• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã lâu rồi không thấy Lưu Nhất Hàng về sớm như vậy, Ưng Lê Minh và Vương Mãn Đường cảm thấy có chút kinh ngạc. Trong phòng kí túc xá có hai giường tầng cho bốn người, có bàn gỗ ở phía dưới. Hai người đứng ở dưới giường của Lưu Nhất Hàng, tò mò mà ngửa đầu lên hỏi cậu: “Ồ, sao hôm nay cậu về sớm vậy?”

Lưu Nhất Hàng hít một hơi, trở mình, nằm nghiêng lại, vươn đầu nói chuyện cùng với bọn họ.

Lâu lắm rồi kí túc xá không có bầu không khí ấm áp như vậy, ba người mỗi người một câu, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng bầu không khí ấm áp và thân thiện này đã biến mất ngay khi Trương Húc mở cửa vào trong phòng. Bốn người hai mặt lại nhìn nhau, sự xấu hổ và ngượng ngùng lại bao trùm. Ai cũng không có dũng khí để phá vỡ sự im lặng này trước.

Trương Húc đứng cách giường Lưu Nhất Hàng một khoảng, ngẩng đầu, cẩn thận mà hỏi cậu: “Nhất Hàng… Tôi, chúng ta có thể nói chuyện được không?”

Lưu Nhất Hàng ngẩn ra, từ trên giường ngồi dậy. Đèn trong phòng không phải quá sáng, nhưng Trương Húc vẫn thấy rõ vẻ mặt u ám trên mặt của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng mím miệng không trả lời. Vương Mãn Đường ra hiệu với Ưng Lê Minh, chủ động nói: “Vậy hai chúng tôi ra ngoài trước…”

“Không cần đâu.” Lưu Nhất Hàng ngắt lời cậu ta. Sau đó như đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Trương Húc: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”

Có lẽ là không ngờ Lưu Nhất Hàng lại dễ dàng đồng ý như vậy, Trương Húc nhất thời sững sờ, trông có vẻ rất bối rối. Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, đối lập hẳn với Trương Húc hăng hái, nhảy lên như con ngựa hoang trước kia. Lưu Nhất Hàng không nhịn được mà có chút mềm lòng.

Cậu nhanh chóng quay người đi xuống dưới, đứng đối mặt với Trương Húc.

Hai người bọn họ cao ngang ngang như nhau, nhìn qua sẽ thấy khá giống nhau, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy được cơ bắp trên người Lưu Nhất vẫn có chút săn chắc hơn.

Trương Húc vẫn còn đang sững sờ, Lưu Nhất Hàng chỉ để lại một câu “Đi thôi”, sau đó đi ra khỏi kí túc xá trước.---------------------------------Cậu và Trương Húc đi ra khỏi trường, tìm một quán nước ở ven đường ngoài cổng phía nam mà ngồi xuống, gọi mấy xiên nướng và vài chai bia. Lưu Nhất Hàng còn chưa ăn tối nên thật sự cảm thấy có chút đói bụng, không để ý đến hình tượng của mình mà cầm xiên nướng lên ăn lấy ăn để.

Bỗng nhiên Trương Húc nở một nụ cười nhẹ, nhìn cậu mà nói: “Đã lâu rồi chúng ta không ngồi ăn xiên nướng rồi uống với nhau như thế này…” Nói xong, tự nhiên như nhận ra điều gì đó mà cắn chặt lấy môi của mình, cẩn thận liếc nhìn xem phản ứng của Lưu Nhất Hàng.

Thế nhưng Lưu Nhất Hàng lại chỉ cười nói: “Mấy đồ này cũng chẳng sạch sẽ gì đâu, ăn ít đi thì tốt hơn! Đặc biệt là mấy cái đồ xiên nướng này, ăn nhiều dễ bị ung thư lắm…” Dương như chọc đúng vào thứ có liên quan đến chuyên môn của mình, Lưu Nhất Hàng không nhịn được mà giảng giải cả một đoạn dài.

“Nhất Hàng!” Trương Húc nhíu mày mà cắt ngang lời cậu đang nói: “Cậu biết là cái tôi muốn nói không phải là cái đó mà! Tôi…” Cậu ta dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết can đảm mà nói ra: “Tôi vẫn luôn muốn làm hòa lại với cậu… Nhưng mà cậu vẫn cứ luôn tránh mặt tôi…”Ánh mắt của Lưu Nhất Hàng như chợt lóe lên, cắn một miếng thịt nướng, không nói gì cả.

“Điềm Điềm và tôi đã chia tay rồi…” Trương Húc lại nói tiếp.

Trên mặt của Lưu Nhất Hàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, chẳng có một biểu cảm gì cả, chỉ nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái.

Trương Húc không ngờ Lưu Nhất Hàng lại chỉ phản ứng như vậy, đứng hình mất hai giây, sau đó mới cười khổ một tiếng, lại tiếp tục nói: “Cô ấy nói, ở bên tôi một thời gian mới phát hiện rằng không thích tôi đến như vậy…”

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn Trương Húc.

Người con trai trước mặt này từng là một con người lạc quan, rạng rỡ như một ánh mặt trời, trên miệng luôn nở một nụ cười. Mà bọn họ, cũng đã từng cùng nhau cười một cách đầy vô tư. Vậy mà thời gian thấm thoắt trôi, nhìn bây giờ cậu ta trông thật mệt mỏi biết bao, buồn bã biết bao.

Lưu Nhất Hàng thấy vậy thì cũng mềm lòng đi một chút, cầm lấy cốc bia, chạm một cốc bên Trương Húc rồi cạn một hơi uống sạch.

Thái độ có chút mềm mỏng của Lưu Nhất Hàng làm cho ánh mắt của Trương Húc như sáng cả lên, uống xong ngụm bia, cậu ta lại tiếp tục nói: “Nhất Hàng… Nói thật với cậu, tôi không hề hối hận… Không hối hận một chút nào cả. Mặc dù tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu, nhưng mà… Tôi thật sự không hề hối hận khi ở bên Điềm Điềm…”

“Tôi thật sự yêu cô ấy mà.”

Lưu Nhất Hàng khẽ gật đầu một cái, mãi mới nghe thấy cậu “Ừm” một tiếng.

“Nhưng mà Nhất Hàng à…” Trương Húc lại uống thêm ngụm bia, ánh mắt đã không còn tỉnh táo như trước nữa, dường như còn cười với Lưu Nhất Hàng: “Tôi, tôi biết là… Cho đến tận bây giờ, người mà cô ấy thật sự thích… Là cậu…”…Đến tận khi Hạ Dương Ba gọi đến, Lưu Nhất Hàng đang ngồi một mình trong quán bar, trên bàn là chai rượu đã vơi mất một nửa, mà đây còn là một chai rượu mạnh.

Trong đầu cậu vẫn văng vẳng câu nói kia của Trương Húc “Người mà cô ấy thật sự thích là cậu”, cùng với lúc mà hai bọn họ chào tạm biệt nhau, vẻ mặt của Trương Húc như vô cùng chua xót, đau khổ, cuối cùng cậu ta hỏi một cậu: “Chúng ta có thể giống như trước được không?”

Lưu Nhất Hàng đã quên mất cậu đã trả lời như thế nào nữa, mấy chai bia vào bụng rồi, đầu óc cậu cũng không còn quá tỉnh táo nữa, chỉ là đỡ hơn so với Trương Húc mà thôi.

Cậu gọi điện thoại cho Vương Mãn Đường và Ưng Lê Minh ra cổng ở phía nam đỡ Trương Húc về phòng, sau đó nói rằng đêm nay mình sẽ về nhà ngủ.

Nhưng sau khi nhìn thấy ba người bọn họ đi khỏi, cậu lại phát hiện ra mình chẳng có chỗ nào để đi cả. Cậu không hề muốn về nhà một chút nào, đã tối muộn thế này rồi còn mang một thận đầy mùi rượu bia vào nhà, ba cậu nhất định sẽ đánh cho một trận mất.

Quan trọng hơn là, bây giờ tâm trạng của cậu quá là phức tạp, thậm chí nó phức tạp đến mức cậu cũng không thể hiểu nổi nữa.

Vì vậy mà cậu đã bước vào trong một quán bar lúc nào không hay, chọn một chiếc bàn còn trống mà ngồi xuống. Người phục vụ bàn hỏi cậu đang đợi ai không, muốn gọi đồ trước hay đợi người đến rồi mới gọi.

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn người phục vụ bàn mà cảm thấy có chút buồn cười. Sau một lúc lâu mới nói: “Không đợi, không có ai đến cả, lấy cho tôi một chai rượu Vodka đi.”

Người phục vụ bàn cảm thấy có hơi ngạc nhiên. Một chàng trai đẹp trai như thế này mà sao lại đến uống rượu có một mình thế? Hơn nữa, chỉ có một người mà gọi hẳn một chai rượu mạnh?

Lưu Nhất Hàng mới vừa ngồi xuống được một lúc thì đã có rất nhiều cô gái ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy đi về phía cậu. Cho dù bây giờ khuôn mặt của cậu trông hơi hốc hác, đôi mắt còn khá ảm đạm, nhưng tổng thể thì Lưu Nhất Hàng vẫn có một vẻ ngoài rất nổi bật, cho gì có ra sao thì vẫn dễ dàng thu hút người khác. Hơn nữa đây còn là một quán bar, nơi mà ham muốn được khuếch đại lại cao nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
W
WuWoPo09 Tháng sáu, 2023 19:50
Truyện đã hoàn rồi nhé các bạn ơi, tình yêu rất đẹp & kết viên mãn. Mời các bạn đọc truyện ủng hộ nhà dịch! Mọi góp ý xin nhắn cho nhà dịch nhé, cám ơn mọi người!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK