• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó hiểu chính là cậu cảm thấy căn nhà trống rỗng chỉ có mình cậu này thật vắng lặng. Nhưng mà trước đó rõ ràng đâu phải là như vậy đâu. Lúc trước khi Hạ Dương Ba có ở đây, căn nhà này vẫn rộng như vậy, lớn như vậy. Nhưng vì có thêm một người nên dường như nó trở nên tràn đầy sức sống chứ không phải như bây giờ, chỉ là một ngôi nhà mà thôi.

Lưu Nhất Hàng cảm thấy hơi cáu kỉnh một cách khó hiểu, sau khi tùy tiện thay đổi vài kênh, cậu ném chiếc điều khiển từ xa sang một bên như để trút giận, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.

Chơi vài ván xong lại thấy chán, tâm trạng của cậu càng thêm không vui, cậu bỏ game, nhìn màn hình điện thoại hiển thị chín giờ mười bốn phút, cậu nghĩ ngợi một lát, liền không nhịn được cầm điện thoại gọi cho Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng cũng không nghĩ nhiều về lý do tại sao mình lại gọi điện thoại cho Hạ Dương Ba, cậu chỉ cảm thấy chắc là vì ở nhà một mình quá nhàm chán.

Làm cho cậu ngạc nhiên chính là từ khi chuông reo đến khi kết thúc, Hạ Dương Ba cũng không nhấc máy. Lưu Nhất Hàng có chút mất hứng cúp điện thoại, chán nản nhìn trần nhà một lúc, sau đó cầm điều khiển TV bên cạnh đổi sang kênh đang phát tin tức buổi tối.

Khi Hạ Dương Ba trở về đã là đêm khuya, nhìn thấy ánh đèn trong phòng khách cách đó xa xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.

Anh không nhịn được nở nụ cười, mở cửa ra, chỉ thấy Lưu Nhất Hàng nằm ngửa trên ghế sô pha ngủ say sưa, bản tin buổi tối trên TV đang phát sóng một vụ tai nạn ô tô liên hoàn trên đường cao tốc, màn hình đầy thảm thương, giọng người dẫn chương trình gần như nghẹn lại, nhưng Lưu Nhất Hàng lại có thể ngủ rất say, cứ như đang chìm đắm trong một giấc mơ nào đó, khóe miệng nở một nụ cười, không bị ảnh hưởng bởi tin tức trên truyền hình.

Tư thế ngủ của cậu khó coi vô cùng, một chân dài ở trên lưng ghế sô pha, chân còn lại đặt ở trên, mà cậu còn chưa cởi dép, mặc một chiếc áo khoác da, cúc áo bị mở ra, lộ ra chiếc áo thun màu trắng in hình hoạt hình, áo thun bị cậu kéo lên, để lộ ra chiếc thắt lưng màu trắng trên chiếc quần thể thao màu xám đậm, lờ mờ có thể thấy được cơ bụng màu lúa mì.

Hạ Dương Ba nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở bên ghế sô pha, đưa mắt nhìn cậu. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Dương Ba, trong giấc ngủ, Lưu Nhất Hàng bất mãn oán thầm cái gì đó, lông mày rậm khẽ nhăn lại, giống như rất phiền muộn.

Dù là đang trong bộ dạng lôi thôi như vậy nhưng Lưu Nhất Hàng lại vẫn rất đẹp trai, thậm chí bộ dạng đáng yêu trong lúc ngủ mơ màng không đề phòng thế này, lại càng làm cho Hạ Dương Ba càng thêm mê muội.

Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, dùng ánh mắt thăm dò từng đường nét trên gương mặt của Lưu Nhất Hàng, đột nhiên anh nhận ra người con trai đơn thuần và hung hăng này đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim anh. Ở góc khuất sâu thẳm trong trái tim anh, chỉ còn lại cậu nhóc to xác tên là Lưu Nhất Hàng này, và ngay cả Hứa Ngụy Trì cũng không biết từ khi nào đã lui về vị trí của một người bạn bình thường.

Không biết từ khi nào mỗi cử động, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của Lưu Nhất Hàng đã quyết định niềm vui, nỗi buồn của cậu, mà Hứa Ngụy Trì dường như đã trở thành một câu chuyện từ rất rất lâu trước kia rồi. Cậu ấy của trước kia, không dễ dàng khiến nội tâm Hạ Dương Ba xoay chuyển.---------------------------------------------Suy nghĩ của Hạ Dương Ba trôi đi ngày càng xa, tay cũng không khống chế được vươn đến trên mặt Lưu Nhất Hàng. Trong đêm khuya của ngày đầu thu, trên người Hạ Dương Ba còn mang theo mệt mỏi cùng hơi sương lành lạnh, trên tay cũng có chút lạnh, gần như là ngay khi vừa chạm vào khuôn mặt Lưu Nhất Hàng liền làm cho cậu giật mình tỉnh lại. Bị đôi mắt hơi hốt hoảng của cậu nhìn đến, Hạ Dương Ba như sực tỉnh lại từ trong mộng. Ngón tay vốn đang vuốt ve đột nhiên chuyển sang hơi cong lên, nhẹ nhàng véo lên mặt Lưu Nhất Hàng một cái, cố nén lại những xao động trong lòng: “Sao em lại ngủ ở đây?"

“Tôi chờ anh!” Cơn buồn ngủ của Lưu Nhất Hàng còn chưa tiêu tan, cậu mơ mơ hồ hồ ngồi dậy từ trên sô pha, nghe được câu hỏi của Hạ Dương Ba, trong tiềm thức liền trả lời như vậy, nhưng sau khi nói xong liền nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng thay đổi lời nói: "Ý của tôi là... hôm nay tôi đi tới chỗ của chị gái một chuyến, có mang về cho anh một ít đồ ăn..." Sau đó nói xong thì lại cảm thấy càng bôi càng đen, vì vậy cậu chỉ đành ngậm miệng lại, đưa tay vò vò mớ tóc rối, cúi đầu xuống không nói gì thêm.

Hạ Dương Ba ngồi xổm bên sô pha, ngẩng đầu còn nhìn khuôn mặt còn đang ngái ngủ của Lưu Nhất Hàng, trông cậu có chút hờn dỗi cúi đầu, sự vui vẻ trong mắt không tự chủ được mà lan rộng.

“Em đã gọi điện cho tôi à?” Hạ Dương Ba nghiêm túc hỏi.

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu liếc nhìn hắn, lỗ tai hơi đỏ lên, hơi xấu hổ gật đầu."

Tôi xin lỗi ..." Hạ Dương Ba đột nhiên nói ra, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Lưu Nhất Hàng: "

Hôm nay tôi đi thu thập một số bằng chứng mới với tiểu Trác. Để tránh rắc rối nên tôi tắt máy, quên mở lại... buổi tối làm thêm đến tận bây giờ... "

Lưu Nhất Hàng còn đang ngơ ngác, không rõ mọi chuyện gật gật đầu: “Ừ."

“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Hạ Dương Ba nhìn Lưu Nhất Hàng nghiêm nghị nói: “Sau này tôi sẽ không như ngày hôm nay nữa, sẽ không không trả lời cuộc gọi của em đâu."

Lưu Nhất Hàng cảm thấy lời giải thích của Hạ Dương Ba có hơi kỳ lạ. Cậu và anh ấy cũng chỉ là bạn bè mà thôi, anh không bắt máy thì có gì đáng để xin lỗi đâu? Hơn nữa lời hứa hẹn nghiêm túc như vậy làm cho những hành động hờn dỗi khi anh không bắt máy của cậu lúc nãy thật là trẻ con.

Vì vậy Lưu Nhất Hàng cũng thuận theo ý anh, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Hạ Dương Ba.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời không ai nói nên lời, bầu không khí có chút xấu hổ, vì vậy Lưu Nhất Hàng đứng lên trước, lướt qua người Hạ Dương Ba, cầm lên đống đồ ăn bên cạnh sô pha, đặt lên bàn cà phê: "

Làm việc thêm giờ chắc là đã đói rồi nhỉ? Ăn chút gì đi!"

Hạ Dương Ba ngồi trên sô pha, nhìn Lưu Nhất Hàng đôi mắt sáng choang đang mở túi thịt bò khô, tự mình cầm lấy một miếng cẩn thận nhai nhai, nhai xong rồi vui vẻ gật đầu, đem cả túi mình đang ôm đưa cho Hạ Dương Ba, một bên vừa tiếp tục nhai một bên nói: “Ngon lắm đó! Anh Hạ, anh ăn thử đi!"

Hạ Dương Ba bất lực nhìn cái miệng tham ăn của Lưu Nhất Hàng, dọc theo tư thế xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, ai biết Lưu Nhất Hàng lại phồng to hai mắt đầy bất mãn than thở: “Anh ăn có một chút như vậy sao mà cảm nhận mùi vị được chứ! Không đã chút nào!" Vừa nói cậu vừa tự nhiên xé một miếng lớn và nhét vào miệng Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba nhìn cậu cười khổ, vừa nhai vừa nói mơ hồ: "

Cậu cho rằng tôi còn trẻ như cậu, ăn hoài không béo hay sao?"

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn bộ dáng đang ăn thịt bò của anh, cảm thấy anh có chút giống chuột đồng, nhịn không được bật cười ha ha, cũng không để ý tới anh vừa nói gì.

Hạ Dương Ba cuối cùng cũng nuốt xuống miếng thịt bò khô, khẽ thở dài một hơi: "

Anh Hạ tôi đây tuổi không còn nhỏ nữa, sự chuyển hóa chất cũng chậm, chỉ cần ăn nhiều một chút thôi cũng sẽ mập lên rất nhiều..."

Lưu Nhất Hàng nghe xong lời anh nói, đưa mắt nhìn anh một vòng, nhìn đến nổi làm cho anh miệng đắng lưỡi khô, lúc này Lưu Nhất Hàng mới chân thành nói: “Anh Hạ, anh không mập chút nào cả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
W
WuWoPo09 Tháng sáu, 2023 19:50
Truyện đã hoàn rồi nhé các bạn ơi, tình yêu rất đẹp & kết viên mãn. Mời các bạn đọc truyện ủng hộ nhà dịch! Mọi góp ý xin nhắn cho nhà dịch nhé, cám ơn mọi người!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK