Thẩm Dịch cất xong hành lý, ngồi vào chỗ, bên cạnh là một cô gái cúi đầu, Thẩm Dịch lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Lâm Hoài rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị thiếp đi thì dường như nghe được tiếng cô gái ngồi cạnh mình khóc, liền mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, thấy cô gái khóc đến mức cả người run theo.
Thẩm Dịch sờ túi, lúc đầu định lấy ra khăn tay của Lâm Hoài cho anh, do dự một chút lại cất vào, lục lọi một lúc mới lấy ra một gói giấy đưa cho cô gái.
Cô gái vừa khóc vừa cảm ơn, lúc lau mặt Thẩm Dịch mới nhìn thấy đôi mắt sưng thành quả đào nhỏ của cô.
Cô gái hung hăng dùng giấy xoa đôi mắt, trong miệng không ngừng nói: "Đừng khóc, mày khóc cái gì mà khóc, đừng khóc, xin mày.." Càng lau nước mắt càng rơi, lúc cô cảm giác mình sắp khóc đến ngất, Thẩm Dịch dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dùng động tác trấn an cô.
Cô gái dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Dịch mở một chai nước đặt trên bàn cô, cô gái uống vài ngụm bình tĩnh lại, rồi nói với Thẩm Dịch: "Cảm ơn anh, chỉ là... tôi chỉ là... cảm thấy khó chịu quá."
Thẩm Dịch gật đầu với cô, bây giờ anh cũng không ngủ được. Anh để túi lên đùi rồi lục bên trong, mới mở khoá thấy có gì không đúng, lục ra thêm không ít đồ.
Một hộp cổ vịt siêu cay, hai hộp miếng dán giữ ấm, một chiếc mặt nạ mắt, thậm chí còn có cả một lọ kem dưỡng da tay.
Thẩm Dịch không nói nên lời, đặt mọi thứ lên bàn, nghĩ chẳng trách anh thấy cái túi nặng hơn, nhưng trong lòng lại ngọt như được ăn mật.
"Đây là của bạn gái anh chuẩn bị phải không? Tôi vốn định chuẩn bị những thứ này cho bạn trai, đến mùa đông anh ấy có lạnh cũng không nói ra.." Cô gái nói, giọng lại thay đổi.
Thẩm Dịch nhấp nhấp miệng, anh không giỏi an ủi con gái, may là cô gái cũng chỉ muốn trút hết nỗi lòng, nói tiếp:
"Thật ra tôi phải thấy vui mới phải. Tôi và bạn trai cũ đã yêu nhau được ba năm, tôi rất yêu anh ấy, lần này anh ấy đưa tôi về nhà gặp bố mẹ tôi cũng chuẩn bị rất lâu.. Lúc đến nhà, rõ ràng bọn họ đã rất vui vẻ, nhưng.. hôm qua anh ấy đột nhiên nói người nhà muốn anh ấy chia tay tôi, hỏi hồi lâu thì anh ấy nói là vì gia đình tôi là gia đình đơn thân.."
Cô gái trực tiếp lấy tay lau nước mắt: "Thật ra tôi nghĩ điều này cũng dễ hiểu thôi, tôi có thể chứng minh cho gia đình anh ấy xem gia đình đơn thân nuôi dưỡng con cái cũng rất tốt, nhưng anh ấy chỉ bảo không muốn người nhà phải suy nghĩ, trực tiếp đưa tiền để tôi về.." Cô gái không nói tiếp, dùng tay che mặt, giống như làm thế này có thể cho cô cảm giác an toàn.
Thẩm Dịch cũng im lặng, anh không biết nói lời an ủi, nếu như anh và Lâm Hoài cũng phải đối mặt với lựa chọn như vậy thì sao? Anh không sao, nhưng Lâm Hoài... May mắn thay, lúc này tàu đã đến ga, anh để lại một gói khăn giấy trên bàn cô gái rồi đứng dậy rời đi.
Xuống tàu xong Thẩm Dịch cảm thấy rất khó chịu, cầm hành lý đi làm thủ tục, Lâm Hoài vừa lúc gọi điện thoại, Thẩm Dịch cắn răng ấn nút nhận cuộc gọi.
"Tới rồi sao?" Giọng nói của Lâm Hoài vẫn dịu dàng như thế.
"Ừm." Thẩm Dịch cúi đầu đi ra ngoài.
"Vậy là tốt rồi, em cũng chuẩn bị xuất phát." Lâm Hoài cười còn nói thêm: "Em nhớ anh."
Thẩm Dịch dừng bước, đột nhiên rất muốn hỏi hắn em sẽ nói mối quan hệ của chúng ta cho bố mẹ sao, nếu bọn họ phản đối thì em sẽ làm sao. Lời đã tới miệng rồi nhưng không nói ra, mà nhẹ nhàng nói: "Ừm, anh cũng nhớ em."