Phòng 409 là phòng 4 người, ngoại trừ mặt trẻ con Ngô Viên Diêu, còn có hotboy khoa Lâm Hoài, Chu Hằng Xa mập mạp ngày nào cũng chơi game và lớp trưởng Lý Văn Hiên. Tính cách bốn người tương đối hợp nhau, quan hệ cũng không tồi, hay cùng nhau ăn cơm.
"Anh Lâm, gần đây mang sách vở chạy khắp nơi, lén lút học hành à?" Lý Văn Hiên bưng một chén mì Trùng Khánh, ngồi đối diện Lâm Hoài. Truyện Kiếm Hiệp
"Sắp thi rồi, bình thường anh Lâm bận rộn ở hội học sinh như vậy, chưa từng trượt môn, ngày nào tao cũng chơi game, hình như chưa từng nghe qua môn thống kê này." Tay trái Chu mập mạp cầm một ly sữa đậu nành, tay phải cầm một cái bánh kẹp thịt, trước mặt còn có một phần mì xào.
Lâm Hoài vì đã ăn sáng nên chỉ lấy một ly sữa đậu nành, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy một giọng nữ trong trẻo: "Xin chào, mình ngồi đây được không?"
Người nói chuyện là Tiếu Tự Thanh, bí thư chi đoàn ban bọn họ, đứng bên cạnh còn có ba bốn cô gái, đều là bạn cùng phòng của cô.
Lý Văn Hiên phản ứng lại, vội vàng nói: "Không sao, cùng ngồi đi."
Ngô Viên Diêu dọn bàn một chút, còn cẩn thận lau bàn cho các cô.
Một cô gái bưng bánh bao nhẹ nhàng cảm ơn Ngô Viên Diêu, sau đó ngồi xuống, nhưng lại nhìn Lâm Hoài.
"Lâm Hoài, nghe nói đàn anh Thẩm phụ đạo bạn môn thống kê, có thể dạy cho chúng mình với được không? Môn này quá khó, bọn mình rất sợ trượt môn." Tiếu Tự Thanh ngồi xuống, sau đò cười khổ với Lâm Hoài.
Giáo viên môn thống kê của các cô bình thường đều giảng bài trong sách, nhưng ra đề lại rất khó, dù có đi học nghe giảng rồi luyện đề cũng không làm nổi, đặc biệt là lần này nhà trường tiến hành đánh giá, cả đề thi hay chấm điểm cũng khó hơn các năm trước.
"Đàn anh có lẽ hơi bận, bí thư chi đoàn cũng thuộc hội học sinh, cậu đi hỏi hội trưởng Chương một chút, anh ấy và đàn anh là bạn cùng phòng." Ngô Viên Diêu bóc vỏ khoai lang rồi đặt lên một miếng giấy ăn, ngoạm một miếng cắn hết một phần ba củ khoai, miệng phồng phồng.
"Đàn anh cũng chỉ bảo tôi đọc sách trước, sau đó anh ấy lấy ví dụ làm mẫu mấy lần, nếu thế vẫn không hiểu mới được đi hỏi anh ấy."
Lâm Hoài buông ly sữa đậu nành, không kiên nhẫn đưa ngón tay dọc theo thành cốc, nhìn bọn họ chậm rãi ăn sáng nói: "Tao đi giao tài liệu cho giảng viên trước đã, bọn mày từ từ ăn." Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Trong lòng Lâm Hoài hơi khó chịu, hắn không muốn chuyện Thẩm Dịch phụ đạo cho hắn bị lan truyền, hắn không muốn để Thẩm Dịch dạy thêm cho người khác. Nhưng bây giờ hắn lại không dám ở cùng một chỗ với Thẩm Dịch, nếu học bù cùng nhau còn có thể miễn cưỡng đè nén suy nghĩ của mình, còn có thể thấy Thẩm Dịch.
Hắn đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm trong trường, hơi do dự một chút rồi đi vào, đi thẳng đến giá bút, chọn một cây bút giống với cây lần trước hắn lấy đi.
Đặt tài liệu vào phòng giáo viên ở tầng hai, lên lớp ở tầng năm, tất cả phòng 409 đã đi tới phòng học, ngồi bàn cuối một hàng vẫy tay với Lâm Hoài, Lâm Hoài đi vào ghế bên trong rồi hỏi mượn lvh dao khắc nhỏ.
"Mày mượn dao khắc làm gì?" Lý Văn Hiên đang muốn xem Lâm Hoài dùng dao làm gì thì giảng viên đi vào gọi anh ta ra ngoài, lúc trở về đã thấy dao khắc được đặt trở lại trên bàn.
Nhưng anh ta đã chú ý đến chuyện khác, bắt đầu buôn chuyện với phòng 409 về một ít tin tức về hoạt động ở trường anh ta vừa nghe ngóng từ phụ đạo viên.