Hướng Vãn Vãn liếc nhìn cô ta, rõ ràng người trước mặt cô vẫn chưa được lĩnh hội qua võ thuật của Tần Thư.
Cô thở dài: “Là tao lo lắng cho ví tiền của tao mà.”
Nghe cô nói như vậy, Tần Thư đứng xa xa “chậc” một tiếng.
Sau đó, Tần Thư có chút kích động nhìn cô gái đang đi về phía mình: “Nếu chưa viết đơn xin phép thì đừng trách tao bắt nạt bọn mày nhé.”
“Còn nữa, tao phải nhấn mạnh một điều, là chúng mày đánh tao với bạn tao nhé, tao chỉ phòng vệ chính đáng thôi đấy! Tao thật sự một chút cũng không thích đánh nhau, tất cả đều do chúng mày dọa tao trước.”
“Bớt nói nhảm đi, là chúng tao đánh đấy.”
“…”
Vài phút sau, bốn cô gái mặt mũi bầm tím, gục ngã trên đất, có người còn khóc lóc van xin.
Tần Thư đi tới đỡ Hướng Vãn Vãn dậy, lau khuôn mặt lấm lem của cô: “Ai đánh cậu?”
“Là cô ta.” Hướng Vãn Vãn chỉ tay vào cô gái cầm đầu vừa mới huênh hoang, bây giờ đang chật vật bò dậy.
“Vốn dĩ đã xấu, bây giờ trông còn xấu hơn.”
Tần Thư liếc nhìn cô ta, nói một câu xanh rờn, rồi quay lại đạp một phát, khiến cô ta ngã ngửa trên mặt đất.
Nhất thời, các cô gái bên cạnh kinh hãi nhìn chằm chằm Tần Thư, như thể ngay sau đó sẽ tới lượt mình vậy.
Hướng Vãn Vãn bước tới, nắm lấy cằm của cô ta giống như vừa rồi cô ta làm với cô: “Vì sao chúng mày muốn đánh tao?”
Cô ta hung dữ lườm cô một cái, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần Thư, cô ta bĩu môi: “Người khác đưa tiền cho chúng tao, chúng tao chỉ vì tiền mà làm thôi.”
“Đưa tiền cho mày để đánh bạn tao?” Tần Thư nghe cô ta nói xong, kinh ngạc nhìn về phía Hướng Vãn Vãn.
“Mình tưởng bình thường cậu nợ nần chồng chất, nổi tiếng trong trường còn chưa đủ hay sao, mà cậu còn đắc tội người ta sau lưng mình?”
Hướng Vãn Vãn nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
“Gần đây mình mỗi ngày đều rất nghiêm túc chăm chỉ học tập, thật sự không hề đắc tội với ai.”
Tần Thư gật đầu: “Cũng đúng nha.”
Cả hai lại chuyển sự chú ý sang bốn cô gái, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Ai cho chúng mày tiền?”
“Có người trung gian chuyển, chúng tao cũng không biết là ai.”
Các cô gái đều lộ vẻ sợ hãi, chắc là không nói dối đâu, Hướng Vãn Vãn cũng Tần Thư bốn mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nghĩ ra là nguyên nhân gì, thì đầu ngõ đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tần Thư đeo cặp sách lên lưng, đưa cho Hướng Vãn Vãn một cốc trà sữa: “Đi thôi, có người đang tới, nếu không biết thì tưởng chúng ta bắt nạt người ta.”
Bốn cô gái nhìn cô với vẻ mặt “không phải là mày bắt nạt chúng tao sao”.
Hướng Vãn Vãn vui vẻ nhấp một ngụm trà sữa, đang định xoay người rời đi thì nghe thấy một giọng nói nghiêm túc vang lên.
“Đứng yên.”
Ba đồng chí cảnh sát đang đến gần bọn họ với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án, nói rằng ở đây đang có một cuộc ẩu đả nghiêm trọng.”
“…”
*
Mười phút sau, Hướng Vãn Vãn, Tần Thư và bốn cô gái bị đưa đến đồn cảnh sát.
Bốn cô gái mất hết dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy, bắt đầu khóc lóc nước mắt giàn giụa, họ đều khẳng định mình đang đi qua con hẻm thì bị Tần Thư và Hướng Vãn Vãn đánh mà không rõ lý do gì.
Thấy bộ dáng không biết xấu hổ của bọn họ, Tần Thư không nhịn được muốn tiến lên đánh họ một trận nữa, cô giải thích nói: “Chú cảnh sát, chúng cháu thật sự chỉ là tự vệ chính đáng thôi.”
Cô gái cầm đầu nói: “Chú cảnh sát, chúng cháu chỉ đang đi qua con hẻm, hai người họ thấy chúng cháu không thuận mắt liền tiến tới đánh chúng cháu.”
Tần Thư: “…”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Bốn người bọn họ đều là những cô gái mới lớn, đang khóc lóc như mưa, làm người khác thương cảm.
Tần Thư và Hướng Vãn Vãn không thể khóc ra bộ dáng như vậy được.
Hai người nắm chặt tay, nhìn chằm chằm bọn họ đang khóc lóc, có chút chán ghét.
Thời điểm đó cảnh sát cũng khó có thể xác định được chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn vết thương trên mặt bốn cô gái, rõ ràng có chút thiên vị hơn.
Một nam cảnh sát nghiêm túc nói: “Gọi điện thoại gọi phụ huynh đến đây.”
“Cũng không phải trong trường học, cũng không phải chúng cháu gây sự, vì sao lại phải mời phụ huynh ạ?”
Vừa nghe đến việc lại phải mời phụ huynh, Hướng Vãn Vãn có chút bực bội vò đầu bứt tai.
Nữ cảnh sát bên cạnh vỗ vai cô: “Các bạn nhỏ, đánh nhau đã là không đúng rồi, chỉ cần gọi phụ huynh tới, đưa các cháu về nhà, chúng tôi sẽ không làm gì các cháu nữa.”
“…”
Dù không nói rõ ràng, nhưng cảnh sát đều cùng một dáng vẻ, nếu không có phụ huynh đến thì nhất định sẽ không thả bọn họ ra.
Tần Thư dùng khuỷu tay chọc chọc Hướng Vãn Vãn, nhỏ giọng nói: “Nếu ông già nhà mình mà biết, nhất định sẽ tức chết mất.”
Hướng Vãn Vãn nghiêm mặt nói: “Mẹ mình mấy ngày trước vừa mới khen mình, giờ lại gọi tới đồn cảnh sát, có chút…”
Cả hai người đều rất phiền não.
“Hay là….” Tần Thư đột nhiên nói: “Gọi anh chàng đẹp trai nhà cậu tới?”
Hướng Vãn Vãn nhìn thời gian, đã 6 giờ rưỡi.
“Ý kiến hay đó.”
Bình thường vào thời gian này, Cận Tập Ngôn đã trở về phòng ngủ, dù sao anh ở nhà, cũng không thường xuyên luyện tập, mà người đàn ông này sức khỏe cũng không quá tốt, bây giờ luyện tập một chút, có khi lại cảm ơn cô đây.
Cứ nghĩ như vậy, Hướng Vãn Vãn lấy điện thoại ra, gọi cho Cận Tập Ngôn.
“Alo, anh trai.”
“Có việc gì?” Giọng nói đầu dây bên kia không chút cảm xúc.
Hướng Vãn Vãn liếc nhìn bốn cô gái đang khóc lóc trước mặt mình, luôn cảm thấy việc này có chút khó giải quyết.
Cô im lặng, không biết nói thế nào cho phải: “Anh có thể đến đồn cảnh sát đón em không? Cũng đừng nói với mẹ em nha.”
“Đồn cảnh sát?” Âm thanh người đàn ông có chút lên giọng.
“Gây ra chuyện gì rồi?”
Hướng Vãn Vãn mím môi, vẻ mặt đau khổ nói: “Em không gây chuyện, là người khác đánh em, sau đó cảnh sát bảo gọi phụ huynh tới.”
“…”
Người bên kia điện thoại im lặng vài giây, không biết đang làm gì, chỉ nghe thấy mấy tiếng loạt xoạt.
Ngay lúc Hướng Vãn Vãn cảm thấy anh sẽ từ chối không tới, âm thanh người đàn ông có chút gấp gáp nói: “Đợi tôi.”
*
Hướng Vãn Vãn tưởng rằng phải đợi nửa tiếng đến cả tiếng đồng hồ thì anh mới chịu đến, nhưng không ngờ vừa cúp điện thoại được hơn chục phút thì đã thấy anh nhanh chóng bước vào cửa.
Khi cảnh sát đưa anh vào phòng quan sát, lần đầu tiên nhìn thấy bốn cô gái đang đứng ở gần cửa, khuôn mặt đang trầm xuống của Cận Tập Ngôn có xu hướng tốt lên.
(Thiên Thiên: Đoạn dưới không có nhắc vì sao sắc mặt anh Ngôn lại tốt lên, do ý kiến chủ quan của mình nghĩ, chắc anh cảm thấy cô gái nhỏ nhà mình cũng không để bản thân chịu thiệt đâu, kiểu gì cũng phải đánh mấy người kia một trận ra trò, nên sắc mặt mới vui vẻ hơn đó =))))
Vốn tưởng rằng anh không vui khi bị gọi đến thu dọn tàn cuộc hỗn độn này của mình. Hướng Vãn Vãn xấu hổ đi tới trước mặt anh, đang định giở giọng điệu làm nũng thì người đàn ông đã lặng lẽ kéo cô ra một góc, nhìn cô từ trên xuống dưới, thậm chí còn xoay cô vài vòng.
Lúc này, mẹ của hai cô gái kia cũng tới, vừa bước vào phòng quan sát đã thấy con mình cả người đầy thương tích, liền bắt đầu khóc lóc gào thét, quay về phía Hướng Vãn Vãn và Tần Thư chửi bới, hòng đòi lại công lý.
Nếu không phải đang thấy có cảnh sát ở đó, thì hai bà mẹ kia có lẽ còn có thể lao tới để đánh trả.
Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ đó, Hướng Vãn Vãn không khỏi nuốt nước bọt, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Cô thầm nghĩ nếu cả bốn người phụ huynh cùng tới, mà cô lại gọi mẹ tới, thì có lẽ mẹ cô cũng sẽ không đứng yên để nghe chửi thôi đâu.
Nhưng may mà người tới là Cận Tập Ngôn, người đàn ông này cho dù có mười người khóc lóc chửi bới đi chăng nữa cũng sẽ không có biểu cảm gì.
Trong phòng quan sát ồn ào và náo nhiệt này, Cận Tập Ngôn thất thần nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn Vãn, một lúc sau, ánh mắt anh chậm rãi rơi vào vết thương dài trên má cô, anh lạnh lùng hỏi:
“Trên người còn vết thương nào nữa không?”
Hướng Vãn Vãn lắc đầu: “Không ạ.”
Mặc dù bầu không khí ở đây không quá phù hợp, nhưng Hướng Vãn Vãn vẫn muốn nói sự thật: “Em vốn dĩ muốn đi mua sách, kết quả là bị bốn người bọn họ chặn lại trong hẻm, họ nói có người đưa tiền cho bọn họ để đánh em.”
Cận Tập Ngôn cau mày lại nhìn bốn cô gái đang nhỏ giọng tố cáo với mẹ đằng kia.
Tưởng anh không tin, Hướng Vãn Vãn lo lắng nói: “Anh đừng nhìn bộ dạng thảm hại của họ, thật ra em còn đáng thương hơn nè, vừa rồi em bị bốn người bọn họ đ è xuống đất, em còn không động đậy được cơ.”
“Đúng vậy, rất đáng thương ạ, mặt cậu ấy còn bị mấy người kia tát mấy cái rất mạnh nữa.” Tần Thư thêm mắm dặm muối nói: “Nhưng lúc nhìn thấy mấy người kia chuẩn bị đánh cậu ấy là em tới cứu ngay rồi.”
Cận Tập Ngôn không biểu hiện rằng anh có tin hay không, anh nhìn Tần Thư, sau đó lại đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của Hướng Vãn Vãn.
Ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào vết thương đang rớm máu của cô: “Ai cào em?”
“Cô ta.” Hướng Vãn Vãn chỉ vào cô gái cầm đầu.
“Cô ta muốn tát em, nhưng em tránh được, nên móng tay của cô ta cào một đường trên mặt em.”
Nghe thấy lời nói của cô, hai phụ huynh kia vốn đang khóc lóc lại càng làm ầm lên.
“Cô đánh con gái tôi thành ra thế này, con tôi cào cô một cái thì có làm sao?” Người phụ nữ nói xong, lại định nhào tới trước mặt Hướng Vãn Vãn.
Hai đồng chí cảnh sát đứng bên cạnh đã kịp thời chặn bà ta lại: “Xin vị phụ huynh này bình tĩnh, không nên nóng vội.”
“Sao tôi có thể bình tĩnh được, con gái của tôi bị đánh thành ra thế này cơ mà.”
Tiếng nói qua lại của hai người, phòng quan sát đột nhiên nhộn nhịp hẳn lên.
Hướng Vãn Vãn và Tần Thư từ bé chưa từng nhìn thấy khung cảnh như vậy, cả hai người có chút hoang mang.
Tần Thư ghé vào tai Hướng Vãn Vãn thì thầm: “Bà ta thật vô lý, lại còn hung dữ như vậy…”
Nói xong, Tần Thư liếc nhìn Cận Tập Ngôn đang không thể hòa nhập vào bầu không khí náo nhiệt này của phòng cảnh sát, dừng một chút, lại nói: “Anh chàng đẹp trai nhà cậu có được không đây?”
“Mình cũng không biết.” Hướng Vãn Vãn nhìn thấy vị phụ huynh kia vẫn đang hăng say mắng chửi, Hướng Vãn Vãn nuốt nước bọt, an ủi: “Cho dù anh ấy nói không lại những người kia, nhưng anh ấy có tiền nha, chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng được giải quyết mà.”
“Mình thấy cậu nói rất có lý.”
“…”
Sau khi hai người thì thầm xong, cả hai đều quay sang nhìn Cận Tập Ngôn với ánh mắt “nên làm thế nào đây”.
Vốn dĩ theo tính cách trước đây của Cận Tập Ngôn, đơn giản là dùng tiền bạc xử lý vấn đề, sẽ không tranh cãi cùng với những người kia. Nhưng không ngờ anh lạnh lùng nhìn mấy mẹ con đang làm ầm ĩ bên kia một lúc, ánh mắt mới quay sang Hướng Vãn Vãn, lạnh lùng hỏi: “Bọn họ bắt nạt em ở đâu?”
“A anh trai, anh tin là bọn họ bắt nạt em sao?” Hướng Vãn Vãn có chút kinh ngạc, cho dù ai nhìn thấy tình cảnh này, ai cũng cho rằng Hướng Vãn Vãn và Tần Thư mới là người gây chuyện. Thật không ngờ, Cận Tập Ngôn lại hoàn toàn tin tưởng cô.
Trong lòng cô có chút cảm động.
Không để ý đến câu hỏi của cô, Cận Tập Ngôn hỏi lại: “Ở đâu?”
Hướng Vãn Vãn nói: “Con hẻm ở phía gần cổng trường em.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn sau khi nhận được đáp án, gật đầu.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, anh đi về phía đám người đang ồn ào kia.
“Anh chàng nhà cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng hai bà mẹ kia đánh nhau?”
“Có lẽ …. không phải đâu ha” Hướng Vãn Vãn ngẩn người nhìn bóng lưng anh.
“Cậu cảm thấy anh ấy thế này có thể đánh nhau với người khác sao?”