----Dọc theo đường đi, cứ gặp người nào trong thôn không đi làm là cô lại cười chào hỏi.
Bác gái thứ nhất nói:"
Thấy Ny Ny cười là tâm trạng của tôi lại tốt hẳn lên, đứa bé này có phúc thật đó."
Bác gái thứ hai:"
Có ai nói không phải vậy đâu, nhà ai mà lấy được cô gái như Ny Ny thì đúng là có phúc."
Bác gái thứ ba:"
Nhà này đúng là như cái giếng, nuôi dạy mấy loại người, bà nhìn Diễm Hồng nhà cả Thẩm đó mà xem, đây phải loại tốt đẹp gì."
Sau đó mấy bác gái bắt đầu ngồi lê đôi mách,Thẩm Diễm Hồng đang định về nhà uống ngụm nước thì vô tình nghe được mấy người trong thôn nói, cô ta tức giận không chịu nổi, nhưng lại không dám đi tới làm cho ra nhẽ, chỉ đành nổi giận đùng đùng đi về nhà.
Sau khi về đến nhà, thấy sắc mặt cô ta không tốt, bà nội Thẩm mới hỏi:"
Sao lại về giờ này?"
Thẩm Diễm Hồng ậm ừ, chẳng nói gì, bà nội Thẩm không muốn thấy cái nét mặt dì ghẻ của cô ta nên quay người đi vào nhà.
Thẩm Diễm Hồng nhìn bóng lưng của bà nội, thấy bất công vô cùng, cô ta ra đồng làm việc cực nhọc, còn Thẩm Cẩm Nhiên lại có thể đi chơi khắp nơi. Nếu bọn họ mà mặc kệ không hỏi chuyện đó thì cô ta đã chẳng ra nông nỗi phải tự xuống đồng kiếm học phí.
Chờ mà xem, chờ cô ta phát đạt rồi thì đừng ai hòng trục lợi được gì từ cô ta.
Cẩm Nhiên đi lên núi, cô rất hứng khởi, nhìn gì cũng thấy hay ho, nên đã đi vào ngày càng sâu từ lúc nào chẳng hay, cho đến khi cô phát hiện ra trước mắt chẳng còn đường đi nữa, cô mới trợn tròn mắt."Đây là đâu? Chẳng lẽ nào là sâu trong núi ư, mình đi xa vậy sao?"
Trong tầm mắt cô toàn là những cây cối cao to, xanh um tươi tốt, Cẩm Nhiên nghĩ, nếu đã tới đây rồi thì nên mang gì đó về.
Nên cô nhìn thử xong quanh tìm kiếm, rồi phát hiện ra một gốc cây táo, có lẽ là chưa từng có ai thấy nó nên táo mọc xum xuê chi chít.
Có quả đã chín đỏ, Cẩm Nhiên leo lên cây làm việc.
Càng làm càng hăng, đây toàn là lông cừu miễn phí thôi, cảm giác được hưởng mà không mất tiền đúng là sướng lâng lâng cả người.
Khi giỏ đầy thì cô vứt luôn vào trong không gian.
Nhất định phải mang tất cả về để tận dụng cơ hội kiếm lợi.
Cô đang làm việc rất vui, chợt nghe thấy tiếng thở phì phò vọng lại từng đằng xa, Cẩm Nhiên thấy một con lợn rừng to dẫn theo bốn con lợn rừng con đang từ từ đi tới đây.
Cẩm Nhân thấp thỏm trông đợi, cô nghĩ:"
Heo đâu ăn táo đâu! Nó không thấy mình, nó không thấy mình."
Nhưng hy vọng của cô đã tan thành mây khói, cái gì mà heo chẳng ăn. Nó vẫn đang ăn dưới chân cô, ở khoảng cách mà cô chỉ cần quơ chân một cái là sẽ đá trúng cái đầu con lợn ngay.
Cẩm Nhiên co ro lại thành một cục, ôm chặt lấy thân cây, chờ gia đình lợn rừng ăn xong số táo rụng, cô không dám phát ra âm thanh gì, coi mình như một con sâu lông sống trên cây táo. Nhưng thật sự không ổn, chỉ đành vào trong không gian lánh nạn.
Không lâu sau, gia đình lợn rừng ăn xong, lại lững thững rời đi.
Cho đến tận khi không nhìn thấy gia đình lợn rừng nữa, Cẩm Nhiên mới thở phào một hơi. Cô hoàn toàn không hề có ý định đánh lợn rừng với tư cách là một người xuyên sách thành người thân nữ chính.
Làm vậy thì đúng là không biết tự lượng sức mình.
Một người chưa từng thấy lợn rừng bao giờ không thể biết được sức mạnh của chúng như thế nào, chúng thậm chí còn mạnh ngang hổ luôn đó.
Cô mà đấu với lợn rừng thì gia đình cô sẽ có tang luôn mất.
Cẩm Nhiên nhét số táo còn lại vào không gian, run lẩy bẩy leo xuống, bỏ chạy thật nhanh về nhà, không quên ném một con thỏ chết vào cái giỏ sau lưng.
Danh Sách Chương: