương gia hôm nay hành động có chút nóng vội”

“Đại công tử Ôn gia là đại tướng quân do hoàng thượng thân phong, vừa mới lập chiến công, tay nắm binh quyền, là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng. Coi như là vương gia muốn biểu hiện trước mặt hoàng thượng, cũng không nên đắc tội Hộ quốc công phủ."

Cố Yến ngồi thẳng dậy, lông mày hơi nhíu lại.

Diệp Tử dừng lại một giây, lo lắng Cố Yến sẽ nổi giận với y, cúi đầu xuống không dám nhiều lời nữa.

Cố Yến đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm y lên, buộc y phải nhìn thẳng mình: “Em cho rằng tất cả những chuyện ta làm hôm này, chỉ toàn là diễn trò?”

Diệp Tử nhấp môi dưới, không dám đáp lời.

Cố Yến nhìn y nữa ngày, thở dài một tiếng: “A Tử, em cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy hả?”

“Đúng vậy, ta quả thật đã từng nói với em, chúng ta cần ở trước mặt người khác đóng vai ân ái để không bị nghi ngờ, nhưng điều đó không có nghĩa, thời thời khắc khắc đều là diễn. Tình huống ngày hôm nay, nếu ta không ra mặt, chẳng lẽ cứ để cho tên Ôn Dập đó tùy ý bắt nạt em?”

Cố Yến dừng lại, sờ sờ mái tóc Diệp Tử: “Tiểu ngốc, ta đây là đang che chở cho em”

Đây là lần đầu tiên Cố Yến nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy, đáp án này lại không nằm trong dự đoán của Diệp Tử, y sững sờ một hồi lâu, trong mắt loé lên một tia mờ mịt.

Che chở y......

Tại sao lại muốn che chở y?

Chẵng lẽ là vì y đã đáp ứng hỗ trợ, giúp hắn đóng vai vương phi?

Thật sự mà nói, trong khoảng thời gian này y cũng không có làm quá nhiều chuyện, phần lớn thời gian đều nhàn nhã, mọi việc đều tùy tiện. Ngược lại là Cố Yến thời khắc đều quan tâm y, giúp đỡ y rất nhiều.

Diệp Tử nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gan tấc kia, trái tim không nhịn được là lỡ hai nhịp, vừa chua xót vừa ấm áp, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc không thể hiểu nổi.

Hai má Diệp Tử nóng lên, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác. Y hơi tỉnh táo lại một chút, lại nói: “Mặc kệ là thế nào, lúc nảy ngài đối với Thường Ninh quận chúa như vậy cũng quá...... không khách khí, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, ngài như vậy......”

Cố Yến mỉm cười: “Vậy là chịu thừa nhận nghe lén ta nói chuyện rồi hả?”

Diệp Tử chột dạ nhìn hắn.

“Ta đã đủ khách khí rồi” Cố Yến khinh thường mà cười một tiếng: “Ta chỉ là trên yến tiệc mắng hắn một chút, cũng đâu có làm gì hắn, em cảm thấy Hộ quốc công có cần thiết phải kiêu Thường Ninh đến xin lỗi ta hay không?”

Diệp Tử mím môi, tâm trạng hiểu rõ.

Xác thực là không cần thiết.

Hộ quốc công thân là đại tướng quân, vì quốc gia chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách. Bây giờ tuổi đã già, được Tĩnh Hoà đế phong làm Hộ quốc công, cái chức này cũng đủ để chứng tỏ địa vị của lão, hơn nữa lại còn có quan hệ là đệ đệ hoàng hậu, lão quả thật là không cần phải cúi đầu trước Cố Yến.

Làm như vậy, chỉ đơn giản là muốn mượn lý do, để cho Ôn Chỉ tiếp cận Cố Yến mà thôi.

Cố Yến cười nhạo: “Lão già kia đến bây giờ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, chẵng lẽ lão không sợ ta sẽ thật sự nạp con gái lão làm thiếp?”

Diệp Tử ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Yến.

Cố Yến không cười nữa: “Ta giỡn thôi”

Diệp Tử ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiêng nghiêng đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Lại nói, ngài thật sự không muốn đón dâu? Bây giờ ngài để ta chiếm vị trí Vương phi này, lỡ như đến lúc nào đó gặp được người tâm đầu ý hợp, vậy phải làm thế nào cho phải? Cũng không thể để người ta vào phủ làm thiếp đúng không?”

Diệp Tử càng nghĩ càng chệch đường: “Đến lúc đó, ngài nhất định phải nói với người kia của ngài, ta không có tâm tư tranh sủng gì hết, cũng không có hứng thú đấu đá gì. Nếu như nàng muốn vị trí Vương phi này, ta sẵn sàng chuyển giao lại cho nàng, chúng ta ở chung thật tốt, không can thiệp chuyện của nhau, được không?"

Cố Yến: “...” ( editor: tội anh vailoz)

Diệp Tử còn hỏi tiếp: "Có được hay không vậy?”

Cố Yến tức giận, ra lệnh: “Ngủ.”

Diệp Tử bĩu môi, không nói thêm cái gì nữa. Cố Yến cởi áo ngoài, thổi tắt ngọn đèn đầu giường, hắn ngồi ở trên giường.

Diệp Tử định theo thói quen biến trở về nguyên hình, lại bị Cố Yến đưa tay kéo qua.

Diệp Tử không chút đề phòng, bị Cố Yến kéo một cái ôm vào lòng ngực.

Cơ thể Cố Yến mang theo chút hơi lạnh từ ngoài lều vào, cùng với mùi thuốc nhàn nhạt trên người, lập tức đem Diệp Tử bao vây bên trong, Cố Yến kề sát bên tai y, thấp giọng nói: “Em cho rằng đang ở nhà hả, đừng lộn xộn nữa”

Giọng của hắn trầm thấp, hơi thở phả vào bên tai Diệp Tử, mặt Diệp Tử lập tức đỏ bừng, theo bản năng động đậy muốn phản kháng.

Cố Yến giữ chặt tay y lại, không những không làm cho y thoát ra được, ngược lại càng thuận thế mà đè lên người Diệp Tử, nhẹ nhàng đè y lên chiếc giường mềm mại. Bị cơ thể rắn chắc kia đè lên, tim Diệp Tử đạp loạn xà ngầu, suýt chút nữa là bật nhảy ra khỏi giường.

Cố Yến nhẹ giọng nói: “Đừng lộn xộn”

Hô hấp của Diệp Tử đều bị hơi thở của Cố Yến bao trùm, đầu áo cũng trở nên ngơ ngơ ngác ngác, căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.

Nhưng Cố Yến chỉ là đè lên người y, một hồi lâu cũng không có thêm động tác nào.

Diệp Tử dần dần tỉnh táo lại, thấp giọng hỏi: “Có người đang theo dõi chúng ta hả?”

Thân thể này của y giống như là tập võ nhiều năm, Diệp Tử cũng dần thích ứng được, võ lực cũng chậm rãi từ từ khôi phục, ngay cả thính giác lẫn xúc giác cũng nhạy bén hơn rất nhiều.

Cố Yến đáp một tiếng: “Ừm.”

Diệp Tử hỏi: “Đó là người nào? Tĩnh Hòa đế? Hộ quốc công phủ? Hay là... Tam hoàng tử?”

Cố Yến nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Diệp Tử một chút, kéo cái chăn đắp lên trên người hai người: “Không cần phải để tâm, cứ làm cho bọn họ xem là được”

Hai người duy trì tư thế ôm nhau, tay Cố Yến đặt lên eo Diệp Tử, ôm cực kỳ tự nhiên, Diệp Tử chỉ mặc một cái trung y mỏng manh, cảm nhận cực kỳ rõ ràng nhiệt độ trên người Cố Yến truyền đến, từng tấc từng tấc áp vào da thịt y, như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Lúc trước khi bọn họ chung giường chung gối, Diệp Tử đều biến về nguyên hình, cho dù là có thân mật với Cố Yến đến mức nào, cũng đều không cảm nhận được.

Nhưng bây giờ...

Diệp Tử cảm thấy mình sắp bị bốc cháy rồi.

Trong bóng tối, Cố Yến hạ thấp giọng cười khẽ: “Sao tim lại đập nhanh quá vậy, ta cũng đâu có ăn em”

Diệp Tử rụt người lại một chút, không chịu được khi hắn nói ở sát bên tai như thế, nghiêng đầu ấp a ấp úng nói: "Ta... Ta đâu có đâu."

“Thật sự không có? Để ta xem chút” Cố Yến nói, vươn tay ra đặt lên vị trí tim của Diệp Tử, nhẹ nhàng ấn ấn: “Còn nói không có, ta đều cảm nhận được”

Diệp Tử không thể nhịn được nữa nắm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Ngài đừng động.”

Cố Yến trở tay nắm chặt lấy tay Diệp Tử, đầu ngón tay cứ vô tình hay cố ý mà khẽ lướt nhẹ lên điểm mẫn cảm giữa ngón tay y, khiến Diệp Tử cảm thấy sau gáy từng đợt tê dại.

Diệp Tử không dám có động tác quá lớn, cũng không dám nói nhiều với hắn, chỉ có thể nằm yên mặc cho người kia tùy ý đùa giỡn lưu manh. Không biết qua bao lâu, Cố Yến mới thấp giọng nói: “Đi rồi”

Cơ thể vốn đang cứng đờ của Diệp Tử bỗng chốc thả lỏng.

Cố Yến nhịn cười, ghé sát vào bên tai Diệp Tử thấp giọng nói: “A Tử, mặt của em thật là đỏ”

Diệp Tử rụt về sau giống như là bị điện giật, trở mình quay lưng về phía Cố Yến, ngụy biện nói: “Ta chỉ là....chỉ là ngộp thôi!”

Diệp Tử nói xong lời này mới nhận ra mình xong rồi, trong lều tối hù tối mịt không thấy năm ngón tay, ánh trăng cũng không xuyên vào được, thì sao Cố Yến có thể nhìn ra được y có đỏ mặt hay là không chứ?

Diệp Tử đem đầu chôn ở trong gối, vừa giận dỗi vừa xấu hổ muốn chết.

......... Chưa đánh đã khai.

Tên khốn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK