Cận Tập Ngôn phớt lờ cô, tiếp tục kéo cô ra ngoài mới buông tay. Sau khi được giải thoát, Hướng Vãn Vãn dựa người vào bức tường th ở dốc một lúc mới hoàn hồn.
Cận Tập Ngôn: “Nói đi, vì sao đi theo tôi?”
“Không hề” Bị anh lôi kéo như vậy, Hướng Vãn Vãn gần như tỉnh táo lại, ngước lên thấy đôi mắt Cận Tập Ngôn nhìn mình như kẻ theo dõi, cô mới muộn màng lí nhí: “Là em đi nhầm phòng”
Cận Tập Ngôn: “Thật là trùng hợp”
Giọng anh lạnh lùng mang ý đầy sự nghi ngờ.
Mặc dù vừa rồi gặp nhau ở nhà vệ sinh Hướng Vãn Vãn cũng nghĩ như vậy, nhưng lần này gặp lại quả thực là rất trùng hợp. Lúc này, cô cảm thấy hơi đau đầu, không quá muốn giải thích với anh nên đành lấy lệ nói: “Được rồi, cứ coi như là em đi theo anh đi, dù sao thì cũng do anh quá đẹp trai”.
Cận Tập Ngôn cười khẩy, gương mặt lộ rõ biểu cảm “tôi sớm biết là như vậy”.
Nụ cười của anh khiến Hướng Vãn Vãn không hiểu sao cảm thấy bị sỉ nhục, muốn đối chọi lại với anh. Cô nhướng mày, đưa tay vuốt vuốt cằm anh, ánh mắt “xem con hàng này ngon nghẻ thế nào ” như những kẻ lưu manh trong phim muốn trêu ghẹo anh.
Kết quả là, tay chưa kịp chạm đến mặt anh, cổ tay đã bị anh tóm lấy.
Cận Tập Ngôn: “Dù tôi có đẹp nữa, con gái cũng phải có tự trọng”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, nhưng vẻ mặt của anh cứng đờ. Những lời nói khuyên răn có chút không hợp với anh, anh dường như đang gồng mình thuyết phục trẻ vị thành niên phải tôn trọng người lớn và biết bảo vệ bản thân mình.
Những biểu cảm lẫn lộn hiện lên mặt anh, làm khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh cũng có chút khó coi. Hướng Vãn Vãn nhìn thấy vậy thì tâm trạng rất tốt, tay còn lại cô bưng mặt, rũ vai xuống, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng thút thít.
Cổ tay cô gái nhỏ trắng nõn, mềm mại và mảnh khảnh, giống như chỉ cần mạnh tay là có thể bẻ gãy.
Tưởng mình quá nặng tay làm cô đau, Cận Tập Ngôn yên lặng thả lỏng tay nói: “Thôi, em quay về phòng đi”.
“Không muốn” Hướng Vãn Vãn ngừng cười, ngẩng đầu nói: “Em vẫn còn có việc chưa làm xong”
“Việc gì?” Cận Tập Ngôn cúi đầu nhìn cô.
Đây là lần thứ 2 hai người gặp nhau trong đêm nay, cô gái nhỏ lần đầu tiên gặp mặt đã cố gắng làm ra dáng vẻ người lớn. Nhưng lần này, cô có sự ngây thơ và nghịch ngợm đúng với lứa tuổi, chỉ là đôi mắt đẹp đó lại ẩn chứa những sự mông lung, mơ hồ.
Cận Tập Ngôn cảm thấy có gì đó không bình thường. Như nghĩ đến cái gì đó, anh ghé sát vào mặt cô ngửi ngửi.
Một mùi rượu ngọt ngọt xộc vào mũi, anh nhíu mày: “Em uống say rồi”
“Suỵt” Hướng Vãn Vãn cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó nghiêm túc lắc đầu: “Em không có say”
Cận Tập Ngôn: “Em ở phòng nào sang đây?”
Hướng Vãn Vãn gãi đầu: “Nhà vệ sinh”
Cận Tập Ngôn: “Trước đó thì sao?”
Hướng Vãn Vãn: “Phòng 381”
Cận Tập Ngôn: “…”
Không gian lại rơi vào trầm mặc.
Đối với ánh mắt soi mói của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn hất tay anh ra, giọng đầy oán trách: “Đau tay”
Trong đôi mắt vẫn còn ánh lên chút ẩm ướt.
Khi đó Cận Tập Ngôn mới nhận ra anh vẫn còn đang nắm cổ tay cô, anh lập tức buông cô ra, mặt hiện lên vẻ áy náy.
Tuy nhiên, ngay lập tức bàn tay nhỏ bé đó đã tập kích, nhéo vào gương mặt anh.
Hướng Vãn Vãn nheo mắt, thở dài: “Anh ơi, da mặt anh đẹp quá”
Ngón tay cô gái nhỏ mềm mại, cho dù bị cô nhéo, Cận Tập Ngôn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại đó. Anh dường như không hề tức giận như tưởng tượng, anh ho khan một tiếng, đẩy tay cô ra: “Tự trọng chút”
Hướng Vãn Vãn: “Em không muốn bị mắng oan uổng”
Cận Tập Ngôn: “?”
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, anh cho rằng em muốn đùa giỡn anh, em nhất định phải đùa giỡn cho bằng được”
“,,,”
Cận Tập Ngôn hiếm khi không phản ứng lại, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn cô. Thấy trên mặt anh lưu lại mấy dấu tay, cô cong cong mắt lộ ra sự vui vẻ.
Thấy anh không nói gì, Hướng Vãn Vãn lại móc ra từ trong túi một viên kẹo, trịnh trọng đặt nó vào lòng bàn tay anh: “Được rồi, coi như là khen thưởng cho anh”
Lại là một viên kẹo vị dâu tây, giống như cô vậy, xinh xắn, dễ thương. Nhưng Cận Tập Ngôn lại tuyệt nhiên không cảm thấy dễ thương, nhẹ nhàng chút nào.
Mặt anh tối sầm lại, trả viên kẹo trong tay cho cô. Anh đang cân nhắc có nên đưa cô ra quầy lễ tân để hỏi thăm không, thì đột nhiên có thứ gì đó được nhét vào miệng anh.
Hương sữa dâu thoang thoảng tràn ngập vị giác, vì sự giáo dưỡng tốt nên anh không có nhổ ra, ánh mắt có chút đờ đẫn, có chút thất thần.
Hướng Vãn Vãn: “ Anh ơi, ăn kẹo nhiều lên để bớt ảo tưởng nhé”
Cận Tập Ngôn vẫn chưa hồi phục.
Hướng Vãn Vãn lại nói: “Đừng tưởng mình đẹp trai thì ai cũng muốn theo dõi và đùa giỡn anh”
“…”
“Cách nói này dễ nghe thì là tự mình đa tình, khó nghe thì là ảo tưởng sức mạnh nha~~”
Sau khi Hướng Vãn Vãn nói xong, cô nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, đôi mắt to lộ rõ sự chân thành, như thể những lời vừa nói ra thật sự xuất phát từ trái tim.
Cận Tập Ngôn giật giật khóe miệng, anh nghĩ rằng nếu còn nghe cô nói những “sự thật” này thêm lần nào nữa, anh thật sự có ý muốn giết người. Vì vậy anh nhanh chóng đưa tay bịt miệng cô, cố gắng làm cho cô im lặng. Nhưng anh tuyệt nhiên không ngờ rằng, cô sẽ cắn vào tay mình.
Cô cắn mạnh đến nỗi, khuôn mặt vốn tái nhợt của anh càng tái nhợt hơn. Anh muốn rút tay ra, vừa mới cử động nhẹ, cô lại cắn mạnh hơn nữa.
Cận Tập Ngôn: “Buông ra”
Hướng Vãn Vãn khịt mũi, vẫn kiên quyết không buông.
Cận Tập Ngôn: “Em tuổi chó à?”
Hướng Vãn Vãn lại khịt mũi.
Thấy cô vẫn không buông tay anh, tay còn lại của Cận Tập Ngôn nhéo nhéo mặt cô, ép cô mở miệng, sau đó rút tay ra.
Cô gái nhỏ không thể ngậm miệng lại vì bị anh nhéo, cô thút thít chống cự nhưng không thoát ra được tay anh. Đôi mắt cô ngấn nước, có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Cận Tập Ngôn thấy thế không hỏi bối rối, anh trầm giọng uy hiếp: “Không được khóc, không cắn nữa, tôi sẽ thả em ra”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, lúc này anh mới buông cô ra.
Sau khi lấy lại được tự do, Hướng Vãn Vãn lập tức thay đổi sắc mặt, cô nhe răng và hung dữ nhìn chằm chằm anh, như thể muốn nhảy lên cắn anh nhưng lại sợ anh nhéo mặt mình.
Cô giống như con mèo bị xù lông, nhìn thấy vậy, trong lòng anh dâng trào một loại xúc cảm mềm mại. Cận Tập Ngôn cong khóe miệng, nhưng chỉ giây lát liền hạ xuống.
Một người phục vụ chợt đi ngang qua.
Cận Tập Ngôn giơ tay kéo mũ của Hướng Vãn Vãn xuống để che mặt cô. Nghĩ đến lần đầu bắt gặp cô cùng mấy người bạn đều mặc đồng phục học sinh trường A, anh liền hỏi phục vụ: “Học sinh cấp 3 trường A tổ chức liên hoan ở phòng nào?”
“318”
“Cảm ơn”
Cận Tập Ngôn nhướng mày nhìn số 381 được viết trên cửa phòng nơi họ đang đứng. Cô gái nhỏ dường như thật sự đi nhầm phòng, anh nghĩ đến những gì mình đã nói trước đó, không hiểu sao có chút xấu hổ.
Cận Tập Ngôn tóm chiếc mũ của Hướng Vãn Vãn đưa cô đi về phía phòng 318.
———-
Tần Thư đang uống nước thì phát hiện ra rượu trong ly của Hướng Vãn Vãn, nghĩ đến cảnh tượng bất thường của cô khi ra ngoài, Tần Thư nhanh chóng lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài tìm cô. Kết quả là vừa mới bước ra cửa thì đã thấy Hướng Vãn Vãn trở lại.
Cận Tập Ngôn nhìn thấy cô gái đi ra từ phòng bao 318 kinh ngạc nhìn anh, anh quay mặt Hướng Vãn Vãn về phía cô gái hỏi: “Cô có quen biết không?”
“Đừng có kéo em, đừng có nhéo mặt em” Hướng Vãn Vãn bất mãn lẩm bẩm, ánh mắt bị ép rời về phía trước. Sau khi nhìn thấy rõ người trước mắt, liền vươn tay cầu sự giúp đỡ: “Tần Thư, mau cứu tớ, anh ta bắt nạt tớ”.
“Anh ta bắt nạt cậu?” Tần Thư không thể tin được trợn mắt nhìn. Trên khuôn mặt vô cảm của người đàn ông còn lưu lại mấy dấu tay, trên mu bàn tay còn có một vòng dấu răng rất sâu, không biết là ai bắt nạt ai.
Hướng Vãn Vãn khổ sở gật đầu: “Đúng vậy”
Thấy hai người quen biết, Cận Tập Ngôn nhanh chóng buông mũ cô ra.
Cô gái nhỏ được giải thoát, ngay lập tức nhào về phía bạn mình, sau đó nhìn chằm chằm vào anh một cách đầy phòng bị.
Cận Tập Ngôn nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, sau đó quay người rời đi.
———————-
Sáng hôm sau, Hướng Vãn Vãn bị chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng với tay tìm điện thoại, vừa nhận cuộc gọi, giọng nói của mẹ thân yêu ở đầu dây bên kia hét to đến mức cô đang ngái ngủ cũng phải bật dậy.
“Vãn Vãn, dậy chưa con?”
“Còn vừa mới dậy đây” Hướng Vãn Vãn cầm điện thoại dụi dụi mắt, nhìn rõ bố cục trong phòng mới ý thức được mình đang ở đâu. Cô đưa tay gạt cái tay đang vắt trên eo mình ra: “Tối qua con ngủ ở nhà Tần Thư ạ”
“Thư Thư tối qua cũng gọi điện cho mẹ rồi” Mã Dao dừng một chút, có chút áy náy nói:
“Dạo này công việc của mẹ khá bận, không thể về nhà thăm con. Đúng lúc đang là kỳ nghỉ, chút nữa con về nhà thu xếp hành lý rồi sang nhà bà nội chơi. Chờ mẹ xong việc sẽ tới đón con.”
“Con biết rồi ạ”
Mã Dao lại nhắc nhở thêm mấy việc, Hướng Vãn Vãn ngoan ngoan đáp ứng. Sau khi cúp máy, cô cau mày xoa xoa ấn đường, cảm thấy khó chịu như vừa đi đánh nhau một trận.
“Cậu tỉnh rồi à?” Tần Thư ngáp một cái, tựa người đầu giường, mái tóc rối tung như ổ quạ, dưới mắt còn có một quầng thâm đen thấy rõ.
Hướng Vãn Vãn nhướng mày: “Tối qua cậu làm gì mà quầng thâm rõ thế kia?”
Tần Thư lườm cô một cái, lại ngáp một cái: “Hướng Vãn Vãn, cậu nói thật cho mình nghe”
“Nói thật cái gì?”
“Tối qua cậu đã làm gì anh chàng đẹp trai đó?”
Hướng Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: “Anh chàng nào cơ?”
Tần Thư trừng mắt nhìn cô: “Không ngờ cậu chỉ uống vài ngụm rượu mận mà có thể say thành như vậy.”
“Rượu mận?” Hướng Vãn Vãn sửng sốt, không kịp phản ứng.
Tần Thư: “Hôm qua cậu trộm uống rượu của cô Hoàng, việc này cậu còn nhớ không?”
Hướng Vãn Vãn híp mắt suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Có nhớ.”
“Sau đó xảy ra chuyện gì? Cậu còn nhớ chứ?” Tần Thư nhìn khuôn mặt mơ hồ của cô, lại nhắc: “Nhắc nhở hữu nghị, hôm qua mình đón cậu từ trong tay một anh chàng đẹp trai cực phẩm.”
“Đẹp trai cực phẩm?” Hướng Vãn Vãn chớp mắt nghĩ
“Lại nhắc nhở lần nữa, khi mà anh chàng đẹp trai kia đưa cậu cho mình…” Tần Thư mím môi nói tiếp: “ Trên mặt anh ta có lưu lại mấy dấu tay, trên mu bàn tay cũng có một vòng dấu răng. Xem ra là bị người ta xàm sỡ.”