Diệp Tử ngủ đến mức cả người mơ mơ màng màng, còn chưa kịp tỉnh táo thì bất chợt lại rơi vào mộng cảnh kì quái.
Y mơ thấy chính mình đang tựa người ngồi trên cái cây hoè già trong tiền viện của vương phủ, buông thỏng một chân cùng nửa vạt áo hơi mở ra, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây đang xếp chồng lên nhau, nhìn chăm chú một bóng người cách đó không xa.
Có một âm thanh ầm ĩ hết sức mơ hồ truyền đến từ nơi xa, khiến y không thể nghe rõ ràng được.
Chỉ một lát sau, một thiếu niên nhanh bước đi tới, vẻ mặt vẫn còn tức giận chưa nguôi.
Diệp Tử cười cười gọi hắn: "Tiểu điện hạ, ngài lại đang giận dỗi ai đấy?"
Thiếu niên Cố Yến lạnh lùng nói: "Không liên quan đến ngươi"
"Ngài không nói ta cũng biết, chắc hẳn là vì chuyện hôn sự với Thường Ninh quận chúa" Diệp Tử xoay người ngồi thẳng dậy, y ngồi trên cành cây đôi chân thon dài khẽ đong đưa.
Ánh mắt y dừng ở trên người thiếu niên Cố Yến một hồi lâu, nói: "Điện hạ, ta có một chủ ý muốn nói với ngài"
Cơ thể y nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp xuống bên người của thiếu niên Cố Yến, tiến đến sát gần tai hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi đi nói với bọn họ, rằng ngươi đã có người trong lòng, yêu một nam tử, đời này nếu không phải là hắn thì không cưới"
"Vớ vẩn!" Thiếu niên Cố Yến một tay đẩy y ra, tức giận đến mức hai vành tai đỏ bừng lên: " Đúng là vớ vẩn đến cực điểm! Bản vương làm sao có thể nói ra những lời như như vậy được? Thế thì còn ra thể thống gì nữa? Làm trái với đạo lí thường luân*, cái này quả thật là--------"
*Thường luân: 1.ngũ thường" 五常 gồm có: "nhân, nghĩa, lễ, trí, tín; 2.ngũ luân" 五倫 năm quan hệ đạo thường thời xưa phải noi theo gồm: quân thần, phụ tử, huynh đệ, phu thê, bằng hữu. ( luân thường đạo lý)
Ghê tởm.
Diệp Tử thầm bổ sung ở trong lòng hai chữ mà đối phương không thể thốt ra lời.
Y nghe thấy chính mình lạnh nhạt cười, trong giọng nói còn mang theo chút cà lơ phất phơ: "Ta chẳng qua chỉ là đùa vui vài câu mà thôi, điện hạ xin đừng để trong lòng"
_________
Diệp Tử tỉnh lại từ trong mộng.
Y cau mày xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau nhức ê ẩm. Một bàn tay duỗi ra đỡ y dậy, đưa cho y một tách trà uống cho tỉnh táo. Diệp Tử uống tách trà trong tay người nọ, ý thức mới dần dần thanh tỉnh lại.
Y chớp chớp đôi mắt, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú ngay trước mắt.
"A!" Diệp Tử theo bản năng rụt người về sau, gáy đập trúng thành giường, làm cho đau đầu choáng váng đến mức y có thể nhìn thấy sao vàng đang bay vòng vòng luôn.
Diệp Tử ôm đầu lăn qua lăn lại trên giường.
Suýt chút nữa thì quên mất, tối hôm qua y đã đồng ý sẽ gả cho người này.
Kể từ ngày hôm nay trở đi, y chính là Thụy vương phi.
Nhưng mà là hàng giả.
Cố Yến nhướng mày: "Trông ta đáng sợ lắm hả?"
Toàn thân Cố Yến được bao phủ bởi hơi nước ấm áp, hình như là mới tắm gội xong, còn chưa kịp buộc phát quan* lên, mái tóc dài xoả tung sau lưng như thác nước. Hắn mặc một bộ trung y màu trắng, tùy ý buột lại, ngay cả áo choàng bên ngoài cũng không mặc, để lộ mảng da thịt tinh tế và lồng ngực vững chắc.
*Phát quan: có thể hiểu là mũ hay cái cài tóc của nam trong phim cổ trang ấy.
Một màn này đập vào mắt ngược lại khiến cho người ta cảm thấy quả thật là cảnh đẹp ý vui. (Editor: tui cũng muốn anh đẹp trai đập cơ ngực dô mặt tui )
- ----nếu như hắn không treo cái biểu cảm âm u kia trên mặt, giống như là người ta thiếu nợ hắn mấy trăm vạn lượng không bằng.
Diệp Tử thu hồi ánh mắt, thành thật gật gật đầu.
Cố Yến khẽ nghiến răng dưới.
Tiểu tổ tông này...........
Đêm hôm qua sau khi Diệp Tử uống ly rượu đó đã say đến mức không biết trời trăng mây gió, một lát thì lầm bà lầm bầm mắng Cố Yến, một lát nữa thì dương nanh múa vuốt đá chăn, Cố Yến phải đấu trí đấu dũng với y đến hơn nữa đêm, cuối cùng còn bị y đạp văng xuống giường, sau đó chỉ có thể ôm chăn đi ra giường gỗ ở gian ngoài ngủ tạm một đêm.
Cố Yến cam chịu ra giường ngoài vừa ngủ được một chút, lại bị Diệp Tử lăn lộn đến mức gần như là cả đêm không thể ngủ, khí sắc có thể tốt mới có quỷ ấy.
Sớm đã biết người này sau khi uống say sẽ là cái đức hạnh gì, Cố Yến giả vờ tức giận: "Đêm qua đã xảy ra những chuyện gì, em hoàn toàn không nhớ gì hết sao?"
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Cái miệng nhỏ của Diệp Tử nhấp một ngụm trà, trên đầu đầy những dấu hỏi chấm chà bá bự.
Tuy tửu lượng của y hơi kém, nhưng tự nhận tửu phẩm* của mình cũng không đến mức quá tệ đi, uống xong liền lăn ra ngủ như heo chết, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ?
*Tửu phẩm: hành động sau khi say.Dân gian có câu: "Tửu phẩm như nhân phẩm" (Phẩm chất của rượu như phẩm chất của người), "Tửu hậu thổ chân ngôn" (Lúc say mới nói lời thật). Tuy nhiên mỗi người khi say lại có biểu hiện khác nhau, có người chỉ vùi đầu vào ngủ cũng không thể đánh giá được gì nhiều.
Nhưng mà nhìn sắc mặt của Cố Yến, y lại cảm thấy 'chuyện' mà hắn nói không đơn giản như vậy.
Diệp Tử quét mắt nhìn đống lộn xộn trên giường, sau đó lại nhìn sắc mặt có hơi tiều tụy của đối phương, ngay lập tức trong đầu y liền nhảy số.
Ngày hôm qua y sẽ không làm ra cái chuyện mượn rượu làm càn, đem Cố Yến ra......làm này làm kia đâu ha.
Diệp Tử hoảng sợ, sắc mặt của ma ốm này đã kém thành ra như vậy rồi, sợ là hôm qua bị y lăn lộn cả đêm. (Cừi ẻ)
Thảo nào mới sáng sớm tinh mơ đã bò dậy đi tắm gội, người này xem trọng mặt mũi như vậy, chắc chắn sẽ không dám để cho hạ nhân vào hầu hạ.
Đúng là say rượu hại người mà.
Diệp Tử càng nghĩ càng thấy chính mình không đáng mặt đàn ông, y đặt chung trà xuống, thật cẩn thận hỏi:
"Cái đó.......ngươi có còn đau hay không?"
Cố Yến nhíu nhíu mày, nghe không hiểu lời nói không đầu không đuôi này của y.
"Thực sự xin lỗi, ta....ta sẽ chịu trách nhiệm" Diệp Tử gãi gãi đầu, chân thành nói: "Tuy rằng trước đây ngươi là một kẻ có tính tình bá đạo, còn thích ta nhìn sắc mặt ngươi mà sống, nhưng nếu hôm nay ván đã đóng thuyền, ân oán khi xưa xem như xoá bỏ hết"
"Ngươi yên tâm, sau này ngươi theo ta, ta sẽ không làm những việc khiến ngươi phải chịu khổ đâu"
"Ngươi cũng đừng có suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đều là nam nhân, chỉ ngủ một giấc thôi mà không có gì to tát, cũng sẽ không mang thai"
Diệp Tử nói tới đây, bỗng dưng tạm ngưng một chút, có hơi không xác định hỏi: "...ngươi có khả năng sinh bé con không?"
Dù sao thì chỗ này cũng là thế giới trong sách, lỡ đâu có thêm tình tiết sinh con gì gì đó, cho nên y cần phải phòng bị trước cho chắc.
Cố Yến: "........."
Cố Yến rốt cuộc cũng nhận ra những lời từ nảy giờ là có ý gì, trừng mắt nhìn y: "Em nghĩ đi đâu vậy hả?"
Diệp Tử bị ánh mắt của hắn làm cho hú cái hồn, rụt cổ lại, còn cố chấp ôn nhu khuyên nhủ: "Ngươi không cần phải thẹn thùng, nếu mang thai cũng khá tốt, ba năm ôm hai đứa, một nam một nữ, chúng ta còn có thể......."
Diệp Tử nghĩ đến vô cùng nhập tâm, hiện tại y đã bắt đầu suy xét khi bé con sinh ra sẽ chăm sóc như thế nào, nếu còn tiếp tục nói chuyện nữa, sợ là y có thể nghĩ ta tên hay để đặt luôn.
"Em ngậm miệng lại" Cố Yến bị y chọc tức tới mức nói bậy: "Muốn sinh con thì em tự mình sinh đi, dựa vào đâu mà người sinh phải là ta chứ!"
Diệp Tử: "....."
Mấy tỳ nữ hầu hạ bọn họ dùng bữa vừa mới bước vào: "........"
Cái chuyện ai sinh ai đẻ, còn có thể đem ra thương lượng.
Vương gia và vương phi quả thật không giống nhau.
Mấy tỳ nữ dọn bữa sáng ra xong, liền bị Cố Yến bảo lui ra ngoài, hai người sau khi rửa mặt xong bắt đầu dùng bữa sáng.
Trong lòng Diệp Tử vẫn còn cất giữ tâm sự, ăn cũng không thấy ngon lành gì. Cân nhắc hồi lâu y tiến đến bên cạnh Cố Yến: "Ngươi có muốn ta lấy đệm cho ngươi hay không?"
".........."
Cố Yến bị chọc tức đến mức suýt chút nữa bẽ gãy đôi đũa, cố ém một bụng lửa giận: "Chúng ta không có làm cái gì hết, em đừng nghĩ quá nhiều"
Diệp Tử không tin: "Thiệt hả?"
Cố Yến thật sự không thể nhịn được nữa: "Em cho rằng em có bao nhiêu năng lực, hả? Tối hôm qua em say thành cái dạng như vậy, nếu thật sự là muốn làm cái gì, thì người đó cũng phải là ta--"
Cố Yến không tiếp tục nói nữa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận đêm qua khi người này say đến mơ mơ màng màng, lại giở đủ trò để day dưa với mình, ấy thế mà hắn lại không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội muốn làm gì thì làm với cỏ nhỏ này, nhưng Thụy vương gia lại cố tình chọn làm người.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, mặt mũi của Diệp Tử lập tức đỏ bừng, nguyên bữa ăn sáng đều không mở miệng nói lời nào, chỉ hận không thể nhét cái mặt của mình vào trong chén. Sau khi hai người dùng bữa sáng xong, Cố Yến phải tiến cung vào tảo triều*.
*Tảo triều: buổi chầu sớm.
Cố Yến làm Thụy vương gia vô cùng nhàn rỗi, ở kinh thành chỉ làm quan văn chức¹ không đau không ngứa, thực quyền trong tay không ít không nhiều. Nhưng cho dù là vậy hắn vẫn như cũ lâm triều² đúng giờ, hắn làm như vậy một mặt là để cho Tĩnh Hoà Đế nhìn.
1.Văn chức chuyên phụ trách việc văn phòng trong phủ chúa như soạn thảo chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế, v.v.
2.Lâm triều: Vua ra ngồi bàn việc nước với các quan.
Người nọ muốn xác định rằng, hắn vẫn thành thành thật thật mà làm một vị vương gia nhàn tản, không ở trong tối làm ra bất cứ những chuyện dư thừa nào.
Nghĩ tới thái độ của Tĩnh Hoà Đế đối với mình, Cố Yến nhịn không được mà cong khoé miệng cười trào phúng.
Tĩnh Hoà Đế đối xử với Cố Yến cực kì tốt, thậm chí cái tốt đó còn có chút thái quá.
Mỗi khi có đồ vật quý mới mẻ hiếm lạ, Tĩnh Hoà Đế luôn đưa cho Cố Yến đầu tiên. Còn trong công việc nếu Cố Yến có làm gì sai sót, thì Tĩnh Hoà Đế đối với hắn là dung túng mười phần.
Cũng chính vì nguyên nhân này, mà lão mới có thể cho phép Cố Yến cưới một nam nhân làm chính phi.
Dưới sự dung túng này, Cố Yến bị chiều đến mức càng ngày càng kiêu căng phóng đãng, suốt ngày chỉ biết vui chơi hưởng lạc không lo sự đời, trầm mê thanh sắc*.
*Trầm mê thanh sắc: Chìm đắm say sưa trong sắc đẹp, ca hát.
Đã từng là một người đa tài giỏi giang tài hoa và tràn đầy nhuệ khí* khiến cho ai nấy cũng đều kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, nhưng dưới sự 'dung túng nuông chiềi' của Tĩnh Hoà Đế, tất cả đều đã bị bào mòn rỗng tuếch chẳng còn lại gì.
*Nhuệ khí: khí thế hăng hái.
Đây chính là điều mà Tĩnh Hoà Đế muốn.
Cái ngôi vị Tĩnh Hoà Đế đang ngồi là ngôn không chính danh không thuận, cho đến bây giờ, ở trong triều vẫn còn mấy vị lão thần âm thầm cảm khái, nếu tiên đế không có mất sớm, Thụy vương điện lúc ấy tuổi lại nhỏ, thì có lẽ thiên hạ này sẽ không có bộ dáng như hiện tại.
Rốt cuộc, lúc trước tất cả mọi người đều cảm thấy, với tài năng và nhuệ khí của Cố Yến biểu hiện ra khi còn nhỏ, thì hắn mới là người hoàn toàn xứng đáng trở thành trữ quân.
Lời nói và hành động của Cố Yến càng không bình thường, thì Tĩnh Hoà Đế càng thấy yên tâm.
Cố Yến để tỳ nữ hầu hạ mình mặc quan phục chỉnh tề, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Tử ăn không ngồi rồi ở một bên: "Vương phi không lại đây học hỏi vài thứ à?"
Ở trước mặt hắn Diệp Tử không dám gây chuyện, ngoan ngoãn đáp lời: " Học cái gì?"
"Giúp ta thay y phục" Quan phục đã mặc xong, Cố Yến phất tay bảo tỳ nữ đang muốn giúp mình đeo ngọc bội lui ra ngoài, đi đến trước mặt Diệp Tử, rũ mắt nói: "Về sau những chuyện này, nên giao cho em làm mới đúng"
Hắn cầm tay Diệp Tử, đặt một khối ngọc bội vào trong tay y.
"Nào, giúp ta đeo nó lên"
Vài tỳ nữ vẫn còn chờ ở trong phòng, có mấy cặp mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt Diệp Tử không hiểu sao lại có chút nóng lên.
Bị đám đông nhìn chăm chú như vậy, có phải là do quá thân mật hay không?
Thấy y chậm chạp không có chút động tĩnh nào, Cố Yến cúi người xuống, kề sát bên tai y thấp giọng nói: "Còn không mau lên, em có muốn bị người ta nghi ngờ sớm như vậy không?"
Đương nhiên là y không muốn.
Diệp Tử mím môi, cầm lấy ngọc bội Cố Yến đưa, nhanh tay đeo lung tung lên đai lưng của hắn. Y đang muốn buông tay ra, thì Cố Yến đã giơ tay kéo lại.
Bàn tay của Cố Yến rất ấm áp, dễ như trở bàn tay mà đem tay của Diệp Tử bao bọc lại.
Theo bản năng Diệp Tử muốn trốn tránh.
Cố Yến liếc mắt nhìn y một cái, thấp giọng nói: " Đừng nhúc nhích"
Diệp Tử ngay lập tức không dám nhúc nhích nữa.
"Không phải đeo như vậy" Giọng của Cố Yến hơi cao lên một chút, trách nói: " Đồ ngốc, sao ngay cả chuyện này cũng không làm tốt vậy hả?"
Tuy là đang trách cứ, nhưng trong lời nói cùng ngữ điệu lại tràn đầy sủng nịch cùng bất đắc dĩ.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của chúng tỳ nữ, hắn nắm lấy tay Diệp Tử, kiên nhẫn tháo ngọc bội xuống, tay cầm tay một lần nữa dạy cho y cách đeo ngọc bội sao cho đúng.
Động tác của Cố Yến rất chậm, giống như là đang thật sự dạy cho y cách đeo ngọc bội.
Diệp Tử ngẩn đầu lên nhìn hắn, lông mi dài của người nọ rũ xuống, che khuất đôi mắt đang chuyên chú mà sự nhu hoà ở bên trong.
Đôi tay hai người tiếp xúc nơi da thịt đó liền trở nên nóng bỏng, nóng đến mức khiến cho Diệp Tử mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể đơ như rối gỗ, mặc cho đối phương lôi kéo, hành động tùy theo ý muốn của đối phương.
Sau khi đeo ngọc bội xong, Cố Yến ôn nhu hỏi: "Em đã học được chưa?"
Diệp Tử căn bản là không nhớ cái gì hết, mím môi không trả lời.
Cố Yến thở dài, nói: "Thôi không sao, hôm khác có cơ hội, ta sẽ từ từ chậm rãi chỉ dạy cho em"
"Ta đi trước"
Sau đó, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Diệp Tử.
Danh Sách Chương: