“ Chu trưởng lão... đây là...”
“ Là khách của chưởng môn, cô ấy đột nhiên nôn ra rất nhiều máu rồi biến thành như thế...”
Một ông lão già dặn đi tới cầm cổ tay của Tịch Linh lên, giật mình ngẩn đầu dậy:
“ Mạch không còn đập nữa... cô ấy chết rồi...”
“...”
Phong Ly không còn đủ tập trung để vận thêm nổi một cây phi châm nào nữa. Hắn đưa ánh mắt nhìn xuống thiếu nữ ngồi ở đó, nàng không động đậy, không cười... không gì cả.
Tịch Linh không thể chết... Tịch Linh có thể chết ở đâu cũng không thể chết trước mặt Phong Ly, y biết nói ra lời này chính mình còn tức giận, nhưng y thực sự không thể để Tịch Linh lại chết trước mắt mình...
Lại...?
Phong Ly ngơ ngác, từ từ ngồi xuống trước mặt nàng, tay y cũng run run đưa đến chậm rì rì kéo cái khăn che mặt dính máu kia xuống. Phong Ly gương mặt trắng bệch như tử thi của nàng ta, đau đớn rên rỉ.
“ Cô... rốt cuộc là gì của ta...? Tịch Linh... tỉnh lại nói cho ta biết... rốt cuộc cô coi ta là gì?”
Dung mạo xinh đẹp này Phong Ly chưa từng gặp trước đây, một lần cũng không có, y có đủ kí ức từ bé đến lớn... chắc chắn chưa từng gặp Tịch Linh lấy một lần, tại sao nàng ta có thể chết ở đâu cũng không thể chết trước mặt y?
“...”
“Khụ!! Khụ!!”
Tịch Linh đột nhiên mở choàng mắt ra, ôm ngực ho liên hồi. Nàng cảm thấy như phổi cũng sắp bị bản thân nôn ra cùng với máu tươi. Cổ họng toàn mùi máu đến choáng đầu, Tịch Linh nhăn mày ôm ngực vẫn còn đau nhói thở không ra hơi.
“ Tịch Linh!! Tịch Linh!!”
“ Tịch cô nương!!”
Phong Ly cảm thấy linh hồn của mình ngày hôm nay đã bị lộn đi lộn lại quá nhiều lần, lúc nãy nghe bọn họ nói Tịch Linh đã chết, tìm hắn cũng muốn ngừng lại.
“ Tịch Linh... cô không sao chứ...?”
Thành Diễm lay nhẹ người, Tịch Linh không trả lời, 2 mắt thẫn thờ không có tiêu cự nhìn vào trong không khí trống không. Vẻ mặt càng nàng ta càng làm cho bọn họ càng hoảng hơn. Phong Ly kéo người, liên tục gọi lớn, Thành Diễm chuẩn bị ra tay thì nàng lại giật mình, ngơ ngẩn quay đầu nhìn y.
“ Vừa rồi... là chuyện gì...?”
“ Cô đột nhiên nôn ra máu, còn ngừng cả mạch-
“ Không phải...”
Tịch Linh lắc đầu, nàng bây giờ thực sự yếu nhớt, đến cả nói cũng thấy đau.
“ Ý ta... là chấn động bên dưới... Vân Di”
“ Chờ đã, làm sao cô dám chắc là chấn động bên dưới núi?”
Một giọng nói bén nhọn vang lên, một người phụ nữ tràn đầy khí chất hoang dại từ bên trên nhìn xuống nàng, cô ta mặc phấn y ngây thơ... hoàn toàn không hợp với vẻ phong tình kia, nhìn có chút kì lạ.
“ Dù gì cũng để một lát nữa rồi nói”
Phong Ly sốt ruột cắt lời, hắn đỡ nàng ngồi dậy dìu vào bên trong điện Thừa Tô, Tịch Linh ngồi trên ghế, khoát tay bảo với hắn nàng không sao.
Những vị cao lão trưởng lão cũng tiến vào đại điện, ngồi an phận ở từng vị trí, Sương Ngọc ngứa mắt nhìn Phong Ly bay bay không rời xung quanh Tịch Linh, nhưng nàng thực sự không còn sức để ý đến khí lạnh của hắn phóng tới.
“ Phong Ly, ngài ngồi đi”
Phượng Minh đi thăm dò tháp thất cũng trở về, thân mình toàn là vết thương rỉ máu, giống như dao cắt sượt qua, không sâu nhưng cực kì dày đặc. Thành Diễm lập tức đưa cho Phượng Minh phục sinh đan, để hắn uống vào trị thương.
“ Sư phụ, không cần đến gần cấm chế tháp thất, ngay cả bên ngoài tháp thất cũng nổi cả phong loan, sức mạnh kinh người, đến kết giới bảo vệ của đệ tử cũng chịu không nổi”
Song đồ đệ của Sương Ngọc chính là 2 kẻ nổi trội bậc nhất Trạch Linh môn, cũng có tiếng trong giới tu, Trù Anh có thiên về tính công kích tàn phá mãnh liệt, còn Phượng Minh chính là đại diện của kết giới không thể phá vỡ.
Ngay cả kết giới bảo vệ của Phượng Minh cũng không chống nổi dù chỉ là một cơn dao gió... rốt cuộc dưới tháp thất có gì?
“ Còn nữa, cấm chế khóa yêu đã thực sự chấn động”
“...”
Mọi người lập tức trầm xuống, chỉ động một lớp cấm chế thôi cũng đã động cả Vân Di, động cả một tu chân giới. Tịch Linh lại có một dự cảm không tốt, xưa nay dự cảm của nàng chính là điềm báo, nói không tốt thì chính là không tốt.
“...”
“ Chờ đã, để một người ngoài nghe chuyện này sẽ tốt sao?”
Người phụ nữ lúc nãy đang liếc mắt nhìn nàng. Sau họp nghị lần này Tịch Linh mới biết nàng ta là Ân trưởng lão – Ân Quỳ của của điện Nghi Lam, đứng đầu về ám khí. Trạch Linh tông này cũng giàu có quá mức rồi.
Mỗi người một vẻ một sức, mỗi người một cung một núi, mỗi cùng đều có các phòng đường, đại viện tiểu viện dành cho việc dạy dỗ cho các đệ tử, dưới phong chủ còn có cả quản sinh của từng tỉnh đường dạy dỗ, đều có kiến thức uyên thâm, môn hạ thu nhận chọn lọc cực kì kĩ lưỡng.